Chap5: Lời báo cáo trên ngai vàng


Sau khi tiêu diệt Hắc Ma Thú, Chu Phong bước ra khỏi Hắc Thạch Điện, ánh sáng mặt trời buổi trưa chiếu thẳng vào cơ thể anh, làm nổi bật từng đường cơ bắp săn chắc giờ đây lấm lem bụi đất và vết máu đen của con yêu quái. Bộ giáp bạc đã bị xé toạc gần hết, chỉ còn vài mảnh vỡ treo lủng lẳng trên vai và eo, để lộ lồng ngực rộng và cơ bụng sáu múi vẫn căng cứng dù vừa trải qua trận chiến khốc liệt. Thanh kiếm đen trong tay anh ánh lên những vệt sáng lạnh lẽo, lưỡi kiếm còn dính chút máu đen khô lại của Hắc Ma Thú. Anh thở đều, không chút mệt mỏi, như thể nguồn sức mạnh vô hạn trong dòng máu nguyền rủa đã xóa tan mọi giới hạn của cơ thể.

Cầu thang đá dẫn lên mặt đất dường như ngắn hơn khi anh bước đi, mỗi bước chân mang theo sự tự tin của một chiến binh vừa vượt qua thử thách chết người. Khi anh xuất hiện trước cánh cửa Hắc Thạch Điện, hai tên lính gác đứng đó trợn mắt kinh ngạc. “Điện hạ… ngài đã làm được sao?” một tên lắp bắp, tay cầm thương run run. Chu Phong chỉ gật nhẹ, ánh mắt sắc lạnh quét qua họ. “Mở cửa,” anh ra lệnh, giọng trầm nhưng đầy uy lực. Cánh cửa đá nặng nề từ từ mở ra, và anh bước vào cung điện, để lại phía sau làn khói bụi mỏng manh từ trận chiến dưới lòng đất.

Các hành lang lát đá hoa cương lại đón anh bằng không khí ấm áp và sang trọng, nhưng lần này, những cung nữ không dám đến gần như trước. Họ đứng nép vào tường, đôi mắt mở to nhìn cơ thể trần trụi đầy vết bầm và sức mạnh tỏa ra từ anh. Một vài người đỏ mặt khi ánh mắt vô tình lướt qua “con cặc tuyệt đẹp” giờ đây không còn gì che đậy, nhưng không ai dám lên tiếng. Chu Phong chẳng bận tâm, anh bước thẳng đến đại sảnh chính, nơi Hoàng đế đang chờ.

Đại sảnh vẫn tráng lệ như lần trước, với ngai vàng vàng ròng lấp lánh giữa trung tâm và các quan đại thần đứng hai bên, áo lụa dài phấp phới. Khi Chu Phong bước vào, cả sảnh im phăng phăng. Hoàng đế ngồi trên ngai, đôi tay nắm chặt Long trượng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn xuống con trai mình. Ông không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát bộ dạng rách rưới nhưng đầy khí thế của anh. Chu Phong quỳ một gối xuống, cúi đầu theo lễ nghi, thanh kiếm đặt ngang trước mặt như một lời khẳng định chiến thắng.

“Phụ hoàng,” anh bắt đầu, giọng trầm vang vọng trong không gian rộng lớn, “con đã tiêu diệt Hắc Ma Thú dưới Hắc Thạch Điện. Con quái vật ấy mạnh mẽ, nhưng không đủ để ngăn cản con. Nó đã cố hút cạn sức sống của con bằng những trò bẩn thỉu – trói con, đánh vào bụng và kích thích cơ thể con đến ba lần. Nhưng con không gục ngã. Nguồn sức mạnh trong con không có giới hạn, và con đã đập tan nó thành tro bụi.”

