Chương 76 - Đính hôn

"Cái gì? Ngươi nói thật chăng?" Lục Thanh Nhàn bất ngờ ném  "xoạch" quyển sổ trên tay xuống bàn hỏi.

Kỷ thị cũng hỏi: "Hải ca nhi thật sự đã trở lại?"

Lục Văn Đình nhìn biểu tình của tỷ tỷ thập phần vừa lòng nói: " Kia còn là giả?"

Kỷ thị nhịn không được duỗi tay ký đầu hắn" Tiểu tử ngươi sao không đàng hoàng phái người về báo một tiếng".

Lục Văn Đình ôm đầu nói: " Ta trở về nói không phải giống nhau sao? Mẫu thân, người nhanh gọi người chuẩn bị cơm canh, buổi tối ta muốn cùng Hải biểu ca uống một chung, để hắn kể cho ta nghe về Đại Chu một chút.

Chạng vạng tối, Kỷ Hải quả nhiên trở về.

Kỷ thành cùng Trần thị mới vừa gặp nhi tử, lời còn chưa nói, nhi tử liền vội vã chạy tới nhà cha mẹ vợ, trong lòng thầm ai oán, con trai có tức phụ đã quên nương, tiểu tử này, vợ còn chưa cưới vào cửa đâu đấy, liên lập tức đem nương ném ra sau rồi.

Hai vợ chồng thương lượng, dứt khoát theo sau nhi tử cùng tới.

Bên kia Kỷ thị từ sớm báo gấp cho Lục Thần. Lục Thần ở Hàn Lâm Viện lăn lộn bốn năm, cuối thời điểm năm trước, dưới sự trợ giúp của phụ thân Lục Kháng và ca ca Lục Hãn đã đến Lễ Bộ nhậm chức lại tư chủ sự nghi chế thanh(ta không hiểu chức gì luôn), chấp chưởng quản lễ nghi triều đình, uy danh vang vọng, được tiến cử dạy học, có thể từ Hàn Lâm Viện một bước chuyển tới Lễ Bộ nhất phẩm cũng là không dễ dàng, chờ vài năm, việc thăng chức sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Lục Thần nhận được tin báo của thê tử, sớm liền từ nha môn trở về. Bên này hạ nhận truyền người thông báo nhà họ Kỷ đã tới cửa, Lục Thần dẫn toàn gia đi nghênh đón.

Mọi người ở cửa gặp nhau. Bởi vì hai nhà đã kết thông gia, mấy năm nay đi lại so với trước có thể nói là thường xuyên gặp mặt, toàn bộ ánh mắt Lục gia nhất thời dừng trên người Kỷ Hải.

Kỷ hải mặc một thân áo choàng xanh ngọc, mới nhìn không có gì đặc biệt, nhìn kỹ thì lại thấy áo choàng phía trên dùng ám tuyến thêu một bộ ba phiến lá thảo dài, phong cách rất đặc biệt.

Nửa năm không thấy, Kỷ Hải cũng đã cao lớn, có thể là do dãi nắng dầm mưa, làn da có chút đen, bất quá nhìn trông lại càng có tinh thần. Trải qua một năm được Lương tiên sinh điều giáo, mười bảy tuổi Kỷ hải đã trút đi vẻ ngây ngô hấp tấp, cả người thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng, cực kỳ nho nhã. Thần thái toát lên một vẻ nhân tài, khiến Lục thần và Kỷ thị hết sức vừa lòng.

Lục Thanh lam cùng tỷ phu tương lai vô cùng thân thuộc, liền đi ra phía trước hỏi hắn: " Biểu ca, xiêm y này của ngươi có phải mang từ Đại Chu về hay không?" Lục Văn Đình cũng đi lên trước, thân thiết duỗi tay  sờ sờ xiêm y nói: "Ta như thế nào cảm thấy chất liệu này so với Đại tề chúng ta có gì khác nhau đâu"?

Kỷ hải nói: "Đại Chu đất rộng của nhiều, vải dệt so với Đại tề chúng ta thực có điểm bất đồng, nguyên liệu của Đại tề lấy ti ma làm chính, mà Đại Chu lại lấy miên là chủ đạo, ti ma chỉ là phụ, hai loại nguyên liệu này đều có sở trường riêng..."Kỷ hải phong thái đĩnh đạc, ôn tồn giải thích ưu khuyết của hàng dệt may hai nước. Trần thị nhìn thần thái phi dương của con trai, cảm thấy có chung vinh dự, cười nói: "Được rồi, nơi này không phải thuận tiện nói chuyện, chúng ta vẫn là nên vào nhà rồi nói sau". Kỷ hải lúc này mới thôi thao thao bất tuyệt.

Toàn bộ quá trình, Lục Thanh nhàn vẫn không cùng Kỷ hải nói câu nào, chỉ là ánh mắt như vô tình mà hữu ý dính chặt trên người hắn.

Kỷ thị tiếp đón toàn gia huynh trưởng, hướng mọi người vào bên trong, thời điểm Kỷ hải đi ngang qua bên người Lục Thanh Nhàn mới nhỏ giọng hỏi một câu: "Nhàn biểu muội vẫn luôn tốt chứ?" Lục Thanh nhàn "ân" một tiếng nói: "Ta rất tốt". Mới chỉ như vậy, mặt đã nhanh chóng đỏ lên.

Kỷ Hải nhìn nàng, chỉ cam thấy toán thân phấn chấn, trong lòng dị thường sung sướng.

Vào phòng, Kỷ Hải chính thức hành lễ cùng dượng và cô mẫu, lại nói: "Tiểu chất từ Chu quốc mạng về mấy xe vải vóc cùng một ít đồ lưu niệm, hiếu kính hai vị trưởng bối cùng với các biểu tỷ muội, hôm nay tới gấp, ngày mai liền kêu quản sự đưa qua, thỉnh hai vị trưởng bối vui lòng nhận cho".

