Chương 27: Viên kẹo ngọt 27
Editor: Bánh Trứng
Beta: Dâu Tây 🍓
_________________
Diêu Mỹ Nhân trợn tròn mắt, giật mình nói: "Sao... sao cậu lại tới đây?"
Lông mày Thư Mạch nhướng lên, cậu ra vẻ đây là chuyện dĩ nhiên: "Đương nhiên là tới giúp cậu bôi thuốc."
"Không... không cần." Diêu Mỹ Nhân vội vàng ngăn cản cậu, nhớ lại vừa nãy, khi cậu chạm vào chân cô đã cảm thấy rất ngượng rồi, mặc dù bây giờ trong phòng có ánh đèn màu vàng, khá sáng nhưng cô vẫn thấy mình như bị dồn ép.
"Mình tự làm được."
"Cậu tự làm được? Mụn nước trên chân nhiều như vậy, phải dùng kim để chọc, cậu chắc chắn có thể tự làm được?"
Không được!
Diêu Mỹ Nhân cảm thấy rất đau, cô tuyệt đối không dám hạ thủ.
Biểu cảm của cô bé đã nói lên tất cả, Thư Mạch đi thẳng vào bên trong.
Phòng Diêu Mỹ Nhân không quá lớn, cũng không quá nhỏ, được thiết kế rất ấm áp và trang nhã, tone màu chính là màu vàng thanh thoát, nhìn vào rất thoải mái. Trên bệ cửa sổ trồng vài chậu cây xinh xắn, tăng thêm vẻ sinh tươi cho căn phòng. Bên trong phòng còn có mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người cô, khiến người khác say mê không dứt.
Lúc này, Thư Mạch lại nhìn về phía chủ nhân của căn phòng. Cô đang ngồi trên giường, mặc một chiếc váy màu trắng có hoa văn đơn giản, vì vẫn còn kinh ngạc nên đôi mắt đang trợn tròn.
Cậu cười nhẹ một tiếng, khuê phòng của tiểu thư nhỏ đã bị quấy rầy rồi.
Cậu nắm chặt tay lại, kiềm chế mong muốn được véo véo khuôn mặt nhỏ xinh của cô. Thư Mạch đi tới chỗ Diêu Mỹ Nhân, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
"Đưa chân đây."
Diêu Mỹ Nhân giấu chân dưới váy, ôm đầu gối, khẽ giãy giụa: "Mình..."
Thư Mạch nắm lấy cổ chân cô, đặt lên đùi của mình, "Ngoan, đừng nháo."
Mọi việc đã như thế này thì không thể phản kháng được nữa, Diêu Mỹ Nhân nghiêng mặt, màu đỏ từ từ lan ra bên tai. Nhìn bàn chân bị Thư Mạch cầm trong lòng bàn tay, cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Dưới ánh đèn màu vàng, Thư Mạch nhìn bàn chân đang đặt trên đùi, nó khác xa so với chân đàn ông, vô cùng nhỏ nhắn, nhỏ hơn hẳn so với lòng bàn tay cậu.
Lúc nãy, trong bóng đêm, cậu không thể nhìn kỹ, bây giờ có đèn sáng, cậu mới phát hiện ra đôi chân của cô gái vừa trắng trẻo lại nhỏ nhắn, đường cong mềm mại, ngón chân hơi khép lại, móng chân mập mập, sáng bóng, nhìn rất đáng yêu.
Một lúc sau, thấy không có động tĩnh gì, Diêu Mỹ Nhân quay đầu nhìn lại thì thấy nam sinh đang nhìn chằm chằm vào chân cô.
"Sao vậy?" Cô mất tự nhiên, rụt rụt chân lại.
"Kim để ở đâu?" Ánh mắt cậu sâu thẳm.
"Ở trong hộp thuốc này."
Cô mở hộp thuốc, lấy một cây kim nhỏ xíu ra, "Đây." Diêu Mỹ Nhân nuốt nước bọt một cái, giọng nói thỏ thẻ, "Thư Mạch, cậu... Cậu phải nhẹ nhàng một chút nha."
