Chương 9:Lời chúc mừng nhỏ(end)

Phòng thi cuối cùng. Hanuel bước vào với nhịp tim dồn dập. Áp lực và căng thẳng như một lớp sương đặc quánh quấn quanh cơ thể cậu. Mỗi bàn tay đặt trên bàn đều run nhẹ, đầu óc căng như dây đàn. Những ký ức về bạo lực học đường, về những đêm dài trằn trọc và thuốc ngủ, tất cả đều trở về trong khoảnh khắc này. Cậu khẽ nhắm mắt, cố hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn cảm thấy ngột ngạt.

Một ánh mắt từ cuối phòng khiến Hanuel giật mình. Huynwoon. Cậu đứng đó, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu sắc, không áp lực, không rầm rộ. Chỉ là sự hiện diện yên lặng nhưng đủ để Hanuel cảm thấy an toàn. Khoảnh khắc ấy, tim cậu lặng đi một nhịp, bớt căng thẳng một chút. Cậu thở ra, để nhịp tim trở lại đều.

Bài thi bắt đầu. Câu hỏi đầu tiên khiến Hanuel chùn bước. Cậu căng thẳng đến mức bút rơi xuống bàn một giây, nhưng ngay lập tức cảm nhận bàn tay Huynwoon đặt nhẹ trên vai mình. Không lời, không áp lực. Chỉ là một sự hiện diện thầm lặng, nhưng đủ để Hanuel hít một hơi thật sâu, cầm bút lên và tiếp tục.

Mỗi câu hỏi tiếp theo là một cuộc chiến tâm lý. Hanuel cảm thấy nặng nề, căng thẳng, nhưng ánh mắt Huynwoon luôn theo dõi, luôn kiên nhẫn. Đôi lúc, cậu khẽ nghiêng người, mỉm cười như muốn nói: "Cậu làm được. Mình tin cậu." Không lời, nhưng Hanuel hiểu trọn vẹn. Cậu bắt đầu nhận ra rằng, sức mạnh không đến từ việc cố gắng một mình, mà là nhờ có người thấu hiểu bên cạnh.

Giữa buổi, Hanuel mệt mỏi, tay run, đầu ong ong. Huynwoon cúi xuống, đặt một miếng khăn ấm trên bàn, nhắc nhở: "Ngồi nghỉ một chút. Hít thở sâu nhé." Hanuel cảm nhận hơi ấm từ bàn tay cậu, lòng dịu lại. Lần đầu tiên, cậu thấy áp lực không còn nuốt chửng mình hoàn toàn. Có một ai đó, kiên nhẫn và dịu dàng, đồng hành bên cạnh.

Khoảng giữa giờ thi, Rin xuất hiện ở hành lang, nhưng lần này khác hẳn. Ánh mắt cô không còn tò mò hay gây bối rối. Cô mỉm cười và vẫy tay: "Hanuel, cậu ổn chứ?" Hanuel thoáng lúng túng, nhưng ngay lập tức Huynwoon đặt tay lên tay cậu, như nhắc nhở: "Mình ở đây. Không sao đâu." Áp lực tạm lắng xuống, Hanuel chậm rãi hít thở. Cậu nhận ra: Rin chỉ là hiểu lầm nhẹ nhàng. Điều quan trọng nhất là người luôn đồng hành bên cậu-Huynwoon.

Bài thi tiếp tục. Cậu căng thẳng đến mức gần như mất tập trung, nhưng Huynwoon không rời mắt, không áp đặt. Thỉnh thoảng, cậu cúi xuống, chỉ là ánh mắt dịu dàng, một nụ cười nhẹ, hoặc cúi đầu để nhắc: "Hãy từ từ. Cậu làm được." Những khoảnh khắc nhỏ ấy đủ làm Hanuel bình tĩnh lại, nhận ra rằng thấu hiểu và kiên nhẫn có sức mạnh hơn bất kỳ lời nói hoa mỹ nào.

Khi đồng hồ điểm còn 30 phút cuối, Hanuel cảm thấy tay mỏi và đầu óc căng cứng. Cậu nhắm mắt một giây, tưởng tượng Huynwoon ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng nắm tay mình. Cảm giác ấy không phải ảo tưởng-mà là sự thực, là sự hiện diện âm thầm nhưng chắc chắn. Cậu hít một hơi thật sâu, nhấc bút lên và tiếp tục viết.

Những câu cuối cùng, Hanuel thấy mắt mình rực sáng. Không phải vì đề dễ, mà vì cậu cảm nhận rõ bản thân không còn sợ hãi, không còn mặc cảm, không còn tự ti nữa. Có Huynwoon bên cạnh, áp lực không biến mất, nhưng cậu biết mình đủ mạnh để vượt qua.

