Chap 7: Áp trại tướng công. Hiểu lầm
Một buổi đêm trăng thanh gió mát, trời tối đen như mực thích hợp cho người ta làm chuyện mờ ám...
Bạch Dương nhón chân thật chậm mở cửa cung, dáo dác ngó nghiêng xung quanh như muốn tìm kiếm vật gì đó. Song Ngư vốn không thích có người đứng ngoài canh chừng nên bình thường giờ này các cung nữ đều đã đi nghỉ, thuận tiện cho Bạch Dương đi ra hành sự. Cả dãy hành lang không có lấy một bóng người, nàng lững thững đi trên đường, mắt đảo tròn một vòng. Đột nhiên, có một bàn tay đặt sau lưng nàng, cùng với đó là giọng nói ồm ồm của nam nhân:
"Này, ngươi là ai?"
Ô, chính là hắn, cuối cùng cũng xuất hiện! Bạch Dương vuốt vuốt lại tóc, mắt long lanh sáng rực, nở nụ cười thật tươi nhe cả hàm răng ra rồi quay đầu lại. Y vừa trông thấy nàng kinh hoảng rú lên:
"Ối trời ơi ma nữ!"
Sau đó ngất xỉu hoàn toàn trước con mắt kinh ngạc của nàng. Bạch Dương ấm ức nhìn lại mình, không có gì đáng sợ nha, y phục trắng tỏ vẻ thuần khiết trong sáng, mái tóc để xõa cho tung bay theo gió, che khuất nửa mặt tạo cảm giác thần bí yêu kiều, hàm răng trắng bóng không tì vết. Nàng bực bội đá cho y một cái rủa: ngươi mới là ma, cả nhà ngươi là ma.
Bạch Dương phiền muộn ủ rũ, đã tới đây hai ngày, gặp qua không biết bao nhiêu là mỹ nam lại không thể xơi, buổi tối nàng đành ra ngoài tìm thị vệ hay quan lại cử nhân gì đó, tính mang về làm áp trại tướng công, thế mà ngay tên đầu tiên đã bật rễ ngất xỉu thế này thì thật quá mất mặt rồi.
Nghĩ đến lão cha đã già cần người chăm sóc, nàng lại quyết tâm kiếm vài nam sủng đạt đủ chỉ tiêu: đẹp mắt ngắm cho sướng, giàu có để nàng tiêu xài thỏa thích, biết đấm bóp giúp nàng cùng lão cha thư giãn, biết nấu ăn để luôn có đồ ngon, biết thức khuya dậy sớm đảm đang việc nhà, biết ngoan ngoãn nghe lời =.=|||. Chỉ đơn giản vậy thôi mà kiếm mãi không ra, nàng có chút buồn bực.
Đi được một lúc, do mải suy nghĩ, Bạch Dương đau khổ phát hiện ra một chuyện: nàng lạc tới nơi quỷ quái nào rồi? Nhìn xung quanh hiu quạnh, gió thổi tứ phía lạnh lẽo bi ai, thi thoảng còn có tiếng sột soạt, Bạch Dương cũng thấy hơi lạnh gáy, dứt khoát hét:
"Có ai khôngggggg?"
Không ai trả lời, chỉ có tiếng ếch nhái vọng lại. Bạch Dương đơ người, biết thế túm theo Song Ngư, nếu có lạc còn có người chết cùng. Nàng rưng rưng ngẩng đầu cầu xin ông trời, nếu bây giờ có ai đó giúp nàng ra khỏi đây, nàng sẽ miễn cưỡng lập hắn là nam sủng số một. >.<
"Này, ai ở đó vậy?"
Vừa mới khấn vái xong, đang ngồi xổm trên đất đếm kiến cắn ngón tay, thanh âm từ bên kia sang khiến nàng bừng tỉnh, linh nghiệm vậy sao?
"Ta ở đây, ở đây."
"Ngươi ở đấy thì sao, liên quan gì tới ta?"
