Chương 6 : Lần Đầu Chạm Mặt Vinh Quý Phi

A Cửu căn bản không chú ý tới thần sắc hắn, trong lòng chỉ khó hiểu vì sao ngọc bội không ở trên người.

Buổi chiều thái giám đưa tới thánh chỉ sắc phong, lúc đó nàng đã nhìn kỹ chưởng ấn ngọc tỷ, cũng nghĩ lại khối kỳ lân ngọc bội kia…

Chẳng lẽ, ngọc bội không phải ngọc tỷ?

Mà cũng có thể…

Quân Khanh Vũ này, không phải Quân Khanh Vũ mà Thập Nhất nói…

A Cửu rũ mắt như có điều suy nghĩ.

Nhưng động tác này ở trong mắt một kẻ khác, lại thành vẻ trêu đùa.

Trước ngực dị thường lạnh lẽo, A Cửu ngẩng đầu.

Quân Khanh Vũ kia đã kéo ngoại sam của nàng ra, ánh mắt trào phúng cùng xem thường rơi trên người nàng.

Hơn thế đồng thời, đầu ngón tay A Cửu còn đang chế trụ lên huyệt vị xương sống thắt lưng hắn.

Quân Khanh Vũ nếu dám cử động.

Nàng đảm bảo có thể khiến hắn liệt cả đời.

“Thục phi, ngươi biết trẫm ghét nhất hai loại nữ nhân không?”

“Hoàng thượng người nói.”

A Cửu đón nhận ánh mắt hắn mỉm cười.

“Một loại là có tư sắc, nhưng lại tự cho mình là đúng.”

“Một loại khác?”

“A!”

Hắn lần nữa nâng cằm nàng, giống như bộ dáng xem con mồi, ánh mắt phi thường chán ghét cùng xa cách :

“Một loại khác chính là giống Thục phi, không hề có tư sắc, nhưng lại còn tự cho mình là đúng.”

Nói xong, trên người hắn tản ra một loại sát khí khiến cho người ta run rẩy, gần như sưu cao thuế nặng đem nàng đẩy ra :

“Cút!”

A Cửu đại thở phào một cái, y phục cũng không cần chỉnh, xoay người rời đi.

Cút, nàng ước gì có thể cút càng xa.

Nếu như bị Quân Khanh Vũ này phi bỉ, nàng đêm nay sẽ cút khỏi hoàng cung .

Vừa mới chuyển thân, thanh âm chán ghét của Quân Khanh Vũ lại truyền tới :

“Ngươi đứng lại cho trẫm!”

“Hoàng thượng, người muốn thần thiếp cút, hay là muốn thần thiếp đứng lại?”

“Cầm đèn, đứng bên ngoài bình phong.”

Hắn chỉ tòa lưu ly hoa đăng bên cạnh rồi rút đi áo khoác, nghiêng người đưa lưng về phía A Cửu nằm trên giường.

A Cửu sinh khí, tên hỗn đản này thế nhưng lại muốn nàng cầm đèn cho hắn.

Tóc đen như thủy tiên tỏa trên gối đầu, bóng lưng gầy gò, tư thế ngủ có chút cứng ngắc, bàn tay bên người cũng vô ý thức nắm thành nắm.

Trong học thuyết, người ta nói loại tư thế này chính là biểu hiện nội tâm hắn không có cảm giác an toàn.

Đợi vài giây, A Cửu không có tâm tư quản hắn nữa, liền cầm đèn đi ra bình phong.

Mà đồng thời, người ngủ say bên trong lập tức ngồi dậy, tức giận nhìn chằm chằm bóng dáng A Cửu chiếu qua tấm bình phong.

Mặt hắn như trước vẫn đỏ bừng, trán rịn ra mồ hôi hột chưa hoàn toàn lau đi.

A Cửu tắt đèn, ngồi xuống bàn.

Bên trong đèn có long diên hương, không lâu sau khiến nàng cảm thấy choáng váng, liền ghé vào bàn ngủ.

Trong lúc mơ màng, nàng tựa hồ đã mộng một giấc.

Trong mộng, có một tảng lớn xanh thẳm, lại còn có một tảng lớn trắng toát, huyến lệ đan một mảnh trời sạch sẽ, cùng bích lục thảo nguyên.

Nàng đứng trên dốc đá, phía không xa hình như có thứ gì đó đang hướng nàng mà đến.

Bờm như tuyết mỹ lệ, một sừng đẹp cao quý, mã thân mạnh mẽ cao ngất…

Kia chính là thần thú toàn thân tuyết trắng một sừng, cũng chính là vật biểu tượng trong truyền thuyết —— kỳ lân.

