Chương 19: Huyết án Trương gia.
"Là cái kia Trương gia không sai."
Người kia run lập cập trả lời, Minh Trạch liền xoay người trở lại bàn bọn họ, chỉ là sau đó liền có chút mất tập trung, dù Hách Liên Minh hỏi lời của hắn hắn cũng có chút hoảng thần.
Hách Liên Minh cuối cùng vẫn là nhíu mày: "Ngươi biết người kia của Trương gia?"
"Ta có một biểu tỷ gả tới Trương gia, ta vốn định chờ một lúc ăn cơm tối xong đi nhà bọn họ tìm nàng, ai biết..." Minh Trạch dừng lại, nhíu mày, "Nhưng là lúc đó biểu tỷ xuất giá thì ta nghe nói cái Trương gia kia cũng chỉ có một người con trai độc nhất..."
"Phốc ——" Trầm Vân Khanh trực tiếp phun trà ra, trêu đến Trương Xảo Nhi cũng nhíu mày, nàng cũng không phải là cố ý, chỉ là biểu đạt ra trong lòng mình kinh ngạc, "Vậy không phải là nói biểu tỷ ngươi chính là người trong miệng bọn họ -độc phụ? !"
Lời của nàng khiến Minh Trạch bất mãn: "Không thể, biểu tỷ nàng tính cách thiện lương ôn thuần, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy!"
Trầm Vân Khanh bĩu môi tiếp tục uống trà, cũng sẽ không thèm cùng hắn tranh luận.
Minh Trạch chuyển hướng Hách Liên Minh, đột nhiên quỳ trên mặt đất: "Công tử, chuyện này tất có ẩn tình, thỉnh xin công tử trợ giúp Minh Trạch điều tra rõ chân tướng, trả lại trong sạch cho biểu tỷ!"
"Ngươi mau đứng lên, hiện khách điếm có không ít người, ngươi làm như vậy nếu bại lộ thân phận công tử thì sao?" Cái gọi là hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp là đây, người vừa lên tiếng là Trương Xảo Nhi.
Lúc này trong khách điếm có không ít người ở trong đại sảnh ăn cơm, Minh Trạch một phen động tác đã gây nên không ít người chú ý, nghe Trương Xảo Nhi nói xong, Minh Trạch liền nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt vẫn là không chớp một cái mà nhìn Hách Liên Minh, chờ hắn lên tiếng.
Hách Liên Minh suy nghĩ một chút, vẫn là nói: "Chuyện này cụ thể là thế nào chúng ta còn không rõ ràng lắm, nếu không sau khi ăn cơm tối ngươi liền đi tìm biểu tỷ của ngươi, thuận tiện đi ven đường hỏi thăm một phen, thử xem có phải là thật hay không như chúng ta vừa nãy nghe. Bất quá ngươi yên tâm, nếu như biểu tỷ ngươi đúng là oan uổng, ta cũng sẽ trả lại cho nàng một cái công đạo."
"Nhưng là công tử, chúng ta nhất định phải tới nơi trước khi đại đội nhân mã đến nơi, nếu như ở chỗ này lãng phí thời gian, e là..."
Hách Liên Minh đưa tay ngăn cản Trương Xảo Nhi: "Chuyện này làm sao có thể nói là lãng phí thời gian? Chúng ta ở đây trì hoãn, lúc đi tăng nhanh mã lực một chút không phải là được rồi sao? Ngươi không cần khuyên nữa , chuyện này ta đã quyết định ." Hắn ngược lại nói với Minh Trạch, "Bất quá chuyện này ta không tiện đứng ra, chúng ta có thể làm cũng chỉ thu thập chứng cứ hỗ trợ mà thôi, xử án thì phải đến quan huyện."
"Minh Trạch đã biết."
Trầm Vân Khanh đối với đối thoại của bọn họ cũng không có hứng thú, phán án cái gì đó đối với nàng vẫn là việc quá xa xôi, nàng cũng không giúp được gì, hiện tại nàng quan tâm cũng chỉ có cơm làm sao còn chưa tới, nàng đợi đã lâu rồi a!
