Chương 101: Nồi Lẩu

Chương 101: Nồi lẩu

"Đây cũng không phải là tôi ăn cướp, là bọn họ nói cho tôi." Tống Tranh chờ Tống Tiêu ở cửa thang máy, bộ dáng tức giận .

"Bọn họ ? Bọn họ là ai?" Tống Tiêu giương mắt lạnh lẽo nhìn Tống Tranh.

"Đó... Chính là..." Tống Tranh có chút chột dạ, việc này đúng là từ miệng nàng nói ra, khi dễ người mới vào đã thành thói quen, trước đó vài ngày thấy tiểu Hi kia được nhận một vai diễn khái quan trọng, nhìn không thuận mắt, liền muốn cướp.

Tống Tiêu đưa mắt nhìn về người quản lý ở phía sau Tống Tranh , vì nàng là con gái của Tống Tử Thành, công ty cấp cho  nàng một quản lý, những người mới chỉ đi theo lão sư. Chuyện này, không thể nghi ngờ người quản lý cũng tham dự.

Người quản lý bị Tống Tiêu nhìn cả người toát mồ hôi lạnh: "Đại thiếu gia, ngài đừng nóng giận, Tiểu Tranh tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, chuyện lần này, tôi nhất định sẽ kiểm điểm mình thật tốt."

Tống Tiêu thần sắc lãnh đạm nghe hắn nói xong, khuôn mặt tái nhợt ấp úng giải thích căn bản không có chút thuyết phục. Tiếp nhận văn kiện thư ký đưa tới , nhìn lướt qua, phía trên là bản nháp các phương án quan hệ xã hội được bộ phận PR gấp gáp làm trong vòng một giờ , kêu thư ký bảo bộ phận PR đến văn phòng y một chuyến, lúc này mới chậm rãi nhìn người quản lý sắc mặt tái nhợt nói: "Nếu Tiểu Tranh đi theo cậu học tập không tốt, bắt đầu từ ngày mai cậu cũng không cần đi theo cô ấy, đi giúp đỡ cô gái tiểu Hi kia đi."

Người quản lý ngu ngơ nửa ngày, bỗng nhiên có một chút cao hứng . Hắn kỳ thật cũng không thích đi theo Tống Tranh, thứ nhất Đại tiểu thư này đặc biệt tùy hứng, thứ hai Tinh Hải này sớm muộn cũng là của Tống Tiêu , Tống Tiêu lại không thích đứa con gái tư sinh này. Nhưng là, nghĩ đến cô gái tiểu Hi kia, nét khổ sở lại hiện rõ ra mặt.

Cô gái kia cho rằng dùng thủ đoạn để nâng cao tên tuổi, nhưng là sau cùng vấn đề này  vô cùng phiền phức, làm không cẩn thận sẽ bị công ty chặn đứt đường đi.

Chuyện lần này, cho thấy cơ chế của giải trí Tinh Hải có vấn đề, cứ thế mãi, Tinh Hải cũng không có nổi một nghệ sĩ có tên tuổi, không có nghệ sĩ nổi tiếng, công ty này cũng không thể hoạt động nổi nữa.

Tống Tiêu trở lại văn phòng, gọi điện thoại cho Tiêu Chính Khanh.

Bên Mỹ hiện tại vẫn là ban đêm, cũng may Tiêu Chính Khanh còn chưa ngủ. Tống Tiêu đem chuyện ngày hôm nay nói với hắn một chút, tiện thể hỏi luôn cơ chế của Tinh Hải trước kia.

Tiêu Chính Khanh rất nhanh gửi một văn kiện về quy chế rất rõ ràng chi tiết cho Tống Tiêu, chuyện lần này cũng đóng góp chút ý kiến.

Xử lý xong công chuyện của công ty, trời cũng sắp tối, Tống Tiêu xoa xoa mi tâm, trực tiếp trở về nhà.

Tống Tử Thành hôm nay nói là đi đàm phán vài hạng mục, khi nghe Tống Tiêu nói đã giải quyết sự việc ổn thoả, cũng không trở về công ty, mình bình chân như vại về nhà uống trà.

