Chương 43 : Là A Cửu

Editor : Gem

Beta : Ụt Ác Từ Pé


"Đệ nhất mỹ nhân?"

Hàn nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm A Cửu.

"Ngươi nói Thục phi nương nương bị Quân Khanh Vũ giấu một năm nay?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

Hàn khẽ lắc đầu.

"A Cửu, trước đây ngươi cùng Quân Khanh Vũ từng có quan hệ, thế nhưng lần này ngươi mạo hiểm đi quân doanh của Mạc Dương, rất nguy hiểm, vì hắn mà không để ý tới sự nguy hiểm bản thân. Mà bây giờ, rốt cuộc hắn có nữ nhân nhưng ngươi cũng không biết là ai?"

"Ta cùng với Quân Khanh Vũ ăn tết, đó cũng là nghe theo ngươi. Hơn nữa, ai nói ta chính là người của Quân Khanh Vũ?"


A Cửu hí mắt mỉm cười.

"Ta đi Mạc Dương, chẳng qua là lấy đồ vật. Về phần hạ độc gì đó, chẳng qua là thuận tay. Mà về nữ nhân của Quân Khanh Vũ, ngươi nói có thể làm cho hắn đầu hàng. Ta đến đích thực là không nghĩ ra được?"

Lúc này, Tô Mi cũng ở trong quân.

Có điều nàng biết rõ Quân Khanh Vũ tất nhiên không phải làm như vậy.

"Đúng vậy, Tô Mi không thể. Thế nhưng, có một nữ nhân có thể?"

Đáy mắt lạnh lẽo nhìn cảnh tuyết bên ngoài, khoé môi có một tia cười nhạt.

"Vinh Hoa phu nhân."

"Vinh Hoa phu nhân?"

Giọng A Cửu run lên, cho là nàng nghe lầm.

"Thế nào? Không phải ngay đến cả nữ nhân này ngươi cũng chưa từng nghe nói đến chứ."

Hàn thu hồi ánh mắt nhìn gương mặt có vẻ hơi tái nhợt của A Cửu.

Đây là gương mặt trái xoan xinh xắn, lần đầu tiên nhìn vào mắt nàng sẽ không khiến cho người nhìn có bất kỳ kinh diễm nào, nhưng mà nhìn lần thứ hai, ngươi sẽ phát hiện, đôi mắt trong sáng của nàng rất sáng, lúc nhìn trực tiếp vào người sẽ không có sợ hãi nào, thậm chí khi nàng nhìn thẳng, sẽ cảm thấy, có thể bị ánh mắt nàng xuyên tim.

Cái mũi thẳng xinh xắn, sắc môi màu hồng phấn tự nhiên, giữa môi dưới có một nét nhàn nhạt như mỹ nhân, hàm dưới càng thêm hoàn mỹ dịu dàng.

Hàn khẽ nhíu mày, tránh đôi mắt nghi hoặc của A Cửu, ánh mắt nhìn vào môi nàng.

"Nếu như nói, giang hồ đều biết quân quốc có một sát thủ gọi là A Cửu. Ta nghĩ lúc này khắp thiên hạ vô luận là ai, đều biết Quân Khanh Vũ đã bị Vinh Hoa phu nhân nắm trong lòng bàn tay."

"Ta biết Vinh Hoa phu nhân, cũng có nghe đồn, Quân Khanh Vũ chỉ có sủng ái thêm, thế nhưng chuyện này và chuyện Quân Khanh Vũ lui binh có quan hệ với nhau sao?"

"Vì sao không có vấn đề gì?"

Hàn cười lạnh hỏi lại.

"Ngươi nói xem Quân Khanh Vũ sẽ thế nào nếu lúc này Vinh Hoa phu nhân trong tay Mạc Dương?"

"Cái gì?"

A Cửu không khỏi xuy một tiếng.

Hàn nói Vinh Hoa phu nhân ở trong tay Mạc Dương, tự nhiên đó là nàng mà, nếu đối phương sớm phát hiện thân phận nàng, hai người còn có thể ở trong xe ngựa nói chuyện phiếm sao?

"Ngươi cười cái gì?"

"Ta đang cười, các ngươi là đang nói đùa. Vinh Hoa phu nhân ở trong tay Mạc Dương, vậy tại sao ta không thấy. Huống chi, thiên hạ này ai không biết, Vinh Hoa phu nhân ở kinh thành, chẳng lẽ còn có người của ngươi có thể đem Vinh Hoa phu nhân ra khỏi kinh thành sao?"

Quả thực là nói nhảm mà thôi, bản thân nàng ngay trước mặt.

Huống chi, Quân Khanh Vũ vẫn như cũ đâu dễ bị người ta uy hiếp.

Coi như là vì nàng, mặc dù là hắn thích nàng, mặc dù là thương yêu nàng, mặc dù là...

A Cửu khẽ rũ đôi mắt xuống.

Thế nhưng hắn sẽ vì nàng mà buông tha thiên hạ sao?

"Xem ra ngươi không tin lời nói của ta là thật."

Hàn lắc lắc đầu, đôi mắt nhìn nữ tữ đột nhiên buồn bã, nói.

"Ngươi không tin lời của ta, vậy người dân bên ngoài nói thì ngươi cũng không tin sao."

"Nói cái gì?"

A Cửu nhìn về phía bên ngoài xe ngựa, nhớ lại lúc ăn cơm có một ít lời thảo luận của người ta..

"Ta vừa nhận được hai lá thư nói Quân Khanh Vũ đã hai lần lui binh, mà lúc này sườn núi cốc, đã không có người nào, ngay một canh giờ trước đã hoàn toàn bỏ chạy. Mà bây giờ, chính Thừa Tướng đại nhân dẫn theo người của hắn từ sườn núi cốc đi ra, nếu như không có sai sót thì trước hừng đông là có thể cùng Mạc Dương hội hợp."

"Không có khả năng!"

Giọng A Cửu đột nhiên cao.

Sớm ở buổi trưa, Quân Khanh Vũ liền rơi xuống sườn núi cốc.

"Xem ra ngươi vẫn là không tin? Không còn cách nào, lúc bình minh chúng ta có thể cùng Mạc Dương hội hợp, chẳng thà ta sẽ để cho ngươi thấy vị Vinh Hoa phu nhân kia."

Âm điệu của Hàn rất bằng phẳng, A Cửu nhìn không ra chỗ nào phát hoảng.

Trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, chẳng lẽ Thu Mặc xảy ra chuyện.

Hay là đối phương làm một Vinh Hoa phu nhân giả?

Thế nhưng cũng sẽ không, Cảnh Nhất Bích biết thân phận thật của nàng, nếu thật là bị uy hiếp, vậy hắn nhất định sẽ nói chân tướng cho Quân Khanh Vũ.

Hơn nữa, nàng tin hiện nay Cảnh Nhất Bích giúp đỡ Quân Khanh Vũ, nếu không, hắn cũng sẽ không để nàng về kinh thành, mà là đưa đến nơi khác.

Nhất định là đã xảy ra chuyện gì.

"Dù cho Quân Khanh Vũ lui binh, cũng không thua được, phải biết rằng Mạc Dương cũng không sống quá ngày mai."

"Ngươi nói hắn trúng độc sao?"

Hàn cười cười.

"A Cửu ngươi có thể dùng một khuôn mặt lừa gạt ta, chẳng lẽ ta thì không thể dùng một Mạc Dương đến lừa các ngươi?"

A Cửu giật mình.

"Ta quả nhiên đoán không sai, ngươi thật sự không phải người của Mạc Dương, chẳng qua giúp đỡ Mạc Dương là lấy hắn làm con rối đỡ cho ngươi. Vì thế sống chết của Mạc Dương đối với ngươi không sao cả."

"Bây giờ ngươi biết cũng đã trễ, lần này Quân Khanh Vũ thua thảm hại..."

Trên mặt Hàn có một ý cười sâu xa.

"Tin tức của thám tử chúng ta truyền tới, Quân Khanh Vũ nghe nói Vinh Hoa phu nhân bị bắt, tức giận đến thổ huyết, lúc này đã ở trên giường bệnh, căn bản không đi nổi."

