Chương 17 : Cưỡng Hôn - Vũ Điệu Khuynh Quốc
Nhìn A Cửu sắc mặt ngưng đọng, Mộ Dung Tự Tô hơi câu môi :
“Đương nhiên nếu như không có can đảm, ta tất nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng.”
Nói xong liền xoay người muốn đi, lại bị A Cửu ngăn cản.
“Hai ngày sau, ta nhất định nghĩ được biện pháp đưa thiệp mời đến trước mặt Tam hoàng tử.
Nhưng ta có một yêu cầu quá đáng, kính xin tam hoàng tử có thể đáp ứng.”
“Mai nhị công tử không ngại nói một chút.”
“Hai ngày sau, ngươi muốn gặp cao thủ kia.
Nhưng về thân phận thật của người đó, mặc kệ Tam hoàng tử đến lúc đó có thể nhận ra hay không, Mai Nhị cũng đều hi vọng ngươi có thể bảo mật, không được tiết lộ cho bất luận kẻ nào biết, thậm chí là hoàng thượng hay Cảnh Nhất Bích.”
“Nga?”
“Đó là hạng người gì mà lại muốn giấu giếm Quân Khanh Vũ cùng Cảnh Nhất Bích?!
Mộ Dung Tự Tô ngưng mắt nhìn A Cửu :
“Nguyên nhân?”
“Thứ cho ta không thể trả lời.
Mai Nhị, đích thực có nan ngôn chi ẩn.”
“Thôi!
Chỉ cần các ngươi đem được thiệp mời đến, mà người kia cũng có thể né tránh hai mươi danh hộ vệ của ta, thì đừng nói là một bí mật, mười bí mật Mộ Dung Tự Tô cũng có thể làm được.”
“Tốt.”
A Cửu đứng dậy, đem thiệp mời đặt lại trong tay áo, đối Mộ Dung Tự Tô khẽ cười :
“Tam hoàng tử, hai ngày sau gặp lại.”
“Hai ngày sau gặp lại.”
Nhìn bóng lưng nàng dời đi, Mộ Dung Tự Tô nhịn không được nhắc nhở :
“Mai nhị công tử, đừng quên ngươi phải tự mình đem thiệp mời đến trước mặt ta.”
“Ta sẽ.”
Lục y tri thức thiếu niên đứng trên cầu, quay đầu hướng hắn mỉm cười.
Dương quang từ phía sau nàng rơi định, làm cho thân hình thoạt nhìn cực mảnh mai, sợi tóc chuế dương quang, khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần, nụ cười giống như yên hoa sáng lạn.
Trong nháy mắt, Mộ Dung Tự Tô khẽ chấn động.
Thẳng đến thiếu niên kia biến mất sau cửa, hắn mới chợt phục hồi tinh thần, chân mày nhẹ túc, ánh mắt cuối cùng rơi trên bàn cờ.
Ngũ cờ màu đen thành một đường, lúc đầu khi chăm chú nhìn quân cờ của nàng, hắn chỉ cảm thấy nàng chỉ thủ chứ không tấn công, nhưng mà lúc thất thần buông một quân cờ kia, chính là hắn toàn bộ đều thua.
Mai Nhị…
Chưa từng nghe nói qua, Quân quốc có một người như thế.
Mà Quân Khanh Vũ kia là ai mà có thể làm cho một thiếu niên thần kỳ như vậy vì hắn bán mạng.
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Ra khỏi trà lâu, cách đó không xa, A Cửu đã nhìn thấy Cảnh Nhất Bích ánh mắt lo lắng đứng trong đám người.
Ở lúc nhìn thấy thân ảnh nàng, hắn bước nhanh mà đến, trên mặt có có tiểu ý ấm áp thư thái.
Thập Nhất, ngươi nói nếu muốn tự do, nhất định phải để Quân Khanh Vũ thống nhất lục quốc.
Ta không biết giữa hai điều này có can hệ gì, nhưng chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ làm tất cả.
Nhìn hắn đi tới, A Cửu trái lại ngừng bước chân, cách đoàn người lẳng lặng nhìn hắn.
“Ta vừa thấy ở đây mai phục rất nhiều người.”
Cảnh Nhất Bích trên dưới nhìn nàng một phen :
“Mộ Dung Tự Tô nhận ra ngươi?”
“Ân.”
Nàng cười gật gật đầu :
“Hắn nói nếu như ta có tài năng ở Lạc Hoa lâu hai ngày sau lần nữa đem thiệp mời đưa đến trước mặt hắn, hắn sẽ cùng chúng ta hợp tác.”
“Chỉ như vậy?”
Cảnh Nhất Bích con ngươi sắc tiệm sâu.
Hắn cảm thấy Mộ Dung Tự Tô phí tâm tư lớn như vậy đến đây tìm người, thì đưa ra yêu cầu hẳn sẽ không đơn giản như vậy.
“Đúng vậy.”
Nàng bỏ qua việc phải tránh thoát hai mươi cao thủ chặn giết, bởi nàng chưa bao giờ muốn Thập Nhất lo lắng, kiếp trước cũng vậy, đời này cũng vậy.
“Quân Khanh Vũ đâu?”
Nhìn thấy xe ngựa xa xa nhưng không có bóng người kia, A Cửu tâm khó hiểu trầm một chút.
Nàng không phải người sẽ nói câu cảm ơn, cũng càng không phải người sẽ nói câu xin lỗi.
Lý trí nói cho nàng biết, chuyện này, nàng rốt cuộc cũng có chút không đúng.
Cũng tỷ như nàng trân ái Thập Nhất, nếu bất luận kẻ nào làm hại đến Thập Nhất, nàng sẽ liều mạng với hắn.
“Hoàng thượng thân thể có chút khó chịu, đã hồi cung .”
“Vậy cũng tốt.”
