Chương 39: Hối lộ và lễ vật

Tô Hi cảm thấy hôm nay là một ngày cực không tầm thường.

Biểu hiện thứ nhất, phó tổng luôn luôn yêu cầu hoàn mỹ hôm nay nhìn thấy văn kiện mà cấp dưới trình lên có vài lỗi nhỏ cũng chỉ nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, sau đó triệu tổng quản phòng kế hoạch đến, thái độ hòa ái ngôn ngữ dịu dàng ra chỉ thị:

“Mời anh sửa lại”. Nếu là lúc trước, khẳng định sẽ là:

“Nếu còn để cho tôi thấy những lỗi cấp thấp như thế này, anh trước tiên nên giao lên danh sách giảm biên chế”, phản ứng lạnh như băng so với hiện tại khác nhau một trời một vực. Thái độ ấm áp của hắn làm cho làm cho quản lí bộ phận kế hoạch nơm nớp lo sợ, đến bộ thư ký nói bóng nói gió hỏi thăm, không biết bản thân có phải đã không còn thuốc chữa nữa hay không, sắp bị đuổi việc.

Thứ hai, Tô Hi đi vào đưa cà phê ba lượt trộm ngắm Cố tổng bình thường rất ít khi cười lại vô duyên vô cớ ở trước đống tài liệu dày cộp bảo trì trạng thái tươi cười. Điều này làm cho cô vạn phần nghi hoặc, chẳng nhẽ báo cáo của bộ tài vụ trong quý này làm cho tâm tình hắn khoái trá đến như vậy? Lúc Cố Quân Thanh tiếp nhận cà phê, lúc ngẩng đầu lên còn cười nhẹ tán dương kiểu tóc mới của cô, điều này làm cho tim cô đập nhanh, cúi đầu đỏ mặt.

Thứ ba, thời gian nghỉ trưa, Cố tổng triệu một mình cô vào văn phòng, lại hỏi cô xem co gái thích loại quà tặng gì và địa điểm dùng cơm.

Thứ tư, buổi chiều lúc cô đi thông báo cho giám đốc các ban về cuộc họp, cô thấy trên mặt phó tổng rõ ràng mang biểu tình bài xích. Trong vài phút ngắn ngủi, toàn bộ văn phòng tràn ngập áp suất thấp. Sau đó, hắn yêu cầu toàn bộ thư ký bộ tạm dừng công tác trong tay, dành ra toàn bộ thời gian buổi chiều chờ hắn an bài.

Cho nên, khi Tô Hi từ trong tay phó tổng nhận lấy bản danh sách này, cô hoàn toàn đã biết.

Đối tượng ngưỡng mộ của toàn bộ nữ nhân viên trong công ty, đã biết yêu.

Nhưng, danh sách vật phẩm này……

Tô Hi mê mang nhìn trang giấy A4, trên đó viết một loạt các địa điểm cần đến mua đồ. Trong đó bao gồm, đi đến chỗ nhà văn, lấy một tác phẩm viết tay bản dịch tiếng Anh nổi tiếng. Đi đến chỗ nhà sưu tập âm nhạc thu thập một đĩa nhạc không xuất bản nữa, thuộc loại nhạc jazz. Đi đến trung tâm thương mại mua một bộ váy lễ phục thấp ngực màu đen. Số đo váy đặc biệt đánh dấu vì ngực 70A. Đi đến studio của Đào nghệ sư nổi tiếng lấy một bộ trà cụ cổ điển. Tiếp theo là trọn bộ phim hoạt hình. Cuối cùng phải đi đến chỗ học giả tôn giáo lấy một quyển thánh ca.

Tô Hi thử hình dung một nữ nhân mặc váy đen ngực thấp, nghe nhạc jazz nhìn thánh ca xem hoạt hình, lại còn bộ dụng cụ pha trà ưu nhã…… oh, bên cạnh là một quyển sách tiếng anh chưa đọc xong.

Người con gái hắn thích, nguyên lai là như vậy, ách, thiên mã hành không……

Cô run rẩy.

Đó là một buổi chiều xung phong ra trận, thời điểm Tô Hi chạy xe mang tất cả những vật phẩm đó đến đại học C cũng vừa đúng 4 giờ. Cô ôm bao lớn bao nhỏ thở hổn hển gõ cửa phòng ngủ 512.

Mở cửa là Đường Tiểu Âm, cô có chút kinh ngạc hỏi: “Cô tìm ai?”

“Xin hỏi, nơi này có một vị sinh viên tên An Dĩ Mạch không?” Tô Hi hỏi.

