Chương 25-26
Chương 25: Lớp Royal
Đây được gọi là sự tự mãn.
Đương nhiên, độc giả đã bỏ tiểu thuyết vì ghê tởm sự phát triển đột ngột đó. Nhưng tôi nên làm gì? Vào thời điểm đó, tôi nghĩ rằng đó sẽ là sự phát triển tốt nhất. Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu tôi chỉ bỏ chạy, để nó dang dở như thường lệ, nhưng sau đó tôi đột nhiên có một sự thôi thúc phải hoàn thành nó bằng cách nào đó.
Nếu ta làm những điều ngu ngốc, một ngày nào đó sẽ phải trả giá.
Vì sự phát triển điên rồ đó, giờ tôi phải ăn thứ mà chính tôi đã tạo ra. Vì vậy, dù tôi có thích hay không, tình huống hỗn loạn mà Cổng đột nhiên mở ra trong thế giới này, khiến thế giới này bị hủy diệt đang đến gần từng khoảnh khắc.
Một nửa là câu chuyện về cuộc sống đời thường, nửa còn lại là câu chuyện kỳ lạ về việc kết thúc ở Cổng.
Bây giờ tôi có ba lựa chọn.
Tôi có thể chờ đợi cái kết ở một nơi an toàn, bất chấp việc tôi biết về những Cổng này.
Tôi có thể luyện tập cho đến khi đạt đến trạng thái có thể chiến đấu trước khi Cổng mở ra và lao ngay vào tình huống đó.
Và cuối cùng.
Tôi có thể loại bỏ tình huống Cổng mở bằng cách sử dụng Chức Năng "Viết Lại".
Đối với lựa chọn thứ hai, tôi không thực sự phải tham gia Temple, nhưng lựa chọn thứ ba thì bắt buộc tôi phải tham gia vào cốt truyện chính để nhận được Điểm Thành Tích.
Vì tôi đã trải qua một số tình huống sống còn trong phần mở đầu, nên tôi không hề tự tin vào việc chiến đấu hay chứng kiến cảnh ai đó chết ngay trước mắt mình, nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chuẩn bị cho tình huống ở Cổng.
Nếu được quyết định, tôi sẽ chọn trốn ở đâu đó và chỉ nhìn ngọn lửa từ từ cháy mà không cần phải bận tâm đến nó.
Mặc dù hèn nhát nhưng mạng sống của tôi vẫn quý giá hơn.
Tuy nhiên, Sarkegaar, Loyar và Eleris đã đẩy tôi ra khỏi điều đó. Khi những lời bào chữa của tôi bị chặn từng cái một, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ.
Dù sao đi nữa, nếu thực tế này thực sự là thứ tôi tạo ra, tôi phải chịu một phần trách nhiệm. Tôi không thể chịu toàn bộ trách nhiệm, nhưng nếu tôi có thể làm gì đó về một tình huống nhất định, tôi chắc chắn nên làm điều đó.
Tôi không biết liệu có thể ngăn Cổng mở ra được không. Có lẽ là không thể.
Nếu cách đó không hiệu quả, tôi phải trở nên mạnh hơn thông qua Điểm Thành Tích và tiêu diệt hết lũ quái vật đi ra từ Cổng.
Vì vậy, dù sao đi nữa, một phần vì lòng tự tôn của mình, bằng cách nào đó tôi phải làm điều gì đó về tương lai mà chỉ mình tôi biết.
"Phù...."
Tôi đã đọc đến trang đầu tiên của câu chuyện chính.
Temple.
Tôi phải trở thành người mạnh nhất trên lục địa, hoặc bằng cách nào đó thoát khỏi tình huống Cổng đó. Hoặc tôi có thể kết thúc với những tài năng vô dụng, không phải thế này cũng không phải thế kia.
Tôi thậm chí còn không giỏi ở những thứ tôi thích, vậy thì tôi có nên cố gắng hơn ở những thứ tôi không thích không?
Mồ hôi lạnh chảy dài trên mặt tôi.
Temple được chia thành ba phần chính: cơ sở giáo dục tiểu học, trung học và đại học. 6 năm tiểu học, 3 năm sơ trung và 6 năm cao trung. Ngoài ra còn có một trường sau đại học để giáo dục nâng cao.
Tất nhiên, có rất nhiều cơ sở phụ trợ và hội trường chuyên dụng rải rác ở đây và đó. Nói cách khác, có sân vận động và các cơ sở đặc biệt khác, bao gồm cả phòng hòa nhạc.
Vì khuôn viên Học viện quá lớn để đi bộ nên Temple cũng có một tuyến xe điện riêng chỉ hoạt động bên trong khuôn viên trường. Tất nhiên là miễn phí.
Lần đầu tiên vào Temple, tôi có thể vào trong bằng thẻ học viên được cấp trước, bao gồm cả giấy phép nhập học.
Khuôn viên rộng lớn của Temple được tô điểm bởi bầu trời xanh trải dài trước mắt tôi. Nó không thực sự giống như trí tưởng tượng của tôi trở thành hiện thực.
"Hử."
Nó lớn hơn, to hơn và gọn gàng hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng, nên tôi không thể giữ im lặng. Rốt cuộc thì tôi không thể nào hình dung ra được điều này chỉ với những mô tả hạn hẹp được viết ra.
Trong số vô số học viên mặc đủ loại đồng phục ra vào, tôi đứng ngơ ngác ở lối vào, không biết nên gọi cảm giác này là kinh ngạc hay xúc động.
Có nhiều hình thức trường học khác nhau ở Temple, vì vậy tôi đã tạo ra một bối cảnh với nhiều loại đồng phục khác nhau, nhưng nhìn thấy sự đa dạng đó ngay trước mắt, tôi cảm thấy rất lạ.
Những bức tượng và đèn đường đặt bên cạnh những con phố rộng lớn giống như công viên, cũng như các cơ sở giáo dục khác nhau, trông giống những tác phẩm nghệ thuật độc lập hơn là vật trang trí trường học.
Chiếc xe điện cũng chỉ chạy êm ru dọc theo đường ray được xây dựng trong khuôn viên rộng lớn này.
