Chương 15 : Lại Đến Thanh Lâu Trở Thành Tay Cờ Bạc

Sáng nay trời trong, Cảnh Nhất Bích đứng trên cầu thang ngọc thạch, nhìn tuyết trắng dưới hoàng cung, cảm thấy cung điện sâu thẳm này có chút chói mắt.

Nàng rốt cuộc vẫn là Thục phi, nữ nhân trẫm…

U lam con ngươi hơi nheo lại, thâm thúy không thể nhận ra, Cảnh Nhất Bích thở dài một hơi, sau đó bước lên tuyết từ từ đi xuống.

Vòng qua quá dịch trì, lại nhìn thấy A Cửu ôm lò sưởi tay đứng trên cầu, tựa hồ đang đợi người.

“Thục phi nương nương, người đang đợi người sao.”

“Ân, ta đang đợi Bích công tử.”

A Cửu mỉm cười :

“Muốn biết một ít về Mộ Dung Tự Tô.”

“Thục phi muốn biết điều gì thì cứ hỏi thẳng Cảnh Nhất Bích.

Cảnh Nhất Bích nếu biết, sẽ nói hết cho Thục phi nương nương.”

Thanh âm hắn ôn hòa, lúc nói chuyện, mặt mày lại mang theo tiếu ý, dương quang làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Lệ chí trước mắt, vẫn luôn làm cho nàng hơi thất thần.

“Nghe nói Tam hoàng tử hiện nay đang ở Đế đô.

Vì thế ta muốn biết hắn gần đây làm những gì, đi nơi nào, gặp những ai?”

“Hắn đến Quân quốc đã hai tháng, nhưng đến Đế đô lại chỉ gần một tháng.

Mà hơn phân nửa thời gian đều đi Lạc Hoa lâu.”

“Lạc Hoa lâu?”

A Cửu nhíu mày, cảm thấy nơi này hết sức quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu đó :

“Đó là nơi nào?”

Nàng vừa hỏi xong, Cảnh Nhất Bích liền trầm mặc một chút, hai má trắng nõn thoáng lộ ra một tia hồng nhạt, có chút khó xử nói :

“Đó là thanh lâu.”

Thanh lâu…

A Cửu suy nghĩ, chẳng lẽ Mộ Dung Tự Tô là kẻ háo sắc?

Nhưng chắc hẳn sẽ không a.

Nếu như háo sắc, lão già Mạc thừa tướng kia hẳn đã sớm đưa một nhóm mỹ nữ tới.

Mà trong tấu chương của Cảnh Nhất Bích lại không đề cập tới việc này.

“Ngày mai nếu Bích công tử không để ý, thì mong sẽ mang ta tới chỗ ấy một chuyến.”

“Này…

Thục phi nương nương, thanh lâu chỗ ấy…”

Cảnh Nhất Bích vốn muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến chuyến này A Cửu chỉ có năm ngày, liền đồng ý :

“Ngày mai Cảnh Nhất Bích sẽ ở ngoài cung chờ.”

Hai người đứng trên cầu nói xong, A Cửu nhìn Cảnh Nhất Bích ly khai, không khỏi nhẹ giọng thì thầm, Thập Nhất…

Thập Nhất ngươi khi nào mới nhớ ra ta.

Đi tới xa xa, Cảnh Nhất Bích lại đột nhiên quay đầu, đối A Cửu mỉm cười, sau đó mới xoay người hướng vào rừng tùng tuyết.

Tâm A Cửu bỗng nhiên run lên…

Kiệu Quân Khanh Vũ dừng cách đó không xa, vừa vặn nhìn thấy một màn này.

Tả Khuynh tiến lên :

“Hoàng thượng, còn có cần đi Mai Ẩn điện không?”

“Không cần.”

Thanh âm Quân Khanh Vũ dị thường lãnh.

Con ngươi màu tím chiếu một mảnh ngân bạch, hắn chăm chú nhìn nữ tử mặc áo choàng trắng đứng bên hồ, cùng màu trắng như tuyết tan vào một chỗ, chỉ có đôi mắt dị thường trong suốt lại cố che giấu cảm xúc nào đó cực kỳ bi ai.

Quân Khanh Vũ thu hồi ánh mắt, nhắm mắt tựa trên kiệu :

“Trở về.”

= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =

Sáng sớm hôm sau, dương quang như cũ ôn hòa, một chiếc xe ngựa đỏ thẫm dừng ngoài cửa cung, bên cạnh có một nam tử dung mạo tuyệt sắc đứng trên tuyết, ngửa đầu nhìn bầu trời sạch sẽ.

“Bích công tử.”

Bên tai truyền đến thanh âm kinh ngạc của Tả Khuynh, Cảnh Nhất Bích quay đầu lại, thấy Quân Khanh Vũ mặc tuyết sam màu trắng, khoác áo tuyết chồn đi tới.

Mái tóc tuy tùy ý búi nhưng cũng không thể che giấu được vẻ cao quý, tử đồng lạnh tới thấu xương.

“Hoàng thượng, người muốn xuất hành sao.”

“Tất nhiên.

Nghe nói Tam hoàng tử mỗi ngày đều tới một chỗ.

Vậy nên trẫm muốn nhìn một chút rốt cuộc là địa phương nào có thể hấp dẫn hắn như vậy.”

Nhìn Cảnh Nhất Bích cũng một thân tố y, hắn không khỏi hiếu kỳ :

“Sớm như vậy, ngươi muốn vào cung?”

“Thần… đang đợi người.”

“Đợi người? Đợi ai?”

Đôi mi thanh tú hơi nhướn lên, Quân Khanh Vũ đe dọa nhìn Cảnh Nhất Bích.

“Hoàng thượng, Bích công tử đáp ứng thần thiếp chi thác, mang thần thiếp đi gặp Mộ Dung Tự Tô.”

Cách đó không xa vang lên một thanh âm trong trẻo, hai người không khỏi đồng thời theo tiếng nhìn lại.

Nhưng lại thấy dưới ánh mặt trời, một thanh y thiếu niên tri thức đang bước đến.

Bạch đế ngân ủng, lưu vân thêu biên, đai lưng chuế mỹ ngọc, lấy lụa trắng quấn quanh, cổ trắng thon dài hơi lộ thập phần xinh đẹp tuyệt trần.

Tóc nàng dùng cây trâm bích lục cẩn thận tỉ mỉ vén lên, lộ ra cái trán trơn bóng, khuyên tai phản quang ẩn ẩn phấn hồng trong suốt, gương mặt dưới tuyết sạch sẽ trắng nõn, thanh tú nói không lên lời.

Hai tròng mắt trong suốt, mày liễu như bay, thậm chí có mấy phần tư thế oai hùng hiên ngang, mà khóe môi câu dẫn lại có vài phần phong lưu lỗi lạc.

Quân Khanh Vũ cùng Cảnh Nhất Bích ngẩn ra, thẳng đến khi thiếu niên nhẹ nhàng đến gần, mới nhận ra nàng.

“Ngươi…”

Đã nhận ra nàng đến, sắc mặt Quân Khanh Vũ tái nhợt, tựa có chút tức giận, ánh mắt lại chưa từng dời khỏi khuôn mặt sạch sẽ :

“Cảnh Nhất Bích, đây là người ngươi đợi sao.”

