chương 98: hỏi tội
Chương 98: Hỏi tội
Năm ngoái Tống Tiêu có về thành phố A, chuẩn bị cùng cha mình bàn về hạng mục mình định làm.
"Con muốn vào công ty làm?" Tống Tử Thành nhìn con trai từ trên xuống dưới một lượt. "Tốt lắm." Ông là vẫn luôn sợ con trai mình có chí hướng hơn người, sẽ không muốn tiếp quản giải trí Tinh Hải . Hiện tại con trai lại đột nhiên đồng ý như vậy, đương nhiên ông sẽ đồng ý luôn và ngay.
Tống Tiêu không nghĩ rằng Tống Tử Thành nói chuyện dễ dàng như vậy, tỏ ra có chút nghi hoặc.
Điều mà cậu chưa biết ở đây chính là: bởi vì Ngu gia bên này xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều dồn dập suy đoán, thiết nghĩ, Ngu gia hẳn sẽ loạn lên. Nhưng chẳng ai nghĩ tới, chỉ mới hai mươi tuổi vậy mà Ngu Đường lại có thể một mình vực dậy toàn bộ sản nghiệp, thủ đoạn cao thâm đến mức khiến cho đám lão làng kia cũng phải khiếp sợ một phen. Chính bởi sự việc lần này mà đó lại trở thành một câu chuyện truyền kỳ ở thành phố A. Sau đấy mọi người lại sôi nổi mà hướng về phía con trai mình, nhất thời cảm thấy được con trai mình thật có phúc.
Bạn bè quen biết của Tống Tử Thành, đều đã đem con mình mà nhét vào công ty để chúng rèn luyện năng lực, ông sớm đã thèm làm thế từ lâu rồi.
Vì vậy, Tống Tiêu dễ dàng có được một vị trí kiến tập 'Giám đốc điều hành' , trực tiếp vào làm ở công ty.
"Tống Tiêu, cậu đã trở lại!" Lý Vĩ Vĩ hiện tại đã trở thành một diễn viên trẻ đang "hot", nhận một phát được hai vai chính trong hai bộ phim truyền hình, hót ơi là hót luôn. Nhìn thấy Tống Tiêu liền nắm vai hắn mà lôi đi trong hành lang công ty.
"Anh David!"
"Chào anh David!"
Dọc đường đi, những nghệ sĩ mới trong công ty gặp hắn đều cất tiếng chào hỏi.
Phòng làm việc của Tống Tiêu bên cạnh phòng Tống Tử Thành, ngay giữa tầng trệt, Tống Tiêu đang muốn đi xuống, liền bị Lý Vĩ Vĩ giữ lại.
"Giám đốc của tôi ơi! Mới đến nhận chức, cũng nên qua mỗi phòng xem một chút chứ, vội tới phòng làm việc làm gì?" Lý Vĩ Vĩ túm lấy cậu mà lôi đi, cửa thang máy lần thứ hai khép lại, chậm rãi lên tới tầng chót luôn.
Tầng cao nhất ở giải trí Tinh Hải như trước, vẫn là phòng thực tập, rất nhiều người mới ở đây còn đang nỗ lực trau dồi kinh nghiệm. Lý Vĩ Vĩ cứ bồi hồi nghĩ lại, giống như quay ngược thời gian về mấy năm trước, là lần đầu tiên hắn mang Tống Tiêu đi tham quan công ty.
"Cậu hẳn là hiện tại không cần ở đây nữa?" Nếu đã lên đến đây, Tống Tiêu cẩn thận mà tìm hiểu một chút, sắp tiếp quản công ty rồi, đương nhiên toàn bộ mọi thứ ở đây cũng phải nắm thật rõ mới được.
"Thỉnh thoảng sẽ đến nếu có chương trình luyện tập đặc biệt." Lý Vĩ Vĩ vò đầu, hắn bây giờ còn đang đi học ở đại học Sân Khấu Điện Ảnh, nhưng thực chất lại không đi học mà hầu hết thời gian đều đi đóng phim, tình cờ thì đến tham gia vài buổi luyện tập thôi.
Tỷ như vài ngày trước đó, Tống Tử Thành bất chợt muốn mời về một nghệ nhân chơi cờ nổi tiếng tên Lưu Hành Vũ, mời lão tổ sư ấy chắc chắn là để dạy bọn họ rồi, hắn liền bị lôi cổ trở về để học. Nhưng là, thứ này trên cơ bản chỉ học trong vài ngày là không giải quyết được vấn đề gì, chẳng thể một ngày tu luyện thành chính quả được, chẳng là cũng biết được mấy chiêu, vừa hay lại có thể dùng trong một tiết mục mà hắn phải tham dự.
