Chương bốn: F4
Thấy đã hơn mười một giờ trưa, nhà ăn có lẽ đã mở, Ôn Yến vội lấy thẻ ăn bước ra ngoài.
Hồn ma Tiểu Kiều nghe tiếng động nhìn sang, hai mắt phát sáng, nhưng vẫn ngậm miệng không nói gì.
Tiểu Bạch trong túi cô nhảy tới nhảy lui, Ôn Yến bị chọc phiền, thử hỏi. "Cùng đi?"
Ma nữ Tiểu Kiều nghe thấy, nghệt mặt ra, lại vội cười vui vẻ, lập tức bay theo cô.
Vừa bay vừa vén lại tóc.
Dù biết không ai nhìn thấy mình nhưng cô nàng ma này lại yêu cái đẹp đến sợ.
Ôn Yến sắp được ăn cơm, tâm trạng vui vẻ, vừa đi vừa nói chuyện với Tiểu Bạch trong đầu. Lúc băng qua hàng lang, một người va phải cô.
Cậu ta cơ bắp đầy người, nếu không phải Ôn
Yến to con, có lẽ đã bị đụng bay.
Cô ôm lấy cái trán sưng đỏ ngước lên, chỉ thấy nam sinh kia đi cùng với ba người khác.
Người nào người nấy đều đẹp trai vô cùng.
"Xin, xin lỗi!"
Mặt tên đụng trúng cô rất vênh váo, biết đụng vào người không dễ chọc, Ôn Yến không muốn chuyện to thêm, chủ động nói xin lỗi.
Tên kia nhìn cô bằng ánh mắt hung dữ.
Nội tâm Ôn Yến nhảy chữ liên tục, trong đầu là văn bản dài mấy ngàn chữ chửi người.
Mẹ kiếp!
Nhìn bổn cô nương bằng ánh mắt dữ tợn như thế làm gì? Có tin bổn cô nương móc mắt mấy người ra không?
Tông phải bổn cô nương, bổn cô nương đã xin lỗi để giải quyết cho nhanh, lại còn muốn làm to chuyện à?
Nếu không phải sợ phiền phức, tôi đã biểu diễn cho cậu một màn Kungfu panda.
Tiểu Bạch ngoài miệng trấn an nhưng trong lòng cũng phỉ nhổ thằng khốn vừa ăn cướp vừa la làng kia. Đã đụng phải con gái nhà người ta không biết xin lỗi thì thôi, còn trừng mắt? Định thi ai mở mắt lâu hơn chắc?
"Thằng khốn này sao lại mất dạy như thế, để tôi xử hắn." Tiểu Kiều cũng bị hành vi vênh váo này chọc giận, lao tới phía trước muốn dạy cho đối phương một bài học. Cuối cùng bay xuyên qua hắn, mất đà lộn một vòng trên đất.
Nếu không phải vì đang diễn vai thiếu nữ sợ hãi, Ôn Yến thực sự đã ôm bụng cười to một trận.
Cô cố gắng kiềm nén, Tiểu Bạch trong đầu đã cười hô hố một trận, biết Tiểu Kiều không nghe thấy tiếng nó, nó càng cười không kiêng nể.
Ôn Yến ho một tiếng, Tiểu Bạch nghiêm túc lại, nhìn chằm chằm tên côn đồ kia.
Lý Húc Dương, như tên của cậu ta, kiêu ngạo khó thuần, mỗi sợi tóc trên đầu đều đang cố gắng kêu gào, không khuất phục, ánh mắt bất thiện, nhưng toàn thân mang theo hơi thở thiếu niên, khóe miệng gợi lên, dáng vẻ gợi đòn.
[Đại thiếu gia Lý thị. Là con trai duy nhất nên từ bé được chiều chuộng, tính cách ngông cuồng, không sợ trời không sợ đất. Vào cao trung với thành tích nát bét và đống tiền đập vào của cha.] Hệ thống toàn năng Tiểu Bạch lập tức cập nhật thông tin. [Căn cứ theo độ hảo cảm mà em tính toán, hiện giờ thằng cha ấy siêu siêu siêu ghét chị]
[Con mẹ nó thanh niên sức dài vai rộng va phải con gái nhà người ta, miệng bị câm không biết nói xin lỗi đã đành, lại còn muốn ăn vạ.]
Tiểu Bạch không kiên nhẫn gào ầm lên trong đầu cô.
"Được rồi, ngoan một chút. Ghét từ cái nhìn đầu tiên không phải là không có." Ôn Yến trong lòng trấn an nó, ngoài mặt lại nỗ lực diễn tròn vai cô gái bị dọa tới hồn xiêu phách lạc.
Ma nữ Tiểu Kiều tưởng cô bị dọa sợ thật, vội vàng bò dậy, bay tới chỗ cô. "Ấy đừng khóc mà, chị đây sẽ bảo vệ cô khỏi thằng công tử bột này!"
Miệng Ôn Yến mấp máy, sắp nhịn cười không nổi, bả vai cô vì nhịn cười mà run lên, thuận lý thành chương nặn ra vài giọt nước mắt.
"Khóc cái gì, ông đây làm gì cô?" Lý Húc Dương bị dáng vẻ xấu xí này dọa cho ghê tởm, người xấu xí khóc lại càng thêm xấu.
