Hoàng Cung


《Hoàng Cung 》| Viên Nhất Kỳ x Thẩm Mộng Dao

Tác giả: -爱磕cp的小陈-

Editor: AkinaLeo

---------------------------------------------------------------------------------

---Bối cảnh cổ đại---

"Thẩm thái tử, hôm nay người vào trong cung làm gì vậy?"

"Hoàng huynh mời ta tới. Hôm nay muốn tổ chức yến tiệc."

"Ồ, thì là như vậy, thần xin đi trước ạ."

Thẩm Mộng Dao gật đầu với viên thái giám đang trò chuyện với cô, tỏ ý rằng anh ta có thể rời đi.

Tôi có thể gặp lại người đó ngày hôm nay.

Thẩm Mộng Dao vừa đi vừa nghĩ.

Người đó chính là Viên Nhất Kỳ.

-------------Phân cách tuyến-------------

Khi Thẩm Mộng Dao vào cung tìm hoàng đế lần trước, cô ấy đang có chuyện gì đó nên cứ cúi đầu bước đi, hoàn toàn không nhìn con đường phía trước, dù sao cũng không ai dám va vào người ấy. Tuy nhiên, khi cô ấy đang mãi suy nghĩ về điều gì đó, một người đã va vào cô ấy.

Thẩm Mộng Dao nhìn lên, và khi cô ấy định hét vào mặt người kia, cô ấy đã giật mình đến mức không thể thốt nên lời.

"Ừm, ngươi có sao không?"

"Không ... không sao."

"Thật tốt."

Khi người đó muốn quay người rời đi, Thẩm Mộng Dao nắm lấy cổ tay của người đó và đột ngột giật mạnh người đó lại.

"Thái tử, ngươi làm sao vậy?!"

Giọng điệu của người đàn ông đã chứa đầy một chút tức giận và nghi ngờ.

"Hỏi ngươi là ai."

"Thái tử buông tay trước, thật không nhã nhặn."

Thẩm Mộng Dao nhanh chóng buông tay cô ra.

"Thực xin lỗi, vừa lúc nhìn thấy ngươi muốn rời đi, ta liền hấp tấp."

"Không sao, không có vấn đề."

"Vậy ngươi là ai?"

Thẩm Mộng Dao muốn tìm ra tên của người đã khiến cô yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Thái tử hỏi cái này làm gì, sớm muộn gì cũng biết."

Nói xong, người ấy đem cung nữ bên người rời đi.

Ta sẽ biết dù sớm hay muộn? Điều đó có nghĩa là tôi vẫn còn cơ hội gặp cô ấy vào lần sau?

Thẩm Mộng Dao trở về thực tại từ ký ức của mình, nhìn mặt trời đã gần như lặn hẳn, và tốc độ dưới chân cô ấy tăng nhanh.

Nếu đến muộn bữa tiệc của hoàng đế thì nó sẽ kết thúc mất.

May mắn thay, cô ấy đến bữa tiệc gần như đúng giờ.

Vừa bước vào phòng, Thẩm Mộng Dao đã quỳ xuống lạy hoàng đế.

"Hoàng thượng lấy công chuộc tội, thần đã đến muộn."

"Nhanh lên, giữa anh em với nhau đừng quá ràng buộc."

"Tạ Hoàng đế."

Thẩm Mộng Dao đứng dậy và tìm một chỗ để ngồi xuống.

Thẩm Mộng Dao đã tìm kiếm trong đám đông người khiến cô bị ám ảnh nhưng sau khi nhìn xung quanh, Thẩm Mộng Dao phát hiện ra rằng người cô muốn nhìn thấy không có ở đó.

Ngay khi Thẩm Mộng Dao nản lòng, hoàng đế đã yêu cầu thê thiếp của mình trình bày một điệu nhảy với họ.

Thẩm Mộng Dao đột nhiên mở to mắt.

Đây ... Đây không phải là người mà cô ấy nhìn thấy ngày hôm đó sao? Phu nhân ... con gái? Hay là thê thiếp của hoàng đế?

Khi Thẩm Mộng Dao nhận ra điều này, cô nghĩ rằng mình đã kết thúc, và người phụ nữ cuối cùng lọt vào mắt xanh của cô thực sự là vợ lẽ của anh trai cô. Này, số phận thật sự không công bằng a.

Thẩm Mộng Dao nâng ly rượu lên trước mặt, uống hết ly này đến ly khác, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi người kia.

Sau đó, Thẩm Mộng Dao nghe được từ người gác cửa bên cạnh rằng người ấy tên là Viên Nhất Kỳ.

Sau khi Thẩm Mộng Dao đợi mọi người giải tán, cô một mình lang thang trong cung điện, và vào nhầm một căn phòng.

"Thật là cô quạnh."

Thẩm Mộng Dao đang nói chuyện một mình, và rượu đã khiến đầu óc cô kém minh mẫn đi rất nhiều.

Đột nhiên một người phụ nữ chạy vào vòng tay của Thẩm Mộng Dao.

"Không, ta xin lỗi."

Khi người phụ nữ nhìn lên, Thẩm Mộng Dao đã choáng váng.

Vừa rồi không phải là Viên Nhất Kỳ sao?

Thần trí của Thẩm Mộng Dao đột nhiên trở nên tỉnh táo.