"Cô là cái gì mà dám ra lệnh cho tôi!" Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy phòng cách vách bên kia có tiếng cãi nhau, mà sao giọng nói này nghe quen tai thế nhỉ?.
Tống Tiêu dừng bước, nhìn xuyên qua cửa kính, hơi nhíu mày.
Đó là một phòng học biểu diễn, giáo viên đứng ở phía trước sắc mặt khó nhìn rõ, cùng với một cô gái còn trẻ tuổi xảy ra tranh chấp, đúng là lâu rồi không gặp Tống Tranh .
"Cô ta không thi đại học, cũng không muốn đi học kỹ năng mà chạy tới công ty đòi làm nghệ sĩ." Lý Vĩ Vĩ bĩu môi, lại nhắc đến Tống Tranh, cô ta quả thật dáng vẻ cũng coi là được đi, nhìn kỹ còn có nét ngọt ngào, hơn nữa còn có Tống Tử Thành cùng Khâu Minh Diễm chống lưng, hoàn toàn có thể vọt lên cao. Chỉ có điều, con bé này thực sự quá kiêu ngạo.
Nhìn một lúc cũng không thể thấy gì, Tống Tiêu quay người xuống tầng, đúng lúc đụng phải một cô gái với đôi mắt đỏ ngầu.
"Xin lỗi, xin lỗi." Cô nàng tỏ ra hoang mang, nhanh chóng cúi đầu xin lỗi.
"Không có gì đâu." Tống Tiêu đáp lại một câu, dịch sang một bên tránh.
Cô gái nhìn bóng lưng của Tống Tiêu khuất khỏi tầm mắt, cắn cắn môi.
"Tiểu Hi, sao vẫn chưa vào?" Bên kia có một cô gái khác đang gọi.
"Tôi qua ngay đây."
Cô gái vừa gọi tiểu Hy đi tới, không nhịn được quay đầu nhìn, "Chị à, người kia là ai vậy?"
"Người đó à!!! Ông chủ tương lai đấy.." Một chị lớn đã làm việc trong công ty nhiều năm nói cho cô, "Hôm qua ông chủ đã nói rồi, ổng muốn cho con trai mình vào công ty thực tập."
Ông chủ tương lai... Chính là con trai của Tống Tử Thành, đang học ở đại học Đế Đô, cũng chính là trạng nguyên đã từng qua Harvard du học. Quả thật hôm qua ông chủ cũng đã nói muốn cho con trai qua kiến tập chức giám đốc điều hành. Còn chưa tốt nghiệp đại học thế nhưng lại làm giám đốc điều hành, nghe có chút buồn cười nhưng ai bảo đây chính là công ty nhà hắn chứ?
Chờ bà chị kia đi tít đằng sau, tiểu Hi liền kéo tay tiểu muội: "Này này, có lẽ chúng ta có thể..."
"Đừng có đoán mò, không phải anh chị em ruột thịt, tuy tốt xấu gì cũng là người cùng công ty, nhưng dựa vào cái gì để giúp đỡ chị hả?"
Nghe nói vậy, đôi mắt của tiểu Hi không nhịn được liền đỏ.
Tống Tiêu trở về thành phố A đã mấy ngày, để lại Ngu Đường một mình trong phòng, đã sắp ăn Tết đến nơi, vậy mà còn chưa có dự định về.
Ngu Đường nằm ở trên giường ôm gối của Tống Tiêu mà lăn lộn, hừ một tiếng ngồi dậy. Hoàng hậu đúng là gan to bằng trời, chắc chắn đã quên mất trách nhiệm của mình rồi. Là hoàng hậu, hầu hạ hoàng thượng mới là nhiệm vụ quan trọng nhất!
Cầm điện thoại lên hậm hực bấm số của Tống Tiêu, hoàng đế bệ hạ quyết định, phải mắng cho hoàng hậu một trận mới được, cho cậu biết như thế là sai, tối hôm nay phải về ngay để hầu hạ hoàng thượng ăn cơm chứ.
"Đường Đường..." Tống Tiêu nhận điện thoại, đột nhiên gọi một tiếng như vậy.
Ngu Đường bị gọi như vậy liền nuốt xuống một ngụm khí, vèo một cái thở ra, trố mắt một lúc lâu. Bên Tống Tiêu có chút ồn ào, hẳn là có người xung quanh nên không tiện gọi hoàng thượng.
Tống Tiêu đang cùng phụ thân gặp gỡ xã giao bên ngoài, trên bàn ăn không thể trực tiếp mà gọi hoàng thượng, chỉ có thể thuận miệng gọi tên, đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại. Kêu ra khỏi miệng liền hối không kịp, tên của đế vương, ai cho cậu tùy ý gọi ra?