Kỳ lân đứng trước người nàng, ngẩng đầu lên, lại là một đôi con ngươi giống như lan tử la, diêm dúa lẳng lơ.

Tử đồng?!

Nàng cả kinh vội mở mắt ra.

Không sai, nàng nhìn thấy chính là một đôi mắt màu tím, còn có khuôn mặt khiến người ta chán ghét —— Quân Khanh Vũ.

“Thục phi, xem ra ngươi ở trên bàn ngủ rất ngon.”

Quân Khanh Vũ đang đứng ở bên cạnh bàn, cúi người chắp tay híp mắt quan sát A Cửu.

A Cửu bò dậy, đứng ở một bên :

“Hoàng thượng tỉnh?”

Nàng trước khi ngủ chỉ tạm cài y phục.

Cho nên qua một đêm đã sớm rối loạn.

Mà cây trâm đơn giản trước để vén sợi tóc cũng không biết từ lúc nào đã rơi, như ẩn như hiện lộ ra cái cổ trắng nõn cùng xương quai xanh gầy gò.

Mà mặt cũng bởi vì ngái ngủ mà hơn mấy phần đỏ ửng, cùng mị thái có phần biếng nhác.

“Nhìn dáng vẻ này của ngươi, hình như bàn gỗ so với giường thoải mái hơn.

Không bằng trẫm đem giường đi, để cho ngươi sau này hảo hảo ngủ.”

A Cửu kéo lại quần áo, cũng phát hiện quần áo Quân Khanh Vũ xộc xệch, vành mắt có chút phiếm hồng.

“Hoàng thượng tối hôm qua ngủ không ngon?”

Nàng nhíu mày cười, tiến lên làm bộ phải đem tay đặt bên hông hắn :

“Thần thiếp đến thay y phục cho người.”

Quân Khanh Vũ sắc mặt biến đổi, cấp tốc lui về sau một bước :

“Ngươi muốn thay y phục cho trẫm? Còn phải học hỏi nhiều.“

Nói xong, ánh mắt quét một vòng xung quanh, cuối cùng rơi vào mấy chiếc trâm trên bàn trang điểm.

Hắn tiến lên cầm lấy một cái, kia chính là cây trâm khuya ngày hôm trước hắn thấy trong cung Mạc Hải Đường.

“Vinh quý phi đợi ngươi không sai, trâm cài tóc quý như vậy đều cho ngươi.”

Hắn đem trâm cài tóc cầm trong tay, sau đó ý vị thâm trường nhìn về phía A Cửu :

“Sau này, hai người các ngươi cần phải hảo hảo ở chung.”

Nghe hắn vừa nói như thế, A Cửu cũng nhớ tới, trên đại điện tuyển phi, Vinh quý phi hình như không có xuất hiện.

Đều nói hoàng đế này yêu thích mỹ nữ, thế nhưng mỗi nữ tử thịnh sủng cũng không quá ba tháng, chỉ có Vinh quý phi trường sủng không suy, đồn đại hai người là thanh mai trúc mã.

Chính là đang cảm thán xem là nữ tử thế nào, Quân Khanh Vũ kia lại đi tới kéo tay A Cửu, đem nàng lôi vào trong bình phong.

Trên giường, thình lình đặt khăn lụa thêu long phượng, điều này làm cho A Cửu nhớ tới, cổ đại có phong tục lạc hồng.

Chẳng lẽ, niên đại này cũng có?!

Còn chưa kịp hỏi, Quân Khanh Vũ đã áp tay trái nàng lên trên khăn tay, cầm lấy cây trâm, muốn tiến vào ngón tay nàng.

“Ngươi không sợ sao?”

Hắn cười tà hỏi nàng.

“Hoàng thượng.

Nếu như ta sợ, ngươi sẽ thả ta?”

Nàng hỏi lại.

“Sẽ không.”

“Thì vậy đó.”

“Thục phi, tay ngươi, rất đẹp.”

Quân Khanh Vũ ánh mắt có chút ngẩn ra nhìn tay A Cửu.

Đôi tay kia, tinh tế mềm mại, móng tay phấn hồng êm dịu, như sương sớm trân châu, ngón tay càng nhẵn nhụi như ngọc, không gặp bất luận vết xước nào.

Thậm chí A Cửu cũng không khỏi cảm thán, đôi tay này, đích xác rất đẹp.

“Đã rất đẹp, vậy hoàng thượng sẽ luyến tiếc sao?”

“Sẽ không.

Bởi vì, trẫm không thích ngươi.”

Hắn cuối cùng một chữ, mang theo trào phúng lạnh lùng.

“Đã như vậy.”

A Cửu theo trong tay hắn cầm lấy trâm cài tóc, hướng vào đầu ngón tay nàng đâm mạnh.

Máu tươi đỏ sẫm ngưng kết thành châu, sau đó hạ xuống khăn tay…

Nàng thà rằng tự thương tổn chính mình, còn hơn để kẻ khác ở trên người nàng lưu lại vết sẹo.

Mà sáng sớm ngày hôm đó, thế nhưng lại xuất hiện trận tuyết lớn đầu mùa.

Tuyết bay lả tả rơi xuống.

Chỉ sau nửa canh giờ, toàn bộ hoàng cung liền phủ một mảnh ngân bạch.

A Cửu ôm hồ cừu lò sưởi ấm trong tay, có chút lo nghĩ nhìn ra bên ngoài.

Thân thể nàng không được thụ hàn.

Nhưng mà trong lòng nàng còn hoài nghi về Quân Khanh Vũ cùng ngọc bội.

Trước phải có cơ hội ở trong cung đi một vòng, thế nào cũng so với buổi tối quan sát địa thế sẽ hảo hơn.

Cuối cùng, nàng vẫn là quyết định mang theo Thu Mặc ra khỏi tẩm cung của mình.

Cái gọi là Thục phi, cũng chỉ là một cái tên.

Quân Khanh Vũ ngoại trừ ngọc bội kia, bất luận cái gì cũng không thưởng thêm cho nàng.

Thậm chí ngay cả y sam, vẫn là của Mai Tư Noãn mang từ ngoài cung tới.

Thế cho nên so với cung nữ, A Cửu ăn mặc còn có vẻ keo kiệt hơn.

Nước trong ao đã kết thành miếng băng mỏng.

A Cửu mới vừa đi lên cầu, đối diện đột nhiên cũng đi tới một đội người.

Phía trước dẫn đường là hai thái giám, phía sau là tám cung nữ, ở giữa có một cỗ xe che mành.

Mà phía sau tựa hồ còn có một đám người, thế nhưng do quá xa nên không có cách nào thấy rõ.

Trận thế này nhìn qua cũng biết không phải người bình thường.

Nhưng mà cầu lại quá nhỏ, A Cửu đã đi tới giữa cầu, sắp xuống cầu, không có lý gì phải lui về sau.

Nàng hạ mình nghiêng người đứng gần lan can, tính toán để cho bọn họ qua.

“Ba, ba!”

Nhưng mà, xe kia còn chưa có qua, mấy bạt tai liền đã quăng qua đây.

A Cửu lui về phía sau một bước, nhưng thật ra là né tránh.

Mà Thu Mặc đứng ở bên cạnh nàng, trên mặt nhất thời bị đánh ra mấy vệt máu, ngã sấp trên tuyết.

“Nô tài cung nào không biết quy củ, thấy xe nương nương tới mà không quỳ.”

Kẻ đánh người chính là hai cung nữ, một cung nữ trong số đó chỉ vào Thu Mặc cùng A Cửu, âm thanh sắc nhọn mắng.

Thu Mặc vội từ trên mặt đất bò dậy, sau đó quy quy củ củ quỳ gối trên tuyết, kinh sợ nói :

“Nữ tỳ không biết là xe nương nương, thỉnh nương nương tha mạng.”

Cung nữ kia thấy Thu Mặc quỳ xuống, liền quay đầu nhìn về phía A Cửu, lạnh lùng nói :

“Vậy còn ngươi? Còn ở chỗ này làm gì? Quỳ xuống.”

A Cửu tự nhiên sẽ không quỳ.

Hơn nữa cũng không có đạo lý phi tử phải hướng phi tử quỳ!

Cung nữ kia thấy A Cửu bất động, liền dơ tay xông lên, muốn đánh nàng một bạt tai.

Nhưng chớp mắt, một đạo lãnh gió lập tức thổi qua.

Một bạt tai kia trong nháy mắt rơi vào mặt kia cung nữ đó.

A Cửu lạnh lùng nhìn chằm chằm cung nữ vừa bị đánh sửng sốt :

“Ngươi mới vừa rồi đánh nàng hai cái?”

Nói xong, lại một bạt tai nữa ném qua.

Mặc dù thân thể nàng hiện tại không được như lúc trước.

Nhưng lực đạo một bạt tai, nữ tử bình thường cũng không phải có thể thừa thụ.

