Chương hai mươi: bạn

Nửa đêm Ôn Yến không ngủ được, cùng Ôn Vĩ Kỳ và Lục Thiên Hàng nói chuyện phiếm. Ôn Vĩ Kỳ nằm giữa, bên trái là Lục Thiên Hàng, bên phải là Ôn Yến.

"Hai người từng là đồng đội sao?" Ôn Yến ngạc nhiên.

Ngày xưa Ôn gia chưa phá sản, Ôn Vĩ Kỳ rất thích ra sân bóng chơi, được xếp vào một đội với Lục Thiên Hàng, chơi rất ăn ý.

"Bây giờ cũng thế." Lục Thiên Hàng khẽ cười, khen ngợi cậu. "Em trai cậu chơi rất giỏi."

"Cậu cũng rất giỏi." Ôn Vĩ Kỳ khách sáo khen ngược lại đối phương.

Bọn họ nói rất nhiều chuyện phiếm, đây là việc mà trước kia Ôn Yến chưa từng làm.

"Cám ơn cậu, Lục Thiên Hàng."

Không hiểu sao, hốc mắt Ôn Yến bỗng nhiên đỏ lên, nghiêm túc nhìn lên trần nhà.

"Sau Đặng Dương (Tiểu Kiều Tiểu Bạch Bạch), cậu là bạn học đầu tiên sau khi tôi tới trường học này đối với tôi tốt như vậy, cũng sẽ không ghét bỏ tôi xấu xí. Tôi thật ra đều biết, rất nhiều bạn học khinh thường tôi, nói tôi xấu xí, quê mùa, giống như là bạn học Lý trước đó, còn có bạn học Lạc. Cho nên lúc bọn họ đối tốt với tôi, tôi không hề tin, bọn họ khẳng định chính là muốn chọc tôi. Tôi biết chính mình là dạng người gì, lớn lên không đẹp, tính cách lại vụng về, còn quê mùa, rất nhiều người đều ở sau lưng chê cười tôi, tôi đều biết."

Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, nước mắt liền rơi xuống, sau đó nâng tay lên lau. Cũng không biết là lời thật lòng của cô hay là đang diễn.

"Nhưng tôi có thể nhìn ra, cậu không có khinh thường tôi, cũng không có ghét bỏ tôi, thật sự cám ơn cậu, bạn học Lục Thiên Hàng. Tôi có thể làm bạn với cậu không? Cậu yên tâm, tôi ở bên ngoài nhất định không nói cậu làm bạn với tôi, sẽ không cho cậu mất m.."

Ôn Yến còn chưa nói xong, tay của Lục Thiên Hàng thế nhưng trực tiếp đặt ở trên đầu cô, sau đó nhẹ nhàng xoa một cái.

"Được, chúng ta làm bạn tốt. Ở bên ngoài cùng người ta nói cũng không sao, nói cậu là bạn tốt của tôi, không thành vấn đề! Tôi thay bạn tôi xin lỗi cậu, bọn họ có rất nhiều chỗ không đúng, thậm chí...Cho nên, xin lỗi!"

Cảm nhận được bàn tay cứng rắn cùng ấm áp, Ôn Yến sửng sốt, ngay sau đó ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt tươi cười. "Không có quan hệ, tôi biết bọn họ không phải cố ý, lại nói, bọn họ chính là đùa tôi thôi, cũng không thương tổn tôi đúng không?"

Cô gái nhỏ cười đến chân thành, nhìn thoáng qua sắc mặt phức tạp của Lục Thiên Hàng, ngay sau đó như là nghĩ tới cái gì, dựng thẳng lên ngón trỏ, "Bốn người cùng nhau học bổ túc cũng có thể giảm giá, cậu thật sự không suy xét sao?"

"Cậu đủ rồi!" Lục Thiên Hàng bật cười xoa xoa đầu nhỏ của Ôn Yến. Ôn Vĩ Kỳ nãy giờ nằm im, khẽ động đậy, ngồi dậy đánh rớt tay cậu, cũng mỉm cười. "Cảm ơn."

Không biết cảm ơn vì điều gì.

Có lẽ vì đã khiến Ôn Yến mở lòng hơn, cũng có lẽ là cảm ơn đã làm đồng đội của cậu.

Ban đêm Ôn Yến ôm thảm lông của mình, nằm sát vào người Ôn Vĩ Kỳ phía sau, ngủ say, cô cựa mình, xoay người.

Lục Thiên Hàng đang suy nghĩ chuyện, bị động tĩnh này làm cho trực tiếp chặt đứt ý nghĩ, ngay sau đó cúi đầu nhìn về phía dung nhan khi ngủ của Ôn Yến, duỗi tay giúp cô dịch lại thảm lông.