Nàng nhàn nhạt đáp :
“Bích công tử, ngươi dẫn ta đi gặp ngũ nương đi.
Lần này sợ rằng phải cần nàng giúp.
Còn có.
Phiền ngươi chuyển lời tới Quân Khanh Vũ, trước khi mọi truyện xong xuôi, ta sẽ không hồi cung.”
Hai người lên xe ngựa, đi mấy vòng thì đổi xe, sau đó mới yên lặng tiến vào Lạc Hoa lâu.
Ngũ nương tay cầm tiên đường, đứng trên sân khấu, thần sắc nghiêm khắc chỉ đạo mấy nữ tử :
“Ánh mắt…
Chú ý ánh mắt, cái gì gọi là mềm mại đáng yêu?
Đó chính là nhu trung mang mị, nhu không phải chỉ thân thể, còn có ánh mắt…”
A Cửu nhìn ngũ nương không khỏi bật cười, thật cảm thấy cái dạng này cực kỳ giống lúc sư tỷ giáo nàng phải làm thế nào để dùng ánh mắt câu dẫn nam nhân.
Nghe thấy tiếng cười, ngũ nương quay đầu lại, liền thấy A Cửu ôm cánh tay, khuôn mặt tươi cười dịu dàng tựa gần cột nhà.
“Ước, ta nói cái nào chủ nhân đâu.”
Ngũ nương buông tiên đường, vội đi lên kéo A Cửu :
“Cảnh tình này là sao, suất công tử? Chậc chậc, muốn tử tìm nô gia?”
Ngày ấy ở gian phòng cùng ngũ nương tâm tình một phen, mặc dù nàng chỉ làm người nghe, nhưng song phương gặp lại cũng có cảm giác.
“Ngũ nương.”
Chờ lâu sau, quan sát phòng khách xung quanh, A Cửu mới quay đầu nói :
“Hai ngày này sợ rằng cần ngươi dạy ta khiêu vũ.”
Cái gọi là thiên cơ biến không chỉ có muôn vàn sát nhân thủ pháp, mà còn trong nháy mắt biến hóa kỹ năng, ngươi muốn diễn hơn một nghìn cái tuyệt sắc, bất kể là nông phụ, hay là quý phi, hay là kỹ nữ, ngươi cũng phải giống như đúc.
Vì thế khiêu vũ đối với nàng mà nói, không là vấn đề, vấn đề là nàng cần người phối hợp, hơn nữa còn là rất nhiều người phối hợp.
Mộ Dung Tự Tô nói rất dễ nghe, nhưng đem thiệp mời đến trước mặt hắn, kỳ thực so với lên trời còn khó hơn.
Vị trí của hắn là phòng riêng, bên ngoài chí ít có bốn hộ vệ coi chừng, xông vào là không có khả năng, hơn nữa tất cả đều biết rằng nàng chỉ cần đến gần một bước sẽ bị ngăn lại.
Thậm chí có khả năng, phải bỏ mạng ngay tại chỗ.
Gia vũ cung:
Trong phòng, lưu ly đèn có vẻ so với dĩ vãng mờ hơn, trong không khí chỉ có thanh âm rõ ràng của đồng hồ cát, Quân Khanh Vũ tựa trên nhuyễn tháp, sợi tóc rơi lả tả bên gối thêu, khuôn mặt trong bóng tối có vẻ càng thêm tái nhợt, hai tròng mắt đóng chặt, mày nhẹ ngưng lên.
“Khụ khụ…”
Tiếng ho khan thấp truyền đến, Tả Khuynh đứng bên cạnh vội xuất môn, thấy được Hữu Danh bưng dược chạy tới.
Hắn nhẹ nhấp một ngụm dược, liền tựa đầu xoay qua một bên, ý bảo bọn họ đem đi.
“Giờ gì?”
“Giờ hợi, hoàng thượng nên nghỉ ngơi.”
Nhìn tấu chương thành chồng bên cạnh hắn, Hữu Danh nhỏ giọng khuyên.
“Ân.”
Tựa hồ thật có một chút mệt mỏi, Quân Khanh Vũ chậm rãi tựa lên đệm, nhắm mắt lại :
“Mai thục phi hồi cung chưa?”
Tả Khuynh sửng sốt, biết hoàng thượng tâm tình không tốt.
Mấy ngày nay bên miệng hắn hơn phân nửa là Mai Nhị, Mai Nhị.
Chỉ có lúc tức giận mới nghiêm túc xưng một tiếng Mai thục phi.
“Vừa Bích công tử sai người truyền tin.
Thục phi nương nương nói trước khi mọi việc xong xuôi, nàng tạm thời sẽ không hồi cung.”
“Không hồi cung?”
Hắn thình lình mở mắt, môi mân thành một đường :
“Chính nàng nói?”
“Đúng vậy.”
“Nàng hiện tại ở nơi nào? Ai cho phép nàng không hồi cung!”
Ngực khó hiểu dâng lên một phen tức giận, hắn xốc chăn trực tiếp ngồi dậy, ai ngờ động tác quá mạnh mà cúi đầu kịch liệt ho một phen.
“Hoàng thượng.”
Hữu Danh một bên thay Quân Khanh Vũ vỗ lưng, một bên trừng Tả Khuynh một cái, tựa hồ trách hắn lắm miệng, đem lời này nói ra.
“Ở đâu?”
Quân Khanh Vũ thanh âm có chút khá phiền.
“Lạc Hoa lâu.”
“Nàng dám làm phản!”
Quân Khanh Vũ tức giận đẩy Hữu Danh :
“Theo trẫm xuất cung.
Trẫm thật muốn nhìn, là ai cho nàng quyền lợi lớn như vậy, không muốn trở lại liền không trở lại.”
Tả Khuynh một trận thở dài, Quân Khanh Vũ quả thực đã quên chính hắn nói cho Mai thục phi năm ngày, mà năm ngày này, nàng được tự do xuất hành.