Đó là sự kết hợp giữa cổ điển và hiện đại, và theo một cách nào đó, đó là một dạng rối loạn mà chỉ tôi mới biết.
Nhưng bây giờ không phải lúc để làm điều đó. Tôi có thể chiêm ngưỡng nó sau.
Nơi tôi nên tới là ký túc xá của Lớp Royal gần các cơ sở giáo dục đại học.
Vì có hơn 100.000 học viên nên cơ sở ký túc xá chắc chắn sẽ rất rộng lớn.
Lớp Royal của Khoa Giáo Dục Đại Học có khoảng 20 học viên mỗi khối, và khối cao trung có sáu khối, do đó tổng cộng có 120 học viên trong Khoa Giáo Dục Đại Học.
Đó là một con số khá nhỏ. Điều này cũng cho thấy chỉ có rất ít người thực sự có tài năng.
Vì vậy, lớp tôi sẽ vào trung bình có 10 học viên mỗi lớp. 20 học viên sẽ được chia thành lớp A và lớp B. Mặc dù tôi được thêm vào sau, vì vậy có lẽ sẽ có 21 học viên lần này.
Tôi xuống xe điện của Temple tại địa điểm được ghi trong hướng dẫn.
Ngay khi bước xuống, tôi nhìn thấy một đoạn đường dốc có nhiều cột dẫn đến tòa nhà ký túc xá.
Tôi cảm thấy không thể hiểu nổi tại sao ký túc xá 7 tầng này chỉ có thể chứa khoảng 120 người.
Nó to đến mức không thể tin nổi. Mặc dù tôi đã viết 'Họ được đối xử ưu đãi tuyệt vời!', nhưng khi tận mắt chứng kiến, tôi bắt đầu tự hỏi liệu điều này có thực sự ổn không. Tôi không nghĩ rằng ngay cả một lãnh chúa cấp cao cũng có thể sống ở một nơi như thế này đâu?
Tôi vừa cay đắng vừa vui mừng vì nhiều điều tôi đã viết vào tiểu thuyết của mình.
Tôi đi giữa những cột đó. Khi bóng của chúng lướt qua tôi với tốc độ đều đặn, tôi bắt đầu cảm thấy ngày càng lo lắng mà không hề nhận ra. Tôi cảm thấy như mình sắp bước vào một nơi mà tôi không được phép bước vào.
Tôi nghĩ sẽ khá là phiền phức nếu tôi cứ tiếp tục cảm thấy như thế này mỗi ngày. Hãy quên chuyện Cống ngầm Bronzegate đi, nhưng cửa hàng cuộn giấy của Eleris thoải mái hơn nhiều so với nơi này.
Khi đi qua lối vào ký túc xá nằm ở cuối dãy cột, tôi có thể nhìn thấy trần nhà hình mái vòm cao nhìn lên và một cầu thang bằng đá cẩm thạch dẫn lên các tầng trên.
Sảnh đợi là nơi chung và được kết nối với tầng 1 và tầng 2 thông qua cầu thang bên trái và bên phải. Tôi biết điều này vì tôi đã thiết lập nó như vậy.
Tầng 1 dành cho học viên năm nhất, tầng 2 dành cho học viên năm hai, v.v.
Do đó, khi điểm của họ tăng lên, học viên ngày càng khó chịu. Tất nhiên, tôi đã viết rằng có thứ gì đó tương tự như thang máy. Nó hoạt động với ma pháp phi hành hay thứ gì đó tương tự. Thứ ở giữa mái vòm có vẻ là thang máy đó.
Nhìn vào cấu trúc của tòa nhà, các phòng của Lớp A nằm bên trái và các phòng của Lớp B nằm bên phải. Tất cả học viên thuộc Lớp A bất kể lớp nào đều sống ở phía bên trái. Tương tự như vậy đối với Lớp B và phía bên phải.
Tôi gần như biết được chuyện gì sẽ xảy ra từ thời điểm này trở đi.
"Cậu là học viên năm nhất phải không?"
"À, vâng."
Một Tiền bối, mặc cùng đồng phục với tôi, tiến đến gần tôi với một tập hồ sơ.
Một người mặc đồng phục nữ....
"Tôi là Ceres van Owen, học viên năm năm và là Hội Trưởng Hội Học Sinh Lớp Royal. Chào cậu?"
"À, vâng. Xin chào."
Vâng, đúng là như vậy. Mặc dù Khoa Giáo Dục Đại Học có một Hội Trưởng và Hội Phó Hội Học Sinh, nhưng mỗi lớp đặc biệt đều có Hội Trưởng và Hội Phó Hội Học Sinh riêng.
Vì vậy, Lớp Royal cũng như thế.
Số lượng học viên mà Hội Học Sinh phải quản lý rất lớn, vì vậy họ có rất nhiều thẩm quyền. Để bắt đầu, có hơn 50.000 học viên là một phần của Khoa Giáo Dục Đại Học.
Nhưng mà, quyền hạn của Hội Học Sinh Lớp Royal, vốn chỉ chiếm chưa đến 1% tổng số học viên của khối cao trung, cũng khá cao. Dù sao thì đây cũng là Lớp Royal, một trong hai trụ cột của Temple, chứ không phải là một lớp học bình thường nào đó.
Tất nhiên, do số lượng thành viên tương đối ít nên Hội Học Sinh Lớp Royal không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giúp đỡ một số việc.
Giống như hướng dẫn tân học viên.
Bất kể họ được người ngoài đón nhận nồng nhiệt đến đâu, không thể phủ nhận rằng Lớp Royal đang thiếu hụt nhân lực.
Tôi đưa thẻ học viên cho đàn chị này, cô tự giới thiệu mình là Hội Trưởng Hội Học Sinh và cô tìm kiếm tên tôi trong hồ sơ của mình.
"Reinhardt, không có họ.... Lớp 1-A. Cậu được phân vào phòng 11. Từ giờ chúng ta sẽ hòa thuận với nhau nhé."
"À, vâng."