Các quan đại thần xì xào, vài người che miệng giấu đi vẻ kinh ngạc khi nghe chi tiết về trận chiến. Hoàng đế nhíu mày, nhưng không ngắt lời. Ông chậm rãi đứng dậy, bước xuống khỏi ngai, Long trượng gõ nhẹ xuống sàn đá tạo thành những âm thanh khô khốc. “Ngươi đã làm tốt, Chu Phong,” ông nói, giọng trầm nhưng đầy trọng lượng. “Hắc Ma Thú là một trong ba thực thể mạnh nhất của lời nguyền. Việc ngươi vượt qua nó chứng tỏ sức mạnh trong dòng máu của ngươi đã thức tỉnh hoàn toàn.”

Chu Phong ngẩng lên, ánh mắt bừng sáng. “Nhưng con nghe thấy tiếng thì thầm từ tro bụi của nó. Nó nói ‘kẻ mạnh nhất vẫn đang chờ’. Phụ hoàng, còn bao nhiêu kẻ thù nữa? Và con phải làm gì để phá bỏ lời nguyền này mãi mãi?”

Hoàng đế im lặng một lúc, đôi mắt ông ánh lên sự lo lắng hiếm thấy. Ông quay lưng, nhìn về bức bình phong rồng bay phía sau ngai. “Hắc Ma Thú chỉ là kẻ thứ hai. Kẻ thứ nhất – Kẻ Trừng Phạt – ngươi đã gặp trong rừng. Còn kẻ mạnh nhất… là Hắc Vương, chúa tể của bóng tối, kẻ đã đặt lời nguyền lên tổ tiên của mẹ ngươi. Nó không ở đây, mà ẩn sâu trong Hắc Phong Sơn, ngọn núi lửa chết chóc phía bắc vương quốc. Để phá bỏ lời nguyền, ngươi phải đối mặt với nó.”

Chu Phong nắm chặt tay, cơ bắp căng lên dưới làn da. “Vậy con sẽ đến đó. Con không sợ.”

Hoàng đế quay lại, đặt tay lên vai anh. “Ta biết ngươi không sợ, nhưng Hắc Vương không giống những kẻ ngươi đã gặp. Nó không chỉ mạnh, mà còn xảo quyệt. Nó sẽ dùng mọi cách để bẻ gãy ý chí của ngươi, khai thác sức mạnh vô hạn trong cơ thể ngươi. Hãy chuẩn bị kỹ càng, Chu Phong. Nghỉ ngơi, trang bị lại, và ngày mai, ta sẽ cử đội cận vệ tinh nhuệ đi cùng ngươi.”

Chu Phong gật đầu, đứng dậy, thanh kiếm tra vào vỏ. “Con không cần cận vệ. Con sẽ tự mình đối mặt với Hắc Vương. Đây là số mệnh của con.” Anh cúi chào lần cuối, rồi rời đại sảnh dưới ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn lo lắng của các quan đại thần.

Trở về tẩm cung, Chu Phong cởi bỏ mảnh giáp vỡ cuối cùng, ngâm mình trong bồn nước nóng được cung nữ chuẩn bị. Dòng nước ấm áp cuốn trôi bụi bẩn và máu khô, làm dịu đi những vết bầm trên bụng anh. Anh nhắm mắt, nhưng tâm trí không yên. Hình ảnh Hắc Ma Thú, những sợi dây năng lượng, và tiếng thì thầm về Hắc Vương vẫn ám ảnh anh. “Nguồn tinh trùng vô hạn… sức mạnh vô hạn…” anh lẩm bẩm, đôi tay siết chặt dưới nước. “Nếu đó là vũ khí của ta, thì ta sẽ dùng nó để tiêu diệt tất cả.”