Đầu A Cửu nhất thời một ầm một tiếng, trong nháy mắt hơi thở nghẹn lại ở yết hầu..

Nàng vốn không tin, thế nhưng nghe thấy Quân Khanh Vũ bị bệnh, thậm chí nàng cũng có chút mất đi bình tĩnh.

Chú ý tới trên mặt có nét lo lắng A Cửu, nhớ tới lúc trước nữ nhân này kiên định nói, Quân Khanh Vũ có thể thống nhất lục quốc, Hàn không khỏi cảm thấy buồn cười.

Hắn không hiểu rốt cuộc nữ nhân này vì cái gì mà chấp nhất như vậy?

Hơn nữa tin tức hắn có được rằng nữ nhân này đã nhiều lần cứu Cảnh Nhất Bích.

Cũng không biết vì sao, Hàn lại chỉ đem nàng và Quân Khanh Vũ có liên quan.

A Cửu không nói gì thêm, chỉ là dựa vào trong xe ngựa, bản thân tận lực suy nghĩ vì sao mọi chuyện lại phát triển thành sự tình như vậy?

Mà thứ gì lại có thể làm cho Quân Khanh Vũ tin nàng thực sự đang ở trong tay đối phương?

Quân Khanh Vũ, đây rõ ràng là mưu kế, chàng không thể tin.

Trong đầu chợt loé lên tia sáng, A Cửu nhớ lại nàng lệnh Minh Phong đi truyền tin, mà bản thân lại bị Cảnh Nhất Bích đuổi về kinh thành, chỉ sợ hắn cũng biết nàng mất tích, nhất định sẽ tìm đến nàng.

"Có thể dừng xe ngựa để ta xuống không?"

A Cửu ngước đôi mắt nhìn về phía Hàn, giọng nàng có vẻ hữu khí vô lực.

"Ngươi lại muốn làm cái gì?"

Hàn nhất thời cảnh giác, nhìn nữ tử đang co ro trong góc.

"Ngươi thử cứ cuộn mình mãi như vậy xem đứng lên có khó chịu hay không, hơn nữa ta uống nhiều quá nước... Muốn đi tiểu."

Khuôn mặt lạnh lùng của Hàn nhất thời đỏ lên, trừng mắt A Cửu.

"Ngươi lại muốn diễn trò?"

"Ngươi buộc ta chặt như vậy, chẳng lẽ ngươi cho là ta còn có thể trốn sao?"

A Cửu khẽ nở nụ cười.

"Hơn nữa, ta cũng thật tò mò, các ngươi rốt cuộc dùng hàng giả như thế nào để lừa Quân Khanh Vũ?"

"Hàng giả?"

"Đúng vậy. Quân Khanh Vũ sẽ không đến mức ngay cả nữ nhân của hắn cũng không nhận ra. Hơn nữa đa tâm của hắn ngươi còn không rõ hơn ta sao? Ngươi cũng tin là hắn thật sự lui binh, mà không phải kế trúng kế?"

Kế trúng kế?

Hàn không nói gì, chỉ chăm chú vê đôi môi hắn.

Đối với quân cờ là Vinh Hoa phu nhân này, kỳ thực cũng là gần đây hắn mới nhận được tin tức.

Vốn dĩ hắn cũng không có nghĩ đến muốn bắt cóc Vinh Hoa phu nhân để uy hiếp Quân Khanh Vũ, huống chi, hắn cũng không tin, Mạc gia có bản lĩnh đem nữ nhân kia ra khỏi kinh thành.

Nhưng là tin tức hắn nhận được như vậy.

"Đi tiểu? Mọi người có tam cấp, huống chi là nữ nhân."

Đột nhiên A Cửu oán giận đứng lên, tựa người ở góc, mà Hàn đang dựa vào cửa. A Cửu đứng dậy, đánh tới trên người hắn, một cước đá văng cánh cửa.

Nhìn nàng muốn nhảy khỏi xe, Hàn một phen ôm lấy nàng, A Cửu cũng không tỏ ra yếu kém, một cước đạp về phía Hàn.

"Đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhân thì ta không dám động thủ?"

Hàn đem A Cửu áp trên khung cửa, xe ngựa bị phá tung, nhất thời gió lạnh luồn vào, làm cho người ta một trận run run. A Cửu thấy nàng không nhúc nhích được, không có phản kháng, chỉ là nói.

"Ta chẳng qua muốn đi ngoài mà thôi."

Vừa nói ánh mắt vừa nhìn bên hông nàng, cái túi kia đã rơi xuống đất.

Người của Tử Nguyệt hẳn là rất nhanh sẽ tìm đến.

"Ăn cái này đi!"

Hàn lấy từ trong tay áo ra một bình thuốc đặt ở trước mặt, nhìn A Cửu vẻ mặt cảnh giác, vội nói.

"Yên tâm, đây không phải là độc dược. Cứ như vậy giết ngươi, cũng là đáng tiếc cho nhân tài. Đây chẳng qua chỉ là thuốc làm cho ngươi thích ngủ hơn đồng thời làm ngươi mất đi sức lực mà thôi."

A Cửu nhẹ nhàng ngửi ngửi, thời gian trước nàng ở trong cung có nghiên cứu thư tịch về các loại thuốc tê, lúc này, ngửi ra bên trong có vị cà độc dược, mà không có loại độc dược trí mạng nào.

A Cửu nghĩ nghĩ, vẫn là nuốt thuốc vào, mà mùi vị này lại làm cho nàng nhớ lại lúc uống thuốc Cảnh Nhất Bích cho nàng kẹo.

Trong chốc lát đáy mắt A Cửu hiện lên vẻ khác thường.

Hóa ra, cấp trên của Hàn vốn là người kia.

A Cửu co rúc ở góc, nhìn Hàn .

"Ngươi cho ta đi tiểu đi?"

Rốt cuộc Hàn cũng không chịu nổi sự dong dài của A Cửu, tìm được một nông gia ven đường, liền cho nàng xuống xe.

A Cửu đi xong cũng trở về rất nhanh, dây thừng vẫn như cũ buộc chặt hai tay nàng, lên xe ngựa ngồi yên tĩnh.

Thuốc có hiệu quả rất nhanh, nữ tử trong góc dùng sức giẫy giụa mí mắt mấy cái, có chút phẫn nộ trừng hắn mấy lần, sau đó yên lặng ngủ.

Cư trong không khí có nhàn nhạt mùi đàn hương nói, Hàn dựa vào ở trong xe ngựa, ánh mắt rơi vào A Cửu trên người, tựa hồ đang suy tư cái gì.

Nửa ngày sau hắn đứng dậy lấy áo choàng bên cạnh khoác lên trên người nàng, sau đó đặt lên cổ tay nàng bắt mạch.

Thực sự là kỳ tích, đứa bé này thế nhưng vẫn an ổn như vậy. (bình an+ yên ổn)

Thân thể nàng có hàn khí, theo lý thuyết, nếu là có thai nữ tử đều không thể đi lại, càng không thể nhiễm hàn.

Nhưng đứa nhỏ đích xác an ổn, hơn nữa trong cơ thể nàng còn có một luồng hơi nóng, đúng là có người bức nội lực vào cơ thể nàng.

Lúc trước cho rằng nàng là nữ tử bình thường, cũng là bởi vì nàng đang mang thai lại không có nội lực, hơn nữa, ngón tay xinh đẹp tuyệt trần, căn bản không giống một sát thủ.

Đồn đại trong sát thủ, không có bất kỳ nội lực nào, hơn nữa coi như nàng chỉ biết dùng chủy thủ.

Hàn dùng sức kéo kéo áo choàng, rốt cuộc vẫn là vì A Cửu mà đắp lên, sau đó dựa vào trong xe ngựa, tiếp tục nghiên cứu địa đồ.

Nhưng mà ánh mắt lại nhịn không được lần nữa rơi vào trên người nữ tử đang ngủ sâu, lúc trước A Cửu này hiện thân ở kinh thành, mấy nghìn ngự lâm quân của Quân Khanh Vũ đều không có hiện pháp bắt lấy hắn, mặc dù người không ở kinh thành, thế nhưng căn cứ vào giao thiệp, hắn đi điều tra.