Cô đưa tay ra và tôi nắm lấy. Học viên năm năm của khoá cao trung đã là người lớn từ khi họ 21 tuổi.
Hội Trưởng Hội Học Sinh trước mặt tôi sẽ là năm cuối vào năm sau và có lẽ sẽ rất bận rộn, vì vậy chúng tôi có thể sẽ không có nhiều điểm liên lạc. Tuy nhiên, để lại ấn tượng tốt thì không bao giờ là sai.
Bất kể năng lực thực tế của cô, Hội Trưởng Hội Học Sinh Lớp Royal là người có quyền lực nhất trong ký túc xá này sau khoa. Cô có rất nhiều quyền lực thực sự. Sau đó, cô nói chuyện với tôi với một nụ cười.
"Có lẽ sau khi mọi người đến, họ sẽ bắt các cậu tập trung ở sảnh trung tâm để chào đón và cảnh báo một chút. Nghỉ ngơi một chút sau khi dỡ đồ cũng được, nhưng đừng ngủ quá say nếu quyết định ngủ. Hiểu chưa?"
"Vâng."
Tôi kéo vali theo sau và đi về phía hành lang bên trái. Ánh nắng mặt trời nhỏ giọt qua cửa sổ đan xen với bóng tối tạo thành một tấm lưới phức tạp trên sàn nhà. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thấy một cảnh tượng như thế này trong suốt cuộc đời.
Ngay khi tôi đi qua sảnh chính, một sảnh dành riêng cho Lớp 1-A hiện ra trước mắt tôi. Mặc dù nhỏ hơn sảnh kia, nhưng vẫn là một sảnh lớn được trang bị ghế sofa, bàn và bàn đọc sách, nơi người ta có thể ngồi xuống và thư giãn.
Đó là nơi tụi lớp B tụ tập, ăn đồ ăn nhẹ, trò chuyện và bàn bạc, mặc dù điều đó ám chỉ đến sảnh ở phía đối diện.
Bắt đầu từ hành lang này là các hành lang dẫn đến ký túc xá, phòng thí nghiệm phép thuật, phòng đọc sách, phòng tập thể dục trong nhà và nhiều tiện nghi bổ sung khác bao gồm cả nhà hàng. Nó giống như một trung tâm. Trung tâm chính có lẽ sẽ là sảnh chính.
Một số tiện nghi được bổ sung khi tăng hạng, nhưng về cơ bản chúng có cách bố trí tương tự nhau.
Bây giờ tôi đã đến một nơi mà tôi có thể nhận ra đúng nghĩa trong thế giới này, tôi cảm thấy thoải mái hơn, nhưng rốt cuộc, tôi vẫn còn thiếu các chi tiết nên vẫn còn đôi chút lúng túng.
Đó là một cảm giác phức tạp và khó có thể diễn tả được.
Tôi bước vào hành lang dẫn đến ký túc xá và hướng đến phòng 11. Chỉ cần gắn thẻ học viên, cánh cửa mở ra ngay lập tức. Điều đó không mới mẻ với tôi. Mọi thứ chỉ được cung cấp năng lượng bằng ma thuật.
Phòng này khá rộng cho một người. Có một chiếc giường được sắp xếp gọn gàng, một tủ quần áo lớn và cửa sổ. Thậm chí còn có một phòng tắm bên trong. Bên trong phòng không sang trọng như bên ngoài, nhưng được thiết kế với cảm giác sạch sẽ, hiện đại. Ngược lại, điều này tiện lợi hơn nhiều. Nếu nó quá lòe loẹt thì chỉ làm đau mắt tôi.
Hiện tại chỉ có những thứ cơ bản có trong căn phòng này, nhưng nếu học viên yêu cầu thì sẽ có thêm những thứ khác. Có thể là thiết bị luyện tập thể chất hoặc phòng nghiên cứu phép thuật. Miễn là trong phạm vi quyền hạn của Temple thì bất cứ thứ gì cũng có thể được thêm vào căn phòng này.
Đây là môi trường tốt nhất để mọi người có thể tập trung hoàn toàn vào việc phát triển tài năng của mình mà không cần phải lo lắng về những thứ khác.
Khi tôi mở tủ, tôi thấy có rất nhiều bộ đồng phục được may riêng vừa với tôi treo trong đó. Đây là dịch vụ mà những học viên bình thường ở Temple chỉ có thể mơ ước.
Tôi lấy đồ đạc ra khỏi va li và cất vào tủ từng cái một. Tôi thậm chí không mang theo nhiều đồ đạc như vậy vì tôi có thể lấy bất cứ thứ gì tôi cần chỉ bằng cách yêu cầu.
Thứ tôi luôn phải mang theo bên mình là Nhẫn Dreadfiend và Tuesday Viêm Hoả để phòng trường hợp khẩn cấp không lường trước được.
Sau khi dỡ đồ đạc ra, tôi nằm xuống giường.
Tôi không biết mình đã đến sớm hơn bao nhiêu, nhưng tôi là người duy nhất xuống ở trạm Ký túc xá Lớp Royal.
Khi tất cả học viên đã đến, tôi phải đối mặt với cả học viên lớp A và lớp B khi Hội Học Sinh triệu tập chúng tôi. Họ nói rằng đó chỉ là một buổi tiếp tân đơn giản, giống như một lời chào hơn là một bữa tiệc.
Ở đó tôi có thể nhìn thấy tất cả các ký tự mà tôi đã viết.
Tuy nhiên, có điều gì đó khiến tôi bận tâm.
Phòng của tôi.
Phòng 11.
Temple là nơi thích xếp hạng mọi người. Tất nhiên, số phòng không phải được đưa ra ngẫu nhiên. Phòng 11 có nghĩa là phòng tuyển sinh coi "tài năng" của tôi là thấp nhất trong số những tài năng Lớp A năm nhất.
Vâng, việc tôi trở thành một phần của Lớp A đã là một phép màu rồi. Rốt cuộc thì tôi chẳng có chút tài năng nào, mặc dù năng khiếu của tôi là vô hạn.
