Chương 1: Thoát khỏi Hoàng Lăng

Thời giam thấm thoát, bên ngoài hoa đào nở rồi lại tàn đã ba lần, gió vừa thổi, nhẹ nhàng, như một hồi mưa hoa thật mỹ lệ.

Mộ Dung Cửu làm sao sẽ quên, cũng tại lúc mưa hoa mỹ lệ đó, nàng rốt cục có thể danh chính ngôn thuận trở thành thê tử của nam nhân kia.

Một ngày đó, chính là ngày nàng cảm thấy hạnh phúc nhất từ lúc sinh ra tới nay, nhưng mà, nàng cũng không nghĩ tới, ngày hạnh phúc này lại trở thành ác mộng cả đời sau cũng không thể xóa đi.

Thạch thất được xây bằng gạch xanh, khói hương lượn lờ, bốn vách tường cao, nguy nga trang nghiêm, ánh nến yếu ớt chiếu ra một thân ảnh gầy gò trắng xám.

Thẳng lưng quỳ trên nệm lót, Mộ Dung Cửu hơi lim dim mắt, thành kính tụng kinh, Phật châu bằng gỗ hương trên tay đã sớm bị năm tháng đánh cho bóng loáng.

Tiếng cửa phòng mở cọt kẹt, thạch môn bị đẩy ra, một tia ánh trăng âm u chiếu vào.

Mộ Dung Cửu hơi nhíu mày nhưng ngón tay gảy Phật châu vẫn chưa dừng lại.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần, sau đó chính là thanh âm kiêu căng cùng sắc bén của thái giám vang lên: "Mộ Dung Cửu tiếp chỉ."

Mộ Dung Cửu không ngẩng đầu, không xoay người, bóng người màu xám giống như tượng đá vẫn quỳ ở chỗ đó, không nhúc nhích.

Lại giống như là ảo giác, Mộ Dung Cửu thậm chí không thể tin được, ba năm qua, nàng bị nhốt trong thạch thất, chỉ có thể theo cái cửa sổ nhỏ mà nhìn ra thế giới bên ngoài, bình thường, mỗi ngày ngoại trừ đưa ba bữa cơm ra, sẽ không có ai tới nơi này.

Nàng cô độc như vậy, sớm đã hình thành thói quen, chỉ coi mình là người đã chết.

Nhưng mà, không ngờ, đêm nay lại có thánh chỉ...

Triệu tổng quản hơi nhíu chặt lông mày, âm thanh hơi lớn lộ rõ vẻ không thích, "Mộ Dung Cửu, tiếp chỉ."

Bóng người màu xám kia nhất thời hơi giật giật, cũng dọa Triệu tổng quản giật mình, mắt lại liếc nhìn bốn phía âm u, nhất thời cảm thấy một luồng gió lạnh theo lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.

Loại địa phương có người chết này, quả thực khiến người ta khiếp sợ, ở đây chờ ba năm, không bị lạnh chết cũng sẽ bị hù chết.

"Nô tỳ tiếp chỉ." Mộ Dung Cửu chậm rãi xoay người, cung kính quỳ xuống.

Triệu tổng quản hơi sững sờ, đây vẫn là người năm đó bị Thái Hậu sủng nịch gọi là "Tiểu Phong Tử" Mộ Dung Cửu sao? Khuôn mặt nhỏ này, bởi ba năm không gặp ánh mặt trời, trắng bệch giống như quỷ, làm sao còn có thể nhìn thấy năm đó sắc đỏ ửng êm dịu?

"Nô tỳ tiếp chỉ." Thấy Triệu tổng quản sững sờ không nói, Mộ Dung Cửu hơi ngẩng đầu, lại nhẹ nhàng trả lời một câu.

Triệu tổng quản càng ngày càng kinh hãi, nguyên bản khóe mắt đuôi lông mày kia đã từng là kiêu căng cùng linh động tiểu nữ oa, hiện nay nhìn phía đôi mắt nàng, lại lành lạnh như tháng chạp sương giá, khiến thân thể hắn không khỏi rét run, tuy rằng khóe mắt nàng tựa hồ còn mang theo ý cười, nhưng là,... Ánh mắt kia như hướng về nơi rất xa... rất xa. "Khụ khụ... Mộ Dung Cửu, nghe rõ." Triệu tổng quản rốt cuộc ổn định tâm thần, rất nghiêm túc nói, "Ngươi xem như là gặp thời điểm tốt, Hoàng Thượng đại xá thiên hạ, ngươi nha, có thể rời khỏi nơi này."