Mẹ kiếp, hôm nay cậu bước ra cửa bằng chân trái sao?
"Tránh ra đi, nhìn khuôn mặt xấu xí của cô ông đây liền nuốt không trôi."
Ôn Yến ngoan ngoãn dạ dạ, nhanh chóng lùi ra sau.
"Phiền phức...."
Lạc Tư Ngôn thấy cô lùi ra, khuôn mặt không biểu cảm đi ngàm qua. Cả người cậu tỏa ra một loại xa cách như mọi việc không có quan hệ với mình.
Áo đồng phục chỉnh tề, cúc áo màu vàng kim luôn cài đến cao nhất, đeo một đôi kính đen, vừa vặn có thể che giấu đôi mắt đào hoa cùng nốt ruồi lệ dưới khóe mắt phải, từ đầu đến cuối không nhìn Ôn Yến một lần, căn bản khinh thường để ý bộ dạng của cô.
Người này ngoài mặt nhìn qua chuyện gì cũng không sao, tuy trông rất giống học sinh tốt, nói không chừng trong lòng đang suy nghĩ làm sao để giết bạn.
Ôn Yến sợ nhất loại người này, cô vội vàng né xa.
[Lạc Tư Ngôn, từ nhỏ cha mẹ thường xuyên cãi nhau, lúc cha vắng nhà bị mẹ hành hạ, sau này cha cưới vợ mới thì bị mẹ kế chèn ép, rất ghét phụ nữ.] Tiểu Bạch lần nữa cập nhật thông tin, sau đó tặc tặc cảm thán.
Đúng là thằng ngu!
Hai người kia làm tổn thương hắn, chứ con gái trên đời chưa từng đắc tội hắn. Bày ra vẻ mặt cứt trôi sông thế cho ai xem.
Tiểu Kiều đứng một bên cũng sôi nổi. "Nhìn vẻ mặt gã kìa, làm như ai thiếu nợ tiền gã vậy."
Ôn Yến "..."
Lỡ nhặt được hệ thống mất dạy cùng ma nữ bố láo làm sao đây?
"Cậu không sao chứ?"
Thiếu niên duy nhất không mặc đồng phục, trên người mặc đồ thể thao màu đỏ, trán toát ra mồ hôi, tay ôm chặt một quả bóng rổ.
Vừa nhìn cậu liền cảm nhận được sức sống mạnh mẽ, ánh mắt mê mang, giống như không biết vừa nãy xảy ra cái gì, tựa như lâm thời bị người từ trên sân bóng rổ kéo qua góp đủ số lượng.
[Anh em song sinh Lục gia, anh cả Lục Thiên Hàn, là người chững chạc nhất trong đám thiếu gia có bệnh này.]
Cuối cùng là một vị đang tò mò mà nhìn xung quanh, Lục Thiên Mạch, em trai Lục Thiên Hàng, trừ bỏ Lục Thiên Hàng mặc đồ thể thao, hai người diện mạo hoàn toàn tương đồng. Nhưng da Lục Thiên Mạch trắng tái, có lẽ là mang bệnh trong người.
[Em trai Lục Thiên Mạch, có tiền sử bệnh tim, là người thích trò đùa dai.]
"Cút đi, cút đi. Đừng phá hỏng tâm tình tốt của ông." Lý Húc Dương ghét bỏ nhìn cô, sau đó lại nhấc bước rời đi, hai người kia nhanh chóng theo sau.
Lục Thiên Hàn không vội, đi tới nói xin lỗi, sau đó cũng đuổi theo bọn họ.
Ôn Yến nhìn bọn họ đi xa, lúc này mới lau nước mắt trên mặt. Cô cúi xuống, phủi bụi trên mép váy, tức giận đưa nắm đấm về phía đám nam sinh có bệnh vừa nãy.
"Phá cái rắm!!! Bà đây không phải vì sợ bị đuổi học thì cũng đã cho cậu ăn hành rồi." Ôn Yến gào một tiếng.
Trên cây đột nhiên phát ra tiếng cười doạ cô nhảy dựng.
"Hung hăng thật đó ớt cay nhỏ." Người trên cây thấy dọa đến cô, ló đầu ra, làm động tác chào hỏi.
Ôn Yến: "...."
Bây giờ giết người phi tang chứng cứ còn kịp không?
Tiểu Bạch yếu ớt: [Không được đâu, xã hội văn minh giết người sẽ vào tù đấy ạ. Đến lúc đó em có mọc thêm cánh cũng chẳng cứu nổi chị.]
Tiểu Kiều: "Mẹ kiếp, đang yên đang lành trèo cây làm gì, có bệnh à?"
[Finn Elwyn, tên khác là Nghê Nhị Doanh. Cha kinh doanh bất động sản, mẹ là nghệ sĩ dương cầm người Pháp. Học lớp mười, không những đánh nhau giỏi còn rất sát gái, hoa hoa công tử chính hiệu, một tuần thay bảy cô bạn gái, lịch sử tình trường còn nhiều hơn thành tích thi của chị.]
Ôn Yến chán ghét nhất những người trêu đùa tình cảm. Cô nhắm mắt làm ngơ người kia, bước như bay vội vã đi về phía nhà ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top