Lại tra không được bất luận tư liệu gì về nàng, hơn nữa đối phương làm việc, căn bản là khó có thể suy đoán được.

Nếu nói là nàng và Quân Khanh Vũ có quan hệ. Vậy vì sao, lần này nhìn thấy nàng, lại xuất hiện bên một người đang dắt ngựa ở trên trấn nhỏ, mà không phải là quân doanh của Quân Khanh Vũ?

Mà hắn lại đem nàng bắt thì thế nào, báo cho cấp trên biết, sát thủ gọi là A Cửu kia là một nữ nhân? Hơn nữa lại còn có thai?

Sau đó thì sao?

Khuyên nàng quy hàng?

Chuyện này cơ hồ không có khả năng!

Hoặc giết nàng? !

Nhưng vì sao giết nàng? !

Hắn không tìm được lý do để giết nàng, nàng là sát thủ, đều là công cụ giết người mà thôi, không tính là kết hận thù cùng nàng, cho dù lúc đó nàng bắt cóc hắn, nhưng hắn rốt cuộc cũng không nổi sát ý với nàng được.

Hàn trở lại vị trí, trong lòng không khỏi ảo não, thực sự lúc đó có thể không nhảy xuống xe ngựa mà nắm nàng rời đi.

Đến thời điểm này, Hàn mới chú ý tới, Mạc lão tặc lại sớm hơn một bước cùng Mạc Dương hội hợp.

Lúc này, mặt trời vừa lặn, mấy vạn đại quân dừng lại, đồng thời binh lực của Quân Khanh Vũ tất cả đều đã tới rồi.

Buổi trưa hai quân đã khai chiến trên băng tuyết.

Tới quân doanh, Hàn yên lặng an bài người tìm cách đưa nữ tử đang hôn mê trở về doanh trướng. Bởi vì uống thuốc, nàng vẫn còn ngủ, cũng yên tĩnh, chỉ là hai mắt nhắm nghiền.

Ánh mắt rơi vào hai tay nàng bị trói, trên cổ tay, dây thừng đã để lại một vết bầm tím.

Hàn thở dài một hơi, ngồi xổm người xuống chậm rãi cởi ra, thế nhưng hắn chợt nghĩ đến, đột nhiên ngừng động tác, liếc mắt nhìn A Cửu một cái, xoay người đi ra ngoài.

Hai quân giằng co, cách nhau không tới mấy trăm mét, từ xa vẫn có thể thấy bên bên khôi giáp màu đen và chiến kỳ màu hồng viền vàng, dưới ánh mặt trời còn chưa khai triển cũng đã làm cho khí thế áp bách.

Bước nhanh đi tới doanh trướng Mạc Dương, lại nhìn thấy một nam tử mặc y phục màu tím đen, đứng ở trước địa đồ, trong tay không ngừng chỉ vẽ cái gì.

Mà thoạt nhìn thần sắc Mạc Dương rất tốt, cơ hồ không có dấu hiệu trúng độc, hiển nhiên, trong nháy mắt độc kia sẽ bạo phát.

Lúc này, thần sắc hắn thập phần tâng bốc, nghe ý kiến nam tử trung niên bên cạnh.

Nhìn thấy Hàn tiến vào, ánh mắt nam tử trung niên nhìn qua, trong mắt lộ ra sự khôn khéo, sau đó cười.

"Đây là Hàn quân sư?"

"Hàn tham kiến đại nhân."

Hàn mỉm cười đi tới, ánh mắt rơi vào trên bản đồ, nhìn Mạc lão tặc làm mấy ký hiệu, xem ra, hắn cũng muốn trộm rút binh lực ra, tấn công Quân Khanh Vũ.

"Tiểu tử kia tự cho là đủ lông đủ cánh, muốn cùng lão phu đối đầu, hôm nay lão phu để hắn phải đại bại mà trở về."

"Phụ thân đại nhân, nữ nhân hại chết muội muội kia hiện tại nhốt ở đâu, cho ta đi gặp nàng."

"Gặp cái gì! Lúc này ngươi còn nghĩ rằng ta không biết suy nghĩ của ngươi sao!"

Giọng Mạc lão tặc hung ác, phẫn nộ chỉ tiếc rèn sắt không thành, con hắn so với ai khác cũng không bằng!

Nhưng mà nó lại là nhi tử của hắn!

"Ta chỉ là muốn nhìn xem, rốt cuộc nữ nhân như thế nào lại khiến cho Quân Khanh Vũ lui binh mà thôi!"

Mạc Dương thấp giọng nói.

"Hơn nữa, hôm nay nữ nhân kia nhất định phải chết, nếu không gặp thì chết vô ích."

"Phụ thân biết rõ ngươi!"

Mạc lão tặc nghiêm nghị nói, sau đó nhìn về phía Hàn.

"Hàn đại nhân, ngươi phụ tá con ta nhiều năm, sau này ta sẽ không bạc đãi ngươi. Hôm nay là quyết chiến, quân cờ tất thắng của chúng ta là nữ nhân kia, vì đề phòng tiểu tử Quân Khanh Vũ tiểu tử kia phái người tấn công, liền lệnh đại nhân ngươi tạm thời bảo vệ Vinh Hoa phu nhân."

Hàn liếc mắt nhìn địa đồ kia, hiện nay Mạc gia không cách nào đánh vào kinh, sinh ý nghĩ cứ để tuyến như vậy, làm cho Quân Khanh Vũ lui về kinh thành, sau đó tự phong đất ở tại nơi này.

Từ đó chia thành hai nước.

Thực sự là tính toán tốt!

"Đã hiểu."

Hàn gật gật đầu, ba người thương nghị đối sách, mà buổi trưa cũng không khác lắm, hai bên binh sĩ giằng co đều có chút thiếu kiên nhẫn.

Đối diện đã gõ trống, Mạc Dương mặc khôi giáp, phất phất thanh trường đao trên tay, ánh mắt thập phần chẳng đáng.

"Nhìn ta tự mình chém đầu ma quân ốm!"

Lúc này, phụ tử Mạc gia cùng ra chiến trường, sĩ khí bên này nhất thời tăng vọt, hơn nữa Quân Khanh Vũ đột nhiên lui binh, trong doanh có người tự suy đoán nguyên nhân.

Trước Mạc lão tặc đã mang binh ra, lập tức Mạc Dương mang theo Vinh Hoa phu nhân đuổi kịp Mạc lão tặc.

"Tướng quân, Hàn có một chuyện cần thương lượng cùng ngươi. Kính xin vào trong doanh thương nghị."

Mạc Dương theo Hàn cùng tới doanh trướng, vừa vào cửa, đột nhiên cảm giác được đầu choáng váng một trận, không khỏi hỏi.

"Hàn, ngươi để mùi gì trong phòng lại khiến bản tướng quân khó chịu."

Mành buông, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra một tia cười lạnh, lập tức trường kiếm trong tay tách khỏi vỏ, tia sáng trắng hiện lên, chỉ trong nháy mắt ba thước máu tươi rơi trước A Cửu.

"Thân thủ của Hàn quả nhiên tốt nha!"

Nhìn Mạc Dương đã trở thành thi thể không đầu nằm trên mặt đất, A Cửu bội phục gật gật đầu.

"Có điều sẽ khai chiến lập tức, trống trận mấy ngày liền mà lúc này ngươi lại ở phía sau giết tướng quân người ta, ngươi nói một trận này, ngươi thế nào thắng được."

Hàn dùng khăn lụa đem máu trên thân kiếm lau thật sạch sẽ, lập tức bên ngoài có một người bịt mặt tiến đến gần mành, người nọ kéo mảnh vải đen xuống, lộ ra khuôn mặt giống Mạc Dương như đúc.

"Đây là phương pháp mà ngươi dạy. Mạc Dương trúng độc sớm muộn cũng chết, ta không thể để cho hắn chết ở chiến trường, bởi vì hắn vừa chết. Bọn họ tất thắng."

"Ngươi phải nói rằng con rối của ngươi tất thắng."

A Cửu tựa ở góc, xoay cái cổ đã ngủ cả đêm.

"Thay quần áo đi, ta dẫn ngươi đi gặp người như thế nào lại khiến cho Quân Khanh Vũ lui về kinh thành."

