48 +49+50
Từ khi Bạch Ngọc Đường bắt đầu có ký ức, đã sinh hoạt cùng bốn ca ca của mình.
Trong nhà không có bàn tay nữ nhân vun vén, bốn hài tử choai choai mang theo Bạch Ngọc Đường còn hôi sữa, sinh hoạt phi thường gian nan.
Đại ca Lô Phương luôn bề bộn nhiều việc, dựa vào chút sinh ý nhỏ vất vả nuôi sống bốn đệ đệ; nhị ca Hàn Chương từ nhỏ dáng người cường tráng cao lớn, mỗi khi đi làm công giúp người ta đều quấn Bạch Ngọc Đường cõng trên vai; Tam ca Từ Khánh chu đáo lại ngại ngùng, công việc may vá dọn dẹp nấu nướng trong nhà đều do một tay hắn đảm nhiệm; Tứ ca Tưởng Bình thích nhất khi dễ Bạch Ngọc Đường, nhưng người khác dám động một ngón tay vào đệ đệ hắn, hắn liền nhào tới liều mạng…
Ngày trước tuy rằng cuộc sống kham khổ nhưng Bạch Ngọc Đường chưa từng phải chịu đói rét bữa nào, bởi vì các ca ca thương hắn nhất, có thứ gì tốt đều giữ lại cho hắn. Tiểu Bạch rất sớm đã hiểu chuyện, từ trước tới nay không giống các hài tử nhà khác hay vòi vĩnh đòi thứ này thứ khác, bé thích ăn cơm rau dưa, thích mặc quần áo cũ của các ca ca…
Thế nhưng các ca ca lại nói: “Ngọc Đường của chúng ta tuấn tú như vậy, phải mặc đồ đẹp mới nhất!”
Vì thế, Tiểu Bạch ghét nhất người khác khen mình 『 tuấn tú 』 bởi vì tuấn tú là phải có thật nhiều tiền mua quần áo mới, tiểu Bạch Ngọc Đường không biết thật nhiều tiền là bao nhiêu, chỉ biết vì muốn mua quần áo mới cho mình, mà đại ca phải thức đêm giúp người ta tính toán sổ sách, nhị ca phải tân tân khổ khổ làm công, tam ca ở trong lò rèn mồ hôi vã ra như tắm, tứ ca đi sớm về muộn đánh cá ngoài khơi…
Tiểu Bạch Ngọc Đường phồng miệng lập lời thề — chờ khi ta trưởng thành, ai khen ta tuấn tú ta liền đánh người đó!
╮(╯▽╰)╭ Trừ bỏ phiền não 『 tuấn tú 』thời thơ ấu của Bạch Ngọc Đường đều tràn ngập hạnh phúc khoái hoạt ~
Tới khi Bạch Ngọc Đường lớn hơn một chút, cuộc sống rõ ràng đã dễ chịu hơn.
Trong nhà bắt đầu dư dả tiền bạc, đổi căn nhà mới, năm huynh đệ đều có quần áo mới mặc, trên bàn cơm có thêm rượu thịt. Bốn ca ca bắt đầu giáo huấn Bạch Ngọc Đường đạo lý sống “Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan*”, “Có tiền liền tiêu, không tiền lại kiếm”, vỗ vỗ bả vai gầy nhỏ của Bạch Ngọc Đường, bốn ca ca ngôn từ thấm thía nói: Ngọc Đường a, nhân sinh khổ đoản, trăm ngàn lần không cần bạc đãi chính mình! (*Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan: là một câu thơ trong bài Tương tiến tửu (sắp mời rượu) của Lý Bạch; tạm dịch: Đời người đắc ý hãy vui tràn (theo Hoàng Tạo, Tương Như)).
Đáng thương tiểu Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp hình thành khái niệm về tiền bạc đã bị các ca ca lừa dối thành bại gia tử.
Đến khi cả nhà đang vui vẻ, đột nhiên một lão đầu gầy gò hình thù cổ quái xông tới! Quái lão đầu phá hư đại môn, đạp đổ tường rào, còn đem con gà mái mà Tam ca đã nuôi thật lâu ăn luôn! (╬  ̄ 皿  ̄) Này quả thực không thể nhẫn!
Tiểu Bạch Ngọc Đường khi đó còn chưa thay răng, đã bắt đầu có khí phái anh hùng!
Tiểu Bạch thiếu hiệp cầm tiểu mộc đao đuổi theo quái lão đầu suốt ba con phố, cuối cùng mới đuổi được quái lão đầu phá phách đó đi…
Ai ngờ ngày hôm sau, quái lão đầu lại mò tới nữa.
Lần này quái lão đầu không dám vào cửa, chỉ dám trốn ở phía ngoài tường rào, qua khe hở ngó vào bên trong theo dõi tiểu Bạch Ngọc Đường.
Tiểu Bạch Ngọc Đường đang đưa lưng về phía lão không để ý tới, lão liền ghé vào tường rào gào khóc kêu lên: “Thiếu chủ lão sai rồi ngao ngao ngao!!!”
Tiểu Bạch Ngọc Đường mặt bánh bao khí thế lẫm liệt nói: “Không cho khóc, thực khó nghe!”
Quái lão đầu hấp hấp cái mũi, chớp chớp mắt, quả nhiên không còn khóc…
Quái lão đầu này chính là sư phụ của ngũ thử — không, không đúng, phải nói là sư phụ của tứ thử!
Quái lão đầu chỉ dạy cho Bạch Ngọc Đường kiến thức vỡ lòng cơ bản, sau đó liền chuyển cho bé một thùng đầy võ lâm bí tịch, bảo Bạch Ngọc Đường đọc sách tự học. Quái lão đầu đối với Bạch Ngọc Đường vô vàn cung kính, thậm chí còn đạt tới cảnh giới mắt mù tai điếc hữu cầu tất ứng mù quáng nghe theo, há mồm ngậm miệng đều một tiếng “Thiếu chủ nhân”.
Đã có thiếu chủ nhân tất nhiên sẽ có chủ nhân và phu nhân, Bạch Ngọc Đường minh bạch điểm ấy, nhưng từ trước tới nay vẫn không một lời hỏi tới chuyện cha mẹ mình.
Người đã vứt ta không thể lưu…
Năm Bạch Ngọc Đường mười sáu tuổi, bốn ca ca đều học được một thân bản lĩnh, Bạch Ngọc Đường cũng đã đọc xong một đống võ lâm bí tịch, quái lão đầu đột nhiên muốn rời đi, trước khi đi còn ôm chặt đôi giày tuyết trắng tuyết trắng của Bạch Ngọc Đường gào khóc: “Thiếu chủ chớ có trách lão ngao ngao ngao!!!”
Bạch Ngọc Đường trưởng thành, mặt băng sơn khí thế lẫm liệt nói: “Không cho khóc, thực khó nghe!”
Không đợi Bạch Ngọc Đường kịp phản ứng, quái lão đầu đột nhiên đánh lén một cái, khiến Bạch Ngọc Đường choáng váng ngất đi…
Bạch Ngọc Đường trong lúc nửa tỉnh nửa mơ cảm giác bên tai ồn ào.
Một nữ nhân thét lên the thé: “Xuống tay quá nặng, đả thương thiếu chủ thì làm sao?!”
“Thiếu chủ lão sai rồi ngao ngao ngao!!!”
Một lão nhân giọng buồn bã nói: “Yên tâm đi, có ta ở đây không chết được.”
“Thiếu chủ không được chết ngao ngao ngao!!!”
Một nam nhân tuổi còn trẻ lên tiếng: “Chúng ta làm như vậy, chủ nhân sẽ sinh khí…”
“Chủ nhân tha thứ cho lão ngao ngao ngao!!!”
Bạch Ngọc Đường đầu óc ong ong quay cuồng, cuối cùng không thể nhịn được nữa — “Câm miệng!”
Bốn phía lập tức an tĩnh lại, Bạch Ngọc Đường day day mở mắt ra, phát hiện nơi mình đang nằm là một tòa kim ngân châu báu xếp thành núi vàng?