“Hoàng thượng, bây giờ trời rất lạnh, người đừng đi nữa.
Để tì chức đem nương nương trở về là được rồi.”
“Ngươi đi?”
Quân Khanh Vũ con ngươi trầm xuống, không vui nhìn Hữu Danh :
“Ngươi cảm thấy, ngươi đi nữ nhân kia sẽ trở về?”
Nữ nhân kia, ngoại trừ Cảnh Nhất Bích ra, thì chưa từng đem người khác đặt trong mắt.
Quân Khanh Vũ nắm chặt nắm tay, bước nhanh ra khỏi đại điện.
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Lạc Hoa lâu:
“Thấy sao? Ta cảm thấy thắt lưng nên xoay như thế.”
Ngũ nương cởi áo khoác, lộ ra áo sa mỏng, đem tay trái đặt trên đỉnh đầu, tỉ mỉ dạy A Cửu :
“Ngươi xem, ánh mắt phải mang điểm ngượng ngùng, một chủ ngây thơ nữa.”
A Cửu tỉ mỉ nhìn, ánh mắt đột nhiên nhìn cánh tay ngũ nương có một khối dấu vết cực kỳ không thấy rõ được —— trăng non.
Nàng là người Nguyệt Ly?
Thu Mặc từng nói, người Nguyệt Ly lúc sinh ra đã có vết trăng non, đó là thần ban cho cho bọn họ.
Nhưng cũng xuất hiện rất nhiều người có vết trăng non không giống bọn họ.
“Cốc cốc.”
Một tiểu nha đầu nhẹ nhàng đi đến :
“Ngũ nương, công tử ở bên ngoài nói cô nương thân thể không tốt, đừng quá mệt mỏi.”
Nói xong, che miệng cười trộm liếc A Cửu.
A Cửu bị nàng nhìn, liền biết tiểu nha đầu nói công tử kia chính là Cảnh Nhất Bích.
Nàng sau khi đi vào, Cảnh Nhất Bích vẫn không có rời đi.
Hắn không yên lòng để nàng một mình ở lại chỗ này.
Nhưng cũng vì không muốn quấy rầy nàng nên chỉ một mực đứng sát vách.
Hắn thỉnh thoảng còn sai người đưa tới ấm trà, thấu dược khỏi ho, còn có y phục giữ ấm…
Hắn biết, thân thể nàng không thể bị cảm lạnh.
Bị tiểu nha đầu nhìn, A Cửu có chút không được tự nhiên dừng lại, bên tai chẳng biết tại sao bỗng đỏ lên.
“Mai Nhị cô nương, ngươi thật đúng là hảo phúc khí.”
Ngũ nương kéo tay A Cửu, trêu ghẹo nói :
“Công tử kỳ thực cũng là người có tính cách lạnh lùng.
Vậy mà cả ngày lại ở đây coi chừng ngươi, ta xem công tử đối ngươi nhất định có ý tứ.”
“Ngũ nương.”
A Cửu cuống quít cắt ngang nàng :
“Ta cùng công tử chỉ là bằng hữu.”
Nàng bây giờ là Mai thục phi, phi tần của Quân Khanh Vũ.
Mà hắn lại là thần tử của Quân Khanh Vũ, từng nói qua nguyện dùng tính mạng vì Quân Khanh Vũ cống hiến hết lực.
Kiếp trước của bọn họ, hai người đơn thuần chỉ hẹn nhau chờ một đời, chưa từng nói đến tình yêu, tựa hồ giống như trốn tránh tình yêu.
Chỉ là luôn yên lặng nhìn đối phương, giống như hiện tại.
Nàng không dám hi vọng xa vời sau này còn có thể sủng nịch xoa tóc hắn, có thể thường xuyên ở bên cạnh hắn, chỉ hi vọng việc nàng làm có thể tốt cho hắn…
“Mai cô nương.”
Ngũ nương thở dài một hơi :
“Ta cũng là người từng trải.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô nương, khi xem ánh mắt ngươi nhìn Bích công tử, ngũ nương trong lòng cũng đã sáng tỏ mấy phần.”
Ngày đó khi nhìn A Cửu yên lặng đứng bên chủ tử, thì thứ hấp dẫn ngũ nương nhất, đích thực chính là ánh mắt A Cửu.
Ánh mắt kia dị thường yên lặng, không hề gợn sóng, lại mang theo vẻ nào đó thê lương cùng thấu nhân lạnh lùng.
Ánh mắt đó tại nơi phong trần hỗn loạn Lạc Hoa lâu này làm nàng có vẻ rất đặc biệt, giống như thế gian này tất cả đều cùng nàng không hề liên quan.
Nhưng khi ánh mắt nàng rơi vào trên người Cảnh Nhất Bích, thì ánh mắt đó lại đột nhiên trở nên ôn hòa thâm tình, thậm chí mang theo vẻ sủng nịch cùng bi thương ngũ nương xem không hiểu, dường như xuyên qua ngàn năm mà đến.
Không giống với thiếu nữ ngây thơ hồ đồ, trong ánh mắt nàng không có bất kỳ khát vọng, không có khao khát được người mình để ý liếc mắt một cái, mà là một loại thỏa mãn.
Tựa hồ, cứ như vậy nhìn Cảnh Nhất Bích là tốt rồi.
Ngũ nương yêu một người, mỗi khi người kia xuất hiện, nàng đều hi vọng chính mình biểu hiện thật tốt, làm cho người nọ liếc chính mình một cái, hi vọng xa vời hắn có thể ghi nhớ nàng.
Thế nhưng A Cửu lại tương phản.
Đây là vì sao?
Nàng duyệt vô số người, vậy mà lại nhìn không thấu nữ tử gọi là Mai Nhị này.
“Ta đi ra trước xem hắn một chút.”
A Cửu xấu hổ cười, sau đó khoác y phục ra cửa.
