Chương 36: Cố gia và khiêu khích

Hiện menu
Thời điểm Tô Viễn Ca nhìn về phía bên này, Dĩ Mạch rõ ràng cảm giác được trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, tầm mắt của hắn dừng ở bên người cô, ánh sáng trong mắt từng chút từng chút mất đi, cuối cùng giống như bao phủ một lớp sương mù lạnh như băng giá.

Hà Tuyết cười giới thiệu: “Cố tổng, đây là Tô Viễn Ca của Thiên Duyệt giải trí.” Chuyển sang người đàn ông  bên cạnh: “Viễn ca, đây là Cố tổng của công ty tôi, rất tuấn tú đi.”

“Xác thực, rất tuấn tú.” Tô đại thiếu nhếch môi, thời điểm hắn cười như vậy, từ trên cao nhìn xuống luôn giống như một loại trào phúng: “May mắn tôi đã cơm nước xong, bằng không thật đúng là nuốt không trôi.”

Hắn vừa nói ra những lời này, Hà Tuyết dĩ nhiên thay đổi sắc mặt. Cô ta xấu hổ đứng ở tại chỗ, nghẹn họng nhìn trân trối.

Dĩ Mạch cũng rất là kinh ngạc, tuy nói tính cách Tô mỗ quỷ dị cô đã được kiến thức một phen, nhưng không nghĩ tới trong trường hợp này, thằng nhãi cư nhiên cũng không để cho người ta nửa phần mặt mũi. Trái lại một bên Lệnh Hồ Diêu, hắn lại giống như đã đoán trước được sẽ xảy ra chuyện này, bình tĩnh nhún nhún vai.

Cố Quân Thanh cười nhẹ đáp lại: “So với cậu, vận khí của tôi còn kém một chút, hiện tại quả thực không có thèm ăn.”

“Khuôn mặt của tôi cư nhiên có thể khiến cho Cố tổng nuốt không trôi, thật đúng là vinh hạnh.” Tô Viễn Ca nhíu mày cười, yêu dã dị thường. “Chỉ tiếc, khuôn mặt khiến người chán ghét này cũng có một phần công lao của Cố thị ngài nha.” Dứt lời đeo kính mắt lên, ngay cả Hà Tuyết bên người cũng không thèm nhìn, xoay người đi thẳng.

“Viễn Ca……” Hà mỹ nữ gọi một tiếng không thấy được đáp lại, đành phải xin lỗi với Cố Quân Thanh: “Thực xin lỗi……”

“Không có việc gì.” Hắn trầm mặc nhìn bóng dáng người kia, ngược lại nói với Hà Tuyết: “Nếu hắn còn gây chuyện, tiếp theo, tuyển nam nhân thích hợp.”

Hà Tuyết trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cúi đầu nói nhanh: “Tôi đã biết.” Liền vội vàng rời đi.

Lúc này, Dĩ Mạch bỗng nhiên nhớ tới bức ảnh chụp nghiêng trên tạp chí khi Tô Viễn Ca đánh đàn dương cầm, lập tức ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, trong đầu điện quang hỏa thạch hợp thành một ý nghĩ. Cô đang muốn mở miệng, đã thấy Hồ Ly đem ngón giữa đặt ở trên môi làm bộ ‘suỵt’, vì thế đành đem câu nói kia nuốt trở về.

Đã thấy Cố Quân Thanh bất đắc dĩ cười khẽ: “Điều này cũng đã không còn là bí mật, em đoán đúng, hắn là em trai của tôi.”

Chuyện xưa của Cố gia kỳ thật không coi là phấn khích.

Bố của Cố Quân Thanh là Tổng Giám đốc của Bất Lạc Viêm Dương - Cố Cửu Thành, trong giới thương nhân nổi tiếng là người nghiêm cẩn rất biết nắm bắt thời cơ. Cố Cửu Thành hai mươi tám tuổi từ trong tay cha tiếp quản đại bộ phận quyền hành Cố thị, cũng đem Bất Lạc Viêm Dương tạo thành đế quốc truyền thông nổi tiếng. Khi ba mươi hai tuổi, vợ của hắn Đỗ Mĩ Gia mang thai, thành công sinh được một đứa bé trai anh tuấn, gọi là Cố Tĩnh Hàn.