Thổ hào thưởng thức chọc mù mắt người khác này, thật sự khiến Bạch Ngọc Đường không thể chịu nổi. Bạch Ngọc Đường đánh giá bốn phía — nơi này hẳn là hang động đá vôi ở đâu đó dưới lòng đất, trong động có ít nhất hai mươi người hình thù kỳ quái vây quanh hắn, hơn nữa toàn bộ võ công đều sâu không lường được, ít nhất hiện tại Bạch Ngọc Đường tuyệt đối đánh không lại.
Bạch Ngọc Đường trời sinh một thân quý khí, dù ăn cơm rau dưa hay quần áo cũ vá chằng vá đụp cũng không thể che lấp được, hắn ở trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng đều đĩnh đạc không luống cuống.
Kỳ thật Bạch Ngọc Đường phi thường sợ phiền toái, chưa bao giờ chủ động đi khiêu khích người khác, chính là mang khuôn mặt này ra ngoài cũng đủ mệt, nhướn mày một chút liền toát ra khí thế cao ngạo không hợp quần (đám đông), khiến nhiều người tưởng hắn rất ngạo mạn. Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói: “Đây là chỗ nào?”
Hơn hai mươi nam nữ già trẻ hình thù kỳ quái đồng thời phát ra tiếng cười khiến người ê răng: “Khặc khặc khặc! người sống bất nhập Bạch cốt sơn!”
Bạch Ngọc Đường nhướn mày: “Câm miệng!”
Đám người giống như bị dọa tới, thanh âm ngưng bặt, Bạch Ngọc Đường lạnh lùng cười: “Thực biết nghe lời!”
Mọi người: “…”
Hu hu hu, biểu tình ban nãy của thiếu chủ cực kỳ giống chủ nhân, hù chết chúng ta!
**************
Lại nói, Triển Chiêu từ khi bắt đầu có ký ức, đã lập chí làm đại hiệp cứu khốn phò nguy!
Bởi vì từ nhỏ thân thể không tốt, cuộc sống sinh hoạt thời thơ ấu của tiểu Triển Chiêu rất đơn điệu, trừ bỏ uống thuốc chính là ăn cơm…
(*/ω\*) Được rồi, khi Triển đại hiệp còn chưa mọc răng, đã lộ rõ bản chất cật hóa từ trong ra ngoài ~
Tiểu Chiêu phấn ngọc điêu mài, nhuyễn manh manh tươi cười, bối cảnh nền khắp nơi hoa nở lấp la lấp lánh, gương mặt tròn tròn mềm mềm người gặp người thích hoa gặp hoa nở như vậy, cố tình lại khiến phụ nhân đại nhân không thích. Cũng không hẳn là không thích chỉ là phụ thân từ trước tới nay đều chưa bao giờ bế bé lấy một lần, không cười với bé, cũng không chơi đùa cùng bé.
U buồn Triển bảo bảo ỉu xìu đát, cánh tay đầy thịt chống cái cằm tròn tròn, bách chuyển thiên hồi thở dài một tiếng…
Ghé vào cửa rình coi nhi tử bán manh, Triển phu nhân bị nhi tử manh manh khóc, xoay người bổ nhào vào lòng trượng phu, hai tay niết a niết quai hàm trượng phu mình: “Tướng công nha nha nha! Chiêu Chiêu thật sự rất rất rất rất manh! thiếp đều bị manh khóc, sao chàng lại có thể bình tĩnh như thế?!”
Triển Thanh Phong tiếp được kích động phu nhân nhà mình, dư quang khóe mắt thoáng liếc nhìn tiểu nhi tử buồn bực đằng kia, trong mắt chợt lóe tiếu ý. (Jer: bác thiệt muộn tao)
Thiếu chút nữa quên mất, Triển bảo bảo còn có một đại ca lớn tuổi hơn mình rất nhiều, tính cách loi nhoi hơn cả hầu tử!
Trước đây Triển Huy vô cùng bướng bỉnh nghịch ngợm, chạy nhảy hiếu động khắp nơi không ngày nào không yên, một ngày không đánh nhau thì cũng phá nhà, đến cha mẹ cũng bó tay không quản nổi. Nhưng Triển Huy lại có một tử huyệt — hắn là tên cuồng bánh bao! Đối với tất cả tiểu hài tử mềm mềm manh manh đều không có sức chống cự, mà đặc biệt là đệ đệ Tiểu Chiêu thể nhược nhiều bệnh nhà mình!
Tiểu Triển Chiêu rất thích đại ca, có thứ gì tốt đều muốn chia sẻ với đại ca mình.
Hôm nay mẫu thân làm điểm tâm ngon, tiểu Triển Chiêu bỏ điểm tâm vào giỏ, bước chân ngắn ngủi xách giỏ đi tìm đại ca.
Khi đi tới hoa viên, nghe thấy nha hoàn tỷ tỷ ở phòng đại ca khóc kể: “Phải làm sao bây giờ? Đại thiếu gia đi lạc cả ngày, khẳng định bị nhốt trong trận pháp rồi, không biết đại thiếu gia có khát không, có đói bụng không, có lạnh không…”
Một nha hoàn khác an ủi nàng: “Đừng khóc, lão gia và phu nhân đã dẫn người đi tìm rồi, rất nhanh là có thể tìm được đại thiếu gia.”
Σ(°△°|||)︴ Đại ca bị lạc?!
Tiểu Triển Chiêu bị tin động trời làm cho cả kinh đờ đẫn, là một đại hiệp tiêu chuẩn tương lai, tiểu Triển Chiêu xách giỏ điểm tâm chạy về phòng ngủ, bởi vì chạy quá nhanh, tiểu Triển Chiêu thở hổn ha hổn hển, tay chân run rẩy nhũn cả ra. Nhưng nghĩ tới đại ca đang chịu đói khổ lạnh lẽo, tiểu Triển Chiêu lại có thêm năng lượng!
Tiểu Triển Chiêu loanh quanh hai vòng trong phòng, giẫm lên ghế trèo lên bàn, nhấc ấm trà chứa đầy nước bỏ luôn vào trong giỏ.
Ngẫm lại, rất nhiều giang hồ hiệp sĩ hàng năm đều tới cửa nhà mình khóc lóc om sòm lăn lộn cầu xin binh khí, muốn làm đại hiệp sao có thể không có binh khí? Tiểu Triển Chiêu lục tung căn phòng, tìm ra được thanh tiểu mộc kiếm duy nhất mà cả đời thiên hạ đệ nhất thánh thủ đoán tạo đại sư Triển Thanh Phong làm ra, trịnh trọng giắt vào thắt lưng.
Sau đó, tiểu Triển Chiêu hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang bước vào con đường đi cứu vớt đại ca nhà mình!
Sắc trời tối dần, hai vị thiếu gia liên tục mất tích khiến Triển gia đại loạn!
Tiểu Triển Chiêu chạy hết nổi, bé đã mệt muốn chết, dựa vào một tảng đá cứng rắn chống đỡ, bé xách theo cái giỏ đựng điểm tâm và ấm trà chạy quanh trận pháp, dùng tiểu mộc kiếm khắc ký hiệu trên mặt đất, Triểu tiểu hiệp cảm thấy mình vừa cơ trí vừa dũng cảm! Đúng là mèo mù vớ phải chuột chết, bé thật sự tìm được Triển Huy!
Triển Huy đói bụng cả ngày, nhìn thấy đệ đệ như tiểu hoa miêu bẩn hề hề đi tới, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Triển Chiêu rất muốn hoan hô gọi một tiếng “đại ca”, rất muốn giống thường ngày chạy bổ nhào vào lòng đại ca mình làm nũng, nhưng bé chưa kịp nói ra lời, khí lực cũng đã cạn kiệt, Triển Chiêu bước được thêm hai bước, đột nhiên té lăn quay ra đất, run rẩy một chút, mãi không thấy đứng lên…
Triển Huy cuối cùng ý thức được mình không phải đang nằm mơ, bé ôm chặt lấy đệ đệ toàn thân nóng bỏng gào khóc…
Triển Chiêu thật sự đã tìm rất lâu… nước trà bị hắt ra ngoài hơn phân nửa, điểm tâm cũng bị nước trà vấy vào hỏng gần hết, Triển Huy cầm một cái điểm tâm vừa khóc vừa liều mạng nhét vào miệng. Không dễ dàng tích cóp được một chút khí lực, Triển Huy cõng Triển Chiêu đang sốt cao hôn mê trên lưng, chống bằng thanh tiểu mộc kiếm, đi theo ký hiệu Triển Chiêu lưu lại, lảo đảo bò lết cuối cùng cũng trở lại được chủ trạch.