Tôi được xếp vào Lớp Royal của trường Temple, được chia thành Lớp A và Lớp B, và tôi là người có thứ hạng thấp nhất ở Lớp A.
Cái quái gì vậy?
Tôi có thể tưởng tượng được những loại tranh chấp mà tôi sẽ gặp phải.
Ồ, cậu là tên "có năng khiếu vô hạn" mà tôi từng nghe nói đến à? Nhưng thực ra cậu không phải là kẻ yếu đuối sao?
Này, này, cậu yếu vãi ra luôn đúng không?
Cậu học lớp A à? Chuyện quái quỷ gì xảy ra thế?
Tôi nghĩ mình có thể được nghe những điều như thế.
Haaa.
Tôi thà học lớp B còn hơn.
Thở dài, liệu tôi có bị những học viên có thứ hạng cao hơn đánh không nhỉ?
Tôi không muốn là người đầu tiên hay cuối cùng. Chỉ là tình huống kỳ lạ này giống như phân chó vậy.
Và tôi không biết mọi việc có diễn ra tốt đẹp hay không.
Có vẻ như không có ai bị tụt hạng vì tôi cả.
Rõ ràng, Lớp A và Lớp B được thiết lập để có 10 người, nhưng tôi lại là người thứ 11. Điều đó có nghĩa là tôi là thành viên ngoài số lượng ban đầu.
Nếu một thằng ngốc nóng tính nào đó bị đuổi thì không ổn sao? Không phải có một người như thế sao, người sẽ bị đá để nhường chỗ cho tôi sao?
Không, đợi đã, họ có thể đã đi xuống danh sách và đẩy một người quan trọng ra ngoài. Cảm ơn Chúa, mọi chuyện đã diễn ra như vậy.
Tôi có thể thấy nhiều người đang xuống tàu mana ở đằng xa từ cửa sổ của tôi. Có vẻ như họ đang đến từng người một.
Nếu như suy đoán của tôi là đúng.
Rõ ràng là sẽ có những điều xảy ra khác biệt đáng kể so với phần mở đầu ngay từ đầu.
Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra.
Tôi lấy cuốn sổ tay và dụng cụ viết đã chuẩn bị ra.
Hãy sắp xếp lại suy nghĩ của tôi. Có lẽ sẽ rất khó để tôi nhớ hết từng người một và cũng có khả năng là có một số nhân vật không hiện diện nên tôi không biết họ chút nào. Có một số nhân vật chỉ xuất hiện trong ghi chú thiết lập của tôi và nếu không thì giống như không khí. Tôi thiết lập thông tin cá nhân của tất cả 20 học viên, nhưng không phải tất cả đều đóng vai trò chính, vì nếu cả 20 người đều đóng vai trò quan trọng thì bài viết của tôi sẽ trở nên lộn xộn.
Tất nhiên, khả năng viết của tôi tệ hại hẳn sau khi Cổng mở ra ở giữa truyện.
Dù sao thì.
Lớp A và B.
Tôi phải sắp xếp dữ liệu cá nhân của tất cả học viên mà tôi nghĩ tới.
Một hai ba.
Vì có hơn 7 người nên tôi không thể nhớ rõ được.
Trí nhớ của tôi thật tuyệt vời....
Tôi đã phải vắt óc suy nghĩ để tìm ra tất cả tên của tất cả các nhân vật chưa được sử dụng và sắp xếp chúng lại. May mắn thay, mặc dù tôi không thể nhớ hết tên của họ, tôi vẫn biết họ là người như thế nào.
Lúc đó là cuối buổi chiều hoặc đầu buổi tối.
[Toàn thể học viên của Lớp Royal, xin hãy tập trung tại sảnh. Toàn thể học viên của Lớp Royal, xin hãy tập trung tại sảnh.]
Cuối cùng, một chương trình phát thanh kêu gọi tất cả học viên của Lớp Royal xuất hiện. Tôi bước ra khỏi phòng của mình ở phía bên trái và có thể nhìn thấy lưng của các bạn cùng lớp đang đi lại khi họ nghe chương trình phát thanh.
Tinh hoa hay gì đó.
Bây giờ tôi phải hành động như một học viên năm nhất ở trường cao trung.
Tôi nghĩ rằng mình phải nhanh lên, nhưng bước chân tôi ngày càng nặng nề hơn. Tôi đã kiệt sức rồi.
Học viên lớp A và lớp B tập trung ở sảnh tầng một. Các thành viên Hội Học Sinh đứng trên cầu thang cao dẫn lên.
Và có những người ở mỗi tầng đang nghiêng người qua lan can nhìn xuống chúng tôi. Những học viên năm sáu ở tầng trên cùng thậm chí còn không ra ngoài để nhìn.
Nhưng tại sao tất cả các Tiền bối lại quyết định chú ý đến những tân học viên đến lần này?
"Nào, cả lớp A và lớp B, xếp hàng theo thứ tự phòng, bắt đầu từ số 1."
Mọi người xếp hàng theo lời của Hội Trưởng Hội Học Sinh. Nhưng họ chẳng có chút kỷ luật nào. Ờ thì, dù sao thì họ cũng chỉ là trẻ con. Tôi ở cuối lớp A.
Thông thường, các Tiền bối sẽ không đến thăm các tân học viên, đây là sự kiện hiếm hoi diễn ra hằng năm.
Tuy nhiên, ở đây họ đang nhìn tất cả chúng tôi. Tôi đã tìm thấy điều gì đó khác biệt ngay từ đầu.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu với số 1 nhé?"
"Tôi là Bertus de Gardias!"
Chỉ cần nghe cái tên đó thôi là tôi đã nổi da gà. Bertus de Gardias, tôi đã nghe thấy giọng nói của người đàn ông đã suýt giết chết tôi nhiều lần.
Giọng nói đó thật sống động và tươi sáng đối với một kẻ độc ác như vậy.
Cậu ấy không tỏ ra có chút uy quyền nào và có vẻ là một người làm việc chăm chỉ.
Nó thật lạ.
Ban đầu, Bertus vào Temple trong khi che giấu danh tính, nhưng bây giờ cậu ấy công khai giới thiệu bản thân bằng họ của mình. Vì vậy, toàn bộ Lớp Royal đều biết rằng cậu ấy là Hoàng tử.
