Chương 37: Bạn cùng lớp
Tác giả: Mạc Hiểu Hiền
Editor: Lilac♡ | Beta: lnc
"Tỉnh lại đê, thất tình cả lũ rồi."
So với nhà Dung Tỉnh thì nhà An Miên cách trường xa hơn chút, thời gian đến trường ước chừng mất khoảng bốn mươi phút.
Lúc đến gần cổng trường, Dung Tỉnh hạ giọng hỏi An Miên, "An Miên, nay cậu định làm gì?"
"Lên lớp." An Miên thản nhiên nói.
"Trừ lên lớp học ra." Dung Tỉnh cười.
An Miên yên lặng hồi lâu như đang suy tư điều gì.
Dung Tỉnh không khỏi lại thở dài, "Lúc trước đã nói rồi đó, nhà trường giục cậu nộp đơn xin bảo lưu. Giờ cậu bình phục rồi thì cũng không cần thiết phải bảo lưu nữa."
"Sao lại không cần?"
"Vì cậu đã bình phục rồi chứ sao, có thể thường xuyên đến lớp."
An Miên trầm mặc một hồi.
Khi An Miên cất tiếng lần nữa, trong giọng nói cậu tràn ngập sự kiên định, "Không, thủ tục bảo lưu vẫn phải làm. Cái thủ tục bảo lưu này, nhất định tớ phải hoàn thiện."
Dung Tỉnh hơi bất ngờ, "Tại sao?"
"Dung Tỉnh," An Miên hỏi anh, "Cậu thực sự tính cứ như thế này mãi sao?"
"Sao có thể như thế này được mãi?" Dung Tỉnh lắc đầu, khẽ nhéo lá nhỏ trên đầu, "Chuyện này chỉ là tạm thời. Đến lúc mấy cái lá này được nuôi dưỡng đủ tươi tốt, hẳn là tôi có thể quay trở lại cơ thể của mình. Chuyện này cũng giống việc cậu chờ đợi lúc trước mà, không phải sao?"
"Nhưng như vậy không biết phải mất bao lâu." An Miên nói, "Tớ quyết định rồi, Dung Tỉnh."
Dung Tỉnh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cậu: "Cậu quyết cái gì cơ?"
"Dung Tỉnh, thực ra thì lúc trước cậu từng nói cậu bằng lòng vì tớ mà đưa ra lựa chọn này, bằng lòng chạy về phía tớ, tớ rất vui, thực sự rất rất vui." An Miên chậm rãi nói nhưng kiên quyết, "Nhưng Dung Tỉnh à, tớ thực sự không thể thoải mái an lòng để cậu gánh vác tất cả chuyện này. Dù cậu trốn tránh cũng được, cậu không muốn trốn chạy cũng được, tớ quyết định rồi, tớ phải nghĩ cách đưa cậu quay trở về."
Dung Tỉnh hơi hé miệng nhưng phút chốc lại nói không nên lời.
"Hôm nay tớ đến lớp, tớ cũng sẽ tìm thầy để làm thủ tục bảo lưu." An Miên nói, "Sau đó tớ sẽ đến nhà cậu, hoặc bệnh viện, chắc có lẽ người nhà cậu đã đưa cậu đến bệnh viện rồi. Tớ sẽ nghĩ ra cách, nhất định tớ phải tìm được cách đưa cậu quay trở về."
Dung Tỉnh không nhìn được khẽ mỉm cười, cảm xúc trong lòng lẫn lộn rối bời.
Anh còn có thể nói gì nữa đây? Hình như anh càng thích An Miên nhiều hơn rồi.
"Dung Tỉnh..." An Miên lần nữa cất lời nhưng lại chợt khựng lại. Lúc này cậu cách cổng trường rất gần, các bạn ở ngay xung quanh, thậm chí còn có người bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ về phía An Miên vừa "nói chuyện một mình".
An Miên không sợ bị chỉ trỏ nhưng trong số những người đi ngang qua có cả bạn cùng lớp của cậu nên cậu cảm thấy bản thân vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Nhưng trên thực tế thì nhưng bạn học chỉ về phía An Miên kia, hầu hết đều là những bạn chưa nhận ra An Miên.
Phàm là những người nhận ra An Miên, lúc này đều đã sợ ngây người.
"Ôi trời đất ơi, tôi không nhìn nhầm đấy chứ, đó, đó là, là vị thần tối cao sao? Có phải tôi còn đang mơ không?"
"Không không, cậu không mơ đâu, tui cũng thấy mà, thực sự là vị thần tối cao á."
"Hôm kia cậu ấy mới tỉnh lại một lát đã ngất, giờ đến trường được rồi à?"
"Nói đi cũng phải nói lại, mấy bồ có biết gì chưa, hình như hôm qua Dung Tỉnh tự dưng ngất xỉu, giờ vẫn chưa tỉnh."
"Gì cơ?"
"Bồ nói thật à?"
"Trời má, sao lại xảy ra chuyện này!"
Trong lúc mọi người đang mải xì xào bàn tán thì An Miên đã bước vào lớp 11-1.
