Chương 1 : Xuyên Không

Bảo tàng trước sau như một yên tĩnh, chỉ là trong không khí lại có thể ngửi thấy mùi máu cùng khí tử vong.

A Cửu nhíu mày, nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, trong lòng nhất thời trầm xuống —— chẳng lẽ bị giành trước?!

Làm sát thủ, nhiệm vụ lần này của nàng là đến bảo tàng thủ vệ nghiêm ngặt không thể có ăn trộm, nghe nói đó là ngọc tỷ ngàn năm trước lưu lại.

Cha nuôi nói, chỉ cần nhiệm vụ lần này thành công, nàng cùng mười một người khác có thể tự do.

Nếu đã như vậy, người đó không thể đi trước một bước, đem ngọc tỷ lấy mất!

Quả nhiên, cửa có dấu vết bị mở ra. Hơn nữa dựa vào trực giác, nàng nhận thấy người kia vẫn còn ở bên trong, chưa rời đi.

Một tay đặt ở bên hông, một tay này đặt ở mi tâm, A Cửu nhắm mắt lại…

Đây là thói quen làm sát thủ nhiều năm qua, tựa hồ giống cầu khẩn, tựa hồ lại giống trấn an chính mình.

Lần nữa mở mắt ra, đôi mắt A Cửu lập tức biến thành hắc đồng lãnh khốc vô tình.

Những năm gần đây, giang hồ lưu truyền, chỉ có A Cửu không giết người, chứ không có người A Cửu giết không được!

Hít sâu một hơi, thân hình như quỷ mị nhanh chóng đi vào, sau đó bóp cò…

Nhưng mà, trước mặt nàng lại hé ra một khuôn mặt mỹ lệ quen thuộc.

Mặt mang theo ý cười, đáy mắt có một hoằng cạn lam, thập phần yêu dị.

“Thập nhất?”

Thế gian này, chỉ có đôi mắt của Thập nhất mới xinh đẹp được như vậy :

“Cha nuôi cũng bảo ngươi tới?”

“Cửu tỷ.”

Thập nhất cũng hơi sững sờ, rồi lập tức cười lên, ngoan ngoãn gật đầu, tựa như một đứa nhỏ thu hồi súng, tiến lên kéo tay A Cửu.

Ngón tay hắn vừa trắng nõn lại vừa mềm mại…

Từ nhỏ A Cửu đã cảm thấy, đôi tay này không nên dính máu.

A Cửu sủng nịch sờ tóc hắn, sau đó thấy được cái hộp thủy tinh đựng ngọc tỷ, trong lòng không khỏi căng thẳng, dắt Thập nhất đi tới.

Chỉ cần tháo bỏ được mật mã phức tạp, nàng cùng mười một người khác có thể tự do…

Dưới ánh đèn màu lam nhạt, cũng chỉ là một khối ngọc bội bằng lòng bàn tay.

Ngọc bội được điêu khắc thành hình thần thú kỳ lân, hơn nữa, rõ ràng là ngọc xanh biếc, nhưng lại có ba phần tư màu đỏ tươi, giống như bị máu nhiễm qua.

A Cửu không khỏi hiếu kỳ, khối ngọc tỷ này, sao lại có thể đổi được sự tự do của các nàng?!

Dường như thấy được sự nghi hoặc của A Cửu, Thập nhất nhẹ giọng nói :

“Hồng sắc kia, đích thực là máu người.

Đồng thời chính vì vậy, khối ngọc này mới nghe nói có lời nguyền, thậm chí có thể mở đường hầm xuyên không.

Bởi đó là máu của đế vương.”

A Cửu kinh ngạc ngẩng đầu, đáy mắt có một tia khó tin :

“Đế vương?”

“Lịch sử hình như không có ghi chép!

Đồn đại rằng, ngàn năm trước có một quốc gia, quân vương đời thứ ba là một Hoàng đế trẻ tuổi, hắn lên ngôi không lâu đã đem quốc gia đó trở thành quốc gia phát triển cường thịnh nhất, đồng thời chỉ sau ba năm ngắn ngủi, thống nhất lục quốc.”

Thập nhất dừng một chút, đáy mắt hiện lên một hoằng lam nhạt rồi dần dần biến mất :

“Nhưng mà, ba năm sau, vị hoàng để trẻ tuổi này lại đột nhiên chết trên tế đài.

