Chương 22: Căn tin hôm nay... Có gì hót ^^

"Này... này... này... Các cậu ở đâu vậy hả?" - Tiếng ai oán của Hoàng Bổ Tinh bên điện thoại của Y Hàm

"Nhà ăn chứ ở đâu..." - Y Hàm bất lực, Nhã hinh bên cạnh nhịn không được giật điện thoại, giọng sặc mùi cảnh cáo
" Các cậu không qua, bọn tớ không chắc dành được phần thịt sốt hạnh nhân hay xíu mại cua nào cho các cậu đâu đấy"

Nói xong cô nàng cúp điện thoại, lòng vẫn không nhịn được, ai oán

"Hai cái trẻ này... Lúc nào cũng thích ăn mà đồ ăn ngon dâng đến rồi lại chẳng biết điều mà mau lẹ gì cả"

"Được rồi, được rồi... Chốc nữa tớ sẽ tranh đồ ăn giúp cậu mà" - Y Hàm an ủi

"Vẫn là Hàm Hàm tốt nhất, moah" 

Nhã Hinh làm động tác cảm kích, không ngại buông thêm cái hôn gió. Y Hàm thở dài

"Cậu đấy, thật ra thì chỉ cần cái sắc đẹp của cậu thôi là khối người đã muốn xếp hàng tranh thức ăn cho cậu rồi. Cần gì phải vất vả thế này hả?"

"Không thể nào ah" - Nhã Hinh phồng má - "Các bạn học cũng như chúng ta, cũng đóng tiền đầy đủ, cũng học mệt, cũng mong muốn được ăn ngon. Cứ cho là các cậu ấy vui vẻ đưa đồ ăn cho chúng ta đi, thì họ cũng sẽ ấm ức chứ. Đứng chờ cả buổi vậy mà"

"Rồi rồi rồi... cô biến tôi thành kẻ tiểu nhân rồi đấy, bạn học Nhã Hinh à" - Y Hàm cười cười xoa đầu Nhã Hinh. Hai người nhanh chân xếp hàng. Bỗng...

"AAAAAAA"

"OOiiiiiiii"
"Thánh thần thiên địa ơi... Lãnh Vương Thiên Phong kìa"
"Đâu đâu... Thật là Lãnh Vương Thiên Phong đó!!!!!"

Tiểu Nhã Hinh dù gì chỉ là một thiếu nữ bình thường, nghe đến Lãnh Vương Thiên Phong liền nghiêng đầu nhìn sang phía cửa. Ồi... Là Lãnh Vương Thiên Phong thật. Thiên Hạo caca kìa, Lãnh sư huynh, Ngô sư huynh, còn có... còn có đại thần trong truyền thuyết của cô - Trương Thái Phong sư huynh nhaz

"Tiểu Nhã Hinh... kia là Lãnh Vương Thiên Phong đó" - Y Hàm lôi lôi tay Nhã HInh. Đùa, là đại thần đó, không thể giữ bình tĩnh được đâu. Nhưng là, cái thanh niên Nhã Hinh này sao mãi vẫn không trả lời vậy hả? Y Hàm nhìn sang. Trời ạ, Nhã Hinh ánh mắt phóng thẳng lên người Trương sư huynh như vậy, thật là lộ liễu, thật là lộ liễu hết sức mà

"Nhã Hinh, Nhã Hinh, Tiểu Nhã Hinh"

"Ôi mẹ ơi... Y Hàm... cậu làm mình giật cả mình"

"Cái đồ thấy sắc quên bạn... mình kêu cậu lâu lắm rồi đó"

Mà phía bên này, Thiên Hạo cùng Thái Phong đều cảm nhận được có ánh mắt hướng về phía bên này, không nhịn được quay đầu lại. Thiên Hạo nhìn ra nha, kia là em gái nuôi kim cương nhà anh còn gì? Trùng hợp thật ấy chứ? Mà Thái Phong nhắm thẳng mục tiêu, bỏ rơi ba thằng bạn thân còn đang tỏa hào quang kia, trực tiếp đi đến xếp hàng bên cạnh Nhã Hinh

"Ôi thiên ah..." - Nhã Hinh kêu gào trong lòng một tiếng, ánh mắt như có như không nhìn hàng bên cạnh, ngại ngần muốn chết, thậm chí, sợ ồn ào ảnh hưởng đến Đại thần bên cạnh

"Hôm nay tớ nhất định là bước chân đầu tiên ra khỏi cửa là chân phải nên mới hên như vậy gặp được Đại thần đúng không ahhhh" - Y Hàm lâng lâng mãi thôi, chợt điện thoại vang lên tin nhắn

"Hàm Hàm thân mến, chợp lấy thời cơ, đưa máy lên chụp lén đại thần đi.. Hình đại thần, góc nghiêng thần thánh đó, tớ muốn!!!"