Vậy nên, ban đầu, các học viên khác không nên quan tâm đến những tân học viên này, nhưng sau khi nghe tin Hoàng tử nhập học, họ lại háo hức đến xem.
Phần giới thiệu tiếp tục. Tôi chỉ nói tên mình.
Tất nhiên là chẳng có ai chú ý tới tôi cả.
"Bây giờ, chúng ta bắt đầu giới thiệu lớp B nhé? Bây giờ, từ B-1 có thể giới thiệu bản thân với bạn bè không?"
Chỉ là.
Tôi ngay lập tức hiểu ra lý do tại sao hướng tiến triển của sự kiện này lại khác so với ban đầu.
"Tôi là Charlotte de Gardias."
Một người đáng lẽ không nên có mặt ở đây.
Charlotte đã nhập học ở Lớp Royal Học viện Temple.
Chương 26: Hoàng Gia Gardias
Hoàng tử và công chúa đều vào Lớp Royal và cùng một thứ tự. Họ tuyên bố Công chúa vẫn còn sống, nhưng cô ấy không bao giờ xuất hiện trước công chúng.
Nhưng rồi cô ấy đột nhiên bước vào Temple.
Tất nhiên, Bertus biết về sự thừa nhận của cô nàng. Cậu ta cũng là nhân vật phản diện chính của câu chuyện. Tuy nhiên, Bertus không sử dụng thẩm quyền của mình để gia nhập Lớp Royal.
Vì đây là nhân vật chủ chốt nên tất nhiên tôi có thể phác thảo sơ lược về nhân vật này.
————————————————————————
Số A-1
Tên: Bertus de Gardias
Tài Năng: Kiếm Thuật, Độ Nhạy Mana, Kiểm Soát Mana
Đặc Điểm: Mắt híp
Ghi Chú: Khốn nạn
————————————————————————
Trước mặt người khác, cậu ta tỏ ra tử tế và hòa đồng với mọi người, nhưng thực ra, cậu ta là người làm rất nhiều chuyện xấu khi ở một mình. Một tên khốn ban đầu tốt bụng, nhưng một khi tức giận thì bùng nổ. Tôi thậm chí không nghĩ rằng cậu ta thậm chí còn có đôi mắt híp bẩm sinh.
Và ba tài năng đơn giản đó.
Kiếm Thuật, Độ Nhạy Mana, Kiểm Soát Mana.
Đó là những tài năng mà Công Tước Salerian đã ép nở rộ bằng cách chi một khoản tiền lớn cho Bertus. Ngay từ khi còn nhỏ, cậu đã phải trải qua vô số cuộc phẫu thuật để có được ba tài năng này. Có tiền và quyền lực, tài năng cũng có thể nở rộ bằng vũ lực. Mặc dù điều đó chỉ có thể xảy ra nếu một người là Hoàng Tử Đế Quốc.
Vậy ba tài năng đó là gì?
Sau một thời gian dài nghiên cứu do Đế Quốc thực hiện về lý do tại sao một số người không thể đạt đến đẳng cấp cao ngay cả khi họ đã luyện tập chăm chỉ trong một thời gian dài, họ đã đi đến kết luận sau.
Một tài năng liên quan đến chiến đấu, nhạy cảm với mana và điều khiển mana.
Gần như không thể đạt đến Masterclass nếu một người không có tài năng về bất kỳ một trong ba điều đó. Có một số người có tài năng về kỹ năng vũ khí liên quan đến chiến đấu, nhưng rất hiếm khi có năng khiếu về độ nhạy cảm với mana và khả năng kiểm soát cùng một lúc. Nếu có chúng như những năng khiếu đã hiếm, thì tất nhiên, thậm chí còn hiếm hơn khi có cả hai như những tài năng.
Tuy nhiên, Bertus có cả ba tài năng, không phải năng khiếu. Tài năng của cậu ta là Kiếm Thuật, Độ Nhạy Mana Và Kiểm Soát Mana là những yêu cầu thiết yếu.
Nghĩa là trở thành bậc thầy về kiếm thuật.
Nói cách khác, cậu ta sẽ trở thành Swordmaster.
Hoàng Gia cũng được giáo dục tại Temple. Đó là một loại quảng cáo và bằng chứng về độ tin cậy. Nếu ai đó nói Temple là cơ sở giáo dục tốt nhất trên thế giới và sau đó đi dạy riêng cho Hoàng Gia, bất kỳ ai cũng có thể nghi ngờ về độ tin cậy của những lời đó.
Tuy nhiên, trong Đế Quốc, Hoàng Gia cũng được giáo dục ở đây.
Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi độ tin cậy và an toàn của nó tăng vọt. Tất nhiên, Hoàng Gia có thể được giáo dục riêng, nhưng khi họ quyết định cho con cái mình đi học tại Temple, những người khác không thể không đặt niềm tin vào sự an toàn của nó.
Họ cũng sống trong ký túc xá à?
Không cần phải hỏi.
Đó là lý do tại sao nhiều người lại gửi con đến Temple với sự tự tin như vậy. Bởi vì họ nghĩ rằng con cái họ sẽ được cung cấp cùng một mức độ giáo dục và an toàn như Hoàng Gia.
Bertus đã biết về chuyện đó.
Vì vậy, cậu ta cũng mong đợi Charlotte sẽ đến Temple ở một mức độ nào đó.
Có tin đồn rằng cậu ta sẽ đến nơi này, vì vậy tôi hơi do dự khi đến trực tiếp Lớp Royal chứ không phải chỉ là một học viên bình thường khác. Có khả năng cao là tôi sẽ bị anh chàng thông minh đó bắt gặp.
Sở dĩ Công Tước bắt buộc tài năng nở rộ là vì chưa từng có ai trong Hoàng Gia từng thuộc về Lớp Royal. Một nơi mà người ta chỉ có thể bước vào bằng tài năng chứ không phải bằng quyền lực. Nếu Hoàng tử bước vào Lớp Royal và tốt nghiệp với thành tích xuất sắc, cậu ta có thể xây dựng được quyền lực to lớn chỉ bằng cách đó.
