Chương6:
XUÂN NHỰT NGẪU THÀNH
024.
Sau khi Thôi Trí đã khỏe mạnh, tôi cũng về nhà mình ở.
Ngày đó Thôi Trí mãi đến khuya mới về nhà, tôi đứng bên cửa sổ, nhìn thấy Thôi Trí và Vân Nghê sóng vai nhau đi về.
Tầm mắt của tôi dừng lại trên người Thôi Trí một lát, nhìn vết thương trên mặt cậu ấy đã được xử lý, lúc này mới chậm rãi kéo rèm cửa sổ.
Mà từ sau chuyện này Thôi Trí cứ cách vài hôm sẽ không tới tìm tôi đi ăn trưa, trong lòng tôi thật ra biết rất rõ ràng Thôi Trí đi tìm Vân Nghê, nhưng khi bạn cùng lớp hỏi đến, tôi chỉ thản nhiên trả lời: "Chắc là có chuyện gì khác thôi."
"Cơ mà tôi nghe các bạn học khác nói, Thôi Trí gần đây hay cùng học sinh chuyển trường kia đi ăn cơm chung lắm." Một nữ sinh nhíu mày, có chút thăm dò hỏi tôi.
"Tiểu Hồi, cậu không phải em gái Thôi Trí sao? Cậu có biết cậu ấy đi ăn cơm với ai không?" Một nữ sinh khác tiếp tục hỏi.
Em gái... Tôi có phải không?
Cũng đúng, ở trong mắt bọn họ, tôi và Thôi Trí bên nhau mười tám năm, đúng thật không khác gì anh em.
Tôi bỏ sách vào học tủ, thản nhiên nói: "Nếu các cậu muốn biết, sao không trực tiếp đến hỏi Thôi Trí?"
Một nữ sinh trong đó xấu hổ cười cười, cô quay đầu nói chuyện với nữ sinh khác: "Nghe nói Thôi Trí còn vì học sinh chuyển trường kia mà đánh nhau, là thật sao?"
"Hình như là vậy." Nữ sinh kia nhỏ giọng nói: "Nghe nói là đánh nhau với người của trường khác, đây là lần đầu tiên Thôi Trí đánh nhau phải không? Người nhà họ Thôi có biết không?"
"......"
nhớ ra đã gặp cô gái này ở đâu.
Trùng hợp là một nữ sinh từng thổ lộ với Thôi Trí.
Hơn nữa loại đối thoại này,... Cảm giác rất quen.
"Cô ta có làm gì đi nữa thì có liên quan gì đến tôi." Tôi nhìn Từ Huyên, biểu tình lạnh nhạt.
Nghe tôi nói vậy, vẻ mặt Từ Huyên hơi cứng ngắc, cô ta nhìn tôi, chậm rãi nói: "Nhan Hồi, thật ra, cậu cũng thích Thôi Trí phải không?"
Mấy nữ sinh bên cạnh cô ta nghe nói như vậy, khuôn mặt lập tức hiện ra vẻ bối rối.
"Từ Huyên...".
"Thôi Trí đã nói rất nhiều lần, chỉ coi Nhan Hồi là em gái."
Tôi ngắt cuộc đối thoại của họ: "Chuyện này không liên quan gì đến cậu, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây."
Nhưng Từ Huyên lại đưa tay ngăn tôi lại, cô ta lạnh lùng nói: "Nhan Hồi, tôi mặc kệ cậu có thích Thôi Trí hay không, nhưng Vân Nghê này quá kiêu ngạo, thế nào, có muốn cùng chúng tôi dạy dỗ nó một trận hay không?"
Nhan Hồi là người của nhà họ Nhan, cô ta đương nhiên không dám động.
Tuy rằng nghe nói Vân Nghê là người của nhà họ Vân bên kia, nhưng nhìn dáng vẻ của Vân Nghê và Vân Ỷ Thư ở trường căn bản không biết giao tiếp, có lẻ nhiều lắm chỉ là mấy họ xa lắc xa lơ, vậy thì không cần phải lo nghĩ.
Chỉ là... Để đề phòng, vẫn nên kéo Nhan Hồi vào cùng phe thì tốt hơn.
Từ Huyên cười cười, có chút lấy lòng: "Thế nào, có muốn suy nghĩ một chút không? Chắc cậu nhìn Vân Nghê cũng không thoải mái lắm phải không? Cũng không có gì to tác, chỉ cảnh cáo Vân Nghê tránh xa Thôi Trí một chút là được."
025.
Quả nhiên.
Trong tiểu thuyết hệ thống này, mặc dù tôi không muốn đi theo nhân vật "nữ phụ độc ác" của cốt truyện, nhưng xem ra vẫn có sự thúc đẩy từ bên ngoài khiến tôi trở thành cái gọi là nữ phụ độc ác.
Thấy tôi mãi không nói lời nào, Từ Huyên trước mặt lại gọi một tiếng: "Thế nào?"
Tôi hồi phục tinh thần, nhìn Từ Huyên và mấy nữ sinh bên cạnh cô ta, khẽ thở dài nói: "Tôi sẽ không đồng ý, hơn nữa Thôi Trí thích ai là chuyện của Thôi Trí, tôi cảm thấy chuyện mấy cậu đang tính toán, tốt hơn hết vẫn là đừng nên làm."
Nói xong, tôi liền xoay người chuẩn bị trở về lớp học, nhưng ở góc lớp, tôi nhìn thấy một bóng dáng ——
Là một nữ sinh mặc đồng phục học sinh, người mà tôi đã nhìn thấy bên cạnh Vân Nghê vài lần.
Cô ấy có nghe bên này nói gì không? Còn chạy khá nhanh.