Nói xong lệnh cho người đem tới một bộ quân trang, ném cho A Cửu.

"Ngươi cho ta ra chiến trường? Chẳng lẽ không sợ ta một đao giết ngươi?"

"Ngươi bây giờ còn chưa có tư cách này."

Hàn cúi người khống chế cổ tay A Cửu, thuốc trong thân thể còn chưa tan đi hết.

"Hơn nữa, cho dù công phu của ngươi có tốt, có thể địch nổi mấy vạn đội quân sao, huống chi, sợi dây trên người ngươi, ta cũng chưa từng nghĩ đến muốn cởi ra cho ngươi."

"Ý tứ của ngươi là muốn trói ta ra chiến trường."

"Ngươi nói đúng."

Hàn nói xong, sau đó mang người ra khỏi doanh trướng, nói với người bên cạnh.

"Ta đi phía trước ngươi, về phần Vinh Hoa phu nhân kia đợi một lúc dẫn tới cùng nữ nhân kia."

Nói xong, xoay người lên ngựa.

Chiêng trống cả ngày, chiến kỳ bay tán loạn, Cảnh Nhất Bích ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt nhìn sâu vào quân đội đông nghịt.

Mà phía trước, thanh âm cực kỳ càn rỡ lại là do Mạc lão tặc nói ra.

"Thế nào? Con ma bệnh tật của các ngươi không dám ra sao?"

Một người tướng lĩnh bên cạnh hướng về phía Cảnh Nhất Bích lớn tiếng hô.

"Đại nhân!"

Lúc này Trần tướng quân bên cạnh Cảnh Nhất Bích rút ra trường mâu, lại bị Cảnh Nhất Bích ngăn cản.

"Đối phương dùng phép khích tướng, tạm thời đừng động."

"Người chúng ta muốn đâu?"

Cảnh Nhất Bích cưỡi ngựa, lạnh giọng chất vấn, trên người mặc chiến y màu bạc, cầm trường kiếm trong tay, chiếu lên tuyết trắng, tư thế oai hùng mà thoải mái.

"Người nào? Ngươi là nói Vinh Hoa phu nhân? Hoàng thượng không ra, đương nhiên phu nhân không có ở đây."

Đối phương cuồng vọng cười lên, đồng thời cố ý tăng thêm bốn chữ Vinh Hoa phu nhân, tiếng nói vừa dứt, quả nhiên phía sau Cảnh Nhất Bích truyền đến tiếng nghị luận.

Lúc trước khi Quân Khanh Vũ lui binh đồng thời Mạc lão tặc liền tung lời đồn, nói Vinh Hoa phu nhân bị bắt, Hoàng Thượng bệnh nặng, ý đồ đánh tan sĩ khí bên Quân Khanh Vũ.

Mà một ngày mấy lần lui binh, trong quân càng có người nghị luận sôi nổi, ngày đó canh giữ ở sườn núi cốc, rõ ràng có thể bắt, Mạc danh lại lui binh.

Mà sau đó đến bây giờ, cũng không nhìn thấy Hoàng Thượng xuất hiện.

Lần này lại từ trong miệng đối phương kiêu ngạo nói ra, tự nhiên sẽ khiến cho tướng sĩ phản ứng.

"Chẳng lẽ Ngũ nhi thật sự thổ huyết mà chết sao ! Ha ha."

Mạc Dương tiến lên một bước, trường thương chỉ về phía Cảnh Nhất Bích, cười ra tiếng.

Mặt Tướng quân bên người Cảnh Nhất Bích nhất thời tối sầm, rút kiếm sẽ xông ra.

"Đừng hành động thiếu suy nghĩ, đừng nhìn tới hắn."

Cảnh Nhất Bích đưa tay ngăn cản, ánh mắt nhìn phía sau Mạc Dương, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng hoan hô.

Không khỏi ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy y phục màu nhạt xuyên qua, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt nam tử thâm thúy, cưỡi trên chiến mã màu đen.

Ánh mắt nam tử kia nhàn nhạt đảo qua phía trước, sau đó rơi trên mặt Cảnh Nhất Bích, con ngươi sắc lướt qua tia mỉm cười.

Cái loại cười này chứa đựng phần thắng đã nắm chắc, cảm giác về sự ưu việt.

Cảnh Nhất Bích hơi nhíu mày, nhìn người kia trong nháy mắt đã ra tới, kỳ thực đã biết thân phận của đối phương.

Lúc này, đối phương cũng không nói lời nào, nhưng mà khí thế, cũng đã áp qua bên cạnh phụ tử Mạc gia.

Mạc Dương có lục đại tướng lĩnh, mỗi người anh dũng hiếu chiến, đều nghe lệnh của Mạc Dương, mà trong đồn đại thì người Mạc Dương tin cậy nhất là quân sư của hắn, Hàn.

Nhìn khí thế của người này, Cảnh Nhất Bích biết lời đồn đại không phải giả.

"Quân Khanh Vũ còn không chịu xuất hiện, các ngươi tiếp tục rống, hiện nay đối phương đã rối loạn."

Hàn nhẹ giọng nói với Mạc Dương.

"Đợi một lúc, nghĩ biện pháp buộc Quân Khanh Vũ ra tay, hắn khẽ động, chúng ta liền nghênh địch, dụ dỗ ngựa của hắn đi tới chính giữa. Lại mang Vinh Hoa phu nhân ra, đến lúc đó nếu như hắn thật sự có động thái gì khác liền nhân cơ hội mà bắt hắn."

Kỳ thực, Hàn cũng không muốn dùng chiêu bắt giặc phải bắt vua trước, dù sao muốn làm cho một Đế Vương dã tâm bừng bừng ở chiến trường vì một nữ nhân mà do dự, điều này là không có khả năng.

Chẳng qua hắn muốn kích thích đối phương, làm cho lòng quân của đối phương đại loạn, đó là điều tất nhiên.

Nghe nói thân thể Quân Khanh Vũ bệnh nặng, đã không có cách ngủ tiếp, nếu lại nói qua một chén trà, đối phương còn không ra, vậy bọn họ đã cho bên này cơ hội công kích.

Hơn nữa, Hàn đã phân phó một ít binh lực nghĩ biện pháp đừng động, làm ra một cái túi sao cho đối phương biết không phải giả.

Nghe thấy Hàn chỉ huy, bên này Mạc Dương cấp bách rầm rĩ hô.

"Quân..."

Bên Mạc gia đang muốn cấp bách kêu, trong không khí, một đạo sát khí thẳng mà bức đến, đôi mắt Hàn trầm xuống, nắm chắc cương ngựa, một tay khác rất nhanh rút kiếm ra.

Nhưng mà, kiếm còn chưa rút ra khỏi vỏ, sát khí kia đã xẹt qua đỉnh đầu, sau đó nghe được một trận rối loạn ở phía sau.

Chợt quay đầu lại, nhìn thấy trên đại kỳ Mạc gia, lại bị một mũi tên thiết bắn đứt.

Nếu không phải là người bên cạnh nhanh tay nhanh mắt thì chiến kỳ kia đã rơi trên mặt đất.

Sát khí thật bén nhọn!

Hàn nhìn về bên phía Cảnh Nhất Bích, suy tư kiếm xem ai bắn ra, đột nhiên nhìn thấy tất cả mọi người sôi nổi lui về phía sau một bước, lập tức băng tuyết chấn động bởi tiếng hô to ngô hoàng vạn tuế!

Thanh âm vang dội như muôn vàn tiếng cùng vang một lúc, cùng lúc đó, giữa băng tuyết rộng lớn có tiếng chân, thế nhưng hơi đình trệ.

Đối phương căn bản hiểu rõ sát khí, ngay trong nháy mắt đột nhiên lên cao, trong không khí ẩn ẩn có thể nghe thấy được tâm huyết của chiến sĩ.

Hàn híp hai mắt lại, nhìn thấy một người cưỡi bạch mã khoan thai tiến chậm tới.

Trong nháy mắt đó, đáy mắt Hàn xẹt qua một tia ngạc nhiên.

Sự xuất hiện của người kia so với tưởng tượng của hắn hoàn toàn khác biệt, đối phương không có mặc long bào đại diện cho Hoàng tộc, cũng không có mặc chiến y làm cho người ta cảm thấy hắn có tư thế oai hùng mà thoải mái.