————
Chỉ là sau khi cơm nước xong xuôi, Trầm Vân Khanh càng buồn bực. Cơm nước xong... Nói cách khác nàng sẽ phải cùng Hách Liên Minh trở về phòng...
Minh Trạch đã đi ra ngoài điều tra tin tức, Hách Liên Minh, Trương Xảo Nhi đứng lên chuẩn bị trở về phòng, lại thấy Trầm Vân Khanh vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, Trương Xảo Nhi liền lên tiếng gọi nàng: "Ngươi không trở về phòng sao?"
Trầm Vân Khanh khô cằn giải thích : "Ta... ta ăn no, ngồi một lúc nữa lại về phòng."
Hách Liên Minh tự nhiên là biết nàng tại sao lại như vậy, ngoắc ngoắc khóe môi, nói với Trương Xảo Nhi: "Cứ để hắn ngồi ở đây một lát, chúng ta đi lên trước." Xoay người đang muốn đi, nhưng dường như nghĩ đến cái gì quay lại nhìn Trầm Vân Khanh nói một câu "Một lát lúc lên lầu nhớ mang tới cho ta một chậu nước nóng, ta muốn rửa mặt." Liền giẫm cầu thang trở về phòng, lưu lại Trầm Vân Khanh một người trảo tâm nạo phổi không biết mình đêm nay làm sao mà qua nổi.
"Công tử, ngài đây là ăn xong chưa? Nếu như không ăn no tiểu điếm còn có..."
"Không cần, ta ăn no, ngươi thu dọn đi!" Trầm Vân Khanh cảm ơn nhiệt tâm tiểu nhị, đứng dậy đi về phía sân sau của quán trọ.
Hậu viện chỉ có vẻn vẹn vài chiếc đèn, sắc trời lại tối đen như mực, xác thực là không có gì đẹp đẽ, Trầm Vân Khanh cũng quyết định trở về tiếp thu hiện thực , ai biết nàng mới đi hai bước, trước mắt đột nhiên có thêm một cái bóng đen!
Trầm Vân Khanh bị sợ hết hồn, phản ứng lại đang muốn mở miệng kêu cứu, lại nghe người áo đen truyền tới một thanh âm quen thuộc ——
"Các chủ, là ta."
Tiếng kinh hô đã đến yết hầu, lại bị nàng miễn cưỡng nuốt trở vào. Mặc dù đối phương đứng ở chỗ tối không thấy rõ lắm dáng dấp, nhưng từ âm thanh vẫn có thể nghe được người kia chính là Hồng Vân, thế nhưng Trầm Vân Khanh quan tâm hơn một chuyện khác: "Làm sao ngươi biết ta ở đây?"
Hách Liên Minh vì che dấu tai mắt người khác phải lao lực như thế mới cắt đuôi đám người tới đây, Hồng Vân như thế nào lại biết nàng ở chỗ này? Chẳng lẽ nàng ta vẫn đang theo dõi nàng?
"Các chủ? !"
Trầm Vân Khanh kinh ngạc, nhưng là có người so với nàng kinh ngạc hơn.
"Các chủ ngài... Thật sự không biết nơi này là nơi nào sao?"
"Đây là địa phương nào?" Lẽ nào nàng hẳn phải biết sao?
"Quán trọ này nằm trong sản nghiệp của Tùy ý các chúng ta, ta chính là nhận được tin tức nói có người ở chỗ này nhìn thấy Các chủ mới tới xem một chút, Các chủ ngài làm sao sẽ không biết?" Từ lần trước ẩn vào cung Hồng Vân liền cảm thấy Các chủ có chút quái lạ, nhưng nàng cũng không để ở trong lòng, ai biết Các chủ hiện tại ngay cả tài sản sự nghiệp của chính mình cũng không nhớ được, chẳng phải rất kì quái? Nếu không phải dáng dấp kia là Các chủ không sai, Hồng Vân thật muốn hoài nghi nàng là nhận lầm người rồi!
Nghe vậy, Trầm Vân Khanh không khỏi trợn to hai mắt. Nàng thật sự lộ một cái sơ hở rất lớn? Trong lúc nhất thời, suy nghĩ nhanh chóng quay ngược trở lại, Trầm Vân Khanh hận mình không thể có hai cái đầu.