"Rời khỏi?" Mộ Dung Cửu ngẩn người, trong lúc nhất thời còn chưa hình dung ra hai chữ "rời khỏi" này đến tột cùng là có ý gì.

"Đúng, đây là thánh chỉ." Nói rồi Triệu tổng quản nhét thánh chỉ vào trong tay Mộ Dung Cửu, lại nói, "Hiện tại ngươi thu thập đồ đạc rồi đi theo ta."

"Đi? Đi nơi nào?" Mộ Dung Cửu vẫn chưa động thân, chỉ chậm chạp hỏi. Nàng rốt cục sẽ rời khỏi nơi lao tù âm u tối tăm không mặt trời này sao?

"Lẽ nào ngươi còn muốn ở chỗ này cả đời bồi tiếp người chết sao?" Nhìn Mộ Dung Cửu dáng dấp sững sờ, Triệu tổng quản khá là không kiên nhẫn, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, tức khắc ý thức được lời nói mình có ý phạm thượng, vội bịt miệng, cũng may Mộ Dung Cửu lơ đãng, nghe xong cũng không chú ý.

"Đứng lên đi, theo ta tới hoán y cục." Nhìn dáng vẻ thất thần của nàng, Triệu tổng quản thở dài một tiếng, đưa tay nâng Mộ Dung Cửu dậy. Thành thật mà nói, hắn cũng không giống người khác căm ghét Mộ Dung Cửu, nhớ năm đó, hắn đi theo bên người Thái Hậu, cũng là gần như nhìn Mộ Dung Cửu lớn lên, tuy rằng nha đầu này có điểm kiêu căng thô bạo, nhưng là, cũng không có ác tâm, nàng chỉ là trong mắt trong lòng trong miệng đều là nghĩ tới nam nhân kia thôi. Chỉ có điều, ngàn vạn lần không nên hãm hại dòng dõi của Hoàng Thượng nha.

Ai, thôi, những chuyện này cũng không phải cái mà một lão thái giám như hắn có thể quản, tuy rằng năm đó đối với nha đầu hung ác này cũng vô cùng buồn bực, nhưng nhìn thấy bộ dáng của nàng đêm nay, cũng là cái gì oán giận tâm tư đều không còn.

Dù sao năm đó nàng cũng chỉ là một hài tử mười sáu tuổi, có thể vẫn chưa ý thức được tình thế nghiêm trọng.

Có điều, ba năm giam cầm, sống mà không có ánh mặt trời, cũng coi như cho nàng giáo huấn.

"Vâng." Mộ Dung Cửu nhẹ giọng đáp một tiếng, chậm rãi đi tới một góc tối, thu thập vài món y phục đơn giản.

Năm đó, nàng không phục nói, hài tử của Vân Phi nương nương không phải chính mình hại chết, bởi vậy, Hiên Viện Diệp cho rằng nàng ngụy biện, sai người mạnh mẽ kéo thẳng tới Hoàng Lăng, cho nên, ngoại trừ một bộ y phục trên người,  nàng chẳng có cái gì cả.

Đến lúc sau, cũng là nàng lấy vòng tay của mình, đưa cho nha đầu đưa cơm, bảo nàng mang tới cho mình mấy bộ y phục tắm rửa.

Triệu tổng quản liếc cái bao quần áo nhỏ trong tay nàng, lập tức sáng tỏ, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, lại nói, "Mộ Dung Cửu, lần này ra ngoài, ngươi phải cố gắng làm người, tuyệt đối không nên lại như trước đây tùy hứng làm bậy, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi đã không còn là hoàng hậu, không phải tướng quốc thiên kim, không có ai che chở ngươi, coi như là Thái Hậu nàng, cũng là có lòng không có lực a."

"Ta... biết." Mắt Mộ Dung Cửu bỗng nhiên khô khốc, đau, nhưng cũng không có giọt lệ nào rơi xuống.