Người như vậy, là bọn họ sai rồi......

Cho nên hắn nên cùng cô nói không?

Nói rõ ràng...

Lục Thiên Hàng thở thật dài một cái.

Mà Ôn Yến cũng không biết trong mộng làm mộng đẹp gì, thế nhưng trực tiếp liền cong lên khóe miệng, nở nụ cười.

Tôi đem tất cả hồn nhiên, tất cả tín nhiệm đều phơi bày ở trước mặt các người, đến lúc đó chân tướng bại lộ, xấu xí ghê tởm, thậm chí so cầm thú cũng không bằng đều là các người, cùng đóa sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn là tôi đây một chút quan hệ cũng không có.

Cùng tôi so sánh, bộ dáng các người xấu xí cực kỳ.

Đây là đáp lễ của tôi, thế nào, có thích không?

Ngay cả người ở ngoài màn hình đều bởi vì lời nói của Ôn Yến ban nãy mà trầm mặc.

Đại vương tiểu vương đều là vương: "Chúng ta có phải quá phận hay không? Hả? Kỳ thật cô nương người ta cũng không có làm gì sai? Vừa học vừa làm thêm cũng không dễ dàng, biết người ta ở sau lưng khinh thường mình, cũng không có oán hận, còn bởi vì Lục Thiên Hàng đối tốt với cô ta, mà đặc biệt cảm kích. Kỳ thật những người như họ đều rất chất phác đúng hay không? Tôi thấy học thần khá tốt."

Học thần học bá đều là thiên tài: "Đúng vậy, hơn nữa cô ấy học tập nỗ lực như vậy, tôi mỗi ngày xem cô ấy mỗi buổi sáng năm giờ rưỡi rời giường, chạy bộ, học bài, hơn nữa cô ấy không có bạn bè, chỉ an an tĩnh tĩnh một người độc lai độc vãng, cũng không có làm chuyện gì giật gân, nếu không phải bởi vì phát sóng trực tiếp này, tôi cảm thấy chúng ta trừ bỏ mỗi lần thi cử, khả năng cũng không biết có một người như thế tồn tại, người ta kỳ thật khá tốt."

Cỏ bốn lá: "Đúng vậy, Ôn Yến chỉ lủi thủi với Đặng Dương, người thân cũng chỉ có Ôn Vĩ Kỳ, bố mẹ cô ấy đều mất. Tôi thường thấy nếu không có em trai đón, cô ấy đi làm thêm về ban đêm chỉ có một mình, nhìn rất đáng thương."

Trên thế giới đồ ăn tuyệt nhất: "Đúng vậy, nói mấy người F4 bọn họ có phải có chút quá phận hay không? Đem tiểu cô nương người ta giễu cợt như vậy."

Phụ nữ làm từ nước: "Các người đừng nghĩ bỏ bản thân qua một bên, người nào không cười ở sau lưng cô ấy hả, hơn nữa tôi xem các người trước đó không phải thảo luận rất vui vẻ sao? Hiện tại lại tới chỉ trích người khác, không mất mặt sao? Muốn nói sai, tất cả mọi người chúng ta có sai, không thể hoàn toàn trách F4 bọn họ."

Cá mặn khô thật ngọt: "Phải, nói sai chúng ta đều sai, chỉ trách riêng bốn người bọn họ, bỏ qua chính mình, thật không biết xấu hổ."

Ngay cả Lý Húc Dương cùng Lục Thiên Mạch thường ngày quậy phá ngông cuồng đều đang hoài nghi chính mình rốt cuộc có phải sai rồi hay không.

Lạc Tư Ngôn nhìn làn mưa đạn trên phát sóng trực tiếp cùng không lâu trước đây hoàn toàn phong cách bất đồng, bỗng nhiên cười lạnh.

"Xem ra thật đúng là coi thường cô ta, nữ nhân này."

Cậu ta nheo mắt. "Mười phần đã có tám chín phần là diễn trò! Kỹ thuật diễn thật ra khá tốt, chỉ tiếc giả ngốc quá mức! Trên thế giới này căn bản sẽ không có người thuần tuý tốt bụng như vậy."

Ngày thứ hai, thời điểm phòng chứa được người mở cửa, Ôn Yến đã không biết khi nào ngủ say trong lồng ngực của Ôn Vĩ Kỳ tỉnh dậy.

Cô ngượng ngùng bò dậy. Phát hiện cả người mình bởi vì cả đêm đều duy trì một động tác ngủ, không chỉ có mông có chút mỏi, ngay cả chân đều cứng.

