1. Cường thế triệu hồi
Khắp Ly Hạ đế quốc không ai không biết Phá gia đại thiếu trời sinh phế vật, năm nay đã 17 tuổi một thành đấu khí cũng luyện không ra, ma pháp số 0, triệu hồi lực lượng cũng thấp nhược, trở thành trò cười cho thiên hạ. Vị thiếu gia này quả thật có chút đáng thương, vừa sinh hạ phụ mẫu liền tử nạn, bản thân mới sinh liền chỉ tồn một hơi thở, thẳng treo tới 15 năm sau mới hồi tỉnh, Phá gia lão gia tử một bó tuổi cực khổ nuôi lớn, bao nhiêu kì trân dị thảo đều tạp đến trên người này cháu đích tôn. Cũng may vừa qua sinh thần thứ 15 hắn liền tỉnh dậy, ngày vui không được bao lâu, 2 năm trôi qua hắn thế nhưng không cách nào tu tập các hạng mục chức nghiệp, trở thành thiên hạ đệ nhất trò cười. Hôm nay là lần thứ 4 hắn tới triệu hồi đại điển, hôm nay là hắn duy nhất còn lại cơ hội, mặc nhiên không ai nghĩ rằng hắn có thể thành công. . . Chính là... Đây là gì ??!
Tầng tầng lớp mây đen vần vũ trên không, sấm chớp loé sáng đầy trời thoắt ẩn thoắt hiện, một cột sáng khổng lồ bỗng dưng thẳng tắp đâm thẳng thiên không xé rách tầng tầng mây đen tựa như cột trụ chống trời, mặt đất liên tục rung chuyển, từng trận thoát phá âm thanh theo bốn phương tám hướng vang rền. Trước mặt mọi người, một thiếu niên thân hình thẳng tắp đứng đối diện cột sáng, sắc mặt không chút sợ hãi, trong miệng lẩm bẩm kì dị chú ngữ.
Thời không loạn lưu bên trong, một thân ảnh bỗng dưng dừng cước bộ, ánh mắt lạnh lùng hướng một phương hướng nhìn lại, theo sau nhìn thấy đằng kia xuất hiện một cái rộng lớn thông đạo, một tiếng gầm rung lên, một con hắc long vươn sắc nhọn ma trảo sẽ đem kia phiến thông đạo xé nát. Người nọ khẽ vươn tay nắm đến cái đuôi nó, hai thân ảnh lập tức biến mất vào thông đạo, không thấy bóng dáng.
"Ngao Grào!!" Tiếng gầm xé rách thương khung, ở đây mỗ cao thủ đều cảm thấy đinh tai nhức óc, tinh thần một trận thác loạn phun ra búng máu.
Hắc Long vừa hiện, thân hình liền đem đại điển tễ nát, sắc nhọn ma trảo đạp đổ thần thánh quang trụ, hai cánh rộng mở cơ hồ đem thiên không bao trùm một mảnh tối đen như mực, nó ngẩng đầu nhìn thiếu niên nọ, tiếp theo sau thân hình hoá thành một thước nhỏ, cúi đầu cung kính mở miệng : " Ngô tên : Ma Thiên, rốt cuộc tìm đến ngài."
Phá Thiên hắc sắc đôi mắt thâm trầm tựa vực chết kinh ngạc nhìn của hắn tân ma thú... Không, là nhìn đứng ở ma thú bên cạnh nhân.
Đó là như thế nào một người... Nữ hài một đầu tóc trắng xoá như tuyết xoã tung trên đất, một đôi thâm u tựa hàn đàm ánh mắt lại như ẩn chứa vạn vì tinh tú trời đêm rạng rỡ khiến người ta đui mù, cái môi nhỏ đỏ ửng như hai phiến hoa đào chớm nở ban sơ, nhỏ nhắn thân thể gầy yếu như thiếu dinh dưỡng ẩn sau nam hài màu đen y phục thế nhưng lại kì lạ trắng nõn đến mức quá đáng. .. Có lẽ là kiến thức của hắn hạn hẹp đi, thế nhưng mĩ mạo nhất ngôn từ không đề được một phần vạn vẻ đẹp của nàng. . . Chính là, cảm giác này ..đây là... Sinh mệnh cộng minh!
