Chương 37: Đột biến và Tuyên Tình

Đáng, hay khi đánh, đó là một vấn đề.

Dĩ Mạch nhìn trên [Thế giới] thấy vô số quần chúng hồi hộp chờ đợi cùng Cố cầm thú nhàm chán đứng bên cạnh, lại nhìn nhìn Chanh tuyển thủ thỉnh thoảng nhiệt huyết sôi trào, thở dài.

Mọi người chỉ thấy ở kho hàng Ma thành Mạch Thượng Sắc Vi đang ngồi trên chiếu, quanh thân xuất hiện một vòng sáng.

Cô, bắt đầu chế dược......

Vì thế, Chanh Hương Vị đã đuổi tới cửa Ma thành bị hoa hoa lệ lệ không nhìn.

Quần chúng từ bốn phương tám hướng đến vây xem lần lượt cảm thấy uể oải. Nhưng ai cũng không có lá gan ở ma thành khiêu khích, bởi vì Bạch Cốt một thân hồng quang khiêng trường thương đứng ở cửa thành cùng Ăn No Vẫn Cố Giết Người cõng cự kiếm hồng, hai cầm thú đi đi lại lại tuần tra nơi cửa thành.

Khiêu chiến kỳ thật là thể lực kết hợp hoạt động.

Đầu tiên, người khiêu chiến không thể quá làm càn, từ ngữ phải khiêm nhường. Đối với nữ ngoạn gia giống như Chanh Hương Vị mà nói, ngôn từ thô lỗ là nhân tố trực tiếp phá tan hình tượng dịu dàng hiền thục, đưa tới mọi người phản cảm. Đương nhiên, ngoại trừ loại nữ tử hào phóng giống Bạch Nguyệt Quang, cô đại biểu cường thế, hơn nữa không ai dám phản cảm nàng......

Tiếp theo, người khiêu chiến cần chú ý đến tình huống xung quanh, tránh không bị giết. 119 không coi là cao cấp, hơn nữa địa điểm cô ta khiêu chiến chính là cửa hàng của đám cầm thú. Phương pháp xử sự của đám cầm thú kia không giống với người bình thường, tùy từng tình huống mà thay đổi liên tục. Đương nhiên, ngươi không thể yêu cầu một đám cầm thú phải nói lý lẽ. Chỉ một con tùy tiện đi ra từ cửa thành cũng có thể thuận tay giết ngươi, mà lý do thì...... Có lẽ không cần hỏi sẽ tốt hơn, nếu không dễ dàng tạo thành mặt bộ rút gân.

Tiếp nữa, đánh chữ phải nhanh, muốn tích cực điều động đầy đủ quần chúng. Chuyện PK này chung quy phải do đôi bên đồng ý. Nếu đã khiêu chiến, như vậy tất nhiên không có năng lực trực tiếp vọt vào thành chém ngã đối phương. Bởi vậy, dụ địch đi ra ứng chiến mới là mục đích cuối cùng. Này là một phen chiến đâu tâm lý, cộng thêm quần chúng cổ động tham dự dư luận chiến. Mục đích cuối cùng, nếu đối phương thủy chung co đầu rút cổ trong mai rùa, vậy có thể phát động đa số quần chúng đến phỉ nhổ.

Chanh Hương Vị rất am hiểu mấy nguyên tắc này, trung quy trung củ không ngừng lên thế giới, một mực cưỡng bức địch nhân phải đi ra.

Mà tiểu cường đồng học mặc cho gió táp mưa sa vẫn theo phương châm lù lù bất động, ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục chế độc.

Nhất thời cục diện lâm vào bế tắc.

[Thế giới] Chanh Hương Vị: Mạch Thượng Sắc Vi, ta mặc trang bị cấp 110 chỉ triệu hồi một huyễn thú đánh với ngươi, ngươi còn không nguyện ý sao?

Rộng lượng như thế. Đưa tới một mảnh phụ họa.

Mạch Thượng Sắc Vi dùng hết giá trị tinh lực, cô vỗ vỗ mông đứng dậy, hướng ngoài thành đi đến.

Ngoài Ma thành đều là người. Trong đó có thể thấy được bộ phận bang chúng của Anh Túc Thứ Thanh, mặt khác chính là chúng cầm thú Tọa Yên Thiên Hạ.

Bạch Cốt, Bức Tranh Nguyền Rủa đã đánh xong hai trận. Xương Cốt hoàn bại. Vì thế đuổi theo Nguyền Rủa đấu trận thứ ba.

Nhất thời cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

[Thế giới] Trên Mặt Đất Có Hai Chiếc Giày: A a, đi ra đi ra......

Khán giả bị Bạch Cốt cùng Nguyền Rủa hấp dẫn tầm mắt thấy cô ra khỏi thành, lập tức tinh thần chấn hưng.

Quả nhiên, bát quái so với đấu võ vẫn có ý tứ hơn nha.

Chanh Hương Vị: Mạch Thượng Sắc Vi, quy tắc cô định.