"Ừ, mình sẽ nhẹ nhàng."
Cậu để chân cô gái sang một bên, nhẹ nhàng chọc kim xuống.
Trong nháy mắt, Diêu Mỹ Nhân cảm thấy chân hơi nhói lên, ngón chân mập mạp rụt lại. Ánh mắt Thư Mạch thâm thúy, cậu vội rời sự chú ý khỏi mấy ngón chân đáng yêu kia.
"Mình chọc cho mủ ra, cậu cố chịu một chút."
Cậu đè bông băng sau gót chân, ấn đám mụn nước xuống.
Diêu Mỹ Nhân nghiêng đầu sang một bên, lông mi hơi run, rõ là đang khẩn trương. Lực độ của nam sinh rất nhẹ, cô không hề cảm thấy đau, ngược lại còn thấy ngưa ngứa và hơi thoải mái?
Thư Mạch dùng bông thấm thuốc, sau đó xoa xoa gót chân của cô, sợ cô có thể bị đau nên cậu vội cúi đầu, vừa xức thuốc vừa thổi nhẹ mấy cái về phía vết thương.
"Có đau không?"
Giọng nói của nam sinh mang theo mấy phần cưng chiều.
Cô điều chỉnh tư thế ngồi, dựa người vào đầu giường, nhìn Thư Mạch rồi lắc đầu một cái, "Không đau."
Diêu Mỹ Nhân đang rất mệt, hôm nay là ngày kỉ niệm thành lập trường, cô là MC, cộng với phải ca hát nên mất không ít sức lực, bây giờ cả người đều ê ẩm.
Không biết qua bao lâu, Thư Mạch dừng lại thì nhìn thấy Diêu Mỹ Nhân đang tựa vào đầu giường ngủ thiếp đi. Đầu cô hơi nghiêng, mắt nhắm nghiền, bình thản mà xinh xắn, khiến lòng cậu mềm xuống.
Cậu cẩn thận đặt chân cô xuống, đi đên bên đầu giường, đúng lúc đỡ được cô ngả vào người cậu, để cô tựa vào ngực mình.
Mùi thơm trên người cô gái không ngừng truyền tới, trong lòng Thư Mạch rung động, cậu cúi đầu xuống, nhẹ nhàng in lên đôi môi đỏ thắm một nụ hôn.
Nhìn khuôn mặt thanh thuần lại kiều diễm của cô, cậu thở dài. Làm sao lại có thể tin tường cậu đến như vậy, hại cậu muốn làm chuyện xấu cũng không đành lòng.
Cuối cùng, Thư Mạch đặt Diêu Mỹ Nhân xuống, đắp chăn cho cô, lại hôn lên trán cô một cái, "Ngủ ngon."
Ngày thứ hai, Diêu Mỹ Nhân đi đến trường học, cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
"Mỹ Nhân, chào buổi sáng." Một bạn học đi qua chào.
Diêu Mỹ Nhân gật đầu một cái, "Xin chào."
"Chào buổi sáng, Mỹ Nhân."
"Chào buổi sáng." Diêu Mỹ Nhân cười cười trả lời.
Lúc cô đến, không ít người chủ động chào hỏi, khiến cô không kịp thích ứng. Nhưng cô biết, có lẽ nguyên nhân đến từ buổi lễ tối qua, nên nhiều người đã nhận ra cô.
"Mỹ Nhân, lại đây một chút."
Diêu Mỹ Nhân vừa vào phòng học, Vu Hiểu Tuyết ngồi bên kia đã ngoắc ngoắc cô.
Cô đi tới chỗ ngồi, để cặp xuống, "Sao thế?"
Vu Hiểu Tuyết thấp giọng: "Cậu có biết gì không? Cậu và Lục Hạo Niên cùng dẫn chương trình tối qua nên bây giờ có người cho rằng hai cậu là một cặp."