Đêm ấy, trong giấc mơ, anh thấy một bóng hình khổng lồ đứng giữa ngọn núi lửa, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào anh, và một tiếng cười ghê rợn vang vọng: “Chu Phong, ta đang chờ ngươi…”

---

Sáng hôm sau, Chu Phong rời cung điện một mình, bất chấp lời khuyên của Hoàng đế. Anh khoác lên mình bộ giáp mới bằng thép đen bóng, nhẹ nhưng bền, ôm sát cơ thể để lộ từng đường cơ bắp rắn rỏi. Thanh kiếm đen được mài sắc hơn, treo bên hông, lưỡi kiếm ánh lên như sẵn sàng uống máu kẻ thù. Hắc Phong Sơn – ngọn núi lửa chết chóc phía bắc vương quốc – hiện ra trước mắt anh sau một ngày đường dài. Khói đen nghi ngút bốc lên từ miệng núi, không khí nồng nặc mùi lưu huỳnh, và mặt đất dưới chân anh nóng rực như sắp nứt toác.

Chu Phong không chần chừ, anh leo lên con đường dốc đầy đá vụn, mỗi bước chân vững chãi như thách thức ngọn núi. Khi anh đến gần miệng núi lửa, một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, làm rung chuyển cả không gian. Từ trong làn khói đen dày đặc, Hắc Vương hiện ra. Nó khổng lồ, cao gấp năm lần Chu Phong, thân hình phủ đầy vảy đen óng ánh như nham thạch, đôi tay dài ngoằng với móng vuốt sắc nhọn, và khuôn mặt là một cái đầu lâu rực lửa, đôi mắt đỏ rực như hai lò luyện thép. “Chu Phong, ngươi đến rồi,” giọng nó trầm đục, vang vọng như sấm sét. “Ta là Hắc Vương, kẻ kết thúc dòng máu nguyền rủa của ngươi!”

Chu Phong rút kiếm, ánh mắt bừng cháy. “Kẻ kết thúc sẽ là ta!” Anh lao tới, thanh kiếm vung lên chém một đường sáng lòa, nhắm thẳng vào chân Hắc Vương. Nhưng Hắc Vương chỉ phẩy tay, một luồng gió nóng bỏng hất anh văng ra xa, đâm sầm vào vách đá. Bộ giáp đen nứt một đường dài, nhưng anh nhanh chóng đứng dậy, không chút nao núng.

Cuộc chiến bùng nổ dữ dội. Chu Phong tung kiếm liên hồi, mỗi nhát chém đều mang sức mạnh kinh hồn, nhưng Hắc Vương di chuyển nhanh như bóng ma, né tránh và phản công bằng móng vuốt và những đợt lửa phun ra từ miệng. Rồi, nó bất ngờ vung tay, phóng ra hàng chục sợi dây lửa đỏ rực, quấn chặt lấy tay chân Chu Phong. Anh bị kéo ngã xuống, giáp đen bị xé toạc hoàn toàn, để lộ cơ thể trần trụi với cơ bụng cứng như thép và “con cặc tuyệt đẹp” không còn gì che đậy.

“Ngươi sẽ không thoát khỏi ta!” Hắc Vương gầm lên, tiến lại gần. Một sợi dây lửa quấn lấy “con cặc” của Chu Phong, bắt đầu sục lên xuống với tốc độ điên cuồng, nóng rát như thiêu đốt. Đồng thời, một bàn tay vảy của Hắc Vương nắm lấy “hòn dái to bự” của anh, bóp mạnh, móng vuốt cào nhẹ lên làn da khiến anh nghiến răng vì đau đớn xen lẫn kích thích. “Khốn kiếp!” anh gầm lên, nhưng Hắc Vương không dừng lại. Nó giơ tay còn lại, đấm thẳng vào cơ bụng anh – một cú đấm nặng như núi đổ, nhưng cơ bụng cứng rắn của anh chỉ lõm xuống một chút rồi bật lại, không hề tổn thương.

Sợi dây lửa sục nhanh hơn, bàn tay bóp dái siết chặt, và cú đấm thứ hai giáng xuống. Chu Phong rên lên, cơ thể rung lên dữ dội, và đợt tinh trùng đầu tiên bắn ra – mười lăm luồng mạnh mẽ, trắng đục, văng khắp mặt đất nóng bỏng, bốc khói khi chạm vào nham thạch. Hắc Vương cười lớn, đấm thêm cú nữa, mạnh hơn, đồng thời tăng tốc sục và bóp. Đợt thứ hai bùng nổ – mười tám luồng, dày đặc và nóng hổi, bắn xa đến tận vách đá phía sau.

