Chương 4 : Phong Phi
Cung nhân ngoài điện đã sớm lui xuống.
Thân ảnh Quân Khanh Vũ dưới trăng đơn độc phất qua thềm đá bạch ngọc.
Tóc dài đến thắt lưng tựa như nước chảy trên hồ cừu, ở giữa có từng mảnh cánh hoa hải đường, đỏ cùng đen, đen cùng trắng, trắng cùng hồng…
Nhất thời ở trên người hắn giao thác, làm ra bộ dáng khiến người ta không thể hi vọng tới diễm cảnh xa vời.
Mạc Hải Đường đứng ở đằng xa, cũng không có cung tiễn Quân Khanh Vũ, chỉ cúi đầu nhìn vòng tay bạch ngọc hắn vì nàng đeo lên.
“Trúc đào, hoàng thượng nói tay ta rất đẹp.”
“Tay nương nương vẫn luôn rất đẹp.”
Cung nữ bên người vội nịnh nọt nói.
“Phải không?”
Mạc Hải Đường lạnh lùng cười :
“So với nữ nhân kia thì sao?”
Cung nữ tên Trúc Đào nhất thời bị dọa trắng mặt, đông một tiếng quỳ trên mặt đất.
“Ngươi làm gì vậy? Sao không đứng lên.
Sắc trời không còn sớm, đem mấy thứ này đến tiểu hành cung đi.
Ngày mai đại tuyển, thái hậu cũng sẽ đến, đừng làm mất lễ.”
Mạc Hải Đường trên mặt khôi phục ý cười đoan trang, di thân vào trong nội điện.
Lại bỏ phía sau thêm một câu :
“Tay dù mỹ lệ. Nhưng nếu chết, cũng chỉ là một đống bạch cốt.”
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Đối với thảo dược, A Cửu có chút đau đầu, chỉ là lung tung tìm một ít dược thông thường cầm lấy.
Quân Khanh Vũ hạ thủ thực sự khôn ngoan, lúc đó nếu không phải nàng né tránh được mau, chỉ sợ rằng cánh tay trái này đã sớm bị kiếm khí chặt đứt.
“Hỗn đản, nếu không phải tử kỳ ngươi ở sáu năm sau thì hôm đó lão nương đã bổ đôi ngươi.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, A Cửu đem toàn bộ dược giấu đi, lại là nhìn thấy hai tiểu thái giám dược đồng đi đến.
“Theo ta thấy, vẫn là Thôi tiểu thư đẹp nhất.”
Một tiểu thái giám nói :
“Hơn nữa khen thưởng cũng nhiều.”
“Đúng vậy, thế nhưng trong số chủ tử đó.
Bất quá không thấy Mai tiểu thư, nghe nói thân thể tiểu thư không tốt.
Sao không thấy truyền nữ y qua xem nhỉ.”
“Ta cũng đang muốn nhìn, nghe nói trong Tam đại mỹ nhân, Mai tiểu thư rất tài hoa.”
“Ân, hơn nữa nghe nói, ngày mai phong lễ, Bích công tử cùng Thừa tướng đại nhân cũng sẽ có mặt, ngay cả Thái hậu cũng sẽ đến.”
“Thực sự?”
“Cái này làm sao giả.
Nghe nói hoàng thượng thân thể không…”
Tiểu thái giám đang muốn lắm miệng, bên ngoài liền truyền tới một trận tiếng bước chân.
Hai người ngẩng đầu nhìn lên, vội quỳ xuống :
“Tả đại nhân.”
Người tới không phải là kẻ xa lạ, chính là Quân Khanh Vũ thiếp thân, Tả Khuynh.
Tả Khuynh không để ý tới hai tiểu thái giám kia, chỉ lấy ra một đơn thuốc, tự mình mở thủy bốc thuốc, thần thái cực kỳ nghiêm túc.
Hồi lâu, đem dược đưa cho tùy thân rồi đến chỗ mấy thái giám :
“Tam bát bình thủy.
