Chương 13
BỐP!!!
Anh Nhật lãnh đủ 1 cái bạt tay vô mặt.
-Đồ đáng ghét. Sao bảo anh tới đón mà không tới thế hả? – Tiếng la hét chói tai đó là của nhỏ Bạch Ngân.
-Anh có tới đúng giờ còn em lại thang lang ngoài đường để bị lạc đó! – Nhật cãi lại. – May mà có Tiểu Tuyết chứ không là em bị bắt cóc rồi, có biết không hả??
Hai vị hôn thê đang cãi nhau inh ỏi. Nó ngồi nhìn ngao ngán.
[Sao lại thành ra thế này nhỉ…? Tuy lúc nãy nhìn thì biết con nhỏ là con nhà giàu, ai ngờ nó lại là hôn thê của Nhật đâu, lại còn nhỏ hơn Nhật 2 tuổi..]
-À, cảm ơn Tuyết đã gọi tớ nha. Tại hôm nay có bữa tiệc gia đình, mà Bạch Ngân lại trốn ra giữa chừng. – Bên má của Nhật sưng tấy lên mà Nhật không hề gì.
[Bạo lực gia đình à ==’’]
Bạch Ngân ngó qua nó, mặt kênh kiệu.
-Ồ thì ra đây là bạn của anh à. Nhìn tầm thường quá. – Ngân nhếch mép.
[Hỗn láo thật, ỷ nhà giàu muốn nói gì thì nói à]
Nhật chở nó về kí túc xá.
Nó thấy khó chịu lắm, sao lúc nào nhà nghèo cũng bị coi thường thế nhỉ. Nó bước vô phòng, thả mình lên giường, nó không còn tâm trí nào để suy nghĩ nữa. Rồi thiếp đi lúc nào không hay.
--------
Đã 2 tháng rồi kể từ cái ngày nó gặp nhỏ Ngân. Nhật cũng không tới tìm nó nữa, cũng chả gọi điện. Nó tự hỏi không biết có chuyện gì, cả Nhật cũng nói khai giảng sẽ gặp lại, mà nó có hỏi Thanh thì tên đó cũng lắc đầu không biết. Thiệt, nhiều lúc nó thấy nó chỉ như 1 con rối bị cuốn vô trò chơi kì lạ này.
Hằng ngày nó vẫn xuống làm trong nhà ăn, cuối tháng kiếm cũng kha khá. Kể từ ngày có nó phụ nấu và phục vụ, học sinh dần dần cũng chịu xuống mua đồ. Mà nhờ vậy nó mới biết cái khú kí túc xá to như vậy mà có chỉ khoảng 30 người cả nam lẫn nữ.
[Vậy xây kí túc xá chi mà to thế nhi? Đúng là lãng phí tiền.]
Còn 1 tuần nữa là nhập học. Suốt kì nghỉ, nó chán kinh khủng. Sáng phục vụ nhà ăn tới trưa, tối lại đi làm thêm ở 1 nhà hàng nhỏ, tài nghệ nó chỉ có biết nấu ăn nên không kiếm được việc nào khác. Nó cố gắng kiếm nhiều thứ để làm cho qua thời gian nhưng nó vẫn thấy trống trải. Mà từ khi nó nhìn thấy cảnh hoàng hôn trên biển đây, nó có 1 thú vui mới, chiều nào nó cũng ra biển ngồi ngắm hoàng hôn tới tối mới đi làm. Nó yêu thích khung cảnh lãng mạn này, nó hay nhìn trời, mây, nhìn về phía đường chân trời, sắc màu này giúp tâm hồn nó thanh thản, không còn muốn suy nghĩ điều gì. Từ khi tới học viện, đây là nới mà nó cảm thấy yên bình, thoải mái nhất.
--------
Cộc cộc cộc.
Còn 1 ngày để đến lễ khai giảng. Nó bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa. Cố gắng tỉnh táo trong cơn buồn ngủ, nó bước ra.