"...Nạp Lan Nguyệt Ẩn..?" Phá Thiên ngẩn người hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng.
Nữ hài ánh mắt hơi đổi, đột nhiên phát hiện mình cùng người kia trong đó tồn tại liên hệ, sau sắc mặt trầm xuống, tính nói cái gì liền bỗng dưng bị bế xốc lên theo bản năng ôm cổ người kia.
Phá Thiên một hai bước đi tới đem Nguyệt Ẩn bế lên, tay nhu nhu bàn chân trần của nàng, sau mới nhìn một bên đứng sắp thành thạch hoá hắc long Ma Thiên, nói : "Ma Thiên, chúng ta trở về nói sau." nói rồi triệu hồi Ma Thiên vào ma thú không gian, một thân ngông nghênh đi ra đại điển quảng trường, mặc kệ phía sau lọan thất bát tao cùng nổ ầm nghị luận.
"Ta..ta không có nhìn lầm đi.. Phế vật thiếu gia thế nhưng triệu hồi ra ma thú! Còn là 2 cái?!"
"Ôi, thật đáng sợ uy áp! Của ta ma pháp khí đều bị chấn thành mảnh nhỏ, đây là cái gì ma thú ?!"
"... Phá gia lại ra một cái quái thai. Thật là phá hoại mà!"
__________
"Lão..lão gia không tốt!" quản gia bước chân lảo đảo, thẳng hô từ ngoài cổng chính hô vào.
Phá Hàng Quân đang ngồi trong nhà chính, thỉnh thoảng lại hướng bên ngoài nhìn mấy lần, hiển nhiên trong lòng đang lo lắng điều gì, vừa thấy lão quản gia lảo đảo trở về liền hắng giọng :" Ầm ĩ cái gì, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!" trong lòng cũng là hồi hộp từng cơn, lão vừa mới kêu quản gia lén lút theo sau Phá Thiên tới đại điển, mấy lần trước Phá Thiên thất bại còn không thấy hắn cuống quít như vậy đâu!
"Lão gia! Thiếu gia, thiếu gia triệu hồi ra ma sủng rồi!" Quản gia Phá Cổ Thư vừa quơ chân múa tay, sắc mặt kinh tủng nói, tiếp theo còn đề cao giọng nói :"Còn là một lúc 2 cái!!"
Phá lão gia chủ tay run rẩy bắt lấy hai vai quản gia, sắc mặt mừng rỡ nhưng còn nửa tin nửa ngờ hỏi lại : "Thật..? Là thật chứ?! Là thật phải không ?!"
Không đợi quản gia kịp trả lời, Phá Thiên liền đã trở về, tay bế Nguyệt Ẩn thoáng chút siết chặt, thấy gia gia hắn liền lộ ra nụ cười : "Gia gia, là thật." nói rồi liền đem Ma Thiên triệu hồi trở ra.
Ma Thiên vừa ra mặt đất dưới sân liền bị chấn nát , tầng trời bên trên Phá phủ biến thành một màu hắc sắc lốc xoáy, ầm ầm khí áp đè nặng trên vai Phá Hàng Quân thế nhưng lão lại không để ý chút nào, gương mặt đỏ bừng bừng, tay vỗ lên vai tôn tử, liên tục hô : " Tốt, tốt, tốt! Quả nhiên là tôn tử của ta!" lão hưng phấn hồi lâu rồi như nhớ tới điều gì, hung tợn nhìn về phía quản gia quát :" Việc tốt như vậy ngươi la cái gì không tốt?! Khốn nạn, hù chết lão tử!"