Giờ mẹo đưa đến Thái Thanh điện, không được quá nóng.”
Thái Thanh điện?
Nghe nói là tẩm điện Quân Khanh Vũ.
Xem ra ngày ấy đại phu đến coi bệnh thật đúng là xem cho Quân Khanh Vũ.
Sờ sờ vết thương trên tay, A Cửu thế nào cũng không cảm thấy, Quân Khanh Vũ giống bộ dáng người bị bệnh.
Thời gian không còn sớm, A Cửu cũng không dám dừng, đem địa hình trong lòng nhớ một lần, sau đó lập tức leo tường trở về phòng mình.
Thủ vệ hoàng cung dù có nghiêm ngặt, thế nhưng so với năm đó đi hoàng cung Thái Lan ám sát Tổng thống thì bất quá chỉ tính là trò trẻ con.
Trong viện tử ánh trăng chiếu rất sáng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy thanh âm gió thổi qua lá cây.
Ba bóng dáng theo viện ngoại chạy như bay xuống, sau đó cúi người quỳ gối trước mặt người đang nằm trong viện :
“Công tử.”
“Ba đường người tối qua lai lịch đã rõ ràng, chỉ là không biết người tên A Cửu kia từ đâu tới.
Tựa hồ hoàng thượng cũng đang tìm hắn.”
A Cửu?
Cảnh Nhất Bích thình lình mở mắt, trong đầu không ngừng vang lên một tiếng kia, Thập Nhất.
Tên sát thủ kia thanh âm dị thường trong trẻo và lạnh lùng, nhưng khi hô lên hai chữ này, lại mang theo vẻ cưng chiều cùng ôn nhu.
Hắn không biết tên sát thủ kia.
Thậm chí trong trí nhớ cũng tìm không được thanh âm tương tự, càng không nhớ rõ người kia là ai.
Nhưng mà ánh mắt của đối phương, lại như vậy chuyên chú cùng kiên định…
“Thanh Phong.”
Cảnh Nhất Bích tựa hồ nhớ ra cái gì đó, ngồi dậy :
“Hoàng thượng tối hôm qua ra chiêu…
Hắn tính tình trầm ổn, nhưng tối hôm qua lại có chút không khống chế được, hình như rất tức giận…
Nếu Tả Khuynh đã muốn tìm A Cửu, vậy ngươi nghĩ biện pháp giúp đỡ hắn.”
“Dạ.”
Thanh Phong đáp một tiếng, tiếp tục nói :
“Ngày mai Thừa tướng đại nhân sẽ xuất hiện ở đại điện tuyển phi.
Thậm chí Thụy Cảnh vương cũng sẽ trở về.”
Cảnh Nhất Bích ánh mắt lộ ra một tia lạnh lùng cùng chán ghét :
“Hắn cũng đi?!
Xem ra hắn và Thừa tướng đều có chút đứng ngồi không yên.”
Dứt lời liền phất tay áo dựng lên, thân ảnh đạm lục sắc lướt đi, mang theo từng mảnh lá rụng.
Thấy hắn đứng dậy, mấy hộ vệ đồng loạt quỳ gối trên mặt đất.
Động tác này bình thường đã thành thói quen.
Vào giờ khắc này thế nhưng làm cho Cảnh Nhất Bích đột ngột dừng lại.
Tuyệt mỹ môi không khỏi lộ ra một nụ cười khổ :
“Hôm nay ta nghe có người nói.
Giữa người với người, không hề có sự phân biệt.
Khiến cho người khác quỳ xuống, không hẳn đã thể hiện sự tôn quý của mình, khiến cho người ta tâm phục.
Thanh Phong, sau này ở trước mặt ta, miễn việc quỳ lễ.”
“Công tử…”
Ám vệ cả kinh, tuy biết rõ công tử từ trước đến nay nói một là một, thế nhưng lại không dám đứng lên.
