Chương 86: Chạy trốn
Tống Tiêu bị trói khá lâu, tay chân cũng đã tê dần, lúc đứng lên có chút không vững. Ngu Đường ôm lấy xoa xoa tay chân cho Tống Tiêu, bảo y trước tiên đừng động, còn mình đi xem tình hình xung quanh một chút.
Trời đã tối đen, nhà kho này cũng không lớn, bên trong có mấy cây củi khô, chắc là người đốn củi trước kia tạm thời để lại. Bởi vì hai tên lão đại đang ở trong phòng thương lượng nên bọn đàn em đều ra ngoài sân. Ngu Đường né người đứng ở cửa sổ nhìn ra phía ngoài, trong sân ánh đèn sáng ngời,ở cửa mấy tên bắt cóc cầm súng buôn chuyện.
Phía sau nhà kho là rừng cây đen thui,dù đã cuối mùa thu, nhưng ở đây thời tiết vẫn nóng bức, chắc bọn họ đang ở trong khu rừng nhiệt đới. Xe có thể lái vào, chứng tỏ nơi này cách đường cái không xa, nhưng rừng núi hoang vu, đường lớn chỉ có một, nếu bọn họ chạy lên, chính là một mục tiêu sống, tên bắt cóc ở cửa rất nhanh có thể đuổi tới.
Người trong sân nhiều vô cùng,ít cũng phải hai mươi mấy tên, cầm súng chiếm một nửa,một mình Ngu Đường, căn bản không thể mang theo Tống Tiêu cùng xông ra, trước mắt chỉ có thể trong rừng sâu mà lẩn trốn.
Tống Tiêu nhìn Ngu Đường một cái, liền cúi đầu lấy từ tên bắt cóc một túi vải, đem tất cả những vật dụng có thể sử dụng trong phòng này đều bỏ hết vào, thuận tay đem luôn bật lửa, thuốc lá trên người tên mặt sẹo, cùng điện thoại di động bỏ vào.
Ngu Đường lấy súng lục trong bao vải ra, cài vào bên hông, sau đó đem bao vải khoác lên lưng, tháo miếng chắn ô cửa sổ xuống, vèo một cái nhảy ra ngoài.
-" Ai..." một tên bắt cóc đang đi tiểu, chợt quay đầu, đã bị Ngu Đường bẻ cổ.
Chắc chắn xung quang không còn tên khác, Ngu Đường về phía Tống Tiêu ở cửa sổ dang hai tay, ra hiệu y nhảy xuống.
Tống Tiêu nhanh nhẹn nhảy ra, Ngu Đường vững vàng tiếp được, trong rừng cây hai người không một tiếng động chạy đi.
Trong núi không có ánh sáng, trời tối đến nỗi bàn tay cũng không thấy được năm ngón, qua cây to mới thấy có chút ánh trăng từ khe lá lộ ra.
Ngu Đường một tay cầm dao găm, một tay kéo Tống Tiêu, vì không thấy được đường, nên phát bừa bụi cỏ trước mắt mà mở đường đi qua.
-" Nơi này là rừng nhiệt đới , trong bụi cỏ nhất định sẽ có rắn cùng độc trùng". Tống Tiêu lo lắng, bảo hoàng thượng chờ một chút, lấy trong túi ra một mảnh vải , ngồi xuống đưa cho hắn để buộc lên đùi.
-"Ta tới" Ngu Đường biết ý định của y, nhận lấy mảnh vải , cuốn xuống bắp chân, tác phong lưu loát.Thời trước khi hành quân, đều sẽ làm như vậy.
Trên đùi quấn chặt, việc đi bộ trở nên nhẹ nhàng hơn. Ngu Đường nhìn nhà kho ở phía xa xa, nơi đó có ánh đèn đung đưa, chắc hẳn bọn bắt cóc đã phát hiện.
Không dám dừng lại, Ngu Đường kéo Tống Tiêu, trong rừng tiếp tục chạy.
