•|23|•

ngày rằm tháng tám cuối cùng cũng đến. khác hẳn với mọi năm, trung thu năm nay nhộn nhịp và đông vui hơn hẳn khi nhà nhà được mùa thu hoạch đầy sân, lại có ông đề thanh mới nhậm chức nên càng phải tổ chức to. tiếng trẻ con ríu rít nô đùa, hát ca những bài hát trung thu vang khắp chốn, tay cầm đèn lồng đủ loại hình thù đã không còn quá xa lạ mấy ngày gần đây.

bao nhiêu ngày trôi qua là từng ấy ngày chính quốc bám dính trần dương, ở đâu cũng thấy mặt em và y. thái hanh đi qua em cũng vờ như hắn là không khí, chỉ chăm chú cười cười nói nói bên cạnh trần dương. hắn - người em từng nói câu thương - lại bị vứt bỏ sang một bên, như chưa từng có tình yêu giữa chính quốc và hắn.

năm canh trống văng vẳng đêm thâu, thái hanh chỉ biết thần người lặng lẽ ngắm cành anh thảo em đưa cho hắn hôm nào. những nụ hoa tim tím dần hé mở, hướng về phía ánh trăng bạc như đợi chờ, như khắc khoải, ngóng trông.

"anh thảo hướng về trăng, còn em chẳng hướng về tôi.."

__

mặt trời hạ mình xuống chân mây, nhường chỗ cho đêm đen bao phủ khắp không gian. nhưng dường như, màn đêm không thể che giấu niềm vui hân hoan đón chào cái tết trung thu của người dân làng an dương. tết trung thu không chỉ dành cho trẻ con, mà đó còn là thời điểm thích hợp để những đứa con bày tỏ với bậc sinh thành, quây quần ấm áp bên nhau giữa tiết trời dịu mát ngày thu.

vốn dĩ kế hoạch ban đầu là cả sáu người làm bữa cơm cùng với ba thái hanh vì lâu lắm rồi cũng chưa ngồi với nhau, nhưng chính quốc lại từ chối, rằng em bận có công chuyện vào lúc ấy nên có thể sẽ không về kịp. không cần hỏi thái hanh cũng biết, chẳng có chuyện gì khác ngoài chuyện đi chơi với trần dương cả.

thế là bữa ăn chỉ còn lại doãn kì, trí mân, thạc trân, nam tuấn, thái hanh và ông kim. cả buổi gần như chẳng ai nói với ai câu nói, có mỗi trí mân nói vài câu phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đến căng thẳng, nhưng tuyệt nhiên anh không nhắc gì đến chính quốc vì sợ thái hanh buồn càng thêm buồn thôi.

đương nhiên là thái hanh chẳng thể vui nổi, từ lúc xách túi đồ về mặt mày đã u ám như có mây đen trên đầu, im lặng làm tất cả mọi việc, đôi mắt cứ trũng xuống chảng nhìn ai lấy một lần. mà thế cũng tốt, nhìn ánh mắt thái hanh như kiểu muốn đi đánh nhau đến nơi luôn rồi. xong bữa cơm, hắn xin phép cả nhà ra ngoài trước, đi có việc lát sẽ về.

"mấy đứa này, thằng hanh sao thế? dạo này cứ im im xong thở dài, nó chả nói cho bác nghe gì cả."

"bác ạ, quốc ý, mấy nay chả thấy mặt mũi đâu cả, chiều đi hát về cái lại tót đi đâu đó tận khuya, mà cháu thấy bảo đi với thằng nào đó chẳng tốt lành gì, hình như tên là..ờm..trần dương thì phải."

nghe đến hai chữ "trần dương", ông kim dừng lại một hồi rồi cũng tiếp lời.

"nếu là trần dương, thì thật sự không nên dây vào. có chuyện này mấy đứa nên biết, thằng nhóc đó chính là người khiến bác thành ra thế này."

"hôm ấy bác đang đi làm đồng cho lão trọc phú làng bên về, đang đi trên đường thì bị một chiếc xe thổ mộ đâm phải ngã lăn quay ra đường, trước khi ngất xỉu bác vẫn kịp nhìn thấy người lái ngựa là trần dương, lúc ấy nó mới có 17 tuổi đã dám lái xe như thế. sau khi thái hanh biết đã chạy ngay về chăm bác, cũng đưa đơn lên quan lớn kiện thằng nhóc kia. mà có ai ngờ đâu, bố nó làm chức lớn, đưa nó mấy đồng chạy tiền đút lót, thành ra được trắng án, lại đổ cho bác sơ suất không quan sát nên mới bị vậy. lúc nghe phán xử thằng hanh tức lắm nhưng chẳng làm gì được, mình đâu có quyền có thế? chuyện này bác cũng kể cho chính quốc nghe rồi, thằng bé cũng là người ngoan ngoãn, đi với trần dương chắc chắn có lý do.."

cả bọn lặng im nghe ông kim nói từng lời, cũng không nghĩ quốc sẽ giao du với loại người như thế. chỉ mong lời ông nói là đúng, chứ em hùa theo bọn đó thật, thì họ không biết sẽ loạn đến mức nào.