-Này, mày tính để tao chờ tới khi nào thế hả? Lần đầu tiên thấy mày ngủ nướng đấy! – Nó không tin vào tai và mắt mình nữa, nhưng đây là Nhật Ly với cái giọng the thé bạn nó đây mà!
-L..Ly…làm sao mà mày…? – Nó vẫn còn choáng váng.
-Hehe, cho tao vào trong đi rồi hẵng nói, ha, bạn cùng phòng.
Qua lời kể của Ly thì Ly nhờ Phong tìm kiếm thông tin về học viện Hoàng Hôn rồi quyết định thi tuyển vào đây.
-Thật hả? mày thi tuyển vào đây dễ như chơi vậy hả??? – Nó ngạc nhiên, thán phục tài năng con bạn.
-Bài kiểm tra đó tao làm được có 60% à, mà bà hiệu trưởng thấy tao có năng khiếu nghệ thuật nên bả nhận tao vô.
-Vậy còn thằng Phong??
-À, chuyện đó, tao báo mày tin này, nghe xong đừng shock nhá, à mà không shock mới lạ. – Nhỏ Ly tự nhiên đổi giọng. – Thực ra thằng Phong là…
--------
-HẢ!!!??? – Giọng con Ly hốt hoảng khi nó nhìn vào đồng hồ và biết mình bị trễ. – Nhỏ Tuyết đâu mất rồi?! Sao không gọi mình dậy!!
Vừa lúc đó, nó xộc vào phòng, tay xách théo hộp đồ ăn.
-Ly, mày dậy rồi hả? nhanh lên ra ăn sáng nè, còn 10 phút thôi đó! – Thì ra nó xuống nhà ăn làm bữa sáng cho con Ly.
-Ê, mày nói hôm nay thằng Phong cũng tới phải không? – Nó hỏi khi 2 đứa đi bộ ra trường.
-Uhm, tao nghe nó nói vậy. – Miệng con Ly còn nhai chóp chép bữa sáng. – Kìa, vừa mới nhắc.
Chiếc xe dừng trước mặt 2 đứa nó, bước xuống xe Nam Phong!
Phải, câu chuyện hôm trước Ly kể với nó là Phong thực ra là con của chủ tịch 1 công ti dưới trướng của tập đoàn họ Minh. Nghe mà nó lùng bùng lỗ tai, không thể tin 1 người như Phong lại học ở 1 trường như nó trước kia, mà suy nghĩ lại thì từ trước tới giờ nó cũng không biết gì về Phong cả.
-Chào 2 người đẹp! – Vẫn cái cặp kính cận với khuôn mặt ngô ngố, nhưng dáng vẻ Phong lại chững chạc hơn bao giờ hết trong bộ đồng phục màu đen.
-Thôi đi cha, cái câu đó là sao hử? – Con Ly chống nạnh.
-Hìhì, thì giỡn một chút thôi mà, mày làm gì ghê vậy. – Nó mừng vì tính cách Phong vẫn vậy.
-Mày nha mày, trước giờ che giấu thân phận giỏi thiệt. – Nó cười.
-Quá khen, tao như vậy cũng vì muốn gặp lại mày thôi. – Câu nói của Phong làm nó thấy khó hiểu.
Nó nhìn xung quanh mới để ý thấy đa số học sinh đều đi học bằng xe hơi. Cái trường này nói đúng hơn là chỗ bọn nhà giàu khoe của, thi đua. Những ai thì đi bộ thì toàn là dân kí túc xá cả.
Chợt cả trường náo động khi chiếc xe màu đen dừng lại ở cổng, Anh Nhật bước ra. Vì là con trai của cả 1 tập đoàn lớn nên Nhật rất được kính trọng. Không ai dám lại gần Nhật trừ cái tên Vũ Thanh, kẻ đang quàng vai bá cổ Nhật, loi choi như con nít, là bạn thân của Nhật. Nó thắc mắc sao không thấy Bạch Ngân đi cùng Nhật.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top