Lục Thanh Lam vừa nghe liền cao hứng: "Biểu ca, ngươi thật sư mang về vải vóc Đại chu?". Hai nước vạn dặm xa xôi, vải vóc Đại Chu tuy rằng chưa chắc đã tốt hơn của Đại tề, chính là vật lấy hiếm làm quý, ở Đại tề vẫn là thập phần trân quý.

Kỷ Hải nói: "Ta thật vất vả theo ân sư đi một chuyến Đại Chu, có thể nào không nghĩ tới dượng, cô mẫu cùng các biểu tỷ muội."

Sau khi bái kiến lão hầu gia cùng lãi thái thái, trong lúc nhất thời khai tiệc, nhân không có người ngoài, mọi người nhất tề tụ chung, không phân nam nữ, đại gia đình bao ngồi xung quanh, nghe Kỷ hải nói một chút hiểu biết về Đại Chu, Kỷ hải vốn dĩ có tài ăn nói cực tốt, huống chi người trong lòng lại ở trước mặt, càng muốn ra sức biểu hiện, càng là lưỡi trán hoa sen, thu hút toàn bộ ánh mắt mọi người.

Kỷ hải nói: "Đại Chu sản vật giàu có, đất đai trải dài, dân cư vùng thượng đạt tới hai trăm vạn." "Hai trăm vạn?" Lục Thanh Lam lắp bắt kinh hãi. "Kia chẳng phải là nói dân cư đã vượt qua kinh sư chúng ta".

Lục Thần cũng có chút không tin.

Kỷ hải thở dài: "Nếu không phải là người đã nhìn thấy tận mắt ta cũng không dám tin tưởng. Bất quá ta thực sự ăn ngay nói thẳng, thủ đô Đại chu đích xác so với kinh đô chúng ta càng náo nhiệt hơn, dân chúng sinh hoạt tựa hồ giàu có và hạnh phúc hơn chút. Chuyến đi này, ở Đại chu ta cùng ân sư xem xét nhiều mặt, hiểu biết không ít sự tình kinh tế Đại Chu, phương diện chế độ, văn hóa, thật là làm ta cảm thấy rất là sầu lo a."

Hắn vừa nói như vậy, mọi người đều ngừng đũa. Kỷ thành cùng Lục thần đều lộ ra thần sắc nghiêm túc.

Kỷ hải chậm rãi nói: "Không riêng gì dân cư vùng thượng quy mô vượt qua kinh sư, theo ân sư ta đo lường tính toán, dân số cả nước Đại chu cũng vượt qua Đại tề."