Nàng biết nàng bây giờ chẳng có cái gì cả.

Không có cha thương yêu nàng, không có tướng phủ có thể che chở nàng, càng không có những cái có thể đuổi theo điều kiện của hắn.

Là nàng, tất cả những thứ này đều là tại nàng.

Nếu không là nàng, thì cha cũng sẽ không đột nhiên bạo vong, Mộ Dung gia cũng sẽ không trong một buổi liền tan vỡ, Thái Hậu cô cô cũng sẽ không như vậy bị làm khó dễ.

Nhưng là, hiện tại nói cái gì đều vô dụng. Nếu như dòng thời gian có thể chảy ngược, nàng tình nguyện không muốn gặp phải hắn, càng sẽ không như vậy ngây ngốc đuổi theo hắn mười năm, quay đầu lại hại chính mình thì không nói, càng hại hết thảy những người thân nhất của mình.

Mà Mộ Dung Cửu năm đó từ lâu đã chết trong Hoàng Lăng, nàng bây giờ, không phải vì chính mình sống, mà là vì cha mà sống, vì những người nhà Mộ Dung bị nàng liên lụy mà sống.

Như cha trước khi chết, sai người đưa đến nàng một câu nói: "Cửu Nhi, cố gắng sống tiếp."

Đúng rồi, nàng phải cố gắng sống tiếp.

"Tốt, tốt, biết là tốt rồi." Triệu tổng quản gật gù, "Kỳ thực nha, Thái Hậu lão nhân gia nàng là muốn cho ngươi trở lại bên người nàng, chỉ là, ngươi cũng biết, năm đó bởi vì việc của Mộ Dung tướng quốc, Hoàng Thượng đã mở ra một con đường, bây giờ, Hoàng Thượng xá cho ngươi ra khỏi Hoàng Lăng, đã là thiên đại ân điển, cho nên, Thái Hậu nương nương cũng không nói tới yêu cầu gì tốt hơn nữa. Thế nhưng, ngươi yên tâm, Thái Hậu bàn giao, chỉ muốn tốt cho ngươi, kính cẩn lễ nghi, an phận thủ thường, chờ lúc Hoàng Thượng cao hứng, nàng là có thể cầu xin tha, để ngươi trở về. Hiện tại, ngươi mới ra ngoài, sợ là còn muốn khổ ít ngày."

"Nô tỳ biết, đa tạ Thái Hậu nương nương ân điển." Mộ Dung Cửu cúi đầu, cung kính trả lời.

"Hừm, được rồi, ngươi đi theo ta." Triệu tổng quản gật gù, sau đó, nhấc theo đèn lồng, đi ở phía trước.

Gió đêm thật lạnh, chen lẫn mùi thơm ngát của hoa cỏ, ánh trăng trong sáng xuyên thấu qua hai bên cây cối, để lại nào những tan vỡ loang lổ ảo ảnh.

Mộ Dung Cửu đi sát sau lưng Triệu tổng quản, cước bộ có chút bất ổn, không chỉ bởi vì rốt cuộc cũng được hít thở  không khí tự do mà kích động, cũng bởi vì những năm này ở bên trong thạch thất, nàng rất ít hoạt động, vừa ra ngoài, bước đi cũng có chút không tự nhiên.

Nhưng là, trong tâm nàng chung quy vẫn là có chen lẫn một tia mừng rỡ, nàng không cần phải tiếp tục nửa đêm nhớ lại những giấc mộng, không cần phải tham lam ngóng nhìn ánh trăng lạnh lẽo qua cửa sổ nhỏ, cảm thụ gió đêm thổi.

Giờ khắc này, mặc dù có chút cảm giác lạnh lẽo, nhưng là, nàng xác thực có thể chân chân thật thật cảm nhận được khí tức sinh mệnh, thậm chí nghe được tiếng côn trùng vang lên trong bụi cỏ.

Cha, Cửu Nhi đã từ Hoàng Lăng đi ra, Cửu Nhi không để người thất vọng, Cửu Nhi tiếp tục kiên trì, Cửu Nhi rốt cục sống sót đi ra.





Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: