Chương 107: Tâm Tư Của Lăng Sương

"Thật sao?" Hoàng Bắc Hạ không thể che hết nụ cười trên mặt "Em nghĩ học võ công làm cái gì?"

"Hắc hắc." Xảo Họa có chút ngượng ngùng sờ lên đầu "Còn không phải là vì có thể bảo vệ tiểu thư sao?"

"Ngươi đó, đừng cho tiểu thư thêm phiền là đã rất tốt rồi." Nhược Thư có chút trách móc nói.

"Cái gì đó! Nhược Thư tỷ tỷ đừng xem thường ta, chờ ngày nào ta lợi hại rồi, xem tỷ còn nói ta như vậy không!" Xảo Họa có chút không phục nói.

"Được được được, đến lúc đó lại nói." Nhược Thư cũng bắt đầu cười nói.

"Nếu em có ý này cũng tốt mà!" Hoàng Bắc Hạ lên tiếng nói, nói xong lại liếc mắt nhìn Lăng Sương: "Lăng Sương, nếu em rảnh có thể dạy một chút công phu phòng thân cho các nàng cũng tốt."

Nhược Thư nghe xong, liền ngạc nhiên: "A? Tiểu thư, em cũng học sao?"

"Học một chút bản lĩnh phòng thân cũng tốt, để phòng vạn nhất, đến lúc đó các em cũng có thể có năng lực tự bảo vệ mình." Hoàng Bắc Hạ nói nghiêm túc, nếu không phải hôm nay Xảo Họa nói ra, nàng cũng không nghĩ đến việc này.

Nhược Thư và Xảo Họa đều là thân nhân của nàng, nàng là tuyệt đối không muốn nhìn thấy hai người bọn họ bị thương tổn, nhưng nàng cũng không thể thời thời khắc khắc đều ở bên các nàng. cho nên học một chút võ công cũng tốt, chí ít cũng có cơ hội bảo vệ mình!

Nhược Thư vốn chỉ đùa một chút, thấy Hoàng Bắc Hạ nói vậy, vội vàng nói: "Tiểu thư yên tâm, em với Xảo Họa chắc chắn sẽ cùng Lăng Sương học thật tốt, sẽ không để cho tiểu thư thất vọng."

Lăng Sương đương nhiên biết dụng ý của Hoàng Bắc Hạ, nhẹ gật đầu, biểu thị đồng ý.

Trong lòng không chỉ thấy hạnh phúc thay Nhược Thư và Xảo Họa, có chủ tử tốt như vậy, cả đời này nàng sống cũng đáng!

Đợi sau khi Nhược Thư và Xảo Họa lui ra, Hoàng Bắc Hạ mới mở miệng hỏi Lăng Sương: "Lăng Sương, hôm nay tâm tình của em tựa hồ không tốt, có chuyện gì sao? Không ngại cùng ta nói một chút?"

Lăng Sương không nghĩ tới Hoàng Bắc Hạ lại hỏi chuyện này, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp. Nàng chỉ thoáng biểu lộ một chút tâm tình của mình, không nghĩ chủ tử thế mà cũng chú ý tới.

"Tạ chủ tử quan tâm, Lăng Sương không sao, chỉ là đột nhiên nhớ tới người nhà thôi." Âm thanh của Lăng Sương có chút trầm thấp, không khó nghe ra bên trong có chút bi thương.

"Người nhà Lăng Sương bây giờ ở nơi nào?" Hoàng Bắc Hạ đại khái có thể đoán được tâm sự của Lăng Sương, không nghĩ tới thật sự bị nàng đoán đúng.

"Bọn họ, đã không còn ở đây."

Hoàng Bắc Hạ nghe xong, sắc mặt hiện lên một tia áy náy: "Thật xin lỗi, ta không biết."