Lục Thanh Lam nói: "Chuyện này không có khả năng chứ? Năm đó Đại tề, Đại Chu, Đại Lương, ba nước phân tranh, Đại Tề mười hai châu, Đại Chu tám châu, Đại Lương năm châu, Đại Chu diện tích chỉ bằng hai phần ba Đại tề, như thế nào dân số ngược lại so với Đại Tề ta còn nhiều hơn?".
Phải biết rằng dân cư thưa thớt, tài nguyên không dồi dào, ngược lại dân cư nhiều, nguồn mộ lính cũng nhiều, quốc lực mới có thể cường thịnh. Cho nên mỗi vị hoàng đế đều hi vọng quốc gia dưới thời trị vị của mình nhân khẩu càng nhiều càng tốt. Đạo lý này ai cũng có thể hiểu được.
Kỷ Hải nói: "Chuyện này nói ra thì rất dài, phải bắt nguồn từ Hoàng đế Đại chu Vĩnh bình biến pháp duy tân, Hoàng đế Vĩnh bình cải cách chế độ thuế Đại chu, huỷ bỏ thuế đầu người, áp dụng chế độ thuế đinh hợp nhất, dựa theo thu nhập từ đất ruộng..." Hắn không cần giải thích nhiều, mọi người đều tỏ rõ. Từ trước, dân chúng nộp thuế đều ấn theo đầu người, sinh ra một hài tử lại tính nhiều lên một phần thuế, hiện giờ dựa theo đất đai từng nhà thu thuế, một hài tử hay năm hài tử mức thuế không thay đổi, tiểu dân chúng tự nhiên sẽ tự do sinh đẻ, bởi vì không lo nộp thêm nhiều thuế.
Kỷ thành là quan to trong triều, đối với chính sách quốc gia thập phần thấu triệt, hắn thở dài: "chuyện này trong triều có trí sĩ sớm đưa ra đề xuất, mà chế độ thuế đinh hợp nhất chẳng những có thể cổ vũ dân số tăng trưởng, còn giảm bớt gánh nặng của tầng lớp bá tánh nghèo khổ, bởi vì sự chiếm hữu của đại bộ phận tầng lớp giàu có, thu nhập từ thuế sẽ tăng lên. Đại hoàng tử cực lực hưởng ứng theo Đại chu tiến hành chính sách cải cách này, nhưng chế độ thuế là việc hết sức trọng đại, hiện giờ quốc khố căng thẳng, thánh thượng sợ cải cách lúc này sẽ thay đổi dòng chảy của nguồn thuế, vẫn luôn chần chừ không dám có động thái...Nhị hoàng tử cùng một đám phái đại thần bảo thủ cũng cực lực phản đối. Hai vị hoàng tử đều có phe phái chủ trương ủng hộ hoặc phản đối, thông qua chính sách chủ trương bất đồng, cũng có thể lôi kéo người vào dưới chướng của mình, đây cũng là việc hết sức có lợi.
Kỷ thành nói ra điều này có chút bất đắc dĩ, hắn kỳ thật tán thành chế độ thuế cải cách.
Kỷ Hải nói: "Thật ra chính sách này của Đại chu không phải là hạng nhất, Đại chu cổ vũ công thương nghiệp phát triển, hướng tây tạo ra con đường tơ lụa, cùng giao thương với Tây Ba tư, thượng đô thành công thương nghiệp trở nên phát đạt, trên đường tuỳ ý có thể thấy được thương nhân ngoại quốc, ta cùng ân sư hỏi qua quan viên Đại Chu, công nghiệp Đại chu chính là cái mỏ thu thuế, riêng thuế từ công nghiệp đã chiếm hơn một phần ba. Mà quốc gia chúng ta, triều đình đến bây giờ còn đang tranh cãi ầm ĩ việc khai thác thuế từ phát triển công nghiệp....
Lục Văn Đình là một thanh niên yêu nước cuồng nhiệt, cùng dân Đại tề vinh nhục, thấy Kỷ hải vì ca ngợi đất Đại chu liền có chút mất hứng. " Biểu ca nói như vậy giống như là coi Đại tề mọi chỗ đều không bằng Đại chu? Đại tề ta có trên trăm vạn đại quân, há Đại tề chỉ có khả năng nói bóng nói gió?"
Kỷ hải mỉm cười nhìn hắn một cái rồi nói: " Ta biết biểu đệ vô cùng tự tin, Đại chu tuy binh lính không nhiều, nhưng bởi vì thực thi chế độ mộ lính, tố chất lính so với Đại tề ta thật tốt hơn nhiều, nếu là thật sự hai bên giao tranh, Đại tề chưa chắc là đối thủ của Đại chu". Hắn bất quá ăn ngay nói thật, Lục Văn Đình lại không thấu, đột nhiên đứng lên: "Biểu ca mới một lần đi Đại Chu, liền vì nơi đó nói chuyện, coi chính mình như người Chu. Vô tình quên nơi này đã sinh dưỡng ngươi trưởng thành, không nghĩ biểu ca là cái dạng người này, đã vậy, ta không cùng bàn với ngươi, ngươi cứ ở lại dùng cơm." Liền ném chiếc đũa xuống bàn đi ra ngoài. Lục Văn đình tuy rằng ngày thường bất hảo, nhưng việc đại sự lại chưa bao giờ hồ đồ, phát tác như vậy, nhất thời khiến mọi người ngây ngẩn.
Kỷ Hải vội vàng giải thích: "Biểu đệ, ta không phải có cái ý tứ kia...". Lục Văn đình cũng không quay đầu lại, cũng không nghe hắn giải thích. Bên kia Lục Thanh Nhàn cũng sốt ruột, vẫn là chưa cùng biểu ca thành thân, vậy mà vị hôn phu cùng đệ đệ đã nháo đến căng thẳng, nàng kẹp ở giữa nên làm thế nào? Vội vàng kêu lên một tiếng: "Tam đệ"!
Lục Thanh Lam thuận tiện đứng lên nói: "Ta đi khuyên nhủ hắn". Liền đuổi theo. Dư lại vài người hai mặt nhìn nhau. Kỷ thị hoà giải nói: "Đứa nhỏ này tính tình bướng bỉnh, đều là do ta ngày thường không quản giáo hắn cho tốt. Đại ca đại tẩu, còn có Hải ca nhi, các ngươi đừng cùng hắn chấp nhặt".