Cảnh Nhất Bích cũng hoãn quá thần lai, hơi hành lễ, thấp giọng nói :

“Vâng.”

“Xem ra hoàng thượng cũng muốn cùng chúng ta đi?”

A Cửu nghiêng đầu quan sát Quân Khanh Vũ, bị nàng nhìn như thế, Quân Khanh Vũ đột nhiên nhớ tới kẻ kèm chặt hắn đêm đó, người gọi là A Cửu kia lúc nhìn hắn cũng dùng tư thái này.

Quân Khanh Vũ nhìn một lúc rồi lập tức lên xe ngựa.

Ba người ngồi trong xe, Cảnh Nhất Bích cùng A Cửu ngồi đối diện, khiến nàng không khỏi chăm chú nhìn khuôn mặt tuyệt sắc ôn nhuận như ngọc thập phần giống Thập Nhất kia.

Mà Quân Khanh Vũ yêu nghiệt lại không hiểu sao cứ bày ra khuôn mặt thối.

A Cửu thật không biết hắn mất hứng ở đâu.

Môi hắn mím chặt, thường đối nàng cùng Cảnh Nhất Bích ném qua một ánh mắt cảnh cáo, làm cho bầu không khí vốn rất tốt lại trở nên vô cùng quỷ dị.

A Cửu tất nhiên cũng không được cao hứng.

Nàng khó có được cơ hội cùng Cảnh Nhất Bích ở chung một chỗ, vốn tưởng hi vọng sẽ nhân cơ hội này mà hiểu rõ Thập Nhất hiện tại hơn.

Vậy mà không nghĩ tới Quân Khanh Vũ lại đột nhiên ngáng đường.

Xe ngựa rốt cuộc cũng ngừng lại, Cảnh Nhất Bích trước xuống xe ngựa, vén lên mành xe, hơi nghiêng người nhìn nàng.

“Cảm ơn.”

A Cửu nhảy xuống xe ngựa, đối hắn mỉm cười.

“Không ngờ Thục phi lại hiểu lễ tiết như vậy.

Bất quá, lần đầu tiên nghe được Thục phi nói hai chữ cảm ơn.”

Thanh âm nói móc theo bên tai truyền đến, tử đồng Quân Khanh Vũ diêm dúa lẳng lơ lãnh phúng liếc A Cửu một cái, sau đó đi qua bên người nàng, phất tay áo hướng Lạc Hoa lâu đi vào.

Nhưng mới đi tới cửa, sắc mặt Quân Khanh Vũ lại xanh đen lui ra.

A Cửu ngẩng đầu nhìn, nhịn không được phá lên cười, có một chút đắc ý nhìn Quân Khanh Vũ.

Thảo nào sắc mặt hắn khó coi như vậy.

Đây không phải là “kỹ viện” đêm đó nàng ném hắn đến để “Giải độc” sao?

Cũng khó trách, lúc đó nghe được lại thấy quen tai.

A Cửu cười cười đi tới bên người Quân Khanh Vũ :

“Công tử, sao không đi vào?

Chẳng lẽ nơi này có rắn độc mãnh thú?”

“Mai Tư…”

“Công tử, tiểu nhân gọi Mai Nhị.”

A Cửu cười ha ha hai tiếng, tinh thần không thoải mái trên xe ngựa lúc này bởi vì Quân Khanh Vũ nghẹn uất mà tản ra không ít.

Sau khi đi vào, A Cửu mới phát hiện Lạc Hoa lâu này là biệt hữu động thiên, cũng không giống đêm đó nhìn đơn giản như vậy.

Nguyên lai trong sảnh lại có sòng bạc xa hoa, quần áo bất phàm chật ních, mà lầu hai lại lộ ra vẻ mành phòng, một mặt có thể quan sát tất cả sòng bạc, mặt khác lại có thể nhìn thấy một viện khác trong Lạc Hoa lâu —— đó chính là thanh lâu mỹ nữ chân chính như mây.

Mà Mộ Dung Tự Tô thì đang an vị phía sau mành.

Đứng phía ngoài mành là hai hộ vệ vừa nhìn đã thấy thân thủ bất phàm, trong mành ẩn ẩn nhìn ra một thân hình tuấn lãng.

Ba người A Cửu tìm một chỗ hẻo lánh ngồi xuống, trong đại sảnh trang trí xa hoa, đều chỉ có công tử kinh thành nổi danh có tiền, tay trái ôm ngọc tay phải ôm kim mới tới.

Cảnh Nhất Bích nói, nơi này cơ hồ cũng đều có danh đổ tay, trong đó có người được xưng là Thiên thủ Quan Âm, có người được xưng là Lý tay nhỏ bé, rất nhiều người vì mộ danh mà đến, nhìn hai người kia đánh cờ.

Bây giờ người bên trong phân thành hai nửa, phân nửa người mua Thiên thủ Quan Âm, phân nửa người mua Lý tay nhỏ bé, mà hai người kia thực lực ngang nhau, đúng là nhạ náo phi phàm.

Quân Khanh Vũ vốn đối nơi son phấn nồng đậm có phản cảm từ trước, nên khi có người đưa tới rượu, hắn ngay cả một giọt cũng không chạm, khoanh tay mắt lạnh nhìn xung quanh, thỉnh thoảng cùng Cảnh Nhất Bích thì thầm một phen.

A Cửu không vui ăn một ít điểm tâm, vỗ vỗ tay đứng dậy đi khỏi bàn.

“Mai Tư… Mai Nhị, ngươi đi đâu.”

Thanh âm Quân Khanh Vũ tức giận từ đằng sau truyền đến.

“Công tử, tiểu nhân ngứa tay, muốn đi đánh cược.”

A Cửu vẫy vẫy tay với Quân Khanh Vũ, không quay đầu lại chen vào đoàn người.

“Cảnh Nhất Bích, nàng vừa nói cái gì?”

“Công tử, nương nương nói, muốn chơi một phen.”

Quân Khanh Vũ nhướn mày, thần sắc càng thêm khó coi.

Lúc này, bên cạnh Thiên thủ Quan Âm cùng Lý tay nhỏ bé đã đặt bạc trắng chồng chất như núi.

A Cửu chen vào đoàn người, cố ý chọn chỗ đưa lưng về phía Mộ Dung Tự Tô, lấy ra một khối vàng, đặt giữa Thiên thủ Quan Âm cùng Lý tay nhỏ bé.

Đám người quanh người nàng một mảnh cười vang :

“Công tử, ngươi là đặt Thiên thủ Quan Âm hay là Lý tay nhỏ bé a?

Không được để giữa, ở đây không có trung lập.”

A Cửu mỉm cười :

“Ai nói ta muốn mua bọn họ.

Ta là muốn mua chính ta.”

Phòng khách lại là một trận cười vang, Lý tay nhỏ bé nói :

“Công tử, tam cục này ngươi mua trung gian, đó chính là không lớn không nhỏ.

Khó như vậy, mua thế nào?”

“Ha ha…”

Tiếng cười vẫn như cũ không ngừng, Quân Khanh Vũ mím môi, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đoàn người, lạnh lẽo có chút làm cho người ta sợ hãi.