Lần sinh đó hữu kinh vô hiểm, nhưng bác sĩ báo cho cô ấy, thân thể của cô ấy tuyệt không thích hợp lại mang thai lần nữa.

Đối với Cố Cửu Thành tuổi trẻ mà nói, một gia đình hạnh phúc, một đứa con đáng yêu, một phần bồng bột phát triển sự nghiệp, này hết thảy gần như hoàn mỹ.

Nhưng bầu trời chẳng thể không nổi gió, khi Cố Tĩnh Hàn ba tuổi sốt liên miên không hạ, bị chẩn đoán vì trái tim suy kiệt.

Đỗ Mĩ Gia ngăn trở các loại dụng cụ cùng tiên kỹ thuật tiến sắp được dùng trên người đứa nhỏ đáng thương.

Cô ấy nói, nếu đứa nhỏ này có thể rời bỏ cô ấy bất cứ lúc nào, như vậy trước khi nó rời đi, là người mẹ, cô ấy không muốn để cho nó chịu thêm nhiều đau khổ.

Đứa bé trai có khả năng ngủ không tỉnh lại này đã dành hết nhiệt tình của người ta mẹ. Mỗi ngày, cô ấy dốc lòng chiếu cố chu đáo, không nghĩ đến gì khác. Có lẽ thần cảm động cho người mẹ kiên trì. Đứa nhỏ cư nhiên sống sót như kỳ tích, hơn nữa từng ngày từng ngày ổn định trưởng thành

Trong đoạn thời gian này, Đỗ Mĩ Gia phát hiện cha mẹ chồng sống chung nhà tựa hồ đặc biệt vui vẻ, mà trong khóe mắt người chồng của mình cũng hiện lên ý cười ôn hòa. Lúc đó cô chỉ nghĩ bọn họ vì đứa trẻ khỏe lên mà vui mừng. Cho đến ngày đứa nhỏ Cố Tĩnh Hàn khờ dại chạy đến trước mặt cô hỏi: “Mẹ, bà nội nói con sẽ có một em trai, có phải sự thật hay không?” Cô đột nhiên nhìn về phía Cố Cửu Thành bên cạnh, đón nhận ánh mắt xin lỗi cùng trốn tránh của hắn.

Hắn nói, thực xin lỗi, anh phải có một đứa nhỏ khỏe mạnh để kế thừa sự nghiệp.

Hắn nói, vì cha mẹ tuổi già, anh không thể không làm như vậy.

Hắn nói, anh thề, anh cùng nàng không có cảm tình. Anh cho cô ta tiền, cô ta sinh cho anh một đứa nhỏ. Chỉ là như vậy thôi.

Hắn nói, đứa nhỏ kia trên danh nghĩa sẽ là con của em, từ khi nó bắt đầu sinh ra sẽ gọi em là “Mẹ”.

Hắn nói, anh không muốn gạt em, nhưng anh không muốn làm tổn thương em.

Hắn nói, Mĩ Gia, anh thật sự, rất yêu em.

Nói đến đây, người đàn ông cực ít biểu lộ cảm tình giờ nói bằng giọng nghẹn ngào.

Thiên toàn địa chuyển.

Đỗ Mĩ Gia gắt gao nắm chặt tay vịn sô pha, giống như một khi cô buông tay, sẽ giống như vải trên sô pha bị xé rách.

Sau một lúc lâu, cô cúi đầu nói, nếu anh thật sự muốn một đứa nhỏ khỏe mạnh……

Cô bỗng nhiên ngẩng mặt mỉm cười, một giọt nước mắt lớn theo khóe mắt chảy xuống. Cố Cửu Thành chưa bao giờ gặp qua thần sắc của vợ như vậy, hắn có chút kích động nắm tay cô, một mảnh lạnh lẽo.

Cô nói, tôi không thể tha thứ anh. Chúng ta tách ra một đoạn thời gian, Tĩnh Hàn giao cho anh chiếu cố. Trong khoảng thời gian này, tôi và anh đừng nên liên hệ, tôi muốn một mình, im lặng, trong một thời gian. Đây là yêu cầu duy nhất trong từng ấy năm tôi đi theo anh.

