Chương 103: Ta Có Biện Pháp!

"Ài, việc này nói ra cũng rất dài dòng, trước tiên vẫn nên nói chút chuyện của con đi." Lão quốc công phu nhân đem chủ đề chuyển dời đến việc của Lưu thị "Chuyện của Sở Nhi là sao a?!"

"Mẫu thân đã nghe nói?" Trên mặt Lưu thị có chút không dễ nhìn lắm.

"Ừ! Con mặc dù sủng ái Sở Nhi, nhưng cũng không thể chiều nó quá mức để nó làm càn với biểu ca nó thế này." Trên mặt lão quốc công phu nhân có chút không vui nói.

"Mẫu thân bớt giận, mẫu thân hiểu lầm nữ nhi rồi!" Lưu thị vội vàng giải thích nói: "Nữ nhi tự biết nhìn đó là độc đinh của Trấn Quốc Công phủ, nên nữ nhi cho tới nay vẫn vô cùng yêu thương hắn, mẫu thân người cũng biết mà."

"Vậy bây giờ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra." Lão quốc công phu nhân hỏi.

"Chuyện này, vẫn là mời mẫu thân theo con cùng nhau đi tìm đại ca, ở trước mặt đại ca nói đi." Lưu thị nói.

Và đương nhiên lúc Trấn Quốc Công - Lưu Ngọc nhìn thấy Lưu thị, nộ khí trên mặt hiển nhiên có.

Chỉ là thấy Lưu thị đến còn dìu lấy Lão quốc công phu nhân tiến vào, nộ khí trên mặt Lưu Ngọc mới giảm bớt một chút.

"Đại ca!" Lưu thị đối với Lưu Ngọc kêu một câu.

Lưu Ngọc chỉ từ lỗ mũi hừ lạnh một câu, cũng không có ý đáp lại Lưu thị.

Ngược lại còn tới đỡ lấy Lão quốc công phu nhân đến một chiếc ghế ngồi xuống, sau đó nói: " Sao mẫu thân lại tới đây?"

"Xảy ra chuyện như vậy, ta có thể không tới sao? Hôm nay ở ngay trước mặt ta, hai người huynh muội các con hảo hảo nói một chút đi." Lão quốc công phu nhân chống chiếc trượng trong tay nói.

"Đại ca, ta biết chuyện lần này là Sở Nhi có lỗi, nhưng Sở Nhi cũng là bị người khác lợi dụng!" Lưu thị có chút bức thiết mở miệng nói.

Lưu thị không đề cập tới việc này còn tốt nhưng vừa nhắc tới việc này, trong bụng Lưu Ngọc liền nổi giận : "Bị người khác lợi dụng? Ngươi thật sự cảm thấy ta cái gì cũng không biết sao? Ta không phản đối Sở Nhi đi tìm Hoàng Bắc Hạ kia gây phiền phức, nhưng vì cái gì mà lần này muốn loạn tới mức như thế này! Ngươi có biết hay không nếu lần này không phải ta ra mặt ngăn chặn thì Lưu Vọng có khả năng bị người của phủ Thái Sư thiến ngay tại chỗ??"

Lưu thị bị Lưu Ngọc nói như vậy, khuôn mặt càng lúc càng trắng bệch.

"Ngươi không biết Thái sư đó là loại người gì sao? Đó là Lão sư của Hoàng Thượng, đến Hoàng Thượng còn phải cho hắn ba phần mặt mũi! Bình thường rất nhiều người muốn kết giao với hắn, hiện tại cũng bởi vì nữ nhi tốt của ngươi mà để phủ Trấn Quốc Công chúng ta đắc tội với hắn, trong triều này có rất nhiều người là người của hắn, hiện tại cái mũ ô sa trên đầu ta cũng không biết còn có thể giữ không!"

Lưu Ngọc thật sự vô cùng tức giận, mỗi một câu nói đều to tiếng, con mắt đỏ ửng.

Lưu thị thật sự bị dọa, liên tiếp lui về sau mấy bước.

Bà biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng lại không biết đã nghiêm trọng đến mức độ như vậy!

Lão quốc công phu nhân nghe, càng lúc càng có chút thở không ra hơi: "Chuyện này, vậy phải làm sao a! Cũng không thể để bọn họ đem Vọng (Lưu Vọng) đi thiến! Chuyện này tuyệt đối không thể a!" Lão quốc công phu nhân không ngừng dùng cây trượng gõ mặt đất, có thể thấy được đến lúc này bà đã có cỡ nào kích động.

Hiện tại, bất kể hắn làm gì Thái sư đều biểu thị không thể tha thứ, trừ phi đem Lưu Vọng giao đến tay hắn, nhưng nếu hắn đem Lưu Vọng giao ra, chẳng khác nào nhi tử này một đi không trở lại!

"Đại ca, ta lần này tới chính là muốn cùng đại ca thương lượng một chút về chuyện này." Lưu thị bình phục lại thần trí của mình sau đó nói.

"Ngươi?" Lưu Ngọc nhìn Lưu thị một chút, mặt mũi tràn đầy sự không kiên nhẫn: "Ngươi thì có thể nghĩ ra biện pháp nào! Quản tốt chính nữ nhi của ngươi đi!"

Lưu thị cắn răng, nói: "Đại ca, muội muội thật sự có một biện pháp có thể dùng."

"Biện pháp gì?" Lưu Ngọc vẫn như cũ, mắt không nhìn thẳng Lưu thị.

Bản thân Lưu Ngọc đã đủ phiền, lập tức nói: "Không phải ta đang nghĩ đây sao?"

Lưu thị nhìn bốn phía, sau khi xác định không có người ngoài, mới nhẹ giọng nói: "Tướng Quân lệnh!"