“Ta đương nhiên biết là khó.”

A Cửu câu dẫn khóe môi, từ bên cạnh cũng lấy tới một đầu chung :

“Vì thế, ta mua của mình so với các ngươi lớn hơn.”

“Tiểu ca ca, ngươi mới tới sao.”

Một quý tộc công tử ôm mỹ nhân ồn ào nói.

“Nơi này có quy định không thể mua chính mình?”

Ngón tay A Cửu còn quấn một tầng cát mịn, nắm đầu chung màu đen, nhẹ nhàng quơ quơ.

Chất gỗ đào, thành thực không có bất kỳ tham giả.

Xem ra ở đây hoàn toàn dùng kỹ thuật chân thật.

Thiên thủ Quan Âm bên kia hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn, bắt đầu cầm lên đầu trung, Lý tay nhỏ bé vừa nhìn, trong tay cũng không rảnh rỗi.

Không khí xung quanh một ngưng, chỉ còn thanh âm xúc xắc thanh thúy dễ nghe, cơ hồ tác động tới thần kinh mọi người trong sảnh.

Chỉ có A Cửu không động thủ, ghé mắt nghe.

Thiên thủ Quan Âm cùng Lý tay nhỏ bé đồng thời buông xuống, liền nghe được có người hô một tiếng khai.

A Cửu đã sớm nghe đếm ra, kỳ thực hai người kia đếm cũng không cao, chủ yếu là ở thời gian khai chung xem ai nhanh tay, trong nháy mắt điều động đếm.

“Thiên thủ Quan Âm ——33 điểm.”

“Lý tay nhỏ bé ——30 điểm.”

Rốt cuộc vẫn là Thiên thủ Quan Âm xuất thủ tốc độ so với Lý tay nhỏ bé nhanh hơn một bước.

Thiên thủ Quan Âm đắc thắng liếc A Cửu :

“Công tử, ngươi không ném xúc xắc?”

Lúc này mọi người mới chậm nhìn lại, thấy A Cửu vẫn còn chưa lắc xúc xắc.

Nàng cũng không gấp, chậm rãi dơ xúc xắc lắc lư đứng lên.

Xúc xắc gỗ đào tương hỗ đánh, thanh âm thanh thúy mà có nhiều tiết tấu, từ chậm biến mau, đến cuối cùng càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gấp.

Con ngươi Quân Khanh Vũ sáng ngời, từ vị trí đứng dậy, nhìn dung mạo thiếu niên thanh tú đứng trong đám người, lại ngẩng đầu lên, đã thấy Mộ Dung Tự Tô hơi xốc mành.

Xúc xắc kịch liệt chạm vào nhau, như thanh âm hoang dã lục lạc dễ nghe, như đất bồi nữ tử xoay tròn thắt lưng, phát ra tiếng cười động nhân.

“Ba!”

A Cửu rất nhanh đặt xúc xắc xuống bàn, thản nhiên mở nắp.

“Không có ý tứ…

Vận khí quá tốt, là hơn ngươi một điểm ——34.”

A Cửu xông vào nắm tay Quan Âm sắc mặt trắng bệch mỉm cười.

Ngày đó, Lạc Hoa lâu xuất hiện một thiếu niên xa lạ, liên tục thắng tất cả cách danh bài Đế đô đệ nhất cao thủ.

Nhưng mà lúc gần đi, thiếu niên kia chỉ mang đi tiền hắn đặt cọc :

“Đổ không phải vàng, hơn nữa không phùng địch thủ tịch mịch.”

= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =

Màn đêm hạ xuống, ba người đã bỏ rơi hết đám người vẫn theo dõi bọn họ, cuối cùng dừng trước Đế đô phồn hoa đệ nhất nhai đạo.

Ngày lễ buông xuống, Đế đô mới vừa vào đêm so với ban ngày càng phồn hoa hơn.

Bên cạnh nhai đạo không chỉ có tửu lâu nổi danh đắt tiền nhất, mà thậm chí còn có sạp khoai lang nướng của một lão nhân.

Trời rất lạnh, khoai lang vừa ra lò chính là món ăn ngon nhất.

“Lão nhân gia, cho ta hai khoai lang ngọt, cộng thêm một phấn.”

Trong khi đợi xe ngựa Tả Khuynh đến đón bọn họ, ba người liền ngồi xuống cái quán bên cạnh.

Quân Khanh Vũ sắc mặt âm trầm, Cảnh Nhất Bích tựa hồ cũng có tâm sự, hai người này lúc từ Lạc Hoa lâu đi ra đã không nói qua một câu.

“Bích công tử. Cho ngươi.”

A Cửu đem kia khoai lang phấn đưa cho Cảnh Nhất Bích :

“Phấn không quá ngọt, ngươi hẳn sẽ thích ăn.”

Thập Nhất không thích ăn đồ quá ngọt.

Vì thế mỗi lần ăn khoai lang đều đem củ ngọt cho nàng, còn chính mình thì ăn phấn.

Cảnh Nhất Bích trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, nhìn sắc mặt Quân Khanh Vũ ngày một tối, hắn chỉ dám đưa hai tay ra tiếp nhận, lại không có cắn một miếng.

A Cửu sửng sốt.

Lúc này mới nhớ tới Quân Khanh Vũ, nên đem một củ đưa tới.

“Cái này, ngươi cũng để cho trẫm ăn?”

“Ngươi không ăn?”

Quân Khanh Vũ từ nhỏ đã ưa sạch sẽ, ở trong Lạc Hoa lâu chính là một giọt cũng không chịu uống một chút :

“Đã một ngày, ngươi không ăn sẽ bị đói.

Ngươi trước ăn một chút đi, phải biết rằng khoai lang nướng này so với rau xào sạch sẽ bên ngoài tốt hơn rất nhiều.”

Thanh âm của nàng không có lạnh lùng thường ngày, mà tựa hồ còn ẩn ẩn một chút lo lắng.

“Cái này…”

Quân Khanh Vũ cắn môi :

“…Có vỏ…”

A Cửu da mặt vừa kéo, mới nhớ tới Tả Khuynh Hữu Danh không ở đây, dù cho hắn đói cũng không có ai hầu hạ hắn.

A Cửu cẩn thận từng li từng tí đem vỏ khoai lang bóc đi, dư quang chú ý tới Quân Khanh Vũ nhìn chằm chằm vào chính mình, ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện đáy mắt hắn chợt lóe lên tiếu ý.

“Xong rồi.”

Nàng đem khoai lang đã lột phân nửa đưa cho Quân Khanh Vũ, nhưng lúc này mày đối phương lại không vui nhướn lên.

“Mai Nhị, ngươi muốn trẫm cầm ăn?”

“Ngươi muốn ta đút ngươi ăn?”

A Cửu có chút xấu hổ nhìn Cảnh Nhất Bích im lặng không lên tiếng, hung hăng trợn mắt liếc Quân Khanh Vũ.

Hắn là hoàng đế!

A Cửu đáy lòng tự an ủi chính mình, sau đó đem khoai lang đút tới bên môi hắn.