Kỷ hải cười khổ nói: "Không có việc gì, tâm tình biểu đệ ta có thể hiểu. Kỳ thật thời điểm ta vừa đến Đại Chu, thấy văn hoá kinh tế chính trị Đại chu, thậm chí nội quy quân đội so với Đại tề chúng ta vượt hẳn, ta cũng thập phần khó có thể tiếp thu. Cho nên...Ta không trách biểu đệ". Rốt cuộc triều đình cũng vậy, dư luận dân gian cũng vậy, đều cho rằng mình là bậc lão quốc, nhiều năm như vậy, chưa bao giờ coi Đại Chu, Đại lương cùng một tầng lớp bình đẳng mà đối đãi, vẫn biết sự thật là như vậy, nhưng là không thể tiếp thu được.
Nói xong lời này, hắn vẫn là có chút không yên tâm mà nhìn Lục Thanh Nhàn, liếc mắt một cái. Lục Thanh Nhàn thấp giọng nói: "Tam đệ rất nghe theo Bảo nhi, có nàng khuyên ngươi cứ yên tâm".
Bên này, Lục Thanh Lam đuổi tới, thấy Lục Văn Đình đang dựa vào một cây đa lớn trong viện đứng hờn dỗi, nàng chậm rãi đi tới nói: "Đang êm đẹp ngươi cùng tỷ phu phát tính tình gì vậy". Lục Văn Đình thở phì phò nói: "Ta chính là nhìn hắn khen Đại chu không thấy thuận mắt, quả thực chính là quân bán nước". Lục Thanh Lam phụt một tiếng bật cười: "Tam ca, ta không nghĩ ngươi lại là người như vậy, ngươi không dám đối diện với hiện thực a?".
Lục Văn đình nói: "Ngươi nói cái gì?"
Lục Thanh Lam liền nói: "Ngươi rõ ràng biết biểu ca ăn ngay nói thật, ngươi sở dĩ sinh khí chính là bởi vì ngươi không muốn tin những điều đó là thật. Ngươi vẫn luôn cảm thấy Đại tề so với Đại Chu cường đại, thậm chí cường đại hơn nhiều, giống như là một người vẫn luôn cho rằng chính mình là hậu duệ danh môn, cao nhân nhất đẳng, nhưng sau lại có người nói cho hắn, hắn bất quả chỉ là tên tiểu cái chân đất, hắn vô pháp tiếp thu". Lục Văn Đình dùng ngón tay điểm cái trán của nàng lắp bắp: "Ngươi ngươi ngươi..." Hắn quả thật có tâm lý này, cái tiểu muội muội này của hắn cũng quá xát muối vào vết thương. Hắn tức giận đến dậm chân, nhưng lại đối với muội muội không có biện pháp.
Lục Thanh Lam tiếp tục nói: "Kỳ thật Hải biểu ca không nói, trong lòng ngươi cũng đã có đáp án. Mây năm gần đây, xã hội thượng lưu Đại tề đều lưu hành vài thứ kia, xiêm ý vải dệt hảo hạng, đến trà cụ cũng tốt, tất cả đều từ Đại Chu đưa qua Đại tề, ngay cả nhạc sư nhạc hoạ đều dẫn dắt phong trào này, mà hết thảy đã sớm khiến ngươi bàng hoàng..." Lục Văn Đình thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi như thế nào cái gì cũng đều biết?".
Lục Thanh Lam lôi kéo tay áo hắn, ôn nhu nói: "Tam ca, ngươi là nam nhân, ngươi đỉnh thiên lập địa, gánh vác trách nhiệm. Thánh nhân nói biết sỉ rồi sau đó dũng, biết rằng Đại chu vượt qua chúng ta cũng chẳng có gì, ngã chỗ nào đứng lên từ chỗ đó, phấn khởi tiến lên, sớm muộn gì có một ngày, chúng ta còn có thể vượt qua bọn họ. Nhưng hết thảy, trước tiên là muốn ngươi phải đối mặt với hiện thực thực..."
Lục Văn Đình nhìn nàng nửa ngày, có chút nhụt chí nói: "Thật là có nói gì cũng không nói lại ngươi". Muội muội này tuy rằng bướng bỉnh, nhưng có đôi khi lại cực kì tri kỉ, vẫn là thổ lộ thật lòng với muội muội: "Ta là sợ hãi có một ngày, hai nước đại chiến trên chiến trường thật sự xảy ra, quân đội Đại tề sẽ thất bại thảm hại, đường đường Đại tề chịu nhục trước tiểu quốc, cũng chính là thế hệ chúng ta sẽ bị sỉ nhục..."
Sỉ nhục sao? Lục Thanh Lam biết rõ hướng đi tương lai. Kiếp trước Lục Văn Đình sau khi chết không bao lâu, Đại tề cùng Đại chu quả nhiên đánh nhau ở biên giới, Đại chu quân lực cường hãn, tiếp viện sung túc, Đại tề thất bại thảm hại, khiến cho Tiêu Thiểu Huyền phải đem Yến Châu cắt cho Đại Chu, lại đền mười vạn lượng bạc trắng, lụa mười vạn tấm, trà ba vạn cân.
Một tràng diện chiến tranh như vậy, toàn bộ tầng lớp trí thức toàn quốc đều cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Lục Thanh Lam nói: "Cho nên ngươi vì tức giận mà phấn đấu, bất luận Đại Chu hay Đại Lương, bất luận quốc gia nào dám mạo phạm biên cảnh chúng ta, ngươi liền mang theo đại quân đánh đuổi bọn họ cút về quê đi, chẳng phải là thống khoái hay sao". Lục Văn Đình nhìn tiểu cô nương một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mình, trong mắt tràn đầy sùng bái, không khỏi hào khí cuốn mây: "Muội muội nói đúng, ta nhất định không phụ sự kì vọng của ngươi".
Lục Thanh Lam cười tủm tỉm: "Nếu như vậy, liền cùng ta quay lại đi". Vừa nói vừa lôi kéo Lục Văn Đình về hướng nhà chính.
Lục Văn Đình không phải là dạng người lòng dạ hẹp hòi, đối với Kỷ hải kính cẩn nhận lỗi: "Biểu ca, vừa rồi là ta nhất thời hồ đồ, mạo phạm biểu ca, biểu ca đừng chấp nhặt kẻ thô tục như ta". Kỷ hải nâng Lục Văn Đình lên, phấn chấn nói: "Biểu đệ cũng là một lòng vì nước, vì dân, ta hoàn toàn có thể hiểu. Ngươi cùng tâm ý với ta, ta ngay từ đầu ở Chu Quốc nhìn thấy, nghe thấy cũng thật sự khó có thể tiếp nhận".
