Chương 87: Du lịch
Trong bao vải có lọ hạt tiêu, vừa vặn làm đồ gia vị, một bên nướng, một bên rắc rắc hạt tiêu lên trên miếng thịt, tỏa ra mùi thơm mê người.
Tống Tiêu nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm con chim nướng kia không chớp mắt. Con chim này rất béo, phía ngoài có một tầng mỡ, dưới lửa đỏ than hồng liền biến thành dầu mỡ, dọc theo bên sườn mà nhỏ xuống từng giọt. Dầu bị thiêu đốt nghe thấy cả tiếng " xì xì ",đem miếng thịt biến thành màu vàng hơi cháy, có vẻ sắp được ăn rồi.
-" Đói bụng lắm hả?" Ngu Đường thấy cái bộ dáng này của Tống Tiêu, không nhịn được mà trêu chọc. Đời trước, Tống Tiêu so với hắn nhỏ hơn mấy tuổi, cho nên có nhiều lúc, hoàng đế bệ hạ coi Tống Tiêu như đứa trẻ mà trêu đùa.
Tống Tiêu có chút ngượng ngùng, từ trong bao vải móc ra bình nước. Cái bình nước này là bình bằng sắt dùng trong quân đội, có thể đặt ở trên lửa để đun nóng. Nước trong bình không nhiều lắm, Tống Tiêu đứng dậy, đi đến bên dòng sông lấy chút nước, ở bên đống lửa kê hai tảng đá, đem bình nước đã mở nắp đặt lên đun.
Chờ đến khi thịt chim nướng xong, thì nước cũng đun sôi, Tống Tiêu đưa tay định cầm thì bị Ngu Đường bắt lại :" Nóng."
Bình nước bằng sắt bị đun đến đỏ bừng, thế mà còn dám đụng vào? Ngu Đường bất đắc dĩ đem người ôm vào trong ngực,gạt củi ra, lấy nắp bình vặn lại, đem bình nước để qua một bên rồi bẻ còng chim đưa cho Tống Tiêu: "Ăn cái này trước đi."
Tống Tiêu nhận lấy , gặm một cái ,miếng thịt thơm ngon, thiếu chút nữa nước mắt dưng dưng, đã lâu không có được ăn đồ ăn ngon như vậy.
Hai người đều nhịn đói một ngày một đêm, kể cả thịt nướng cháy ăn cũng vẫn thấy ngon, huống chi hoàng đế bệ hạ nướng cũng không tệ lắm. Chờ khi phục hồi lại tinh thần, thì cũng chỉ còn một ít thịt ức .
-"Ăn thêm chút nữa đi?" Ngu Đường đem thịt đưa tới, không ăn hết Tống Tiêu lắc đầu , Hoàng đế gặm một cái, cũng không ăn được, liền đem chỗ thịt dư gói lại bọc trong lá cây lớn, bỏ vào bao vải.
Trong rừng núi sẽ phát sinh nhiều chuyện không thể lường trước được, dự trữ chút lương thực coi như không sai đi.
Bình nước kia chắc cũng nguội rồi, Tống Tiêu cầm lấy, trước cho Ngu Đường uống.
Đem bình nước từ tay Tống Tiêu, ừng ực ừng ực uống mấy hớp lớn, đúng là nước sông tự nhiên, uống xong toàn thân đều rất thoải mái. Cho Hoàng thượng uống xong, Tống Tiêu cũng uống mấy hớp, đem nửa bình nước uống vào bụng, lại đi lấy nước đun bình nữa.
Xã hội hiện đại không thể so với thời cổ xưa, nước trong núi chưa chắc đã sạch sẽ, tốt nhất vẫn nên đun sôi .
Hai người ăn uống no đủ, liền ngồi ở trên bãi đá phơi nắng, lười biếng không muốn động đậy. Ngu Đường lấy điện thoại ra nhìn một cái, vẫn là không có tín hiệu.