Hắn thăm dò cắn một miếng, động tác cực kỳ nhã nhặn ưu nhã, lông mi hơi buông xuống cùng làn da trắng nõn làm cho nàng không khỏi nhớ tới quý tộc mèo châu Âu đã gặp qua trước đây.

Đối phương hơi nhăn mày, tử đồng nhìn nàng :

“Quá ngọt, trẫm không thích.”

Không thích đồ ngọt?!

Tay A Cửu run lên, suýt nữa không khống chế được đem khoai lang nóng nện trên mặt hắn.

“Nương nương, thử xem này.”

Cảnh Nhất Bích vẫn yên tĩnh ngồi một bên lúc này đem khoai lang trong tay mình đưa tới.

( Sao em lại thấy Bích ca ca của iem đáng thương vậy nè :((((((((((( )

A Cửu hít sâu một hơi, lại đem một chút vỏ bóc ra, sau đó đút tới bên môi Quân Khanh Vũ.

Hắn vẫn như cũ cắn một ngụm nhỏ…

A Cửu trong lòng không khỏi chửi thầm: Mẹ nó, cùng mèo ăn thực giống nhau.

Bất quá lần này, lông mày Quân Khanh Vũ cuối cùng cũng không nhướn lên, trên mặt trái lại nở một nụ cười.

Cũng may bọn họ ngồi trong góc khuất nhất, không người thấy.

Chờ Quân Khanh Vũ từ từ ăn xong hơn một nửa, cánh tay A Cửu đã muốn dừng.

Mẹ nó, cho dù có là Thập Nhất, nàng trước đây cũng không hầu hạ qua thế này!

Vậy mà Quân Khanh Vũ này dám để nàng hầu hạ hắn hai lần!

Hơn nữa lại còn tươi cười tựa hồ rất thích ý tiếp thu sự hầu hạ.

Khoai lang đã mua xong, bất đắc dĩ A Cửu chỉ có thể đem khoai của mình đưa cho Cảnh Nhất Bích, còn chính mình thì ăn củ khoai Quân Khanh Vũ vừa cắn một miếng.

“Quá ngọt, ngươi có thể ăn không?”

A Cửu có chút lo lắng nhìn Cảnh Nhất Bích.

“Rất tốt, ta từ trước đến nay đối với đồ ngọt cũng coi như thích.”

Động tác đối phương cũng cực kỳ ưu nhã nghiêm túc, thần thái cùng Thập Nhất cơ hồ giống nhau như đúc.

Chỉ là trong trí nhớ, Thập Nhất không thích đồ ngọt.

Thấy A Cửu cắn vào miếng khoai hắn vừa ăn, Quân Khanh Vũ trên mặt tiếu ý càng đậm.

(=.=)

Hắn thật tình cười, khóe mắt cong bên, má lúm đồng tiền bên môi như hai cơn xoáy, thanh tú tựa nữ tử.

A Cửu quay đầu liếc hắn một cái, nếu không phải bởi vì không còn, thì cho dù có đánh chết nàng cũng không ăn lại của hắn.

“Ngươi có nắm chắc Mộ Dung Tự Tô thích người đánh bạc?”

“Lạc Hoa lâu một mặt là dân cờ bạc, một mặt là mỹ nữ, hắn chỉ cần trắc ngồi, hai bên cũng có thể nhìn.

Nhưng mà hắn lại đối mặt với sòng bạc bên này, rất hiển nhiên hắn đối mỹ nữ không có hứng thú, cũng càng hiển nhiên, hắn ở sòng bạc tìm người.”

“Tìm người?”

Cảnh Nhất Bích không khỏi hiếu kỳ.

“Không rõ ràng lắm, ngày mai mới biết.”

Ba người trong lòng đều đã đoán ra, chỉ là ai cũng đều không nói.

Mà A Cửu càng không thể nói, bởi vì Mộ Dung Tự Tô tìm rất có thể là một “Cao thủ” tay cực nhanh.

Nàng mặc dù nhiều lần đều thắng, nhưng lại không giống Thiên thủ Quan Âm hoặc Lý tay nhỏ bé “xuất thủ” điều động đếm.

Nếu như Mộ Dung Tự Tô thực sự muốn tìm người như vậy, vậy nhất định sẽ chủ động thăm dò A Cửu xem có hài lòng không.

Cứ như vậy, nàng nhất định phải để Mộ Dung Tự Tô biết năng lực của nàng.

Nhưng lại cùng Quân Khanh Vũ cùng Cảnh Nhất Bích che giấu chính mình.

Xe ngựa Hữu Danh đã tới, A Cửu cùng Quân Khanh Vũ lên xe, còn Cảnh Nhất Bích thì ngồi xe của mình hồi phủ.

Bầu không khí trên đường vô cùng quỷ dị, hai người đều rất ăn ý nhắm mắt dưỡng thần, ai cũng không nói chuyện.

Nhưng lúc vừa hồi cung, Quân Khanh Vũ thế nhưng lại đi theo tới Mai Ẩn điện.

Hồng Nhi bưng trà, Quân Khanh Vũ cũng không có uống một ngụm, bất quá Hữu Danh rất nhanh sai ngự thiện phòng đưa tới thức ăn.

Năm sáu cái khay được bày lên, phân lượng cũng không nhiều, bất quá lại làm cực kỳ tinh xảo.

Cung nữ theo đến dùng đũa bạc gắp thử ăn, xác định không có vấn đề, mới thực sự bày trước mặt hắn.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn dùng bữa, A Cửu minh bạch, thức ăn hoàng đế đều phải có người thử độc.

“Ngươi cũng qua đây ngồi ăn đi.”

A Cửu ngây người, đích xác vừa ăn một chút khoai không đủ no bụng, cho nên cũng ngồi xuống, tiếp nhận ngân đũa Tả Khuynh đưa tới, cúi đầu nghiêm túc ăn.

Thức ăn thực sự không nhiều, nhưng lại cực kỳ thanh đạm ngon miệng, chỉ trong chốc lát, ba cái đĩa trước mặt A Cửu đã thấy đáy.

“Khụ khụ…”

Bên tai truyền đến tiếng ho khan rất nhỏ, A Cửu mờ mịt ngẩng đầu, thấy Hữu Danh đối mình đẩy ánh mắt.

Nàng theo đó nhìn lại, thấy bảy tám đĩa trên bàn cơ hồ cũng bị chính mình càn quét sạch sẽ, mà Quân Khanh Vũ còn chưa động đũa.

Tay gắp thức ăn không khỏi run lên, A Cửu thở dài một hơi, buông đũa xuống.

“Ngươi hôm nay thoạt nhìn rất đói.”

“Đã no rồi.”

“Nếu không no mới kỳ quái.”

Hắn hắn mím môi cười, núm xoáy đồng tiền như ẩn như hiện, tựa hồ bởi vì vị đạo không như ý, liền buông đũa xuống, ánh mắt rơi vào tay nàng :

“Tay ngươi thế nào rồi?”

“Không sai biệt lắm.”

“Tả Khuynh, đến Thái y viện lấy dược lại đây.”

Sau khi tất cả người trong phòng đều lui ra, hắn liền kéo tay nàng, đem vải xô mở ra.