Lục Văn Đình lôi kéo Kỳ hải ngồi vào một chỗ, "Biểu ca ngươi nói thêm nhiều một chút về quang cảnh Chu quốc cho ta nghe đi". Kỷ thị thấy hai người nhanh như vậy hoà hảo như ban đầu, cười nói: "Như vậy là tốt rồi". Lục Thanh Nhàn cũng nhẹ nhàng thở ra.
Ngày đó Kỷ hải uống hơi say, sau ngày hôm sau quả nhiên đưa tới một xe đồ vật, vải vóc, thước đầu, trang sức, cái gì cần có đều có, quý nhất chính là còn có một hộp trân châu, khác với trân châu màu trắng của Đại tề, trân châu này là một màu hồng phấn, trông xem no đủ mượt mà, nhìn liền biết là giá trị xa xỉ.
Kỷ Hải chưa nói mấy thứ này đưa cho ai, chính là toàn gia trong nhà đều hiểu rõ mà không cần nói ra, đem vải vóc phân chia, còn hộp tráp chân trâu kia để lại riêng cho Lục Thanh Nhàn.
Nghìn dặm tặng lông hồng, lễ khinh tình ý trọng, huống chi này là một xe đồ vật, Lục Thần cùng Kỷ thị đối với biểu hiện của Kỷ hải  vô cùng hài lòng.
Kỷ hải về nhà, lập tức đóng cửa không ra, một lòng một dạ chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân sắp tới. Làm vị hôn thê, Lục Thanh Nhàn tự mình thêu túi đựng bút cùng cái bao đầu gối cho Kỷ Hải, sai nha hoàn đưa đến Kỷ phủ. Hai người đã đính hôn, đưa vật như vậy cũng là hợp tình hợp lý, không ai đàm tiếu. Kỷ hải đẹp lòng đẹp dạ đeo bao gối do chính vị hôn thê làm tặng, cầm túi bút đi tham gia kỳ thi xuân, trên hội trường thi cảm thây như được thần tiên phù trợ.
Tới ngày đề bảng, Lục Thần cùng Kỷ thị sớm liền phái gã sai vặt đi ra ngoài hỏi thăm, Lục Thanh Nhàn cũng ở trong nhà nôn nóng chờ đợi. Qua một lúc, gã sai vặt chạy trở về, cao hứng hô to: "Trúng! trúng! Biểu thiếu gia trúng tiến sĩ!". Toàn gia thậm chí Vinh ca nhi ở bên trong cũng đều lộ ra thần sắc hưng phấn.
Kỷ thị vội vàng hỏi: "Trúng đệ mấy danh?" Nàng vẫn là có chút lo lắng, Kỷ hải rốt cuộc còn trẻ tuổi, đỗ cấp trung đã là vạn hạnh, nếu là trúng tam giáp thành tiến sĩ có thể có chút mất nhiều hơn được. Gã sai vặt thở hổn hển, thuận khí mới lớn tiếng nói: "Biểu thiếu gia trúng danh đệ nhất hội nguyên".
"Cái gì?" Kỷ thị nhất thời ngốc tại chỗ, mọi người mừng rõ như điên. Lục Thanh Lam vuốt cằm nghĩ rồi lại nghĩ, kiếp trước biểu ca tựa hồ là danh đệ nhị hoặc là đệ tam gì đó, lần này lại biến thành đệ nhất hội nguyên. Nàng rất có hứng thú mà nhìn Lục Thanh Nhàn, cười ngâm nga nói: "chúc mừng tỷ tỷ". Lục Thanh Nhàn ngượng ngùng mà gục đầu xuống: "Biểu ca trúng hội nguyên cùng ta có cái gì liên quan?" Nói thì nói như vậy, trong lòng nàng cũng là cực kỳ cao hứng.
Tin tức Kỷ Hải trúng hai nguyên truyền ra, nhất thời toàn bộ kinh thư đều sôi trào. Phải biết rằng từ luc Đại tề lập quốc một trăm năm cho tới nay, người trúng liên tiếp tam nguyên tổng cộng cũng chỉ có hai người, có thể thấy được đạt được cái này có bao khó khăn. Huống chi, Kỷ hải mới chỉ là thanh niên mới mười bảy tuổi.
Thậm chí trong cung Gia Hoà tin tức này đã truyền khắp nơi. Mọi người nghị luận sôi nổi, cái gì cũng nói tới. Chờ đến tháng tư, sau 21 ngày thi đình xong, tám quan viên thay phiên nhau chấm bài thi đã hoàn tất, đem mười bốn bài thi thành tích tốt nhất trình lên, hoàng đế khâm định ngự phê. Gia Hoà đế chọn lựa những bài văn tốt nhất, một bài thi tính tuyển trọn vị Trạng Nguyên, kêu thái giám nhìn tên, thế nhưng chính là Kỷ hải. Gia hoà đế liền nhớ tới ngày ấy thời điểm thi đình, hắn cố ý lưu ý vị thiếu niên trẻ tuổi nhất trong lịch sử hội nguyên Đại Tề, quả nhiên là lớn lên tuấn tú lịch sự, phong độ nho nhã. Hắn tuy rằng là hoàng đế, lại là có khuynh hướng tương đối nhìn mặt bắt hình dong, đối với Kỷ hải nhiều lên vài phần yêu thích.
Cần phải điểm hắn làm Trạng Nguyên, Gia hoà đế lại có chút do dự. Kỷ hải tuổi trẻ lại có tài hoa, khoa cử khảo thí lại thuận buồm xuôi gió, nếu như vậy cho hắn trúng tam nguyên, có thể hay không khiến hắn có tính kiêu căng ngạo mạn? Hoàng đế nghĩ thập phần sâu xa, quốc gia rất cần một nhân tài tài hoa trẻ tuổi như vậy, cũng không thể khiến hắn lầm đường lạc lối, hoàng đế nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là mài giũa tính tình hắn một phen, bởi vậy đem hắn điểm Thám hoa.
Bảng thành tích thi đình được công bố. Kỷ hải mười bảy tuổi vinh dự đỗ Thám hoa, cùng đời trước thành tích giống nhau. Tuy rằng không đạt được vinh dự trúng tam nguyên, nhưng một Thám hoa mới 17 tuổi đã là sự kiện mới của Đại tề ký lục. Huống hồ một thân Thám hoa anh tuấn tiêu sái, phong nhã, lịch sự, Kỷ hải tuy rằng có chút tiếc nuối, rốt cuộc vẫn là cực kỳ cao hứng.