Người đó hừ một tiếng đầy phũ phàng, định quay đầu đi tiếp. Bạch Dương sợ hãi chạy thật nhanh tới nhảy lên người , nam nhân đó hai chân bám chặt lấy hông hắn la lớn:
"Mỹ nhân xin hãy cứu giúp. Ta hứa sẽ hậu tạ."
"Ngươi là Bạch Dương?"
Kim Ngưu đen mặt túm cổ áo nàng xách xuống. Nhận ra đó là tên đại tướng quân xấu số lần trước hộ tống nàng và Song Ngư về kinh, Bạch Dương chớp chớp mắt long lanh đầy hạnh phúc. Đây là duyên phận, là ông trời muốn hắn làm áp trại tướng công của mình. Nhìn lại hoàn cảnh, cô nam quả nữ ở chung một nơi cùng ngắm trăng, mới tuyệt vời làm sao...
"Ngưu Ngưu bé nhỏ đáng yêu~, chúng ta đúng là tâm linh tương thông, ta vừa lạc đường thì ngươi xuất hiện cứu ta."
Kim Ngưu run rẩy thở gấp, hắn bé nhỏ đáng yêu? Mắt của nàng ta có vấn đề hay sao? Cô nương à, ta là đi đại tiện rồi vô tình xui xẻo đụng phải ngươi, đừng kết luận sớm như vậy được không?
"Thật ghê người, đừng có gọi bằng cái giọng nhão nhoét đó."
Hắn vẫn không thể quên được lần đưa nàng về kinh thành kinh khủng như thế nào. Chỉ vì Bạch Dương rủ rê Song Ngư giả nam trang đi vào lầu xanh, không thấy hai nàng, Kim Ngưu bất đắc dĩ đi tìm. Không ngờ vừa đặt chân vào đã đụng độ phải một đám kĩ nữ uốn éo như rắn bám riết lấy, khó khăn lắm hắn mới đi ra được, suýt nữa không nhịn được mà rút đao chém đầu tất cả. Lần đầu tiên đại tướng quân uy danh lẫy lừng như Kim Ngưu lại bị sỉ nhục như thế, hắn đã tự thề sẽ tránh xa nàng ra mỗi lần gặp nhau. Thế mà người tính không bằng trời tính, tối nay chỉ đi vệ sinh thôi cũng đụng phải...Thật xui xẻo...
"Ai nha, đừng có hắt hủi ta như vậy mà, ta vừa mới sắc phong ngươi là áp trại tướng công của ta, ngươi hãy vỗ tay hò reo ăn mừng đi."
Bạch Dương nhe răng cười, tay khoác lấy tay Kim Ngưu rất tự nhiên. Gân xanh giật dữ dội, Kim Ngưu khó khăn hít thở, nữ nhân này đang nghĩ cái quái gì trong đầu thế? Một đại tướng quân Thiên Triều quốc lại đi làm áp trại tướng công của thủ lĩnh sơn tặc, còn khó tin hơn là heo nái biết trèo cây.
"Xin lỗi, ta không có hứng."
Kim Ngưu hừ lạnh cự tuyệt. Bạch Dương híp mắt cười khuynh thành, hoàn toàn cho lời Kim Ngưu nói như ruồi vo ve bên tai, nhéo má hắn ngọt ngào:
"Ai nha, đủ hai trên năm tiêu chuẩn rồi, ta sẽ đào tạo ngươi trở thành nam sủng hoàn mỹ nhất thiên hạ. Sau đó, ta sẽ dùng ba kiệu bốn nàng hầu tới phủ rước ngươi về núi, thế nào? Có phải rất cảm động hay không?"
"..." Kim Ngưu bi phẫn lấy tay áo chùi nước mắt, hắn thật sai lầm khi ban nãy lên tiếng hỏi thăm, bây giờ tự rước xui xẻo vào người rồi. Trời ạ, ai đó mau rước tiểu tổ tông này đi, con thật sự muốn rút kiếm ra lắm rồi...