“Bích công tử, đã trễ thế này nên về sớm nghỉ ngơi một chút.”
“Đang định hướng nương nương cáo biệt.
Ở đây ta đã an bài ảnh vệ coi chừng, không có vấn đề gì.
Đêm nay Cảnh Nhất Bích phải vào cung, vì thế không thể ở lại bảo hộ nương nương.”
“Hiện tại?
Đã rất trễ a.”
“Đúng vậy, biên vực bên kia có chút việc gấp phải xử lý.”
Cảnh Nhất Bích không trả lời nhiều, sự tình quan trọng cũng chỉ có Quân Khanh Vũ mới có thể làm chủ giải quyết.
“Vậy ngươi đi trước đi.”
A Cửu cười cười, đột nhiên nhớ tới cái gì đó :
“Ngươi đi gặp Quân Khanh Vũ?”
Cảnh Nhất Bích cảm thấy vấn đề của nàng rất kỳ quái, nhưng vẫn cười trả lời :
“Đúng là đi gặp hoàng thượng.”
Trí tuệ nữ tử này không giống với người bình thường khác, có thể dùng từ bác học thiên hạ để hình dung cũng không quá đáng.
Nhưng có đôi khi lại có chút quái dị.
“Kia…”
A Cửu dừng một chút, trong lòng còn cảm thấy thiếu Quân Khanh Vũ :
“Công tử có thể bồi ta đi Tây nhai không?
Nghe nói chỗ ấy nướng khoai rất ngon.”
“Nương nương muốn ăn khoai nướng?”
“Ân.”
A Cửu cúi đầu, có chút không dám đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Cảnh Nhất Bích.
“Cảnh Nhất Bích sẽ an bài người đi mua.”
“Không cần.”
A Cửu vội vàng kéo hắn, nghĩ nghĩ :
“Vẫn là chính ta đi thì hơn.”
Đế đô nhai đạo, mỗi phòng trên nóc nhà đều treo đèn lồng.
Trong lục quốc, Sở quốc là giàu có nhất, nhưng Quân quốc thực lực lại mạnh nhất, không chỉ có cường đại kỵ binh, hơn nữa tài lực cũng hùng hậu, những năm gần đây cũng không có thiên tai, quốc thái dân an.
Nhưng A Cửu biết rõ, Quân quốc sóng ngầm đã bắt đầu khởi động, có người đã bày giả mưu quyền soán vị, có người càng muốn thay đổi triều đại.
Mà giang sơn này, lại chỉ có một thiếu niên mười chín tuổi gian nan chống kháng.
Tây nhai mười năm vẫn là đoạn đường Đế đô không phồn hoa, so với Đế đô trung tâm thì ở đây có thể nói là rớt lại quá xa phía sau.
Trong không khí âm lãnh có vị đạo, A Cửu đi vào mới phát hiện, chỗ tường viên còn có dấu vết đại hỏa lan tràn qua, gió thổi nhật phơi, nhưng dấu vết đó lại giống như khắc sâu trên vách tường.
“Ở đây từng có hỏa hoạn?”
“Ân.”
Cảnh Nhất Bích thở dài một hơi, tựa hồ nhớ ra cái gì đó :
“Mười hai năm trước, nơi này có một hồi hỏa hoạn rất lớn.”
“Dấu vết này thoạt nhìn cùng Đế đô không hợp nhau, vì sao không có người xin đem nơi này một lần nữa thi công?”
“Hoàng thượng không cho phép.”
A Cửu tâm đột nhiên đau xót.
Mười hai năm trước, mười hai năm trước Quân Khanh Vũ bảy tuổi, bảy tuổi chính là lúc mẹ hắn chết, hắn bị tiếp vào trong cung.
Hắn đêm đó không ngừng nói Tây nhai nướng khoai ăn ngon nhất, chẳng lẽ nói mười hai năm trước, hắn cũng ở chỗ này, mà kia tràng đại hỏa ấy cùng mẹ hắn có liên quan?
A Cửu khổ sở nhìn tàn tường, cũng thấy dưới ánh đèn lờ mờ có một lão nhân tuổi tác đã cao đang bán khoai lang nướng.
“Tiểu công tử muốn ăn khoai lang nướng? Ngọt hay phấn?”
Lão nhân gia hòa nhã cười nói.
“Hai phấn.”
A Cửu cười cười, sau đó chính mình chọn lựa hai củ, lại lo lắng chờ Cảnh Nhất Bích mang vào trong cung đã lạnh, vội lấy ra một thỏi bạc :
“Phiền lão nhân gia dùng mấy tờ giấy ta bọc lại giúp ta.”
“Được rồi.”
Lão nhân gia vội vàng nói.
A Cửu quay đầu lại nhìn Cảnh Nhất Bích, cũng tự mình chọn một củ ngọt đưa cho hắn.
“Nương nương, Cảnh Nhất Bích đã dùng qua bữa tối.”
A Cửu ngẩn ra, vội kéo tay hắn, phát hiện ngón tay hắn lạnh lẽo, liền đem khoai lang nóng đặt vào :
“Không việc gì, cầm ấm tay.”
Hai người thân hình ở dưới ánh đèn lờ mờ kéo dài một đường, một cao một thấp đều cực kỳ thanh tú, hệt như bức họa tú lệ.
Nhìn hai khuôn mặt tươi cười vui vẻ đứng cùng một chỗ nắm tay, Quân Khanh Vũ cảm thấy tất cả đều gai mắt.
“Mai Nhị!”
Lạnh lùng thanh âm, uy nghiêm khí phách từ đằng xa truyền đến.
A Cửu tưởng nghe lầm, theo tiếng quay đầu, quả nhiên thấy Quân Khanh Vũ mặc hồ cừu màu trắng, mực phát độ nguyệt, dung mạo tuyệt diễm đứng ở nhập khẩu.