Lúc này mặt cung nữ kia đã sưng đỏ lên, khóe miệng tràn ra một tia máu.

Một thái giám khác vừa thấy, chỉ vào A Cửu thét to :

“Phản, phản, phản, đem tiện nhân không quy củ này bắt lại cho ta.”

Dứt lời, mười mấy cung nữ thái giám đều vọt lên.

Thu Mặc nhìn tình huống không đúng, vội từ trên mặt đất bò dậy, chắn trước người A Cửu :

“Công công hiểu lầm rồi. Đây là Thục phi nương nương.”

“Bên ngoài làm sao vậy?”

Có thể là do nghe thấy Thu Mặc nói Thục phi, trong xe liền truyền tới một giọng nữ tử thanh tuyến hoa lệ mà biếng nhác.

“Quý phi nương nương, ở đây có hai cung nữ không biết quy củ.”

A Cửu thầm nghĩ, phô trương thế này, hiện giờ chắc cũng chỉ có Vinh quý phi đi?!

Trách không được nô tài như thế kiêu ngạo.

“Quý phi nương nương, cái này là hiểu lầm.

Hôm nay bởi vì Thục phi nương nương muốn ngắm tuyết, cho nên mới ra ngoài.

Nữ tỳ lại mới vào trong cung, không nhận biết được xe nương nương, không cẩn thận xông tới.

Kính xin nương nương khai ân.”

Thu Mặc vội dập đầu giải thích.

Màn xe lộ ra một đôi tay cực kỳ xinh đẹp, sau đó chậm rãi xốc mành lên.

Trong nháy mắt, khi nhìn rõ khuôn mặt người nọ, A Cửu không khỏi ngẩn ra.

Nữ tử kia, tóc đen hệ thành vân kế, không dùng trâm, chỉ có một đóa Hải đường khai chính diễm lệ, gương mặt có một loại đường hoàng vẻ đẹp.

Y sam đỏ thẫm sắc thêu hải đường.

Rõ ràng chính là một đóa hoa xinh đẹp tới cực hạn, đẹp tới cực hạn.

Thảo nào Quân Khanh Vũ vì nàng mà ở trong hoàng cung trồng toàn hải đường.

Thảo nào nữ tử này hội sủng không suy.

Nằm cuộn trong lòng nàng là một bạch mao sủng vật cẩu.

Mà nàng cũng miễn cưỡng mở mắt ra, nhẹ nhàng liếc nhìn A Cửu.

Mắt hạnh trong chốc lát hiện lên vẻ kinh ngạc, sau lại là chẳng đáng cười lạnh.

A Cửu cũng không muốn, liền hơi cúi người hành lễ :

“Tư Noãn tham kiến quý phi…”

Không đợi nàng nói xong, Mạc Hải Đường một tiếng trào phúng hừ lạnh :

“Mai Thục phi là Quân quốc Tam đại mỹ nhân, được hoàng thượng tự mình sắc phong Thục phi, tư sắc cứ tưởng…

Cũng không biết là kẻ nào giả mạo.”

Nói xong, tay nàng nhẹ nhàng dơ lên, thái giám đã sớm có chuẩn bị tiến lên.

Những người đó hiển nhiên đều có thân thủ, A Cửu bị đụng đến lan cầu, mấy lần suýt rớt xuống.

Mười năm, nàng duy nhất sợ hãi chính là nước.

Đặc biệt nước đóng băng.

Mỗi lần nhìn thấy nó, thì sự khuất nhục cùng ác mộng đêm mười năm trước sẽ tuôn trào…

“Khụ khụ khụ…”

Đại tuyết bay trên mặt, A Cửu toàn thân đông cứng đau nhói, ho xong có chút đứng không vững.

Mà những người đó đang hướng Thu Mặc che chở nàng đánh tới.

A Cửu sợ hãi, những người kia đánh người, quả thực chính là sát nhân, bọn họ toàn đánh vào chỗ hiểm.

Rõ ràng là muốn lấy đi tính mạng nàng.

A Cửu cũng bất chấp tất cả, bỏ mặc phổi bộ đau đớn mà nhấc chân cấp tốc đá lên đầu gối những người đó, khống chế lực đạo vừa vặn.

Nhìn thấy một đám người lần lượt rơi vào trong ao, con ngươi Mạc Hải Đường lóe lên một cái, đột nhiên thả sủng vật.

Con chó dữ tợn hai mắt đỏ đậm, hàm răng bén nhọn, hướng A Cửu vọt tới.

A Cửu vừa thấy, lập tức kéo Thu Mặc vội vàng lui về phía sau —— con chó kia có chút không bình thường!