Một cách tự nhiên.
Công Chúa Đế Quốc Charlotte de Gardias có thể sử dụng phương pháp tương tự. Những gì có thể đối với Hoàng tử cũng không phải là không thể đối với Charlotte, Công Chúa Đế Quốc.
Vì vậy, Charlotte có cơ hội tốt để sở hữu một tài năng, cho phép cô ấy vào Lớp Royal. Tuy nhiên, ngay cả khi cô được xếp hạng đầu tiên, liệu tài năng của cô có kém hơn khi cô ở Lớp B không?
Hoặc.
Họ cố tình tách hai người này ra sao? Cả hai đều ở vị trí tương ứng với những người đứng đầu Lớp A và Lớp B.
Không ai biết về hoàn cảnh của họ, nhưng tôi thì biết.
Bertus rõ ràng có tài năng tuyệt vời, nhưng đó không phải là tài năng số một. Mặc dù cậu ta phù hợp với Lớp A, nhưng cậu thực sự phải ở vị trí thứ ba hoặc thứ tư nếu họ thực sự chỉ xem xét tài năng của cậu ta.
Quyền lực của Bertus đã can thiệp vào quyết định này.
Nói một cách nghiêm túc, các khoa đã phán đoán rằng nếu Hoàng tử gia nhập Lớp Royal và ngồi ở ghế thứ ba hoặc thứ tư, họ có thể sẽ phải cạnh tranh với Bertus một cách vô ích.
Quyền lực khó có thể tác động đến nơi này, nhưng không có nơi nào mà không thể bị nó tác động theo cách nào đó. Có những người biết cách liếm giày bất kể đi đâu. Ngay từ đầu, đó chỉ là một quy tắc ngầm để xếp hàng theo số phòng của một người, không phải là một quy tắc được viết ra. Vì vậy, Bertus không thực sự có tài năng số một, mà chỉ là vị trí số một.
Vậy chuyện gì đã xảy ra với Charlotte? Tôi không chắc liệu cô trở thành người đứng đầu Lớp B vì tài năng của mình hay vì một số thành viên khoa hoặc thậm chí là một người nào đó ở cấp cao hơn. Tôi không biết liệu có chỉ dẫn nào đằng sau việc này không.
Tuy nhiên, kết quả đã được trình bày trước mắt chúng ta.
Học kỳ sắp bắt đầu sẽ không hề giống với cuộc sống học đường dễ chịu mà tôi đã lên kế hoạch.
"Chào mừng đến với Lớp Royal của Temple!"
–Bốp, bốp, bốp, bốp.
Mọi kế hoạch tôi vạch ra cho tương lai đã sụp đổ và cuộc chiến giữa Charlotte de Gardias và Bertus de Gardias là điều không thể tránh khỏi.
Và giờ tôi đã ở lớp A.
Tôi đứng về phía Bertus de Gardias.
"Cậu nói tên bạn là Reinhardt à? Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé!"
Anh chàng đứng cạnh tôi nói chuyện với tôi. Ngay cả khi tôi không nhìn, tôi vẫn biết chính xác cậu ấy là ai. Vì tất cả chúng tôi đã giới thiệu bản thân rồi. Tuy nhiên, ngay cả khi cậu ấy không tự giới thiệu, tôi vẫn biết.
B-11, ban đầu được cho là số 10.
Đây là khoảnh khắc lịch sử của cuộc gặp gỡ giữa số cuối cùng từ lớp A và B.
"......Okay."
Một mình cậu vẫn ổn thôi, vấn đề là ở tôi, đồ nhân vật chính tồi tệ.
✦✧✦✧
Có thêm hai người mà ban đầu không được phép có mặt ở đây. Một là tôi và người kia là Charlotte.
Câu chuyện đã đi chệch hướng ngay từ đầu. Giống như thực sự có hai tác giả cho câu chuyện này, người kia thực hiện mọi thay đổi tôi thực hiện sao cho phù hợp với cốt truyện.
Có lẽ đó là lý do tại sao tôi phải chiến đấu với người mà tôi đã liều mạng bảo vệ bên cạnh người đã cố giết tôi.
Ngoại trừ cuộc trao đổi ngắn ngủi đó, chúng tôi không phải làm điều gì phiền phức như nói chuyện với hơn 100 học viên này. Buổi giới thiệu kết thúc sau khi mọi người tự giới thiệu và mọi người vỗ tay.
Sau đó, Hội Trưởng Hội Học Sinh thông báo cho chúng tôi về các quy định của Lớp Royal.
"Những người nào đã học tiểu học và sơ trung ở Temple hẳn sẽ biết những điều này, nhưng có một số người mới chuyển đến khoa giáo dục đại học nên tôi sẽ giải thích."
"Trước hết, tất cả học viên của Temple đều bình đẳng, Lớp Royal cũng không ngoại lệ. Tất cả bạn cùng lớp đều được đối xử như nhau. Không có thứ hạng nào trong Temple, ngoại trừ mối quan hệ giữa học viên năm trên và năm dưới. Bất kể đến từ đâu, cho dù là quý tộc, thành viên của Hoàng Tộc hay thậm chí là Hoàng Gia. Nếu chúng ta bắt đầu xem xét dòng dõi như vậy, Temple sẽ không thể hoạt động như vậy, đúng không?" <Tluc: Hoàng Gia là Đế Quốc, Hoàng Tộc là tất cả gia tộc thống trị của các quốc gia chư hầu còn lại.>
Đó không phải là chính sách được đưa ra với mục đích mọi học viên, bất kể đến từ đâu, đều có quyền được hưởng nền giáo dục công bằng và do đó phải được đối xử bình đẳng hay đại loại thế.
Nó được tạo ra vì hệ thống của Temple sẽ trở nên phức tạp một cách lố bịch nếu họ phải điều tra dòng dõi của từng học viên. Dù sao thì cũng có những đứa trẻ đến từ khắp lục địa.
