Chương 20
Tối.
Tiffany khoác áo bước ra khỏi phòng. Cô muốn đến thần điện của trường.
Bước đi trên con đường lát đá hoa cương, cô khẽ thở dài.
Thần điện là nơi tôn nghiêm dùng để hành lễ và cầu nguyện. Được xây ở vị trí cao nhất nên đi bộ từ trường cũng mất khoảng 15 phút, hơn nữa phải leo trên những bậc thang cao vút.
Trời tối đên, chỉ còn những chiếc đèn trong sân trường bật sáng. Hôm nay có có tuyết nhưng ít thôi. Bầu trời vần vũ mây, gió thổi rít cuồn cuộn như tâm trạng Tiffany lúc này.
Bước vào thần điện, ngoài những ngọn nến và những bức tranh thờ các vị thần khác nhau được trưng bày sang trọng. Tiffany nhẹ nhàng qùy xuống. Hai hàng nước mắt bỗng chảy ra.
Ngoài kia gió vẫn thổi, tuyết vẫn rơi. Phủ một màu u ám lạnh lẽo.
- "Ba, Miyoung sợ quá......! Sợ lắm."
Cô cứ lẩm bẩm như thế cùng với cơ thể đều đặn run lên từng đợt.
11 năm về trước. Cô là một tiểu thư nhưng không hề được nuông chiều.
Mọi tình cảm của ba mẹ hầu như đều dành cho em gái cô. Mội khi họ trở về sau một chuyến đi xa, câu đầu tiên bao giờ cũng là:
- "Sooyeon đâu?"
Nếu không bao giờ cũng là những câu hỏi có chứa cái tên Sooyeon.
Đã nhiều lần cô thử không ra đón họ nhưng họ chưa bao giờ thể hiện sự quan tâm đến việc đó, họ chỉ ôm em gái cô vào lòng mà thủ thỉ thôi, trong khi đó cô vẫn ở một góc nào đó thầm mong ba mẹ sẽ gọi đến tên mình.
5 tuổi, thật sự vẫn là quá nhỏ để tự chăm sóc bản thân nhưng cô phải học mọi thứ cần thiết, bởi vì cho dù cô không quan tâm đến bản thân mình nhưng cô vẫn phải bao bọc đứa em gái bé bỏng.
Ba mẹ đi xa lâu ngày, không biết là đi đâu làm gì. Sooyeon khóc, cô phải dỗ dành an ủi mặc dù cô cũng rất sợ, rất muốn khóc nhưng cô biết sẽ chẳng ai dỗ dành, chẳng ai an ủi cô cả.
Nhớ lại thời tuổi thơ, cô không có lấy một kỉ niệm đẹp với gia đình, có chăng cũng là sự lạnh nhạt của họ mà thôi.
Lần Sooyeon làm hỏng toàn bộ bát đĩa vì bị ngã vào tủ bát, cô đã nhận tội thay:
- "Sao bát đĩa vỡ cả vậy?"
- "Con xin lỗi mẹ, là con lóng ngóng làm đổ!" Cô ngậm ngùi
- "Con gái "lớn" mà sao hậu đậu vậy? Phạt con không được ăn cơm một bữa!" Phu nhân Moon Hye nhíu mày, bà không muốn dạy con như một vị tiểu thư, có lỗi phải phạt, không được nuông chiều.
Mọi chuyện chỉ có thế nếu như không:
- "Mẹ đừng phạt chị Miyoung, là Sooyeon ngã vào đó thôi!" Sooyeon kéo nhẹ cánh tay người mẹ.
- "Ngã? Con có đau không?" Bà xuýt xoa rồi quay sang cô: "Trông em mà sao em lại ngã thế hả? Mẹ phạt con phải lau nhà một ngày cùng gia nhân."
Cô im lặng cúi đầu không cãi, không phản bác.
- "Em xin lỗi! Tại em cả." Sooyeon thút thít.
- "Không sao đâu, em gái của chị!"
Nói thế nhưng khi Sooyeon chạy đi thì cô mới khóc. Lau nhà nghe có vẻ dễ nhưng lau cả một biệt thự thì đúng là quá sức với một cô nhóc năm tuổi. Từ đó cô ghét vào bếp.
