Chương 64: Chân tướng

"Mình đang nằm mơ sao?……” Dĩ Mạch tỉnh lại có chút mê man nhìn quanh bốn phía, phát hiện bản thân đang ở trong phòng ngủ của Cố Quân Thanh. Ở sô pha bên cạnh, ngoại trừ Cố Quân Thanh, còn có tiểu thư Bức Tranh Nguyền Rủa — Đỗ Họa Nhiễm.

“Choáng đầu sao? Chỗ nào không thoải mái?” Đỗ nha đầu hỏi.

“Hình như em đã ngủ rất lâu.” Cô dụi dụi mắt.

“Thực sự rata lâu.” Cố cầm thú giúp cô lấy gối đầu để ở phía sau, “Đã qua ba ngày ba đêm.”

Dĩ Mạch kinh hãi: “Ôi chao!?”

“Bác sĩ cũng bó tay, đành bảo anh đến hôn em thử xem. Kết quả thật sự tỉnh.” Mỗ cầm thú rất bình tĩnh mở miệng.

“Nôn –” Đỗ Họa Nhiễm làm bộ dạng nôn mửa, “Anh, anh còn có thể ghê tởm hơn không?”

Dĩ Mạch 囧. Oán thầm, anh có thể đừng nói đùa kiểu đó được không…… Cô liếc mắt xem thường: “Công chúa bạch tuyết chuyện xưa nói cho chúng ta biết, cổ tích là không thể tin.”

“Xem ra nương tử đọc sách rất tâm đắc.” Hắn từ trong khay đựng hoa quả lấy ra một quả táo, giơ lên trước mặt cô. “Cổ tích cũng có một bộ phận đáng tin, tỷ như nói, đừng tùy tiện ăn bậy.”

Cô thấy thần sắc trên mặt anh, bỗng nhiên ý thức được cái gì. Cúi đầu suy tư một hồi, hỏi, “Cốc giữ nhiệt em mang vào rạp hát tìm được rồi sao?”

Cố Quân Thanh lắc đầu, từ trong tay Chu thẩm nhận lấy một chén cháo đưa cho cô. “Uống một chút cháo trước đi. Để Họa Nhiễm đem mọi việc kể cho em.”

Dĩ Mạch nhận lấy, ăn gió cuốn mây tan.

Đỗ Họa Nhiễm là Tô Viễn Ca phái tới, phát huy đầy đủ tác dụng của vật dẫn. Cô đại khái giải thích sự tình vừa qua, đơn giản cởi giầy ngồi xếp bằng ở trên giường, hỏi: “Dĩ Mạch quen Viễn Ca?”

Cô gật gật đầu.“Không lâu lúc trước mới biết được, hắn là Đế Tu trong trò chơi.”

“Như vậy Tuyên Tình thì sao?”

Cô suy nghĩ một hồi: “Trong một buổi biểu diễn nghệ thuật ở trường cao đẳng đại học K có nhìn gặp cô ấy.”

Đỗ Họa Nhiễm nói: “Em quen biết Tuyên Tình cũng có vài năm, tuy rằng kết giao không sâu, những cũng đủ để hiểu biết tính cách của cô ấy. Cô ấy có sự bá đạo và kiêu ngạo của tiểu thư nhà giàu, nhưng tính tình thẳng thắn. Vừa rồi em gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nói Dĩ Mạch không phải cô ấy bắt cóc, hơn nữa phóng viên cũng không phải do cô ấy đưa tới. Em thấy tám phần là thật.”

“Trong thời điểm này, cô ta ngoại trừ chống chế, còn có đường khác để đi sao?” Cố Quân Thanh mặt không chút thay đổi nhìn cô.

Xem ra, quả nhiên vẻ mặt ôn hoà vừa rồi là giả nha…… Theo tính cách của anh, Tuyên Hòa điền sản chỉ sợ sẽ gặp phải rắc rối lớn.

Đỗ Họa Nhiễm bị anh nhìn trong lòng sợ hãi. “Uy uy, em cũng chỉ là người phát ngôn thôi……” Trong lòng cô còn nghẹn một câu — Nếu hai anh em các người hòa hợp một chút, cần gì nửa đêm đào em ra. Nhưng chỉ là trong lòng ngẫm lại mà thôi, nếu thật sự nói ra, kết cục tuyệt đối rất bi thảm. “Tuyên Tình nói cô ấy bị một tin nhắn gọi đến khách sạn, khi đó Dĩ Mạch đã ở trong phòng. Vì thế cô ấy muốn thử một lần, dùng di động màu đỏ trên bàn nhắn tin cho Viễn ca, không nghĩ tới Viễn ca thật sự đến đó. Nhưng, anh vì sao cũng xuất hiện ở cửa khách sạn?”