-" Đồ bỏ đi, bảo các ngươi bảo vệ tiểu thiếu gia, các ngươi trở lại làm gì !" bữa tiệc buộc phải dừng lại, gia chủ rất là tức giận nhìn mấy tên bảo tiêu.
-"Gia chủ bớt giận, tôi lập tức dẫn người đi tìm". Đội trưởng đội bảo tiêu cũng chính là Đại tướng quân của chúng ta chủ động xin đi tìm người. Hoàng thượng cùng hoàng hậu bị bắt cóc, bằng bất cứ giá nào cũng phải lập tức tìm về a!
-"Ba, chúng ta bây giờ có nên báo cảnh sát hay không?" cô ba sốt ruột hỏi.
Tên bắt cóc đến bây giờ còn chưa có gọi điện tới, nếu như bọn họ tùy tiện báo cảnh sát, có thể hay không sẽ gây nguy hiểm đến Ngu Đường.
-" Báo cảnh sát đi , bây giờ còn chưa có đầu mối , mà cảnh sát thăm dò thông tin tương đối nhanh" bác hai Ngu Đồng đi tới , mặt đầy lo lắng nói, nói xong hướng Ngu Lãng trong góc nháy mắt một cái.
Trước tiên cứ báo cảnh sát đi, bảo toàn bộ bảo tiêu của Ngu gia tạm thời ngừng hành động, để có thời gian cho mấy tên đần kia chu toàn một chút, để cho bọn chúng đem Ngu Đường thả ra.
Trong phòng khách Ngu gia đang rối như tơ vò, Ngu Đồng lặng lẽ đi ra, gọi điện cho tên bắt cóc.
-"Đinh linh linh —"Trong bao vải điện thoại di động đột nhiên vang lên, Ngu Đường giật mình lảo đảo một chút.
Tống Tiêu vội vàng móc điện thoại di động chuyển chế độ tắt âm thanh, phát hiện là cuộc gọi đến bọn bắt cóc, phía trên không có tên người gọi chỉ biểu thị một dãy số.
Ngu Đường nhìn dãy số kia, cầm lấy điện thoại di động, lớn tiếng "ừ" một cái.
-"Vừa nãy ta đã gửi cho ngươi một khoản tiền, ngươi mau đem Ngu Đường thả ra cho ta"Điện thoại bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc. Ngu Đường hơi nheo lại, không lên tiếng, nghe người nọ nói tiếp :"Đầu tiên, cứ tại trước mặt nó mà hành hạ tiểu tình nhân của nó một chút, sau đó đổi địa điểm, đến Braxin đi, mọi thủ tục nhập cảnh ta sẽ sai người chuẩn bị cho."
Ánh mắt Ngu Đường ngày càng lạnh lẽo, lời nói của người này hắn sao có thể nghe không hiểu, đó không phải là bác hai sao.Thuận tay nhấn nút tự động ghi âm, đem tất cả lời nói vừa rồi lưu lại, chờ phía bên kia nói xong liền cúp điện thoại, tắt máy, tháo pin rồi để lại vào trong bao vải.
-" Gầm — " tiếng dã thú gầm gừ đột nhiên truyền tới, Tống Tiêu quay đầu nhìn, chỉ thấy dưới ánh trăng, đôi mắt thú dữ lóe sáng ẩn nấp trong bóng tối , không kìm được sợ hãi cả kinh.
-" Là một con báo đốm". Ngu Đường thấp giọng nói, đè lại Tống Tiêu không để cho y động đậy, báo đốm là loại mèo lớn nhất châu Mĩ, thường sống ở khu rừng nhiệt đới, nếu gặp phải tuyệt đối phải đứng im bất động, nếu chỉ động một cái thôi nhất định sẽ lập tức bị vồ tới.
