Tên ta là Nguỵ Châu

Ngụy Châu nhướn gương mặt nhỏ của mình từ ngực lên, nghiên lên góc 90 độ nhìn tuấn tú trái trẻ tuổi mê người của hắn, tim y đang bắt đầu đập thình thịch thình thịch ,chết tiệt! Cảm giác là gì?

"Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta " Khuôn mặt đẹp trai của hắn ta run rẩy, bàn tay hắn nâng chiếc cằm non mịn của y: Con người của ta từ trước tới nay không có làm gì không công nha.

"Chờ một chúc.... "Khụ khụ!" !" Y ra vẻ tỉnh táo ho nhẹ hai tiếng "Chuyện báo đáp với thù lao này, phải chờ tới thời điểm ta bị lão hoàng đế bỏ rơi mới bàn lại, bởi vì ta bây giờ còn không có gì cả, vốn là đi ra ngoài dạo chơi, chờ ta cùng lão hoàng đế ly hôn, thuận tiện đòi trên người hắn một chút phí nuôi dưỡng và vân vân, cho đến lúc đó chúng ta bàn lại ta sẽ trả thù lao tốt cho ngươi."

Ngụy Châu đột ngột vuốt cằm của mình tỏa vẻ nghiêm túc đầy vẻ đứng đắn nói: "Không biết hoàng đế là hay không là một người đàn ông nhỏ nhen , nếu hắn ta đúng là một thần giữ cửa, xem kế hoạch hưu phu của mình sẽ phải ngâm trong nước không ."
Y đang lẩm bẩm một mình,Cảnh Du suýt chút nữa bởi vì hình thức bên ngoài của nam tử mê hoặc, , hắn rất muốn đánh đôi phương nở hoa

Gan của nam tử này là khá lớn, lại muốn hưu phu hơn nữa đối phương còn là....

Đang trong lúc hắn cố gắn nhẫn nại muốn đánh một quyền vào cái đầu nhỏ bé vô tội này, , phía ngoài viện truyền đến một trận bước chân, nghe thấy tiếng,  Ngụy Châu mặt liền biến sắc bổng chốc chở nên tái nhợt, y vội vàng tránh thoát khỏi vòng tay của Cảnh Du nhảy lên vách tường lại một lần nữa bò đi.

Hình như bên ngoài có người "vậy đại ca này phía ngoài giống như một quân địch, vì sợ ai đó đã hiểu lầm ta và ngươi  xem ra ta trước nên rời đi, chờ ngày nào đó có thời gian ta lại tới tìm ngươi vậy."

Không dành quá nhiều thời gian, Ngụy Châu như cất một cách nhẹ nhàng như chim đã vượt qua đầu tường, hắc hắc ! Có thân thủ nhanh nhanh nhẹn như vậy, chung quy cũng là do y thường xuyên chốn học , hay trèo cổng vào, y khi còn nhỏ ham mê lớn nhất chính là tránh né tầm mắt của viện trưởng chuồn êm ra bên ngoài chơi,  không  ngờ ngày hôm lại có nhịp sử dụng đến công phu này.

Quay người lại, Ngụy Châu vẫn không kiềm ném cười một câu trêu ghẹo: "Tên tôi là Ngụy Châu ngàn vạn lần đừng quên chủ nhân cái tên này nha."

Khi y nói xong, y nhảy xuống và biến mất trong tầm nhìn của Cảnh Du

Bênh bức tường bên này, Cảnh Du mỉm cười với nụ cười rạng rỡ.

Ngụy Châu ta sẻ nhớ tên ngươi ,ta sẽ cho ngươi biết, hôm nay ngươi bất hạnh gặp được ta kết quả ngươi thảm chắc.

Chẳng bao lâu, bên ngoài cửa vòm, mấy binh sĩ thân mặc áo giáp quỳ gối xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top