__

thái hanh đi dạo một mình trên con đường đầy tiếng chiêng trống cờ hoa, những ngôi nhà lợp tre lợp nứa đâu đâu cũng thấy mọi người sum họp cùng nhau tận hưởng hương vị gia đình, trên gương mặt ai cũng là những niềm vui phơi phới, đám trẻ con trong làng đứa lon ton cầm đèn lồng ông sao khua khoắng, đứa dùng đầu lân hát đôi ba câu không rõ dưới ánh trăng đêm tròn vành vạnh.

hắn chỉ biết dùng đôi mắt ao ước nhìn theo, cũng muốn mình được như thế lắm chứ, có em bên cạnh, dường như nó đã trở thành điều gì đó quá xa vời. nhớ trung thu năm ngoái, em còn tặng hắn một chiếc áo bằng vải lanh mà em đã tự tay làm suốt hai tháng trời, còn hào hứng kể với hắn là đã mượn chỗ của chị tư buôn vải ở chợ. tuy đường chỉ chưa thật sự hoàn hảo, hai chiếc túi may ngoài cũng bị lệch với nhau, nhưng thái hanh vẫn rất cảm động, lại thương em thêm gấp bội phần.

"giá như em ở đây, ngay lúc này.."

đúng thật là cầu được ước thấy, thái hanh ngẩng mặt lên đã thấy chính quốc và trần dương sánh vai bên nhau, khoác tay thân mật mà cười cười nói nói.

cảnh tượng này rất thường thôi, hắn cũng quen rồi, nhưng cái làm hắn chú ý là vật ở ngón tay giữa của em. giữa đêm tối, vật thể ấy sáng loáng trên đôi bàn tay trắng trắng hồng hồng, mà đã bao lần thái hanh đặt môi mình lên nơi ấy.

một chiếc nhẫn vàng.

và thái hanh chắc chắn rằng, chiếc nhẫn này không phải hắn trao em, hắn cũng chưa thấy em đeo nó bao giờ, chỉ có thể là nó đã xuất hiện trong thời gian gần đây. nhưng dạo này hai người gặp mặt cũng chẳng có, vậy ai đã đưa nó cho em?

chỉ có thể là một người.

đến lúc này, hắn thật sự không nhịn nổi nữa, bao ấm ức chịu đựng giờ đã bật thốt thành lời, cảm xúc tuôn trào mạnh mẽ. hắn lớn tiếng gọi giật chính quốc, âm giọng được đẩy lên cao nhất.

"điền chính quốc!!!!!"

hai con người đamg đi cạnh nhau giật mình ngơ ngác quay về hướng có tiếng nói phát ra, to đến mức làm mấy chú chim nhỏ đang lẩn trong cành cây cũng giật thót bay đi, chỉ thấy thái hanh hằm hè bước tới thật nhanh, rồi giật hai cánh tay đang dính sát vào nhau ra, nắm chặt bàn tay có nhẫn của em đưa lên xem.

hắn đương nhiên là không dám nắm quá chặt, sợ em sẽ nhức vì xương tay em nhỏ, chịu không được sức lực của hắn. thái hanh có thể đánh mất lý trí, nhưng bản năng không được làm em nhỏ đau vẫn luôn tồn tại.

"nhẫn này...ở đâu ra?"

"không liên quan đến anh, mình về thôi." chính quốc giật lại tay, đi lùi về sau kéo áo trần dương định rời đi.

"tôi hỏi lại, nhẫn này ở đâu ra?" thái hanh bước lên một bước nắm lấy vai quốc đối diện với mình, ánh mắt giận dữ nhìn thẳng lấy em.

"nào nào bình tĩnh người anh em, nhẫn này là tôi mua tặng, có gì từ từ hãng nói, đừng để em yêu của tôi đau." trần dương lên tiếng, định gỡ tay của thái hanh khỏi vai em thì đã bị hắn hất ra.

"tao hỏi chính quốc, không hỏi mày."

"trả lời đi."

thấy thái hanh sắp mất kiên nhẫn đến nơi, em hít một hơi thật dài ổn định nhịp tim đang tăng tốc rất nhanh, rồi nhìn chằm chằm hắn mà nói.

"anh ấy nói đúng, nhẫn...là anh ấy mua cho em."

____

lúc đắm đuối anh cho rằng tình ta như ánh trăng rằm
chớ đâu biết dòng đời nhiều con sóng phũ phàng
cho lứa đôi chia phôi đợi chờ cho nhau mãi thương nhớ
cho đến nay em thuyền đã sang bờ

__dĩ vãng nhạt nhoà__

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top