Có thể giáo dục thường dân, quý tộc, Hoàng Tộc và Hoàng Gia riêng biệt, nhưng mọi thứ sẽ không dừng lại ở đó. Các quý tộc sẽ nói những điều như: "Ta là con của Công Tước, vậy làm sao ta có thể được xếp vào cùng lớp với con cái của Nam Tước chứ?" và Hoàng Gia sẽ tiếp tục nói: "Làm sao ta có thể được xếp vào cùng lớp với Hoàng tử của một Vương Quốc thấp kém như vậy?".
Sẽ không có hồi kết nếu quyết định tách học viên dựa trên dòng dõi. Có quá nhiều người đến đây vì điều đó. Địa vị mang theo bản sắc, vì vậy ngay cả trong số những học viên có địa vị tương tự, sẽ có hàng chục trăm sự phân chia giai cấp, đến mức học viên thậm chí không thể học hành tử tế, được nhóm lại với nhau dựa trên dòng dõi của họ và nói những điều như: "Ngươi và ta không thể ăn cùng nhau, sự hiện diện của ngươi một mình là xúc phạm.", với nhau.
Vì vậy, Temple đã có quy định này đối với học viên là không tiết lộ địa vị của mình trong trường, không phải vì họ quan tâm nhiều đến quyền và lợi ích của học viên hay cố gắng ngăn chặn sự phân biệt đối xử. Nếu mọi người bắt đầu tranh cãi về dòng dõi, Temple thậm chí sẽ không thể tồn tại ngay từ đầu.
Tất nhiên, điều này có thể hơi khó khăn đối với những người có địa vị rất cao.
Vậy thì những kẻ đó có thể sẽ không đến đây.
Hoặc họ tham gia vì những mối quan hệ, kiến thức và sự công nhận mà họ sẽ đạt được sau khi tốt nghiệp Temple.
Vẫn có những người tiết lộ địa vị của mình tại Temple và cố gắng lợi dụng người khác ngay cả sau khi đã được cảnh báo một vài lần, cuối cùng họ vẫn bị trục xuất. Các thành viên của Hoàng Gia cũng không phải là ngoại lệ. Có thể hơi đáng xấu hổ đối với những người trong Hoàng Gia, những người có dòng dõi cao, khi con cái của họ bị trục xuất sau khi gây ra một mớ hỗn độn như vậy, nhưng Đế Quốc khá hoan nghênh điều đó. Nó đóng vai trò là một ví dụ khác về sự công bằng và vĩ đại của Temple đối với từng người dân trên lục địa.
Như tôi đã đề cập trước đó, Temple là nơi mang lại rất nhiều tiền, và đôi khi tiền là tất cả mọi thứ trên thế giới.
Hội Trưởng Hội Học Sinh, Ceres van Owen, người đang đứng trước mặt tôi cũng là người thừa kế hợp pháp của Hoàng Tộc từ Công Quốc nằm ở phía Nam của Đế Quốc, mặc dù tôi thậm chí không thể nhớ tên đất nước của cô ấy là gì nữa. Đánh giá theo tên của cô ấy, tôi nghĩ nó hẳn phải được gọi là gì đó như Owenia. Bây giờ cô ấy sắp tốt nghiệp Lớp Royal, chắc chắn cô ấy sẽ được chào đón nồng nhiệt khi trở về quê nhà.
Tuy nhiên, các thành viên của Hoàng Gia vẫn đến Temple, hơn nữa hai người này là ứng cử viên tiềm năng để trở thành Hoàng Đế tiếp theo, và cô ấy chỉ nói với họ rằng đừng tiết lộ danh tính thực sự của mình và hãy hòa đồng với mọi người.
Temple Gardias chính là nơi dành cho mọi người.
Cũng không phải là có trường hợp nào sau này có người trả thù vì chuyện ở Temple, nhưng những người này sẽ bị chỉ trích nặng nề. Nói một cách đơn giản, tất cả oán giận cá nhân sinh ra ở Temple đều nên chôn vùi ở Temple. Đó là quy định của Học viện này.
Tất nhiên, điều đó cũng bao gồm cả mối quan hệ lãng mạn. Không có gì lạ khi một quý tộc hoặc một người nào đó trong hoàng gia yêu một ai đó rồi giả vờ không biết họ hoặc bỏ trốn khỏi người yêu sau khi tốt nghiệp. <Tluc: "hoàng gia" viết thường là để chỉ chung "Hoàng Gia Gardias" và "Hoàng Tộc" các quốc gia chư hầu khác.>
"Cấp bậc của mọi người bên ngoài Temple hoàn toàn vô dụng ở đây. Các bạn có thể hành động như một vị thần quân sự bên ngoài Temple tùy thích, nhưng nếu tôi thấy bất kỳ ai trong số các bạn làm điều này trong khuôn viên Học viện, tôi sẽ phải cảnh cáo bằng thẩm quyền được trao cho tôi với tư cách là Hội Trưởng Hội Học Sinh. Nếu các bạn đã tích lũy cảnh cáo vượt quá một số lượng nhất định, một cuộc họp khoa sẽ được tổ chức, tại đó họ sẽ quyết định hành động kỷ luật đối với các bạn. Đừng nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc bằng việc bị đuổi học. Trong một số trường hợp, điều đó có thể dẫn đến các vấn đề ngoại giao hoặc án tù. Nếu đúng như vậy, hãy nhớ rằng các bạn sẽ bị trừng phạt theo luật đặc biệt mà học viên Temple phải tuân theo, chứ không phải theo địa vị ban đầu của các bạn. Tất nhiên, các bạn có thể đã được miễn trừ vì mỗi quốc gia có luật khác nhau, nhưng các bạn nên nhớ rằng điều này sẽ không áp dụng trong những tình huống này. Nếu buộc các bạn cùng lớp gọi mình theo một cách cụ thể hoặc nói với họ rằng chỉ cần nhìn vào mắt mình cũng bị coi là một sự xúc phạm thì khó có thể khiến các bạn trở thành người đúng ở đây."
Hội Trưởng và Hội Phó có thẩm quyền can thiệp vào hoạt động của học viên.