Từ đó về sau, Triển Huy không còn quậy phá nữa.
Triển Thanh Phong đánh Triển Huy một trận nhớ đời, rồi quyết định đưa Triển Chiêu tới Trấn Quốc tự.
Tất cả mọi người đều thầm oán Triển Thanh Phong hung ác, chỉ có Triển phu nhân minh bạch trượng phu nhà mình chỉ là bất đắc dĩ.
Chiêu Chiêu thể nhược, nếu có thể yên phận làm phú quý nhàn nhân được nuông chiều từ bé ở nhà cả đời cũng không sao. Nhưng tính nó lại quyết không chịu thua, tựa như tương lai muốn một mình đảm đương một phía, thì nhất định phải trải qua rèn luyện khắc khổ, so với bên ngoài rét cắt da cắt thịt, Trấn Quốc tự đã là nơi tốt nhất rồi…
Sự thật chứng minh, Triển phụ thân thực anh minh.
Triển Chiêu mười sáu tuổi xuất nhập giang hồ, ăn hết mỹ thực thiên hạ, quản chuyện bất bình thiên hạ, thành tựu uy danh hiển hách Nam hiệp Triển Chiêu!
Hết chương 48
Bạch Ngọc Đường mạc danh kỳ diệu bị bắt cóc, tên bắt cóc hung thần ác sát lai giả bất thiện, nhưng Bạch Ngọc Đường nửa điểm cũng không khẩn trương. Khoanh tay đứng tựa vào núi vàng núi bạc, đứng trước mặt hai mươi mấy tên tội phạm bắt cóc chân tay co quắp, thực sự không dễ nói là ai bắt ai…
Bạch Ngọc Đường hỏi đầu sỏ gây chuyện lão quái đầu: “Chủ nhân các ngươi là ai?”
Quái lão đầu ánh mắt lóe tinh quang đáp: “Chủ nhân võ công cái thế uy chấn bát phương tuấn mỹ vô song vang vọng hoàn vũ…”
Bạch Ngọc Đường không kiên nhẫn: “Tên?”
Quái lão đầu yếu nhược nhược nói: “Chủ nhân tên Bạch Cốc, Cốc trong ngũ cốc được mùa.”
Bạch Ngọc Đường nhớ tới trước đây đại ca từng nói qua, khi nhặt được mình ở bờ sông, trừ bỏ tã lót quấn trên người mình chỉ có một khối Bạch Ngọc được điêu khắc tinh mỹ, trên khối ngọc có khắc hai chữ. Bốn ca ca không biết chữ, chạy đi xung quanh hỏi thăm mới biết được hai chữ kia là “Ngọc Đường”, bởi vậy mới đặt tên cho hắn là Bạch Ngọc Đường.
Nhớ tới chuyện cũ, Bạch Ngọc Đường rũ mắt thần sắc thản nhiên: “Còn các ngươi, xưng tên ra.”
Nhóm bắt cóc hai mặt nhìn nhau, từng người nhỏ giọng nói: “Chúng ta là Bạch Cốt sơn chúng quỷ.” Bạch Cốt sơn chúng quỷ đứng thành một hàng từ phải sang trái theo thứ tự điểm danh: “Nhất quỷ, nhị quỷ, tam quỷ, tứ quỷ….” Nam nữ già trẻ cao thấp mập ốm cứ thế điểm danh cho tới nhị thập tứ quỷ.
Bạch Ngọc Đường có chút kỳ quái: “Các người dựa vào cái gì để sắp xếp bối phận?”
Chúng quỷ líu ríu tranh nhau trả lời Bạch Ngọc Đường, một người nói: “Là thứ tự chủ nhân đem nhặt chúng ta về”; một người khác tiếp lời: “Chủ nhân còn cho chúng ta ăn cho chúng ta mặc nha”; lại một người khác chen vào: “Thiếu chủ có bộ dạng giống chủ nhân nha” “Thiếu chủ ở lại đừng đi nha”…
Bạch Ngọc Đường bị đám người kia léo nhéo đau đầu, vô vị nói: “Làm sao rời khỏi đây?”
Chúng quỷ yên tĩnh trong chốc lát, quái lão đầu ôm giày Bạch Ngọc Đường gào khóc: “Thiếu chủ đừng đi mà ngao ngao ngao!”
Trong động vốn có tiếng vọng lại, trừ bỏ sáu chích quỷ thờ ơ lạnh nhạt, mười tám chích quỷ khác đều vây quanh Bạch Ngọc Đường kêu gào. Bạch Ngọc Đường đầu càng đau nhức lợi hại, hai tay bịt lỗ tai đi ra ngoài, chúng quỷ tiền hô hậu ủng ngăn cản Bạch Ngọc Đường, lại không dám động chân động tay, đành phải dùng thân thể chắn cửa…
Cửa đá huyệt động vừa cao vừa rộng, chúng quỷ nhanh chóng tạo thành La Hán trận, thề sống thề chết bảo vệ đại môn!
Đừng thấy Bạch Cốt sơn chúng quỷ võ công so le không đồng đều, đầu óc có chút trì độn mà lầm, một khi đã liên kết bày trận thật sự là tường đồng vách sắt.
Bạch Ngọc Đường đã xác định, nhóm người này hoàn toàn không có ác ý với hắn, chỉ là quái lão đầu vô thanh vô tức bắt hắn đi, trước khi đi cũng không để lại tin tức, bốn vị ca ca không tìm thấy hắn, còn không lật tung cả Tùng Giang phủ lên…
Bạch Ngọc Đường đang phát sầu chợt nghe phía sau truyền tới một giọng nói vô cùng quen tai: “Xảy ra chuyện gì?”
Bạch Cốt sơn chúng quỷ đang dàn La Hán trận trong tích tắc thi nhau lộp bộp rớt xuống, gập ghềnh gọi hắn: “Chủ…chủ nhân…”
Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy nam nhân kia, trong một thoáng Bạch Ngọc Đường đã ngây ngẩn cả người, trong vô thức vươn tay sờ sờ mặt mình.
Người trước mắt cũng một thân bạch y, cầm trong tay một chiếc quạt bạch ngọc, khóe mắt chân mày mang theo một cỗ phong lưu, tựa tiếu phi tiếu nhìn Bạch Ngọc Đường, so với lãnh lãnh thanh thanh bất cẩu ngôn tiếu Bạch Ngọc Đường, người này càng thêm phần ưu nhã hiền hòa. Trông mặt khoảng hơn ba mươi tuổi, dung mạo cùng Bạch Ngọc Đường tới 9 phần tương tự, trừ một loại cảm giác tang thương không thể nói rõ ra, thì khi hai người đứng mặt đối mặt quả thực như đang soi gương!
Đồng thời Bạch Ngọc Đường cũng minh bạch — khó trách cảm giác giọng nói kia quen tai, đó không phải giọng của mình sao?!
Nếu không phải do tuổi tác hơn kém nhiều, Bạch Ngọc Đường cơ hồ còn tưởng mình có huynh đệ song bào thai chứ không phải… phụ thân.
Bạch cốt sơn chúng quỷ co rúm trong một góc khe khẽ nói nhỏ: “Thực sự giống nha” “Hai cha con như đúc từ một khuôn nha” “Giống nhau như đúc thật thần kỳ” “Thiếu chủ khẳng định là con ruột”… tuy là khe khẽ nói nhỏ nhưng trong huyệt động dội âm vang vọng, nam tử cùng Bạch Ngọc Đường đều nghe rõ rành mạch.
Bạch Ngọc Đường hỏi: “Là ngươi kêu lão bắt ta?”
Bạch Cốc chân mày thoáng nhướn, tuy rằng không nói chuyện, nhưng biểu tình tựa tiếu phi tiếu kia rõ ràng đang nói — đừng tự mình đa tình.
“Ta muốn ly khai.” Bạch Ngọc Đường chung quy còn niên thiếu, trong lòng có gì không thoải mái đều viết rõ trên mặt, ngữ khí lại càng lạnh lẽo hơn.
Bạch Cốc từ chối cho ý kiến: “Tùy ý.”
Bạch Ngọc Đường lãnh mặt, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.