Lại qua mấy ngày, Kỷ hải được đặc cách tiến vào Hàn Lâm Viện trở thành quan thất phẩm Hàn Lâm Viện biên tư, toàn bộ Trường Hưng hầu phủ đều tới Kỷ phủ chúc mừng. Kỷ thị liền cùng Trần thị thương lượng: "Bọn trẻ đều không còn nhỏ, Hải ca nhi hiện giờ tiến sĩ cũng trúng, quan cũng đạt, chúng ta vẫn là nhanh chóng tiến hành hôn sự cho bọn trẻ đi". Trần thị cười nói: "Ta cũng đang muốn cùng ngươi nói chuyện này đây. Ta chính là mong năm nay được bế tôn tử đấy". Kỷ thị cũng ha hả nở nụ cười, nàng cũng ngóng trông nữ nhi sớm ngày thành thân sinh con đây. Hai nhà thương nghị một phen, ấn định ngày thành thân vào ngày 20 tháng 7.
Từ lúc Lục Thanh Nhàn vừa sinh ra, Lục Thần cùng Kỷ thị đã sớm lo liệu của hồi môn, mấy năm nay tăng tăng giảm giảm, của hồi môn của nàng đã sớm đầy một phòng. Một ngày, Lục Thanh Lam vào phòng của Kỷ thị, thấy Kỷ thị cùng Cảnh ma ma đang gẩy bàn tính hạt châu tính toán sổ sách. Thấy Lục Thanh Lam một thân hồng đào, áo ngoài thướt tha lả lướt mà vào tới, Kỷ thị liền kêu nàng: "Bảo nhi! Ngươi tới vừa lúc". Lục Thanh Lam ngồi xuống ghế bên cạnh Kỷ thị, Vinh ca nhi cũng ở trong phòng, cao hứng mà kêu một tiếng Lục tỷ tỷ, sau đó liền bổ nhào lên đùi nàng. Lục Thanh Lam duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt bụ bẫm của đệ đệ, cảm thấy xúc cảm không tồi, lúc này mới cười hỏi: "Mẫu thân, có chuyện gì vậy?" Kỷ thị nói: "Đây là của hồi môn của tỷ tỷ ngươi, ngươi cũng lại nhìn một cái đi". Lục Thanh Lam nói: "Cái đó nương làm chủ là được". Nói vậy vẫn là tò mò cầm tới nhìn một lần, Kỷ thị chuẩn bị của hồi môn cho trưởng nữ cũng tới một trăm hòm, thập phần phong phú, nhưng lại không tính quá khác người. Lục Thanh Lam nhìn một lần, cảm thấy mẫu thân nghĩ tới thập phần chu đáo, cũng vì Kỷ hải mười bảy tuổi lấy thân phận Thám hoa bước vào Hàn Lâm Viện, nếu hôn sự tổ chức long trọng, sẽ là quá rêu rao. Hiện tại không biết là có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm Kỷ hải đâu, súng bắn chim đầu đàn, cho nên hiện giờ Kỷ hải càng hạn chế càng tốt. Lục Thanh Lam xem xong rồi, vỗ vỗ tay nói: "Thực tốt, ta không có ý kiến". Vinh ca nhi ở một bên nghịch ngợm bắt chiếc giọng điệu của tỷ tỷ: "Thực tốt, ta không có ý kiến". Lục Thanh Lam duỗi tay kéo lỗ tai hắn: "Tiểu mập mạp, ngươi dám nghịch ngợm?" Vinh ca nhi ai ui kêu lên, Lục Thanh Lam kiếp trước không có hài tử, xem Vinh ca nhi như hài tử của mình mà yêu thương, như nào xuống tay được tàn nhẫn chứ, thấy Vinh ca nhi một khuân mặt béo đô đô đều nhíu lại, nàng vội vàng buông lỏng tay, lại giúp hắn xoa xoa lỗ tai, trừng hắn nói: "Ai kêu ngươi bắt chước ta nói chuyện?" Vinh ca nhi biết tỷ tỷ mình chính là miệng dao găm tâm đậu hũ, len lén chạy xa, lại nhại một câu: "Ai kêu ngươi bắt chước ta nói chuyện". Lục Thanh Lam làm bộ vội đuổi theo, Vinh ca nhi hi hi ha ha cười chạy khắp nhà. Kỷ thị thấy bọn nhỏ vui vẻ hoà thuận, trong lòng cảm thấy ấm áp. Dỗi nói: "Ngươi đừng có trêu đệ đệ ngươi, nhanh nhanh ra xem hồi môn tỷ tỷ ngươi đi". Lục Thanh Lam buông tay nói: "Ta nơi nào trêu chọc hắn? Là Vinh ca nhi nghịch ngợm. Mẫu thân có Vinh ca nhi liền không thích Bảo nhi". Lời này từ lúc có Vinh ca nhi không biết đã nói bao nhiêu lần, cơ bản thời điểm nói lời này đều hướng mẫu thân làm nũng. Nói xong liền ôm lấy cánh tay Kỷ thị. Kỷ thị yêu chiều điểm cái trán của nàng: "Đều là 12 rồi, đến lúc làm mai được rồi, như vậy còn tính trẻ con làm nũng". Một bên Cảnh ma ma nghe không nổi nữa, che miệng cười trộm. Kỷ thị kỳ thật thập phần hưởng thụ con gái hướng mình làm nũng không muốn xa rời, cười cười giúp nàng sửa sang tóc mai nói: "Được rồi, nói chính sự". Lục Thanh Lam lúc này mới ngồi lại ngay ngắn nghiêm chỉnh. Kỷ thị nói: "Dựa theo quy củ của Trường Hưng Hầu phủ chúng ta, mỗi nữ hài nhi xuất giá, được cấp ra hai ngàn lượng bạc đặt mua của hồi môn, lão thái thái đã sớm sai người đem ngân phiếu đưa lại đây". Nói tới đây Kỷ thị dừng một chút, lại nói: "Lão thái gia sau lại sai người tặng thêm hai ngàn lượng". Đây là lén lút tặng riêng. Từ trước các cô nương đại phòng xuất giá, lão thái gia cũng không có hào phòng như vậy. Rốt cuộc Lục Thanh Nhàn là đứa cháu gái thân thiết nhất, lại là tôn bối thứ nhất, cùng hắn có huyết thống, từ nhỏ Lục Thanh Nhàn đã được hắn thập phần sủng ái.