"Cái gì?" Diêu Mỹ Nhân ngạc nhiên, đây là chuyện gì vậy.
"Không biết, nhan sắc của cả hai cậu quá cao, lại xứng đôi vừa lứa, nên người ta bèn gán ghép các cậu thành một đôi."
Diêu Mỹ Nhân cau mày, cô không thích mấy lời đồn đại như vậy.
"Rất nhiều người nghĩ vậy sao?"
"Chắc là không, chỉ có một số người nghĩ như vậy."
"Vậy thì tốt."
Những tin vịt như này, vài ngày đầu thì còn thú vị, mấy ngày sau cũng không còn gì nữa.
Vu Hiểu Tuyết còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng lại thấy ở cửa có bóng người cao lớn đi vào, cô ấy nhìn Diêu Mỹ Nhân, le lưỡi một cái, "Không nói nữa, Thư Mạch đến rồi."
Lần trước, khi thấy Diêu Mỹ Nhân giúp đỡ Thư Mạch, cô đã cảm thấy có gì đó mờ ám. Chẳng trách mỗi lần tìm Diêu Mỹ Nhân nói chuyện, cô đều cảm nhận được một luồng khí lành lạnh, nhất định là Thư Mạch đã cảm thấy khó chịu vì cô quấy rầy bọn họ.
Cô vội quay trở về chỗ ngồi.
Bên này, Thư Mạch ngồi xuống, như mọi khi, cậu lấy từ trong túi ra một hộp sữa bò, đưa cho Diêu Mỹ Nhân.
"Vừa rồi cậu nói cái gì thế?" Cậu thấp giọng hỏi Diêu Mỹ Nhân.
Diêu Mỹ Nhân cắm ống hút vào hộp, "Bí mật của nữ sinh."
Cô cho rằng không nói ra thì cậu sẽ thoải mái hơn, những tin vịt nhảm nhí này dần dần sẽ không còn nữa, cô không muốn Thư Mạch nghe được rồi không thoải mái.
Nhưng có một số việc lại vượt ngoài dự liệu.
Mấy ngày sau, mấy tin đồn đã lan truyền khắp trường, cùng với đó là những bức ảnh chụp cô và Lục Hạo Niên trong buổi lễ, Diêu Mỹ Nhân cảm thấy vô cùng bất lực. Vốn chẳng có vấn đề gì, nhưng không hiểu tại sao khắp nơi đều đồn thổi cô và Lục Hạo Niên ở bên nhau, cộng thêm mấy hình ảnh này, càng khiến cho thiên hạ lời ra tiếng vào.
Trước đây, cô luôn cho rằng mấy tin vớ vẩn như này mấy ngày sẽ biến mất, ai ngờ nó còn bành trướng hơn.
"Mỹ Nhân..." Vu Hiểu Tuyết chạy tới, hổn hển nói: "Mau, mau về phòng học đi, Thư Mạch đang đánh nhau với Lục Hạo Niên."
"Cậu nói gì?" Diêu Mỹ Nhân chấn động.
"Thư Mạch và Lục Hạo Niên đang đánh nhau!"
Cơ thể cô nhanh hơn cả não, chân vội phóng tới phòng học.
Phòng học truyền đến tiếng náo loạn.
Mọi người nhìn hai người cao lớn đánh nhau, động tác của cả hai đều quá mạnh, lại rất bạo lực nên không ai dám tiến lên can ngăn hay dám đến gần hai người họ.
"Không được đánh nhau, Thư Mạch cậu mau dừng tay lại, Hạo Niên, cẩn thận một chút!" Phương Mộng Nhàn nhìn Thư Mạch dùng quyền đánh Lục Hạo Niên, cô muốn ngăn cản cũng không dám tiến lên, chỉ có thể đứng một bên la hét.
"Đừng đánh, đừng đánh nữa... Giáo viên sắp đến rồi." Có người hô to.