Dưới sự kiên trì của cô, Cố Cửu Thành gật đầu đồng ý.

Cô rời đi trong một buổi sáng sương mù mờ mịt, cũng không có kinh động hai vị lão nhân.

Về sau điều tra ra, mấy ngày đó cô đi mua vé bay sang Los Angeles, tiếp theo, hoàn toàn không có tin tức. Cô giống như đã bốc hơi giữa nhân gian không còn dấu vết, ngay đến bạn tốt của cô cũng không hề biết tin tức.

Cố Cửu Thành cho đến ngày nay vẫn nhớ rõ biểu tình của cô lúc đó, muốn nói lại thôi. Cô cười rất đạm bạc, nói.

Cửu Thành, xin anh nhất định phải chiếu cố Tĩnh Hàn thật tốt.

Khi đó, hắn cũng không biết, đúng là xa nhau.

Tám tháng sau, một nữ tử mặc quần áo màu đen, đeo kính râm xuất hiện ở bệnh viện Mary trong thành phố H. Cô ta đem đưa trẻ sơ sinh còn đang say ngủ trong tay đưa cho người đang đợi ngoài phòng sinh, vẻ mặt Cố Cửu Thành kinh ngạc.

Trên cổ đứa nhỏ là nhẫn cưới Đỗ Mỹ Gia đeo trên tay khi kết hôn.

“Nó là con trai của anh, Mĩ Gia đặt tên cho nó là Cố Quân Thanh.” Trên đôi môi đỏ của cô ta hiện ra một nụ cười châm chọc: “Đương nhiên, nếu anh có điều hoài nghi, có thể đi xét nghiệm ADN. Trong tã lót ghi địa chỉ hiện tại của Mỹ Gia, anh có thể đi gặp cô ấy.” Nói xong, cô ta xoay người rời đi.

Cố Cửu Thành tâm lý bất an càng lúc càng lớn, hắn run rẩy lấy ra mảnh giấy trong tã lót của đứa nhỏ.

Mặt trên viết một hàng chữ.

“Virginia Châu Thánh An, mộ phần 73 khu 034”

Trước mắt hắn nhất thời tối đen, lùi lại hai bước.

Lúc này, bác sĩ ôm một đứa trẻ sơ sinh cách một lớp thủy tinh hướng người bố ở phía ngoài chào hỏi.

Hắn ngẩng đầu nhìn đứa trẻ sơ sinh đang gào khóc trong tay bác sĩ, lại cúi đầu nhìn đứa nhỏ im lặng ngủ say trên khuỷu tay, xoay người rời đi.

Một tháng sau, dưới sự an bài của Cố thị trưởng bối, sản tử Tô Ngưng lấy thân phận bảo mẫu tiến vào Cố gia. Mà đứa nhỏ cô sinh ra lại thủy chung chưa từng mang họ Cố.

Lấy lực ảnh hưởng của Cố thị ở giới truyền thông, chuyện này bị hoàn toàn phong bế. Người biết nội tình cũng nói năng thận trọng.

Tám năm sau, khi Cố lão thái gia mất, mẹ con Tô thị rời khỏi Cố gia.

Cố Cửu Thành thủy chung không có tái hôn. Hắn luôn nhớ lại lại câu nói Đỗ Mỹ Gia bỏ dở ngày đó.

“Nếu anh thật sự muốn một đứa nhỏ khỏe mạnh, như vậy, tôi nguyện ý, lại sinh cho anh một đứa.”

Cô biết rõ bản thân không thể sinh thêm, vậy mà vẫn kiên trì.

Điều này cần bao nhiêu dũng khí?

Một người phụ nữ cả đời ôn hòa, dùng phương thức này ở hắn trong lòng nhẹ nhàng rạch ra một miệng vết thương.

Mà miệng vết thương này chính là đứa nhỏ mỗi lần hắn gọi “Cố Quân Thanh”, giống như một lần nữa bị xé mở, đau đến run sợ.

