Chương 36: Cuộc phiêu lưu của Dung Tỉnh

Tác giả: Mạc Hiểu Hiền

Editor: Lilac♡ | Beta: lnc

Kẻ thù lớn nhất - rác.

Khả năng hành động của Dung Tỉnh rõ ràng tốt hơn An Miên nhiều.

Lúc An Miên còn nhỏ xíu như này, về cơ bản là chỉ quanh quẩn trên mặt bàn, thỉnh thoảng băng qua cây cầu Dung Tỉnh dựng để đi đến bên bệ cửa sổ. Lúc này Dung Tỉnh cũng nhỏ như vậy nhưng lại có thể tự do leo lên leo xuống, chạy nhảy khắp phòng.

Cũng không còn cách nào khác, vốn dĩ thần kinh vận động của Dung Tỉnh tốt hơn An Miên nhiều.

Nhưng phòng ngủ của một người bình thường đối với kích thước cơ thể anh lúc này mà nói vẫn quá mức rộng lớn.

Dung Tỉnh chỉ mới vừa trượt xuống khỏi ga trải giường, đi đến trước cửa phòng An Miên đã cảm thấy như vừa chạy nghìn mét, anh mệt mỏi thở dốc.

Một lúc sau, Dung Tỉnh mới chui từ dưới cửa phòng An Miên ra ngoài.

Khung cửa bị nứt ở cửa lớn được người ta dùng thanh gỗ đóng đinh lên, miễn cưỡng chống được cửa, tránh bị gió thổi bật ra.

Dung Tỉnh trong phòng khách tính toán hướng thăm dò, cuối cùng quyết định đến phòng cậu của An Miên xem thử.

Vốn dĩ anh cho rằng ông cậu này chỉ là một lão khốn nạn bình thường nhưng sau tất cả những gì xảy ra hôm nay, anh lại thấy người này có hơi đáng nghi.

Một lúc sau, Dung Tỉnh lẻn vào phòng An Lạc Tân qua khe cửa phòng mới của gã.

Mùi rượu trong phòng vẫn chưa tản hết, xông cho Dung Tỉnh suýt nữa thì ngã ngửa. Anh che mũi miệng mình lại, cau mày quan sát cách bài trí của căn phòng này.

Một bên phòng kê giường của An Lạc Tân, lúc này gã đang dang tay nằm ngửa trên đó, hiển nhiên là không nghĩ tới sẽ có người lẻn vào lúc này. Bên cạnh giường là một dãy tủ, một bên là tủ quần áo, bên còn lại là tủ đựng đồ. Tầng trên cùng của tủ đựng đồ là cửa con thoi bằng kính, có thể thấy đồ để bên trong.

Trừ những thứ này ra thì trong phòng cũng chỉ toàn các loại chai rượu ngổn ngang, cùng với rác rưởi, túi đồ ăn vặt, đồ ăn thừa, rác, quần áo bẩn, tất chưa giặt vứt mỗi bên một cái, rồi vẫn là rác...

Dung Tỉnh nhìn đống rác tán loạn khắp phòng, quả thực sắp điên đến nơi.

Nhưng vì để mau chóng làm rõ bí mật của chiếc lá nhỏ, anh chỉ có thể bịt mũi nín thở, đi về phía tủ đồ với tâm thái thấy chết không sờn.

Đi được nửa đường, thậm chí có một con côn trùng chạy qua ngay trước mặt, khiến Dung Tỉnh sợ đến mức suýt nữa thì tắt thở. May mà loại côn trùng ấy thị lực không tốt, không phát hiện nhân loại bé xíu kia, quẹo một cái qua ngã rẽ bên cạnh.

Dung Tỉnh thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại hít một hơi toàn mùi rượu trong phòng, vội nín thở lần nữa.

Sau khi trải qua một hồi gian nan khó tả, cuối cùng Dung Tỉnh cũng tới dưới chân chiếc tủ chứa đồ.

Anh ra sức leo dọc mép tủ bằng những vết gồ ghề nhỏ.