Tối hôm qua lúc bọn họ còn ở gần ngọn núi chỗ nhà kho vẫn còn có tín hiệu,nhưng bây giờ vượt qua ngọn núi kia, liền cái gì cũng không có.
-"Chúng ta đi hướng nào?" Tống Tiêu tựa vào trong ngực Ngu Đường, mờ mịt nhìn núi lớn chung quanh. Tối hôm qua đen sì sì không nhìn thấy rõ đường, nên không biết bọn họ đi từ nơi nào tới.
-"Núi này nhìn rất rộng,đi ở trong rừng dễ lạc đường, hay là dọc theo bờ sông đi thôi" Ngu Đường ôm y đặt lên trên đùi, từ từ cởi quần áo y.
-"Ngô..." Tống Tiêu phục hồi lại tinh thần, phát hiện bàn tay người nào đó đã cởi ra áo khoác của mình ra, vội vàng ngăn lại, "Bây giờ không phải là lúc..."
-"Đừng động", Ngu Đường bắt được tay y, vẫn cởi y phục, "Cho ta nhìn một chút".
Tống Tiêu đỏ mặt, hai người bọn họ vẫn còn đang trốn đó, đâu có thể làm loại chuyện này :"Hoàng thượng!"
-"Ta nhìn một chút xem có bị thương hay không"Ngu Đường mặt không thay đổi ngẩng đầu, nhìn Tống Tiêu mặt đỏ bừng bừng, hơi nhíu mày, tiến tới hôn lên chóp mũi,"Hoàng hậu, đang suy nghĩ gì, hả?"
-"Không, không bị thương"Tống Tiêu rụt người về phía sau.
Ngu Đường không tin, kiên trì cởi quần áo y để kiểm tra. Trước khi bị bắt tới đây, còn bị tên bắt cóc đạp mấy đá, vốn là cơ thể trắng nõm, giờ lại xuất hiện mấy vùng xanh tím, may là không có chảy máu. Đau lòng cúi người, ở chỗ xanh tím kia hôn một cái.
-"" Ừ..." Bị người kia nhẹ nhàng hôn làm cho ngứa ngáy, Tống Tiêu vặn vẹo người một cái, đoạt lấy quần áo mặc vào, không cam lòng yếu thế đưa tay cởi quần áo Ngu Đường xuống, hắn cũng phải kiểm tra.
Hai người ở bờ sông náo loạn một hồi, nhìn sắc trời bắt đầu sáng choang, liền đứng dậy chuẩn bị lên đường.
Đống lửa đã tắt, đem bình nước đã đun sôi bỏ vào bao vải Tống Tiêu chuẩn bị khoác bao vải lên lưng,thì bị Ngu Đường đoạt lấy:" Chú ý chăm sóc tốt cho bản thân mình đi "
Ngu Đường khoác bao vải, kéo tay Tống Tiêu, bắt đầu dọc theo bờ sông mà đi xuống.
Nơi này là rừng mưa nhiệt đới, cây to,cao chọc trời,cành lá sum xuê. Trong rừng cây có rất nhiều nguy hiểm, không thích hợp ở bên trong lâu. Nước sông quanh co, không thấy được phần cuối,nếu như nước sông chảy dọc quanh ngọn núi , thì không biết bao lâu mới có thể đi ra ngoài. Cũng may nước sông trong có cá, trong rừng cũng hay có con thú nhỏ xuất hiện, có hoàng đế bệ hạ ở đây, hai người nhất định sẽ không chết đói, coi như đi bộ du lịch đi.
Bọn bắt cóc trong lòng không thoải mái, mặt sẹo cùng to con tỉnh lại, mấy tên tiểu đệ than khóc thảm thiết nói rằng không tìm thấy được con tin. Dọc theo lùm cây theo dõi, có đuổi kịp nhưng đứt đầu mối.