“Để cho người khác cúi đầu quỳ lạy. Kỳ thực…”
Trong tay áo xiết nắm thành quyền, lam nhạt đáy mắt có một loại phức tạp thống khổ, Cảnh Nhất Bích thanh âm êm ái lại mang theo một loại kiên định :
“Cũng là việc khiến ta thống hận nhất.”
Thanh Phong tựa hồ hiểu được ngụ ý công tử, lập tức đứng lên.
“Công tử, chuyện nha hoàn của Mai tiểu thư, thuộc hạ đã dàn xếp được rồi.”
“Ân.”
Cảnh Nhất Bích như có điều suy nghĩ đáp một tiếng, ngẩng đầu nhìn mai đã nở nhị trắng nhàn nhạt thơm, mùi hoa tràn ngập bay qua đây :
“Thanh Phong, ngươi nói xem, hoa đào khi nào mới có thể nở.”
Nói xong lại không chờ Thanh Phong trả lời, một mình trở về sương phòng.
A Cửu kịch liệt ho khan tỉnh lại.
Lúc này, trời đã hửng sáng, cung nữ đã bưng tới nước rửa mặt cùng trang phục chọn phi hôm nay.
Mà bên ngoài, đã nghe thấy thanh âm mấy nữ tử Thôi Bích Ảnh, xem ra các nàng đã sớm tỉnh.
“Mai tiểu thư, tối hôm qua người cả đêm ho khan, có muốn hay không mời nữ y tới xem một chút.”
A Cửu nhàn nhạt xua tay, liếc mắt nhìn về y phục phía trước, chỉ thấy nhất kiện y sam màu trắng.
Quá khứ, nàng tối cấm kỵ nhất chính là y phục màu trắng.
Bởi vì màu trắng quá sạch sẽ, không thích hợp với nàng.
Mà trọng yếu hơn là, dễ dính máu.
“Bộ dáng như vậy, thật giống với vội về chịu tang.”
Nhìn A Cửu một thân bạch y, mặt không phấn trang điểm, đầu không cài chu trâm đi ra, Thôi Bích Ảnh khẽ nở nụ cười mỉa mai.
Kim Sắc đại điện, điêu khắc kim long phù, treo đèn thủy tinh khảm nạm dạ minh châu, dương quang xuyên qua ngói lưu ly trong suốt bao phủ cả đại điện một mảnh kim quang, hoa lệ đường hoàng, nhưng lại hết sức uy nghiêm trang trọng.
Lúc này, ở tả đại điện ngồi phía dưới là một trung niên nam tử tầm tứ tuần, ánh mắt thâm sâu mà khôn khéo.
Ông ta mặc quan phục màu tím, bên hông đeo đai ngọc.
Xem bộ dáng thì hình như là Tả tướng, Mạc Tuân, cũng chính là phụ thân Vinh quý phi hiện nay.
Ông ta còn một đứa con trai, gọi là Mạc Hải Uy, một danh tướng trong triều, hiện đang đóng quân ở biên quan.
(Chương này nó ghi là Tả tướng chứ không phải Thừa tướng. Bạn vô can a TT.TT)
Mạc gia là công thần hiển hách, năm đó là lực lượng chủ chốt giúp hoàng đế đăng cơ, trong tay cầm gần hết binh quyền.
Một năm trước Mạc Hải Đường vào cung, trở thành người đứng đầu hậu cung, trường sủng không suy.
Bởi vì Quý phi thích Hải Đường, cho nên hoàng thượng đem hoàng cung trồng đầy hải đường.
Người người đều biết, một khi sinh hạ hoàng tử, nàng ta tất nhiên được phong hậu.
Bên phải cách một vị trí, là một khuôn mặt tuấn mỹ nam tử đang ngồi, bất quá cũng chỉ hai mươi bảy hai mươi tám, trán cao tự nhiên.
Nhưng là cặp mắt kia lại quá mức thâm thúy.
Tiên đế có tam tử, một người bốn năm trước đã bệnh chết, còn một người có đất phong tại Mân Nam.
Mà lưu ở kinh thành nghe nói chỉ có một vị vương gia, là đệ đệ của tiên đế, cũng chính là Thập Nhị hoàng thúc của Quân Khanh Vũ —— Quân Phỉ Tranh.