Người kia mặc áo choàng trắng tuyết, vây quanh là màu tím chồn lộ ra gương mặt trắng nõn như tuyết.

Mà đôi môi đỏ sẫm cong lên một đường khinh miệt, phía trên cánh mũi thẳng là một đôi mắt thâm thuý dị thường, mặt mày cân đối, lông mi đày, đảo qua mọi người, ánh mắt biếng nhác còn mang theo vẻ thờ ơ.

Còn có sợi tóc tùy ý vén ở bên hông kia, lúc cưỡi bạch mã đi tới, tóc ở trong gió bay lượn thật đẹp.

Nếu như nói Cảnh Nhất Bích có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, tuyệt diễm thiên hạ. Thì người này có dung mạo, này... tựa hồ là yêu nghiệt thiên hạ.

Không giống một Đế vương chỗ nào, căn bản là một thần tiên từ trên trời xuống.

Nhưng mà, đôi tròng mắt kia cùng thần sắc biếng nhác, mân đôi môi, liếc nhìn lại có loại khí chất vương giả thiên hạ.

Đáng sợ hơn chính là trong tay hắn hắn cầm một cây cung, mà mũi tên vừa rồi là do hắn bắn ra!

Mấy ngày qua nghe lời đồn, có ý đồ đả kích tinh thần đối phương, kế hoạch đánh tan lòng quân, ngay khi mũi tên đối phương kia bắn trúng liền nát bấy.

Hắn vẫn ở phía nam, ít đi kinh thành, nhưng mà đối chuyện của vị quân vương này, thì nghe nhiều lắm.

Trong lời đồn đại, thân thể hắn đã yếu lại nhiều bệnh, hơn nữa ham mê nữ sắc, tam đại mỹ nhân đều nhét vào trong lòng, không chỉ như vậy, hắn không hỏi chuyện triều đình mà lưu luyến son phấn.

Đương nhiên, Hàn biết rõ đó là đồn đại, nếu không sao có thể làm cho Mạc Dương đích thân xuất ngựa bày mưu tính kế.

Chỉ là khi thực sự nhìn thấy vị Đế Vương này, Hàn vẫn không khỏi cả kinh.

Còn đối với khí chất vị Hoàng Đế này lại càng kinh ngạc.

Quân Khanh Vũ cưỡi ngựa chậm rãi đi tới phía trước, nhẹ nhàng vứt cung trong tay cho tướng lĩnh bên cạnh, hất cằm lên, ánh mắt lạnh tìm phương hướng.

Cuối cùng ánh mắt rơi trên mặt Mạc lão tặc.

"Chậc... Cảm tình của nhạc phụ đại nhân thật tốt, Trẫm cho rằng, ngươi cả đời đều núp ở sườn núi cốc kia rồi!"

Quân Khanh Vũ cười cười, sắc mặt trắng bệch lại càng nổi bật ở trên tuyết. Mà đôi môi kia lại quá hồng, y phục màu tím chồn lĩnh, làm cho khí chất cao quý của hắn thêm mấy phần xinh đẹp.

"Trẫm đã đáp ứng yêu cầu của ngươi, thả ngươi ra sườn núi cốc, cùng ngươi ở đây quyết chiến. Trẫm đã tới. Chỉ là người mà trẫm muốn đâu?"

Cảnh Nhất Bích nhìn về phía Quân Khanh Vũ, lúc này khuôn mặt hắn không khác gì so với bình thường, nhưng mà bởi vì dựa gần hắn nên có thể cảm giác được rõ ràng lúc hắn nói chuyện, giọng đi qua phổi.

Đó là bởi vì ho ra máu quá độ mà thân thể có dấu hiệu suy yếu.

Sáng sớm Hữu Danh đã tới, nói rằng sợ Hoàng Thượng không thể ra chiến.

Không ngờ, hắn vẫn phải tới, mặc áo choàng nhẹ nhàng, hẳn là chiến y quá nặng, chính hắn cũng lo lắng sẽ kiên trì không được bao lâu.

Đôi mắt Cảnh Nhất Bích chốc lát hiện lên vẻ lo lắng, chú ý tới vết máu trên môi hắn. Mũi tên vừa rồi, trong nháy mắt đã lấy lại khí thế cho bên này, mà chỉ sợ Quân Khanh Vũ cũng đã dùng toàn bộ khí lực.

Lúc này, trực tiếp mở miệng hỏi A Cửu ở nơi nào, hiển nhiên thể lực tiêu hao dần, sẽ lộ ra chân tướng.

"Muốn nhìn thấy người sao?"

Mạc Dương câu môi cười, sau đó chỉ về hướng đại quân đông nghịt phía sau.

"Vinh Hoa phu nhân ở phía sau, nếu Hoàng Thượng nóng ruột, có thể đích thân tới đón nàng."

Quân Khanh Vũ nhất thời giận tái mặt, nhất thời tay nắm cương ngựa run nhè nhẹ, ánh mắt lại không khỏi tự mãn tìm người, nhưng mà, cũng không nhìn thấy cái người quen thuộc kia.

"Hoàng Thượng, đây là phép khích tướng của đối phương. Hơn nữa, Mạc Dương trúng độc, theo lý đã chết, nhưng Mạc Dương này, rõ ràng không phải là Mạc Dương thật."

"Trẫm biết."

Quân Khanh Vũ liếc mắt nhìn Cảnh Nhất Bích.

"Thế nhưng Mai Nhị đang ở bên trong, nếu như không xuất binh, bất lợi nhất là chúng ta."

Hơn nữa, hắn đợi không được!

Hắn biết Hữu Danh tìm cách ngăn cản hắn đi, thế nhưng hắn muốn nhìn Mai Nhị, xác nhận nàng bình yên vô sự.

Đối phương kích thích như vậy, trước không phải là vì muốn hắn loạn thu binh lại sao?

Mũi tên vừa rồi của hắn làm sĩ khí tăng nhiều, đánh nát lời đồn đại, hiện tại xuất binh kỳ thực là đúng thời gian!

"Đã như vậy Trẫm sẽ không lưu tình ."

Quân Khanh Vũ một lần nữa cầm cây cung trong tay tướng lĩnh, đem ba mũi tên đặt lên dây cung, đầu ngón tay buông lỏng, ba tên phát ra.

Cùng lúc đó, ba đường binh làm lá chắn, cầm trong tay trường mâu, ở giữa vang lên tiếng trống trận, xông về quân địch.

Chớp mắt một cái, trên đất rộng, huyết tinh ngút trời, một màn chém giết, trong phạm vi đều có thể nghe thấy tiếng chiến sĩ hò reo.

Mấy ngày nay tướng lĩnh đều chờ vì giờ khắc này, khởi binh giết người.

Vừa mới khai chiến, binh lực của Mạc gia hiển nhiên có chút chống đỡ không nổi, bắt đầu lui về phía sau.

Thấy tình huống này, Quân Khanh Vũ dùng chân kẹp vào bụng ngựa, rút ánh trăng trong tay áo ra, mang theo kỵ binh xông lên.

Mà Cảnh Nhất Bích thì mang theo đội quân, tiến hành bọc đánh xung quanh.

Hàn không ngờ rằng đối phương mở màn có thế công mãnh liệt như vậy, lập tức cả kinh, lại nhìn thấy Quân Khanh Vũ xông về phía Đừng thừa tướng.

Nhiều năm trước, Quân Khanh Vũ có từng nghĩ tới muốn lấy đầu người Mạc gia.

Năm mà kinh thành có tuyết rơi, hắn bảy tuổi, bộ dáng là một nữ hài tử được mẫu thân lén nuôi tại thanh lâu, không lâu sau, hắn gặp được một nam tử.

Nam tử kia có thần sắc khuôn mặt giống y như hắn, mẫu thân lệnh hắn gọi người kia một tiếng phụ hoàng.

Mà sau lại hỏa thiêu toàn bộ tây nhai, thậm chí mẫu thân hắn cũng chết.

Sau này, Quân Khanh Vũ hắn lấy thân phận là Hoàng Tử chính thức vào ở trong cung, đồng thời bảy ngày sau, phụ hoàng chiêu cáo thiên hạ, lập Quân Khanh Vũ làm Thái Tử.