"Chủ tử không cần phải nói xin lỗi, Lăng Sương chỉ là một hạ nhân, chủ tử đã cho Lăng Sương ở bên là đã rất tốt, Lăng Sương rất cảm kích." Chí ít cho tới bây giờ nàng vẫn không dám nghĩ sẽ gặp được chủ tử tốt như vậy.

Giống như nàng, Tích Vũ từ nhỏ đã được bồi dưỡng huấn luyện thành ám vệ, một khi đã học được bản lĩnh thì sẽ bị đưa vào trong những tổ chức hoặc bị người khác mua đi, cũng có khả năng tiếp tục lưu lại tổ chức làm việc, nhưng nàng biết rõ, không có một nơi nào tốt hơn khi ở lại cùng Hoàng Bắc Hạ.

Nàng thậm chí có chút cảm tạ Giản Vô Hề, nếu không phải Giản Vô Hề chọn trúng nàng và Tích Vũ cho Hoàng Bắc Hạ, chỉ sợ các nàng bây giờ còn đang trải qua chuyện gian khổ gì nữa.

"Ai nói em là hạ nhân?" Hoàng Bắc Hạ khoác tay lên vai Lăng Sương.

Lăng Sương ngẩng đầu, đối mặt với con ngươi trong sáng của Hoàng Bắc Hạ, trong mắt tràn đầy chân thành và nghiêm túc: "Từ ta nhận các em ta đã nói qua rồi, các em không phải hạ nhân mà là người thân nhất bên cạnh ta. Giống như Xảo Họa và Nhược Thư vậy, hiểu không?"

Lăng Sương có chút kinh ngạc nhìn Hoàng Bắc Hạ, nàng tựa hồ thấy được từ trên người Hoàng Bắc Hạ phát tán ra một loại ma lực, để cho người ta nhìn vào mà không lỡ rời.

Trên mặt Lăng Sương luôn luôn không có cảm xúc, lúc này cũng nhịn không được có chút động dung (dung là nhan sắc, động là hoạt động, các vị tự hiểu nha :3)

"Nhớ kỹ, các em không phải hạ nhân, là thân nhân của ta! Ta nói lại lần cuối cùng! Về sau chúng ta cùng nhau phấn đấu." Hoàng Bắc Hạ nhấn mạnh, cường độ trong tay tăng thêm một phần.

Lăng Sương thoáng đỏ cả vành mắt, nàng sẽ nhớ kỹ, nàng mãi mãi sẽ không quên ngày hôm nay, Hoàng Bắc Hạ nói với nàng các nàng là thân nhân, về sau cùng nhau phấn đấu!

Vì câu nói này, về sau nàng sẽ cam nguyện vì Hoàng Bắc Hạ mà lên núi đao xuống biển lửa.

"Lăng Sương nhớ kỹ." Lăng Sương có chút run rẩy lên tiếng nói.

"Được. Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa. Em đi xuống trước đi." Hoàng Bắc Hạ nhẹ gật đầu, an ủi một câu.

"Đúng rồi chủ tử, Lăng Sương có việc bẩm báo." Lăng Sương đột nhiên nhớ tới nói.

"Chuyện gì?"

"Hôm qua Lăng Sương đi theo Lý ma ma bên người Nhị phu nhân, thấy bà ta đi Thành Tây kiếm cửa hàng một nhà đúc, sau khi hai người gặp mặt, cũng không nói thêm gì, chỉ là thấy Lý ma ma giao cho lão bản của cửa hàng một vật, sau đó liền trở về phủ."

Kiếm một cửa hàng nhà đúc ở Thành Tây?

Cái này cùng Lưu thị có cái gì liên quan sao?

Lưu thị cố ý để Lý ma ma chạy đi chuyến này, thì đây cũng không phải việc nhỏ.

"Lăng Sương, bảo Tích Vũ trước tiên theo dõi cửa hàng kia, một khi có tin tức gì thì báo ngay cho ta." Hoàng Bắc Hạ thấy Tích Vũ ở ngoài phủ hành động cũng tương đối dễ dàng, mà nàng còn cần Lăng Sương đi làm những chuyện khác nữa.