Lúc đầu cứ nghĩ Tống Tiêu còn chưa có bằng Đại học, nghĩ rằng khó mà quản lý được công ty,hiện tại cứ để y trong công ty học tập mấy ngày, ai biết tiểu tử này chỉ trong vòng hai ngày, mà có thể đem rất nhiều hạng mục công việc xử lý thỏa đáng. Điều này khiến Tống Tử Thành vô cùng tự hào, cũng sinh ra mấy phần lười biếng, đã có con trai tài giỏi như vậy, hắn còn phải quản nữa ư.

Tống Tiêu về nhà, liền thấy phụ thân làm dáng vẻ như bô lão, lập tức có chút tức giận: "Ba ba, nghe nói người cho Tống Tranh cổ phần."

Tống Tử Thành tay bưng trà chén dừng một chút, chột dạ ho một tiếng: "Lúc trước Khâu Minh Diễm đến đòi tiền, ta nghĩ cứ như thế rất phiền phức, liền trực tiếp cho Tống Tranh một phần trăm cổ phần, coi như phí nuôi dưỡng, sau này cũng không dây dưa cùng bọn họ ..."

Tinh Hải hai năm này lợi nhuận là chính, cuối năm đều sẽ có chia hoa hồng, một phần trăm cổ phần tiền lãi, cũng đủ cho hai mẹ con kia chi tiêu thả phanh.

Tống Tiêu có chút nhíu mày, phụ thân đều đã nói như thế, coi như là cho thứ nữ quà cưới, y cũng không muốn nói thêm điều gì, nhưng ,mà , để mặc cho Tống Tranh trong công ty khuấy gió nổi mưa không thể được: "Con muốn đem tổng công ty, dời đến đế đô."

"A?" Tống Tử Thành sững sờ, đang êm đẹp đem đến đế đô làm cái gì?

" Tầng quản lý bên này , đã không còn phát triển, có thể nhờ vào lúc 'Dời đô' , để bọn hắn giữ lại nơi này." Tống Tiêu một mặt nghiêm túc nói.

Nghe được từ "dời đô" này, Tống Tử Thành nhịn không được kéo ra khóe miệng: "Kia..."

Nói còn chưa dứt lời, liền nghe đến có người gõ cửa, dì Trần từ bên trong nhìn ngó ra một chút, bĩu môi: "Tiên sinh, lại là Khâu Minh Diễm đến ."

Nghe thấy tên Khâu Minh Diễm Tống Tiêu hơi ngẩng đầu,phụ thân kinh ngạc nhìn một chút , lúc này rồi, nữ nhân này lại còn dám tìm tới cửa?

Kỳ thật Tống Tử Thành cũng có chút giật mình, từ khi hắn cho cổ phần, Khâu Minh Diễm không thấy đến đây nữa. Đứng dậy, đi nhìn màn hình điện thoại trước cửa, cầm điện thoại lên: "cô tới làm gì?"

Trên điện thoại hiện ra khuôn mặttái nhợt của Khâu Minh Diễm : "Tử Thành , em gặp phải chuyện lớn , nhờ anh giúp một chút."

"Để cho cô ta vào đi." Tống Tiêu đi tới, đối Tống Tử Thành nói.

Khâu Minh Diễm được cho phép, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, ôm chân Tống Tử Thành không buông tay: "Tử Thành , em có vay nặng lãi hiện tại không trả được, bọn họ muốn chặt một bàn tay của em,em bây giờ không có biện pháp, chỉ có anh mới có thể cứu em a, ô ô..."

Tống Tử Thành nhìn bộ dạng này của nàng có chút mềm lòng, nhưng bị nhi tử nhìn lại rất xấu hổ: "Cô trước tiên nói, đang yên đang lành tại sao mượn vay nặng lãi?"

Tống Tiêu nhìn nữ nhân quỳ trên mặt đất, lành lạnh nói: "Mượn vay nặng lãi, là để cho John trả tiền nợ đánh bạc đi."

Tiếng khóc của Khâu Minh Diễm đột nhiên dừng bặt, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn về phía Tống Tiêu.

" John cái gì ? Các người đang nói cái gì?" Tống Tử Thành hất ra Khâu Minh Diễm, trừng to mắt hỏi.

"Không, không phải!" Khâu Minh Diễm lớn tiếng nói, trong thanh âm lại mang theo hoảng sợ, run rẩy nhìn xem Tống Tiêu, "Con... Con thế nào biết đến..."

Tống Tiêu mắt lạnh nhìn nàng, không nói một lời, căn bản không có ý định giải thích .