Nghe nói vị vương gia này không can dự vào việc triều chính, cũng ít lộ diện ra bên ngoài.
Hôm nay bất quá chỉ là tuyển phi…
Lại có thể khiến hai vị này đại giá.
A Cửu đứng phía sau một đám nữ tử, trong lòng đã có chút suy nghĩ.
Lúc này, Tả tướng đại nhân cùng Thập Nhị vương gia đồng thời hướng cửa nhìn lại, A Cửu không khỏi cũng quay đầu, thấy một mạt thân ảnh quen thuộc phản quang đi tới.
Y sam bích sắc, như bích liên lay động trong ao, phiêu dật mà mềm nhẹ.
Dung nhan kinh diễm, khiến cho một đám phục sức nữ tử nhất thời mất đi hương sắc.
Bốn chữ khuynh quốc khuynh thành, tựa hồ cũng khó có thể hình dung sự tuyệt mĩ của hắn.
A Cửu ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt quen thuộc giống nhau như đúc kia, thẳng đến khi đối phương ưu nhã đi qua bên ngươi nàng, sau đó nhập tọa.
Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh trong hỏa diễm, có khuôn mặt thê lương mỹ lệ của Thập Nhất, cùng một tiếng: Cửu nhi.
Vậy hẳn chính là Thập Nhất a.
Thập Nhất lúc bước đi, thói quen toàn bước chân trái trước…
Phổi lại lần nữa truyền đến một trận đau đớn, A Cửu nhịn ho xuống, ánh mắt vẫn như trước chưa dời Cảnh Nhất Bích.
Đáng tiếc chính là, khi đối phương tiến vào, tựa hồ không chú ý tới sự tồn tại của nàng.
“Sao hoàng thượng còn chưa tới?!”
Nửa ngày, trên hoàng vị bên cạnh truyền đến thanh âm lành lạnh một nữ tử trung niên, mang theo ý trách cứ.
Trong điện bầu không khí nhất thời ngưng lại, A Cửu lúc này mới nhớ, kỳ thực Thái hậu đã sớm tới rồi.
Chỉ là cách trân châu mành nên chỉ nhìn thấy ngoại hình nữ nhân, thanh âm tới, lại phá lệ cực kỳ trẻ tuổi, ước chừng bốn mươi.
Cảnh Nhất Bích mím môi im lặng, trong mắt không có bất kỳ thần sắc.
Tiểu thái giám bên cạnh nhẹ giọng đáp:
“Hoàng thượng đêm qua bệnh cũ tái phát.”
“Nga?”
Thái hậu cả kinh :
“Thái y nói thế nào.”
“Hoàng thượng giá đáo.”
Nhưng vào lúc này, bên ngoài đại điện lại vang lên một thanh âm cung nhân bén nhọn.
Trong điện mọi người sôi nổi đứng dậy, sau đó đi ra khỏi vị trí, cúi người quỳ trên mặt đất.
A Cửu trong lòng chán ghét, nhưng cũng bất đắc dĩ quỳ xuống.
Thanh âm cung nhân kia vừa mới dứt, một đạo thân ảnh từ cửa liền xuất hiện, bóng dáng in trên sàn nhà bạch ngọc, mang theo khí phách đi vào.
A Cửu nhịn không được ngẩng đầu lên, tuy nói đêm đó cũng đã gần gũi xem qua Quân Khanh Vũ, nhưng là khi ấy trời tối, cho nên có loại cảm giác mơ hồ.
Mà lần này, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân hắn, nàng nhịn không được muốn ngẩng đầu nhìn xem.
Xem xem đế vương trẻ tuổi nhất mặc long bào, sau này thống nhất lục quốc rốt cuộc có bộ dáng gì.
Nhưng nàng nhìn thấy lại không phải là đầu đội mũ vàng, một thân long bào.