Nếu ở bên trong Temple, ngay cả khi họ là người thừa kế ngai vàng, nếu họ làm điều gì trái với quy định, họ sẽ bị Hội Trưởng mắng.
Tất nhiên, họ có thể trả thù họ vì họ cảm thấy bị xúc phạm, tuy nhiên, nếu Hoàng Gia bắt đầu can thiệp vào công việc của Học viên tại Temple, điều đó không chỉ là hành động trẻ con mà còn làm hoen ố nghiêm trọng danh dự của Temple, nơi mang lại nguồn thu nhập khổng lồ và là biểu tượng của Đế Quốc.
Cho nên, hai người này sẽ trung thành tuân thủ quy tắc của Temple. Nếu họ phô trương quyền lực và sức mạnh của mình ở đây, phớt lờ mọi quy tắc, thì cũng giống như tự khạc nhổ vào mặt mình vậy.
Dù sao thì Temple cũng là bộ mặt của Đế Quốc cùng với Hoàng Gia. Ném lời lăng mạ vào mặt mình là điều khá kém hiệu quả.
"Một điều quan trọng nữa. Đừng cố ý kéo những gì đã xảy ra bên ngoài Temple vào bên trong nó."
"Ví dụ, sử dụng các đặc quyền khác nhau mà học viên Temple nhận được để phạm tội bên ngoài và sau đó trốn đến Temple."
"Chúng tôi không biết và không quan tâm nếu bất kỳ ai trong số các bạn là kẻ thù bên ngoài Temple hay nếu có mối bất hòa nào xảy ra giữa các Gia tộc. Temple là một tổ chức giáo dục, không phải là một đấu trường chính trị. Sự cạnh tranh một cách thiện chí là được phép, nhưng nếu sử dụng các biện pháp không công bằng hoặc vô lý hoặc nếu các thế lực hoặc lực lượng bên ngoài can thiệp vào những vấn đề này, học viên có liên quan sẽ bị đuổi học và sẽ phải chịu nhiều trách nhiệm."
Nói cách khác, đừng lôi kéo thế lực bên ngoài vào Temple. Cuối cùng, tất cả những điều cô ấy nói với chúng tôi ít nhiều đều nhắm vào Charlotte và Bertus.
Mọi người đều thầm đoán rằng điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc đấu tranh giành quyền lực của Đế Quốc.
"Ngoài ra, còn có một thông điệp từ Hoàng Gia Gardias. Ban đầu, điều này không được phép, nhưng tình huống này có phần đặc biệt theo nhiều cách, vì vậy tôi sẽ đọc cho các bạn nghe."
Một thứ khác vốn chưa từng tồn tại trước đây bỗng nhiên xuất hiện.
Hội Trưởng Hội Học Sinh mở một lá thư và đọc cho chúng tôi nghe.
"Kể từ khi lá thư này được đọc ra, nếu có bất kỳ vấn đề nào phát sinh với Charlotte de Gardias hoặc Bertus de Gardias, cả bên trong và bên ngoài Temple, ngay cả khi đó chỉ là một tai nạn đơn giản, thì quyền kế vị ngai vàng của bên kia sẽ bị tước bỏ vĩnh viễn. Từ Hoàng Đế Neliod de Gardias."
Hội Trưởng Hội Học Sinh lật lá thư lại và cho chúng tôi thấy con dấu của Hoàng Gia được đóng cẩn thận trên đó.
Hoàng Đế đã ngăn chặn mọi nỗ lực ám sát lẫn nhau trong tương lai.
Có lý do khiến hai người họ bị đẩy vào cùng một nơi ở Temple ngay lúc cuộc xung đột giành quyền kế vị ngai vàng được dự đoán sẽ trở nên căng thẳng hơn.
Bây giờ, khi sức mạnh của Hoàng Đế dường như xuyên thủng bầu trời vì chiến thắng trong Nhân Ma Đại Chiến, lời nói của ông có uy quyền hơn bao giờ hết. Trên thực tế, Hoàng Đế là người quyền lực nhất kể từ khi thành lập Đế Quốc. Đó là cái giá mà ông ấy nhận được để đổi lấy mạng sống của những con tin.
Bây giờ Hoàng Đế thậm chí có thể bổ nhiệm một thành viên hoàn toàn yếu kém của Hoàng Gia, người không có thẩm quyền hoặc căn cứ thực sự làm người kế vị.
Đó là lý do tại sao ông ấy nói với hai người kế vị có ảnh hưởng nhất rằng đừng nghĩ đến việc làm tổn thương nhau mà hãy bảo vệ nhau bất kể chuyện gì xảy ra.
Họ phải giành được Quyền Lực Đế Quốc thông qua sự cạnh tranh công bằng.
Nelliod de Gardias, Hoàng Đế đương nhiệm, là một Hoàng Đế có quyền lực chưa từng có và có thể đưa ra những yêu cầu vô lý như vậy.
Giống như đang nói với họ rằng: "Đừng nghĩ đến việc cố gắng phạm tội hoàn hảo, bởi vì ngay cả khi đối thủ chết vì tai nạn, quyền kế vị cũng sẽ bị vô hiệu". Chỉ có vị Hoàng Đế này, người có quyền lực nhất trong lịch sử nhân loại nhờ chiến thắng trong Nhân Ma Đại Chiến, mới có thể đặt ra một điều kiện vô lý như vậy.
Bức thư không chỉ gửi tới Bertus và Charlotte.
Đó là tất cả học viên, giảng viên và những người đi theo Charlotte và Bertus, những người có thể nằm trong số họ.
Chỉ một lời.
Theo lời của Hoàng Đế, cả Bertus và Charlotte đều phải nhận ra rằng họ nên coi trọng mạng sống của đối thủ như của chính mình.
Tôi không thể thấy được biểu cảm trên khuôn mặt của hai người đó.
Dù sao đi nữa, tôi thực sự rất biết ơn.
Tôi không chắc về Charlotte, nhưng gã Bertus chắc chắn sẽ gây ra đổ máu, ít nhất là trong tương lai gần.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top