Cơ mà, dẫu cho trải qua nhiều gian nan đến thế Dung Tỉnh cũng không thấy bất kỳ thứ gì đáng giá trên tầng cao nhất của tủ đồ. Sau tấm cửa kính chỉ là những món đồ trang trí bình thường, hầu hết đều khá rẻ tiền, chẳng qua chỉ là một đống đồ có thể dễ dàng mua được với mấy chục tệ.

Dung Tỉnh thở dài, cũng không mấy thất vọng, anh nhanh chóng dời sự chú ý xuống ngăn tủ dưới.

Nếu trong căn phòng này thực sự có gì đáng chú ý thì hẳn nó phải ở nơi này.

Khác với cửa kính ở ngăn trên, ngăn dưới là hai cánh cửa gỗ có khóa. Nhưng loại khóa này không thể làm khó Dung Tỉnh, bởi quanh cửa gỗ luôn có khe hở, với kích thước của anh lúc này thì việc chui vào dễ như trở bàn tay.

Vấn đề ở chỗ, sau khi chui vào rồi, bên trong tối thui như thế chẳng thể thấy được gì cả.

Dung Tỉnh nhắm mắt lại, thích ứng khoảng năm phút anh mới có thể thấy một vài đường nét mờ ảo nhờ ánh sáng yếu ớt len qua khe tủ.

Lúc này đã cách lúc Dung Tỉnh trượt xuống khỏi giường An Miên hơn một tiếng đồng hồ. Nói cách khác thì sắp đến năm giờ rồi.

May mà nỗ lực của Dung Tỉnh cũng không phải hoàn toàn vô ích, giờ phút này cuối cùng anh cũng thu hoạch được chút gì đó.

Thông qua ánh sáng lờ mờ ngoài khe tủ, anh dễ dàng thấy được một tấm ảnh. Tấm ảnh ấy đặt ở trên cùng, ngay gần khe tủ.

Nếu Dung Tỉnh đoán không sai thì có lẽ An Lạc Tân trực tiếp nhét tấm ảnh này vào bằng khe tủ chứ không hề mở cánh cửa tủ ra.

Đây hẳn là tấm ảnh rơi ra khỏi túi An Lạc Tân mà An Miên từng nhắc tới.

Dung Tỉnh bước tới, cố gắng lật tấm ảnh lên.

Nhưng ánh sáng quả thực quá yếu, anh không thể nào thấy rõ hình ảnh in trên đó. Anh chỉ đành cố hết sức kéo tấm ảnh về phía khe tủ, để ánh sáng chiếu vào ảnh nhiều hơn.

Dần dà, Dung Tỉnh có thể thấy được, đúng thật là tấm ảnh ấy chụp một người. Một người mặc váy, dường như còn đang ôm gì đó trên tay, hình như, có lẽ, tựa như, đang ôm một đứa bé sơ sinh vậy.

Dung Tỉnh dừng hành động, nhìn đi nhìn lại tấm ảnh mờ ảo, cảm thấy lòng mình như dâng lên một đợt sóng gió kinh hoàng.

Quả nhiên là vậy à? Chẳng lẽ tấm ảnh này thực sự chụp mẹ An Miên? Cậu An Miên nói mẹ cậu không để lại tấm ảnh nào, thực sự là nói dối sao?

Dung Tỉnh nhớ lại lúc An Miên nhớ về mẹ mình, nhớ lại nỗi buồn phảng phất trên gương mặt An Miên khi ấy, không khỏi cắn chặt răng.

Anh không hiểu vì lí do gì mà cậu của An Miên lại giấu ảnh mẹ An Miên đi, chuyện này thực sự khó hiểu. Vậy nên rất có thể anh đoán nhầm rồi, nói không chừng người trong tấm ảnh này thực sự là bạn gái mới của An Lạc Tân.

Dù vậy Dung Tỉnh cũng không khỏi thấy lòng mình xao động, anh muốn An Miên thấy rõ tấm ảnh này.