Cẩu điên há mồm tựa như chỉ muốn cắn A Cửu.

A Cửu một cước lại đạp tới, không ngờ thân thể con chó kia lại bắn ra, ói mấy ngụm máu tươi rồi lập tức chết.

Lúc này, những người khác cũng đình chỉ tranh đấu, ai ai cũng lộ vẻ khủng hoảng.

Mạc Hải Đường từ trên xe vọt xuống, kinh ngạc nhìn con chó băng, sau đó chỉ vào A Cửu :

“Ngươi… Ngươi … thế nhưng giết chết con chó của hoàng thượng.

Ngươi thế nhưng giết chết Lạc nhi…”

Nói xong, móng tay đỏ sẫm nắm lấy y phục A Cửu, muốn đem nàng đẩy xuống ao.

A Cửu thân thể hơi nghiêng, Mạc Hải Đường kia giẫm lên tuyết trượt trên mặt đất.

Lúc này, tiếng kinh hô một mảnh.

“Thực sự là phản , ngươi thậm chí ngay cả nương nương cũng dám tổn thương.”

“Hoàng thượng giá đáo.”

Một thanh âm thái giám khác bén nhọn truyền đến, mọi người vừa nghe thấy đều vội vàng quỳ xuống.

A Cửu thở dài một hơi, biết việc này là do Mạc Hải Đường có chuẩn bị mà đến.

Cũng chỉ cắn răng quỳ gối trên tuyết, lại bởi vì quá lạnh, có chút chịu không được.

“Hải đường, …”

Quân Khanh Vũ đi tới trên cầu, như trước một thân tuyết trắng, tóc đen dính một chút hoa tuyết, thần tình lạnh nhạt mà xa lạ liếc mắt nhìn A Cửu quỳ trên mặt đất, ánh mắt cuối cùng rơi vào Mạc Hải Đường.

“Hoàng thượng.”

Mạc Hải Đường tựa như bị ủy khuất lớn lao, đẩy cung nhân ra, tựa trong lòng Quân Khanh Vũ khóc lên :

“Hoàng thượng, nô tài không biết từ cung nào chạy tới, tự xưng là Mai Thục phi, không chỉ đánh cung nhân của ta, làm bị thương ta, thậm chí…

Nàng còn giết chết Lạc nhi.”

“Quý phi nương nương, ngươi nói ngược rồi.

Là của cung nhân của ngươi muốn ra tay đánh người của ta, cũng là ngươi muốn đem ta đẩy xuống hồ nước này.

Về phần con chó kia, cũng là nó cắn muốn cắn ta trước.”

A Cửu nhịn không được mở miệng nói.

“Ngươi giết nó?”

Quân Khanh Vũ liếc mắt nhìn cẩu băng, con ngươi sắc rùng mình, cơ hồ là cừu thị nhìn A Cửu.

“Là nó cắn ta.

Hơn nữa, ta cũng không biết nó là chó của ngươi.”

Mẹ nó, mặt con chó đó viết ba chữ Quân Khanh Vũ sao!

“Ngươi muốn chết?!”

Quân Khanh Vũ đi tới, đột nhiên nắm cổ A Cửu.

Đầu ngón tay hắn thon dài lạnh lẽo, lúc này lực đạo lại lớn vô cùng, tựa như chủy thủ đặt tại cổ nàng.

Hận ý kia, làm lòng nàng phát lạnh :

“Trẫm vốn không thích ngươi, không ngờ ngươi không tự mình hiểu lấy, muốn làm càn sao.”

“Hoàng thượng, chẳng lẽ người vì một con chó, giết thần thiếp?”

Rõ ràng không biết Quân Khanh Vũ này là cái gì, rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy đã chán ghét hắn.

Nhưng là vì sao, cũng ngay lần đầu tiên nghe được cái tên này, trong lòng lại không hiểu khó chịu.

Mà lúc này đây, thế nhưng cũng đột nhiên dâng lên loại cảm giác này.

“Đối với trẫm mà nói, ngươi còn không bằng con chó kia.”

Ngón tay hắn buông lỏng nàng ta, sau đó đứng dậy, lạnh lùng nói :

“Người tới, đem này tiện tỳ giả mạo Mai Thục phi, thương tổn Vinh quý phi kéo xuống xử tử.”

“A!”

Thu Mặc vừa nghe, vội ôm lấy thân thể A Cửu đã đông lạnh cứng ngắc :

“Hoàng thượng, đây chính là Thục phi nương nương mà.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top