Cho nên hắn không bao giờ có thể đi nhận đứa nhỏ của Tô Ngưng. Mặc dù hắn biết rõ ràng nó vô tội.

Đứa nhỏ của Tô Ngưng, đó là Tô Viễn Ca.

Hắn cúi đầu nghiêng mặt, của hắn biểu tình, cùng Cố Quân Thanh có vài phần tương tự. Cho nên lúc Dĩ Mạch thấy hình ảnh trên cuốn tạp chí kia đã cảm giác có vài phần quen thuộc.

Anh em.

Hai chữ này, đối với hai người kia mà nói, đều là một loại xưng hô rất châm chọc.

Dĩ Mạch nhớ lại bức ảnh chụp để ở đầu giường trong phòng ngủ của Cố Quân Thanh.

Ba thiếu niên mỉm cười dưới ánh mặt trời, còn có người phụ nữ xinh đẹp đứng phía sau.

Kia hẳn là lúc ba người Cố Tĩnh Hàn, Cố Quân Thanh cùng Tô Viễn Calusc  hòa hợp ở chung, hơn nữa còn có Tô Ngưng.

Dù sao bọn họ cũng từng ở chung tám năm.

Sau khi ăn xong, Hồ Ly xung phong nhận việc đưa Dĩ Mạch trở về trường học. Nhờ vào lượng rượu đỏ Volvo c70 mà Hồ Ly kia uống, cô nghe được đầy đủ câu chuyện.

“Thời điểm tám tuổi, là Cố Cửu Thành bắt buộc bọn họ chuyển đi ra sao?” Cô hỏi.

“Dù sao lúc Đỗ Mĩ Gia qua đời, Cố Tĩnh Hàn đã năm tuổi. Hắn một mực tìm hiểu, nên sự thật cuối cùng cũng phơi bày. Quân Thanh cảm thấy cái chết của mẹ đẻ của hắn cùng Tô Ngưng có quan hệ rất lớn, thậm chí còn liên quan không ít. Mà Tô Viễn Ca sau khi biết chân tướng sự việc cảm thấy Cố gia đã phụ mẹ của hắn. Quan hệ như vậy chuyển biến xấu. Cố Cửu Thành trong một lần khắc khẩu đã tát Tô Ngưng một cái, sau đó Tô Ngưng kia mang theo hắn rời đi.” Hồ Ly đáp.

Cô nhíu mày: “Sau đó hai người đó gặp lại thế nào?”

“Trên cơ bản đều là lẩn tránh nhau, có chạm mặt cũng làm như không biết. Xung đột giống như hôm nay rất ít.” Hồ Ly xoa xoa đầu của cô, cười: “Đừng nghĩ nữa. Mâu thuẫn giữa bọn họ đã tồn tại rất lâu, bất quá anh thật sự rất kinh ngạc, em cư nhiên quen tiểu tử họ Tô kia.”

“Chỉ do ngẫu nhiên.” Cô nhớ đến tình cảnh đua xe bạt mạng tối hôm trước, cả người toát mồ hôi lạnh.

“Tiểu tử kia có thể sống đến ngày hôm nay, cũng không đơn giản. Nấm, em phải cách hắn xa một chút.” Hồ Ly đại thẩm dặn.

“Muốn gặp ngôi sao cũng phải có cơ hội, em chỉ là tiểu thị dân.” Dĩ Mạch xem thường.

“Đến rồi, tiểu Nấm, em không goodbye kiss với anh sao?” Hồ Ly híp mắt lộ ra một hàng răng trắng, cười đến rất đáng đánh đòn.

“Kiss cái đầu anh.” Hung hăng gõ đầu của hắn, cô nhanh chóng trốn chạy, vừa chạy vừa vẫy tay.

“Vong ân phụ nghĩa……” Hồ Ly vô tội vừa lái xe vừa vuốt vuốt tóc, đưa tới một đám nữ sinh đứng ở xa xa vây xem.

Chạy về phòng ngủ, Dĩ Mạch vừa lên trò chơi đã thấy [Thế giới] nhảy ra một hàng chữ.

[Thế giới] Chanh Hương Vị: Mạch Thượng Sắc Vi, mọi người đều trên dưới cấp 115, có đảm lượng đến so tài một trận.