Từ nay về sau, khi hắn gặp Mạc gia, mười mấy năm qua vẫn đỡ hắn ngồi trên Hoàng vị của gia tộc.

Thế nhưng trong lòng Quân Khanh Vũ biết rõ hơn ai hết, trận hoả hoạn kia có liên quan đến Mạc gia.

Ý của thái hậu là đem tiểu Hoàng Đế bồi dưỡng thành con rối, mà không phải là Mạc gia.

Nếu thật có một người thành tâm đối xử với hắn cũng chỉ có Mạc Hải Đường.

Hắn biết, hắn nợ nữ nhân kia, nhưng mà, nợ và hận cũng không liên quan tới nhau..

Kiếm trong tay Quân Khanh Vũ áp trên thân kiếm hướng Mạc thừa tướng, khẽ cười nói.

"Ngươi hẳn là nghĩ tới, có một ngày Trẫm sẽ chặt đầu ngươi."

"Hừ! Ngươi muốn làm lão phu run sợ sao?"

Mặt hiện ra nụ cười khinh miệt, lập tức né tránh một kiếm, quay đầu ngựa lại hướng phía sau chạy đi.

Kiếm khí như mưa, máu văng lên khắp bầu trời tạo thành mưa máu, mùi gay mũi toàn bộ tràn ngập trong không khí mùa đông.

Đột nhiên cờ của Mạc gia ngã xuống, mà cùng lúc đó. Có người tới báo, hậu phương bất ngờ có người đánh tới.

Mà căn bản Quân Khanh Vũ một mình tới gần bên Mạc gia, Hàn nhìn Mạc gia liên tiếp lui về sau, trong lòng âm thầm không tốt, chẳng lẽ hắn thực sự đã đánh giá thấp thực lực của Quân Khanh Vũ.

Đúng như lời A Cửu, chiêu này cuả Quân Khanh Vũ vốn dĩ là kế trúng kế!

"Hàn!"

Nhìn cờ liên tục ngã xuống, thừa tướng nhìn Quân Khanh Vũ tấn công, sắc mặt trầm xuống, hướng phía sau hô lớn.

"Đem người dẫn tới."

"Chờ một chút, không phải lúc này."

Hàn muốn ngăn cản, nhưng mà đã không còn kịp rồi, quả nhiên phía sau có người cưỡi ngựa đến cùng một nữ nhân mũ áo trong gió.

Mạc Thừa tướng vừa nhìn, vội vã đi không đợi Hàn nhìn thấy rõ bộ dáng của nữ tử kia, đã nhìn thấy Biệt thừa tướng đem nữ tử kia ôm lên ngựa, sau đó kề kiếm lên cổ nàng.

"Quân Khanh Vũ, ngươi nhìn xem người này là ai?"

Tiếng Mạc thừa tướng xuyên qua Mạc Nguyên, mang theo một tia cười tà nịnh.

Chớp mắt một cái binh lính phía trước đều ngưng đấu, toàn bộ đều nhìn về phía bên này.

"Thế nào, thấy không rõ lắm sao?"

Hắn cười cười, sau đó đột nhiên xốc mũ che gió tuyết trên đầu nữ tử kia lên, trong lúc nhất thời, tức khắc nhìn sợi tóc ở trong gió tung bay.

Mắt người mơ màng...

Hàn chú ý tới, ngay cách đó không xa thân thể Quân Khanh Vũ không bị khống chế quơ quơ, tựa hồ cố hết sức mới đứng vững được.

Nhưng mà trên gương mặt kia dù có thế nào cũng không che giấu được sự hoảng loạn. Vừa cưỡi ngựa vừa liếc nhìn khí thế vương giả thiên hạ.

Hoảng loạn...

Hàn mừng rỡ trong lòng, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này lại là thực sự.

Lúc này đối mặt với đại quân không dám tiến về trước bước nào nữa, thậm chí Cảnh Nhất Bích ở trên ngựa còn khiếp sợ như bị sét đánh, thất vọng đau khổ rõ ràng, lúc nữ nhân này xuất hiện, thực sự thay đổi toàn bộ chiến cuộc.

Chỉ là nữ nhân như thế nào lại có thể làm cho Quân Khanh Vũ và Cảnh Nhất Bích đều lộ ra thần sắc như vậy.

Danh hiệu Vinh Hoa phu nhân hắn đã nghe mấy tháng nay, nhưng mà hôm nay thời gian gấp gáp, hắn cũng không có đi nhìn xem.

Mà bây giờ, lại ở trên chiến trường may mắn thấy được người trong lời đồn này, tài hoa kinh diễm thiên hạ đồng thời là nữ nhân duy nhất từng vì Quân Khanh Vũ mang thai con nối dõi.

Hàn đi về phía trước mấy bước, sau đó quay đầu nhìn về phía nữ tử tóc bay bay trong gió.

Khuôn mặt trái xoan xinh xắn, da trắng như tuyết, hai mắt to hắc bạch phân minh, như mực vựng nhuộm đồng đen, còn cánh mũi xinh xắn kia rất thẳng, đôi môi trình đạm mỹ sắc, cùng với cái cằm đường không chút tỳ vết.

Lần đầu tiên nhìn lại lộ ra khuôn mặt tuyệt diễm thiên hạ, thế nhưng đây lại là dung nhan khiến cho người ta vĩnh viễn cũng không thể quên.

Vì sao?

Là bởi vì lúc trước ánh mắt nàng lạnh lùng xa cách, mà lúc này bởi vì nam tử cầm kiếm phía trước mà trở nên thâm tình dịu dàng sao?

Hay là bởi vì khuôn mặt của nàng và A Cửu đường nét giống nhau? !

A Cửu!

Cái tên này do như lôi điện xẹt qua đại não của Hàn, làm cho hắn trong nháy mắt thanh tỉnh, sau đó quay đầu nhìn về cách đó không xa.

Nơi đó có một người bị ngụy trang y phục của binh sĩ, khuôn mặt giống nữ tử lúc trước, chỉ là nhìn không thấy được ánh mắt của đối phương.

"Mạc đại nhân... Nàng là Vinh Hoa phu nhân?"

Lần đầu tiên, Hàn nghe thấy giọng của hắn đang run rẩy.

"Mai Nhị!"

Không đợi Mạc thừa tướng trả lời, xa xa Quân Khanh Vũ cưỡi ngựa chạy như điên mà đến, lại bị Cảnh Nhất Bích ngăn cản.

Mai Nhị...

Quân quốc có ba nữ nhân mà người người đều biết, một trong số đó là Vinh Kinh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, một là Mạc Hải Đường, mà một trong hai người lại được gả cho Tài học liệt kê tam phẩm.

Cô gái kia tên là Mai Tư Noãn.

Nghe nói ở trong nhà nàng là con thứ hai...

"Quân Khanh Vũ, nữ nhi của ta ở trong cung bị ngươi hại chết, nữ nhân này chết đền mạng cho Hải Đường."

Mạc thừa tướng cười phá lên, làm bộ dùng sức đè kiếm trong tay xuống cổ nữ nhân.

Thất vọng đau khổ trầm xuống, sau đó nhìn về phía A Cửu cách đó không xa.

Hai người, vì sao lớn lên lại giống nhau như đúc?

Tới cùng người nào mới là thật?

"Ngươi xác định nữ nhân này là Vinh Hoa phu nhân?"

Đầu óc Hàn trống rỗng, đột nhiên không phân biệt rõ.

"Hừ, nữ nhân này vào cung lúc lão phu còn ở đó, có hóa thành tro lão phu cũng nhận ra."

Nếu như người này thực sự là Vinh Hoa phu nhân, vậy A Cửu có khuôn mặt giống người này rốt cuộc là ai?

Đầu óc Hàn một mảnh hỗn loạn.

Thế nhưng, vì sao hắn càng cảm thấy được nữ nhân trước mắt này chính là A Cửu.

Đặc biệt lúc kiếm gác trên cổ nàng cũng không nhìn thấy được một tia rung động trong sự yên lặnh kia. Cái loại bình tĩnh này tất cả nữ nhân trong cung đều có sao?