Khâu Minh Diễm lại là càng nghĩ càng sợ hãi, nàng không nghĩ tới Tống Tiêu vậy mà biết nhiềunhư thế , cứ tưởng nếu như Tống Tiêu hoài nghi cũng không có chứng cứ, nhưng  hiện tại, y ngay cả John đánh bạc đòi tiền nàng đều biết đến không kẽ hở, chứng cứ kia có thể hay không đã nằm trong tay Tống Tiêu ?

"John là ai? Cô dùng tiền tôi đưa, ở bên ngoài nuôi nam nhân sao?" Tống Tử Thành thấyphản ứng Khâu Minh Diễm như vậy   , lập tức hiểu ra, trong nháy mắt nổi trận lôi đình. Hắn liền nói, nữ nhân này lúc trước tốt xấu gì cũng là người nổi tiếng, trong tay hẳn là có không ít tiền để dành, tại sao hay đòi tiềnhắn , thì ra là ở bên ngoài nuôi một nam nhân nghiện cờ bạc!

"Em..." Khâu Minh Diễm không dám nhiều lời, nói đúng , khẳng định sẽ bị đánh, nói không phải đâu, sự tình về John liền không có cách nào giải thích, chẳng lẽ muốn nói là nàng thuê người giết Tống Tiêu sao ?

"Cô..." Tống Tử Thành tức đến xanh mét cả mặt mày, ngẫm lại mình dùng tiền giúp tình nhân cũ nuôi nam nhân, như vậy mặt mũi mình còn để đâu được nữa ! Nhịn không được vung tay đánh một bạt tai trên mặt Khâu Minh Diễm , "Cút ra ngoài cho tôi!"

Khâu Minh Diễm không dám ở lâu, vội vàng chạy, lại không dám về nhà, chỉ có thể gọi điện thoại cho Tống Tranh: "Con gái , con cứu mẹ với..."

Tống Tử Thành bởi vì sinh khí, ngực trái liền khó chịu, đi bệnh viện làm kiểm tra, mấy ngày không có lộ diệnở công ty. Trong công ty mọi người cũng không thấy có gì bất thường, dù sao phần lớn công việc, Tống Tiêu đều có thể xử lý.

Liên quan với người mới tuyển dụng, cuối cùng cũng có bản thảo nâng cơ chế, Tống Tiêu đem phần này bản dự thảo với cơ chế trước kia Tiêu Chính Khanh gửi để so sánh, cả hai đem kết hợp lại, thay đổi một số nội dung bên trong, để người phía dưới lại sửa đổi một chút.

Mấy kẻ lão làng nhìn Tống Tiêu đưa ra vài ý kiến khả quan, rất chịu phục, không còn dám nói này nói nọ sau lưng nữa, thành thành thật thật trở về sửa chữa.

"Công ty chuẩn bị mở thêm chi nhánh tại đế đô, các vị vẫn nên chuẩn bị sớm một chút." Tống Tiêu tại hội nghị cấp cao đứng phía trên trực tiếp tuyên bố quyết định này, đám người có chút khó mà tiếp nhận, nhao nhao đưa ra chất vấn.

"Đại thiếu, chi nhánh này của công ty không phải nói liền có thể mở, trước mắt lợi nhuận công ty vừa mới chuyển vòng, mở chi nhánh mới sẽ tiêu hao rất nhiều!"

"Đúng vậy, tài nguyên của công ty chúng ta phần lớn đều tại thành phố A, dời đến đế đô không có chút ưu thế nào!"

Tống Tiêu trầm mặc lắng nghe, cúi đầu nhắn tin gửi cho Ngu Đường.

【 Thật muốn đem mấy lão già cổ hủ này ném vào trong nồi lẩu nhúng chín 】

Ngay tại trong cuộc họp ở thành phố A Ngu Đường nhận được tin, mặt không thay đổi nhắn lại.

【 Đúng 】

Đè xuống ý cười trên khóe môi , Tống Tiêu duy trì bộ dáng nghiêm túc chăm chú  , giơ tay ngăn đám người tranh luận: "Nói ra là để mọi người có chuẩn bị tâm lý, cũng không phải là ngay gày mai dời đi."

Lời nói này ra, khiến mọi người cảm thấy còn có chỗ thương lượng, tranh chấp lập tức không còn mấy  kịch liệt.

