Chương 3: Hoàng đế là loài động vật nguy hiểm

  Trên bàn ăn bày đẩy đủ các loại đồ ăn nhưng….. ta thật không tiêu hóa nổi khi có người nhìn chằm chằm như này và nhất là đó lại là một mĩ nam.

 Bạn thân yêu, đừng trách ta quá nhát gan, là tại đây là mĩ nam thôi.

 Bạn thân yêu, bạn tưởng tượng ra bạn như một con gà bị vỗ béo rồi bị trai đẹp đem ra soi để chọn như chọn hai miếng lòng lợn thì bạn có thoải mái nổi không cơ chứ?

   Ta khóc không ra nước mắt. Má ơi, có khi nào  con cũng trở thành con gà tội nghiệp kia không vậy?

   Aizz…. Cơ mà trước mặt ta đang tồn tại một mĩ nam nha. Giống như từ trên trời rơi xuống một cốc kem vậy. Không ăn, thực phĩ a. Vì vậy, mĩ nam này không đem ra tận dụng thì thật lãng phí tài nguyên thiên nhiên quá đi,

  Ta cười thầm, đặt đũa xuống và….

-          Công tử tên gì thế? – Ta nở nụ cười đảm bảo sát trai.

 Đúng như dự đoán, hắn đơ ra 5 giây.

-          À, ta tên Âu Dương Thần

-          Ồ, vậy tại sao cứ nhìn ta ăn mãi vậy? Công tử đói sao?

-          Không, là…… ta đang nghĩ xem cô làm sao trả tiền hết chỗ đồ ăn đó.

-          Ách, không phải là công tử trả tiền sao? – Ta tròn mắt…. Tên mắc dịch này, ta nghĩ là hắn trả nên lỡ…. ăn “hơi” nhiều rồi. Giờ lại bảo ta trả, đùa ta sao?

-          Ta lấy đâu ra nhiều tiền thế chứ? – Hắn nhún vai, ra chiều lãng tử. Cái bản mặt ung dung đó khiến ta chỉ muốn rút dép ra mà đập cho kì vụn mới thôi – Và… mặt cô nương còn dính cơm kìa. – Hắn nín cười chỉ chỉ.

Dính cơm? Ta đưa tay lên miệng…. Đúng là….  Ặc, không có.

  Ta liếc mắt qua cái tên đang nhịn cười đến mức gần như sắp nội thương. Mụ nội nhà hắn, dám trêu đùa ta. Nói cho ngươi biết,  ngươi tưởng bổn tiểu thư ta dễ chọc hả?

  Hắn cố nhịn, nói:

-          Cô nương ăn xông rồi sao? Vậy tiền cơm….

-          Ây da, công tử à, một là anh trả tiền, không thì đừng trách ta. Hai là…. Vẫn là anh trả.

-          Cô định làm gì? – Hắn cười cười nhìn ta, vẻ mặt khó hiểu. Trên mắt rõ ràng chỉ thiếu nước viết lên:" Ông đây thách cô, xem cô làm được gì?"

 Ta nhếch môi cười, bắt đầu diễn thôi…. Aizz nha , đừng trách ta, tuyệt đối đừng trách ta, là tại hắn. Hắn có thể chọc tức ai, chứ không phải ta. Nếu là ta, coi như hắn bất hạnh. Muahaha. Vậy nên, hắn gặp cảnh tượng nào đó thì là do ra ngoài không xem ngày mà thôi.

  Ta gục mặt vào lòng bàn tay, bù lu khóc.

-          Hức, tại sao lại bỏ rơi ta? Ta có gì thua kém nữ nhân đó? – Ta nỉ non như thiếu phụ bị chồng ruồng bỏ -  Là chàng, là chàng phụ tình ta đi theo ả đó hay là tại ta không xứng với chàng?.... Hức… Tại sao? Ta đối xử tốt với chàng như thế…. Trao cả thân này cho chàng, nào có toan tính gì….. Hức…. cớ sao chàng nỡ lòng làm thế?