Mà là một thân bạch y, như tuyết trắng phi thường sạch sẽ, như vân (mây) thiên phiêu nhiên, như thủy suốt mềm nhẹ, phảng phất tựa sương mù thong thả đi tới, thân ảnh mơ hồ chậm rãi càng ngày càng rõ ràng.
Trâm ngọc màu trắng, tùy ý kéo vài sợi tóc.
Tóc dài như thác mực phủ trên áo choàng như tuyết.
Mà khuôn mặt, thế nhưng lại cùng quần áo bạch sắc trên người không kém mấy phần.
Chỉ có một đôi đẹp mắt, nhàn nhạt đảo qua đám người quỳ trên điện, bên môi cười, mang theo vài phần đế vương tà nịnh.
Hắn đứng ở cửa, ánh mắt cuối cùng lơ đãng rơi vào người duy nhất dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, A Cửu.
Một khắc kia, bốn mắt giao nhau, A Cửu trong lòng khẽ căng thẳng.
Quân Khanh Vũ thu hồi ánh mắt, sau đó hướng long tọa ngồi xuống, tay trái chống cằm, thờ ơ nói :
“Mọi người đều đứng lên đi.”
Các tú nữ đứng dậy, đều ngượng ngùng mà cúi đầu, chỉ riêng A Cửu vì đứng ở phía sau, mà lặng yên quan sát Quân Khanh Vũ.
Sắc mặt hắn hơn mấy phần bị bệnh, mày giữa có chút mệt mỏi, hơn nữa tư thế ngồi…
Sao lại chẳng giống với một đế vương, mà lại giống… tới kỹ viện xem hoa khôi?!
Người nàng đêm đó nhìn thấy cùng Quân Khanh Vũ bây giờ, hoàn toàn là hai người bất đồng.
“Hoàng thượng bệnh cũ tái phát sao?”
Thái hậu lo lắng hỏi, mà bên dưới Cảnh Nhất Bích cùng hai người nữa đối với tư thái này tựa hồ đã quen lắm rồi, không chút nào kinh ngạc.
“Ân.”
Quân Khanh Vũ nhàn nhạt đáp một tiếng, híp mắt quan sát một đám nữ tử đứng bên dưới, bên môi lại mang ý cười, như trước lỗ mãng :
“Đây là các nữ tử được đề cử lần này?”
“Hoàng thượng, Thành tướng quân chi nữ…”
Thái giám vừa muốn đem tên báo lên, lại thấy Quân Khanh Vũ phất tay một cái, sau đó đứng dậy hướng các tú nữ đi xuống.
“Hoàng thượng.”
Tựa hồ đối với động tác có chút khác người của hắn, Thái hậu nhịn không được kêu một tiếng.
Nhưng Quân Khanh Vũ đã chầm chậm đi tới trước mặt chúng nữ tử.
Các tú nữ vội vàng quỳ xuống, hai tay đặt trên mặt đất, để mu bàn tay trán trên.
Đây là Quân quốc, là tư thế cơ bản khi nữ tử thấy đế vương.
Còn đối với A Cửu mà nói, lại là một mảnh mờ mịt.
Quân Khanh Vũ đi tới trước người Thôi Bích Ảnh, chắp tay ra lệnh :
“Ngẩng đầu, để trẫm nhìn.”
Thôi Bích Ảnh thân thể run lên, chậm rãi ngẩng lên khuôn mặt ửng đỏ, không dám nhìn thẳng vị đế vương trẻ tuổi này.
“Ân, quả nhiên có phù dung chi tư.”
Hắn quan sát một phen :
“Ngươi tên gì?”
“Dân nữ Thôi Bích Ảnh.”
“Nga ~”
Quân Khanh Vũ ý vị thâm trường cười cười :
“Phụ thân ngươi là Giang Nam thương nhân buôn bán tơ lụa lớn nhất, có được một nữ nhi như ngươi, cũng thực hảo phúc khí.”
Nói xong, hắn lại đi tới trước mặt nữ tử kế tiếp, cũng tựa như chọn vật phẩm mà quan sát một phen.