Mạch Thượng Sắc Vi: Ra vẻ, ta tìm không thấy lý do đánh cùng ngươi.

Chanh Hương Vị: PK không cần lý do.

Ăn No Vẫn Cố Giết Người: ...... Xương Cốt, hình như vừa rồi là lời kịch của ngươi.

Bạch Cốt: Con bà nó, lại thua, Nguyền Rủa, lại đến......

Bức Tranh Nguyền Rủa: ......

Mạch Thượng Sắc Vi: Ta, hoàn hoàn toàn toàn không muốn đánh với cô.

Chanh Hương Vị: Cô sợ thua?

Mạch Thượng Sắc Vi: Xem như thế đi.

Chanh Hương Vị: Cô cho rằng mình lấy lý do như vậy thì ta sẽ bỏ qua sao? Ngay cả đường đường chính chính PK cũng không dám, chỉ biết làm cái loại mờ ám chân đạp hai thuyền.

Thiên Sơn Mộ Tuyết: Thỉnh chú ý cách dùng từ của cô.

Diên Vĩ: Vốn là như vậy. Câu tam đáp tứ, cô cảm thấy có người cướp cô dâu thì rất vinh dự sao? Ngây thơ.

Có người hát đệm.

Đóng Băng Ngàn Dặm: Lại để ta nghe thấy có người công kích, giết.

Nhất thời lặng im.

Mạch Thượng Sắc Vi: Cô tìm ta đánh nhau, là vì Đế Tu?

Chanh Hương Vị: Lại như thế nào?

"May mắn. Nếu là tình nhân của Thanh Quân đến đánh tới cửa, trận này ta không đánh không được." Dĩ Mạch cười nhẹ: "Nếu nhiều người vây xem như vậy, ta không ngại một lần nói rõ ràng. Trước đó cướp cô dâu ta cũng không cảm kích, về phần hắn vì sao mà đến, chỉ sợ phải đi hỏi bản thân hắn."

Cô nói tiếp: "Vốn ta không muốn nói ra sự thật, bất quá ta cũng không muốn mang trên lưng cái ác danh chân đạp hai thuyền. Ngươi hôm nay lên [Thế giới] nói lâu như vậy dụ ta đi ra, vì, đơn giản vì hai sự kiện. Thứ nhất, khiến cho Đế Tu chú ý. Thứ hai, chứng thực quan hệ của chúng ta. Hiện tại hai điểm ngươi đều làm được, mời trở về đi."

Tâm sự bỗng bị vạch trần, chanh cương trực đứng ở tại chỗ. Đã không có dũng khí chuyển hoán thị giác nhìn xem phía sau.

Mặc dù cô ta không có quay đầu, cũng biết, người nọ đã đến đây.

Thao Thiết màu đen nuốt vân phun vụ đứng lặng ở cách đó không xa, nhìn bọn họ nói chuyện.

Xác thực, Mạch Thượng Sắc Vi cuối cùng làm Thanh Quân tân nương, hơn nữa tựa hồ nghe nói Đế Tu kia một lần gióng trống khua chiêng thổ lộ là hắn đơn phương tình nguyện. Như vậy, bản thân tức cái gì?

Sau khi nghe được tin tức kia. Trong lòng thất vọng cùng khổ sở cứ như vậy dâng lên.

Muốn nhìn một chút nữ tử kia, muốn làm chút gì đó để cho lòng mình được cân bằng. Mới có thể tâm bình khí hòa nhận ra sự thật, hắn cuối cùng vẫn là không có đem mình đặt ở trong lòng.

"Nếu lúc ấy Thanh Quân thua, cô sẽ với đi ai?"

Cô ta rốt cục vẫn hỏi ra miệng, mang theo một tia ác ý oán độc.

Bức Tranh Nguyền Rủa: Chanh, loại giả thiết nhàm chán này không có ý nghĩa.

Hắn muốn nói với cô, câm mồm. Vấn đề như vậy rất đả thương người. Ngay tại thời điểm cô quát to muốn quyết đấu, Nguyền Rủa liền nói qua với cô: "Tôi khuyên cô không cần làm như vậy, bởi vì kết quả, người thua chỉ có thể là cô."

Nhưng là cô ta không cam lòng.

Thời điểm cô ta gặp được Tu, cứ như thế khăng khăng một mực thích hắn. Lâu như vậy. Lâu đến mức tất cả mọi người ở Anh Vũ châu đều biết cô t thích hắn. Trù bị vật tư, trang hoàng Thánh thành, bao gồm cướp cô dâu. Bọn họ đều gạt cô ta.

Như vậy, dựa vào cái gì chỉ có một mình cô ta đau lòng?

Mạch Thượng Sắc Vi: Bất luận Thanh Quân là thắng là thua, danh hiệu trên đầu ta cũng không biến đổi.

Cô lại trả lời kiên quyết như vậy.

Cái danh hiệu "Thanh Quân nương tử" sáng ngời có chút chói mắt.