   

    Ta ngẩng mặt lên, đôi mắt đẹp đẽ đã trào ra hai dòng lệ nóng hổi trong suốt từ lúc nào. Vũ khí lợi hại nhất của nữ nhân là gì? Là nước mắt, nhất là nước mắt mỹ nhân. Mà cái thân xác mới này, cũng quá đẹp đi. Vậy nên, có vũ khí bí mật phải tận dụng triệt để.

    Hắn hóa đá. Hoàn toàn hóa đá, mồm há hốc đến mức có thể nhét nguyên quả trứng ngỗng vào. Đôi mắt mở to như không tin chuyện gì đang diễn ra. Ấy, ta đã nói là đừng trách ta rồi mà. Điệp Điệp à, ta chỉ không muốn thành phá gia chi tử thôi…

  Xung quanh bắt đầu rộ lên những lời bàn tán…

-          Cô nương kia xinh đẹp quá.

-          Ừ, người tốt vốn chịu khổ mà.

-          Ôi, tội nghiệp quá.

-           Tên kia liệu còn có lương tâm không vậy?

-          Đúng vậy, thật ngu ngốc mà.

-          Cô nương về bên ta, ta nhất định không để cô chịu ủy khuất.

-          Nhìn mặt tên kia kìa. Thật không đáng tin mà.

-          ….

…..

  Khuôn mặt trong lòng bàn tay khẽ cười nhưng bên ngoài vẫn vờ khóc lóc. Nước mắt vẫn tuôn ra không kìm lại được như nước lũ vỡ bờ. Để tăng phần chân thực, thỉnh thoảng ta còn nấc lên vài tiếng khe khẽ, lại thỉnh thoảng nỉ non vài tiếng vô cùng bi thương.

  Tiểu Hương bên cạnh ta cũng hoảng cả lên. Nha đầu đó luống cuống đến run cả tay, mắt như cũng chực trào nước đến nơi.


 Thế nhưng, có ai biết đâu, trong lòng ta đang vang vọng câu nói:

 Oahaha. Mấy người thấy chưa? Hollywood mà không mời ta về diễn là một tổn thất lớn, cực kì lớn.

….

   Được một lúc, ta đứng bật lên, mắt nhòa lệ. Ta phất tay áo làm một động tác đầy tính biểu cảm mang trong đó ủy khuất nhưng vẫn đầy duyên dáng thục nữ:

-          Thôi được rồi, ta biết là ta không xứng với chàng…. Mong chàng và người hạnh phúc

   Nói xong, ta vụt chạy đi, bỏ theo ngàn vạn tiếng xì xào sau lưng.

   Tiểu Hương cũng chạy theo:

-          Tiểu thư, tiểu thư, người sao vậy?

  Chạy được một lúc, đến chỗ vắng người, ta quay lại, nhe răng cười, giơ tay chữ V. Hê hê, kế hoạch bùng tiền toàn thắng.

-          Ta không sao cả, về phủ thôi.

…..

    Về phần ai đó, sau khi hóa đá vì màn kịch của nàng thì dần bình tĩnh. Âu Dương Thần nói với người bên cạnh, trên môi nở nụ cười đầy hứng thú:

-          Kha Dương, điều tra về nữ nhân đó cho ta.

Chương 3: Hoàng đế là loài động vật nguy hiểm

     Hoàng cung Ngọc Quốc…..

     Trên ghế ngự, một thân long bào ngồi vắt chéo chân. Âu Dương Thần tay chống cằm nhìn đống tấu chương trước mặt. Chán nản, hắn nhớ tới cảnh đụng độ sáng sớm với nữ nhân đó. Đôi mắt to nghịch ngợm. Khi nàng ăn nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc trộm hắn... Khuôn mặt gian tà dễ thương khi trêu đùa hắn… Nụ cười trong lòng bàn tay khi vờ khóc đáng yêu đến lạ kỳ...

   ( Tgiả: Ca ca biến thái, biến thái quá ==”)

-          Qủa là một nữ nhân thú vị

    Hắn bật cười.

…….

    Cửa ngự thư phòng bật mở, một thái giám bước vào.

-          Bẩm hoàng thượng..

-          Có chuyện gì? – Thu lại nụ cười, Âu Dương Thần hỏi. Nếu để đám thái giám bắt gặp mình trong thư phòng cười cười một mình như thằng dở hơi thì thật mất mặt.

-          Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu cho truyền người đến Ngọc Long Cung.