Dĩ Mạch thăm dò nói: “Mời vào, chính là tôi.”

“Xin chào, tôi là trợ lý của Cố tổng, tôi tên là Tô Hi.” Cô đem này nọ đặt lên bàn, hít một hơi thật sâu, tức khắc khôi phục dáng vẻ, mỉm cười: “Bởi vì chiều nay ban giám đốc bận họp, Cố tổng mời chư vị đến nhà ăn trước, sau đó hắn sẽ đến.” “Những món đó là lễ vật hắn bảo tôi mang cho mọi người.”

“Ôi chao?!…… Làm phiền cô quá.” Dĩ Mạch mời khách: “Mời ngồi, phòng ngủ có chút bừa bãi, không cần để ý.”

Lí Thiến đang muốn pha trà, bị Tô Hi mỉm cười ngăn trở: “Tôi xin ra về trước. Năm giờ xe sẽ đến đón các vị.”

Đi xuống lầu, Tô Hi nhớ lại nữ sinh vừa rồi tren An Dĩ Mạch, lại nghĩ đến một đống này nọ, rùng mình một cái.

Nhìn người không thể nhìn tướng mạo đi……

Dĩ Mạch nhìn một đống loạn thất bát nháo gì đó, 囧. Nguyên lai tối hôm qua hắn tìm cô hỏi thăm tính cách cùng sở thích của ba người trong phòng ngủ, vì chọn lựa quà tặng sao?

Đường Tiểu Âm có chút kích động cầm cuốn thánh ca nằm trong hộp gấm, nói: “Thật đẹp…… Trà cụ cũng thế……”

Lí Thiến mặc cái váy kia ở trước gương xoay vòng vòng, lệ nóng đầm đài nắm tay Dĩ Mạch nói: “Oa oa, hắn làm sao có thể biết ta thích bộ này từ lâu lắm rồi, hắn là hồ tiên sao?” Hoàn toàn quên mất lúc này đã gần đến mùa đông.

Nguyên Viên vừa lật xem quyển sách tiếng anh cùng đĩa nhạc jazz vừa trả lời: “Đúng vậy, hắn coi như đã ước lượng chính xác bộ ngực bằng phẳng của cậu.”

Dĩ Mạch: “Hắc hắc, thích là tốt rồi……”

“Xem ra người đàn ông này đã bỏ ra rất nhiều tiền vốn, mấy thứ này rất xa xỉ.” Nguyên Viên từ trong vui mừng tỉnh táo lại. “Cái này xem như viên đạn bọc đường sao?”

“Nhận quà của người ta, mình không đành lòng làm khó hắn.” Đường Tiểu Âm rất là thiện lương.

“Nguyên lai đứa nhỏ Dĩ Mạch này lại có giá trị như vậy nha, sớm biết thì đã bán đi rồi ~” Hai mắt Lí Thiến liên tục tỏa ánh sáng.

Dĩ Mạch: “……”

Năm giờ chiều, hai chiếc Audi a6 màu trắng đúng giờ đứng ở dưới lầu ký túc xá đại học C, đón bốn người đi Amour dùng cơm.

Amour là một nhà hàng xoay theo tiêu chuẩn xoay tròn, bên trong một building 30 tầng. Nhìn ra cửa sổ có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh thành phố H. Nhà ăn rất lớn, ở chính giữa là nghệ sĩ dương cầm cùng nghệ sĩ vi-ô-lông đang chơi bản concerto nhẹ nhàng êm ái, một người phụ nữ tóc vàng cất tiếng ca trầm thấp hát lên một bài hát tiếng Pháp.

Bồi bàn dẫn bốn người yên vị, sau đó đem thực đơn đưa cho các cô.

Đường Tiểu Âm thấp giọng: “Giá cả nơi này làm cho mình buông bỏ dục vọng nhân gian.”

Lí Thiến tặc lưỡi: “Đây là một hắc điếm, xem xét xong.”

Nguyên Viên bình tĩnh: “Không cần lo lắng, mình thấy hai chiếc Audi còn ở dưới lầu, nếu thời điểm đài thọ hắn còn không xuất hiện, chúng ta có thể đem hai chiếc xe kia cho nhà ăn dùng trả nợ.”

Dĩ Mạch: “…… Hắn nói sẽ đến ngay.”

Ngay tại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Cố Quân Thanh, trong lòng ba con nhóc kia ăn ý toát ra cũng một suy nghĩ.

Người đàn ông này, không đơn giản.

Trên người hắn có một loại khí chất ủ dột mà im lặng, làm cho tầm mắt không tự giác bị hắn hấp dẫn.