"Đừng khóc, ngoan, ta biết ngươi vui mừng, nhưng mà giờ ngươi khóc người ta lại tưởng ta khi dễ tiểu cô nương. Mau nín đi, ta cho ngươi kẹo nha."
Bạch Dương ngó nghiêng gần đây, cố nhón chân xoa đầu hắn. Kim Ngưu phẫn nộ giơ tay đấm ngực, nữ nhân này thật khiến người ta muốn vặn cổ rút gân.
Hắm hầm hầm quay đầu bỏ đi, Bạch Dương đi theo phía sau, tủm tỉm cười lẩm bẩm:
"Ai nha, đứa trẻ đáng thương, hắn có lẽ thích ta từ lâu rồi nên mới xấu hổ như thế. Ta biết mà, ta đúng là mỹ nhân hoa gặp hoa nở, người gặp người thích."
~~~Ta là dải phân cách đi tìm áp trại tướng quân~~~
Thiên Bình kéo theo Cự Giải đi tới phủ Quốc sư định nhờ Bảo Bình sáng mai ra khỏi kinh thành thuận tiện mua hộ mình một ít tranh, gia nhân trong phủ liền cho vào ngay không cần phải thông báo. Cự Giải tò mò:
"Ngươi hình như rất quen thuộc nơi này?"
"Ta và Bảo Bình, Xử Nữ là thanh mai chúc mã lớn lên cùng nhau, thường hay lui tới nên có chút quen thuộc."
Thiên Bình mỉm cười từ tốn đáp. Khi cả hai đi tới phòng Bảo Bình, bất chợt một chuỗi âm thanh kì quái vang lên khiến hai nàng giật mình nép vào một chỗ lắng nghe.
"Ai nha, ngươi nhẹ một chút, nhẹ một chút! A...thật thoải mái..."
"Này, nó nhũn ra hết rồi, còn chảy nước nữa. Ngươi làm ăn kiểu gì vậy hả?"
"Thì không phải ngươi bảo ta phải nắn bóp còn gì."
Mặt hai nàng đỏ bừng, một loạt những y nghĩ không mấy trong sáng lập tức hiện ra. Hai người bên trong...là Bảo Bình và Xử Nữ. Cự Giải há hốc miệng run rẩy thì thào:
"Ôi trời ơi, thì ra bọn họ...đúng là đoạn tụ...còn đường đường chính chính làm chuyện đó trong phòng của phủ nữa chứ?"
Cự Giải hét lên một tiếng, chạy như bay ra ngoài không quay đầu trở lại. Mặt Thiên Bình đen sì, hai tên này đúng là không biết sống chết là gì nữa. Can đảm cùng tức giận nổi lên, Thiên Bình bất chấp hình tượng thục nữ đá cửa xông vào, la lớn:
"Hai người đang làm cái trò gì th...
Chợt im bặt, trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Xử Nữ đang đứng bóp vai cho Bảo Bình, còn Bảo Bình ngồi cầm quả xoài cố gắng gọt. Cả hai xiêm y đều chỉnh tề, sửng sốt quay ra nhìn Thiên Bình với ánh mắt khó hiểu.
"Bình Nhi, ngươi làm gì thế?"
"Ách, không phải hai ngươi đang... mây mưa sao?"
Thiên Bình buột miệng hỏi. Hai nam nhân đồng loạt biến sắc gào rú như dã thú tru:
"Mây mưa??? Bình Nhi, ngươi nói cái gì thế?"
Thiên Bình đỏ mặt lắp bắp:
"Thì...thì tại...các ngươi nói chuyện dễ gây hiểu lầm quá, ta...ta..."