Hoàng đế không sủng ái Viên Nhất Kỳ cho lắm, nếu không, cô ấy làm sao lại có thể sống ở một nơi như thế này chứ.

Thẩm Mộng Dao đột nhiên có một ý nghĩ xấu trong lòng.

Thẩm Mộng Dao giả vờ say và bất tỉnh, dựa ở trên người của Viên Nhất Kỳ.

"Thái ... ngài..."

"Đưa tôi vào."

Thẩm Mộng Dao nói lại, Viên Nhất Kỳ vội vàng kêu người giúp đưa Thẩm Mộng Dao vào phòng.

"Tỉnh lại đi, Thái tử, ta có nên nhờ người đưa nàng về không?"

"Không ... không, ta không thể cử động được nữa."

"Thôi, các ngươi đi ra ngoài đi, ta sẽ chăm sóc thái tử."

"Thật tốt."

Trong phòng chỉ còn lại Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ.

Tay Thẩm Mộng Dao chạm vào eo Viên Nhất Kỳ.

"Thái tử, ngươi làm sao vậy?!"

Viên Nhất Kỳ muốn trốn thoát, nhưng Thẩm Mộng Dao đã bị siết chặt tại chỗ.

"Suỵt, im lặng đi, có muốn mọi người nghe thấy không?"

"Thái tử, cũng xin tự trọng."

"Nàng chỉ là một thê thiếp không được sủng ái, thà là làm người của ta, nhất định ta sẽ đối xử thật tốt với nàng."

"Không, thái tử, ta ở trong cung rất tốt."

"Ta không thích người phụ nữ nói dối a."

Sau khi nói, Thẩm Mộng Dao hôn lên môi Viên Nhất Kỳ và giữ chặt lấy tay Viên Nhất Kỳ.

Lời cầu cứu từ miệng của Viên Nhất Kỳ đã bị chặn lại và trở nên mơ hồ, Viên Nhất Kỳ cố gắng đẩy Thẩm Mộng Dao ra, nhưng sức mạnh của Thẩm Mộng Dao quá lớn khiến Viên Nhất Kỳ không thể đẩy Thẩm Mộng Dao ra xa được. Dần dần, Viên Nhất Kỳ đắm chìm trong nụ hôn dài này.

Quần áo của hai người vô tình bị vứt sang một bên, và ngón tay của Thẩm Mộng Dao đã chạm vào vùng kín của Viên Nhất Kỳ.

Đầu óc Viên Nhất Kỳ đột nhiên trở nên tỉnh táo, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến Viên Nhất Kỳ bối rối.

"Thái tử ... sao có thể là ... nữ?"

Thẩm Mộng Dao hoảng sợ, nhưng không biết phải nói gì, đành trực tiếp đưa ngón tay vào tiểu huyệt của Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ thở hổn hển vì đau.

"Nếu em là người phụ nữ của chị, chị sẽ nói cho em biết."

"......"

Viên Nhất Kỳ không nói chuyện, trong phòng im lặng đến đáng sợ.

Thẩm Mộng Dao cảm thấy nhàm chán, và bắt đầu co giật các ngón tay của mình trong cơ thể Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ muốn rên rỉ nhưng lại sợ người khác nghe thấy nên cắn chặt môi dưới cố nuốt những âm thanh khó chịu vào trong.

Thẩm Mộng Dao nhìn thấy điểm của Viên Nhất Kỳ và gia tăng sức mạnh trên tay cô.

Viên Nhất Kỳ không kìm lại được, tiếng rên rỉ tinh tế xuyên vào màng nhĩ của Thẩm Mộng Dao, khiến Thẩm Mộng Dao càng thêm kích thích, tốc độ trong tay vô thức tăng nhanh.

Viên Nhất Kỳ đặt hai tay lên vai Thẩm Mộng Dao, và hai chân anh đặt trên eo Thẩm Mộng Dao.

"Chờ, sắp ... ra."

Thẩm Mộng Dao bắt đầu chạy nước rút, cho đến khi một dòng điện ấm áp truyền đến đầu ngón tay Thẩm Mộng Dao, Thẩm Mộng Dao mới rút lui khỏi nơi không thuộc về mình.

Viên Nhất Kỳ ôm chặt Thẩm Mộng Dao, không ngừng run rẩy, dường như dư âm của cao trào vẫn chưa trôi qua, Viên Nhất Kỳ như vậy thật đẹp và hấp dẫn, tôi rất muốn làm thêm một lần nữa.

"Thái tử không sợ ta nói ra sao?"

"Em dám nói ra?"

"......"

"Chị sẽ đến đây mỗi tuần kể từ bây giờ, em hãy sẵn sàng đi."

"Gì?"

Thẩm Mộng Dao thu dọn đồ đạc, tranh thủ ban đêm rời khỏi hoàng cung.

"Này, hôm qua ngủ có nghe thấy tiếng động lạ nào không?"

"Không. Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, có lẽ là ta nghe lầm."

Nhìn thấy Thẩm Mộng Dao đi ra, hai cung nữ lập tức dừng cuộc nói chuyện, bước nhanh rời đi.

"THẨM  MỘNG  DAO  xem lần sau em sẽ trả đũa chị như thế nào, chờ chị."

--------------------------------------------------------------------------

Hình như tác giả viết lấy ý tưởng từ hình này ra thì phải SMY có vương miện sẵn luôn 😆😆😆

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top