Cố Quân Thanh mặc một chiếc áo khoác không cài nút, bên trong là một cái áo len cổ tròn màu xanh xám. Hắn hướng bốn người mỉm cười: “Thật có lỗi, đến muộn.” Nói xong, ngồi ở bên người Dĩ Mạch.

Dĩ Mạch: “Giới thiệu một chút, đây là bạn cùng phòng của em, Nguyên Viên, Lí Thiến, Đường Tiểu Âm. Đây là Cố Quân Thanh, ách……” Cô nhất thời không biết nên nói thế nào về hắn cho chính xác “Bất Lạc Viêm Dương phó tổng”? “Nam nhân trong trò chơi”? Cô hỗn độn.

“Chào mọi người.” Hắn hợp thời cắt đứt của sự xấu hổ của cô: “Thường nghe Dĩ Mạch nói đến mọi người.”

“Cám ơn quà của anh đưa cho chúng ta.” Nguyên Viên bí hiểm liếc mắt nhìn Lí Thiến một cái, ánh mắt mỉm cười, ý nghĩa là: Dĩ Mạch thường nhắc tới chúng ta, bao gồm ngực của cậu.

Lí Thiến nhìn cô bạn xem thường tiếp tục đề tài: “Cậu ấy bình thường hình dung về chúng ta như thế nào ?”

“Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Hắn ngoắc phục vụ.

Amour chuyên bán món ăn Pháp chính thông, món ăn hắn gọi cho bốn ngươi cũng rất thích hợp. Salad gan ngỗng, thịt cừu thảo mộc, masai canh hải sản, thịt tôm hùm chiên…… lại gọi cho bốn người một chai chateau pape clement pessac-leognan 2004 hương vị thanh thuần.

Trên gương mặt đỏ bừng của Lí Thiến mang theo vẻ tươi cười, dĩ nhiên bắt đầu lớn mật hỏi rõ chi tiết. Chiều cao, chòm sao, nhóm máu, sở thích, anh chị em trong gia đình, vân vân. Cố Quân Thanh một mực mỉm cười đáp lại. Nhưng ở thời điểm cô muốn hỏi ba vòng, Dĩ Mạch chộp lấy một cái bánh nhỏ nhét vào trong miệng của Lí Thiến .

Đường Tiểu Âm cùng thức ăn trên bàn chiến đấu hăng hái, thỉnh thoảng chen vào một hai câu.

Tửu lượng của Nguyên Viên rất kém, cũng là người say đầu tiên trong tối nay. Cpp như trước rất trấn định lấy dĩa quấn mỳ sốt cà chua trước mặt, sau đó nói với Lí Thiến ngồi bên phải mình: “Tiểu Âm, đợi lát nữa trở về nhớ nhắc nhở mình  đem chương trình học ngày mai chép lên máy tính.”

Dĩ Mạch:“…… Nguyên Viên, đó là Lí Thiến.”

Nguyên Viên: “Mình biết, mình đang muốn nói với cậu.”

Đường Tiểu Âm: “…… Cậu ấy hoàn toàn say.”

Mặt Dĩ Mạch cũng nóng lên, cô nhìn người bên cạnh mặt không đổi sắc mà cười yếu ớt, căn bản không có một chút dấu hiệu say rượu. Không khỏi thầm than, Lí Thiến con heo này, ầm ỹ muốn chuốc rượu cho hắn say. Nói cái gì “Anh đến muộn, cho nên anh uống một bình, chúng ta bốn uống chung một bình”, kết quả người ta vững như thái sơn, chính bản thân lại choáng váng.

Thời điểm gần kết thúc, Lí Thiến đầu óc choáng váng lại lần nữa phun ra một câu kinh người: “Dĩ Mạch bảo cậu ấy không nói cho anh, vậy làm sao mà anh biết ngực của em?”

Dĩ Mạch 囧.

Hắn cười: “Căn cứ chiều cao cân nặng của em cùng với tấm ảnh các em chụp chung để đoán.”

Lí Thiến thở dài một hơi: “May mắn may mắn, bằng không ai gia đêm nay liền thừa trăng tối gió lạnh đem Dĩ Mạch của anh giải quyết……”

Dĩ Mạch đầu đầy hắc tuyến: “Giải quyết cái đầu cậu……”

Lí Thiến nghiêm túc: “Ngực của mình so với đầu quan trọng hơn.”

Đường Tiểu Âm phụ họa: “Bình thường xác thực có giá trị lợi dụng.”