"Đó là bởi vì, gần đây ta... đúng rồi, là bởi vì thực tâm phấn!" Trầm Vân Khanh cuối cùng cũng coi như tìm được cái cớ tốt, "Cũng không biết tại sao, từ khi trúng thực tâm phấn, ta liền quên rất nhiều thứ, những gì ngươi vừa nói ta đã quên hết rồi, hay là đây chính là tác dụng phụ của thực tâm phấn!"
Hồng Vân bừng tỉnh: "Thì ra là như vậy, là Hồng Vân vừa nãy vượt quy củ ."
Thấy lấy cớ này lừa đảo được, Trầm Vân Khanh liền nảy ra ý hay: "Này cũng không phải đại sự gì. Bất quá nếu ngày hôm nay ngươi đến rồi, vậy thì nói một chút cho ta chúng ta Tùy ý các như thế nào đi, từ đầu tới đuôi, từ lớn đến nhỏ, để ta biết ta đã quên những gì."
"Hồng Vân tuân mệnh." Cúi đầu ôm quyền, nhẹ buông tay Hồng Vân liền hướng về Trầm Vân Khanh êm tai nói, "Kỳ thực chúng ta Tùy ý các xem như là giang hồ thượng một cái tổ chức thần bí, không người nào có thể biết chúng ta Tùy ý các đến tột cùng ở nơi nào. Trong ngày thường chúng ta cùng những người giang hồ nghĩa sĩ kia cũng không có cái gì lui tới, có thể nói là nước sông không phạm nước giếng, nhưng nếu người nào trêu chọc vào Tùy ý các, chúng ta cũng tất nhiên là không tiếc tất cả, dù cho đuổi theo đến chân trời góc biển cũng phải bắt cho được người đó.
Các chủ ngài lần này là gặp ám hại mới để Tư Mã Khánh Duyên hạ độc, đợi Các chủ giải độc xong, chúng ta tất nhiên là sẽ không bỏ qua cho hắn! Tùy ý các danh nghĩa sản nghiệp đông đảo, Các chủ ngài chỉ cần thấy những cửa hàng khách điếm bảng hiệu dưới góc phải trên có kí hiệu độc nhất vô nhị của chúng ta Mạn Đà La hoa, vậy thì chứng minh nó thuộc danh nghĩa tùy ý các chúng ta, hơn nữa ngài còn có thể thông qua những cửa hàng đó gọi chúng ta đến."
"Như vậy a, " Trầm Vân Khanh gật gù: "Vậy ngươi lại nói một chút chúng ta Tùy ý các bên trong có người nào đi."
"Các chủ ngài đến cái này cũng đều đã quên?"
"Không phải đã quên, chỉ là vì xác nhận một chút."
"Vâng. Tuy rằng chúng ta Tùy ý các thế lực xem như là lớn, thế nhưng chân chính có thể vào được Tùy ý các bất quá cũng không nhiều, cùng Các chủ một đạo ở tại Tùy ý các bên trong không quá hai mươi người. Ta cùng Thanh Phong là do ngài trực tiếp chưởng quản, mà bên trong những người còn lại là do Các chủ ngài phái hai sư thúc chưởng quản, do ngài chi phối, những người kia..."
Trong viện hai người như trước nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, cũng không biết trên lầu có một người nhìn chằm chằm vào hậu viện đen kịt, biểu hiện vi diệu.
"Công tử, ngài đang nhìn cái gì đây?" Minh Trạch từ bên ngoài trở về, thấy Hách Liên Minh đứng ở bên cửa sổ quay về phía hậu viện không biết nhìn cái gì ở đó, hắn liếc mắt một cái, ngoại trừ ánh đèn lờ mờ không còn cái khác.
"Không cái gì, chỉ là xem một con điểu* cùng một con miết** đang nói chuyện, có chút mới mẻ thôi." Hách Liên Minh hững hờ trả lời.
*điểu: chim.
**miết: baba.
"Điểu cùng miết?" Minh Trạch hoàn toàn không có thể hiểu được lời của hắn. Này trong viện có điểu không kinh ngạc, có miết cũng có thể, nhưng là điểu cùng miết làm sao có khả năng nói chuyện? Hơn nữa này đưa tay không thấy được năm ngón làm sao có thể thấy được đây?