Mặt hắn dưới ánh trăng dị thường trắng bệch, tử đồng màu tím lạnh lẽo liếc nàng.
“Qua đây!”
Hắn chắp tay ra lệnh.
Ánh mắt hắn làm nàng cảm thấy không được tự nhiên, có chút bất an liếc nhìn Cảnh Nhất Bích, sau đó mới từ từ đi qua.
Đối phương khí thế bức người làm A Cửu suy nghĩ nên nói như thế nào về sự tình hồ cừu kia.
Nhưng mà ngay tại lúc này, đối phương tựa hồ không kiên nhẫn, tiến lên mấy bước chế trụ cổ tay nàng, đem nàng hướng trước người hung hăng lôi kéo, sau đó dụng lực ném bên tường.
A Cửu đột nhiên bị vung, toàn bộ sau lưng trọng trọng đánh vào bức tường loang lổ, đau đến mức nàng suýt đánh rơi khoai lang.
Mà Quân Khanh Vũ thì đem nàng áp trên tường, ngón tay dùng sức nắm cằm, buộc nàng ngẩng đầu.
Ánh mắt hắn giờ khắc này làm nàng xem không hiểu, tựa cười nhạo, tựa mấy phần chán ghét, tựa phẫn nộ.
“Hoàng…”
Thanh âm Cảnh Nhất Bích lo lắng truyền đến.
Quân Khanh Vũ liếc Cảnh Nhất Bích, ánh mắt hơn một tia khiêu khích, cuối cùng tà nịnh cười, cúi đầu cắn môi A Cửu.
Máu toàn thân A Cửu một ngưng, muốn đẩy hắn ra nhưng lúc này khí lực hắn đại kinh người, căn bản không có cách nào phản kháng, trái lại càng kích thích hắn cắn xé lợi hại hơn, dường như sẽ đem nàng trong nháy mắt xé nát.
Hắn quả thật dám ở trước mặt Cảnh Nhất Bích như vậy đối nàng!
A Cửu trong lòng đau xót, tay dùng sức nắm chặt.
Qua dư quang, nàng thấy Cảnh Nhất Bích sắc mặt cũng trắng bệch, sau đó yên lặng xoay người ly khai, bóng lưng thê lương.
Môi có lãnh huyết vị đạo, Quân Khanh Vũ bị A Cửu dùng sức cắn, đau đớn đem nàng buông ra.
Hắc đồng bắn ra hận ý đối hắn.
Quân Khanh Vũ lạnh lùng cười :
“Mai Tư Noãn, ngươi có phải hay không đã quên thân phận của chính mình?!”
“Thân phận?”
A Cửu nâng tay dùng sức lau môi :
“Ta là thân phận gì?”
“Quả nhiên quên.”
Quân Khanh Vũ lạnh lùng cười, ánh mắt nhìn A Cửu mang theo vẻ xem thường :
“Mai thục phi, chẳng lẽ ngươi cần trẫm đề điểm ngươi sao?
Ngươi có biết ánh mắt ngươi vừa nhìn Cảnh Nhất Bích làm cho trẫm nghĩ tới bốn chữ —— không biết liêm sỉ?”
A Cửu phẫn nộ nhìn chằm chằm Quân Khanh Vũ, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
“Ngươi thật cho là trẫm không biết tâm tư ngươi?”
Hắn cười lui một bước, mặt mày mang vẻ châm chọc :
“Ngươi cho là trẫm nhận không ra tờ giấy Vinh quý phi lấy lần trước?”
Hắn và Cảnh Nhất Bích quen biết nhiều năm, làm sao có thể không biết chữ Cảnh Nhất Bích thế nào.
A Cửu sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, nói không ra lời, lòng bàn tay chỉ toàn mồ hôi lạnh.
Cảnh Nhất Bích một lòng muốn phụ tá Quân Khanh Vũ, chân thành nhưng phân rõ. Nhưng chính nàng tựa hồ một lần lại một lần hại hắn, hôm nay nàng đích xác không nên đối Cảnh Nhất Bích quá gần gũi, loại này với hắn chỉ thành quấy nhiễu.
“Ngươi biết trẫm vì sao không xử trí hắn không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì, Cảnh Nhất Bích cùng ngươi, hắn trợ thủ đắc lực của trẫm, còn ngươi, là cái gì?”
Hắn lạnh lùng cười, nữ nhân này chưa bao giờ để hắn vào mắt, hắn cần gì phải đem nàng để vào mắt.
Huống chi nàng ngay từ đầu chỉ là quân cờ hắn an bài mà thôi.
“Trẫm sao có thể vì một râu ria nữ nhân như ngươi mà trách phạt hắn.
Huống chi…”
Hắn thân thủ nâng cằm nàng, đem mặt nàng tỉ mỉ quan sát một phen, ngoại trừ tái nhợt vẫn là tái nhợt :
“Ngươi cái dạng này, căn bản cùng sự tuyệt vời của nàng , sao có thể lọt vào mắt Cảnh Nhất Bích.”
A Cửu quay đầu né tránh ngón tay ấm áp.
Đã hai lần đều cảm tay thấy Quân Khanh Vũ ấm áp như ngọc, đầu ngón tay đặt trên người nàng tổng có một loại khó hiểu ấm áp, thẳng đến tận đáy lòng.
Thậm chí mỗi lần thấy tay hắn, nàng cũng sẽ không khỏi nhớ tới hắn ở Hải Đường điện cứu nàng —— hắn ngồi xổm người, cẩn thận từng li từng tí đem trúc kẹp tháo bỏ, thần tình chuyên chú.
Mà cũng chính là tối hôm qua, tay hắn vẫn như cũ ấm áp phủ lên toàn thân nàng.
Nàng, đã nhẹ giọng gọi tên hắn cả đêm…
Bên môi có một nụ cười khổ, A Cửu nhàn nhạt trả lời :
“Cảm ơn hoàng thượng nhắc nhở, thần thiếp tự mình hiểu lấy.”