Trên ngón tay trắng nõn, vết thương đã khép lại, nhưng thoạt nhìn vẫn gai mắt như cũ :

“Hẳn là rất nhanh sẽ tốt.”

Đem lục sắc dược đồ đi tới, thanh âm hắn mang theo ý trách cứ :

“Cẩn thận một chút, nếu không sẽ lưu sẹo.”

Hai người cách nhau rất gần, thậm chí có thể cảm nhận thấy hô hấp của đối phương.

A Cửu có chút mất tự nhiên quay đầu.

Không biết vì sao khi cùng Quân Khanh Vũ ở chung một chỗ, nàng lại cảm thấy có chút xấu hổ, có chút đứng ngồi không yên, hoặc là có đôi khi trong lòng có chút buồn bực.

Vải xô một lần nữa được băng lại cẩn thận.

Nhìn mấy cung nữ bưng rửa chậu rửa tới, A Cửu không khỏi kinh ngạc :

“Ngươi không về?”

Quân Khanh Vũ chưa từng ở chỗ nàng rửa mặt qua. Bởi người này sạch sẽ đến mức nghiêm trọng.

Lần trước hắn ở chỗ này ngủ một đêm, ngày hôm sau liền đã vội vã trở về tẩm cung của mình rửa mặt.

Quân Khanh Vũ miễn cưỡng nhìn A Cửu :

“Trẫm mệt mỏi, lười đi, ở nơi này nghỉ ngơi.”

“Hoàng thượng, xe còn ở bên ngoài.”

“Ngươi không muốn trẫm ở đây nghỉ ngơi?”

Cho lui tất cả cung nhân ra ngoài, hắn tựa trên giường ấm, nhíu mày nhìn A Cửu.

“Không hi vọng.”

“Vậy trẫm càng muốn ở đây nghỉ ngơi.”

Nói xong, hắn thế nhưng liền nhắm mắt nằm xuống.

Hôm nay một ngày dài trôi qua, A Cửu cũng đã sớm mệt mỏi.

Huống chi chỗ thắt lưng bị thương còn chưa hảo, lúc ở ngoài nàng chỉ ước lập tức được hồi cung nghỉ ngơi một chút.

Nhưng hiện tại vừa nghĩ tới nên vì hắn cầm đèn, ở bên ngoài canh cả đêm, A Cửu trong lòng muốn thổ huyết.

Hôm nay Quân Khanh Vũ này đích thực có chút quỷ dị.

“Làm gì vậy. Sao còn chưa lên.”

Yêu đồng màu tím đột nhiên mở lớn :

“Ngươi ngủ bên trong!”

Nói xong, thật đúng cấp A Cửu một vị trí.

“Hoàng thượng, hôm nay ngươi có phải hay không…”

A Cửu cả kinh, người này có phải hay không bị bệnh a.

“Nếu như không được.

Vậy ngươi liền ngồi đấy cả đêm.”

Lãnh lệ khẩu khí bá đạo không cho phép nàng chống cự, A Cửu sờ sờ lưng, này trời rất lạnh, rõ ràng là bức nàng…

Suy nghĩ một hồi, A Cửu xoay người đi tới, lấy cái chăn trong chân tường đặt giữa hai người.

Phía sau hắn hô hấp đều đều, tựa hồ đang ngủ, A Cửu cũng buông xuống cảnh giác, chậm rãi nhắm mắt lại.

Đang mơ hồ, bên tai lại đột nhiên nghe thấy một thanh âm, giống như có người đang vuốt tóc nàng :

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

A Cửu hừ một tiếng, hướng bên trong xê dịch, thanh âm kia liền biến mất.

Lần này, nàng lại mộng đến kỳ lân.

Dường như cũng giống giấc mộng lần trước, kỳ lân đứng bên người nàng, nhìn nàng một phen, sau đó cái đầu vô cùng thân thiết cọ vào tay nàng…

Nhiệt độ chân thực truyền đến, A Cửu bị nó cọ tới cọ lui liền cảm thấy ngứa ngáy, vội thu hồi tay.

Kết quả cánh tay dường như đụng phải cái gì đó. A Cửu mở mắt ra, thế nhưng nhìn thấy Quân Khanh Vũ cúi đầu cọ cọ lên bàn tay quấn vải xô của nàng.

“Nên tỉnh.”

Hắn đã sớm rửa mặt xong, đầu đội kim quan, hai mắt hữu thần, một thân tơ vàng thêu long bào tôn lên dáng người thon dài, quả nhiên có chi tướng đế vương.

“Ngươi muốn lâm triều?”

Bình thường hẳn chỉ có loại tình huống này mới mặc như vậy đi.

“Trẫm lâm triều đã về.”

A Cửu đứng dậy, lúc này mới phát hiện trời đã sáng hẳn, sắc mặt không khỏi ửng đỏ, nghĩ đến Cảnh Nhất Bích ở ngoài cửa cung chờ, vội đứng dậy mặc quần áo.

Chỉ là Quân Khanh Vũ tựa hồ trong cung còn có việc, không theo nàng đi ra, chỉ để Tả Khuynh đi cùng.

= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =

Ngày thứ hai, A Cửu lại lần nữa xuất hiện ở Lạc Hoa lâu.

Lúc này có thêm nhiều khuôn mặt mới.

A Cửu tỉ mỉ quan sát những người kia, phát hiện lòng bàn tay bọn họ dày rộng có kén, màu da vi hắc, hẳn công phu rất cao cường.

Xem ra Mộ Dung Tự Tô quả thực phái người tới thử nàng.

Như cũ thập cục, A Cửu nhẹ thắng bọn họ, đương nhiên ở trong quá trình bọn họ luôn âm thầm thăm dò A Cửu, ở lúc nàng lắc xúc xắc muốn dùng ám khí đả kích cổ tay, nhưng đều bị nàng nhẹ tránh.

“Vị công tử này, chủ tử nhà ta muốn thưởng thức đổ thuật của ngươi.

Nếu như không chê, kính xin lên lầu ngồi.”

A Cửu nhìn nam tử trước mặt, nhận ra hẳn thủ bên người Mộ Dung Tự Tô, liền vui vẻ nói :

“Thưởng thức thì thưởng thức.

Nhưng nếu không thể hạ ta trong ba chiêu, ta sẽ không tiếp.”

Nam tử kia hiển nhiên không ngờ tới A Cửu sẽ cự tuyệt, ngây ra một lúc :

“Có thể quá ba chiêu hay không, công tử đi một lần liền biết.”

A Cửu quay đầu lại nhìn Cảnh Nhất Bích trong mắt hiện lên một tia lo lắng, đối hắn mỉm cười, ý bảo không cần đuổi theo.

Không ai đuổi theo, không ai nhìn, mới có thể phát huy tốt hơn.

Rèm cửa được xốc lên, Mộ Dung Tự Tô cùng A Cửu cách bàn mà ngồi, trung gian có bức rèm che, vừa vặn từ cánh tay trở lên đều thấy không rõ hình dáng.

A Cửu cũng không tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt không khỏi đảo qua cờ vây trước người hắn, cuối cùng rơi vào chén trà.

Bích sắc thủy cùng cái chén xanh biếc hòa quyện.