Nghe nói lúc đó máu của hắn lại không thấm qua xiêm y rơi xuống đất…

Mà toàn bộ đều ngưng tụ lại khối ngọc này.

Năm đó hắn 25 tuổi.”

Vì thế, khối ngọc này mới trân quý như vậy?

Từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc, mọi thứ cơ hồ đều tinh thông, nhưng nàng lại chưa từng nghe qua trong lịch sử có quốc gia này, hoặc là vị hoàng đế kia…

Đế vương tuổi còn trẻ?!

Cường đại đế vương?!

Đột nhiên chết bất đắc kỳ tử?!

Máu tươi…

A Cửu, hô hấp có chút khó chịu, giơ tay lên đặt trên hộp thủy tinh, tựa hồ như vuốt ve khối ngọc :

“Thập nhất, vị đế vương thiếu niên này tên…”

“Quân Khanh Vũ.”

“Khanh Vũ, vì Khanh Vũ một khúc, cho phép quân một đời tình.”

Ánh mắt hoảng hốt, A Cửu nhìn thấy trên đài cao, có một nữ tử hồng y, tóc dài như ca, tình tình thiết thiết hát bài hát này…

“Cửu tỷ.”

Bên tai, thanh âm Thập nhất nhẹ nhàng truyền đến.

A Cửu giật mình hoảng hốt, nguyên lai Thập nhất đã mở xong mật mã, rồi ôn nhu nhìn nàng :

“Cửu tỷ, sau khi ra ngoài, ta nói cho tỷ biết một tin tức tốt.”

Cùng nhau trốn khỏi cô nhi viện, cùng nhau ăn xin, cùng nhau lưu lạc, đến cuối cùng cùng nhau trở thành sát thủ.

Sống nương tựa lẫn nhau, nàng cùng Thập nhất tựa như đã thành người thân nhất trên đời…

“Sau khi ra ngoài, ta cũng nói cho muội biết một tin tức tốt.”

Nàng cười với Thập nhất, sau đó lại sủng nịch xoa xoa tóc.

Thập nhất, ngươi biết không.

Sau khi ra ngoài, chúng ta sẽ tự do…

Thập nhất nhu thuận gật gật đầu, sau đó hít sâu một hơi.

Bởi vì hắn biết rõ, phía dưới ngọc tỷ tất yếu có cơ quan, chỉ cần một chút sai lầm, hắn và A Cửu sẽ mất mạng…

Một tay nhanh chóng dơ lên, một tay nhanh chóng đặt khối thay thế vào, an ổn nằm đúng chỗ cũ, A Cửu phối hợp đóng nắp thủy tinh, kéo tay Thập nhất chạy vội ra.

Trong nháy mắt, phía sau có thứ gì đó ầm ầm nổ tung, hồng quang gai mắt cùng khí tức nóng rực đem nàng cùng Thập nhất quật ngã.

Mùi thuốc súng gay mũi truyền đến, A Cửu té rớt trên mặt đất, không đứng dậy được, hơn thế nàng cảm giác được Thập nhất đột nhiên che trên lưng nàng…

Một vòng bạo tạc kèm theo ngọn lửa đáng sợ quét qua lưng, toàn bộ cửa thoát thân lập tức bị đóng lại…

Trong hỏa diễm, khuôn mặt Thập nhất bị thương mà diêm dúa lẳng lơ khẽ gọi :

“Cửu nhi…”

Ngọc tỷ nhanh chóng được nhét trong lòng nàng.

Rồi ở thời khắc trước khi bảo tàng nổ tung thành tro bụi một giây, Thập nhất đem nàng ném xuống, phía dưới là ngải lệ mạn sông.

“Thập nhất!”

A Cửu thình lình mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt vẫn như cũ là xe ngựa thêu hồng sắc mẫu đơn!

Thập nhất…

Sau cái chết của Thập nhất, nàng tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trên một thân thể khác.

Mà khối ngọc tỷ kia trong lòng, cũng đã biến mất không giấu vết…

Nàng nhớ rõ!

Nàng không rơi vào trong nước, mà bị ánh sáng đột nhiên bộc phát của ngọc tỷ kéo vào một vòng xoáy đáng sợ…

Sau khi tỉnh lại, nàng không còn là nàng, bởi vì thể xác này vốn là của nữ tử tên Mai Tư Noãn!