"Còn em mấy ngày này lưu ý động tĩnh của phủ Trấn Quốc Công một chút."

Lưu thị lần này đã dám đi phủ Trấn Quốc Công, Điều này đã nói lên bà ta đã có đối sách giải quyết, chẳng qua là Hoàng Bắc Hạ không biết trong tay Lưu thị đến cùng là có đồ vật gì, nhưng mà, nàng tuyệt đối không cho phép Trấn Quốc Công phủ và phủ Thái sư giảng hòa. Hoàng Bắc Hạ thật vất vả mới khiến cho Trấn Quốc Công phủ và phủ thái sư bất hoà.

Bởi vì nàng biết, chỉ cần Trấn Quốc Công phủ một ngày không ngã, như vậy Lưu thị sẽ khó mà rơi đài.

Mặc kệ, nàng vẫn là vì tra ra nguyên nhân cái chết của mẫu thân nàng, nàng đều tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện bỏ qua cho mẫu nữ Lưu thị.

Chuyện của Cố Vân Hề này chẳng qua là vừa mới bắt đầu, nàng nhất định sẽ làm cho những người hại nàng đều phải trả giá thật đắt!

"Vâng, chủ tử. À đúng, Giản... Giản công tử nói mời chủ tử hôm nay tới Vọng Kinh Lâu một chuyến, hình như có chuyện gì muốn tìm chủ tử." Lăng Sương nghĩ đến tờ giấy mình thu được nói.

"Được, ta biết rồi."

Giản Vô Hề có chuyện gì muốn tìm mình?

Bất quá rất nhanh, Hoàng Bắc Hạ liền đi tới Vọng Kinh Lâu.

Lúc này người canh cổng liếc mắt một cái liền nhận ra trang phục của Hoàng Bắc Hạ, không còn là thái độ ác liệt lần trước, mà là cung kính mời Hoàng Bắc Hạ đến bao sương chuyên dành cho Giản Vô Hề.

Hoàng Bắc Hạ vừa mở cửa bao sương ra, liền thấy Giản Vô Hề đã ngồi ở chỗ đó, mà trên bàn bày đủ loại món ngon, còn bừng bừng toả khói.

Rất hiển nhiên, Giản Vô Hề cũng chỉ vừa đến đây.

"Cô đến rồi!" Giản Vô Hề vừa thấy Hoàng Bắc Hạ, trên mặt liền giương lên một nụ cười ấm áp.

Hoàng Bắc Hạ cũng cười cười nói: "Chờ lâu không?"

"Ta cũng là vừa tới không lâu." Giản Vô Hề ra hiệu cho Hoàng Bắc Hạ ngồi xuống.

Hoàng Bắc Hạ cũng không nói gì nhiều, tìm vị trí dễ chịu ngồi xuống.

"Nghe Lăng Sương nói ngươi tìm ta? Là có chuyện gì sao?" Hoàng Bắc Hạ ngồi xuống liền mở miệng hỏi.

"Không vội, đều đã giữa trưa, cô khẳng định đã đói bụng rồi, ăn trước rồi nói sau." Giản Vô Hề trên mặt vẫn mang theo nụ cười ấm áp, đưa tay cầm đũa cho lấy chút đồ ăn cho Hoàng Bắc Hạ.

_______________________

Góc pr sản phẩm mới

Kính thưa quý zị khán giả thân mến :v chẳng là dạo này Phong có đang edit thêm bộ truyện Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt. Nếu quý zị có hứng thú thì mời qua bên truyện đó đàm đạo với Phong nhé😂

Truyện đó đăng cùng 1 nick này của Phong, hiện đang trong quá trình bắt đầu thoai :3 nhưng mà mấy đứa yên tâm, Phong sẽ không vì truyện kia mà lơ là truyện này đâu, Phong đã edit bộ nào là sẽ edit cho bằng hết, không chơi dở dang nên mấy đứa yên tâm nhaaa

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top