“Anh cũng nhận được tin nhắn của Dĩ Mạch, hẹn anh tám giờ gặp mặt phòng ở 407.” Hắn nhíu mày, “Di động đã được đưa đi kiểm tra dấu vân tay, chỉ là nếu kế hoạch được tính toán cẩn thận, khả năng lưu lại vân tay không quá lớn. Những phóng viên quen biết đều nói họ nhận được một bưu kiện, mới có thể tụ tập ở nơi đó chờ Tô Viễn Ca xuất hiện.”

“Nếu Tuyên Tình nói là sự thật, chủ mưu phía sau tâm cơ sâu không lường được. Hắn muốn lợi dụng Dĩ Mạch khiến cho Viễn ca cùng Tuyên Tình tranh chấp, chỉ sợ anh và phóng viên cũng là hắn đưa tới, làm cho tình thế tiến thêm một bước mở rộng. Một khi Viễn Ca mang Dĩ Mạch đi, anh tuyệt sẽ không ngồi yên mặc kệ, không phải sao?”

Anh cũng không trả lời, lấy khăn tay đưa cho Dĩ Mạch, “Cẩn thận nhớ lại một chút trước khi em hôn mê đã xảy ra chuyện gì, phải thật chi tiết.”

“Bởi vì hội diễn văn nghệ lần này Lý Thiến có tham gia, thế nên bốn giờ chiều hôm đó em cùng Nguyên Viên đi đến rạp hát trong trường học cổ vũ cho cậu ấy. Chúng em đi muộn, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh, vị trí của em rất gần với cửa ra vào của các diễn viên.” Cô nhức đầu, “Em mang theo một cái bình giữ nhiệt. Trên đường em cùng Nguyên Viên có rời đi một vài lần, hai người cùng đi toilet. Sau đó Nguyên Viên bị Thẩm Hãn gọi đi, một mình em ngồi xem trong chốc lát, bắt đầu cảm thấy đầu choáng váng, sau không biết gì nữa.”

“Khẳng định là trên đường có người bỏ thuốc vào trong bình nước của cô!” Họa Nhiễm nói chắc chắc, “Người đó muốn lợi dụng cô làm cho Tô Viễn Ca cùng Cố gia mâu thuẫn sâu sắc.”

Cố Quân Thanh gõ đầu cô. “Đầu tiên, Tô Viễn Ca cùng Cố gia mâu thuẫn tồn tại đã lâu, cái gọi là ‘Làm sâu sắc’ căn bản là thừa. Tiếp theo, em nên nhìn rõ, ai mới là người bị hại nặng nhất trong trường hợp này.” Anh nhìn hai nha đầu trừng lớn ánh mắt mê man nhìn mình, bất đắc dĩ thời dài một tiếng, tiếp tục nói. “Nếu Tuyên Tình bị thái độ của Tô Viễn Ca chọc giận, cô ấy sẽ làm cái gì? Nếu Tô Viễn Ca vì thấy anh xuất hiện mà xúc động, anh ta sẽ làm cái gì? Nếu anh nhìn thấy Tô Viễn Ca ôm em đi ra từ khách sạn, anh sẽ làm cái gì?”

“…… Dĩ Mạch! Mục tiêu của hắn là Dĩ Mạch!” Họa Nhiễm cơ hồ hô lên.

“Đúng vậy.” Dĩ Mạch còn nói, “Tuyên Tình có khả năng làm em bị thương, Tô Viễn Ca có khả năng sẽ lợi dụng em, mà anh có khả năng sẽ chán ghét em. Một mũi tên trúng ba đích.”

“Cô gần đây có đắc tội với người nào không?” Họa Nhiễm chớp chớp mắt, bộ dạng tò mò như trẻ con.

“Không có……” Cô lắc đầu.

Hội diễn văn nghệ. Thuốc ngủ. Bị đưa ra khỏi trường học. Di động, tin nhắn. Phóng viên.

Vô số các chi tiết vụn vặt đan xen vào nhau, hình thành bối cảnh mơ hồ.

Điểm đáng ngờ nhất, lại thủy chung giấu ở trong mây mù, không thể nhìn rõ sự thật.

Đằng sau tất cả những việc này, bàn tay châm ngòi nổ, đến tột cùng là của ai?

Cô mất phương hướng.

“Không cần lo lắng, anh sẽ xử lý.” Cố Quân Thanh sờ sờ đầu của cô, mỉm cười.

“Giao cho anh thì tốt rồi, anh am hiểu nhất chính là làm cho đối phương chết đi sống lại.” Họa Nhiễm cầm lấy một miếng bánh ngọt cắn một ngụm.

“Cảm ơn đã khích lệ.” Cố Quân Thanh chuyển hướng sang Dĩ Mạch, “ Hai ngày này tạm thời ở lại chỗ anh. Bên ngoài đã phong tỏa tất cả tin tức, bao gồm bạn cùng phòng của em.”