Thân thể vẫn như mấy ngày trước suy nhược.

Chỉ là thể lực khôi phục không ít, xem ra đêm nay ly khai hẳn không có vấn đề…

Xe ngựa xóc nảy lên một chút rồi liền ngừng lại, bên ngoài truyền đến thanh âm nữ tử líu ríu.

A Cửu vẫn nhìn chằm chằm trần xe ngựa, ánh mắt trống rỗng, mà mành che đã bị người xốc lên.

Mặt trời chiều vào, hé ra một khuôn mặt cáo ngạo diễm lệ, nàng ta nhìn A Cửu bằng ánh mắt chẳng đáng cùng trào phúng.

“Mau đến xem, tam đại mỹ nhân bệnh Tây Thi của chúng ta đã tỉnh.”

Nữ tử kia bưng miệng cười, lập tức mấy hoa lệ nữ tử khác cũng tiến lên, nhìn sắc mặt A Cửu tái nhợt, cũng cười vang.

Chuyến này vào kinh, đi cùng bảy nữ tử, đều là tiến cung nghe hoàng đế phong phi.

Trong đó có tướng quân chi nữ, thương nhân chi nữ, danh môn chi nữ…

Mai Tư Noãn bị lưu vong đến bắc cương, cho nên không tính là quan phẩm nhân gia chi nhi, tự nhiên sẽ bị xa lánh.

Đối với những lời châm biếm mấy ngày nay, nàng thật ra nghe được, Mai Tư Noãn này bởi vì khuôn mặt thượng giai, nhưng thể chất suy nhược.

Nên được gọi là Tam đại mỹ nhân —— bệnh Tây Thi.

Kỳ thực thật nếu so sánh, Mai Tư Noãn bên ngoài căn bản không như mấy nữ tử khác, đặc biệt là người mới nói Thôi Bích Ảnh kia, trên người nàng có một loại vẻ đẹp gọi là đã gặp qua sẽ không thể quên được.

Nhưng tại sao tam đại mỹ nhân lại là Mai Tư Noãn.

A Cửu cũng không nghĩ ra, chỉ nhắm mắt lại, mặc kệ đám nữ nhân đấu đá muốn vào cung hầu hạ cùng một nam nhân kia.

Càng không nghĩ ra chính là, tiểu nha hoàn trên đường chiếu cố nàng từng nói đây đã là lần thứ ba tuyển tú năm nay.

Cổ đại ba năm tuyển tú một lần, nhưng vị hoàng đế kia lại một năm tuyển tú ba lần!

Nghe nói hắn đã đăng cơ hai năm, hoang dâm vô độ, sưu cao thuế nặng, hơn nữa, sủng nữ bên người phân nửa không quá ba tháng sẽ bị đuổi đi.

Gia thế tốt, may ra có phong vị, có cẩm y ngọc thực.

Không có gia thế, chỉ một kết cục là ở lãnh cung cả đời!

Trình độ hoang dâm, có thể nghĩ.

“Thỉnh các chủ tử nghỉ ngơi, bữa tối lập tức sẽ chuẩn bị thật hảo.”

Một thanh âm nữ tử êm ái truyền đến, A Cửu mở mắt ra, nhìn Thu Mặc quỳ gối trước ngựa, trán cơ hồ đã dí sát trên mặt đất.

Thấy Thu Mặc, một đám nữ tử đều chán ghét nhíu mày.

Thôi Bích Ảnh chửi thề một tiếng, vội lui về phía sau mấy bước :

“Quả nhiên là đê tiện, tối hạ đẳng nguyệt nô.”

Nói xong, liền như thấy ôn dịch tránh né.

Nguyệt nô?! Ánh mắt A Cửu hơi trầm xuống, càng chú ý tới thân thể run rẩy của Thu Mặc.

Đợi bọn họ đều rời đi, Thu Mặc mới từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, cúi đầu, đem khăn tay sạch sẽ của mình mở ra, cách khăn tay đỡ A Cửu xuống ngựa.

A Cửu lúc này mới nhớ, Thu Mặc đã mấy lần hầu hạ nàng, nhưng đều là cầm khăn tay sạch sẽ, hơn nữa lúc nói chuyện chưa bao giờ dám nhìn nàng, thậm chí cách hành lễ so với các tỳ nữ khác đều không giống, nhất định luôn cả người phủ phục trên mặt đất…

“Ngươi sử dụng khăn tay để làm gì?”