"Em đỡ chị." Ôn Vĩ Kỳ đứng lên, kéo theo cô. Ba người loạn thành một đoàn ra bên ngoài rửa mặt, súc miệng.

Lục Thiên Hàng quyết định mang hai người đi ăn sáng, dù sao cũng là bởi vì cậu ta, hai chị em họ mới bị nhốt. Ôn Yến ăn xong bữa sáng, nhìn bạn học trong trường rải rác đi ngang qua bọn họ, rất nhiều người đối với cô hơi mỉm cười, nhưng càng nhiều nữ sinh trợn mắt nhìn cô.

Làm cho Ôn Yến cũng hoang mang, quay đầu nghi hoặc nhìn Ôn Vĩ Kỳ "Bọn họ làm sao thế?"

"Em cũng không biết." Ôn Vĩ Kỳ mê mang.

Chỉ là những người này lại như thế nào cười, lại như thế nào trợn trắng mắt đều không có ý tứ cùng cô nói ra chuyện trò đùa dai, ngay cả Lục Thiên Hàng cũng vậy, phải biết rằng cậu ta tối hôm qua chính là rất dao động, như thế nào trải qua một đêm ý niệm như vậy liền biến mất vô tung.

Ôn Yến trực giác cảm thấy bên trong có chút không thích hợp.

"Tiểu Bạch, bọn họ làm sao thế?"

[Tối qua lúc chị ngủ, Lý Húc Dương phát một cái thông báo. Cậu ta nói tối hôm qua tự hỏi cả một đêm, chuẩn bị hủy bỏ cơ chế trò đùa dai. Bốn người như cũ cùng nhau theo đuổi chị, như cũ phát sóng trực tiếp. Chỉ là sau khi theo đuổi tới, bất luận thích hay không, đều sẽ cùng chị kết giao một đoạn thời gian, không mang đến thương tổn cho chị, không ảnh hưởng chị học tập, vui vẻ hợp rồi tan, hơn nữa cũng sẽ không cùng chị nói ra trò đùa dai này, hết thảy chính là giải trí, nhưng điểm xuất phát cũng đã thay đổi]

Ôn Yến trợn trắng mắt. Mẹ nó, mấy cái xú tiểu tử này điên rồi. Ai thèm cùng bọn họ yêu đương? 

Ôn Yến cùng Lục Thiên Hàng và Ôn Vĩ Kỳ ở nhà ăn chia tay, trực tiếp trở về ký túc xá của mình.

Nghĩ đến Lục Thiên Hàng về sau nói không chừng cũng sẽ tích cực lên, bất quá cậu ta cùng Lạc Tư Ngôn tâm tư ác độc hẳn là bất đồng, nói không chừng là vì không cho cô gặp độc thủ của ba người khác, mà lựa chọn theo đuổi cô, không muốn phản bội anh em, như thế dứt khoát liền bảo hộ cô một đoạn thời gian, cũng coi như là đẹp cả đôi đường.

"Thiếu niên này rất tốt, đáng tiếc là không dứt khoát, lại có em trai làm vật cản. Đáng buồn..." Ôn Yến thở dài, bước vào phòng vệ sinh, nhìn mình trong gương.

"Cô nói ai tốt cơ?" Ma nữ Tiểu Kiều từ đâu hiện ra, trách mắng. " Tối qua hai người đi đâu mà không về phòng, tôi đi tìm hai người cả đêm đó."

"Xin lỗi, xin lỗi." Ôn Yến cười hối lỗi.

Cô còn chưa kịp giải thích, Tiểu Bạch đã từ trong túi bay ra.

[Đêm qua bọn em bị người ta nhốt bên ngoài.]

Tiểu Kiều hả một tiếng, lo lắng bay tới kiểm tra hai người, thấy cả hai vẫn ổn, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó Tiểu Kiều gửi lời hỏi thăm tới mẹ của đám người nhốt bọn họ.

Đang chửi mắng hăng say cô ấy dừng lại, nhìn chằm chằm Ôn Yến.

"Cô ốm lại rồi, còn bao nhiêu kg thế?"

"Bảy mươi lăm đó." Ôn Yến cười ha ha, ôm lấy Tiểu Kiều vui mừng, đáng tiếc xuyên thẳng qua cô ta, vồ ếch dưới sàn nhà.

Cô nhăn mày. Ma nữ Tiểu Kiều cùng Bạch Bạch quýnh quáng lên. "Không sao chứ?"

"Không sao, hơi đỏ thôi." Ôn Yến cười cười đứng lên, da cô đã trắng lên không ít, đặt vào một đám người cũng không còn mờ nhạt.

Cái đẹp làm mờ con mắt, Ôn Yến sung sướng quên cả đau.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top