Khi nộp bài, Hanuel đứng ngoài hành lang, thở phào. Áp lực cuối cùng tan dần. Huynwoon bước tới, nắm tay cậu, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy kiên nhẫn. Không cần lời, cả hai hiểu nhau trọn vẹn: những tháng ngày lo âu, căng thẳng, những hiểu lầm nhẹ, đã dẫn đến khoảnh khắc bình yên này.

Buổi tối, Hanuel ngồi trên sân thượng, bầu trời đầy sao. Cậu đặt tay lên bàn, mắt nhìn xa xăm, cảm nhận nhịp tim Huynwoon gần bên. Cậu nghĩ về tất cả: những đêm dài uống thuốc ngủ, những áp lực, những mặc cảm, giờ đây được thay bằng niềm tin và sự bình yên. Cậu nhận ra rằng, tình cảm thật sự không cần lời nói rầm rộ, mà là sự hiện diện kiên nhẫn, thấu hiểu, và nhường nhịn.

Huynwoon ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng đặt tay lên tay Hanuel. Khoảnh khắc ấy đủ để Hanuel mỉm cười, không nói gì, nhưng lòng tràn đầy sự yên bình. Những ký ức về sợ hãi và mặc cảm không còn nặng nề nữa. Thay vào đó là hơi ấm, sự tin tưởng và tình cảm thầm lặng mà Hanuel chưa từng cảm nhận trước đây.

Họ ngồi bên nhau, không lời, nhưng mọi cảm xúc đều được truyền tải: áp lực, lo âu, sự quan tâm, và cả tình yêu dịu dàng không rầm rộ. Cả hai hiểu rằng, dù tương lai còn nhiều thử thách, dù kỳ thi còn nhiều áp lực, chỉ cần bên nhau, mọi thứ đều có thể vượt qua.

Những ngày sau kỳ thi đại học đầu tiên, Hanuel không thể phủ nhận cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn bồn chồn. Cậu tự nhủ: "Mình đã làm hết sức rồi," nhưng áp lực chưa hoàn toàn tan biến. Mỗi khi nghĩ đến những môn phụ hoặc phỏng vấn bổ sung, tim cậu lại đập nhanh, hơi thở gấp gáp.

Huynwoon vẫn bên cạnh, không lời nhưng luôn hiện diện. Cậu mang theo sách vở, đề luyện, cơm trưa và một chút nụ cười dịu dàng như thắp sáng ngày mệt mỏi của Hanuel. Không cần nói gì, sự hiện diện ấy là một niềm an toàn mà Hanuel chưa từng cảm nhận trước đây.

Cả hai ngồi trong thư viện, Hanuel cắm cúi viết đề, Huynwoon bên cạnh chăm chú đọc tài liệu. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng giấy lật, tiếng bút chạm giấy. Hanuel cảm nhận từng hơi thở Huynwoon gần bên, nhịp tim trầm ổn và bình yên.

Mỗi khi Hanuel mệt mỏi, Huynwoon nhẹ nhàng đưa tay lên, dụi nhẹ vào vai, hay đặt ly nước trước mặt cậu. Đôi lúc Hanuel lẩm bẩm một câu lỗi, Huynwoon khẽ cười, vỗ nhẹ tay: "Không sao, cậu sửa được mà." Cử chỉ nhỏ ấy đủ để xua tan áp lực, khiến Hanuel nhận ra không cần gồng mình một mình, mọi thứ đều có thể nhẹ nhàng hơn khi có người thấu hiểu bên cạnh.

Chan-il, Taeha và Cheong vẫn xuất hiện, mang theo những câu trêu đùa nhẹ, nhưng giờ Hanuel không còn bối rối nữa. Cậu nở nụ cười, cùng trêu lại họ vài câu, cảm nhận niềm vui giản dị. Huynwoon vẫn lặng lẽ quan sát, thỉnh thoảng nhấc tay Hanuel ra khỏi giấy, chỉ nhẹ nhàng nhắc: "Cậu nghỉ ngơi chút đi."

Những ngày ôn tập dài, áp lực dồn vào từng buổi sáng đến tối. Hanuel đôi lúc cảm thấy mệt mỏi, nản lòng, nhưng Huynwoon luôn kiên nhẫn, âm thầm truyền động lực qua ánh mắt, nụ cười và hành động nhỏ. Cậu nhận ra rằng, tình yêu không phải lời hoa mỹ, mà là kiên nhẫn và thấu hiểu lẫn nhau qua từng khoảnh khắc.

Trong một buổi ôn tập, Rin đến thư viện. Cô đưa một vài đề tham khảo và nở nụ cười:

"Hanuel, mình thấy cậu căng thẳng quá, để mình giúp nhé."

Hanuel thoáng bối rối, nhưng ngay lập tức Huynwoon đặt tay lên tay cậu, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu sắc, như nói: "Không sao, mình đang ở đây."