A Cửu đem khăn tay bỏ ra, lạnh lùng nhìn Thu Mặc.

Thu Mặc không phải là nha hoàn của Mai Tư Noãn, chỉ là lúc Mai Tư Noãn rơi vào hôn mê, nghe thị vệ nói nha hoàn đi theo nàng cảm nhiễm phong hàn nên bị trục xuất trở lại.

Thu Mặc lúc ấy mới tới hầu hạ.

Đây là lần đầu tiên nghe được tiếng Mai Tư Noãn sau khi tỉnh, thanh âm bởi thân thể yếu, mà thấp cạn lướt nhẹ, nhưng lại băng lãnh đến cực điểm, còn mang theo một tia làm cho người ta phát run.

Thu Mặc hoảng sợ quỳ trên mặt đất, cơ hồ muốn khóc :

“Mai tiểu thư… Nô tỳ là tối hạ đẳng … để hầu người, không thể trực tiếp đụng chạm thân thể các tiểu thư.”

Tối hạ đẳng, đê tiện…

A Cửu toàn thân lạnh lẽo, ngực truyền đến một trận đau đớn, trong đầu không khỏi hiện ra cảnh ngày trước cùng mười một người khác ở trong cô nhi viện…

Hình như, cũng bị người ta mắng như thế…

“Trên thế giới này, không có người thượng đẳng, cũng không có người hạ đẳng.

Đứng lên đi, khụ khụ khụ…”

A Cửu lạnh lùng nói, sau đó đem Thu Mặc trên mặt đất kéo lên, trực tiếp đi vào đại môn chuyên tiếp các nữ tử vào kinh phong vị.

Trong lòng không khỏi ảo não bởi thân thể Mai Tư Noãn này thật sự có chút rất yếu.

Đứng hai bên cửa đại môn là tám nam tử cầm kiếm, bên trong, cơ hồ có ba mươi bộ thủ vệ, còn có tuần tra hộ viện.

A Cửu nhớ kỹ nhân số của bọn họ, vừa muốn đi vào tiểu viện tử, lại nghe thấy thanh âm Thôi Bích Ảnh.

“Lớn mật, đây là người bản cô nương muốn, các ngươi cũng dám mang đi?!”

Thôi Bích Ảnh một mặt tức giận cho người giữ lại tên đại phu, một mặt hung hăng mắng tên nam tử đang cầm kiếm :

“Các ngươi dám mang đi, bản tiểu thư lập tức lấy đầu các người.”

A Cửu nhận ra vị đại phu kia, đó là người hoàng đế cố ý vì tú nữ mà chọn đi theo.

Kỳ thực, dọc đường lại bị biến thành đại phu riêng của Thôi Bích Ảnh.

Hiện nay có người dám dẫn theo thị vệ đến lấy người, xem ra thân phận cũng không đơn giản.

Quả nhiên, thị vệ dẫn đầu không tự ti cũng không kiêu ngạo nói :

“Cô nương, Bích công tử đi ngang qua nơi này, cần mượn người dùng một lát…”

Không đợi thị vệ kia nói xong, Thôi Bích Ảnh đã nhất thời cả kinh, trong mắt hiện lên một tia mừng rỡ, thanh âm cũng nhu hòa mấy phần :

“Ngươi nói là Cảnh Nhất Bích, Bích công tử?”

Mấy nữ tử phía sau liền đỏ mặt, chờ mong nhìn thị vệ dẫn đầu.

“Cô nương, người há có thể gọi thẳng tục danh Bích công tử?!”

Thanh âm thị vệ lập tức lãnh đạm, tựa hồ có chút khẩn cấp, không chờ Thôi Bích Ảnh phản ứng đã nhanh chóng mang theo đại phu hướng đến chỗ A Cửu đang đứng.

A Cửu lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt thị vệ kia, đường nét rõ ràng, con ngươi tinh tường, mày kiếm, làn da đồng cổ, bước đi không một tiếng động…

Nhìn tư thế hắn, tay trái nàng đặt ở bên hông vô ý nắm lại.

A Cửu hiểu rõ, người này là cao thủ dùng kiếm, hơn nữa còn thuận tay trái.

Nghiêng người tránh, để bọn họ có lối ra.

Chờ người nọ bước nhanh bỏ đi, A Cửu mới quay đầu lại nhìn, thần sắc chưa biến, nhưng trong lòng khó hiểu.