-           Ta biết rồi

    Âu Dương Thần nhíu mày. Có chuyện gì mà cả Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu cùng cho truyền vậy?

 ……

      Ngọc Long Cung….

-          Hoàng thượng, ta nghĩ con nên lập Hậu.

     Một thân ảnh áo choàng tím chừng 40 tuổi lên tiếng. Đôi mắt sắc xảo cùng khuôn mặt trang điểm nhẹ. Ở người đó toát lên một khí chất vô cùng trang nhã, một loại khí chất được rèn dũa qua năm tháng. Uy nghiêm mà lãnh đạm, đoan trang mà cao quý.

-          Thái Hậu, thần nhi còn nhỏ - Âu Dương Thần trả lời

-          Người cũng đã 20, lập Hậu giúp người củng cố thế lực trong triều đình. Hơn nữa, cũng đến lúc người cho ta có cháu bồng bế đi. – Một giọng nói trầm ổn vang lên nhưng không giấu nổi sự thúc giục.

-          Hoàng Thái Hậu a, thần nhĩ nghĩ nếu người muốn có cháu thì còn có các phi tử hậu cung mà.

    Hoàng Thái Hậu không hài lòng, quay qua Thái Hậu, giả vờ khóc lóc.

-          Ta chỉ muốn có một cháu dâu ngoan hiền thôi mà. Tại sao không được chứ?

  

   Thái Hậu thấy vậy cũng hùa theo. Bà cụp mắt, ra vẻ thương cảm, ai oán lên tiếng:

-          Đúng vậy. thân già rồi rồi mong chờ một cút cũng không như ý nguyện. Uổng công quá….

   Âu Dương Thần cứng miệng…. Hai người này, ngoài mặt thì ra vẻ uy nghiêm mà sao... Đúng là người ta bảo:"Việc tốt khoe ra, xấu xa thì đậy lại." Qủa không sai mà...

-          Thôi được rồi, về việc này thần nhi sẽ suy nghĩ.

  Hắn nhắm hờ mắt thở dài, lấp liếm cho qua chuyện. Vừa mở mắt ra, hắn bắt gặp hai ánh mắt sáng rực như muốn kề dao vào cổ hắn. Cẩn thận án mạng… Hắn toát mồ hôi:

-          Hai người nhất định có cháu mà.

  Vừa nghe xong câu đó, Hoàng Thái Hậu cùng Thái Hậu cười cười.

-          Hoàng Thái Hậu, người muốn hoàng cung trang hoàng thế nào? – Thái Hậu khúc khích.

-          Nha, còn phải chuẩn bị cho hôn lễ nữa

-           Thần thiếp nghĩ còn phải chuẩn bị quần áo mới cho hài tử nữa.

..........

    Hoàng Thái Hậu cùng Thái Hậu rôm rả bàn tán, hoàn toàn bỏ rơi đương kim hoàng thượng đang bó gối tự kỉ ở góc phòng…

 ( Tgiả : [vỗ vai] ta thông cảm cho huynh, ca ca…)

….

  Lê lết cái thân tàn tạ về Đông cung, Âu Dương Thần ngồi phịch xuống ghế. Không phải là hắn không muốn lập Hậu mà là do chưa tìm được người thích hợp. Như nhớ ra điều gì, hắn lên tiếng:

-          Kha Dương, chuyện điều tra như thế nào rồi?

 Trước mặt Âu Dương Thần, một thân hắc y tựa cửa sổ. Kha Dương là huynh đệ lâu năm với Âu Dương Thần. Nếu nói là người thân cận của hắn cũng không sai.  Ngúc ngoắc mái tóc nâu ngắn cụt lủn rối như tổ quạ, Kha Dương liếc hắn một cái rồi nhếch mép:

-          Không phải ngươi hứng thú với nữ nhân đó rồi chứ?

-          Có thể chứ.

   Kha Dương cười gian.

-          Ta còn tưởng ngươi…..

-          Bỏ đi, nữ nhân đó là ai? – Âu Dương Thần xua tay che đi bộ mặt đã bắt đầu đỏ. Hắn chính là ngăn Kha Dương không nói hắn có vấn đề với cái máu ba trấm đó. Lần nào bị Hoàng Thái Hậu với Thái Hậu ép hôn là y như rằng tên đó lại lấy cái lí do đó ra khích bác hắn.