Khoảnh khắc ấy, Hanuel nhận ra: Rin chỉ là hiểu lầm nhẹ, là phép thử giúp cậu nhận ra rằng người quan trọng nhất bên cạnh cậu là Huynwoon. Cậu thở nhẹ, nhấn tay Huynwoon dưới bàn, cảm giác được bảo vệ và trấn an. Rin mỉm cười, nhận ra sự đồng điệu giữa hai người, và rời đi.

Hiểu lầm tan biến, Hanuel cảm thấy tâm hồn nhẹ nhõm. Cậu bắt đầu nhìn Huynwoon với ánh mắt khác-không chỉ là bạn đồng hành, mà là người mà cậu thật sự trân trọng và tin tưởng.
Tuần trước phỏng vấn, Hanuel gần như căng thẳng đến mức mất ngủ. Cậu ngồi trên sân thượng, tay run, mắt nhìn xa xăm, ký ức về áp lực học đường, những đêm dài uống thuốc ngủ lại ùa về. Nhưng lần này, không ai phán xét hay bắt cậu phải gồng mình.

Huynwoon bước tới, đặt tay lên vai cậu:

"Cậu ổn, đúng không?"

Hanuel chỉ gật đầu, nhưng một cảm giác ấm áp lan tỏa. Áp lực vẫn còn, nhưng giờ đã được chia sẻ. Cậu nhận ra rằng áp lực không biến mất, nhưng sự thấu hiểu và hiện diện kiên nhẫn giúp mình đứng vững.

Trong buổi phỏng vấn, Hanuel run, giọng khàn, nhưng mỗi khi nhìn về Huynwoon phía cuối phòng, ánh mắt dịu dàng ấy khiến cậu bình tĩnh lại. Khoảnh khắc ấy, Hanuel cảm nhận sâu sắc: không cần phải mạnh mẽ một mình, chỉ cần tin tưởng người đồng hành.
Những ngày cuối cùng trước khi kết quả ra, Hanuel và Huynwoon cùng nhau ngồi ôn bài trên sân thượng. Không lời nói nhiều, chỉ là sự hiện diện:

Huynwoon nhấc tay Hanuel, dụi nhẹ khi cậu run.

Cậu đặt khăn lên vai Hanuel khi gió lạnh.

Đôi lúc cười nhẹ khi Hanuel lẩm bẩm lộn đề, rồi chỉ nhắc: "Cậu sửa được mà."

Những hành động nhỏ ấy là niềm an ủi lớn nhất. Hanuel nhận ra rằng, tình yêu không phải lời nói hoa mỹ, mà là những hành động thầm lặng, kiên nhẫn và thấu hiểu lẫn nhau. Cậu cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết.
Ngày nhận kết quả, Hanuel đứng trước bảng thông báo, tim đập dồn dập. Cậu cảm giác cả thế giới quay cuồng, ánh mắt mờ đi. Yeon Hanuel ,đứng thứ nhất trường với thành tích xuất sắc,718 điềm.Huynwoon đứng bên, nhẹ nhàng nắm tay cậu, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu sắc.

Khi nhìn thấy điểm số, Hanuel hít một hơi dài, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập. Không vui rầm rộ, không reo hò, chỉ là sự bình yên: cậu đã vượt qua mọi áp lực, mọi nỗi lo, nhờ sự kiên nhẫn và đồng hành thầm lặng của Huynwoon.

Huynwoon mỉm cười, nhấc tay Hanuel lên, cúi đầu khẽ nói:

"Mình tự hào về cậu."

Hanuel mỉm cười, mắt lấp lánh. Cậu không cần nói gì, bởi cả hai đã hiểu nhau trọn vẹn: tình yêu, sự thấu hiểu và bình yên không cần lời hoa mỹ.
Sau tất cả, Hanuel và Huynwoon ngồi trên sân thượng, tay trong tay, nhìn bầu trời đầy sao. Những tháng ngày căng thẳng, những nỗi sợ hãi, hiểu lầm và áp lực đã qua. Thay vào đó là niềm tin, sự thấu hiểu và tình cảm dịu dàng không rầm rộ.

Hanuel nhận ra rằng: yêu thương là hiện diện, là kiên nhẫn, là thấu hiểu và nhường nhịn lẫn nhau. Huynwoon cũng học được cách kiềm chế ghen tuông, tôn trọng cảm xúc Hanuel, nhường nhịn để cả hai có thể đồng hành cùng nhau một cách bình yên.

Hai người im lặng, nhưng trong ánh mắt và từng cử chỉ thầm lặng, cả hai đều hiểu: dù tương lai còn đầy thử thách, chỉ cần bên nhau, mọi thứ đều có thể vượt qua. Và lần đầu tiên, Hanuel cảm thấy thật sự bình yên, trọn vẹn và thấm thía giá trị của một tình yêu dịu dàng, thâm tình và chữa lành.
                                  

                                                     - Toàn văn hoàn -
                                                  (Đoàn Lưu Diệp Anh )

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top