Lưu Ngọc nghe xong, lập tức xoay người nhìn Lưu thị nói: "Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!"

"Dùng tin tức Tướng quân lệnh trao đổi Lưu Vọng với Thái sư, nói không chừng còn có hi vọng!"

"Ngươi tại sao có được tin về Tướng quân lệnh?" Chân mày Lưu Ngọc nhíu lại, dường như không tin tưởng lắm, "Qua đã nhiều năm như vậy, mọi người đều nói rất có thể chỉ là truyền thuyết mà thôi."

"Không, Tướng quân lệnh không phải truyền thuyết, nó thật sự tồn tại, nó ngay trong tay Hoàng Bắc Hạ!" Lưu thị giảm thấp thanh âm nói.

(Phong: thôi, quả này bà Hạ với ông chú Hoàng Dục bận rồi 😂)

Trên mặt Lưu Ngọc khẽ giật mình "Làm sao có thể! Nếu nó ở trong tay Hoàng Bắc Hạ thì không có khả năng không bị cướp đi!" Lưu Ngọc lắc đầu, vẫn như cũ không tin tưởng lắm.

"Đây là thật, ttrong lúc vô tình ta nghe được Hoàng Dục nói!" Lưu thị sợ Lưu Ngọc không tin mình, vội vàng nói.

"Hoàng Dục nói là chính miệng Hoàng Bắc Hạ thừa nhận Tướng quân lệnh trong tay nàng, mà Hoàng Dục đã thấy qua, Hoàng Bắc Hạ nói đợi sau lễ cập kê của nàng sẽ giao Tướng quân lệnh đến tay Hoàng Dục, cho nên Hoàng Dục mới có thể đối xử tốt với Hoàng Bắc Hạ như thế!." Lưu thị oán hận nói, bà thắc mắc vốn dĩ hoàng dục rất chán ghét sự tồn tại của hoàng Bắc Hạ, tự dưng một sớm một chiều liền biến hóa lớn như thế, thì ra là còn có chuyện như vậy.

Nghĩ đến Hoàng Dục vì lợi ích bản thân, không tiếc để bà cùng Sở Nhi chịu ủy khuất, nghĩ đến đây, Lưu thị không cầm được trái tim băng giá.

Nếu Hoàng Dục đã bất nhân thì đừng trách bà bất nghĩa.

Không phải là muốn một mình chiếm được Tướng quân lệnh sao? Không phải là sợ tin tức Tướng quân lệnh bị truyền ra ngoài sẽ dẫn tới người khác tranh giành sao?

Bà hết lần này tới lần khác muốn hủy ảo tưởng của Hoàng Dục! Dù sao bà gả cho Hoàng Dục cũng không phải tự nguyện, về sau bà còn giúp Hoàng Dục nhiều như vậy, thế mà Hoàng Dục còn dám đối xử với bà như thế, bà còn cần lưu lại thể diện gì chứ.

(Phong: sao t cứ cảm thấy bà này ngu vậy ta😪chịu tí thiệt thòi tướng công của bà này cầm được Tướng Quân Lệnh thì đời sướng gấp vạn, có tí khổ đã kêu ca)

"Ngươi xác định đây là sự thật?" Lưu Ngọc vẫn còn có chút khó có thể tin, thì ra đám người một mực đau khổ truy tìm bảo bối, thế mà lại ở ngay trước mắt!

"Tuyệt đối không thể giả được!" Lưu thị khẳng định nói.

"Được, ta biết rồi, cho ta suy nghĩ lại." Lưu Ngọc trong lòng có chút xoắn xuýt nên hay không nói cho tin về Tướng quân lệnh cho thái sư biết, dù sao Tướng quân lệnh là một món đồ cực phẩm, nếu hắn có thể đoạt được thì chỉ một Thái sư kia đã là gì.

Lưu Ngọc có chút tham lam tính toán.

Lưu thị liền biết Lưu Ngọc sẽ tính toán cho bản thân, không khỏi lên tiếng nói: "Đại ca, chớ có do dự. Trước hết vẫn là bảo vệ Lưu Vọng và chức quan của đại ca quan trọng hơn, về phần Tướng quân lệnh, đại ca chỉ là nói tin cho Thái sư, cũng không phải có ý muốn đưa cho Thái sư a!" Ý tứ của Lưu thị rất rõ ràng, Lưu Ngọc hoàn toàn có thể đem tin tức nói cho Thái sư để cầu bình an, sau đó âm thầm đi cướp Tướng quân lệnh.

(Phong: cứ làm như dễ ăn lắm không bằng😂)

"Có lý! Ta biết nên làm như thế rồi!" Lưu Ngọc chợt hiểu ra, sau đó nhìn Lưu thị, thần sắc cũng hơi hòa hoãn mấy phần: "Vừa nãy đại ca cũng là nhất thời nóng nảy, lời đại ca nói ngươi cũng đừng để trong lòng."

"Đại ca yên tâm, muội muội tất nhiên có thể hiểu được tâm tình của đại ca." Trong lòng Lưu thị âm thầm thở dài một hơi, chỉ cần phủ Trấn Quốc Công không đem cơn giận trút lên trên người bà là được, phải biết nếu như bà không có Trấn Quốc Công phủ chống lưng, Hoàng Dục tất nhiên sẽ không khách khí như bây giờ với bà.

"Mẫu thân, con còn có chút việc nên không thể ở lại với người, chờ đến lúc rảnh rỗi nữ nhi lại đến thăm người."

"Đi đi."  Lão Trấn Quốc Công phu nhân nhẹ gật đầu.

____________________

Ráng lên mấy đứa, chờ tới ngày mai có chương mới ta cho ăn cả nồi chè ngọt lịm mà Dạ ca ca mang tới đây nè😂

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top