Cô không tiếp nhận ngươi, cũng giống như ngươi không tiếp thụ ta. Nếu trong lòng đã có miệng vết thương, như vậy ngươi hãy cùng đau đớn với ta đi.

Mọi người ở đây đều chú ý thời điểm phát triển tình thế. Trong sân, Chanh Hương Vị phút chốc liên tiếp triệu hồi ra ba con huyễn thú, hướng về Mạch Thượng Sắc Vi đánh tới.

Nếu hôm nay không vì một lý do kích động. Như vậy cũng không thể biết được lòng hắn.

Mạch Thượng Sắc Vi, cô làm cho hắn đau lòng nha.

Triệu hồi ba con huyễn thú, tất cả đều là loại hình cao công thấp phòng. Đao quỷ, Hỏa diễm ma, Cự đường lang.

Dĩ Mạch không ngờ đến cô ta bỗng nhiên động thủ, hiện tại đã trúng một kích, nhanh chóng ẩn thân, lai phát hiện thanh máu không có gì biến hóa. Cô xem dây máu của mình bỗng nhiên dài ra, mỉm cười.

Hắn đến đây.

Phái dưới cửa Ma thành chính là nam tử tao nhã cưỡi bạch kỳ lân đang chăm chú đứng nhìn.

Ám Ảnh tốc độ cực nhanh. Cô tránh đi ba con huyễn thú, đến sát sau lưng Chanh Hương Vị. Đối với chức nghiệp Ám Ảnh mà nói, công kích vào góc chết của con mồi sẽ có thêm uy lực. Cô thả ra Lôi Thú cấp 114 hấp dẫn sự chú ý của ba con huyễn thú, một chiêu "Điệp ảnh tàn huyết" Đâm thẳng đối phương hậu tâm.

Trong 10 phút "Tương cứu trong lúc hoạn nạn", cô có nắm chắc đánh chết đối thủ.

Lúc này Chanh Hương Vị ngây người vì chiêu công kích vừa rồi rõ ràng đã đánh trúng nhưng lại không có hiệu quả. Rõ ràng ba huyễn thú đều đánh trúng, nhưng sao dây máu của cô ta lại chỉ giảm đi có một chút. Trình độ phòng ngự của cô ta lại cao đến mức này?

Chờ khi Chanh cô nương lấy lại tinh thần tái chiến, giữa sân lại có một người thuấn di đến.

Trong phút chốc hào quang lấp lánh, mặt đất rung rung cùng với bụi bay mù mịt.

Huyên náo mất đi khi mọi người vạn phần kinh ngạc, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.

Chanh Hương Vị dĩ nhiên ngã xuống đất.

Mà người giết cô ta, lại là Đế Tu.

Dĩ Mạch bị trận này loạn nhập làm mơ hồ, nhìn Bôn Lôi mãn cấp một thân khinh giáp đứng ở đằng xa, hỏi một câu.

"Ngươi...... Có phải giết sai người hay không?"

Mọi người hắc tuyến.

Thanh Quân như cũ đứng ở bên cửa thành, chưa động.

Xem ra Bức Tranh Nguyền Rủa nói đúng. Cuối cùng, thua, chính là cô ta mà thôi. Chanh Hương Vị quỳ rạp trên mặt đất cười ảm đạm: "Tu, nói như thế nào, ta cũng là bang chúng của ngươi, không phải sao?"

"Ta nhớ rõ ta đã nói. Đừng động vào cô ấy." Nam tử với đôi mắt xanh lam lạnh như hàn đàm.

"Ngươi không nhìn thấy câu trả lời vừa rồi của cô ta sao? Lựa chọn của cô ta, thủy chung không phải là ngươi!" Cô ta có chút bệnh tâm thần.

"Cho ngươi hai lời khuyên. Một, đừng tự cho mình thông minh. Hai, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta." Hắn nói xong, một đạo lam quang logout.

Vài giây sau, phó phố Chanh Hương Vị cũng biến mất vô tung.

Trong một gian nhà trọ cách đại học K không xa, Tuyên Tình một cước đá rơi xuống nguồn điện, nắm chặt tấm ảnh xé ra từng mảnh.

Trên những mảnh vụn rơi dưới sàn nhà có thể thấy được khuôn mặt của một người đàn ông đang ngồi chơi đàn dương cầm.

Cô ta chậm rãi ngồi phịch xuống đất, nói nhỏ: "Tô Viễn Ca, anh thà rằng đuổi theo một người con gái không đoái hoài đến mình cũng nhất định muốn từ bỏ em......"

"Viễn Ca, còn 10 phút đến phiên cậu biểu diễn." Nancy hấp tấp giúp hắn lấy đến cái chén: "Muốn uống nước hay không?"

Tô Viễn Ca không kiên nhẫn đóng laptop lại: "Cô đi nói cho lão già, từ hôm nay trở đi, phàm là hoạt động liên quan đến Tuyên Hòa điền sản, tôu nhất định không tham gia."

Nancy le lưỡi, xem ra Tuyên đại tiểu thư lại quấn quít lấy hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top