Chúng quỷ lén nhìn chủ nhân đang cúi đầu nghịch nghịch cái quạt, trao đổi ánh mắt hiểu mà không nói, lại cùng nhau ngăn cản Bạch Ngọc Đường không cho đi.
Bạch Ngọc Đường từ nhỏ luôn bình tĩnh, ít khi có thời điểm tức giận như vậy, hầm hầm nhìn Bạch Cốc đang giả như mọi chuyện không liên quan tới mình: “Ngươi có ý gì?”
Bạch Cốc vẫn bộ dạng tựa tiếu phi tiếu: “Con có thể cầu ta.”
Bạch Ngọc Đường hừ lạnh: “Nằm mơ!”
Bạch Cốc lắc đầu: “Tuổi còn nhỏ mà tính tình táo bạo như thế không tốt.” Thấy Bạch Ngọc Đường tức sùi bọt mép, Bạch Cốc thong thả chắp tay sau lưng ly khai: “Muốn đi cứ tự nhiên, có bản lĩnh thì đánh bại bọn họ, hoặc là…” Bạch Cốc mỉm cười: “Con cầu xin ta là được.”
Bạch Ngọc Đường giơ chân quét ngang mặt Bạch Cốc, công kích thất bại, Bạch Cốc nhẹ nhàng dừng ở nơi xa, cười nói: “Này tính là làm nũng?”
Bạch Ngọc Đường quả thực tức chết rồi! lớn như vậy giờ mới gặp phải một tên vô sỉ như thế! Cố tình chính mình võ công không tốt, đánh nửa ngày cũng không chạm được vào góc áo hắn ta. Bạch Ngọc Đường thở phì phì dừng lại, hắn không phải người hữu dũng vô mưu, trước mắt chính yếu là nghĩ biện pháp thoát thân!
Bạch Cốc thấy Bạch Ngọc Đường không tấn công nữa, thản nhiên phất tay áo rời đi: “Ta chờ con tới cầu ta.”
Bạch Ngọc Đường hận tới mức nghiến răng, quay đầu trừng mắt với Bạch Cốt sơn chúng quỷ: “Ta trụ ở chỗ nào?”
Chúng quỷ một người làm quan cả họ được nhờ: “Thiếu chủ đừng đi nha ~ Thiếu chủ đừng đi nha ~”
Bắt đầu từ hôm nay, Bạch Ngọc Đường tự nhốt mình trong huyệt động khắc khổ luyện công, mỗi ngày đều tới khiêu chiến với Bạch Cốt sơn chúng quỷ, lúc thắng lúc bại khi bại khi thắng. Thời gian bất tri bất giác trải qua một tháng, khi chúng quỷ đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm thì đột nhiên nói tới chuyện tuổi tác của Bạch Ngọc Đường.
“Thiếu chủ cũng đã 18 rồi đi, đã trưởng thành rồi ~”
“Ai nha, thiếu chủ có thích cô nương nào không, nên lấy vợ sớm một chút, sinh thêm vài tôn thiếu chủ…”
“Thiếu chủ đã có ý trung nhân chưa?”
“Hẳn là chưa có đi, điểm này không giống với chủ nhân.”
“Đúng vậy, chủ nhân 16 tuổi đã bách hoa tùng trung quá phiến diệp bất triêm thân (qua rừng trăm hoa nở, mẩu lá chẳng dính thân).”
“Này không thể được! Phải giúp thiếu chủ cưới vợ!”
“Cưới vợ rất phiền toái, hay là cướp về tám đến mười cô nương để thiếu chủ tự mình chọn?!”
“Ý kiến hay!”
“Rất cơ trí!”
“Mạnh mẽ tán thành!”
Vì thế, chạng vạng ngày hôm nay khi Bạch Ngọc Đường trở về phòng phát hiện trong phòng mình có mười mấy thiếu nữ đang co rúm vào một chỗ khóc sướt mướt, cảm giác cả người đều không tốt!
Gân thái dương Bạch Ngọc Đường khẽ giật giật: “Đây là có chuyện gì?!”
Chúng quỷ cao hứng phấn chấn kể lại mọi chuyện, các thiếu nữ đỏ mặt nhìn lén Bạch Ngọc Đường, trong lòng thầm oán chúng quỷ không phúc hậu — sớm nói thiếu chủ nhà mấy người soái như vậy, chúng ta đã không khóc lóc trở nên xấu xí thế này, thật sự là đã muộn!
Bạch Ngọc Đường đỡ trán: “Bắt ở đâu trả về chỗ đấy, lấy ít tiền bồi thường cho người ta!”
Bạch Cốc tựa vào cửa mỉm cười: “Ngọc Đường thực không hiểu phong tình.”
Bạch Ngọc Đường không để ý tới hắn, quay đầu nói với chúng quỷ: “Ta không cần nữ nhân, các ngươi đừng thêm phiền.”
Bạch Cốc nhún nhún vai ly khai, chúng quỷ thầm nghĩ — không cần nữ nhân? Chẳng lẽ muốn nam nhân?
Thiếu ! Chủ ! Yêu ! Thích ! Nam ! Nhân !
Chúng quỷ Bạch cốt sơn bi thảm bị sét đánh giữa trời quang, sau khi trở về phòng còn rấm rức khóc cả buổi, thiếu chủ thích nam nhân, làm sao sinh một ổ Tôn thiếu chủ đây a!
Chúng quỷ rút kinh nghiệm xương máu — nếu thiếu chủ thích nam nhân, chúng ta liền bắt về nam nhân dễ nhìn nhất!
Mang theo nguyện vọng to lớn tìm kiếm mỹ nam tử, chúng quỷ lệ tuôn chạy đi …
(Jer: =))))) ngàn like cho chúng quỷ)
*****************
Lại nói về Triển Chiêu ăn hết mỹ thực thiên hạ, quản chuyện bất bình trong thiên hạ, lúc này lại đang lạc đường tới một thôn làng nhỏ.
Bản thân Triển Chiêu tính cách tốt, hơn nữa lớn lên trông ngoan ngoãn nhu thuận vô hại, cho dù trên người mang theo binh khí những vẫn được thôn dân thuần phác tiếp đón như thường. Nhiệt độ không khí ban đêm trong núi có chút thấp, toàn thôn dân ngồi quanh một đống lửa lớn cùng ăn mì nóng, tất cả đều hòa thuận vui vẻ.
Triển Chiêu cầm bát mì nóng, phát hiện tình cảnh trong nhà mấy thôn dân có chút bi thảm, liền tiến lên hỏi thăm.
Hóa ra, khuê nữ của mấy hộ dân này tối hôm qua đã bị kẻ xấu bắt đi, các thôn dân gấp tới độ không ngủ được, đang định đi báo quan thì khuê nữ lại mang theo kim ngân tài vật trở lại. Các thôn dân cao hứng muốn chết, nhưng nhóm khuê nữ lại đồng loạt rơi vào trạng thái tương tư thành cuồng, trong miệng luôn lẩm bẩm nói thiếu chủ không thích ta gì gì đó…
Liệu có phải bị điên rồi không?
Triển Chiêu nghe thấy lạ, hắn một đường hành hiệp trượng nghĩa trừ bạo an dân, phá hủy mười mấy sơn trại thổ phỉ, chỉ nghe sơn tặc bắt khuê nữ chứ chưa từng nghe không thích thì trả về, huống chi còn được tặng nhiều kim ngân tài vật như vậy, thật sự là kỳ quái.
Triển Chiêu hỏi lại: “Núi này là núi gì? Sơn tặc thường xuyên tới gây rối các người sao?”
Lão thôn trưởng cầm tẩu thuốc thở dài: “Núi này không có tên, chỉ là người quanh đây đều gọi nó là Bạch cốt sơn. Trên núi xác thực có một ít người, ngẫu nhiên gặp cũng không đả thương người, nhìn không giống sơn tặc. Nếu không phải lần này họ xuống núi bắt khuê nữ, chúng ta đều không biết những người đó đều có võ công, viu viu viu bay loạn đầy trời. Tiểu ca nhi, ngươi tuổi còn trẻ trăm ngàn lần không nên xúc động.”