Dứt lời xoay người đi ra Tây nhai, đi tới giao lộ mới phát hiện trên tay còn nắm khoai lang nướng.
Khoai lang nướng, đã nguội.
A Cửu giơ tay, ném tới góc.
Quân Khanh Vũ thu hồi tay, không ngờ nàng trả lời như vậy, đột nhiên lại thấy có một nỗi buồn ăn mòn, vốn đang định châm biếm lại thấy nữ tử kia đã xoay người rời đi.
Ngày thứ hai Cảnh Nhất Bích cũng không đến, A Cửu không hỏi, Quân Khanh Vũ càng không đến, nàng cũng không hỏi.
A Cửu ở trong phòng nhìn ngũ nương giúp nàng dạy mười mấy nữ tử, mà chính nàng thì cúi đầu, yên lặng vẽ phác thảo bản đồ địa hình nơi đây.
Đêm mai, hai mươi ám vệ…
Bên hông vết thương được Cảnh Nhất Bích trước đây đưa tới dược mà không mấy ngày nữa sẽ khép lại, vết sẹo cũng bắt đầu bóc ra, nhưng cũng không có nghĩa là khỏi hẳn.
Ngày mai, nàng có thể tránh thoát sao?
Hai ngày này, hộ vệ âm thầm xuất hiện càng ngày càng nhiều, Mộ Dung Tự Tô cũng không có tới.
A Cửu cúi đầu nhìn phúc bài bên hông, đó là Cảnh Nhất Bích đưa cho nàng.
Quân Khanh Vũ nói dáng vẻ của nàng căn bản không có cách nào cùng nàng so sánh, làm sao có thể vào lọt vào mắt hắn.
Thập Nhất, kiếp này ngươi đã yêu người khác sao?
Ngày tiếp, cửa Lạc Hoa lâu xuất hiện nhiều loại xe ngựa, cơ hồ tất cả quý tộc đều đến nơi này, thậm chí Thập nhị vương gia lâu ngày không gặp cũng chạy tới.
Sân khấu lầu hai, mười phòng tất cả đều bị dự định, bởi vì đây là lần đầu tiên sau khi Quân quốc đệ nhất mỹ nhân Tô Mi chết, có người ở trên đài biểu diễn ‘Lạc Hoa Lưu Thủy.’
Mộ Dung Tự Tô mang theo hộ vệ nhập tọa, biểu tình trước sau như một đạm nhiên.
Mà A Cửu cũng như trước trang điểm một bộ thiếu niên, hoa phục màu hồng cánh sen, cát trắng vì lĩnh, tóc dùng bích lục trâm cẩn thận tỉ mỉ vén, thân thể thẳng tắp đứng ở cửa Lạc Hoa lâu.
Quân Khanh Vũ Cảnh Nhất Bích cùng hạ xe ngựa, một người thân hình như tuyết trắng, phiêu dật linh động, dung mạo cao quý.
Một người cạn bích áo khoác, dung nhan tú lệ.
Biết phía sau Mộ Dung Tự Tô cho người giám thị chính mình, A Cửu đi lên phía trước, đối hai người hơi thi lễ, sau đó cùng đi vào Lạc Hoa lâu.
Phòng ba người vừa vặn đối diện Mộ Dung Tự Tô, giấu khai cửa sổ có thể nhìn thấy bóng lưng A Cửu, mà đối diện nàng lại là danh khắp thiên hạ Bích công tử, về phần Quân Khanh Vũ trong truyền thuyết, thì từ vị trí Mộ Dung Tự Tô nhìn, toàn bộ đều bị ngăn trở, thế nào cũng nhìn không thấy.
Lúc ngồi xuống, A Cửu giơ lên chén trà quay đầu hướng Mộ Dung Tự Tô kính kính, sau đó mỉm cười.
Mộ Dung Tự Tô ngẩn ra, nghiêng đầu đối hộ vệ nói :
“Hảo hảo nhìn Mai Nhị, mắt không được rời một chút.”
Mấy hộ vệ lĩnh mệnh, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng A Cửu.
Cũng vừa lúc đó, ngọn đèn dầu Lạc Hoa lâu hơi yếu lên, tia sáng tập trung vào sân khấu trong đại sảnh.
Thanh âm đàn tranh đột nhiên bay tới, thấp thấp trầm trầm, giống như một nữ tử trong đêm tối cô tịch hát, sau đó một tóc đen hồng y nữ tử xuất hiện ở trên sân khấu, đưa lưng về phía người xem, bối cảnh sân khấu biến hóa thành một bức rừng đào cánh hoa bay tán loạn.
“Một đời giang hồ yêu, một khúc tẫn bi vui mừng, nụ cười nhân gian, tiếng đàn qua năm.
Một mạt tương tư lệ, một mộng say hồng nhan, hí nhân gian, tiếng ca đảo ngược.
Nữ tử kia thủy tay áo vung lên, cấp tốc xoay tròn, thủy tay áo tựa như tản ra những đóa hoa bay lượn, mà nàng thanh âm êm dịu kiều mị, làm cho người ta trầm mê.
Nhất thời dưới đài một mảnh kinh ngạc ca ngợi.
A Cửu cúi đầu nhấp một ngụm trà, quay đầu lại phát hiện ánh mắt Mộ Dung Tự Tô còn trói chặt trên người mình.
A Cửu quay đầu hướng Mộ Dung Tự Tô gật đầu cười, phát hiện đối phương khóe miệng vừa kéo, có chút mất tự nhiên rời tầm mắt, sau đó nhìn về phía sân khấu.
Nữ tử trên sân khấu đột nhiên quay đầu, hé ra khuôn mặt cực kỳ mỹ lệ, trong mắt mang theo u oán, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua mọi người.
