Chương 32: Hắt nước và điện thoại
"Chúng ta…… Không phải cố ý nhìn lén, ách…… là muốn tới kí tên.” Lí Thiến luôn luôn mạnh mẽ vậy mà đầu lưỡi líu lại.
“Nga? Vậy thực bất hạnh, là tôi cố ý hắt nước.” Hắn khoanh tay ôm ở trước ngực, ung dung nhìn hai người.
Dĩ Mạch bị hắt nước nhíu mày. Cái tên có tính cách cùng vẻ ngoài kém xa hàng vạn dặm này thực sự làm cho cô nổi giận lôi đình. Đừng nhìn cô ngày thường giống như một con nhóc uể oai chỉ biết dựa vào người khác, trong lúc này lòng tự trọng đột nhiên bạo phát.
“Tô tiên sinh.” Dĩ Mạch dùng một tay chống lên ban công nhảy vào phía trong, hướng tới người đàn ông khuôn mặt lạnh như băng nói: “Bạn học của tôi vì muốn tới nơi này xin chữ ký của ngươi mà bị thương ở tay. Có lẽ hành vi nghe lén của chúng ta làm cho ngươi bất mãn, nhưng kia quả thật là ngẫu nhiên. Ngài không thể nhượng bộ một chút sao?”
“Không.” Hắn cư nhiên ngay cả lý do cũng không cấp, vạn phần cự tuyệt.
Dĩ Mạch thầm hô một hơi, trấn an tâm tình luống cuống, giương mắt nói: “May mắn anh nói không. Theo ý tôu, để cho một kẻ thiếu bình tĩnh như anh ký tên chắc chắn sẽ làm hư trang giấy trắng.”
Nói xong cô lôi kéo Lí Thiến cũng vừa từ cửa sổ nhảy vào đi nhanh ra ngoài.
Trùng hợp lúc này vang lên tiếng đập cửa, nữ trợ lý dung mạo trẻ trung chậm rãi đi vào, thấy Dĩ Mạch ướt sũng cùng Lí Thiến đang ôm cánh tay thì hoảng sợ.
“Cô, các cô……” Cô trợ lý trừng trừng nhìn hai cô đánh giá.
“Chuyện gì?” Thanh âm mệt mỏi vang lên ở phía sau hai cô.
Trợ lý giống bị con mèo bị giẫm phải đuôi từ trong sương mù hoàn toàn tỉnh lại, cẩn thận cười làm lành “Viễn Ca, vừa rồi Tuyên tiểu thư nói thân thể không khoẻ, bảo chúng ta dời tiết mục về phía sau……”
Vô thanh vô tức, một khác chén nước hắt về phía trợ lý. Lớp trang điểm trên mặt nang theo nước trôi đi, để lộ ra vết đen trên gò má. Tựa hồ biết sẽ có kết quả như vậy, cô không có kinh ngạc cùng thần sắc oán thán, chỉ lấy khăn tay trong túi ra lau sạch nước.
“Chìa khóa xe.” Hắn đứng trước mặt nữ trợ lý chìa tay.
“Viễn Ca!…… Cậu không thể đi, lão bản đã dặn qua…… Lần này……” Chân tay cô trợ lý luống cuống cầu xin.
“Trong năm giây phải giao chìa khóa cho tôi, nếu không, khai trừ. Năm.” Hắn nghiêm mặt.
“Viễn Ca, cậu hãy nghe tôi nói……”
“Bốn.”
“Cậu không thể đi……”
“Ba.”
“Như vậy là vi phạm……”
“Hai.”
“Bên Tuyên Hòa điền sản kia không có cách xử lý……”
“Một.”
Trợ lý nhận mệnh đem chìa khóa đặt ở bàn tay hắn. Hắn kéo cái áo len vắt sau lưng ghế, đem mũ kéo, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.
“Tôi đi trước, tiếp theo giao cho cô, cô hẳn rất giỏi về vấn đề xử lý hậu quả, Nancy.”
“Nga đúng rồi, gặp lại sau, các tiểu thư rình coi cuồng.” Hắn khẽ cười một tiếng, nhảy ra cửa sổ.
Thực bất hạnh, đó chính là nơi Dĩ Mạch và Lý Thiến vừa đi vào.
Trong tiềm thức của hắn, nếu các cô có thể theo đường này tiến vào, hắn tự nhiên cũng có thể theo đường này đi ra ngoài.