Đỗ Họa Nhiễm nhất châm kiến huyết: “Kỳ thật anh đang mượn cơ hội để quấy rối cô ấy?”

“Lần trước Đỗ lão gia tử hình như không lên máy bay?”

Họa Nhiễm nhìn trời: “…… Hai người lão phu lão thê không tính là thông đồng, nhiều lắm là tán tỉnh.”

Cầm thú mỉm cười: “Em sai lầm rồi, em cùng Bạch Cốt trong lúc đó là tán tỉnh. Anh cùng Dĩ Mạch trong lúc đó, là tư tưởng.”

Dĩ Mạch: “……”

Đỗ Họa Nhiễm: “……”

Cố Quân Thanh chẳng những cấm túc với Dĩ Mạch, lại còn cấm lên mạng, ngay cả điện thoại di động cũng bị tịch thu. An đồng học mất đi liên hệ cùng thế giới bên ngoài, mặt bánh bao bị bắt liên tục ba ngày chỉ có ăn với ngủ, đối với những việc phát sinh bên ngoài hoàn toàn không biết chút gì.

Trong ba ngày.

Tuyên Tình bị cấm túc ở nhà. Tuyên Thịnh luôn luôn ẩn núp phía sau cũng đã xuất hiện trước các phương tiện truyền thông, công khai nói chuyện đính hôn chỉ là con trẻ vui đùa.

Thiên Duyệt giải trí tạm thời hoãn việc phát hành album của Tô Viễn Ca, tuyên bố tin tức đính hôn chỉ là hư cấu.

Bất Lạc Viêm Dương lần này gạt bỏ chuyện đối chọi gay gắt trước giờ với Thiên Duyệt, hợp lực áp chế các loại tin tức về “Tô Viễn Ca đính hôn”.

Mà trong trường học.

Bởi vì vô luận như thế nào cũng không liên lạc dược với An Dĩ Mạch, ba cái cô nương trong phòng ngủ 512 rất là lo lắng. Sau khi phụ đạo viên Dương Xu mang về tin tức Dĩ Mạch hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện, Lí Thiến nhịn không được khóc thành tiếng.

Tiểu Âm bị dọa sắc mặt tái nhợt, cầm lấy tay Dương Xu hỏi bệnh viện ở đâu.

Chỉ có Nguyên Viên mạnh mẽ tự trấn an mình, cau mày trầm mặc ngồi một chỗ. “Cảnh sát sẽ tham gia điều tra sao?” Cô hỏi.

“Hai ngày nay đã có cảnh sát đến trường học hỏi một ít tình huống.” Dương Xu thở dài, “Đứa nhỏ Dĩ Mạch này, bình thường đối mọi người không tệ, như thế nào người ta tính kế?”

Thời gian một chút một chút trôi qua. Hết thảy đều lâm vào không khí u ám, nhưng bên ngoài lại bị ép xuống thành bình thản không chút gợn sóng.

Sáng sớm ngày thứ ba, một thanh niên đội mũ lưỡi trai màu đen đem một túi văn kiện đặt ở trên bàn Cố Quân Thanh, sau đó xoay người rời đi.

Hắn mở túi văn kiện ra, nhìn thấy trên đó có con dấu điều tra báo cáo của “Hoàn mỹ tư nhân trinh thám xã”, ánh mắt một phần nghiêm túc.

Thời gian giữa trưa, trong thư viện đại học C.

Nguyên Viên xuyên qua tầng tầng giá sách, đi đến bên cửa sổ, ngồi xuống cái bàn ở bên cạnh.

Nữ sinh ngồi ở đối diện cô nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy biểu tình đã cứng đờ, nhanh chóng cúi đầu.

“Tôi còn có chút việc, về phòng ngủ trước.” Nữ sinh sau khi nói với cô bạn bên cạnh như thế, liền bắt đầu thu thập tài liệu trên bàn.

“Tiểu Điềm về sớm như vậy sao?” Đồng bạn nghi hoặc khó hiểu.

Cù Điềm Điềm hàm hồ đáp ứng, đang muốn đứng dậy lại bị người kéo lại cánh tay.

“Trong quyển sách này có vài vấn đề tôi không hiểu được. Có thể làm phiền bạn học Cù dành chút thời gian, giải thích cho tôi một chút không?” Nguyên Viên kéo cô ta mặt mang nụ cười đưa qua một quyển sách.

Nữ sinh chung quanh có chút tò mò nhìn lại, đó là bản [pháp luật tri thức vấn đáp].

Mà Cù Điềm Điềm lúc này đã muốn biến sắc, trên lưng mồ hôi chảy ròng ròng.

Tờ giấy đang mở ra kia, chỗ dùng bút máy khoanh một vòng tròn.

Mục 78.

“Định nghĩa tội đầu độc.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top