Không trung, hoa đào bay tán loạn, nữ tử xoay tròn thân thể, vũ động thủy tay áo, giống như rơi vào thế gian tiên tử.
Múa dẫn đầu không phải là ai khác, chính là ngũ nương.
Ngũ nương cúi đầu thùy con ngươi, môi đỏ khẽ mở, thanh âm linh hoạt kỳ ảo thê mỹ, một chốc đã khiến tất cả mọi người ngừng lại hô hấp.
Lạc hoa hữu ý. Lưu thủy vô tình…
Hoa rơi hữu ý, lưu thủy vô tình vốn là nói một nữ tử vì đi theo người yêu, không tiếc bôn ba trời bể, nhưng chỉ tiếc hoa rơi có ý mà nước chảy vô tình.
Lúc này, ngũ nương hai mắt rưng rưng, nhìn về phía A Cửu nhất phương.
Chống lại ánh mắt kia, A Cửu khẽ ngẩn ra, kỹ thuật nhảy của nàng ưu mỹ, cùng đêm đó Quân Khanh Vũ nhảy giống nhau như đúc.
Chỉ bất đồng chính là, ngũ nương mặc dù nhảy rất tốt, lại không bằng đêm đó nhìn Quân Khanh Vũ ý cảnh.
Đêm đó A Cửu tựa hồ thực sự thấy được một nữ tử, một thân mệt mỏi gió êm đuổi theo người yêu, lòng dạ vững chí, không tiếc thiên lý.
Không hiểu tại sao giống như nhìn người yêu ly biệt liếc mắt một cái.
A Cửu quay đầu yên lặng nhìn Quân Khanh Vũ, phát hiện ánh mắt hắn cũng ngơ ngẩn rơi vào sân khấu, tử đồng như ám dạ hạ thủy, yên lặng không một tia gợn sóng.
Nhưng ngón tay thon dài đẹp đẽ lại nắm chặt cái chén đã lạnh.
Cảnh Nhất Bích ánh mắt cũng có chút mất tự nhiên, thậm chí không nhìn một chút sân khấu.
Lúc này, hoa rơi nước chảy mang đến, ngũ nương kiễng đầu ngón chân, thân thể ở tại chỗ như phiên hồng liếc một cái xoay tròn, theo tốc độ càng lúc càng nhanh, hồng sắc y sam như đại hỏa phần phật thiêu đốt, bối cảnh âm nhạc cũng trong nháy mắt biến thành tiếng tỳ bà thê lương.
Cuối cùng theo tiếng tỳ bà líu lo, thân thể nàng phủ phục trên mặt đất, không bao giờ động nữa.
Lạc hoa lưu thủy, nữ tử vì yêu mà truy, cuối cùng chết trong một hồi đại hỏa.
Toàn bộ Lạc Hoa lâu một mảnh tĩnh mịch, mọi người ngưng mắt nhìn nữ tử “tử” trên sân khấu, trong mắt đều lộ ra thần sắc tiếc hận, trong không khí vắng vẻ thậm chí có người cảm động mà khóc, Mộ Dung Tự Tô thở dài một hơi.
Cúi đầu cầm lấy cái chén, nhìn hướng A Cửu, phát hiện nàng vẫn ngồi ở vị trí, mà vũ đã hoàn.
Mộ Dung Tự Tô lộ ra vẻ thất vọng, vũ đạo đã xong, ngày đó hắn nói hắn đến chỉ nhìn vũ này, nếu như A Cửu không thể tự mình đem thiệp mời đưa tới, đó chính là thất bại.
Trà có chút lạnh, Mộ Dung Tự Tô ánh mắt như cũ không rời khỏi A Cửu, không biết vì sao hắn lại thất vọng…
Hắn thật ra rất chờ mong thiếu niên này có thể thành công.
“Đi thôi.”
Hắn muốn đứng lên, ánh đèn đỉnh đầu lại đột nhiên minh sáng, sau đó lóe ra một phen, lại ám xuống, cuối cùng toàn bộ sân khấu tụ đầy dạ minh châu như ánh ngọc chói mắt.
Lạc Hoa lâu tất cả người xem đều hơi kinh hãi, đang tò mò xem là có chuyện gì xảy ra, thì một trận thanh âm tiết tấu cực kỳ vui vẻ từ trên đài truyền đến.
Thanh âm này không phải yếu ớt đàn tranh, không phải thê lương tỳ bà, mà là chuông ngân phiến tương hỗ đánh, phát ra thanh âm dễ nghe êm tai, tràn đầy tinh lực cùng vui mừng.
Thanh âm này cùng Lạc Hoa Lưu Thủy vừa nãy tuyệt nhiên tương phản.
Mộ Dung Tự Tô đứng ở vị trí, hiếu kỳ nhìn về phía sân khấu, lúc này không biết từ nơi nào đi ra hơn mười nữ tử, các nàng đều mặc áo màu đỏ, y sam không phải quần dài hàng thêu Quảng Đông, mà là trang phục dân tộc Tây Vực, quần thụng lộ ra một đoạn eo thon nhỏ, trên cánh tay trắng nõn có đeo chuông, khăn che mặt hé ra một đôi song đồng đẹp mắt.
Các nàng chỉnh tề sắp hàng đi ra, mỗi một bước đi, vòng eo đều uốn éo một phen, mà tiếng chuông nhiều tiết tấu liền như vậy truyền đến, người xem dưới đài trong nháy mắt bị những cô gái mang theo tiếng chuông vui động này mà hoàn toàn quên đi bi thương của Lạc hoa lưu thủy.
Cuối cùng các nữ tử xếp thành một vòng tròn, giơ cao cánh tay, đồng thời bối cảnh tiếng chuông vui vẻ cũng đi xuống.
Toàn bộ Lạc Hoa lâu một mảnh yên tĩnh, người xem không kháng cự được đứng lên, thân dài quá cổ nhìn các nữ tử phía sau ngăn trở cái gì đó.