“Ngươi nghĩ ta sẽ gục sao?” Chu Phong gầm lên, ánh mắt rực cháy. Anh gồng mình, cơ bụng cứng như thép chịu đựng cú đấm thứ ba, trong khi sợi dây lửa và bàn tay vảy đẩy anh đến giới hạn. Đợt thứ ba bắn ra – hai mươi luồng, mạnh mẽ như suối phun, dính cả lên vảy đen của Hắc Vương. Nó khựng lại, kinh ngạc. “Nguồn tinh của ngươi… vô hạn sao?”

“Đúng vậy!” Chu Phong nhếch mép, cơ thể vẫn tràn đầy sức sống dù bị hành hạ. Hắc Vương gầm rú tức giận, đấm thêm hai cú liên tiếp, mỗi cú mạnh hơn trước, nhưng cơ bụng anh không hề suy suyển. Sợi dây lửa sục điên cuồng, bàn tay bóp dái gần như muốn nghiền nát, và đợt thứ tư bắn ra – hai mươi lăm luồng, văng khắp miệng núi lửa, làm không khí nồng nặc mùi tinh dịch. Đợt thứ năm theo sau ngay lập tức – ba mươi luồng, mạnh mẽ chưa từng thấy, bắn trúng thẳng vào khuôn mặt lửa của Hắc Vương, khiến nó gào lên đau đớn khi lửa trên đầu bị dập tắt một phần.

Nhưng đó là cơ hội của Chu Phong. Anh cảm nhận sức mạnh trong dòng máu nguyền rủa bùng nổ, nóng bỏng như nham thạch. Với một tiếng gầm rung chuyển cả ngọn núi, anh phá tan sợi dây lửa, đứng bật dậy, cơ thể tỏa sáng ánh đỏ rực rỡ. Hắc Vương lùi lại, hoảng loạn. “Không thể nào!” nó gào lên, nhưng Chu Phong đã lao tới, tung cú đấm mạnh mẽ vào ngực nó. Một tiếng nổ vang lên, lồng ngực vảy của Hắc Vương vỡ tan, máu đen bắn tung tóe. Anh rút kiếm, chém một nhát cuối cùng, cắt đôi cơ thể khổng lồ của nó thành hai mảnh.

Hắc Vương gầm rú lần cuối, cơ thể tan thành tro bụi, để lại một viên ngọc đen lấp lánh rơi xuống đất. Chu Phong thở hổn hển, cơ thể lấm tấm mồ hôi và tinh trùng còn sót lại, nhưng anh vẫn đứng vững, không chút kiệt quệ. Anh nhặt viên ngọc lên, cảm nhận một luồng năng lượng kỳ lạ từ nó. “Đây là kết thúc của lời nguyền sao?” anh lẩm bẩm, ánh mắt sắc lạnh quét qua miệng núi giờ đây đã yên tĩnh.

Anh quay bước rời khỏi Hắc Phong Sơn, mang theo viên ngọc đen, quyết tâm trở về cung điện để tìm câu trả lời cuối cùng từ Hoàng đế. Nhưng sâu trong tâm trí, anh biết rằng sức mạnh vô hạn của mình – từ cơ bụng cứng rắn đến nguồn tinh trùng không bao giờ cạn – sẽ còn dẫn anh đến những thử thách lớn hơn nữa.