"Hoàng thượng thứ tội, vừa nãy..." Tống Tiêu ra khỏi phòng liền nhanh chóng giải thích.
"Không sao." Ngu Đường ho khan một tiếng, "khanh đang uống rượu ở bên ngoài?"
"Phụ thân đang có khách, muốn tiếp nhận công ty nên ta phải quen những người này trước." Tống Tiêu bất đắc dĩ nói, "Người ăn cơm chưa?"
Ngu Đường suy nghĩ một chút, chính mình chưa ăn cơm mà dĩ nhiên lại còn quên mất, liền trầm mặc chốc lát. Nói nốt câu tiếp theo "khanh chờ đó cho trẫm" liền cúp điện thoại.
"A?" Tống Tiêu không hiểu, muốn hỏi 'làm sao vậy' thì đầu dây bên kia đã tắt ngấm.
Sáng thứ hai, Tống Tiêu bị điện thoại di động đánh thức, mơ mơ màng màng nghe máy.
"Xuống lầu." Ngu Đường nói đúng một câu liền tắt máy.
Tống Tiêu xoa xoa con mắt ngồi dậy, nằm úp sấp trên cửa sổ thò đầu ra, liền thấy Ngu Đường cùng chiếc xe thể thao, cả hai đều rạng ngời, chói lóa mà đỗ ở trước cửa khu nhà. Độc Cô Ám làm quả kính 'dâm', dựa vào cạnh xe gặm bánh bao.
Ba phút bao gồm cả rửa mặt cả mặc quần áo, Tống Tiêu trong vùn vụt lao xuống tầng.
Đã là mùa đông, thành phố A tuy ở phía Nam nhưng nhiệt độ vẫn dưới 0 độ. Một người mặc áo khoác màu đen đứng dưới hàng cây trụi lá, ánh nắng sớm mai làm cho nét tuấn mỹ của con người kia như được phủ thêm một tầng hào quang, chóp mũi vì lạnh mà đỏ ửng. Chính là người hôm qua ở Đế Đô gọi điện cho cậu – Ngu Đường.
Một tuần không gặp, Tống Tiêu thật nhớ hoàng thượng quá đi, trong đầu chỉ vù một tiếng liền nhào tới.
Ngu Đường giơ tay, đè đầu Tống Tiêu xuống, không để cho cậu xông đến.
Tống Tiêu nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn hoàng thượng.
"Đừng tưởng rằng chủ động hiến thân, trẫm sẽ tha thứ cho ngươi tội quá nhiều ngày qua trẫm không được thị tẩm." Ngu Đường hừ lạnh một tiếng, đem Tống Tiêu đang sững sờ bắt lại, vác trên vai.
"A á!" Một trận trời đất quay cuồng, Tống Tiêu bị ném đến ghế phó lái. Ngu Đường chui vào xe, Độc Cô Ám ném cái túi trống không đi, nhảy lên, ngồi chồm hỗm phía sau xe.
Mắt thấy đã sắp hết năm, vẫn còn sáng sớm, trên phố còn rất vắng người. Không bao lâu, xe liền chạy ra khỏi nội thành. Tống Tiêu nhận ra đường này chính là đi về khu nhà của Ngu gia.
"Sáng sớm đã đến Ngu gia sao?" Tống Tiêu giật giật khóe miệng.
"Ừm." Ngu Đường mặt lạnh không nói thêm lời nào.
Người nhà Ngu gia còn chưa rời giường. Trong khoảng sân rộng lớn, Tào quản gia đang mở một cuộc họp với các quản gia khác, nhìn thấy xe thể thao tiến vào liền tuyên bố tan họp, mang theo Trương Hiếu Nhân đi nghênh đón.
"Cung nghênh hoàng thượng, hoàng hậu hồi cung." Tào công công cung kính mà nhai lại những lời hồi trước, Trương Hiếu Nhân cũng cùng gào một tiếng.
"Ngao ngao...nha nha—— "
Tiểu kịch trường:
( Tội dám gọi thẳng tục danh của hoàng thượng )
Ngư Đường: Vừa nãy ngươi gọi ta là gì?
Tiêu Tiêu: Hoàng thượng a
Ngư Đường: Trước câu đó.
Tiêu Tiêu: Đường Đường?
Ngư Đường: Hừ, ỷ được trẫm sủng, dám gọi thẳng tên trẫm, xem trẫm phạt ngươi như thế nào đây.
Tiêu Tiêu: Không phải ngươi cho phép ta gọi thế sao? QAQ
Ngư Đường: Phải, gọi như vậy tiếp đi a ~ *mặt tà mị*
Tiêu Tiêu: ...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top