Tôi thu lại tầm nhìn.
Đợi đến khi tan học, Thôi Trí ở bên ngoài cửa sổ lớp học chờ tôi.
Tôi dọn tập sách, đột nhiên nhớ tới thật lâu trước đây, Thôi Trí cũng đứng ngoài cửa sổ chờ tôi thế này.
"Đúng rồi, Nhan Hồi" Thôi Trí đang lười biếng tựa vào cửa sổ, đột nhiên quay đầu lại gọi tôi
"Sao vậy?" Tôi đáp một tiếng, hơi hơi ngước mắt lên.
Cậu ấy hơi mở rộng đồng phục học sinh, trên tay xách cặp sách, cúi đầu nghiên nửa mặt trong bóng tối, lúc này lại quay đầu nhìn về phía tôi, đôi mắt màu hổ phách kia, dưới ánh sáng có vẻ trong suốt mà dịu dàng.
"Hôm nay có chuyện gì xảy ra không."
Nghe câu này, tôi không khỏi có chút sửng sốt, một lúc lâu sau mới chậm rãi trả lời cậu ấy: "Không có gì." Thấy Thôi Trí nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, tôi hỏi: "Làm sao vậy?"
"Cũng không có gì, là hôm nay hàng xóm mới của chúng ta hình như bị mấy nữ sinh chặn đường." Thôi Trí đứng bên cửa sổ ngáp một cái, hời hợt nói.
Tôi không nói gì hết.
Tôi nên tự biết tại sao Thôi Trí lại hỏi tôi như vậy.
Tại thời khắc rõ ràng không nên mờ mịt này, trong lòng tôi liền giống như mặt hồ bị xé rách, sương mù cuồn cuộn, dưới đáy có bao nhiêu sâu thẳm, hiện tại đã chẳng thể nào biết được.
Từng trận đau đớn cùng chua xót kia, cũng chỉ làm cho tôi rơi vào sự trầm mặt càng ngày càng nhiều.
Tôi giật giật khóe miệng, nhưng vẫn không thể mỉm cười, nên đành phải cúi đầu, giả vờ không biết gì hỏi: "Cậu đã nói vậy, chắc là không có gì nghiêm trọng."
Thôi Trí khẽ mỉm cười, lộ ra đóa lê đã lâu tôi không thấy: "Ừm, nhưng có người nói với tôi là do cậu sai người làm."
Nghe được câu này, động tác thu sách trên tay của tôi hơi dừng lại.
"Vậy cậu cảm thấy chuyện này là do tôi làm sao?" Tôi muốn ngẩng đầu lên, nhưng chua xót trong mắt khiến tôi không thể không cúi đầu, mặc dù nước mắt sẽ rơi xuống, nhưng tôi càng không muốn bị Thôi Trí nhìn thấy.
nguy hiểm.
Tôi đối mặt với ánh mắt của Vân Ỷ Thư, im lặng một hồi, mới thản nhiên nói: "Không phải tôi."
Tuy nhiên tôi còn chưa dứt lời, một bàn tay nặng nề chộp lên vai, khiến tôi không kịp phản ứng, sau đó bị đẩy lên tường.
Lưng va chạm với vách tường, khiến lông mày tôi càng nhíu chặt, tôi không khỏi đau đớn hít một hơi dài, giương mắt nhìn người đang đè vai tôi.
Sức hắn rất mạnh, một tay nắm chặt vai tôi, dùng sức ấn lên vách tường.
Nhan Hồi, cậu sẽ không gạt tôi chứ?" Người này vốn dĩ mặt không chút thay đổi, lúc này lại đột nhiên nở ra một nụ cười tiêu chuẩn: "Em gái của tôi, chỉ có tôi mới được phép bắt nạt."(*)
(*) [Đọc tiểu thuyết ngựa đực tổng tài bá đạo quá 180 phút à anh trai🙂]
Nghe câu này, cuối cùng tôi cũng nhớ lại một đoạn trong quyển tiểu thuyết hệ thống này.
Lúc trước nhà họ Vân xảy ra chuyện, Vân Ỷ Thư dẫn Vân Nghê đến trấn Ô Thủy...
Mà thủ phạm khiến nhà họ Vân bị đả kích nặng nề, lại là Vân Ỷ Thư mà không ai nghĩ đến.
Hắn dùng tài phú và danh tiếng của nhà họ Vân, đi bồi dưỡng thế lực thuộc về mình.
Vân Ỷ Thư tuyệt đối là hạng người thủ đoạn, lại tâm địa ngoan độc.
027.
Trong sự im lặng có chút đột ngột này, tôi đột nhiên mỉm cười.
Bàn tay đang đè bả vai tôi buông lỏng, Vân Ỷ Thư giật giật khóe miệng: "Có gì buồn cười?"
"Để tôi nói xem..." Tôi nâng mắt lên, đối mặt với ánh mắt của Vân Ỷ Thư: "Cậu thích "em gái" cậu sao?"
Tôi nhấn mạnh hai từ "em gái".
Bằng mắt thường có thể thấy được, sắc mặt Vân Ỷ Thư nháy mắt trầm xuống.
trên tay tôi, nhìn Vân Ỷ Thư với ánh mắt cảnh cáo, mà lúc Vân Ỷ Thư nhìn thấy ý tứ này lại chỉ coi như không biết.
Vân Nghê phía sau mới nghe được mấy câu, cô ta vội vàng gọi Thôi Trí: "Thôi Trí, mấy lời tôi nói với cậu, cậu đừng quên."
Thôi Trí không quay đầu, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Mấy lời cô ta nói nói...
Lòng tôi đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
................
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top