Nguyên Viên ăn xong sợi mỳ ống cuối cùng, tìm được mặt Cố Quân Thanh, nói: “Cám ơn chiêu đãi. Tuy em có khả năng say, bất quá có chút lời muốn nói.”

“Dĩ Mạch đại đa số thời điểm đều rất ngốc, thuộc loại trì độn từ nhỏ đến lớn.”

“Ngẫu nhiên còn rất mơ hồ, đồ dùng vứt bừa bãi, làm việc vội vàng hấp tấp. Gặp chuyện cần người khác nhắc nhở.”

“Tính tình cậu ấy quá mức nhường nhịn, không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không tức giận. Người hiền lành một cục, cho nên thường bị khinh bỉ.”

Dĩ Mạch uể oải, cô thực sự không có vô dụng như vậy nha……

“Nhưng cậu ấy tâm địa thiện lương, đáng để cho người ta tín nhiệm. Cũng không bởi vì việc nhỏ mà tính toán chi li.”

“Cậu ấy rất cố chấp, đối với sự vật sự việc đều phân biệt rõ ràng. Thị phi rõ ràng, sẽ không ở sau lưng tính kế người ngoài.”

“Cậu ấy là cô gái tốt. Nhưng, cậu ấy từng gặp phải đàn ông không biết quý trọng, cho nên.”

“Em hy vọng anh có thể đối xử tốt với cậu ấy. Đừng làm cho cậu ấy đau khổ.”

Dĩ Mạch nhìn Nguyên Viên ngồi đối diện, trong lòng tràn đầy cảm xúc, đều là cảm tình muốn nói lại thôi, mênh mông, giống như dòng sông chảy xuôi.

“Anh sẽ.” Cố Quân Thanh trầm mặc một lát trả lời. Dưới bàn, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ có chút lạnh lẽo, nắm chặt ở trong lòng.

Cô ngẩng mặt nhìn anh, đối diện với cặp mắt tối đen, tinh thần phấn chấn.

“Nhớ rõ lời anh đã nói, bằng không, em tuyệt đối sẽ không tha cho anh.” Nguyên Viên híp mắt lại, mềm nhũn ngả xuống người Lý Thiến.

Đường Tiểu Âm cũng có chút choáng váng, bổ sung nói: “Anh đối với Dĩ Mạch không tốt, phòng ngủ 512 phát lệnh truy nã đuổi giết anh, ngô, đánh thành tám khối……”

Lí Thiến miễn cưỡng duy trì trạng thái bình thường tọa tư sầu não: “A ~ ai gia có một loại bi thương khi gả con gái……”

Dĩ Mạch khóc không ra nước mắt: “…… Về phòng ngủ đi!”

Một hồi Hồng Môn Yến sung sướng xong việc. Xét thấy ba người kia đều bị vây trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, say rượu trở về dễ khiến cho bác gái quản lý ký túc xá tra hỏi. Cố Quân Thanh trực tiếp triệu Tô Hi đến, để cho cô đem ba người kia vào khách sạn.

Cửa nhà ăn.

Dĩ Mạch cũng có chút choáng váng, bước đi lảo đảo. Cô đang muốn đuổi kịp Tô Hi, lại bị người nào đó kéo cánh tay lại.

“Anh cũng say, làm sao bây giờ?” Hắn híp mắt cười.

“……Anh đi vững vàng như vậy, nào có bộ dáng say.” Cô cao thấp đánh giá.

Hắn kề sát vào bên tai cô, nhỏ giọng: “Có câu, rượu không say mỗi người tự say.”

Hơi thở mang mùi rượu truyền đến, làm cô thấy ngứa ngứa, khuôn mặt không có hồng nhất, chỉ có càng hồng.

“Nương tử, em giúp đỡ bọn họ khi dễ anh, vi phu rất thương tâm……” Hắn chơi xấu.

“Ai kêu phu quân đại nhân anh đưa một đống quà đến, lại không có phần của em?” Cô vội vã tìm lý do.

Ý cười của hắn dần dần tăng lên, kéo tay cô qua, động tác nhanh gọn luồn vào cổ tay cô một sợi dây.

Một chuỗi hạt nhiều màu sắc. Hồng lam lục ba màu hòa hợp lẫn nhau.

“Đây là quà anh tặng cho em.” Hắn xoa xoa đầu của cô. “Không được vứt bỏ.”

Cô 囧 囧 gật đầu, đang muốn nói lời cảm tạ, khóe mắt đảo qua một bên, lại thấy cách đó không xa có một người đang kinh ngạc nhìn về phía cô.

Tống Úc Bạch.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top