-          Vũ Mạn Điệp Điệp – đại tiểu thư của tể tướng Vũ Mạn Giang. Từ nhỏ yếu ớt bệnh tệt. một tháng trước bị hãm hại. Tỉnh lại thì như trở thành một người hoàn toàn khác. Được xưng tụng là Vũ Đại Mĩ Nhân của Ngọc Quốc.

-          Vũ Mạn Điệp Điệp – Âu Dương Thần im lặng một lát rồi nở nụ cười khó hiểu.

  Và thế là Điệp tỉ nhà ta bị lôi kéo vào một âm mưu vô cùng đen tối của ca ca hoàng đế biến thái. Mọi chuyện bắt đầu vui rồi….

   Trở lại với đương sự của chúng ta, sau một ngày quậy phá tưng bừng trên phố thì giờ này… Khi mặt trời lên cao quá ngọn đa, nàng vẫn còn yên giấc trên giường bắt bướm hái hoa với mĩ nam trong mộng….

    Rầm….

…Cánh cửa oai hùng mở bật ra trước sức đẩy của Tiểu Hương, kèm theo đó là tiếng gào thét:

-          Tiểu thư, dậy mau !!!!!!!!!!!!!

  Tiểu Hương khổ sở cố gắng kéo cái chăn ra khỏi người ta. Cái quái gì chứ? Bổn tiểu thư còn muốn ngủ.

-          Ư….ưm…… ta chưa dậy đâu….

-          Người dậy đi mà tiểu thư, có việc gấp lắm.

-          …….

…. Im lặng…..

  Gấp cái nỗi gì chứ? Không liên quan. Xùy xùy.

  Tiểu Hương chống nạnh bất lực nhìn người trên giường vẫn thản nhiên say giấc nồng….

-          Tiểu thư à, thiếu gia nói là nếu mà tiểu thư chơi về mệt đến nỗi ngủ đến giờ này thì lần sau sẽ không cho tiểu thư ra ngoài nữa đâu đó.

  Hả? Gì cơ? Không được ra ngoài nữa á? Bỗ não nhanh chóng vẽ ra một viễn cảnh đen tối…..

-          Ta dậy rồi.

  Ngay lập tức, ta bật dậy, phóng ra khỏi giường với tốc độ tên lửa. Sau đó, Tiểu Hương vội vội vàng vàng chuẩn bị quần áo, đầu tóc rồi lôi ta đến đải sảnh.

  Ở ngay giữa đải sanh, có hai nam nhân ngồi nói chuyện. Một người mặc long bào từ tốn uống trà, cả người toát lên một khí chất vô cùng oai nghiêm. Mái tóc vàng óng khẽ bay. Thỉnh thoảng lại nở một nụ cười lạnh lẽo. Cách nói chuyện ngạo mạn, tự tin.  Ngồi đối diện, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt nghiêm nghị góc cạnh, lạnh lùng vô cảm.

  Ta bước đến cửa đại sảnh, không chú ý đến đám người xung quanh, tiến đến chỗ người đàn ông đó chắp tay hành lễ.

-          Điệp nhi khấu kiến phụ thân. Chả hay có chuyện gì mà người gọi Điệp nhi đến gấp như vậy?

-          Có chỉ ban hôn của con và đương kim hoàng thượng.

  Nói rồi, Vũ Mạn Giang đưa tay sang người đối diện.

  Ta đưa mắt nhìn sang…. Mái tóc đó, đôi mắt đó, cả cái khuôn mặt chết bầm đó… Ơ, nhưng mà Phụ thân vừa nói….. chẳng lẽ đây là…….. Mặt ta tối sầm lại khi nghe 4 chữ chết tiệt : đương kim hoàng thượng….

  Âu Dương Thần ngồi thảnh thơi, khóe miệng khẽ nhếch tạo thành nụ cười bỡn cợt….

…. Tức….

…. Tức….

…. Tức….