"Vẫn là tuổi còn rất trẻ a..." Ra phòng họp, mấy thành viên ban giám đốc cùng một chỗ lắc đầu.

Tống Tiêu tựa hồ như không nghe thấy, nhấc chân trực tiếp đi xuống lầu.

Vừa đúng lúc tan việc, trước cửa công ty xuất hiện một chiếc xe thể thao màu xanh bảo thạch , đi ngang qua nhân viên nữ cũng nhịn không được quay đầu lại, chỉ vì bên cạnhxe kia , một thân  suất khí vô cùng - Ngu Đường.

"Ai, người nào may mắn được vị thiếu gia này để ý đây." Mấy cái nữ nghệ sĩ  nhìn Ngu Đường, tràn đầy hâm mộ nói. Các nàng đều là minh tinh còn rất trẻ, phần lớn hồ đồ ra mặt, tốt nhất vẫn nên gả cho người có tiền. Nhưng kiểu người vừa có tiền lại đẹp trai, thực sự khó tìm nha.

"Đai thiếu gia cái gì, người ta chính là tổng tài đó " có nhân sĩ biết chuyện liền nói, "Tháng trước ta đi theo lão Ngô tham gia tiệc tối ở đế đô có gặp qua hắn."

Người đang nói này, tháng trước may mắn đi đế đô dự tiệc, đây chính là buổi tiệc gặp mặt giữa các công ty, bữa tiệc này mấy đại thiếu gia ăn chơi lêu lổng khó có thể tham gia. Thế này sao lại là bạch mã vương tử, rõ ràng là kim mã quốc vương!

Đám nghệ sĩ này cảm khái mãi mới thôi, tổng tài tuổi trẻ tài cao  bỗng nhiên lộ ra nụ cười ngắn ngủi, rồi sau đó lại khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng, có chút hất cằm , chờ người nào đó đi về phía mình.

Nữ nghệ sĩ nhốn nháo quay đầu ra xem, đoán chừng người đang đi đến phải là ảnh hậu hay một nữ minh tinh đang 'hot', lại nhìn thấy, một người khác mặc tây trang tuổi trẻ tổng tài từ trong sảnh lớn chậm rãi đi tới, cũng lộ ra ý cười, chỉ là ý cười một mực treo ở trên mặt.

"Tiểu Tống tổng của chúng ta, cười lên vậy thật  đẹp mắt!" Mấy nữ hài tử ôm lấy mặt trơ mắt nhìn bạch mã vương công ty tửnhà mình, đi hướng vị kia kim mã quốc vương. 

( rõ ràng đều là tổng tài sao lại có thể phân biệt một người là bạch mã vương, một người là kim mã quốc vương vậy, chẳng lẽ là do 1 người là thụ 1 người là công sao?)

"Ngươi sao lại tới đây?" Tống Tiêu chớp chớp mắt.

"Lên xe " Ngu Đường hất hất cằm, mình hướng về vị trí lái, "Không phải nói muốn ăn lẩu sao?"

Tống Tiêu sững sờ, rồi sau đó thổi phù một tiếng bật cười: "Sao dám cực khổ Hoàng Thượng loan giá tới đón, ngươi nói địa chỉ chúng ta ở nơi đó gặp mặt là được rồi."

"Không tới đón ngươi, nếu chạy mất thì xử lý thế nào." Ngu Đường ngữ điệu bình tĩnh nói, thắt chặt dây an toàn cho Tống Tiêu.

Mùi nước hoa của nam nhân nhàn nhạt, bởi vì Ngu Đường đang rất gần nên ngập tràn khoang mũi, Tống Tiêu cảm thấy nhịp tim có chút nhanh, nuốt nước miếng một cái, Hoàng đế bệ hạ có phải hay không lại xem mấy sách kỳ quái?

____________________________

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Tiêu Tiêu: Hoàng Thượng, ngươi lại xem mấy quyển sách kỳ quái à ?

Ngư Đường: Trẫm nhìn đều là đạo trị quốc

Nhỏ ngầm: (yếu ớt nhấc tay) « bá đạo tổng tài yêu ta » cũng coi là đạo trị quốc sao ?

Ngư Đường: Trẫm đã sớm không nhìn cái này

Tiêu Tiêu: Kia nhìn cái gì?

Ngư Đường: « Tổng tài phúc hắc tiểu kiều thê »

Tiêu Tiêu: ...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top