Chăm chú xác định vị trí con báo, nhưng vì trời tối nên nhìn không rõ lắm, chỉ có thể nhìn chằm chằm nơi đó, Ngu Đường đem bao vải trên lưng tháo xuống đưa cho Tống Tiêu cầm, sau đó đem Tống Tiêu cõng lên người, tay vịn vào thân cây, tung người nhảy một cái.
-" gầm —" con báo gầm nhẹ một tiếng, từ trong bóng tối xông ra, Ngu Đường mượn ba lần lực, nhảy lên ngọn cây.
-" Đi bên kia xem một chút!" Xa xa truyền tới thanh âm tên bắt cóc, con báo đang leo lên cây lập tức nhảy xuống, xoay người chạy.
Tống Tiêu nằm ở trên lưng Ngu Đường, chậm rãi thở phào một cái, ngẩng đầu nhìn ánh sáng phía xa xa, là tên bắt cóc canh cửa đang cầm đèn pin :" Chúng ta làm sao bây giờ ?"
Tên bắt cóc canh cửa dường như rất quen thuộc nơi này, nahnh như vậy đã tìm được dấu vết bọn họ.
-" Chắc là bọn chúng đang tìm trong bụi cây" Ngu Đường nhíu mày một cái, mấy tên bắt cóc vừa đi vừa nhằm mấy bụi cây mà chém tới, quả thật là đang tạo đường đi. Ra hiệu Tống Tiêu nầm sấp xuống, Ngu Đường bẻ một nhánh cây, ánh trăng chiếu xuống, chiếu sáng một vùng đất nhỏ trong rừng.
Nhanh chóng tính toán đường đi, Ngu Đường cõng hoàng hậu trên lưng, dồn lực nhẹ nhàng nhảy xuống.
Tống Tiêu trợn to hai mắt, không nghĩ rằng hoàng thượng hồi sinh một đời mà vẫn còn có khinh công.
Không thấy rõ đường, Ngu Đường nhảy liền năm cây, bị trượt chân,liền nhanh chóng lấy tay bắt lấy nhánh cây, dùng lực lượn một vòng, nhảy tót lên cành cây to.
-" Hộc.." Ngu Đường ở trên cành cây mà ngồi xuống, lấy hơi.
Hai người chạy trốn trong rừng sâu đã kéo dài nửa đêm, tên bắt cóc cũng hoàn toàn mất tung tích bọn họ, không còn thấy ánh sáng nữa, Ngu Đường mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống cành cây to.
Tống Tiêu từ trên người Ngu Đường tụt xuống, ngồi bên cạnh hắn, từ từ ôm lấy Hoàng thượng đang còn thở dốc.
Ngu Đường thật sự mệt muốn chết, khinh công ở đời này không phải luyện từ nhỏ, lần này hắn dùng vốn là có cố hết sức, còn cõng Tống Tiêu chạy lâu như vậy, bây giờ một câu cũng không nói được,liền tựa vào trong ngực Tống Tiêu nghỉ ngơi một chút.
Tống Tiêu giang rộng chân cưỡi ở trên cành cây , phía sau lưng dựa vào thân cây, ôm Hoàng thượng, khẽ vỗ sống lưng hắn , từ trong bao vải lấy ra bình nước, đưa hắn uống một hớp.
Rừng núi ban đêm sương rơi giá rét, cũng may hai người bọn họ đang mặc quần áo mùa thu, nơi đây lại là rừng nhiệt đới,cho nên cũng không lạnh quá.
Ngu Đường giờ đã thở đều, nhưng có chút không muốn ngồi dậy,vẫn như cũ tựa vào trong ngực Tống Tiêu, vòng tay ôm lấy eo Tống Tiêu:"Có đói bụng hay không?"
-"Vẫn ổn" Tống Tiêu nhấp mím môi, quả thật có chút đói bụng, từ buổi sáng bị bắt, đến bây giờ là nửa đêm, hai người trong bụng vẫn chưa có gì,đã thế còn chạy lâu như vậy.