"Công tử ngài lời nói mang thâm ý, thứ Minh Trạch ngu dốt, không tham ngộ thấu."
Không phải đều nói là cá chậu chim lồng, baba trong rổ sao?* Hách Liên Minh ngoắc ngoắc khóe miệng, nhưng cũng không tính chỉ rõ, chỉ là đem đề tài dời đi chỗ khác: "Ngươi tối nay đi ra ngoài có thu hoạch gì không?"
*nguyên văn là dùng từ điểu và miết, nhưng mình thay thành từ Việt cho nó vần.
Nói đến cái này, Minh Trạch liền có lời : "Bẩm, thuộc hạ đi tới nơi biểu tỷ được gả tới - Trương phủ, đúng là không có người, thuộc hạ cũng dò hỏi xung quanh hàng xóm, sự tình quả thật giống như những người trong khách điếm đã nói, mà người bị bắt đi cũng thật là biểu tỷ không thể nghi ngờ, thế nhưng có người lại nói Trương gia vào đêm xảy ra chuyện biểu tỷ thuộc hạ đi tới Lâm Huyền mua đồ. Vì lẽ đó thuộc hạ nghĩ ngày mai nên đi nhà giam thăm biểu tỷ một chút, thuận tiện đem chuyện này hỏi rõ ràng."
"Ừm, ngày mai ngươi nên mang theo Trương Xảo Nhi, tính cách ngươi có chút kích động, e sợ một lời không hợp liền nháo lên, Trương Xảo Nhi xử sự khéo đưa đẩy, cùng những người kia nói chuyện sẽ tốt hơn. Ta cùng Tiểu Lộ Tử liền đi xung quanh xem xét có hay không đầu mối gì."
"Vâng."
Sau khi Minh Trạch Hách rời đi, Liên Minh liếc nhìn hậu viện đã không còn thân ảnh hai người kia. Hắn khẽ mĩm cười rời đi bên cửa sổ, gọi tiểu nhị muốn giấy bút.
————
Trầm Vân Khanh cùng Hồng Vân nói chuyện cũng không có tốn bao nhiêu thời gian, nàng sở dĩ rất muộn mới trở lại gian phòng Hách Liên Minh là bởi vì nàng lại đi mở một gian phòng tắm rửa sạch sẽ. Vừa nghĩ tới điều này nàng liền không nhịn được cảm thán, khách điếm của chính mình, mở thêm gian phòng rửa ráy cũng không cần tiền!
Đem chính mình tẩy đến sạch sành sanh thanh thản sảng khoái Trầm Vân Khanh mới bưng nước nóng trở về phòng, vừa mở của đi vào liền nghe tiếng Hách Liên Minh cười nhạo: "Ta còn tưởng rằng ngươi đêm nay không trở lại , đang muốn gọi tiểu nhị tìm cho ta bồn nước nóng tới đây!"
"Ta chỉ là cái bụng thực sự có chút khó chịu, liền đi hai vòng tiêu cơm." Trầm Vân Khanh đem cái kia một chậu nước nóng đặt trên giá rửa mặt, xoay người đang muốn đóng cửa đã thấy hai nam tử cường tráng gánh một cái bồn tắm đi vào, phía sau Tiểu nhị ca trên tay thì lại mang theo một thùng nước.
"Các ngươi đây là muốn làm gì?" Trầm Vân Khanh âm thanh có chút run rẩy.
Sắp đặt xong bồn tắm, Tiểu nhị ca nghiêng về phía bồn tắm vừa đổ nước vừa trả lời nàng: "Trong phòng vị khách quan kia bảo là muốn tắm rửa, chúng ta này không phải là đang chuẩn bị sao!"
Tắm rửa!
Đáp án cũng không ngoài dự liệu của Trầm Vân Khanh, thế nhưng nàng thiên toán vạn toán, đã quên Hách Liên Minh cũng muốn tắm rửa! Nhớ tới lần trước một hồi hầu hạ Hách Liên Minh tắm rửa cảnh tượng...
Trầm Vân Khanh ngửa đầu nhìn trần nhà, trong lòng thầm rơi lệ.
o(╯□╰)o
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top