Rõ ràng không biết, nhưng vì sao người kia khi tới trước mặt nàng, bước chân rõ ràng đình trệ nửa nhịp…

Cảnh Nhất Bích là người phương nào mà có thể khiến cho Thôi Bích Ảnh từ trước tới nay kiêu ngạo, lớn mật như mắc nghẹn, mọi lời đều nuốt xuống?!

Thực sự không phải phong cách của nàng ta.

Nhưng vấn đề này A Cửu cũng không quan tâm.

Thập nhất nói, Cửu nhi, tự do …

Có nghĩa là muốn nàng tự do sống…

Đêm, A Cửu cầm nam trang, qua loa mặc vào, sau đó xoay người nhảy lên tường cao, tránh đi tuần tra thị vệ.

Nhưng là thiếu chút nữa nhẫn nhịn không được ho ra tiếng.

Mai Tư Noãn rốt cuộc là bị bệnh gì, hơi một chút động, liền cảm thấy phổi nóng rực đau.

Tây bắc phong?

A Cửu mắt lạnh nhìn tiểu viện cưu trú của Thôi Bích Ảnh các nàng, cúi người men theo tường cao chạy qua, bất luận cái gì cũng không dừng bước.

Trong gió có mùi hỏa dược, dựa vào trực giác của sát thủ, không tới nửa canh giờ sau nơi này sẽ biến thành biển lửa!

Xem ra, có người đang theo dõi ở đây.

Nhưng nàng là sát thủ, chỉ biết sát nhân, chứ không cứu nhân.

Cuối cùng đã tới tường ngoài, A Cửu nhìn ánh đèn sáng trong phòng nhỏ hoài nghi, chẳng lẽ đã trễ thế này, còn có người ở phòng bếp?!

Nàng đang buồn bực, thì thấy cửa phòng bếp bị đẩy ra, sau đó Thu Mặc bưng một cái bát ra ngoài.

Sát khí theo viện ngoại cuồn cuộn mà đến, đâm thẳng sau lưng!

A Cửu nhanh chóng nhảy xuống sân viện.

Thu Mặc sợ đến hét lên một tiếng, giương mắt thấy A Cửu rơi vào trong viện :

“Mai tiểu thư…”

Mười mũi tên sau lưng không biết từ đâu bay tới, A Cửu tiến lên nắm lấy Thu Mặc cơ hồ sợ đến co quắp :

“Có cửa sau?”

“Có… Có…”

Thu Mặc gật gật đầu, ôm cái bát trong tay, mang theo A Cửu vòng qua phòng bếp, quả nhiên thấy một cái cửa nhỏ.

Rất nhanh trong viện phát ra âm thanh chém giết cứu hỏa, khắp nơi một mảnh hỗn loạn, ẩn ẩn có thể nghe thấy nữ nhân thét chói tai.

Mà bên nay, A Cửu đã ra khỏi đại viện.

A Cửu từ trong ngực lấy ra mấy ngọc bội giá trị xa xỉ ném cho Thu Mặc :

“Cầm lấy, sau đó lập tức ly khai.”

Thu Mặc cả kinh, nhìn A Cửu.

Chủy thủ phiếm hàn quang đặt trên cổ Thu Mặc, A Cửu trầm giọng :

“Không muốn chết dưới tay ta, thì đi xa một chút, mấy ngọc bội này đủ cho ngươi sống sung sướng cả đời.”

“Nô… Không có chỗ để đi.”

Thu Mặc ôm cái bát trong tay thấp giọng nói.

Nàng nói là nô, bởi vì nàng còn chưa xứng làm tỳ nữ…

“Trong bát là cái gì?”

“Là dược của Mai tiểu thư người…”

A Cửu nhướn mày, khuôn mặt bị bệnh tái nhợt như cũ không một tia biến chuyển, ánh mắt không lạnh như lúc ban đầu.

Nàng thu hồi chủy thủ, xoay người vào trong rừng.

Trên đỉnh đầu, một vòng khói tản không hết vào vân trung, xung quanh đen kịt dị thường, A Cửu cúi người đem tai ghé sát mặt đất, con ngươi sắc bén nhíu lại —— phía sau có tới ba đường truy binh, hơn nữa đều võ trang đầy đủ!