…. Cười cái con khỉ. Tên cẩu hoàng đế kia, ngươi tưởng bổn tiểu thư dễ khuất phục ngươi vậy hả? Đi đâm đầu vào đậu hũ mà chết đi. Nói cho ngươi biết, cô nãi nãi ta là người của thế kỉ 21 siêu đẳng. Hiểu chưa? Hả? Hả?

-          Phụ thân…. Có thể….. Từ hôn được không?

-          À…. Chuyện này thì….. – Vũ Mạn Giang bối rối. Một thoáng khó xử hiện lên nét mặt. Nếu như từ hôn, nhất định là đắc tội với hoàng thất. Mà đắc tội thì…. Quả thực khó sống. Hơn thế nữa, đương kim hoàng thượng là người anh minh thần vũ, siêu phàm xuất chúng. Cả Ngọc Quốc này ai cũng mong được làm phi tần, dù chỉ là nhỏ nhoi của người. Nữ nhi của hắn thật tốt số. Ấy vậy mà muốn từ hôn. Hắn tự hỏi đầu nữ nhi của hắn rốt cuộc chứa thứ gì….

-          Tể tướng, có thể để ta nói chuyện với hoàng hậu tương lai của ta một chút không? – Âu Dương Thần cố ý nhấn mạnh từ “ hoàng hậu tương lai”, khóe mắt khẽ lóe lên một tia nhìn nguy hiểm.

-          Vâng, vậy vi thần xin phép cáo lui.

      Nói xong, Vũ Mạn Giang đứng dậy khoanh tay hành lễ rồi lui ra khỏi đại sảnh.

…..

  Trong đại sảnh bỗng chốc chỉ còn lại ta với hắn. Hắn ngồi chống cằm nhìn ta, nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, nhìn đến khi bắt gặp cái trừng mắt của ta mới thôi. Cuối cùng, hắn thở dài chán nản, kết luận một câu:

-          Ngực nàng…. Quá nhỏ!

   Cái quái gì cơ? Ngực… ngực nhỏ? Chẳng lẽ hoàng đế thời nào cũng biến thái vậy sao? Ôi…. Bảo sao thời phong kiến sụp đổ. Aiz…. Tên nhóc này, hắn mà ở thời hiện đại thì…. Ta không rút dép đập hắn ta không phải là người, thề đấy.

( Tgiả: [giữ chặt Điệp Điệp] Điệp tỉ, bình tĩnh, bớt nóng/ Điệp Điệp: Buông ta ra, đưa ta cái gì sắc sắc nhọn nhọn, ta phải đâm chết tên biến thái này…)

   Cố nín ham muốn giết người vào lòng, ta lên tiếng:

-          Thì sao? Đâu liên quan đến ngươi chứ!

-          Sao lại không liên quan? Nàng là hoàng hậu tương lai của ta cơ mà.

-          Bổn tiểu thư từ hôn !!!!!!!!!!! – Ta đập bàn hét.

-          Không được.

-          Tại sao?

-          Vì nàng phải bán thân trừ nợ. Bữa ăn hôm qua, là nàng trốn. Hay là…. Nàng muốn ta nói với phụ thân nàng là hôm qua đại tiểu thư Tể Tướng Phủ ra ngoài trêu ghẹo nam nhân. Nàng biết đấy, thân là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc mà lại….. Chậc, tin này mà đồn ra ngoài thì…….- Hắn nhướn mày, cố ý bỏ lửng câu nói.

       Âu Dương Thần khẽ vén lọn tóc xòa xuống tai ta. Ngón tay thon dài lướt qua mái tóc, vén gọn lên sau tai. Hắn ghé sát, thì thầm…….

-          Thì uy danh Tể Tướng Phủ sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Nói xong, hắn ngồi thẳng dậy, nở nụ cười đắc thắng.

Uy hiếp….

Đây chính là uy hiếp.

Một sự uy hiếp trắng trợn.

Ta giương mắt nhìn hắn, tức nghẹn không nói lên lời. Tên đó…. Quá mưu mô….. quá nham hiểm…… Hoàng đế cổ đại…. quả là một loài động vật nguy hiểm.

Và thế là trận đầu ra quân, Âu Dương ca ca đã chiến thắng vô cùng oanh liệt.

Và Điệp tỉ nhà ta đã chính thức rơi vào hang sói. Ta cầu nguyện cho tỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top