Triển Chiêu chung quy vẫn còn niên thiếu, còn chưa luyện được tính thận trọng sau này. Hắn đi lại giang hồ từ nam ăn tới bắc, từ đông ăn sang tây, các cao thủ ai nấy đều có một chút liều lĩnh, liền vỗ ngực nói: “Thôn trưởng, ngài yên tâm đi, đừng thấy ta như vậy mà lầm, công phu ta rất tốt!”
Sau này, mỗi khi nhớ tới việc này, Triển Chiêu đều hối cũng không kịp — niên thiếu vô tri a!
Hành hiệp trượng nghĩa Triển Chiêu, cưỡi ngựa, vác kiếm, gặm cây mía thôn dân cho, một đường đi thẳng tới Bạch cốt sơn.
Bạch cốt sơn chúng quỷ gần đây hay lượn lờ phạm vi phụ cận quanh núi, nghĩ muốn tìm một mỹ nam tử để thành thân với thiếu chủ, vừa thấy Triển Chiêu liền trợn tròn mắt — chúng quỷ kích động a! dưới chân núi đều là đám nông dân cao lớn thô kệch, thật khó để tìm thấy một mỹ nam tử tao nhã ưa nhìn!
Người này bộ dáng hảo, dáng người hảo, võ công cũng hảo, quả thực hảo đến không thể hảo hơn!
Chúng quỷ ẩn thân theo đuôi Triển Chiêu, chuẩn bị tìm chỗ kín đáo đánh ngất hắn!
Triển Chiêu phi thân xuống ngựa, vỗ vỗ ngựa yêu để nó tự đi chơi ~
Triển Chiêu giắt khúc mía vào thắt lưng, rút Cự Khuyết ra, ưỡn ngực ngẩng đầu chính khí lẫm liệt nói: “Xuất hiện đi sơn tặc!”
Chúng quỷ đang ẩn nấp hai mặt nhìn nhau: “Sơn Tặc là chỉ ngươi sao?”
“Ta mới không phải sơn tặc, nhất định là gọi ngươi.”
“Vô nghĩa, hai ta đều cùng một nhóm, ngươi không phải sơn tặc ta làm sao là sơn tặc?”
“Vậy hắn đang gọi ai? Chúng ta có cần đi ra không?”
Nữ quỷ dung mạo yêu diễm cả giận nói: “Đừng có ồn, nếu không động thủ mỹ nam tử sẽ chạy mất!”
Triển Chiêu nghiêng đầu hỏi Bạch cốt sơn chúng quỷ: “Các vị tiền bối có chuyện gì sao?”
Chúng quỷ mạc danh cảm động — già đầu như vậy vẫn là lần đầu tiên được người ta gọi hai tiếng tiền bối, cảm giác hảo sảng khoái!
Một chích quỷ ngoại hiệu Y Quỷ, chỉ huy thập lục quỷ và thập thất quỷ khiêng một thùng gỗ lim tới đặt trước mặt Triển Chiêu: “Nhận lấy đi.”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái: “Này là cái gì?”
Y Quỷ bình tĩnh nói: “Sính lễ.”
Triển Chiêu không hiểu ra sao: “Gì?”
Bốn chích quỷ khác nâng theo một cỗ kiệu hoa bay tới, nhất nhất chỉ Triển Chiêu: “Ngồi lên đi!”
Triển Chiêu dù có trì độn đến mấy vẫn có thể nhận ra được đó là kiệu hoa, mờ mịt nói: “Ta là nam nhân.”
Chúng quỷ đồng loạt dùng lực gật đầu: “Chính là đoạt nam nhân!”
Triển Chiêu: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tuy rằng chúng quỷ không lộ ra ác ý, nhưng Triển Chiêu mắt thấy tình huống có vẻ không ổn, quyết định ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sạch!
Chúng quỷ không ngờ Triển Chiêu tuổi còn nhỏ mà khinh công tốt như vậy, suýt nữa bị hắn thừa dịp loạn lạc mà chuồn mất, chúng quỷ một thoáng triển khai 『 thiên hộ địa ám Thất Sát đại trận 』 dần dần thắt chặt vòng vây, chuẩn bị đem Triển Chiêu bắt giữ.
Cố tình thúc thúc của Triển Chiêu là Triển Thanh Mang là đại sư trận pháp, Triển Chiêu tuy không tinh thông trận pháp nhưng cũng biết một chút kỹ xảo phá trận. Bạch cốt sơn chúng quỷ nhân số không đủ, không thể phát huy toàn bộ thực lực của đại trận, bị Triển Chiêu làm cho thất linh bát lạc, cuối cùng vẫn là ngũ quỷ ngoại hiệu Độc Quỷ Bà Bà, dùng nhuyễn cân tán đặc chất phóng ra mới chế trụ được Triển Chiêu.
Trước khi bị nâng lên kiệu hoa, Triển Chiêu hối hận vô cùng ~
Đây chính là cái giá phải trả cho niên thiếu khinh cuồng a!
*************
Ban đêm, Bạch Ngọc Đường bị chúng quỷ cứng rắn kéo vào động phòng cùng với Triển Chiêu chân tay mềm nhũn nằm bẹp trên giường, hai mặt nhìn nhau…
Bạch Ngọc Đường khóe miệng run rẩy, một phen túm lấy chích quỷ định chuồn êm: “Người này là thế nào?!”
Chúng quỷ đua nhau lên trước tranh công: “Thiếu chủ ~ chúng ta đã tìm khắp ngàn dặm quanh đây, không có nam nhân nào xinh đẹp hơn hắn đâu!”
Triển Chiêu buồn bực – ngươi mới xinh đẹp, cả nhà ngươi đều xinh đẹp!
Bạch Ngọc Đường một tay đỡ trán, sinh sinh tức giận tới cạn lời.
Nghe có trò hay Bạch Cốc lập tức chạy tới góp vui, nâng cằm Triển Chiêu lên cười nói: “Ai nha, đứa nhỏ này bộ dáng thực ngoan, quả nhiên là xinh đẹp, chỉ là khuôn mặt này… dường như ta đã nhìn thấy ở đâu? ở đâu ta…”
Bạch Cốc còn đang muốn lại gần quan sát kỹ một chút, Bạch Ngọc Đường đã một cước đá văng hắn ra, đỡ Triển Chiêu mềm nhũn ngồi dậy.
“Ai hạ độc hắn, giải dược đâu?”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái — ai nha, hai cha con nhà này trông giống hệt nhau nha, chỉ là tính tình đứa con không được tốt lắm ~
Sau một phen ầm ĩ, Triển Chiêu đã được giải dược, từ thắt lưng rút khúc mía ra tiếp tục gặm, thuận tiện vây xem Bạch Ngọc Đường giáo huấn chúng quỷ.
Bạch Cốc thừa dịp thằng con không chú ý, lại sán tới trêu chọc Triển Chiêu: “Tiểu hài tử, con tên là gì?”
Triển Chiêu chặt nửa khúc mía đưa cho Bạch Cốc: “Ta tên Triển Chiêu, tiền bối xưng hô thế nào?”
Họ Triển? Bạch Cốc ánh mắt chợt lóe, cũng chưa tiếp nhận khúc mía, chỉ tiếp tục tươi cười trêu chọc Triển Chiêu: “Sao còn gọi tiền bối, con đã gả cho con trai ta, con nên đổi lại gọi phụ thân mới phải!” Bạch Ngọc Đường vừa khéo nghe được những lời này, trả lời một cách mỉa mai: “Tự mình đa tình, ai là con ngươi?!”
Nhớ tới kiệu hoa cùng sính lễ, Triển Chiêu cảm giác mía có chút chua chua: “Tiền bối đừng đùa.”
Bạch Cốc tiếp nhận nửa khúc mía, ghét bỏ nói: “Nhà người ta đón dâu đều được tức phụ (con dâu) dâng trà, còn ta chỉ có nửa khúc mía là sao?” Ăn xong mía, Bạch Cốc lau lau tay, đem chiếc khăn lụa quý giá tùy ý vứt bỏ, ngoắc tay nói với chúng quỷ: “Động phòng cũng đã nháo xong, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, chúng ta đi thôi.”
Chúng quỷ nháo nhào đi ra, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại hai mặt nhìn nhau…
Một câu “đêm xuân đáng giá ngàn vàng” của Bạch Cốc khiến cả hai phi thường xấu hổ.
Bạch Ngọc Đường không biết nói gì cho phải, Triển Chiêu lại thiện lời, cười nói: “Dám hỏi huynh đài, ta rời khỏi nơi này như thế nào?” cửa vào có mấy cao thủ trấn giữ, hơn nữa khi tiến vào cũng là ngồi kiệu che kín mít không thấy được bên ngoài, hy vọng đào thoát thực xa vời…
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Ta cũng muốn biết làm sao để rời khỏi đây.”
Nghe xong cảnh ngộ của Bạch Ngọc Đường, làm một đại hiệp thích giúp đỡ người khác, Triển Chiêu tự nhiên muốn ra tay hỗ trợ.
Bạch Ngọc Đường ở chỗ này hơn một tháng, đối với Bạch cốt sơn chúng quỷ cùng với trận pháp bọn họ thường dùng cũng đã hiểu rõ. Triển Chiêu biết đại đa số cách phá giải các trận pháp, hai người ăn nhịp với nhau, những xấu hổ lúc trước đều quên hết, toàn tâm toàn ý thương thảo chuyện ngày mai phá trận!
Ngày hôm sau, Bạch Ngọc Đường theo thường lệ đi phá trận, lần này Triển Chiêu cũng theo tới.
Chúng quỷ cảm động lệ nóng doanh tròng: “Thiếu chủ! Thiếu chủ phu nhân! Nhìn thấy hai người ân ái như thế chúng ta liền sáng mắt!”
(*/ω\*) Thực xấu hổ…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời cảm thấy may mắn nơi này không có ngoại nhân.
Bạch Cốc ngồi ở trên đài cao xem náo nhiệt, Bạch Ngọc Đường đếm đếm nhân số: “Sao lại thiếu 12 người?”
Bạch Cốc tao nhã phất phất quạt: “Loại chuyện nhỏ này con không cần để ý.”
Lần này, chúng quỷ bày ra 『 Thập nhị Thiên Môn trận 』 Bạch Ngọc Đường chưa từng thấy qua.
Bạch Ngọc Đường công kích thẳng tới chích quỷ võ công yếu nhất trong đám, Triển Chiêu lợi dụng khinh công tìm kiếm sơ hở, hai người tuy vừa mới gặp nhau nhưng khó được lại phối hợp thập phần ăn ý, thông minh sắc sảo tiến lùi thỏa đáng, Bạch Cốc còn tưởng chúng nó sẽ cản trở lẫn nhau nhưng chuyện đó lại hoàn toàn không phát sinh. Đến lúc kịch liệt nhất, bên ngoài vọt vào hai chích quỷ mặt mũi bầm dập, bổ nhào tới dưới chân Bạch Cốc ngao ngao khóc lớn: “Không xong rồi chủ nhân, Triển lão đại cùng Triển lão nhị bạo tẩu, chúng ta không ngăn được!”
Triển Chiêu cước bộ dừng lại — Triển lão đại cùng Triển lão nhị, sẽ không phải là phụ thân và thúc thúc đấy chứ…
Bạch Cốc ánh mắt lạnh lùng: “Hừ! Dám diễu võ dương oai ở Bạch Cốt sơn!”
Bạch Cốc dẫn theo chúng quỷ, nổi giận đùng đùng xông ra ngoài đánh nhau, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau — lúc này không đi còn đợi đến khi nào?
Bạch Ngọc Đường ở trong động hơn một tháng, sớm đã thăm dò địa hình xong, không có chúng quỷ ngăn trở, hai người dễ dàng ra khỏi huyệt động.
Triển Chiêu một lòng nhớ thương bạo tẩu phụ thân và thúc thúc, liền ôm quyền nói với Bạch Ngọc Đường: “Tại hạ có việc gấp, huynh đài sau này còn gặp lại!”
Bạch Ngọc Đường cũng nhớ thương bốn vị ca ca trong nhà, cũng ôm quyền đáp: “Huynh đài sau này còn gặp lại!”
Hai người vội vã chia tay, xong rồi mới nghĩ tới chưa hỏi tên đối phương, không khỏi có chút tiếc nuối…
Triển Chiêu từ đường cũ quay lại huyệt động, khuyên can trấn an mãi bạo tẩu phụ thân và thúc thúc.
Triển Chiêu lần thứ tám nhấn mạnh — “Con không gả cho người a, đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”
Chúng quỷ khóc tố: “Thiếu chủ phu nhân không được bội tình bạc nghĩa ngao ngao ngao!!!”
Triển Chiêu giữ chặt phụ thân muốn bạo tẩu lần nữa, rống giận với chúng quỷ: “Đừng có thêm phiền!”
Triển Thanh Mang tay cầm la bàn hung hăng gõ đầu chúng quỷ một cái, Triển Chiêu đem nửa khúc mía còn lại đưa cho hắn, làm trấn an.
Trước khi rời đi, Bạch Cốt cầm đống bã mía trong tay hô lên: “Con dâu, rảnh rỗi thường tới chơi nha ~”
Triển Thanh Phong sắc mặt lạnh lùng, cùng với đệ đệ đang gặm mía, hai huynh đệ đồng loạt xông lên lấy nhiều khi ít đè ra tẩn cái tên Bạch Cốc thiếu đánh kia một trận!
Triển Chiêu đỡ trán thở dài…
Từ khi điều tra được chứng cớ mưu phản của Tương Dương vương, Triệu Trăn vẫn có chút không yên lòng.
Tương Dương vương Triệu Tước, chỉ là nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết, trong lịch sử tìm không ra người này. Trong tiểu thuyết, Triệu Tước tham dâm háo sắc, tính tình tàn bạo, tư thông phiên bang, kết bè kết cánh phản bội, kiến tạo Xung Tiêu lâu, còn cấu kết với một đám giang hồ phạm thượng tác loạn, là nhân vật phản diện không chuyện xấu nào không làm tiêu biểu nhất.
Nhưng Tương Dương vương Triệu Tước ở đây lại thập phần kín tiếng.
Sau khi tiên hoàng đăng cơ đại phong cho huynh đệ, Triệu Tước sau khi nhận tước vị Tương Dương vương liền suốt đêm rời khỏi kinh thành, từ đó về sau hơn hai mươi năm chưa từng quay trở về thành Biện Lương. Hàng năm trong cung tổ chức yến tiệc lớn nhỏ, Triệu Tước đều là cử người mang lễ vật dâng tặng còn người không tới. Tiên hoàng từ trước tới nay cũng không quản ông ta, mặc ông ta hàng năm giả bệnh không vào triều.
Khi Tiên hoàng băng hà, Triệu Trăn đăng cơ, Triệu Tước đều lấy lý do “ ưu tư quá nặng, bệnh cũ tái phát” cũng không tới. Triệu Trăn là điệt nhi (cháu trai) không thể gọi hoàng thúc đang bị bệnh từ ngàn dặm xa xôi gấp rút lên đường được. Huống chi Triệu Trăn bị tiểu thuyết ảnh hưởng, trong lòng luôn đề phòng Triệu Tước, ước gì hắn cả đời đều giả làm đà điểu càng tốt!
Lại nói về số phận Triệu Tước.
Vốn nên là chủ một cõi giàu sang sống an nhàn, lại cố tình sống cuộc sống của một khổ hạnh tăng.
Triệu Tước sống tới trung niên vẫn không vợ không con, thường ngày trầm mê luyện đan, nghe nói vì muốn đắc đạo thành tiên mà không gần nữ sắc, còn tu luyện Đồng Tử Công gì đó? Triệu Trăn nghĩ muốn nát óc cũng không ra — Triệu Tước không ham mê nữ sắc không tham tài công danh, không đánh bạc đá gà, cuộc sống như vậy còn có ý nghĩa gì nữa? Sau khi soán vị sẽ truyền cho ai?
Chỉ có thể nói ngôi vị hoàng đế xác thực rất có lực hấp dẫn, đáng giá để Triệu Tước vứt bỏ cuộc sống an dật bí hóa quá liều.
Cho dù Triệu Trăn tay cầm chứng cớ Tương Dương vương mưu phản cũng không thể làm gì ông ta.
Vô luận là cổ đại hay hiện đại, có một chân lý duy nhất không thể thay đổi đó là – kẻ thắng được viết lại lịch sử. Cho dù Triệu Trăn nắm đại nghĩa, Tương Dương vương là danh bất chính ngôn bất thuận, nhưng chỉ cần dấy binh tạo phản thành công, kẻ cười người khóc cuối cùng còn không biết là ai đâu.
Mọi người không thấy Đại Minh triều đó sao, Kiến Văn đế là chính thống lên ngôi hoàng đế, nơm nớp lo sợ tại vị bốn năm, cuối cùng vẫn bị thân thúc thúc soán vị.
Triệu Trăn vốn chỉ là dân chúng phổ thông, ngẫu nhiên quan tâm tin tức tình hình chính trị trong nước, ngẫu nhiên châm chọc các nguyên thủ quốc gia, nhưng thực sự chuyên tâm học trị quốc cũng mới được mấy tháng. Triệu Trăn rất muốn hổ khu chấn động (thân hình dũng mãnh, bừng bừng khí thế) dẫn dắt Đại Tống thiết kỵ chinh chiến tứ phương, rất muốn khí phách trắc lậu chấn hưng dân tộc dân giàu nước mạnh, nề hà tự thân bản lĩnh không đủ, thân thể phần cứng cùng đại não phần mềm theo không kịp, chỉ có thể đi bước nào xem bước nấy.
Chính trị không phát triển, Triệu Trăn liền ngấm ngầm sử dụng sức mạnh binh quyền.
Trong chế độ mạnh được yếu thua này, có quân quyền, chính quyền còn có thể không nghe theo sao ~
Nhóm thủ hạ ám vệ của Triệu Trăn, việc nghiền ngẫm thơ từ ca phú ngâm thi đối chữ là không thể, nhưng thắng ở chỗ có thể chịu khổ, lại trung thành và tận tâm. Triệu Trăn âm thầm chống lưng cho Bàng Thống đứng đầu nhóm tướng lĩnh trẻ tuổi, đẩy mạnh cải cách quân đội Đại Tống, thanh lọc toàn bộ những tên sâu mọt ham ăn đuổi về vườn, thế vào đó là những tướng lĩnh trẻ khỏe có chí khí.
Ngoại tộc biên cảnh rục rịch, mỗi khi vượt biên tàn sát Tống dân, Triệu Trăn thủy chung nhớ tới sau này Đại Tống bị người Mông Cổ cướp nước.
Triệu Trăn còn tìm công tượng bí mật nghiên cứu chế tạo vũ khí mới, chỉ là trong thời gian ngắn, vẫn phải đảm bảo cung cấp đầy đủ vũ khí cũ ổn định.
***************
Khi Triệu Trăn đang miên man suy nghĩ, Thừa Ảnh dẫn theo hai ám vệ đi vào: “Hoàng thượng, ám vệ đi điều tra Phật sống đã trở lại.”
Triệu Trăn lên tinh thần nói: “Tra thế nào rồi?”
Ám vệ bên trái nói: “Thuộc hạ âm thầm điều tra ngôi chùa cung phụng Phật sống, phát hiện tăng trong chùa võ công đều cao cường nhưng không giống võ lâm trung nguyên, hậu viện chùa thủ vệ sâm nghiêm, thuộc hạ không dám tự tiện xông vào. Ngoại trừ thuộc hạ, còn có một số thế lực khác cũng đang điều tra ngôi chùa đó, chỉ sợ sẽ sớm đả thảo kinh xà.”
Triệu Trăn gật đầu: “Ngươi làm tốt lắm.”
Ám vệ bên phải nói: “Thuộc hạ giả làm nữ tử nhà giàu đi dâng hương.” Ám vệ vào yết kiến tuy không cần che mặt, nhưng quần áo kiểu tóc đều như nhau, hơn nữa bình thường ám vệ đều đứng thẳng cúi đầu, thẳng tới khi nàng lên tiếng nói chuyện, Triệu Trăn mới phát hiện đó là một nữ ám vệ.
Nữ ám vệ tiếp tục hội báo: “Thuộc hạ dựa theo ý chỉ Hoàng thượng, tại chính điện trước mặt Phật sống cầu xin Triển đại nhân sớm ngày trở về, sau đó giao nộp một trăm lượng tiền dầu vừng, rồi được dẫn vào hậu viện. Trong hậu viện có 18 lão hòa thượng đang niệm kinh, mấy chục nam nữ già trẻ ngồi nghe như mê muội, mùi Phật hương trong đại điện rất nặng, thuộc hạ chỉ ngồi một lát, đã cảm thấy hoa mắt choáng đầu, ngực khó chịu, nên nhanh chóng rời đi.”
Triệu Trăn khẩn trương nói: “Có thể là trúng độc, tuyên Ngự y kiểm tra cho nàng.”
Thừa Ảnh thấp giọng nói: “Đã tuyên gọi, Ngự ý nói nàng hít phải thần tiên nhạc (thuốc phiện), bởi vì thể chất của ám vệ đặc biệt nên mới có phản ứng mạnh như vậy.”
“Thần tiên nhạc?” Triệu Trăn sửng sốt một chút mới phản ứng lại: “Là thứ phụ hoàng ăn phải?”
Thừa Ảnh đáp: “Ngự y nói tám, chín phần mười.”
Triệu Trăn hỏi nữ ám vệ: “Khi tiến vào hậu viện, ngoại trừ ngửi được Phật hương, ngươi còn cảm thấy gì khác không?”
Nữ ám vệ nghĩ nghĩ: “Hương khói ở hậu viện lượn lờ thập phần nồng đậm, mùi Phật hương rất nặng, những hương vị khác đều bị che giấu.”
Nam ám vệ tiếp lời: “Phật hương hẳn là do chùa bán ra, khi thuộc hạ điều tra hậu viện phát hiện rất nhiều tăng nhân thường xuyên khuân vác Phật hương ra vào.”
Triệu Trăn nhướn mày: “Khó trách ngôi chùa đó thu phí cao như thế mà người đến người đi nối liền không dứt, xem ra rất nhiều người đều vô thức bị nghiện rồi.” Triệu Trăn nhìn nhìn nữ ám vệ: “Ngươi chỉ ngửi qua một lần hẳn không đến mức bị nghiện, cho ngươi nghỉ ngơi hai ngày, có gì không thoải mái nhất định phải báo lên.”
Nữ ám vệ cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Tạ Hoàng thượng.”
Hai ám vệ lui ra ngoài, Triệu Trăn gọi Phúc Tuyền: “Chuẩn bị thay quần áo, ta tới Khai Phong phủ, thật sự không được thì trực tiếp bắt luôn ngôi chùa kia.”
Phúc Tuyền mang thường phục tới, thuận tiện nhắc nhở Triệu Trăn: “Trực tiếp bắt người chỉ sợ không được tốt lắm.” Chỉ sợ ảnh hướng xấu đối với hình ảnh thân thiện trước nay của Triệu Trăn.
Triệu Trăn gật đầu: “Ta biết, ta cũng không muốn chọc nhiều người tức giận.” Nhưng có một số việc, biết rõ không được làm nhưng vẫn phải làm.
Thừa Ảnh lấy ra nhuyễn giáp hộ thân của Triệu Trăn, Triệu Trăn ngại cái thứ đồ kia quá cồng kềnh, nhất định không chịu ngoan ngoãn mặc vào.
Thừa Ảnh nửa ôm lấy Triệu Trăn ép mặc nhuyễn giáp vào cho bé, Phúc Tuyền nhanh tay nhanh chân giúp Triệu Trăn thay y phục hàng ngày, hai người động tác lưu loát phối hợp ăn ý, hiển nhiên không phải lần đầu hợp tác. Thừa Ảnh bình tĩnh nói: “Gần đây trên đường không yên ổn, Hoàng thượng không nên tùy hứng, Thái Hậu biết được sẽ lo lắng.”
Ngụ ý — người không mặc nhuyễn giáp, ta đi tìm Thái Hậu cáo trạng.
Triệu Trăn bĩu môi — thực hoài niệm trung khuyển tiểu Thừa Ảnh trước đây mắt mù tai điếc mù quáng nhẫn nhục chịu đựng nghe theo, giảo hoạt tiểu chó săn tuyệt không manh!
Thừa Ảnh giúp Triệu Trăn thắt đai eo, lấy ra thanh chủy thủ Thanh Phong nhỏ bé nhưng sắc bén linh hoạt mà mẫu thân Triển Chiêu đã tặng, giắt vào trong giày cho Triệu Trăn. Thừa Ảnh sờ sờ cằm, từ trong hòm thuốc Công Tôn chuẩn bị sẵn lấy ra gói thuốc cấp cứu, nhét vào trong túi tay áo Triệu Trăn, lại thuận tay nhét thêm mấy tấm ngân phiếu. Trên ngân phiếu đều có ký hiệu, vạn nhất Triệu Trăn lạc đường cũng không đến mức không có tiền tiêu, còn có thể căn cứ vào ký hiệu trên ngân phiếu để xác định vị trí của Triệu Trăn.
Triệu Trăn cả người võ trang hạng nặng dở khóc dở cười: “Các ngươi làm gì vậy, ta là tới Khai Phong phủ, cũng không phải vào đầm rồng hang hổ.”
Thừa Ảnh căn bản không tiếp chuyện: “Hoàng thượng sắc trời không còn sớm, chúng ta đi sớm về sớm thôi.”
Triệu Trăn chán nản.
— Sư phụ mau mau trở về đi, Thừa Ảnh khi dễ ta!
*************
Triển Chiêu lúc này đang vô cùng nhức đầu.
Tuy rằng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đem khinh công phát huy tới đăng phong tạo cực, nhưng Bạch Cốt sơn chúng quỷ chung quy người đông thế mạnh, cùng nhau bày trận bao vây quanh hai người: “Thiếu chủ nhân, gia nhớ người muốn chết.” “Thiếu chủ nhân người đã mang thiếu chủ phu nhân trở lại” “Thiếu chủ càng ngày càng giống chủ nhân ngao ngao ngao”….
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bị nói làm cho đau đầu, lại không muốn đứng giữa đường bị người ta vây xem, đành phải dẫn theo chúng quỷ lên thuyền.
Chúng quỷ rất ít có cơ hội ngồi thuyền, thi nhau nhảy lên nhảy xuống nghiên cứu cấu tạo cái thuyền, líu ríu ồn ào không ngừng, Bạch Ngọc Đường đếm tới đếm lui mãi không đếm được nhân số, hắn lại không phải người có kiên nhẫn, nhíu mày thanh âm lạnh lùng ra lệnh: “Không được hồ nháo, qua đây điểm danh!”
Chúng quỷ ngoan ngoãn chạy tới xếp thành một hàng dài, sau khi điểm danh mới phát hiện thiếu mất tám vị chích quỷ.
Bạch Ngọc Đường nói: “Những người khác đâu?”
Chúng quỷ vẫn đứng ngay ngắn thành hàng đồng loạt lắc đầu: “Không biết.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Chủ nhân của các người đâu?”
Chúng quỷ bảo trì tần suất lắc đầu a lắc đầu: “Không biết.”
Bạch Ngọc Đường mỉm cười: “Vậy các người biết cái gì?”
Chúng quỷ theo tiềm thức muốn lắc đầu, nhưng sau đó có chích quỷ xoa xoa cái bụng nói “Đói bụng” có chích quỷ dụi dụi mắt nói “Buồn ngủ”, còn có chích quỷ chỉ chỉ bên bờ “Muốn cô nương!” Chích quỷ nói muốn cô nương chính là một thiếu phụ xinh đẹp động nhân, ánh mắt Bạch Ngọc Đường nhìn nàng siêu cấp phức tạp. (Jer: có cả bách hợp này =))))
Triển Chiêu còn không quên chính sự, hỏi chúng quỷ: “Là Bạch bá phụ dẫn các tiền bối ra ngoài?”
Một chích quỷ gật đầu: “Chủ nhân dẫn chúng ta ra ngoài vui chơi giao du giải trí ~”
Một chích quỷ khác phản bác: “Ngu ngốc, không phải giao du giải trí là tầm hoa vấn liễu!”
Một chích quỷ khác nghi hoặc: “Chủ nhân nói có chuyện đứng đắn.”
Một chích quỷ chấn kinh: “Chủ nhân trừ tầm hoa vấn liễu ra còn có chuyện đứng đắn gì khác sao?!”
Khóe miệng Triển Chiêu thoáng co giật: “Sao các ngươi bị phân tán?”
Một chích quỷ gãi gãi đầu: “Không có phân tán, chủ nhân nói muốn đập vỡ tượng Phật, bảo chúng ta tự chơi một lát ở phụ cận.”
“Đập vỡ tượng phật?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, lại chợt nghe thấy bõm một tiếng giống như có vật gì rất nặng rơi xuống nước. Mọi người chạy ra ngoài khoang thuyền ngó xem, chỉ thấy bức tượng Phật cao cao tại thượng đã không còn, dân chúng bên bờ hỗn loạn nháo nhác, thi nhau chen lấn chạy loạn.
Hai người đang buồn bực lại nghe có tiếng cười vang lên ở trên đỉnh đầu, tiếng cười trầm thấp dễ nghe kia có chút thập phần… quen thuộc?
Hai người vừa ngẩng đầu lên, liền thấy phong lưu công tử Bạch Cốc tuổi trẻ tuấn mỹ tay cầm Bạch Ngọc phiến (quạt) phe phẩy ngồi ở đó từ lúc nào.
Bạch Cốc vẫn như trước đây không hề thay đổi, Bạch Ngọc Đường lại sớm rút đi nét thiếu niên ngây ngô, dung mạo hai cha con vốn rất giống nhau, nếu vài năm trước còn nhìn ra được cha con hơn kém tuổi thì lúc này nhìn hệt một đôi huynh đệ song bào thai, một chút cũng không phân biệt được.
Bạch Cốc tựa tiếu phi tiếu nhìn Bạch Ngọc Đường: “Sao không chào hỏi huh?”
Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lát nói: “Lão lưu manh.”
Triển Chiêu và chúng quỷ: “Phốc!”
Bạch Cốc không để ý thái độ của Bạch Ngọc Đường, nhẹ bẫng rơi xuống bên cạnh Triển Chiêu, cười nói: “Con dâu, đã lâu không gặp.”
Triển Chiêu tươi cười sáng lạn: “Công công* hảo.” (Công công này là thái giám á, không phải nghĩa cha chồng đâu =))))
Bạch Cốc: “…”
Chúng quỷ còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Bạch Ngọc Đường lãnh mặt — “Phốc.”
Bạch Cốc tức giận chất vấn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Nghe nói hai đứa tới Triển gia?! Vì sao không tới Bạch Cốt sơn?”
Bạch Ngọc Đường khoanh tay khó chịu nói: “Ngươi có thuật Phong Nhĩ?”
Ánh mắt Bạch Cốc nhìn chằm chằm thanh Minh Hồng trên tay Bạch Ngọc Đường, mi tâm nhảy dựng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ngốc a! Bị Triển lão đại giành trước!”
Bạch Cốt cho rằng, Bạch Ngọc Đường nhận đao gia truyền của Triển gia trước, chẳng phải đó là sính lễ sao? Bạch Cốc từ trong lòng đào ra một khối Bạch Ngọc ném cho Triển Chiêu, Triển Chiêu ngốc hồ hồ nhận lấy, cầm lên nhìn, bên trên miếng ngọc có khắc một chữ “Chiêu”, hắn nhớ Bạch Ngọc Đường cũng có một khối ngọc giống hệt thế này, bên trên có khắc hai chữ “Ngọc Đường”, hai khối ngọc chính là tinh phẩm trong suốt lóng lánh, điêu khắc cũng phi thường tinh tế xinh đẹp.
Bạch Cốc nhấn mạnh với Triển Chiêu: “Đây là sính lễ, Minh Hồng tính là của hồi môn của con.”
Khóe miệng Triển Chiêu thoáng co rút — có thể đừng nhắc tới chuyện này không?
Triển Chiêu thử lảng sang chuyện khác: “Bá phụ, sao ngài lại đập vỡ tượng Phật sống?”
Bạch Cốc sửng sốt: “Phật sống gì?”
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ bên bờ: “Kia không phải ngươi đập?”
Bạch Cốc lúc này mới phản ứng lại: “Cái kia mà là Phật sống á, nó là đồ vật hại người, hai đứa nhớ kỹ về sau gặp cái nào đập vỡ cái đó!”
Hết chương 50
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top