-" Thế nào lại có thể như vậy ?" Mặt sẹo Clem đứng ở chỗ mà Ngu Đường biến mất mà cảm thấy quái lạ, xung quanh bốn phía đều là bụi cây thấp lùn, không có bất kỳ con đường nào cả, muốn đi qua thì phải chặt phát bụi cây.Bọn chúng đem người tới đây cũng là có ý này, coi như con tin chạy trốn, căn bản chạy không xa, bụi cây liền biến thành tường rào thiên nhiên.
Bây giờ, rõ ràng có một cái đường mòn từ phía sau nhà kho kéo dài đến chỗ này, lại đột nhiên cắt đứt, bốn phương tám hướng bụi cây cũng không bị tổn hại,nhưng con tin lại không thấy đâu.
-"Bọn nó có thể mọc cánh mà bay sao?" Mặt sẹo kêu la như sấm.
-" Hay bọn chúng đu cây như loài vượn ". Một tên tiểu đệ nhìn trên cây to rủ xuống dây mây, bất chợt nảy sinh ý nghĩ nói.
-"Cút!" Clem đập một phát vào đầu tên vừa rồi,"Biết tại sao con tin biến mất không? Cũng là bởi vì các ngươi không có đầu óc! Vẫn còn ở nơi này với chỉ số thông minh hạng chót đó!"
-" Được rồi,Clem, bây giờ không phải là lúc để nổi giận"Vóc dáng cao to hít một hơi thuốc lá, từ từ phun ra," Ngu Đồng biết chúng ta, phải mau nghĩ biện pháp, lấy tiền trước đi rồi nói sau"
Bọn họ có nhiều người, ở nước Mĩ mắc phải không ít án lớn,đang bị truy nã khắp cả nước, vụ làm ăn này nhất định phải kiếm nhiều tiền còn có thể chạy trốn ra nước ngoài, Bây giờ, con tin cũng đã chạy trốn, bất luận có thể hay không bắt trở lại, vẫn cần lấy tiền trước đã.
-"" Đúng, phải lấy trước được một khoản"Clem gật đầu một cái, xoay người phân phó bọn tiểu đệ tiếp tục trong núi tìm kiếm, bên kia gọi điện thoại cho Ngu Đồng, nhưng phát hiện điện thoại di động không thấy.
-"Đáng chết, điện thoại di động không có, ta không nhớ rõ số Ngu Đồng!" Mặt sẹo ảo não kêu la.
Ở Ngu gia, gia chủ đã quyết định báo cảnh sát, nhưng vẫn muốn cho bảo tiêu đi tìm.
-"Cảnh sát bao giờ cũng chậm, huống chi đến bây giờ tên bắt cóc cũng không có đưa tin tức tới, chưa chắc là vì tiền". Ngu Thái Hàm sắc mặt lạnh băng ngồi ở trong phòng khách, hai tay xoa xoa thái dương, chậm rãi quét mắt nhìn một vòng những người đang ngồi ở đây. Xảy ra chuyện lớn như vậy, ai cũng không dám ngủ, cùng gia chủ ngồi trong phòng khách chờ tin tức.
-"Thuộc hạ nhất định tìm Đường thiểu gia trở về". Đại tướng quân khom người hành lễ. Cuối cùng cũng thuyết phục được lão gia tử, để cho hắn tự mình dẫn người đi tìm. Đợi sau khi lão gia gật đầu đồng ý, hắn liền mang đoàn bảo tiêu chuẩn bị vũ khí tốt, lái xe đi cứu hai người.
Bởi vì gia chủ Ngu gia mở miệng, cảnh sát hết sức phối hợp, đêm hôm khuya khoắt đến Ngu gia, đem tất cả điện thoại, bao gồm điện thoại di động của mọi người trong Ngu gia mang đi giám định.
Ngu Đồng toát ra một tầng mồ hôi, cũng may hắn liên lạc với tên bắt cóc bằng một điện thoại di động khác, lặng lẽ giấu đi, mệt nhọc không cách nào rời đi được, thừa dịp đi nhà vệ sinh mới có thể gọi điện, kết quả, tên Clem ngu đần kia không bắt máy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top