Vì thế, Tô soái ca rất kinh ngạc nhìn đống phế liệu chồng chất chặn đường đi trước mắt.
Hắn mặt nhăn mày nhíu, xoay người nhảy vào trong cửa sổ, lại phát hiện cửa sổ đã bị người ở trong khóa lại.
Ngón tay giữ chặt cửa kính, Dĩ Mạch đứng ở cửa sổ nhíu mày bình tĩnh nhìn hắn.
Cách tấm thủy tinh đối chọi gay gắt.
Một bên, Lí Thiến cùng trợ lý Nancy đầu đầy mồ hôi lạnh.
An Dĩ Mạch là cô gái quật cường. Đây là nhận xét của Lý Thiến dành cho cô. Cô chấp nhất cùng tư thái kiên trì thường xuyên xuất hiện ở thời điểm phẫn nộ. Hiện nay, rất rõ ràng, cô đang nổi giận.
Nancy là người kiên trì lâu nhất trong số các trợ lý nhiều như đèn kéo quân bên cạnh Tô Viễn Ca, cô ta đi theo hắn đã muốn hơn nửa năm. Trong mắt cô ta, Tô Viễn Ca giống như một đứa trẻ bị dạy hư. Bốc đồng, vô lý, kiêu ngạo, nhưng đồng thời lại là đem tình cảm chân thật của mình che giấu thật sâu. Đại đa số thời điểm hắn luôn im lặng, khuôn mặt lạnh như băng. Nhưng giờ phút này, ngoài cửa kính hắn đang nhíu mày, phản ứng này làm cho cô ta toát mồ hôi. Hắn, cũng đang nổi giận.
Hắn híp lại đôi mắt, nhìn về phía cô, giống như một con rắn nhìn thấy đồ ăn. Trong óc Dĩ Mạch bỗng nhiên hiện lên sự so sánh rối rắm này, cả người rất không thoải mái.
“Cái kia……” Trước lên tiếng là Nancy, cô ta vỗ vỗ Dĩ Mạch bả vai nói, “Vị đồng học này, ách, bên ngoài rất lạnh. Hắn đứng lâu sẽ cảm lạnh.”
“Sẽ không. Tôi vừa bị hắt nước lại đứng bên ngoài một lúc, không tính quá lạnh.” Cô ngoảnh mặt làm ngơ.
“…… Hắn cần chuẩn bị tiết mục, để hắn vào đi.” Nancy lại liếc mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng đứng ngoài cửa, khi nói chuyện quay lưng lại với hắn, lưng giống như bị gai đâm.
“Không phải mới nói tiết mục chậm lại sao? Hơn nữa để hắn tiến vào hắn sẽ chạy, như vầy xem ra an toàn hơn.” Dĩ Mạch mỉm cười.
Kỳ thật tôi cũng không muốn để hắn tiến vào a…… Nancy nội tâm đối với cô gái dũng cảm này vạn phần kính nể. Nhưng là……
Nếu không để hắn tiến vào tôi sẽ chết rất thảm nha…… Nancy khóc không ra nước mắt, cảm giác ánh mắt lạnh như băng kia xuyên qua cửa kính đâm thẳng vào lưng mình. “Đồng học, vô luận như thế nào, ngươi vẫn đem cửa sổ mở ra trước……”
Di động bỗng nhiên rung, Nancy nhanh chóng tiếp.
Bên trong truyền đến tiếng nam nhân kia gầm nhẹ: “Mau chóng mở cửa sổ. Gọi bảo vệ tiến vào, đem hai nha đầu không biết từ đâu đến kia tống cổ ra ngoài!”
Quả nhiên, bạo phát……
“Đồng học, nếu cô không buông tay tôi sẽ bị……” Nancy vẻ mặt xót thương nhìn cô.
“……” Dĩ Mạch hoàn toàn chịu không nổi ánh mắt điềm đạm đáng yêu này, giống như bị giật điện buông tay ra.
Lí Thiến xem đúng thời cơ lôi kéo cô chạy ra ngoài, xuyên qua hành lang, trước ánh mắt kinh ngạc của bảo an cùng nữ sinh vây xem chạy như điên.