Cũng không nhìn A Cửu ở phía sau!

Một luồng tóc bị kiếm tước rơi, bay lượn trên không trung.

"Ngươi dám động nàng."

Giọng Quân Khanh Vũ hoảng loạn.

Đôi mắt màu tím nhìn vào bạch y nữ tử thật sâu, đích thực không sai, chính là nàng.

Dung mạo ngày nhớ đêm mong kia, ánh mắt quen thuộc kia, lúc nàng nhìn hắn khoé môi nở một nụ cười nhạt.

"Cảnh Nhất Bích, kia... Thật là Mai Nhị."

Quân Khanh Vũ cưỡi trên lưng ngựa, nhìn bạch y nữ tử, giọng nhẹ nhàng run.

"Kia thật sự là nàng."

Hắn cũng ôm hi vọng, hi vọng lần này Mạc lão tặc chẳng qua là lừa dối hắn.

Hắn thậm chí, cũng hi vọng như Cảnh Nhất Bích nói là lừa gạt.

Nhưng mà, cô gái kia đầu tiên xuất hiện ở trước mắt hắn, hắn đã nhận ra.

Mai Nhị...

Chỉ có Mai Nhị nhà hắn mới có thể đối mặt với nguy hiểm, trước sau như một yên lặng, mới có thể vào lúc này nhìn hắn cười cổ vũ.

Mai Nhị của hắn sẽ không sợ.

Cảnh Nhất Bích không nói gì.

Hắn cũng đã nhận ra, kia là A Cửu!

Quân Khanh Vũ không khỏi tiến lên, đối phương liền cất giọng.

"Ngươi dám tiến lên một bước, kiếm này cắt sẽ không còn là tóc Vinh Hoa phu nhân."

"Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"

Quân Khanh Vũ không dám tiến lên, A Cửu xuất hiện, đã làm cho hắn rơi vào thế hạ phong.

"Lấy Mạc Nguyên làm ranh giới, Quân Khanh Vũ ngươi vĩnh viễn không thể qua ranh giới, mà phía nam cũng thuộc về đất phong của Mạc gia ta."

"Khẩu khí của ngươi thật lớn!"

"Thế nào? Chẳng lẽ vị phu nhân này không đáng bằng đất phong? Đã như vậy chẳng thà phu nhân kia vẫn nên ở tại doanh địa Mạc gia chúng ta, chúng ta sẽ khoản đãi ngươi thật tốt."

"Chờ một chút... Trẫm có thể cùng ngươi ký hiệp nghị."

Quân Khanh Vũ giơ tay lên, tướng lĩnh sau lưng cùng lúc lui về phía sau.

Nhìn đến đây đáy mắt Mạc lão tặc xẹt qua một tia cười lạnh.

"Đã như vậy, để Hoàng Thượng tỏ lòng thành tâm, không ngại đưa một người đến đây chứ."

"Hoàng Thượng đây rõ ràng là mưu kế."

"Trẫm biết rõ."

Quân Khanh Vũ gật gật đầu, xoay người xuống ngựa, nhìn về hướng A Cửu, sau đó đi qua.

"Quân Khanh Vũ..."

Nữ tử kia nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm như nói mê, mà hai tròng mắt nhìn hắn đã ngấn lệ.

Mà cũng ngay khi đó, Quân Khanh Vũ và Hàn chỉ chú ý quan sát, nhìn thấy nữ tử kia lặng yên giơ tay lên.

Đôi tay kia, trắng nõn thật đẹp, mười ngón tay dai như xanh nhạt, nhẵn nhụi nhìn không thấy một vết nhăn.

Mà tại cổ tay lại đột ngột có mấy vết tím sậm như dây, giống như là bị dây thừng buộc chặt một thời gian.

Chớp mắt một cái, trong tay nữ tử kia một đạo hàn quang nhanh như tia chớp xẹt qua, máu bắn ba thước, rơi xuống mặt Hàn.

A Cửu...

Hàn nhắm mắt lại, thống khổ đọc lên cái tên này.

Một màn này xảy ra quá nhanh, làm cho Hàn trở tay không kịp, thậm chí còn sợ hãi nhắm mắt lại.

Máu tươi ở trên mặt vẫn còn ấm, khoé môi hắn chỉ có một nụ cười khổ, phía sau lập tức thất thanh truyền đến tiếng nức nở khủng hoảng.

Khi hắn mở mắt ra, nữ tử kia đã dùng tốc độ nhanh như tia chớp, rút ra trường kiếm, chém đầu Mạc Dương.

Khủng hoảng kéo dài, tất cả mọi người ngẩn ngơ tại chỗ, kinh ngạc nhìn một màn này.

Nữ tử kia còn ngồi ở trên ngựa, trường kiếm trong tay rỉ máu, hai mắt lành lạnh, sợi tóc bay bay, còn có đôi môi mím mím cùng với sam y màu trắng bị máu tươi nhuộm đỏ.

Đó mới là sự lãnh huyết chân chính của sát thủ.

"A Cửu..."

Nữ tử này giơ tay lên nhẹ nhàng đẩy ngã thi thể Mạc thừa tướng xuống ngựa, sau đó chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Hàn.

Ngón tay nàng đẹp trắng nõn, không hợp với thanh kiếm đã dính máu kia, nhưng mà kiếm lại ở trong tay nàng.

"A Cửu..."

Hàn chậm rãi mở miệng, nhìn A Cửu.

Ánh mắt của đối phương mang theo tuyệt vọng và cay đắng, A Cửu nhìn không khỏi thở dài một hơi, nhẹ giọng nói.

"Xin lỗi."

Nàng cơ hồ chưa bao giờ nói xin lỗi với ai, tiếng xin lỗi chưa bao giờ được nói ra từ miệng của một sát thủ.

Nhưng mà đối với Hàn, lần này nàng thật sự áy náy.

Hàn tìm một Mạc Dương giả, nếu như trên chiến trường Mạc Dương không chết, Mạc thừa tướng không chết, một trận này bởi vì Vinh Hoa phu nhân bị bắt, vốn dĩ không có bất cứ phần thắng nào.

"Xin lỗi cái gì?"

Trên mặt Hàn có một loại thê lương.

"Xin lỗi vì ngươi đã lợi dụng ta?"

A Cửu không nói gì, nhìn đầu người rơi trên mặt đất.

Lúc này, sự tình quá mức đột nhiên...

Chỉ mấy giây, hai tướng lĩnh đều bị giết chết, quân Mạc gia vẫn còn có vẻ kinh ngạc và hoảng hốt, tựa hồ như một giấc mơ.

Thậm chí Quân Khanh Vũ còn đi tới chính giữa , đôi mắt màu tím cũng khó có được tự tin nhìn A Cửu.

Nhìn khuôn mặt thanh tú kia, nữ tử với vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, dùng một thanh chủy thủ ám sát Mạc thừa tướng, lại chỉ trong nháy mắt, cướp đi kiếm của đối phương, chém về phía đầu của Mạc Dương.

Lần này, chuyện lần này xảy ra chỉ ngắn có vài giây.

Rốt cuộc có người nói qua đây.

"Tướng quân chết, đại nhân đã chết..."

"Tướng quân chết, đại nhân đã chết..."

"Tướng quân chết, đại nhân đã chết..."

Toàn bộ tiếng kêu thất kinh này nhất thời vang lên trong Mạc Nguyên.

Cảnh Nhất Bích cưỡi trên lưng ngựa, nhìn A Cửu, sau đó ra lệnh một tiếng.

"Tấn công!"

Bên này không chút do dự, các chiến sĩ huyết khí dâng lên, như thủy triều vọt tới.

"Giết nàng!"

Phía sau Lục đại tướng lĩnh rốt cuộc cũng kịp có phản ứng, lúc này tất nhiên đã chiến bại, mà điều xoay chuyển cuối cùng chính là giết nàng.

Hàn rút kiếm trong tay ra, chỉ về phía A Cửu, nhưng mà đáy mắt, thế nào cũng không có hận thù, hắn muốn hắn nên hận nữ nhân này.

Hận nàng lần lượt lừa dối hắn, lần lượt lợi dụng hắn.

