•|50|•

"cha, cha về rồi."

"ừ chào con trai, lâu lắm không thấy ló cái mặt lên trển thăm cha."

"thì tại con bận mà cha, công việc lu bu hết cả. với lại con có nhờ mua hoa quả với ít đồ cho cha đó mà."

"tôi nhận được rồi anh ạ, nhưng tôi cần anh thăm chứ cần chi quà cáp."

"hì hì, thì đằng nào cha cũng về đây rồi còn gì."

hôm nay là ngày cha kim trở về quê sau khi điều trị bệnh trên tỉnh. dù chưa có khỏi hắn, nhưng ông cứ nhất quyết một hai đòi về, kêu trên đó chán lắm, toàn là người xa lạ, ông muốn về quê với hàng xóm láng giềng vui hơn nhiều. bệnh thì điều trị bằng thuốc có sẵn, cứ hai tháng lên tái khám một lần.

"con..con chào bác." chính quốc đợi hai cha con ông kim hội ngộ xong mới rụt rè chào ông một câu, vì lo lắng nên tay cứ xoa xoa vào nhau mãi.

"à cha, em ấy là chính quốc đó, cha còn nhớ chứ?"

"nhớ, nhớ chứ. ông già này đâu có phải loại dễ quên. lâu rồi không gặp nhỉ, ừm..hai đứa làm lành với nhau rồi hả?"

"dạ, chúng con yêu nhau lại rồi ạ."

"sao?" cha kim tỏ thái độ hơi ngỡ ngàng, chính quốc bên cạnh không dám hó hé thêm câu gì, chỉ biết đứng im cúi gằm mặt, lòng thầm trách thái hanh sao lại tự dưng nói luôn mối quan hệ giữa hai người, trong khi trước đó rõ ràng đã thống nhất sẽ giấu đến khi nào đến đúng thời điểm thích hợp.

"là như thế đó ạ, chuyện như thế nào con sẽ kể lại chi tiết cho cha sau."

"chính quốc, con có lo sợ không?" ông quay sang hỏi chính quốc, làm em giật bắn mình ấp úng đáp lại.

"dạ...sợ, sợ cái gì cơ ạ?'

"sợ miệng lưỡi người đời, sợ mối quan hệ này sẽ chẳng đi đến đâu, hay kể cả sợ nó chính là vật cản đường công danh của tụi con ."

hắn lên tiếng "kìa cha.."

"nếu con sợ, con đã không đứng trước mặt gặp bác ngày hôm nay đâu ạ. con đã mất 7 năm để chờ đợi được giây phút này, và con nghĩ tất cả đều xứng đáng. với con, một mối quan hệ sẽ chỉ kết thúc khi cả hai đều không muốn tiếp tục, và con sẽ cố gắng hết sức để nó không trở nên hoài phí. thấy được anh hanh thành công thế này, con thấy vậy là đủ, chẳng cần gì hơn."

"gần một năm không gặp, có vẻ con chín chắn hơn những gì ta tưởng đấy, ta không có ý ngăn cấm đau, việc này là do hai đứa quyết định." nói rồi, ông đi cùng anh hiệu tích vào nhà sau khi ảnh kịp nháy mắt với thái hanh một cái.

"cái tên này, đã bảo để nói sau rồi cơ mà."

"nhưng tôi không chịu được, tôi muốn tất cả mọi người đều biết em là của tôi."

"..." chính quốc cạn lời, một mạch bỏ vào gian chính chuẩn bị cơm nước cùng mọi người, để lại thái hanh đằng sau bật cười thật tươi.

"đón bác mà để bác vô trước, chúng bây mãi sau mới vô thế hở?" anh trí mân xách nồi cơm to bực từ bếp đi lên càu nhàu.

"nói lạ, chúng nó còn bận hú hí chứ nhỉ hiệu tích." nam tuấn vừa dọn lại bộ bàn ghế cùng hiệu tích, tiện miệng chêm thêm vào câu dổ dầu vào lửa, ông bạn đầu bên kia hết sức tán thành.

"chí phải." doãn kì phụ trí mân sắp bát đũa cũng gật gù đồng tình.

"mấy cái người này có thôi ngay không, bọn em đi có xíu cũng phải ỏm tỏi cả lên." chính quốc đi vào nhà trước, dọn mâm ra bàn chuẩn bị ăn.

"bớt càu nhàu cho tôi nhờ, có mau ra ăn không thì nói coi."

"biết rồi, khổ lắm, nói mãi."

"bác kim à, chúng cháu có từng này món không biết có hợp bác không, bác ăn thử nhé ạ."

"cứ để ta tự nhiên, mấy đứa ăn đi."

"dạaa."

__

"lâu lắm mới ra đây đó anh hanh."

ăn xong cơm thì trời cũng đã về chiều, mọi người dọn dẹp rồi trở lại công việc, đến lúc xế tà thái hanh lại nói muốn rủ chính quốc đi chơi, em không chần chừ mà đồng ý ngay.

"ừ, tôi cũng vậy."

cánh đồng bồ công anh giờ đã bước vào thời kì nở rộ đẹp nhất. những cánh hoa con đủ chín để theo gió bay đi, nhưng dường như vẫn luyến lưu, nuối tiếc điều gì mà vẫn ở lại trên thân mẹ. từng bông đều tỏa ra một sức hút khó cưỡng, hương thơm thoang thoảng chìm vào không gian vô tận. dưới cái nắng chiều tà, cánh đồng lại đẹp lên gấp bội phần.

chính quốc và thái hanh chọn một chỗ đất mềm ngồi xuống, hít cái hương thơm đồng quê yên ả, thanh bình, phảng phất mùi của kí ức xưa cũ đã phai mờ trong tâm trí.

"anh hanh."

"tôi nghe."

"anh biết không, nơi đây là nơi duy nhất em muốn trở về mỗi khi gục ngã. nó như chữa lành tâm hồn em vậy, chỉ tiếc là giờ không có thời gian ra đây mấy."

"vậy tôi đưa cả vườn bồ công anh về nhà để em ngắm mỗi ngày, thế nào?" hắn vừa vuốt mái tóc mềm của em vừa nói.

chính quốc bĩu môi "không nha, em muốn giữ vẻ đẹp nguyên vẹn của nó thôi. một phần về đây là bởi vì em có nhiều kỉ niệm với người em thương."

"thế ư? vậy ra đây, tôi cho em xem cái này." thái hanh dẫn chính quốc ra giữa cánh đồng, ngay lúc đến gần, chính quốc vừa bất ngờ vừa ngạc nhiên.

là hoa anh thảo!

"anh hanh, sao..."

"là tôi trồng nó ở đây, lúc trước bị em làm vỡ cái chậu nên tôi hết tiền mua chậu mới, đành trồng tạm ở đây."

"eo ơi nói dối không biết xấu hổ luôn kìa." chính quốc cười cười trêu chọc, đưa mắt nhìn theo tán lá chuyển động theo từng cơn gió.

"vậy anh có biết hoa anh thảo muộn tượng trưng cho điều gì không?" thấy hắn lắc đầu, em lại nói tiếp.

"một tình yêu thầm lặng. ngày ấy em tặng anh, vì em biết đoạn tình duyên ấy không nên để ai khác biết, chỉ cần mình em biết là đủ rồi. và chính vì vậy em mới có dũng khí để đẩy anh ra xa đó chớ."

"nhưng bây giờ tôi cũng biết, thế không phải là tình yêu thầm lặng nữa rồi nhỉ?"

"thì anh cứ cho là như thế đi."

"vậy em của tôi có nhớ cái chuông này không?" vừa nói, hắn vừa giơ ra chiếc chuông đồng nhỏ gắn với sợi chỉ đỏ.

"anh vẫn giữ ư?" chính quốc không nghĩ hắn sẽ giữ lại nhiều thứ như thế.

"đương nhiên là có, không chỉ có hoa, có chuông, tôi giữ tất cả mọi thứ về em."

quốc không nói gì nữa, nhẹ nhàng tiến đến ôm chặt thái hanh vào lòng. đó chính là lý do em yêu hắn, đời này, kiếp này không thay đổi.

"thái hanh à, em biết dù trước đây mình làm sai nhiều điều, nhưng mình có thể bắt đầu lại tất cả là những chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của em. em biết ơn anh nhiều lắm."

thái hanh thuận đà cũng ôm chính quốc thật chặt, khẽ đặt một nụ hôn lên tóc em.

"em không cần phải biết ơn tôi vì điều gì cả. những thứ tôi làm đều là vì tình cảm tôi dành cho em, trước sau đều là như vậy."

"chính quốc, tôi yêu em."

-END-

____

nếu đời là một giấc chiêm bao
xin yêu em thiết tha như yêu lần đầu
anh muốn yêu em dài lâu

_yêu em dài lâu_

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top