Một lần khác. Cô bị ốm nặng, sốt rất cao. Ngoài bác sĩ và Sooyeon ra không có ai bên cạnh chăm sóc cô. Cô phải vượt qua bệnh tật một mình.
Chỉ đến khi, trước tai nạn ba ngày. Ba đã gọi cô đến nói chuyện.
Lần đầu tiên cô được ba chủ động gọi đến cô đã rất vui nhưng những gì ông nói đều là về Sooyeon.
- "Con có thể hứa với ta, con sẽ mãi là bầu trời của em gái con cho đến khi nó tìm được một bầu trời khác chứ?" Ba cô nhìn cô, đôi mắt hiền từ.
- "Con làm được!" Cô tự tin, bởi vì từ khi sinh ra cô đã luôn là bầu trời che chở cho Sooyeon.
Ba cô gật đầu.
Cô hiểu, ba muốn mình đi ra. Chỉ thế thôi! Ông ấy muốn cô bảo vệ em gái cô, đơn giản chỉ có vậy.
Nhưng khi cô bước đến gần cánh cửa thì:
- "Ta xin lỗi! Xin lỗi con thật nhiều! Miyoung!"
Cô đứng sững, nước mắt nhạt nhoà nhưng không quay đầu lại. Vẫn im lặng cầm nắm khoá của trong bàn tay.
- "Ta đã không quan tâm đến con trong thời gian qua!"
- "Không đâu! Ba đã dạy con rất nhiều!" Cố hít lấy một hơi, cô nói trong nước mắt.
- "Ta muốn con thật mạnh mẽ!" Ba cô vẫn nói đều đều.
- "Con và Sooyeon sẽ hạnh phúc ba à!"
Nói xong cô chạy ra khỏi phòng. Cô sợ mình sẽ khóc trước mặt ba nên đã không nghe được câu nói cuối cùng của ba cô:
- "Ta yêu con! Yêu con rất nhiều, Miyoung!"
Thế rồi tai nạn xảy ra, vợ chồng nhận nuôi chỉ chăm sóc cô được một thời gian thì qua đời khi cô mới 6 tuổi. Cô lại đơn độc một mình với danh trẻ mồ côi, em gái cô yêu quý cũng không còn ở bên cạnh.
Cho đến khi cô gặp Taeyeon, cô mới biết được quan tâm, chăm sóc là thế nào; được che chở và bảo vệ là ra sao.
- "Ba à! Em gái tìm được bầu trời dành riêng cho nó rồi, nhưng đường đến đó sao mà xa quá, con sợ nó lạc lõng, con sợ nó thất vọng. Ba ơi!"
Tiffany oà khóc. Cô không biết nên đối mặt với nó ra sao, ngăn cấm nó thế nào khi mà nó đã yêu. Cô nên phó thác cho số phận sao??? Vậy nếu em gái cô đau lòng thì cô biết làm thế nào.
Lo nghĩ cho em gái mà không quan tâm nhiều đến việc của mình. Thật đáng sợ nếu một ngày Tiffany biết người duy nhất che chở mình là ai, cô sẽ lại trở về là một bầu trời đơn độc?????
-----------------
Đã khuya lắm rồi. Tiffany vẫn ngồi trong thần điện.
Cô cũng là con người mà, cũng biết vui biết buồn, biết khóc biết cười, không thể mãi mãi mạnh mẽ. Đã lâu lắm cô không khóc, đơn giản vì cô không muốn khóc. Cô ghét sự yếu đuối của mình. Cô luôn cố sống trong tư thế ngẩng cao đầu, sống để che chở người khác, như một bầu trời ấm áp.
Một cô công chúa tự tin và sắc sảo; thông minh và xinh đẹp – đó là tất cả mọi người nghĩ về cô. Nhưng con người thật của Tiffany hoàn toàn không phải vậy. Cô dịu dàng, hiền lành, yêu sự bình yên. Vì muốn mình xứng với Taeyeon cô đã phải diễn tốt vai một nàng công chúa. Cô không muốn Taeyeon bị đàm tiếu, cho dù Taeyeon luôn dũng cảm nói rằng:
-"Cô ấy không giàu,
Cô ấy không quyền quý
Cô ấy không sánh bằng các quận chúa
Nhưng.........