Y Hàm shock hoàn toàn, nhìn lại lần nữa cái tên người gửi tin, lại nhìn thật kỹ lần nữa, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn cái đứa đang đứng quay lưng lại với mình đằng trước. Con bà nó chứ, đứng sát nhau vậy, cậu ta còn gửi tin nhắn 😓 Tiêu Nhã HInh ah Tiêu Nhã Hinh, cậu thật sự là khiến tôi ngàn chấm đây ah. Còn chưa cảm thán xong, lại thêm một tin nhắn khác đến

"Cậu nghĩ là tớ chỉ nên rửa ra cho riêng tớ ngắm hay là chụp rồi rửa ra đi bán cho thiên hạ 🙃🙃" 

Y Hàm hoàn toàn bất lực, bất lực hoàn toàn rồi. Nhìn đi, là ngọc nữ đó, là người được mệnh danh là Thiên thần khoa Kiến trúc của Đại học Thanh Hoa đó... Tất cả chỉ là giả dối, cô gái này là tiểu ác ma, một tiểu ác ma không hơn không kém thật mà. Thế là sau sự thúc giục của cô bạn nhỏ cùng phòng, Y Hàm đã nâng máy lên và "tách" "tách" "tách" chụp liên hồi, đến nỗi Tiểu Nhã Hinh cũng ngứa ngáy mà không nhịn được quay xuống nhìn. Vừa quay xuống đã bắt gặp ngay ánh nhìn nghiêng của Trương sư huynh, sợ hãi, con bé liền giật lấy điện thoại của Y Hàm

"Ainhaz Tiểu Hàm Hàm, cậu selfie cũng phải nói tớ một tiếng, chúng ta cùng chụp chứ nà"

"Này... Tiểu Hinh Nhi... tớ vừa có một ý tưởng"

"Hửm??? ý tưởng???"

"Cậu và Trương sư huynh đứng gần nhau vậy... lát nếu gọi đồ ăn... nhìn xem huynh ấy ăn gì, chúng ta đều gọi món đó... coi như là có chung moment với đại thần rồi"

"Ý hay... Hàm Hàm à... cậu thật thông minh quá đi"

Rồi cả hai cùng đứng, thi thoảng liếc nhìn đại thần. Càng nhìn càng thấy thật soái ah. Thiên Hạo bên này nhìn em gái mình cứ mãi liếc sang bên này, chân mày có chút cau lại. Con nhóc này không phải đang nhìn anh đâu nhỉ? Mọi lần nó trốn anh như trốn tà, đâu ra mà nhìn đắm đuối như thế? Chẳng lẽ là... Thiên Hạo lại nhìn phía trước mình, Trương Thái Phong này ánh mắt nhìn đi đâu vậy? Cái này.. ừm... cái hướng đó không phải là đang nhìn sang "viên kim cương" nhà Nam Cung ah??? mà Trương Thái Phong cũng rất tỉnh, khóe môi không nhịn được cười nhẹ một cái. Tiểu cô nương, càng nhìn càng thấy thú vị

"Đến chọn món rồi kìa" - tiếng Y Hàm phấn khích reo lên, ôi... tiêc quá... không kịp dòm ngó thực đơn của Đại thần mất rồi :(((

"Cho em một phần xíu mại thịt cua, một phần gà sốt hạnh nhân, một phần sallad trộn ạ"

"một phần thịt sốt hạnh nhân, một xíu mại thịt cua, một sallad"

MỐ??? Y Hàm trợn tròn mắt... không đùa chứ??? Thực đơn của 2 người trùng khớp luôn kìa. mà Tiêu Nhã Hinh nghe xong cũng giật mình không thôi. má ơi, không ngờ tới Đại thần cũng thích những món này

"Canh thì như thế nào?" - Người phục vụ nhà ăn lại hỏi

"Cho em canh đậu tương" / "Canh đậu"

Shock... Shock... Shock toàn tập... Lần này không chỉ Y Hàm mà bạn Thiên Hạo cũng shock nữa. Không đùa chứ??? Hai kẻ này... Sao cứ cảm thấy nó như "duyên phận" trong truyền thuyết vậy nhỉ?

"Thái Phong à, cậu xong chưa???"