Thư Mạch làm việc ở công trường nên rất khỏe, đánh thẳng một quyền vào bụng Lục Hạo Niên, sau đó lại thêm một quyền vào bả vai cậu ta, tựa như muốn đè đối phương ra đánh.
Diêu Mỹ Nhân vội đến phòng học, cô xuyên qua đám người, thấy Thư Mạch đang đánh Lục Hạo Niên, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức lại thấy lo lắng.
"Đừng đánh nữa." Cô xông lên phía trước, sợ Thư Mạch sẽ gây ra án mạng, "Thư Mạch, đừng đánh."
Mọi người đều không nghĩ tới việc Diêu Mỹ Nhân sẽ xông ra, đã vậy còn nắm lấy tay Thư Mạch. Bọn họ trợn mắt, cảm thấy Diêu Mỹ Nhân sẽ bị hất ra ngoài, không biết lượng sức mình.
Tròng mắt Thư Mạch nổi lên mấy tia tơ máu, rõ là đang tức giận đến cực điểm, cậu muốn hất bàn tay đang bị nắm ra, nhưng bên tai lại truyền tới giọng nói êm ái cầu khẩn của cô gái, "Thư Mạch, đừng đánh."
"Thư Mạch..." Diêu Mỹ Nhân nắm chặt tay cậu, nhất định không thả.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thư Mạch ngừng lại, mặc cho Diêu Mỹ Nhân kéo tay đi.
Được rồi, thực chất là đối đãi khác biệt chứ gì!
Lúc này, bọn họ đều hướng ánh mắt thương hại về phía vị lớp trưởng tiến lên ngăn cản, nhưng lại bị đánh một quyền.
"Hạo Niên, cậu không sao chứ?" Phương Mộng Nhàn bước lên, cô muốn đỡ Lục Hạo Niên dậy.
Lục Hạo Niên đẩy tay Phương Mộng Nhàn ra, tự chống tay ngồi dậy, quẹt khóe miệng bị thương, nở nụ cười âm u, "Cậu chỉ có sức mạnh. Nói cho cậu biết, sớm muộn gì cô ấy cũng thuộc về tôi!"
Mọi người vây xem:...
Đây chính là vở kịch cướp phụ nữ?
Diêu Mỹ Nhân kéo Thư Mạch đang muốn tiến lên lần nữa, cô hoảng sợ lắc đầu, "Thư Mạch, mình không muốn..."
Thư Mạch nắm chặt hai tay.
"Ai đang đánh nhau?" Cô Tần đi tới, giọng nói vốn luôn ôn hòa giờ phút này bỗng trở nên nghiêm khắc.
Đến gần, cô mới phát hiện ra Lục Hạo Niên đang ngồi dưới đất, Thư Mạch âm trầm lạnh lùng đứng một bên, cô không thể ngờ nổi hai người này lại đánh nhau.
"Các em đánh nhau?" Cô Tần không tin nổi, "Tại sao lại đánh nhau? Theo cô về phòng làm việc giải quyết!"
Cô Tần thực sự nổi giận, hai học sinh ưu tú nhất lớp lại đi đánh nhau, cái này khiến cho cô khó có thể tiếp nhận.
Diêu Mỹ Nhân cũng không yên tâm, cô thấp giọng nói với Thư Mạch: "Thư Mạch, đừng manh động."
Thư Mạch không trả lời, theo cô Tần ra ngoài. Khi đi qua Diêu Mỹ Nhân, chân Lục Hạo Niên khựng lại một chút, cậu chỉ thấy đôi môi cô khẽ mở.
"Tôi thấy đây không phải là trẻ con đánh nhau nên không cần mời phụ huynh đến đòi lại công bằng, bạn học Lục thấy thế nào?" Cô nghe nói gia thế của Lục Hạo Niên không phải tầm thường, chỉ sợ cậu ta sẽ lấy đó làm cớ để khinh rẻ Thư Mạch.
Khóe miệng Lục Hạo Niên mang theo nụ cười châm chọc.
Thật thiên vị! Muốn nhắc nhở cậu đừng lấy thế đè người sao?