Này hẳn không phải truy đuổi nàng …

Thế nhưng, rõ ràng nếu không ly khai khỏi đây, nàng sẽ trở thành kẻ chết thay.

Nhanh chóng leo lên đỉnh một đại thụ, mùi máu tươi đã tràn ngập toàn bộ cánh rừng.

Chỉ chốc lát, cánh rừng đen kịt khắp nơi đều sáng lên ánh lửa.

“Không cần sống, chỉ cần đầu người.”

Mấy trăm mũi tên như mưa mà bay mà đến, lúc này chặn phía trước lối thoát là một đội người cùng xe chở thêu bạch huy.

Xe ngựa gia công tinh xảo, bánh xe cùng thùng xe đều tương thiết, thậm chí khó gặp hãn huyết bảo mã.

Trước xe ngựa có mười ba hộ vệ mặc lam sắc vải thô y phục, thân hình đều cao to khôi ngô, hiển nhiên đều là trường luyện công phu.

Bọn họ hình thành vòng tròn che chở xe ngựa, chỉ là…

Duy có một nam tử, thân hình hơi gầy, thẳng tắp ngồi trên bạch mã, như ngạo tùng.

Bởi vì đưa lưng về phía A Cửu, cho nên nàng không thấy rõ được dung mạo hắn.

Trong tay hắn cũng không có binh khí, hơn nữa nhìn vị trí của hắn.

A Cửu trong lòng cả kinh, người này, chính là được bảo hộ bên trong!

Những người xung quanh kia.

Hình như cũng đang bảo vệ cho hắn.

“Bích công tử, lần này ta muốn nhìn, ngươi thế nào ly khai?”

Một người cưỡi hắc mã, tay cầm trường thương vọt tới trước xe ngựa, chỉ nghe bên trong phá lên cười.

Bích công tử?

Chính là nam tử làm cho Thôi Bích Ảnh thất thần, Cảnh Nhất Bích?

A Cửu không khỏi nhìn lại, muốn biết Cảnh Nhất Bích này rốt cuộc là hạng người gì.

Mà vừa vặn, mành xe ngựa bị xốc lên, bên trong truyền tới một thanh âm lười biếng :

“Vị đại hiệp này kiên nhẫn truy đến đây, vậy có thể nói cho tại hạ biết, đầu Cảnh Nhất Bích này giá trị bao nhiêu?”

Thanh âm này…

A Cửu cảm thấy hô hấp bị kiềm hãm, dường như đang ở trong mộng.

Thanh âm này cùng Thập nhất tương tự như một…

Nam tử truy sát kia hiển nhiên không ngờ Cảnh Nhất Bích lại đạm nhiên như vây, sửng sốt chỉ chốc lát nói :

“Hoàng kim một vạn, Bạch ngân mười vạn.”

“Hoàng kim một vạn, Bạch ngân mười vạn?”

Trong xe ngựa Cảnh Nhất Bích nhẹ khẽ nở nụ cười, tựa hồ mang theo điểm tự giễu :

“Cảnh Nhất Bích bây giờ mới biết, mình lại đáng giá như vậy.

Không biết là vị nào hào phóng như thế?”

“Ít nói nhảm, các huynh đệ lên cho ta.”

Hoàng kim một vạn, Bạch ngân mười vạn.

Ở quân quốc, một lượng hoàng kim đủ cho gia đình bách tính bình thường trải qua cuộc sống giàu có một năm!

Nam tử ung dung tự tại, thế nhưng trong nháy mắt đã đem mui xe ngựa xốc lên.

Mấy trăm sát thủ đồng thời vây quanh, tiến lên như thủy triều dâng.

Mà một khắc khi mành sa trắng phía sau tung lên, lộ ra một dung nhan thanh tú trầm lặng.

Tóc đen như mực, bạch y như tuyết, đao quang kiếm ảnh tựa như mỹ nhẫn đào hoa khuynh thành. Cặp mắt mang theo trào ý, mắt phượng lại có chút bi thương một hoằng lam nhạt, hoa mỹ vô cùng…

Thập nhất…

Đôi môi A Cửu run run, ngơ ngác nhìn người trong xe đến thất thần.

“Bảo hộ công tử ly khai.”

Thị vệ dùng kiếm tay trái trước kia hét lớn một tiếng, đem cho Cảnh Nhất Bích một con ngựa trắng, chỉ huy người xông ra.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top