---

Sau khi tiêu diệt Hắc Vương, Chu Phong rời khỏi Hắc Phong Sơn, bước chân vững chãi đạp lên lớp tro bụi còn sót lại từ trận chiến khốc liệt. Cơ thể anh trần trụi hoàn toàn, bộ giáp đen đã tan nát trong cuộc chiến, để lộ lồng ngực rộng, cơ bụng cứng như thép vẫn in vài vết bầm đỏ từ những cú đấm của Hắc Vương, và “con cặc tuyệt đẹp” giờ đây lấm lem bụi đất nhưng vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ đầy nam tính. Thanh kiếm đen trong tay anh ánh lên dưới ánh mặt trời nhạt dần, lưỡi kiếm nhuốm máu đen khô lại của con quái vật. Trong tay còn lại, anh nắm chặt viên ngọc đen – chiến lợi phẩm từ Hắc Vương – cảm nhận luồng năng lượng lạnh lẽo nhưng đầy sức sống tỏa ra từ nó.

Hành trình trở về cung điện mất hai ngày, nhưng Chu Phong không hề mệt mỏi. Nguồn sức mạnh vô hạn trong dòng máu nguyền rủa giữ anh đứng vững, dù cơ thể đã trải qua những thử thách vượt quá giới hạn con người. Khi anh xuất hiện trước cổng thành, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu lên người anh, làm nổi bật dáng vẻ chiến binh bất khuất. Hai tên lính gác đứng đó trợn mắt, miệng há hốc khi thấy bộ dạng trần trụi nhưng đầy uy lực của anh. “Điện hạ… ngài đã thắng sao?” một tên lắp bắp, tay cầm thương gần như rơi xuống đất.

Chu Phong chỉ gật nhẹ, giọng trầm vang lên: “Mở cổng.” Cánh cổng đồng nặng nề từ từ mở ra, và anh bước vào, để lại phía sau những ánh mắt kinh ngạc của lính gác và dân chúng tụ tập gần đó. Tin tức về cuộc chiến với Hắc Vương đã lan truyền, nhưng không ai ngờ anh có thể trở về trong tình trạng như vậy – không giáp, không cận vệ, chỉ với thanh kiếm và viên ngọc đen trong tay.

Các hành lang cung điện lại đón anh bằng không khí ấm áp, nhưng lần này, các cung nữ không dám nhìn thẳng. Họ nép vào tường, mặt đỏ bừng khi ánh mắt vô tình lướt qua cơ thể trần trụi của anh, nhưng không ai dám lên tiếng. Một cô gái trẻ, tay cầm khăn lụa, bước tới định che cho anh, nhưng Chu Phong giơ tay ngăn lại. “Không cần,” anh nói ngắn gọn, rồi tiếp tục bước thẳng đến đại sảnh chính, nơi Hoàng đế và các quan đại thần đang chờ.

Đại sảnh vẫn tráng lệ với ngai vàng vàng ròng giữa trung tâm, nhưng không khí hôm nay nặng nề hơn bao giờ hết. Hoàng đế ngồi trên ngai, đôi tay nắm chặt Long trượng, ánh mắt sắc bén nhìn xuống khi Chu Phong bước vào. Các quan đại thần đứng hai bên, áo lụa dài phấp phới, im lặng quan sát anh – một chiến binh vừa trở về từ địa ngục. Chu Phong quỳ một gối, cúi đầu theo lễ nghi, thanh kiếm đặt ngang trước mặt, và viên ngọc đen được đặt xuống sàn đá hoa cương, lấp lánh ánh sáng kỳ lạ.

“Phụ hoàng,” anh bắt đầu, giọng trầm vang vọng trong không gian rộng lớn, “con đã tiêu diệt Hắc Vương trên Hắc Phong Sơn. Nó là kẻ mạnh nhất, hung tàn nhất mà con từng đối mặt. Nó trói con bằng dây lửa, sục con, bóp dái con, đấm vào bụng con liên tiếp, ép con bắn tinh năm lần không ngừng nghỉ. Nhưng cơ bụng con cứng như thép, và nguồn tinh của con không bao giờ cạn. Con đã phá tan mọi ràng buộc, đập vỡ ngực nó, và chém nó thành tro bụi. Đây là viên ngọc nó để lại.”