Đem bao vải ở lưng tháo xuống, hai người ở bên trong lục hồi lâu, vẫn không tìm được thứ gì ăn được, chỉ có một lon cà phê nhỏ cùng với mấy gói bột cà phê.
Ngu Đường lấy lon cà phê ra đưa cho Tống Tiêu, tỏ ý bảo Tống Tiêu uống lấy " Dù gì cũng có chút đường, chờ trời sáng chúng ta đi tìm đồ ăn"
Tống Tiêu nhận lấy, đem cà phê uống một ngụm, trong cái đắng ngắt mang chút vị ngọt,cũng may kĩ thuật pha chế còn tốt không thì sẽ rất khó uống. Ngu Đường cũng ăn hai gói cà phê, rồi đổi vị trí cho Tống Tiêu, để mình dựa vào thân cây, đem người ôm vào trong ngực.
-"Ngủ một lúc đi". Ngu Đường cúi đầu, ở môi y hôn một cái. Vốn có võ công trong người nên ngủ ở trên cây sẽ không bị ngã, nhưng hoàng hậu nhà mình ngủ đối mặt nhau như thế này thật không tốt, nhỡ đâu đang mơ mơ màng màng mở mắt thấy khuôn mặt hoàng hậu không chừng có thể bị ngã xuống .
Tống Tiêu nhận được một nụ hôn ấm áp, mũi vô hình có chút cay cay, đem mặt chôn vào bả vai Ngu Đường, ôm lấy eo hắn:" Hoàng thượng mệt mỏi rồi,mau đi ngủ đi, thần sẽ trông chừng".
-" Không sao, chúng ta cùng ngủ", Ngu Đường cởi áo khoác xuống, đem hai người bọc chung một chỗ," Trước kia đánh giặc, đợi giặc đến sáng là chuyện thường, trẫm đứng cũng có thể ngủ".
Sờ sờ bên má Tống Tiêu bị tên bắc cóc hôm nay đánh,Ngu Đường thở dài, hôm nay nếu không phải hắn chạy tới kịp , sợ là khó lần nữa gặp lại Tống Tiêu, vừa mới nghĩ tới một trận sợ hãi liền kéo theo.
Ngủ một giấc đến khi trời tờ mờ sáng, chờ đến khi Tống Tiêu mở mắt ra, phát hiện Hoàng thượng đang cẩn thận chăm chú nhìn mình.
-" Hoàng..."
-"Xuỵt —" Ngu Đường vội vàng hôn y, không cho phép nói chuyện, giơ tay lên,dao nhỏ t trong tay" Vèo" Bay ra ngoài, chính xác ở ngọn cây bắt được một con chim mập.
- "Dát — "Con chim kia dáng dấp giống một con ngỗng, kêu thảm một tiếng " Oác" rồi rơi xuống đất.
Ngu Đường cười ha ha, ôm Tống Tiêu nhảy xuống cây, cầm con chim vẫn chưa chết, hướng phía Tống Tiêu lắc lắc mấy cái :" Bữa sáng đây".
Lại nói về khả năng sinh tồn khi dã ngoại,cũng được coi là chuyên gia nhưng kém hơn hoàng đế bệ hạ ngày xưa,hàng năm đều ở bên ngoài chinh chiến. Rất nhanh liền mang Tống Tiêu tìm đến bên một dòng sông nhỏ, ở bãi đá mà ngồi xuống, lấy ba con chim vừa bắt được đem ra nhổ lông, xuyên nhánh cây qua thân, bắt đầu nướng.
--------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Tên bắt cóc 1: Không xong rồi, con tin chạy trốn.
Tên bắt cóc 2: Mau đuổi theo nơi này có dấu chân
Tên bắt cóc 1: Ai nha, dấu chân không có
Tên bắt cóc 2: Chuyện này là như thế nào?
Tên bắt cóc 1: Có lẽ nào biến thành con bướm bay đi rồi ư
Tên bắt cóc 2: ...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top