Nhưng mà, vừa nghe được tiếng xin lỗi kia, lại thực sự làm cho hắn không cách nào hạ thủ.

Thế nhưng, nếu nàng không chết... Căn bản hắn sẽ không có được công đạo.

"Ngươi thật sự là Vinh Hoa phu nhân?"

Hai quân vọt lên, kiếm trong tay Hàn chém về phía A Cửu.

Thân thể A Cửu thơi nghiêng, ở trên ngựa ngăn trở.

Nếu như lúc này Hàn giết nàng, A Cửu sẽ phản kháng, nhưng nàng sẽ không giết Hàn.

"Đúng!"

Trong tiếng kêu giết chạy nước rút, giọng nàng rất thấp, nhưng mà hắn lại nghe được cực kỳ rõ ràng.

"Quân Khanh Vũ..."

Ánh mắt nhìn người cưỡi ngựa đứng xa xa chạy tới, nam tử này lại vì nữ nhân này mà cam nguyện ký hiệp nghị.

"Hắn là phu quân của ta."

"Ha ha ha..."

Hàn cười ra tiếng, tay dùng sức áp xuống phía dưới, hận thanh kiếm trong tay hắn không đâm xuyên qua được lồng ngực của nữ nhân này.

Hắn không rõ, một sát thủ như Tu La của địa ngục, vì sao lại yêu một người.

Vì sao một người như vậy sẽ vì một nam tử hán có được ba nghìn hậu cung mà bán mạng bôn ba.

Không phải bản thân một sát thủ vốn không nên yêu một người sao?

Không phải trong lòng của sát thủ đều lạnh sao?

Hắn từng phỏng đoán thân phận của nàng, một tiểu thư nhà giàu, một sát thủ hành tẩu giang hồ, một nữ tử không có nhà để về, hay là vì bào thai trong bụng mà bị ép trở thành sát thủ.

Thế nhưng, hắn vạn lần không ngờ nàng lại là Vinh Hoa phu nhân.

Phía sau mũi tên phóng như bay đến, đôi mắt A Cửu trầm xuống, một chưởng đẩy Hàn ra.

"Cẩn thận."

Tên xẹt qua bờ vai của hắn, làm hắn cảm thấy đau.

Nhiều năm qua, cho tới bây giờ hắn cũng không có cảm thấy lúc bị thương sẽ mang đến đau đớn như vậy.

"Ngươi đi nhanh đi, trận chiến này là ngươi thua. Trở lại nói cho Quân Phỉ Tranh, hắn muốn động Quân Khanh Vũ, điều đó không có khả năng."

A Cửu cưỡi ngựa lui ra sau, lúc này, người của Mạc gia vội tới giết nàng, mà người bên Quân Khanh Vũ qua đây bảo vệ nàng.

Hàn kinh ngạc nhìn A Cửu, đáy mắt có một tia bất khả tư nghị.(không thể nào suy nghĩ ra được)

"Đại nhân, đi nhanh đi."

Thị vệ bên cạnh xông lên, đem Hàn kéo về phía sau.

Một trận này đích thực là hắn thua, thế nhưng hắn không phải bại bởi Cảnh Nhất Bích, không phải bại bởi Quân Khanh Vũ, mà là bại bởi một nữ nhân.

"Mai Nhị."

Kiếm khí sắc bén lướt qua, chặt đứt vô số ám khí hướng về phía A Cửu.

Quay đầu lại, nhìn thấy nam tử kia sắc mặt tái nhợt ngồi trên lưng ngựa, cầm trường kiếm, đôi mắt màu tím mỹ lệ mà thâm thúy.

Giống như là thế nào đi nữa cũng không bằng được đôi mắt màu tím kia.

A Cửu buông thanh kiếm trong tay, đồng thời cảm thấy thân thể nhẹ hơn, phút chốc đã bị đối phương ôm lấy, ngẫu nhiên rơi vào cái ôm quen thuộc kia.

Mùi hương thơm ngát quen thuộc mang theo mùi thuốc đắng nồng đậm, hắn nhu thuận phất tóc ra khỏi gò má của nàng, mà cái tay còn lại thì dùng sức ôm lấy eo nàng.

Dựa lưng vào lồng ngực của hắn có thể cảm nhận được nhịp tim hắn đập mạnh mẽ, gấp và hỗn loạn, thậm chí là khủng hoảng.

"Mai Nhị."

Giọng Quân Khanh Vũ run lên, sau đó dùng sức lên con ngựa trắng.

Ngựa bị đau, vung vó kêu lên, sau đó giống như bị điên mà lồng lộn lên..

"Mai Nhị..."

Ngựa ở trên cánh đồng tuyết tuỳ ý làm tuyết cuồn cuộn lên, bước qua băng tuyết, giẫm lên thi thể, thậm chí là không xác định phương hướng hướng phía trước chạy vội.

Hắn không muốn làm cái gì, hắn chỉ muốn sớm tỉnh lại trận ác mộng khiến cho hắn sống không bằng chết này.

Đầu tựa vào cổ nàng, dùng sức ôm thân thể của nàng, một cỗ mùi vị quen thuộc, mấy ngày nay tới giờ, mơ màng thấy nàng, trải qua một hồi sinh tử, đột nhiên người ở trước mặt.

Thực không dám tin...

"Ừ."

A Cửu nhẹ giọng đáp, không biết vì sao, lúc Quân Khanh Vũ nhảy xuống ngựa, đi về phía nàng bên này, đồng thời đáp ứng ký hiệp nghị thời gian.

Nàng cảm thấy khóe mắt nàng có chút ẩm ướt...

Thế nhưng hắn lại nguyện ý vì nàng mà buông tha nhiều thứ như vậy... Quân Khanh Vũ, cuộc đời này yêu chàng còn hối hận gì chứ? Vậy ta còn tính toán gì nữa?

Nàng đã thỏa mãn, thỏa mãn rồi...

Quân Khanh Vũ, nếu như yêu, là hạc đỉnh hồng, vậy lúc nào ta cũng vui vẻ mà chịu đựng.

"Mai Nhị... ."

Con ngựa cuối cùng cũng chạy về hướng doanh trại, nhưng vừa mới ngừng lại, người phía sau ôm sát vào nàng vào người thế nhưng lại đột nhiên buông tay ra, sau đó rơi xuống.

"Khanh Vũ."

A Cửu lớn tiếng kêu to, sau đó dùng sức giữ hắn lại, mới có thể không để cho hắn ngã trên mặt đất.

"Hoàng Thượng... Chàng..."

A Cửu quỳ trên mặt đất ôm lấy hắn.

"Chàng làm sao vậy?"

Hắn nhắm chặt mắt, sắc mặt tái nhợt như người chết, đôi môi màu nhạt vẫn còn lưu lại ít vết tích mà hắn tự cắn.

"Nhanh đi mời Hữu Danh, mời Hữu đại nhân."

Gọi thị vệ, A Cửu đỡ Quân Khanh Vũ vào trại trưởng, sau đó nắm tay hắn thật chặt.

Đôi kia tay, từng nắm lấy tay nàng thật chặt, ấm áp như vậy.

Mà bây giờ, tay của hắn lạnh lẽo vô lực.

"Quân Khanh Vũ, ta đã trở về."

A Cửu vừa vuốt mặt của hắn, vừa nhẹ giọng hô.

Chẳng lẽ hắn thực sự ho ra máu ...

Ngón tay lướt qua đường nét trên mặt hắn, mới 2 ngày không gặp, lại gầy gò như thế này, giống như người bị rút linh khí.

"Phu nhân..."

Rốt cuộc, đối phương cũng chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt màu tím ngóng nhìn nàng, còn ráng dùng sức lộ vẻ tươi cười.

"Nàng đã trở về?"

"Ừ. Ta ở đây . ."

A Cửu đưa tay đặt trên mặt hắn, cười với hắn.

" Chàng cảm thấy thế nào?"

"Ta..."

Quân Khanh Vũ cười cười, nhìn thấy Hữu Danh trở về, nhìn A Cửu nói.

"Mai Nhị... Ta đói bụng, nàng... Nàng có thể nấu cho ta ăn hay không?"

"Nấu ăn? Được, chàng muốn ăn cái gì?"

A Cửu nhẹ nhàng hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top