Các quan đại thần xì xào, vài người che miệng giấu đi vẻ kinh ngạc, nhưng Hoàng đế không tỏ ra bất ngờ. Ông chậm rãi đứng dậy, bước xuống khỏi ngai, Long trượng gõ nhẹ xuống sàn đá tạo thành những âm thanh khô khốc. Ông cúi xuống nhặt viên ngọc đen, nâng nó lên trước ánh sáng từ đèn chùm pha lê. Viên ngọc tỏa ra một luồng sáng đỏ nhạt, như chứa đựng linh hồn của Hắc Vương. “Ngươi đã làm được điều mà tổ tiên của mẹ ngươi không thể,” ông nói, giọng trầm nhưng đầy tự hào. “Hắc Vương là chúa tể của lời nguyền, và viên ngọc này là lõi của sức mạnh bóng tối. Với cái chết của nó, lời nguyền đã bị phá vỡ.”

Chu Phong ngẩng lên, ánh mắt bừng sáng. “Vậy mọi thứ đã kết thúc sao, phụ hoàng?”

Hoàng đế im lặng một lúc, đôi mắt ông ánh lên sự lo lắng xen lẫn trầm tư. Ông quay lưng, nhìn về bức bình phong rồng bay phía sau ngai. “Lời nguyền chính đã kết thúc, nhưng sức mạnh trong ngươi – dòng máu nguyền rủa – không biến mất. Nó đã thức tỉnh hoàn toàn, và viên ngọc này là bằng chứng. Ngươi không còn là con người bình thường, Chu Phong. Ngươi là một chiến binh của bóng tối và ánh sáng, một tồn tại vượt xa mọi giới hạn.”

Chu Phong nắm chặt tay, cơ bắp căng lên dưới làn da. “Vậy con phải làm gì với sức mạnh này?”

Hoàng đế quay lại, đưa viên ngọc đen cho anh. “Giữ nó. Viên ngọc này không chỉ là tàn dư của Hắc Vương, mà còn là chìa khóa để kiểm soát sức mạnh của ngươi. Ta không biết tương lai sẽ mang đến gì, nhưng ta tin rằng ngươi sẽ dùng nó để bảo vệ vương quốc – và có thể, cả thế giới này.” Ông dừng lại, nhìn sâu vào mắt anh. “Nghỉ ngơi đi, Chu Phong. Ngươi xứng đáng được tôn vinh như một anh hùng.”

Chu Phong nhận viên ngọc, cảm nhận luồng năng lượng lạnh lẽo từ nó chạy dọc cánh tay. Anh gật đầu, đứng dậy, thanh kiếm tra vào vỏ. “Con sẽ không dừng lại ở đây. Nếu còn kẻ thù nào dám thách thức, con sẽ tiêu diệt chúng.” Anh cúi chào lần cuối, rồi rời đại sảnh dưới ánh mắt ngưỡng mộ của các quan đại thần.

Trở về tẩm cung, Chu Phong đặt viên ngọc đen lên bàn đá, cởi bỏ mảnh giáp vỡ cuối cùng còn sót lại, và ngâm mình trong bồn nước nóng. Dòng nước ấm áp cuốn trôi bụi bẩn và máu khô, làm dịu đi những vết bầm trên cơ bụng cứng rắn của anh. Anh nhắm mắt, cảm nhận sức mạnh vô hạn vẫn âm ỉ trong cơ thể – từ cơ bắp rắn chắc đến nguồn tinh trùng không bao giờ cạn. “Hắc Vương đã chết, nhưng ta vẫn cảm thấy có điều gì đó đang chờ đợi,” anh lẩm bẩm, đôi tay siết chặt dưới nước.

Đêm ấy, trong giấc mơ, anh thấy viên ngọc đen sáng lên, và một giọng nói lạ lẫm vang vọng: “Chu Phong, sức mạnh của ngươi đã đánh thức ta. Ta là kẻ tiếp theo…” Anh giật mình tỉnh dậy, ánh mắt rực cháy. Cuộc chiến có lẽ chưa thực sự kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cumming