Ở thời điểm vừa bước vào phòng, nàng đã ngửi thấy mùi thơm lạ lùng của lá trà.

Trà này không phải của Lạc Hoa lâu, xem ra là Mộ Dung Tự Tô tự mang tới.

Đúng là một người cực kỳ chú ý.

“Mời gặp lại không cho hình dáng.

Chẳng lẽ đây là cử chỉ đãi khách của các ngươi?”

A Cửu hừ một tiếng, phất tay áo liền đi.

“Công tử xin chờ một chút.”

Bên trong mành, một thanh âm trong trẻo truyền đến :

“Tự Tô vì lễ nghĩa không chu toàn mà ở nơi này xin lỗi.

Mời công tử đi lên, là hi vọng có thể cùng công tử đánh cờ tam cục.

Nếu công tử thắng Tự Tô, Tự Tô sẽ lấy một nguyện vọng để nhận lỗi.”

Thật không nghĩ đến thanh âm Mộ Dung Tự Tô lại dễ nghe như vậy, cũng càng không nghĩ tới Tam hoàng tử nói chuyện cũng khiêm cung như vậy.

“Chẳng lẽ Tự Tô công tử không sợ ta đưa ra nguyện vọng hoang đường?”

“Tự Tô tất có khả năng hoàn thành.”

“Vậy vì không làm khó dễ Tự Tô công tử, ta trước hết đem nguyện vọng nói ra.”

“Công tử mời nói.”

“Ân…”

A Cửu sờ sờ cằm, chỉ vào chén trà kia :

“Tự Tô công tử nếu thua, kia liền thỉnh Mai Nhị đánh ván cờ, phẩm một ly trà.”

Tự Tô sửng sốt, nửa ngày sau mới cười nói :

“Mai nhị công tử quả nhiên là người đặc biệt.”

“Tự Tô công tử cũng vậy.”

A Cửu giơ tay hành lễ, sau đó nhìn hai hộ vệ đưa tới một cái đĩa, mặt trên đặt mười hai thẻ mộc bài, phân biệt có khắc từ 1 ~ 6.

“Lắc xúc xắc, Tự Tô tất nhiên không phải đối thủ của Mai Nhị.

Vậy nên chẳng bằng ta đem bài này đặt giữa, xem ai nhanh tay nhất từ bên trong lấy ra tam bài, nhiều hơn sẽ thắng.”

A Cửu trong mắt xẹt qua một tia mừng rỡ, quả nhiên không ngoài nàng sở liệu, Mộ Dung Tự Tô chính là muốn tìm người động tác “Thần tốc”.

“Hảo, tam cục, hai thắng.”

Đồng hồ cát tính thời gian trong nháy mắt mới được đặt, A Cửu đã thấy Mộ Dung Tự Tô nhanh như tia chớp xuất thủ, ngón tay trắng nõn vững vàng bắt được lục điểm.

Ngón tay A Cửu xẹt qua, lúc này chặn đứng hắn, đồng thời tả hữu chụp tới, tiện thể kẹp đi hai khối bài.

Một quá trình này, bất quá chỉ một giây đồng hồ.

Thiên cơ biến.

Trong nháy mắt thiên biến vạn hóa.

Nàng chính là người duy nhất trong tổ chức nổi danh có khả năng này.

A Cửu đem tam bài đẩy tới trước mặt hắn :

“Tự Tô công tử, ván đầu tiên, Mai Nhị thắng.”

“Mai nhị công tử tốc độ thật nhanh.”

Đang nói lại đột nhiên xuất thủ trước, chuẩn bị lấy ngũ điểm cùng tứ điểm còn lại.

A Cửu thân thủ chặn ngang, nhưng không ngờ hộ vệ bên cạnh một chưởng trước mặt mà đến, phần eo A Cửu bị áp, khó khăn lắm mới tránh thoát, lập tức dùng chân hung hăng đá gãy bàn.

Mộ Dung Tự Tô hiển nhiên không ngờ tới một chiêu này của A Cửu.

Bàn sụp xuống, trọng tâm bất ổn.

A Cửu mượn cơ hội cuộn mành, dùng sức giữ hai tay Mộ Dung Tự Tô.

A Cửu nửa quỳ trên bàn, dùng sức bấm tay Mộ Dung Tự Tô.

“Tự Tô công tử, thực sự xin lỗi, tam cục hai thắng, Mai Nhị, thắng.”

A Cửu ngẩng đầu, nhìn thủy tinh mành từ trên người chảy xuống, giờ khắc này, nàng rốt cuộc đã thấy rõ Mộ Dung Tự Tô trong truyền thuyết.

Mặt của đối phương ở cái nơi ồn ào náo động này có vẻ phá lệ chói mắt, tuấn mỹ thanh tú, mặc dù còn thua Cảnh Nhất Bích khuynh quốc khuynh thành, cũng không như Quân Khanh Vũ yêu chước chi tư, nhưng dùng từ đơn giản tuấn mỹ vẫn khó có thể hình dung người mang phong độ trí thức Tam hoàng tử này.

Mắt đối phương ở lúc nàng quan sát xẹt qua một tia bất khả tư nghị, cự ngươi cười :

“Mai nhị công tử, ngươi thật sự thắng.”

A Cửu nhảy xuống bàn, vỗ tay một cái :

“Bàn này ta đá gãy, ta sẽ bồi thường.”

“Mới vừa rồi là thuộc hạ của ta mạo muội.”

Tự Tô đứng dậy, có chút không ý tứ :

“Vừa Tự Tô nói nếu thua sẽ thỉnh Mai nhị công tử chơi cờ thưởng trà, tương phùng bằng vô tình, kia…”

“Azi.”

A Cửu cắt ngang lời của hắn :

“Thưởng trà chơi cờ mà nói là một ý cảnh, chúng ta đang ở sòng bạc, chẳng phải lãng phí trà tốt của Tự Tô công tử sao?

Chẳng thà ngày mai ta lại hẹn, huống chi trà tốt như vậy, cũng không nên ở đây phẩm.”

Mộ Dung Tự Tô tán dương gật đầu :

“Vậy ngày mai đến Nhất phẩm cư hầu công tử.”

A Cửu chắp tay hành lễ, xoay người xuống lầu, bàn tay lặng lẽ đặt bên hông.

Động tác ngang lưng kia làm cho vết thương của nàng tựa hồ có chút hé.

Đi xuống lầu, để tránh Mộ Dung Tự Tô phái người theo dõi, A Cửu xoay trái đi vào bên trong thanh lâu.

Đi vào, liền nhìn thấy bên trong có đám cô nương hồng sắc đại cổ, ba nữ tử hồng y thủy tay áo, mặc vũ hài, tựa hồ đang diễn tập vũ đạo.

Lúc này một nữ tử sa mỏng nhẹ đi lên, nghiêm túc giáo dục ba nữ tử kia.

Tướng mạo nàng ta cực kỳ yêu mị, trong lúc mỉm cười còn mang theo độc hữu phong tình cùng câu người đoạt phách.

A Cửu ôm cánh tay tò mò nhìn, tổng cảm thấy kỹ thuật nhảy của những cô gái kia hình như đã gặp qua ở đâu đó, lại bỗng nhiên ở trong đám người, nhìn thấy Cảnh Nhất Bích.