Anh chẳng thèm quan tâm gì nữa, định cứ thế lôi tấm ảnh này ra khỏi tủ thông qua khe hở. Nhưng anh vừa hạ quyết tâm thì bất chợt tủ rung chuyển, phát ra tiếng động dữ dội.

Dung Tỉnh giật cả mình.

Khi tủ đựng đồ yên tĩnh trở lại, anh lén nhìn ra bên ngoài. Hóa ra là An Lạc Tân đang ngủ mơ, đá mạnh chân vào tủ một cái, giờ cái chân vẫn còn gác lên thành tủ.

Chỉ đơn giản là một chuyện diễn ra bất ngờ nhưng lại khiến Dung Tỉnh hơi chần chừ.

Anh nhận ra ý nghĩ này của mình táo bạo đến mức nào, nhưng cứ thế từ bỏ thì lại không cam lòng.

Ngay lúc Dung Tỉnh đang do dự thì bên ngoài cửa sổ lại vang lên một âm thanh lớn khác. Là tiếng gà trống gáy, thực sự có người nuôi một con gà trống trong khu dân cư cũ này.

Dung Tỉnh nhẩm tính thời gian lúc này, lại thầm tính thời gian để anh quay trở lại phòng An Miên, tính luôn nguy cơ bị phát hiện trong quá trình di chuyển rồi thở dài một hơi, đành phải bỏ cuộc.

Dù sao anh cũng tìm thấy tấm ảnh này rồi, điều này xác nhận An Lạc Tân có điểm đáng nghi. Chỉ cần quay lại nói với An Miên, chắc chắn hai người luôn có thể nghĩ ra nhiều cách hơn.

Trời tảng sáng.

Trong lúc Dung Tỉnh băng qua căn phòng của An Lạc Tân, Dung Tỉnh lại gặp phải một côn trùng mặt bạc khác đang bò tới, khiến anh sợ đến mức gần như nghẹt thở.

Vẫn may, vẫn may, phòng An Miên không nhiều rác với côn trùng như vậy.

Rốt cuộc cũng quay trở lại phòng khách, trong quá trình chạy trốn về phía cửa phòng An Miên, Dung Tỉnh không nhịn được đưa tay lên gãi người mình, cảm giác mình phải lập tức tắm rửa.

Mãi đến khi chui vào dưới khe cửa phòng An Miên, cuối cùng cũng quay trở lại phòng cậu, Dung Tỉnh mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình có thể hít thở bình thường.

Anh vừa ngước lên đã thấy An Miên đã tỉnh từ lâu, đang lục tung đồ trong phòng lên, sốt ruột tìm kiếm thứ gì đó.

"Tôi ở đây, đừng tìm nữa." Dung Tỉnh nói, "Cậu cẩn thận, đừng giẫm vào tôi."

An Miên nghe thấy lời này, động tác trên tay cũng dừng lại, rồi chậm rãi quay đầu nhìn sang.

Lúc này Dung Tỉnh mới nhận ra đôi mắt An Miên đã hoe đỏ từ bao giờ, trông như sắp khóc đến nơi.

"Dung Tỉnh," Thậm chí giọng An Miên đã hơi run run nức nở, "Cậu đã đi đâu vậy?"

Dung Tỉnh duỗi tay chỉ vào khe hở dưới cửa, "Qua mấy phòng khác trong nhà cậu xem thử chút."

"Sao cậu có thể chạy lung tung thế chứ?" An Miên vừa lo vừa giận, giọng điệu không khỏi hơi trách cứ.

Thấy dáng vẻ An Miên như vậy, Dung Tỉnh không khỏi cảm thấy bản thân như làm sai chuyện gì nghiêm trọng lắm.

"Tôi xin lỗi, An Miên." Dung Tỉnh vội xin lỗi, cố gắng dỗ An Miên không khóc nữa, "Tôi định quay về trước khi cậu tỉnh mà."

"Vấn đề không phải ở đó!" An Miên nói.

"Tôi biết, đấy không phải vấn đề." Dung Tỉnh mỉm cười nói với cậu, "Xin lỗi mà An Miên, tôi khiến cậu phải lo rồi."