Bây giờ đã vào tiết học, cho nên trong phòng làm việc chỉ có ba người là cô Tần, Thư Mạch và Lục Hạo Niên.
Cô Tần nhìn hai học sinh trước mặt, cả hai đều có thành tích ưu tú, quy củ và ngoan ngoãn, đột nhiên lại thế này, cô thật không thể hiểu nổi.
"Nói đi, sao hai em lại đánh nhau."
Hai người ngậm miệng không nói.
"Các em không nói, rất khó để có thể giải quyết vấn đề. Các em đều đã lớn, cô cũng không muốn phải mời phụ huynh các em đến, nếu các em đã không chịu phối hợp thì dù tôi không muốn cũng đành phải làm vậy."
Sau một hồi trầm mặc, Thư Mạch lên tiếng: "Thưa cô, em sai rồi." Cậu không muốn chuyện này dính líu gì đến Diêu Mỹ Nhân.
"Cô, em cũng sai rồi." Lục Hạo Niên cũng trả lời.
Nếu cậu gọi phụ huynh tới, chắc chắn Diêu Mỹ Nhân sẽ ghét cậu.
Cô Tần không ngờ cả hai lại nhận sai, cũng không nói rõ nguyên nhân. Đôi khi học sinh xuất sắc cũng khiến người khác rất nhức đầu.
Cô xoa xoa huyệt thái dương, "Nếu hai em không muốn nói nguyên nhân, cô cũng không ép, các em đều lớn rồi, tự phải biết thế nào là phải trái. Chuyện hôm nay, cô hy vọng sẽ không phát sinh thêm lần nào nữa, cả hai về viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ rồi nộp lại cho cô. Rõ chưa?"
"Rồi ạ!"
Cô Tần thở dài, "Được rồi, các em về lớp học đi." Cô dễ dàng cho hai người về vì biết dù có hỏi thế nào cũng sẽ không ra nguyên nhân.
Hai người ra khỏi phòng, Lục Hạo Niên giễu cợt Thư Mạch.
"Tôi nói cho cậu biết, tin đồn là do tôi cho người tung ra, hình cũng là tôi bảo người dán lên." Khóe miệng châm chọc của cậu ta hết sức nhức mắt, "Bây giờ tôi trịnh trọng thông báo với cậu, cô ấy sớm muộn cũng thuộc về tôi."
Thư Mạch nhìn cậu ta, môi mỏng mím chặt, mắt đen kịt, phảng phất hơi lạnh.
Mãi đến lúc về, Thư Mạch cũng không hề mở miệng.
Diêu Mỹ Nhân kéo vạt áo cậu, "Sao đột nhiên cậu lại đánh nhau với Lục Hạo Niên?"
Thấy Thư Mạch không có phản ứng, cô tiếp tục nói: "Thư Mạch, cậu không nên động thủ với Lục Hạo Niên." Lục Hạo Niên có gia thế lớn, cô sợ cậu đánh nhau với Lục Hạo Niên sẽ thua thiệt.
"Cậu cảm thấy việc mình đánh Lục Hạo Niên là không đúng?" Rốt cuộc Thư Mạch cũng mở miệng, giọng nói vừa thấp vừa lạnh.
"Đương nhiên là không." Cô nghĩ Thư Mạch sẽ không làm vậy, huống chi đánh nhau còn là việc sai trái, "Sao cậu phải đánh cậu ta?"
Thư Mạch không trả lời câu hỏi của cô, hỏi ngược lại: "Cậu biết trong trường đang đồn cậu và Lục Hạo Niên là một cặp đúng không?"
Diêu Mỹ Nhân run sợ, "Cậu biết?"
"Tại sao lại nói dối mình?"
Xe vừa dừng trước cửa nhà, cậu xuống xe, gương mặt tuấn tú vô cùng căng thẳng, môi mỏng phun ra những lời nói sắc lạnh: "Cậu nói dối mình! Cậu thích cậu ta có đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top