Tận lực bồi tiếp kênh thế giới hỗn loạn.

[Thế giới] Cô Hồn Dã Quỷ: Hãn, đầu năm nay, cô nương đều mạnh như vậy……

[Thế giới] Người Thích Yên Tĩnh: Chanh mm, đem cái gì Sắc Vi đánh chết.

[Thế giới] Hoàng Hôn Đậu Đậu: A, con chuột rốt cục dám đi lên mặt mày rạng rỡ.

[Thế giới] Hoàng Hôn Nữu Nữu: Nam nhân của cô ta không có ở đây, cô ta cũng không dám nhận chiến thư của người ta. Ngay cả tiền vốn lẳng lơ cũng không có.

[Thế giới] Lười Dương Dương: Hoàng Hôn lại bắt đầu rống to.

[Thế giới] Bạch Nguyệt Quang: Hoàng Hôn ai lại jjyy một câu, lão nương gặp một lần giết một lần.

Lời nói của cầm thú tỷ tỷ đã chính thức đập tan đám mượn gió bẻ măng đó.

Dĩ Mạch còn chưa nắm rõ tình huống, mọi người trong bang phái đã bắt đầu ngươi một lời ta một lời nói về vấn đề này.

[Bang phái] Phật Di Lặc: Sắc Vi đừng để ý cô ta. Muội mới 114, cô ta đã 119. Còn cái gì trên dưới 115.

[Bang phái] Cực Độ Hoàn Mỹ: Chanh Hương Vị, cấp 119, Linh Vũ. Lệ thuộc Anh Túc Thứ Thanh. Nghe đồn là tình nhân Đế Tu.

[Bang phái] Thiên Sơn Mộ Tuyết: Ừ, xem ra là ghen tị. Trách không được kêu Chanh Hương Vị, dấm chua thôi ~ Sắc Vi không cần để ý nó ~

[Bang phái] Ăn No Vẫn Cố Mua Nước Tương: Cùng cô ta đánh, dù sao muội mới cấp 114, thua cũng không dọa người.

[Bang phái] Bạch Nguyệt Quang: Đánh cái đầu ngươi, Ám Ảnh 114 cùng Linh Vũ 119 có thể so sánh sao? Ám Ảnh kỹ năng công kích cao đều là sau cấp 140, Linh Vũ so với Ám Ảnh máu nhiều, hơn nữa nàng có thể triệu hồi linh thú. Sắc Vi tiểu thân thể, đi lên tương đương chịu chết.

[Bang phái] Ăn No Vẫn Cố Giết Người: Nhưng Linh Vũ không thể mang chiến sủng, Sắc Vi còn có hy vọng.

[Bang phái] Mộng Hồi Lâu Lan: Loại tỷ thí này thực không có ý nghĩa, nàng thua lần này, lần sau gọi người đến trợ giúp.

Hiện tại Dĩ Mạch đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra.

Nói đơn giản, đại khái có khả năng, có lẽ là người thích Đế Tu tìm đến cô trả thù đây……

[Thế giới] Lam Sắc Yêu Cơ: Hoàng hôn không phải về đến Huyễn Thế sao, nếu thích gây chuyện không bằng kêu bang chủ của các ngươi đối đầu trực tiếp với Tọa Yên Thiên Hạ, như vậy mới đánh xem.

[Thế giới] Hoàn trư cách cách: Oa, bang chiến!

[Thế giới] Gió Thổi PP Lạnh: Phóng viên đến đây, ai với ai đánh?

[Thế giới] Đóng Băng Ngàn Dặm: Chanh muốn một mình đấu là chuyện của Chanh, xin những người không liên quan chớ có lên tiếng.

[Thế giới] Bức Tranh Nguyền Rủa: Anh Túc Thứ Thanh thanh minh, Chanh Hương Vị khiêu chiến là hành vi cá nhân, cùng bang phái không quan hệ.

[Thế giới] Chanh Hương Vị: Mạch Thượng Sắc Vi, nếu login, đến đánh một hồi. Ta nghĩ nhìn xem có thể làm cho Đế Tu hưng sư động chúng cướp cô dâu là loại người nào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top