Chỉ một câu như vậy, cùng với nụ cười ấy đã chặn lại lời càm ràm của An Miên, cậu không thể thốt ra bất kỳ lời trách móc nào nữa.

"An Miên," Dung Tỉnh bước đến bên chân An Miên, khẽ kéo ống quần cậu, "Tôi gặp mấy chuyện rắc rối nhỏ, thực sự rất cần sự giúp đỡ của cậu."

An Miên dùng lòng bàn tay khẽ lau đôi mắt mình, nhanh chóng hỏi, "Cậu gặp chuyện gì, có bị thương không?"

"Không phải." Vẻ mặt Dung Tỉnh nghiêm túc cực kì, "Giờ tôi cần tắm lại lần."

"..." An Miên không khỏi trầm mặc một hồi.

Cậu chợt cảm thấy, chỉ cần không ngừng thỏa mãn yêu cầu tắm rửa của Dung Tỉnh, hẳn là cậu không cần tưới nước thêm cho anh nữa.

An Miên đặt Dung Tỉnh lên bàn cạnh giường lần nữa rồi vừa thầm than phiền không ngừng trong lòng, vừa bước ra ngoài, xuống bếp lấy cốc nước ấm vào.

Dung Tỉnh nhìn cốc nước ấm trên tay An Miên với ánh mắt vô cùng dịu dàng, như thấy được nỗi khát khao sâu kín nhất trong lòng mình.

Rõ ràng anh không hề tiếp xúc trực tiếp với đống rác trong phòng An Lạc Tân nhưng vì ảnh hưởng tâm lý nên anh cảm thấy ngứa ngáy cả người, thực sự khó chịu nên có thể nào cũng phải tắm rửa thật sạch sẽ.

Ngay lúc An Miên lấy vải bông cùng bông gòn từ đĩa đựng gia vị ra để từ từ rót nước vào đĩa làm bồn tắm nhỏ, Dung Tỉnh đã không nhịn được mà hơi nhao lên, muốn nhảy thẳng vào trong.

Nhưng anh nhanh chóng nhận ra rằng, sau khi An Miên rót nước nóng cho anh xong, lập tức xoay người bắt đầu dọn sách vở.

"Cậu muốn đến trường à?" Dung Tỉnh nhạy bén nhận ra sự thật này.

"Đúng vậy," An Miên trả lời, "Hôm nay là thứ hai, giờ tớ khỏe lại rồi, tớ nên đến trường xem thử xem."

"An Miên," Dung Tỉnh lập tức chạy đến mép bàn, duỗi tay về phía cậu, "An Miên, tôi cũng muốn đến trường."

"Cậu?" An Miên hơi khó xử nhìn anh, "Không phải cậu muốn tắm à?"

"Tôi tắm nhanh lắm!" Dung Tỉnh nói.

An Miên liếc nhìn đồng hồ, "Nhưng chờ cậu tắm xong, hong khô quần áo rồi mặc lại, ít nhất cũng mất hai mươi phút. Tớ sắp muộn rồi."

"..."

Tự dưng Dung Tỉnh thấy, có lẽ người mình cũng không ngứa đến vậy.

Nghĩ kỹ lại thì, rõ ràng anh đã cẩn thận tránh xa đống rác rồi. Thậm chí còn không chạm phải bất kì thứ gì bẩn thỉu, anh chẳng qua chỉ là ở trong môi trường không sạch sẽ một khoảng thời gian mà thôi.

Nếu nghiêm túc nghĩ lại thì chuyện tắm rửa này, hình như cũng không quá cấp thiết đến vậy.

"An Miên," anh lại duỗi tay về phía An Miên lần nữa, "Đưa tôi đến trường, tôi muốn đi, tôi phải đi."

Cùng lúc đó, Dung Tỉnh không khỏi thầm cảm khái, vậy mà lại có một ngày anh lại chọn từ bỏ chuyện tắm rửa, đúng là chuyện lạ ngàn năm giờ mới thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dammy