"Còn có mấy cô mẫu đã xuất gia đều trở về cho tỷ tỷ ngươi thêm trang sức, đồ dùng thứ gì cũng có, giá trị cũng tới hai ba ngàn lượng". Kỷ thị dừng một chút lại nói: "Ngoại trừ những thứ đó, chúng ta tính toán lại lấy ra bảy ngàn lượng thêm vào cho đủ một vạn lượng cho tỷ tỷ ngươi mang đi, đều không kê vào danh sách của hồi môn". Nhị phòng vẫn chưa cùng hầu phủ phân gia, tất cả chi phí ăn mặc đều là ngân quỹ của hầu phủ, cho nên Lục Thần làm quan về điểm này bạc bổng lộc đều giao cho hầu phủ xung quỹ, Kỷ thị lấy ra bảy ngàn lượng này đều là mấy năm nay do chính mình kinh doanh của hồi môn mà có, là tiền riêng của nhị phòng. Bảy ngàn lượng tuyệt đối không phải là số lượng nhỏ. Huống chi nhị phòng có bốn hài tử, Kỷ thị còn muốn lưu chút bạc cho trưởng tử đón dâu, cho thứ nữ đặt mua của hồi môn. Đến nỗi một vạn lượng này không xếp vào danh sách của hồi môn, chỉ đặt ở áp đáy hòm cho Lục Thanh Nhàn lặng lẽ mang đi, lại là vì chiếu cố đến mặt mũi Kỷ phủ. Phải biết rằng ấn theo quy củ, Kỷ phủ đưa lễ hỏi tới là muốn tương xứng với với của hồi môn hầu phủ, Kỷ gia tuy rằng một cửa ra hai vị tiến sĩ, nhưng là Kỷ gia làm quan thanh liêm, trong nhà không tích tụ nhiều của cải, khiến hắn phải chuẩn bị một vạn lượng lễ hỏi, kia không phải là làm khó người đây sao?
Lục Thanh Lam tự nhiên hiểu rõ cái sự loanh quanh lòng vòng này. "Chỉ cần tỷ tỷ cùng tỷ phu vui vẻ, những cái đó chỉ là nghi thức xã giao trên mặt, có thể không cần để ý tới. Huống chi tỷ phu mới vừa vào quan trường, trên dưới phải lo xã giao đúng là thời điểm phải dùng đến tiền bạc, mẫu thân trực tiếp đem bạc của hồi môn tặng qua thật là không có gì tốt hơn". Kỷ thị thấy nữ nhi hiểu chuyện, thập phần cao hứng mà xoa đầu nàng: "Về sau thời điểm ngươi xuất giá, chúng ta cũng sẽ làm như vậy". Lục Thanh Lam hơi hơi ngạc nhiên, nàng xuất giá? Gả cho ai? Đã trải qua từng trận mưa mưa gió gió ở kiếp trước, phóng mắt toàn bộ kinh sư, lại có nam nhân nào có thể được nàng xem trong mắt? Lục Thanh Lam hơi hơi mỉm cười, trong lòng có chút chua xót. Vì không cho mẫu thân thấy được tâm trạng của nàng, liền làm bộ ngượng ngùng nói: "Mẫu thân nói chuyện này để làm gì, ta cả đời không gả, liền ở nhà báo hiếu với người". "Ha ha, ngươi xem đứa nhỏ này, lại nói những lời ngốc như vậy". Kỷ thị nở nụ cười, nói với Cảnh ma ma. Cảnh ma ma ôn nhu đáp: "Lục tiểu thư còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện mà".
Lục Thanh Lam ngẩng đầu nhìn mẫu thân, còn 500 mẫu đất cũng không phải là số lượng nhỏ a, chỉ dựa vào 500 mẫu đất này liền đủ cho đôi vợ chồng son cơm áo vô ưu. Từ trước không có nghe nói mẫu thân ở Tây Sơn có nhiều như vậy mà, mẫu thân thật đúng là có tài kinh doanh.
Kỷ thị nói: "Cái này để tích được một mảnh, ta tốn không ít tâm tư, mua dần từng mảnh nhỏ chậm rãi gom vào". Lục Thanh Lam gật đầu, kỳ quái, mẫu thân cùng chính mình nói rõ ràng như vậy làm gì. Kỷ thị sờ sờ đầu nữ nhi: "Chờ ngươi thành thân, ta cũng sẽ tặng của hồi môn cho ngươi 500 mẫu đất, chính là nếu đem so sánh sẽ không bằng 500 mẫu này. Ta làm mẫu thân, vốn nên xử lý công bằng, bất quá suy nghĩ cho cữu cữu ngươi trong nhà điều kiện hữu hạn, cho nên...". Lục Thanh Lam không khỏi cười, nguyên lai là mẫu thân sợ hãi sau này mình ganh tỵ của hồi môn của tỷ tỷ, làm hai chị em sinh bất hoà. Lục Thanh Lam liền nói: "Nương, ngài cũng đừng nhọc lòng, Bảo nhi cũng không phải là loại người hẹp hòi".Huống chi rất mau nàng sẽ có rất rất nhiều tiền, 500 mẫu đất này, nàng thật đúng là không để trong lòng đâu.
***
Chuyến này, Kỷ thị vội vàng lo lắng việc hôn nhân của Lục Thanh Nhàn, không có người quản, Lục Thanh Lam lại rảnh rỗi. Có đôi khi không muốn đi học đường liền viện đại lý do thân mình không khoẻ, ngày đêm tiêu dao sung sướng.
Một ngày này, Lâm An quận chúa Tiêu Kỳ tới cửa đến thăm. Tiêu Kỳ năm nay mười bốn tuổi, so với Lục Thanh Lam cao hơn vài phần, trổ mã đến hoa nhường nguyệt thẹn, lẽ ra cũng tới lúc bàn chuyện cưới hỏi, Quảng Ninh Vương phi cũng phát sầu, chọn tới chọn lui, toàn bộ kinh thành có thể xứng với Tiêu Kỳ, hoặc là đã thành thân, hoặc là đã đính hôn, nhất thời thật đúng là tìm không ra một người thích hợp.
Tiểu tỷ muội đóng cửa phòng, Tiêu kỳ không một chút khách khí mà ngồi đối diện Lục Thanh Lam, thực tuỳ ý mà nói: "Cứ như vậy gấp gáp tìm ta lại đây làm cái gì?"