A Cửu đem tất cả nhìn ở trong mắt, nghĩ đến trước khi tiến cung đã nghe nói hoàng đế là kẻ túng – tình – dục – sắc.
Lần này xem ra có thể sáng tỏ.
Cảm giác được Quân Khanh Vũ đang hướng chính mình đi tới, nàng liền thu hồi ánh mắt, giả ý nhìn dưới mặt đất.
“Lúc trước, ma ma không dạy ngươi quy củ trong cung?”
Thanh âm lãnh trào thình lình từ đỉnh đầu vang xuống, A Cửu sửng sốt, lúc này mới nhớ tới nhất định phải hai tay chồng lên nhau, đặt ở phía trên trán.
Mà nghĩ đến động tác này, lưng nàng theo bản năng lại thẳng lên.
Quá khứ ở cô nhi viện, lúc ăn xin, ký ức khuất nhục chậm rãi hiện lên…
Động tác rất nhỏ này rõ ràng đã rơi vào mắt Quân Khanh Vũ, hắn nhận được nữ tử này.
Khi vào cửa đã thấy trong đám người có một khuôn mặt tái nhợt, hai mắt song dám nhìn thẳng ánh mắt hắn.
Nữ tử mặc dù cúi đầu, nhưng lưng lại thẳng tắp, có một loại kiên nhẫn cùng quật cường.
“Ngươi tên gì?”
Quân Khanh Vũ cúi người, ghé sát vào A Cửu.
Thanh âm rất nhẹ, cơ hồ chỉ có nàng nghe thấy, lại ẩn ẩn uy nghiêm đế vương.
“Mai Tư Noãn.”
“Mai Tư Noãn?!”
Thanh âm hắn không thể nghe thấy sự kinh ngạc, mắt phượng nhíu lại, sau đó không chút suy nghĩ dùng ngón tay tuyệt trần xinh đẹp nâng cằm A Cửu, tỉ mỉ quan sát nàng.
Động tác này, khiến Thập Nhị Vương gia, Thừa tướng, thậm chí cả Cảnh Nhất Bích đều cả kinh.
Thái hậu từ vị trí đứng lên, xuyên thấu qua bức rèm che, nhìn tất cả những gì phát sinh phía dưới.
Mười mấy nữ tử đi qua, Quân Khanh Vũ cúi người nhưng đều giữ khoảng cách.
Mà lúc này, hắn thế nhưng nâng lên khuôn mặt tú nữ.
Ai cũng biết hoàng đế tính cách khác người, chán ghét bị người khác đụng chạm, chớ nói chi là muốn chủ động chạm vào một người chưa từng gặp mặt.
“Ngươi nói, ngươi là Mai Tư Noãn?”
“Đúng vậy.”
A Cửu đón nhận ánh mắt chất vấn của hắn.
“Nga.”
Mắt phượng mị thành sự thâm thúy, hắn nhớ tới hôm qua nàng đối với Cảnh Nhất Bích nói qua câu nói kia: Không người nào là kẻ hèn hạ. Bắt người ta quỳ xuống cúi đầu, giẫm trên lưng người ta, không phải là cách thể hiện sự tôn quý của mình, cũng như khiến người ta phục tùng.
“Ngươi đã là Mai Tư Noãn, kia, ngươi biết viết thơ sao?”
Hắn lại lần nữa ghé sát, khuôn mặt đẹp cùng nàng chỉ cách có một chút, thậm chí có thể cảm giác được hắn lúc nói chuyện mang theo hương khí long diên thổi trên mặt nàng.
Không có mùi dược.
Mà ngón tay hắn sạch sẽ thon dài, càng ái muội rơi vào môi nàng.
“Không.”
Nàng tính toán tránh, lại bị hắn nắm lại.
“Vậy ngươi biết hát sao?”
Ngón tay bắt đầu vẽ trên môi nàng.
Quân Khanh Vũ, ở trước mặt khó dễ nàng!
Chẳng lẽ bởi vì vừa nãy nàng không quỳ?!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top