Lúc này trong phòng học như sắp nổ tung đến nơi, mọi người tụm năm tụm ba, mấy tiếng "thật không", "Dung thiếu", "ngất xỉu" không ngừng vang lên khắp bốn phía.
Với sức ảnh hưởng của Dung Tỉnh trong lớp, trận này so với lúc An Miên xảy ra tai nạn thậm chí còn xôn xao hơn nhiều.
An Miên vừa nghe tiếng bàn luận của các bạn, vừa nhìn Dung Tỉnh qua khóe mắt.
Dù An Miên không nói gì nhưng Dung Tỉnh vẫn không khỏi né tránh ánh mắt ấy. Anh thực sự cảm thấy có lỗi khi đã để các bạn phải lo lắng như vậy.
Nhưng những bạn học ấy có trò chuyện sôi nổi đến đâu, bốn phía xung quanh An Miên vĩnh viễn là một cùng chân không mà chẳng ai dám đến gần.
Điều này thực sự do sức nặng của An Miên trong lớp quá lớn... Thôi được rồi, nói sức nặng thì không chính xác lắm, dù sao thì con người An Miên quả thực không được lòng các bạn lắm.
Bạn cùng lớp ai cũng biết tính tình An Miên kì cục, lời ăn tiếng nói lúc nào cũng như chọt người khác một cú. Chưa kể hai hôm trước mọi người vừa bị An Miên làm tổn thương một lần, vậy nên nhất thời không ai bằng lòng chạm tay vào vận rủi này.
Nhưng mà, Dung Tỉnh lại chợt bất tỉnh, còn An Miên tỉnh lại tung tăng đến trường. Dù thoạt nhìn hai chuyện này dường như chẳng liên quan gì đến nhau nhưng mọi người không khỏi xì xầm một hồi.
Chưa kể, giữa An Miên và Dung Tỉnh còn có một mối quan hệ khó nói rõ bằng lời... chậc chậc.
Mọi người càng xì xầm càng cảm thấy phải hỏi An Miên, nhất định An Miên có biết điều gì đó.
Thế là mọi người trong lớp tui nhìn cậu, cậu nhìn tui, đùn đẩy nhau nhưng không đẩy ra nổi một người đại diện đến đặt câu hỏi với An Miên. Họ muốn tìm người thân thuộc với An Miên một chút cơ mà như vậy lại phát sinh một vấn đề, trong bao nhiêu người ở đây thế mà lại không tìm nổi một ai thân với An Miên.
Cuối cùng, cô nàng hoa khôi của lớp - Tiểu Hồ Điệp "vì lớp quên thân", được mọi người bỏ phiếu bầu chọn, đẩy ra trước.
Cô bạn xinh xắn này chuẩn bị tinh thần một lúc, cuối cùng gom hết dũng khí bước đến trước mặt An Miên, mỉm cười như một đóa hoa mỏng manh, "An Miên này, cậu có biết, Dung thiếu cậu ấy..."
An Miên ngước lên nhìn cô, ánh mắt lạnh đến mức gần như khiến cô đông cứng lại.
Tiểu Hồ Điệp lập tức bị đóng băng ngay tại chỗ.
Sau đó An Miên lắc đầu, "Tớ không biết."
Tiểu Hồ Điệp vừa khóc vừa chạy mất.
Ánh mắt An Miên vẫn luôn dõi theo cô bạn cùng lớp. Cô không dám trực tiếp than phiền với mọi người trong lớp, sợ An Miên nghe thấy, chỉ có thể gào khóc trong nhóm chat,"Uhuhuhu, tôi có cảm giác như bị vị thần tối cao ghét bỏ ấy."
"Không sao, cũng thường thôi, tui cũng thấy vị thần tối cao ghét mình lắm."
"Bình tĩnh bình tĩnh, không phải lúc trước Dung thiếu cũng nói vị thần tối cao ghét cậu ấy lắm à? Kết quả sau đó không phải tốt lắm còn gì."
"Bướm nhỏ cố lên, thử lại xem. Tui tin bà, càng tin nhan sắc của bà hơn."
"Thích thì tự ông đi đê," Tiểu Hồ Điệp chưa ngừng khóc, "Nhan sắc của tui có tác dụng quái gì, có muốn thì cũng phải cỡ nhan sắc như Dung thiếu mới có tác dụng. Tôi nói cho mấy ông bà biết, nhất định không phải tự nhiên mà Dung thiếu với vị thần tối cao ở bên nhau, tám phần mười là vị thần tối cao cong bẩm sinh!"
Đang gõ chữ một cách khí thế, được nửa chừng thì cô chợt ngẩng lên, phát hiện An Miên đứng dậy khỏi vị trí của mình, thậm chí còn đang bước về phía cô.
Cô bạn bị dọa sợ đến mức nhanh chóng che màn hình điện thoại lại. Nếu để An Miên biết cô đang nói những lời này sau lưng mình thì cô xong đời luôn.
Đương nhiên là An Miên không biết đối phương đang nói gì sau lưng mình, về cơ bản thì cậu không có trong nhóm chat này.
Sở dĩ cậu bước về phía cô là bởi khi cậu quan sát vẻ mặt cô, cậu nhận ra rằng cô bạn này đang rất buồn.