Lục Thanh Lam cười nói: "Tìm ngươi cứ nhất định là có việc, không phải là ta nhớ ngươi sao?" Tiêu Kỳ bị nàng ánh mắt sáng ngời làm cho lung lay một chút, Lục Thanh Lam đẹp đến độ khiến nàng là nữ nhân cũng có lúc thất thần, trong nháy mắt hồi phục lại, thầm kêu một tiếng nha đầu này thật gian xảo. Nàng cười mắng: "Ngươi cái tiểu hồ ly này, ta còn không biết ngươi, có chuyện gì thì thẳng thắn nói ra, bằng không ta xoay người liền đi, ta đang rất vội đây này". Lục Thanh Lam lúc này mới nói: "Là có một chút chuyện, người giúp ta một lần cùng ta đi Dương Khê thôn trang". Tiêu Kỳ ngây ra một lúc, lấy tay sờ trán nàng khó hiểu nói: "Ta thật không rõ ngươi nghĩ như thế nào, núi Dương Khê kia có gì tốt, năm nay ta cũng đã cùng ngươi đi hai lần, lần này thế ta không đi nữa đâu". Lục Thanh Lam lôi kéo cánh tay nàng nói: "Chỉ một lần, một lần cuối cùng nữa thôi". "Một lần cũng không đi!" Tiêu Kỳ trực tiếp cự tuyệt. "Ngươi nếu không cùng ta đi, nương ta nhất định không định cho ta một mình đến ngốc ở đó! Tỷ tỷ tốt, ngươi liền giúp ta một lần này đi!" Liên tục chắp tay năn nỉ. Tiêu Kỳ quở trách nàng một chút cũng không khách khí: "Ta xem bá mẫu là nên quản giáo ngươi lại thật tốt, cả ngày liền nghĩ như thế nào rong ruổi bên ngoài, nào có ra dáng tiểu thư khuê các? Ngươi nhìn xem Thanh Nhàn tỷ tỷ, hai ngươi có phải một mẹ đẻ ra không vậy, ngươi thế nào liền cái tốt không học toàn học cái gì đâu đâu".
Lục Thanh Lam nhất thời nổi giận: "Thật tốt cái tên Tiêu Kỳ này, ta coi ngươi là bằng hữu tốt nhất, ngươi liền đối đãi với ta như vậy! Lần này ta chính là cùng ca ca ta nói tốt, làm hắn chuẩn bị ngựa tốt, chờ nương ta đi rồi, khiến cho hắn dạy chúng ta cưỡi ngựa, ngươi thích thì đi mau đi!" Lần này xem như đụng trúng chỗ ngứa của Tiêu Kỳ, nàng đột nhiên đứng dậy: "Ngươi nói cái gì, có thật sự như vậy không? Ca ca ngươi thật sự đáp ứng tự mình dậy chúng ta cưỡi ngựa?" Lục Thanh Lam dứt khoát khẳng định, gật đầu khắp nơi. Tiêu kỳ ôm chặt nàng, thái độ xoay chuyển 180 độ: "Bảo nhi! Bảo nhi tốt của ta! Ngươi như thế nào sao không nói sớm, ta đây liền hồi phủ thu thập đồ lên đường ngay".
Tiêu Kỳ tuy là thân quận chúa, kim tôn ngọc quý, không yêu hồng trang lại thích võ trang, từ nhỏ liền mộng tưởng học được cưỡi ngựa, chính là Quảng Ninh Vương phi coi nàng như mạng mà giữ, sợ nàng bị thương, cương quyết không đồng ý. Quảng Ninh Vương phủ quy củ nghiêm ngặt, bọn hạ nhân ai cũng không dám trái ý chủ tử, dạy dỗ vị tiểu quận chúa, cho nên Tiêu Kỳ nằm mơ đều muốn tìm người dạy nàng cưỡi ngựa. Kiếp trước Lục Thanh Lam cũng là lúc vào cung, đã theo sau Tiêu Thiểu Huyền học xong cưỡi ngựa, chính là thời điểm học, tuổi nàng lớn, khó có thể tinh thông, tới kiếp này, nàng liền nghĩ sớm học một chút. Thuật cưỡi ngựa cùng tài nghệ không giống nhau, loại hình này không cùng người nói đạo lý, bởi vì nam nữ đại phòng, các nàng lại là nữ hài tử, lại không thể tìm một mãng phu tới dạy dỗ, Lục Thanh Lam đành phải tính kế chính ca ca mình, năn nỉ ỉ ôi làm Lục Văn Đình thành sư phó dạy nàng cưỡi ngựa. Lục Văn Đình bản thân mỗi ngày công khoá của chính mình còn không xong, vốn dĩ không nghĩ sẽ đáp ứng, chính là không chịu nổi muội muội mặt dầy mày dạn quấn lấy mình, liền thừa dịp thời điểm không có việc gì chỉ nàng vài chiêu thức. Đương nhiên hết thảy đều là gạt Kỷ thị mà tiến hành. Đáng thương cùng là tấm lòng cha mẹ lo lắng, Kỷ thị cùng Quảng Ninh vương phi giống nhau, kiên quyết không cho Lục Thanh Lam học thuật cưỡi ngựa.
Tiểu tỷ muội thương lượng xong, cùng đi chính phòng Thuý Phong Uyển. Tiêu Kỳ lâu lâu mới tới một lần, đã sớm quen không thể quen hơn. Gặp qua Kỷ thị nói vài câu việc nhà, liền tiến vào đề chính: "Bá mẫu, mấy ngày gần đây thời tiết thật tốt, ở trong phủ ngây ngốc đến buồn phát hoảng, chúng ta không bằng đi Dương Khê thôn trang một chuyến, thứ nhất xem hoa màu mọc, thứ hai cũng là giải sầu, người xem coi thế nào?" Lục Thanh Lam năm nay đi quá nhiều lần núi Dương Khê, nàng nếu lại đưa ra yêu cầu này, Kỷ thị nhất định sẽ không đáp ứng, lúc này mới để Tiêu Kỳ nhắc tới. Tiêu Kỳ là khách nhân, lại là quận chúa, Kỷ thị như thế nào cũng sẽ không bác mặt mũi nàng. Quả nhiên Kỷ thị một ngụm liền đáp ứng luôn. "Nếu Kỳ nhi muốn đi, chờ bá phụ ngươi rảnh rỗi, nhờ hắn hộ tống chúng ta đi một chuyến". Lại nhìn thoáng qua Lục Thanh Lam nói: "Này nhất định là Nha đầu Bảo nhi này mưu ma chước quỷ đi, cư nhiên thỉnh ngươi đi thuyết khách!" Thật đúng là hiểu nữ nhi không ai bằng mẹ, Tiêu Kỳ xấu hổ mà cười nói: "Bá mẫu người đừng hiểu lầm, đều là do Kỳ nhi ham chơi, khônh liên quan đến Bảo nhi." Lại trơ mặt nói: "Ta xem liền không phiền toái bá phụ, ngày khác nhờ Tam ca qua đưa chúng ta đi là được. Chúng ta cùng ngày đi cùng ngày về, cũng không chậm trễ chuyện này, ngài xem được không?" Lục Văn Đình cùng Tiêu Kỳ trạc tuổi nhau, chẳng qua chỉ sớm hơn Tiêu Kỳ ba tháng mà thôi.
Kỷ thị vì trận vội vàng chuẩn bị của hồi môn cho Lục Thanh Nhàn, cả ngày bận đến tối mịt, cũng muốn đi giải sầu thay đổi tâm tình, vì thế cũng liền đáp ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top