"Ừ, tiếp đi"

Nhã Hinh lườm sang Thiên Hạo một cái rồi mới gọi thêm 1 phần cho Y Hàm, Hoàng Bổ Tinh cùng Hiểu Linh. Sau đó mới tìm chỗ ngồi. Vừa đặt mông xuống cái bàn ưng ý, đã thấy Hoàng Bổ Tinh cùng Hiểu Linh thở hồng hộc, chạy như bay lại

"Khi nãy chúng tớ gặp Lãnh Vương Thiên Phong... vận chó thật ấy" - Hiểu Linh nói

"Hiểu Linh có quen biết với Lãnh Hiên sư huynh đó" - Hoàng Bổ Tinh phụ họa

"Khi nãy xếp hàng cạnh Trương sư huynh... thức ăn các cậu đang ăn đều là cùng moment với Trương sư huynh hết đấy" - Y Hàm tóm gọn - "là do một tay Tiểu Nhã Hinh nhà chúng ta đó"

"Quaaahhh... Tiểu Nhã Hinh à... Cậu giỏi quá đi" - Hoàng Bổ Tinh bay lại, ôm chặt lấy Nhã HInh

"Được rồi, được rồi mà... Tớ không có giỏi giang gì đâu... may mắn thôi. Với lại, vốn là tớ chọn trước anh ấy một nốt nhạc, không nghĩ tới anh ấy cũng ăn giống thôi"

"Ah ghen tị quá điiiiiiiii"

"Các cậu có chụp hình huynh ấy không vậy?"

"Đương nhiên là... Có rồi" - Y Hàm đưa điện thoại lên, huơ huơ trước mặt 2 cô bạn, làm cả đám nháo nhào không thôi

"E hèm... xin hỏi, bàn bên cạnh này có ai ngồi chưa?"

Nhã Hinh bĩu môi. Có chết cô cũng nhận ra, giọng nói này là của ai. Ngoài Nam Cung Thiên Hạo ra, thì còn ai có khả năng dò ra đa cô tốt như vậy? Cô luôn ngồi ăn trong góc khuất, nơi ít sự chú ý nhất mà cũng tĩnh lặng nhất. Vốn trước giờ chỗ này chỉ toàn là 309 các cô. Tên này...

Nhã Hinh vừa định lấy lí do các huynh quá chói sáng thì đã nghe thấy tiếng âm trầm khác

"Chỗ này vừa khuất, vừa yên tĩnh, ngồi ăn ở đây rất tốt"

"Đúng đấy" - lại một giọng khác

"Ngồi đây nhé Phong" - Lãnh Hiên nói rồi quay sang nhìn bên cạnh - " Ah, học muội, lại gặp rồi"

"Các sư huynh... ăn ngon miệng ạ"

"Chào các sư huynh" - Y Hàm lễ phép

"Rất vui được ngồi chung dãy với các sư huynh.. Mọi khi 4 đứa em ngồi đây, buồn muốn chết"

"Hoàng Bổ Tinh..." - Nhã Hinh liếc nhìn Hoàng Bổ Tinh, nghiến răng khẽ nói tên rồi quay sang nhìn Thiên Hạo, ánh mắt đầy ý tứ cảnh cáo

"Các sư huynh, xin cứ tự nhiên ạ"

Thế là cả 8 người cùng nhau dùng bữa, mỗi người trong lòng có 1 suy nghĩ khác nhau.

Thiên Hạo nghĩ "Nhóc con à, nhìn gì chứ? Cảnh cáo gì chứ? Anh đây không phải là đang cho cưng cơ hội ngắm nhìn Đại thần của các cưng sao?"

Nhã Hinh nghĩ "Có đại thần ở đây, ăn uống phải thật khép nép, cái tên hỗn đãn kia nhất định là cố ý"

Y Hàm nghĩ "Đại thần à, sau này cứ đến đây ngồi ăn chung với tụi em nhé"

Hoàng Bổ Tinh nghĩ "Ngắm các đại thần ăn, đủ no"

Hiểu Linh nghĩ "Hôm nay thật đúng là cả phòng mình bước chân phải ra cửa, gặp Đại thần nhiều như này"

Lãnh Hiên nghĩ "Ta và Hiểu Linh sư muội quả nhiên có duyên phận"

Vương Phi nghĩ "Hoa khôi của khoa, thật đẹp"

Trương Thái Phong nghĩ "chúng ta sau này sẽ còn gặp nhau dài dài", kèm thêm nụ cười nhếch môi chuẩn 0.4 cm

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top