Dung nhan đẹp đẽ được một đám nữ nhân làm nền hạ, có vẻ càng thêm khuynh quốc khuynh thành, cặp con ngươi xanh thẳm như bầu trời sau tuyết, trong trẻo mà sáng sủa.

A Cửu nhìn xuất thần, nhớ lại Thập Nhất trong đại hỏa, kia một tiếng Cửu nhi, phảng tựa vạn kim cắm vào ngực nàng.

“Cửu tỷ…

Ta lúc nào có thể không gọi ngươi là Cửu tỷ nữa?”

Mười tám tuổi năm ấy, Thập Nhất nháy mắt hỏi nàng.

“Không kêu Cửu tỷ? Ngươi nghĩ kêu ta là gì?”

Nàng xoa tóc hắn sủng nịch hỏi :

“Chẳng lẽ kêu Cửu ca?”

Một khắc kia, nàng chú ý tới trong mắt Thập Nhất có thất lạc khó hiểu.

Hắn vẫn luôn nhu thuận, thế nhưng cả ngày ấy đều xa cách.

Mắt hơi chua chát, liền nhìn thấy nữ giáo vũ kia đi xuống đài, bước liên tục tới trước người Cảnh Nhất Bích, cúi người hơi hành lễ.

A Cửu quay đầu muốn chạy, lại nghe thấy Cảnh Nhất Bích kêu nàng :

“Mai công tử.”

A Cửu dừng lại bước chân, nữ tử kia cùng Cảnh Nhất Bích đi lên, sau đó mỉm cười quan sát A Cửu :

“Ngũ nương tham kiến Mai công tử.

Nghe nói hai ngày này ở đây có tới một đại chủ, lại không nghĩ rằng là tiểu thư xinh đẹp như vậy.”

A Cửu cả kinh, mặc dù không cố ý che giấu, thế nhưng nếu có thể nhìn ra nàng là nữ tử, hẳn sẽ không đơn giản.

Nhìn kỹ ngũ nương, hai mắt ẩn tình, dùng từ hiện đại chính là nữ nhân khiêu gợi, A Cửu đột nhiên nhớ tới một sư tỷ trước khi chết đi.

“Ngũ nương là người đáng tin.

Ngươi trước cùng nàng đi xuống, chờ người nọ đi, ngươi mới được rời đi.”

A Cửu minh bạch, làm như vậy cũng là phòng ngừa Mộ Dung Tự Tô theo dõi nàng.

“Cô nương, đến, theo ta đi.”

Ngũ nương đi tới phía trước, quay đầu lại liếc mấy nữ tử kia, thanh âm sắc bén nói :

“Luyện thật tốt cho ta.

Thắt lưng không dám đè xuống một chút sao?”

“Ngũ nương, các nàng đây đang luyện vũ gì?”

“Cô nương hẳn lần đầu tiên tới đây đi.”

Ngũ nương kéo tay A Cửu :

“Lạc Hoa lâu nổi tiếng có một vũ đạo, gọi là Lạc Hoa Lưu Thủy. Danh mãn lục quốc.”

“Lục quốc?”

Một cái vũ có thể danh mãn lục quốc?

“Tiểu thư ngươi cũng biết Quân quốc chúng ta có Tam đại mỹ nhân.

Tài nữ Mai Tư Noãn, Quý phi Mạc Hải Đường, mà cư thủ Tô Mi chính là mỹ nhân đi ra từ Lạc Hoa lâu chúng ta.”

Ngũ nương đem A Cửu mang tới nhã gian lầu ba :

“Năm đó Tô Mi múa điệu Lạc Hoa Lưu Thủy, kinh diễm thiên hạ.”

Đã sớm nghe Quân quốc Đệ nhất mỹ nhân Tô Mi là ca cơ, nhưng cho tới bây giờ cũng không ngờ tới nàng lại là nữ tử Lạc Hoa lâu.

Đột nhiên thấy tò mò, rốt cuộc là nữ tử như thế nào mới có thể ngạo cư lục quốc,

“Ngũ nương, Tô tiểu thư kia hiện tại còn ở đây không.”

Nghe A Cửu hỏi như thế, ngũ nương tươi cười phai nhạt, khóe môi có một tia cay đắng :

“Cô nương chẳng lẽ không biết, năm ngoái hoàng thượng tới Lạc Hoa lâu, sau khi thấy Tô Mi đã đối nàng nhất kiến chung tình, không để ý chúng xích, đem nàng mang vào trong cung, phong làm Thục phi.”

“Nhưng mà hoàng cung là địa phương nào a.

Tô Mi vào cung chưa tới ba tháng liền bạo bệnh mà chết.”

Ngũ nương rót một chén nước đưa cho A Cửu, thanh âm có vẻ run rẩy, lẩm bẩm nói :

“Ta từng khuyên qua nha đầu kia đừng đi, ở đây có cái gì không tốt, tuy nói giả tình giả ý, nhưng cũng sẽ không đánh mất tính mạng.”

Tay A Cửu cầm chén không khỏi run lên :

“Ngũ nương, Tô Mi kia có phải hay không có một sủng khuyển gọi là Lạc nhi.”

“Cô nương làm thế nào biết?”

Ngũ nương kinh ngạc nhìn A Cửu hỏi.

Nàng thế nào sẽ không biết?!

Ngày ấy bởi vì đá chết con chó kia mà nàng suýt nữa đưa mệnh.

Cảnh Nhất Bích nói cho nàng biết, Quân Khanh Vũ từng sủng ái một nữ tử, vào cung không quá ba tháng liền chết, sau đó để lại con chó kia.

Lại còn lúc Quân Khanh Vũ mị dược phát tác, luôn thì thào niệm Tiểu mày, A Cửu trong lòng đã đoán được bảy tám phần.

Chén trà đã nguội, A Cửu cúi đầu nhìn tay mình, mười ngón nhỏ và dài, trắng nõn như ngọc :

“Ngũ nương, nghe nói Tô Mi không chỉ người đẹp, hơn nữa tay cũng rất đẹp?”

Nàng không biết vì sao lại hỏi vấn đề này, nhưng trực giác nói cho nàng biết, việc này hẳn cùng Tô Mi có liên quan.

Ngũ nương lại cả kinh :

“Tay Tô Mi đích xác rất đẹp, giống như ngàn dặm mới tìm thấy một.

Nàng cũng đã nói, đương kim hoàng thượng rất mê luyến tay nàng, trước lúc nàng vào cung, hoàng thượng mỗi ngày đều đưa tới nước phượng tiên quý báu.”

Nói xong, thanh âm ngũ nương đột nhiên nghẹn ngào một chút, mắt đẹp xẹt qua một tia thê ý :

“Lại nói tiếp, hôm nay là ngày giỗ của Tô Mi.”

“Ngày giỗ?”

A Cửu giương mắt, ngạc nhiên nhìn ngũ nương, mới bất chợt nhớ tới Quân Khanh Vũ hôm nay không theo nàng tới.

Không chỉ như vậy, hắn còn mặc tinh tế trang phục lâm triều.