An Miên nhớ lại những gì Dung Tỉnh từng nói, quyết định không trốn tránh chuyện giao tiếp kết nối giữa người với người như vậy nữa.
Nhưng cậu không biết phải làm sao để cô không buồn nữa. Vấn đề cô vừa hỏi, cậu thực sự không cách nào trả lời được, chỉ có thể đáp lại bằng mấy chứ "tớ không biết" mà thôi.
An Miên chần chờ một hồi, trước khi suýt nữa dọa con gái nhà người ta sợ đến mức bật khóc, rốt cuộc cậu cũng hạ quyết tâm.
Lần trước, lúc cậu nói lời cảm ơn với bạn cùng lớp, trông mấy bạn ấy vui lắm. Chắc có lẽ cậu nên thẳng thắn bày tỏ một vài cảm xúc tích cực.
"Hồ Điệp," An Miên xoa tay, hơi lo lắng nói, "Hai tháng trước, tớ quên mang tẩy, cậu cho tớ mượn... cảm ơn cậu."
Tiểu Hồ Điệp sợ ngây người, hồi lâu vẫn không phản ứng lại được, ngỡ ngàng chớp mắt một cái. Có thế nào cô cũng không ngờ, sau khi An Miên đặc biệt bước lại gần mình lại nói những lời như này.
An Miên hít sâu một hơi, đè nén sự căng thẳng xuống đáy lòng, ngượng ngùng mỉm cười với đối phương một cái rồi vọt về chỗ ngồi như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi.
Tiểu Hồ Điệp sững sờ hồi lâu, cảm thấy nụ cười của An Miên không ngừng quẩn quanh trong đầu mình. Hồi lâu sau, cô mới lấy điện thoại ra, run run gõ chữ gửi vào nhóm.
"Tôi yêu rồi, tôi cảm thấy mùa xuân của mình đang tới rồi."
"Tỉnh lại đê, bà thất tình rồi."
Hoa khôi Tiểu Hồ Điệp của lớp chợt ôm đầu khóc.
An Miên sợ bay màu, bối rối vô cùng. Rõ ràng cậu đã thẳng thắn bộc lộ những cảm xúc tích cực của mình rồi mà sao vẫn khiến cô ấy khóc vậy?
Chưa để cậu kịp đứng dậy cố gắng an ủi cô bạn kia thì mọi người trong lớp chợt kéo qua vây quanh cậu.
Các bạn được chuyện Tiểu Hồ Điệp vừa trải qua khích lệ, dường như lập tức phát hiện con người vị thần tối cao thực ra cũng không có lạnh lùng xa cách đến mức ấy, vị thần tối cao vậy mà thực sự nhớ chuyện cục tẩy của tận hai tháng trước. Dù quả thực vẻ ngoài của Tiểu Hồ Điệp xinh đẹp thật nhưng mà vị thần tối cao cong mà, mấy người họ tin điều này không hề liên quan đến giá trị nhan sắc của cô bạn cùng lớp mình.
"An Miên, An Miên," mọi người trong lớp vội nói, "Năm ngoái tớ quên mang sách giáo khoa, tớ từng mượn sách giáo khoa của cậu, cậu còn nhớ không?"
"Ngày nào tui cũng đi chung một con đường đến trường với cậu, cậu nhớ không?"
Bất ngờ nhận được nhiều sự nhiệt tình của các bạn cùng lớp như vậy khiến An Miên hơi bối rối. Cậu hoảng hốt liếc nhìn Dung Tỉnh trong túi, chỉ thấy anh đang dùng tay kéo khóe môi mình lên, ý nói cậu giữ nguyên nụ cười đi.
Vậy nên An Miên để nụ cười ấy tiếp tục nở rộ trên môi rồi trả lời từng câu hỏi của các bạn.
"Tớ nhớ."
"Có lần tớ không đến lớn, cậu đi đưa bài tập giúp tớ, cảm ơn cậu nhiều."
"Lần nộp phí trước đó còn giúp tớ ứng tiền."
"..."
Trí nhớ của An Miên vô cùng tốt, có thể trả lời mọi vấn đề của mọi người mà không vấp tí nào. Vừa đáp, An Miên vừa không khỏi cảm thấy hơi xúc động. Dù trước đây mọi người trong lớp có thích cậu không thì họ đều đối xử với cậu rất tốt.
Về phần các bạn trong lớp, sau khi lần lượt nhận được câu trả lời của An Miên đều cảm thấy có phần được thương mà sợ.
Mọi người quay trở lại chỗ ngồi của mình, không nhịn được mà nhao nhao nhắn tin cảm khái trong nhóm.
"Chừi ưi, hóa ra vị thần tối cao là con người dịu dàng đến vậy sao?"
"Cậu ấy thực sự nhớ mọi chuyện luôn, ngay cả mẹ tui cũng không nhớ rõ chuyện tui đã từng làm đến thế đâu."
"Tui yêu rồi."
"Tớ cũng yêu rồi."
"Cậu ấy đẹp trai quá chừng, cười lên đẹp trai quá à huhuhu."
"Tỉnh lại đê, thất tình cả lũ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top