Mặt Xử Nữ và Bảo Bình mỗi lúc một dài ra, chắp tay dập đầu:
"Bái phục, trí tưởng tượng của ngươi quá phong phú rồi đấy. Xử Ca bóp vai cho ta, ta kêu thoải mái. Hắn chỉ ta cách gọt xoài nhưng ta loay hoay một hồi để quả xoài nhũn chảy nước ra, ngươi đã hiểu chưa?"
Thiên Bình cuống quít gật đầu lia lịa, tươi cười:
"Vậy mà ta với Giải Nhi còn tưởng các ngươi là đoạn tụ...Chờ một chút..."
Thiên Bình đang nói chợt ngừng lại, ba người tái mặt nhìn nhau, đồng loạt hét ầm lên:
"Thôi chết, Giải Nhi hiểu lầm rồi! Ngày mai cả Hoàng cung đều nghĩ lung tung cho coi. Đồ bát quái này!"
Hức, thật đáng thương cho Xử Nữ và Bảo Bình, hoàn toàn bị đánh bại bởi sự suy nghĩ sâu xa của Cự Giải và Thiên Bình...
Sáng hôm sau...
"Trời ơi, có thật không?"
Sư Tử và Song Tử đá cửa xông vào, Thiên Yết chậm rãi bước phía dưới, Kim Ngưu đang bị Bạch Dương bám chặt lấy không buông. Xử Nữ ai oán ngẩng đầu nhìn trời xanh, hắn biết mà, chuyện này có chết cũng không rửa sạch oan khuất.
"Ai nha, Bảo Bảo, Xử Ca, chúc mừng hai huynh gạo nấu thành cơm rồi nhé."
Nhân Mã kéo theo Ma Kết, Song Ngư, Thiên Bình, Cự Giải đi vào, chắp tay cười rực rỡ. Cuối cùng cũng có dịp chứng kiến tận mắt đoạn tụ trong truyền thuyết là thế nào.
"Bảo Bảo, huynh đánh nhanh rút nhanh thật đó."
Ma Kết rưng rưng chấm khăn tay lau mắt, bộ dạng như tiễn nữ nhi về nhà chồng, Song Ngư sùng bái mắt long lanh:
"Không sợ dư luận, hai người thật quá mạnh mẽ rồi."
Bảo Bình trở về trạng thái cà lơ cà phất mọi ngày, híp mắt cười ung dung, cố tình thêm dầu vào lửa, nghiêm túc nhìn Xử Nữ thật chân thành:
"Xử Ca, ta sẽ chịu trách nhiệm mà."
"Bình Nhi, sao ngươi không giải thích cho ta? Rõ ràng ngươi biết sự thật!!!"
Thiên Bình liếc nhìn Cự Giải đang đắc ý bên cạnh, nhún vai thở dài bất đắc dĩ:
"Ta đã nói, dư luận không tin. Giải Nhi đúng là có quan hệ rộng."
"Quá khen rồi."
Cự Giải cười ngọt ngào. Xử Nữ quay đầu nhìn Thiên Yết sụt sùi:
"Hoàng thượng, mau cứu thần. Thần là bị oan mà."
Thiên Yết đáp trả bằng nụ cười rất đỗi quyến rũ, chậm rãi nói:
"Được, ta sẽ vãn hồi danh dự cho ngươi."
"Hoàng thượng anh minh!"
Xử Nữ sung sướng chắp tay cảm tạ. Mọi người lùi lại hai bước, chú ý, hoàng thượng luôn nói trọng điểm ở câu sau...coi chừng mắc bẫy...
"Người đâu, truyền thánh chỉ của trẫm, ban Xử Nữ trở thành chính thê của Bảo Bình, chuẩn bị tổ chức tiệc hỉ. Như vậy danh dự Xử Nữ sẽ được bảo toàn, không bị coi là không giữ mình."
Xử Nữ đau đớn lăn ra bất tỉnh nhân sự, mọi người ném cho Xử Nữ ánh mắt thương cảm, tự cầu phúc cho mình đi. Hoàng thượng, người là đại phúc hắc, không ai đánh bại nổi...
~~~End~~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top