“A a a…”
Trúc địch, nhị hồ, đàn tứ, trống con, tiếng chuông đồng thời vang lên, tiết tấu càng vui, thiêu đốt từng tế bào thần kinh.
Hơn thế đồng thời, những cô gái kia nhất nhất tản ra, trên sân khấu, thanh âm một thiếu nữ tươi đẹp ngọt ngào truyền đến.
“Là ai, đưa ngươi tới bên cạnh ta?”
“Là kia, trăng tròn, trăng sáng.”
Lúc này, người xem mới phát hiện ở giữa sân khấu có một hoàng y thiếu nữ mang khăn che mặt.
Hoàng sắc tương tinh phiến đủ thắt lưng, sa khăn che khuất tóc nàng, lộ ra cái trán châu phiến trơn bóng cùng một đôi mắt ẩn tình quyến rũ, lại thoạt nhìn rất hồn nhiên.
Khăn che mặt hé ra khuôn mặt như ẩn như hiện, cánh tay giơ lên cao cũng mang theo kim phiến, thậm chí mười ngón xinh đẹp đều treo chuông.
Thắt lưng bụng lõa lồ chuế đầy chuông, trắng nõn da thịt như ẩn như hiện, nàng một bên hát ca, một bên dẫn các nữ tử phía sau lắc vòng eo mềm dẻo đi ra.
Lúc này, người xem mới phát hiện nàng không đi hài, hai chân xinh xắn tinh mỹ tất cả đều là chuông, giẫm lên chiếc thảm hồng sắc, xích lõa mỹ túc trong nháy mắt kích thích người xem.
“Là ai, đưa ngươi tới bên cạnh ta?”
“Là ánh sáng ngọc tinh quang, tinh quang.”
Thanh âm nàng nhiệt tình không bị cản trở, lửa nóng vũ đạo cùng vòng eo lắc lư, vui chuông tiết tấu làm cho người ta nhớ đến hoa hướng dương trên hoang mạc, phấp phới đón gió.
“Là kia róc rách sơn tuyền, róc rách sơn tuyền, róc rách sơn tuyền.”
“Ta tựa mang theo giọt sương cánh hoa, cánh hoa, cánh hoa, ngọt ngào đem ngươi không muốn xa rời, không muốn xa rời.”
Thiếu nữ mỉm cười nhìn người xem, thanh âm vang vọng khắp Lạc Hoa lâu, ngọt di người.
Tại cái niên đại này không có người dám lộ ra da thịt trắng nõn.
Vậy mà nữ tử trên sân khấu này thật dũng cảm, mặc dù đang ở Lạc Hoa lâu hát ra bài hát này nhưng hai mắt đẹp cùng tiếng ca hoàn toàn không có gió trần vị đạo, chỉ có thiếu nữ độc hữu lãng mạn cùng hồn nhiên.
Mà hết thảy đều ở thanh lâu vô pháp nhìn thấy, khiến tất cả người xem một màn kinh diễm.
Mộ Dung Tự Tô ngồi xuống, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm, thậm chí bên cạnh Quân Khanh Vũ cùng Cảnh Nhất Bích cũng ngạc nhiên nhìn sân khấu, nhất thời không kịp phản ứng.
“A… , sa ô, sa ô, sa Riva…”
Thiếu nữ ngón tay niệp khăn che mặt, hơi ngượng ngùng dẫn bạn nhảy đi xuống sân khấu, tới đám người.
Thân hình đẹp như thiên nga, tiếng chuông trên người dễ nghe vang vọng toàn bộ Lạc Hoa lâu.
Khán giả tình tự bị mấy thiếu nữ khiêu vũ linh động, đều theo kỹ thuật nhảy cùng tiếng ca của nàng mà từ vị trí kích động đứng lên đánh nhịp, thanh trầm trồ khen ngợi.
Nàng hát ca đi tới trước mặt khách nhân, kéo tay bọn họ, đối bọn họ thần tình vui mừng hát, chờ khách nhân kích động muốn kéo nàng, nàng thân thể lại linh xảo xoay tròn, giống như tinh linh né ra, rơi vào trước mặt một người khách nhân.
Cứ như vậy, nàng mang theo các nữ tử nhảy tới từng góc, sau đó chân thành lên lầu.
Tiết tấu càng phát ra vui hơn, toàn bộ Lạc Hoa lâu tựa hồ cũng vì tinh linh thiếu nữ này mà tồn tại.
Thanh âm thiếu nữ độc hữu tha hương yếu ớt truyền đến, thiếu nữ tiếng ca càng ngày càng gần, Quân Khanh Vũ chậm rãi ngẩng đầu, thấy nàng đã đi đến.
Đôi mắt thần tình mà mang theo đẹp đẽ, đáy mắt huyễn lõa làm người ta khó có thể dời đi, mày đẹp, thân thể thướt tha, thậm chí là tiếng ca.
Ở lúc nữ tử đi tới bên người, tựa như đối những khách nhân khác như nhau kéo hai tay hắn.
Quân Khanh Vũ ngực khó hiểu căng thẳng, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, còn nàng trong sáng cười.
A Cửu kéo tay Quân Khanh Vũ, ngưng mắt nhìn hắn :
“Là ai, đem ngươi đưa đến bên ta?”
“Là kia trời xanh tươi đẹp, trời xanh tươi đẹp.”
“Ta nguyện dùng tâm nguyện ngây thơ, thật sâu đem ngươi, đem ngươi yêu say đắm, yêu say đắm.”
Hai chữ yêu say đắm dường như làm hắn không nghĩ được gì khác, thậm chí quên đi chính mình có tính sạch sẽ chán ghét người lạ đụng chạm mà trở tay lôi kéo, muốn đem thiếu nữ đang trốn đến trước mặt Cảnh Nhất Bích về bên mình, một tay khác lập tức chiếm hữu mặt nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top