Quản gia mặt mũi méo xệch, nhu nhược lên tiếng : " Nhưng mà lão gia... ma sủng của thiếu gia đem quảng trường của Hạ Vũ học viện đều phá nát rồi.. Đám lão sư trong học viện đang kéo người tới chuẩn bị đòi bồi thường a!"
"Phi! Bồi cái gì bồi, lão tử không bồi! Ai kêu bọn hắn kiến thiết cái quảng trường nhược tiểu làm chi!" Phá Hàng Quân vui tới quên trời nam đất bắc, sau lại lôi kéo tôn tử của hắn :" Mau, mau cho gia gia xem ma sủng còn lại của ngươi!"
Phá Thiên mỉm cười,chỉ về phía nữ hài hắn đang ôm :"Nàng."
Phá Hàng Quân sửng sốt, lúc này mới chú ý tới trên tay hắn còn ôm một người, này vừa nhìn lão liền giật mình, miệng há to như cái bát, theo sau liền đen mặt : "Phá Thiên, gia gia biết ngươi muốn tìm bạn gái, nhưng mà cũng không thể bắt cóc tiểu oa nhi nhà người ta đi... khoan khoan... ma sủng ?!" nói xong liền phát hiện vấn đề : "Nàng là hệ nào ma sủng ?" lão mới không tin này tiểu oa nhi là ma sủng.
Phá Thiên cúi đầu nhìn Nguyệt Ẩn, đáy mắt chuyển động quang mang chính là không để ai nhìn thấy : "Nguyệt Ẩn, muội là hệ nào ma thú ?"
Nguyệt Ẩn trong lòng còn buồn bực, mạc danh kì diệu thành ma sủng của người khác còn chẳng thể giết hắn, nàng trợn mắt nhìn hắn, hừ lạnh : "Ta không phải ma thú." nói rồi nhìn vẻ mặt thối thí của Ma Thiên :" Nhưng mà ta so con tiểu hắc long kia mạnh hơn."
"..." Ma Thiên con mắt đảo quanh, mũi thở phì phì biểu hiện nó đang tức giận... Cái gì tiểu hắc long!! Bản thể của nó chính là có thể bao trùm toàn bộ thành trấn nơi này a! Cái này tiểu quỷ thật là kiêu căng a! Ô ô, nhưng mà chủ nhân không cho hắn động nàng đây, hừ hừ chủ nhân thiên vị!
Phá Hàng Quân hiển nhiên không tin đâu, thế nhưng Phá Thiên còn thật sự một bên gật đầu, một bên xoa đầu nàng : " Ân, tiểu Ẩn giỏi nhất."
Nguyệt Ẩn một đầu tóc trắng mềm mại bị Phá Thiên làm loạn, lửa giận đùng phát bùng cháy, thế nhưng mà vừa nghĩ giết hắn nàng cũng không xong liền buồn bực quát :" Không cho phép đụng ta!" Phá Thiên trong mắt loé qua tia sủng nịnh, cũng không tức giận.
Phá Hàng Quân nhìn cả buổi liền thấy lạ lùng, tôn tử hắn hôm nay chẳng lẽ cắn lộn thuốc ? Bình thường chính là một bộ mặt than, không màng thế sự, không gần nữ sắc a! Còn ánh mắt sủng ái kia... hắn cũng không có nhìn nhầm.. " Tiểu Thiên, thật là ma sủng của ngươi sao ?"
"Gia gia, là thật, lúc đó tiểu Ẩn cùng Ma Thiên là đồng thời xuất hiện trong triệu hồi trận. Tiểu Ẩn là cùng ta ký kết sinh mệnh khế ước." Phá Thiên nói.
"... " Ma Thiên đứng một bên, vừa muốn mở miệng nói cái gì liền bị Nguyệt Ẩn lạnh lạnh liếc nhìn, tự giác câm miệng.
"Vậy được rồi, ngươi mau đi nghỉ ngơi, ta muốn đi thông báo cho mấy lão già kia!" Phá lão gia chủ không nói thêm gì nữa, lão cười mị mắt đi thẳng hướng phòng các trưởng lão.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top