Cô ấy là người tôi yêu."
Khi điều tra được một phần của sự thật năm xưa, cô thật sự shock. Nếu như em gái cô biết được, có trời mới biết nó sẽ làm gì.
Mạnh mẽ sống để tìm ra sự thật nhưng nhiều lần cô đã muốn buông tay nhưng cái danh con gái trưởng không cho phép cô làm vậy. Cô phải tiếp tục đi, với sự dẫn dắt của Taeyeon.
Gặp lại được em gái cô sung sướng gần như phát điên nhưng khi tưởng tượng đến việc sẽ bị Jessica phát giác cô lại khẽ rùng mình. Cô muốn em gái cô được sống trong thế giới màu hồng, dưới sự che chở của mình mà hạnh phúc, nhưng có vẻ ước muốn của cô không thể thực hiện được.
Đã 2 giờ sáng. Vậy là cô đã ngồi trong thần điện 4 tiếng.
Loạng choạng bước ra, đèn trong trường đã tắt toàn bộ. Một mình cô trong bóng tối, tất cả im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió rít thổi liên hồi.
Nép mình vào cửa điện, cô cố phóng tâm mắt ra xa. Mong mỏi ánh đén mập mờ trong thần điện có thể soi sáng cho cô bước đi, nhưng thật sự là không thể.
Lạnh - sợ hãi - buồn - lo lắng - là tất cả tâm trạng quả Tiffany.
Cô vẫn quyết bước đi mà không chờ đến sáng.
Vừa đi đước hai bước cô đã vấp phải bậc thang đầu tiên. Cứ ngỡ cô sẽ nhào ra nên tuyết lạnh nhưng...
Một vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng và ấm áp.
-"Em sẽ ra sao nếu không có tôi đỡ hả?" Một câu nói quen thuộc phát ra, là Taeyeon.
-"Sao Tae lại ở đây?" Tiffany nép vào lòng Taeyeon, tìm kiếm sự an toàn.
-"Thấy em vào nên đi theo thôi! Tae đứng ngoài 4 tiếng rồi đấy!" - Đúng là Taeyeon có ở ngoài nhưng không dám vào, Taeyeon sợ cô chưa hết nỗi buồn muốn được nước mắt rửa trôi. Ở ngoài 4 tiếng đồng hồ mà cứ như 4 thế kỉ vì lòng Taeyeon quặn lại từng nhịp mỗi khi tiếng nấc của cô phát ra.
-"Tae không thấy lạnh sao? Đứng ngoài lâu như vậy sẽ bị cảm đó!" Cô vẫn ôm Taeyeon thật chặt như sợ rằng nếu bỏ tay ra Taeyeon sẽ biến mất.
-"Ngốc! Lo cho mình trước đi!" Taeyeon bật cười, hai tay cũng siết chặt cô gái mình luôn bảo vệ.
-"Em mệt khi cứ phải gồng mình lên mạnh mẽ, em mệt khi cứ phải cười dù chỉ muốn nhắm mắt lại và ngừng nghĩ suy, em mệt khi phải giấu trong mình bao nhiêu cảm xúc. Và Em mệt khi bản thân mình luôn quan tâm cho người khác trong khi em cũng rất cần người khác quan tâm Tae à."
- "Ngốc lắm! Có Tae ở đây!"
------------------------
Trong khi đó
Nó vẫn không ngủ được.
Vì trằn trọc nên gây ra tiếng ồn và làm cô bạn cùng phòng mất ngủ.
- "Bạn không ngủ được à?" Kahi với khuôn mặt ngái ngủ bước vào phòng nó.
- "Xin lỗi!"
- "Chuyện chị Tiffany à?" Kahi dụi mắt nhưng giọng nói hoàn toàn nghiêm túc.
- "Ừm!" Nó gật đầu.
- "Mình nghĩ chị ấy có lí do riêng đó! Bạn đừng để tâm chuyện này nữa!" Nói xong Kahi lại về phòng do cô nàng quá buồn ngủ.
Một mình nó trong phòng. Cố nhắm mắt.
Đành bỏ qua thôi. Nó tin chị nó, nhưng nó sẽ không chấp nhận từ bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top