Kỳ thực từ chỗ Tả Khuynh nàng đã thoáng biết, Quân Khanh Vũ rất ít khi lâm triều.

Nếu có sự thì đều đi ngự thư phòng trực tiếp tìm hắn.

Quá khứ hắn từng ca ngợi tay nàng rất đẹp, thậm chí Mạc Hải Đường cũng nói tay nàng còn đẹp hơn nữ nhân kia.

Nữ nhân kia, không thể nghi ngờ, chính là Tô Mi.

Hắn bảo vệ tay nàng, không phải bởi vì tay A Cửu nàng thực sự đẹp, mà bởi vì tay nàng làm cho hắn nhớ lại nữ nhân yêu mến.

Mà hôm nay đột nhiên lâm triều, có phải hay không cũng vì nữ nhân kia?

Trong đầu lại lần nữa hiện lên hình ảnh hắn tựa trong lòng nàng, thì thào đọc tên…

Chẳng biết tại sao, ngực lại có một loại buồn đau khó có thể nói.

A Cửu buông chén, đi tới bên cửa sổ, đẩy ra song bách hợp, vị trí này vừa vặn có thể nhìn thấy sân khấu trong đại sảnh —— ba nữ tử mặc hồng y sắc vũ, nhẹ nhàng di động tay áo.

Đã từng có một nữ tử dung mạo tuyệt diễm thiên hạ mặc y phục như thế, đứng trên sân khấu, cướp đi tâm hồn một người…

“Lúc Tô Mi vào cung, một năm kia hoa đào nở khắp toàn bộ kinh thành.”

Ngũ nương cũng đi tới bên giường :

“Khi đó ta tiễn nàng lên xe ngựa, cũng chiết một gốc cây đào nàng thích nhất đưa cho nàng.

Nàng còn nói, năm sau nàng sẽ bồi ta cùng đi ngắm hoa đào.”

“Nàng thích hoa đào?”

“Ân, nàng vẫn luôn thích hoa đào.”

Ngũ nương gật gật đầu :

“Trước đây trên y phục cùng giầy của nàng đều thêu hoa đào.

Hơn nữa nàng thiện nữ hồng, thêu hoa đào rất giống như vừa từ trên cây hái xuống.”

Sau khi Mộ Dung Tự Tô rời đi, sắc trời đã rất trễ, A Cửu mới ngồi trên xe ngựa hồi cung, trong đầu vẫn thoáng hiện lên lời ngũ nương nói.

Hoa nở hoa rơi hoa lại mọc…

Mà cô gái kia, cũng không còn cơ hội trở về.

Ca từ từng có người hát như thế, lại là không nói nữ tử kia đã đi nơi nào?

Tô Mi là nữ nhân Quân Khanh Vũ yêu mến, yêu sâu đậm như vậy.

Vậy tại sao hắn có hồng nhan cỏ, có thể để nàng khởi tử hồi sinh, nhưng… lại không dùng?!

Điều này nói rõ điều gì?

Nói rõ nàng căn bản không chết?!

A Cửu vén rèm lên, Tả Khuynh quay đầu lại nhỏ giọng nói :

“Nương nương, ban đêm gió lạnh, coi chừng bị cảm.”

Nhưng A Cửu lại cố ý xốc lên, không biết vì sao khi bị gió như đao cắt lên mặt, nàng lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Xe ngựa dừng ngoài cung, A Cửu cải trang thành tiểu thái giám, do Tả Khuynh hộ tống hồi Mai Ẩn điện.

“Tả Khuynh ngươi đi đi.

Ta muốn ở Quá dịch trì một chút.”

“Nương nương, hoàng thượng nói trừ phi có người, bằng không tiểu nhân một tấc không rời, phải bảo vệ nương nương an toàn.”

“Bảo hộ ta an toàn?”

A Cửu nhớ Tả Khuynh là hộ vệ của hắn, từ trước đến nay đều như hình với bóng, mà lúc này xuất cung lại để Tả Khuynh che chở an toàn nàng…

Quân Khanh Vũ…

Ngươi đơn thuần là muốn bảo hộ ta, hay là bởi vì ta có giá trị lợi dụng?

Tạm thời luyến tiếc không muốn hủy diệt?

“Nương nương…”

Cách đó không xa truyền đến một thanh âm lo lắng, A Cửu ngẩng đầu nhìn lên, thấy Hữu Danh hướng bên này cuống quít chạy tới.

“Hữu Danh, làm sao vậy?”

Tả Khuynh vội đến hỏi.

“Hoàng thượng năm nay lại đi Phương Hoa viên.”

Hữu Danh lau mồ hôi :

“Không chỉ như vậy, người còn sai ta đưa rượu.”

“Ngươi sao lại mang rượu đến?

Hoàng thượng sao có thể uống rượu a.”

“Ta…

Ta không ngăn được hoàng thượng.

Hoàng thượng đem ta đẩy ra khỏi Phương hoa viên.

Ta không dám đi vào.”

Hữu Danh nhìn A Cửu :

“Nương nương, người có thể hay không tiến vào Phương hoa viên, đem hoàng thượng mang ra?

Còn có, ngàn vạn đừng để người uống rượu.”

“Hắn cũng không phải không thể uống rượu.”

A Cửu trong lòng buồn hoảng, hắn buồn bã hao tổn tinh thần thì liên quan cái rắm gì đến nàng?

Huống chi lần trước ở chỗ Mạc Hải Đường, hắn không phải cũng uống một chén sao.

“Nương nương, ta dập đầu lạy người.

Hoàng thượng thật không thể uống rượu…

Nếu uống, sẽ xảy ra chuyện…”

Nói xong, Hữu Danh thật đúng muốn cấp A Cửu quỳ xuống, vội bị nàng ngăn cản.

Nàng sợ nhất chính là có người quỳ xuống trước mặt nàng :

“Đi, hắn không thể uống rượu phải không?

Chỉ cần không dính rượu, ta đối với hắn làm cái gì, các ngươi cũng đừng quản.”

Như vậy không phải đơn giản sao, trực tiếp một chưởng đánh ngất hắn là đều không phát sinh truyện gì, hà tất đa sự!

Phương hoa viện trước sau như một vắng vẻ, A Cửu vào viện, rất nhanh liền tìm đến gian phòng bí ẩn đó.

Đẩy cửa ra, bên trong như trước không nhuốm một hạt bụi nhỏ, nhưng lại bí mật mang theo cỗ nồng đậm mùi rượu.

A Cửu nhíu mày, trở tay đóng cửa, hướng nơi có ánh đèn sáng đi đến, quả thực nhìn thấy Quân Khanh Vũ một thân bạch y tựa trên nhuyễn tháp, phía trước để một bình rượu, đang nhìn cái chén trên mặt đất, hiển nhiên đã uống mấy chén.

Tóc đen như mực tán loạn trên nhuyễn tháp, tóc đen bạch y, hai tròng mắt híp lại như cánh bướm sáng sớm, môi đỏ như ngưng, làn da trắng nõn vì rượu mà lộ ra ửng hồng.

Cảm giác được có người đến gần, hắn cũng không ngẩng đầu, ngược lại cầm chén rót một ly rượu, ngửa đầu lên uống.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top