Hai người thở hổn hển tiến vào buồng vệ sinh, hai mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy việc vượt quá sức tưởng tượng. Dĩ Mạch nhìn Lí Thiến không biết nên khóc hay nên cười, Lí Thiến nhìn cô ướt sũng, lại nhớ tới tư thế nhảy tiêu sái cùng bộ dạng bị nhốt ngoài cửa sổ tiến thối lưỡng nan của Tô đại soái ca, rốt cục nhịn không được cười to ra tiếng.
“Hiện tại mình mới phát hiện, cá nhân sùng bái hại chết người nha.” Lí Thiến tổng kết.
“Đứa ngốc, tay cậu còn đau không?”
“Đau.”
“Vừa rồi không phải nói không đau sao?”
“Nhìn thấy soái ca nhất thời quên đau.”
“……” Mình thật muốn đá bay cậu. Đây là tiếng lòng Dĩ Mạch.
Cùng Lí Thiến đi phòng y tế bao băng gạc, hai người mới trở lại sân thể dục xem tiết mục.
Nguyên Viên cùng Đường Tiểu Âm một chút thầm oán là không thiếu được.
“Hắt xì……” Ngồi ở thính phòng, Dĩ Mạch cái mũi ngứa.
“Cảm lạnh?” Lí Thiến có chút lo lắng.
“Đại khái là thế.” Rùng mình một cái, cô xoa xoa cái mũi, oán thầm. Có lẽ cái tên nam nhân biến thái kia đang mắng sau lưng mình……
Tiết mục trong danh sách bị điều chỉnh, tiết mục của Tuyên Tình và Tô Viễn Ca được đặt cuối cùng. Vì thế, thời điểm lễ hội sắp kết thúc, trong sân thể dục không còn chỗ ngồi tràn đầy tình cảm xúc động của quần chúng.
“Tiếp theo là bài hát tên [huỳnh hỏa], do vương tử giới ca hát Tô Viễn Ca sáng tác. Hôm nay anh cũng có mặt trong hội trường của sinh viên hệ nghệ thuật chúng ta……”
Tiếng vỗ tay cùng gào thét hoàn toàn át mất lời giới thiệu của MC, trong nháy mắt khi Tô Viễn Ca nắm tay Tuyên Tình xuất hiện, sinh viên vui mừng vẫy gậy phát sáng nhảy lên tại chỗ , hoàn toàn đem dáng vẻ rụt rè vứt ra sau đầu. Trường hợp một lần mất đi khống chế.
Dưới ánh đèn là Tô Viễn Ca hoàn mỹ. Dung nhan tuấn mỹ. Dáng người thẳng tắp, tao nhã cúi đầu. Giơ tay nhấc chân cũng đủ để làm người ta điên cuồng.
Nguyên Viên kinh ngạc nhìn Lí Thiến vẫn duy trì tư thế tổng thống phu nhân ngồi ngay ngắn trên máy bay, thầm nghĩ: Nha đầu kia trúng tà gì, thời điểm chạy đi xin chữ ký còn hoa chân múa tay vui sướng, hiện tại như thế nào một chút kích tình cũng không có?
Thời điểm Tô Viễn Ca ngồi trước đàn dương cầm gõ phím, hội trường dần dần an tĩnh lại.
Giọng hát Tuyên Tình thực ôn nhu, hoàn toàn thể hiện được nỗi đau thương trong bài hát này.
Hình ảnh trong cơn mộng.
Anh mỉm cười hôn lên mặt em.
Khi tỉnh mộng lưu luyến.
Sao không ở lâu một khắc bên em.
Tình yêu tựa như đom đóm.
Biến mất ở giữa đêm hè.
Thời điểm điệp khúc lần thứ hai lặp lại, tiếng đàn Tô Viễn Ca i bỗng nhiên chậm lại. Tuyên Tình có chút không biết làm sao đứng ngây tại chỗ, đã thấy ngón tay thon dài của hắn ở trên mặt đàn dao động, tấu lên một giai điệu chưa bao giờ nghe thấy. Giai điệu này cùng [huỳnh hỏa] mang phong cách tương tự, nhưng có biến hóa đa dạng.
Thong thả, ưu thương, lại rung động lòng người.
Hắn đưa mặt lại gần phone, cất tiếng ca vang.
Tình yêu tựa như con đom đóm.
Anh đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh của em ngày càng xa.
Cho đến cuối cùng, mờ dần khỏi tầm mắt của anh.
Không thể giữ lại trái tim em.
Quyến luyến đôi mắt em.
Tình yêu này giống như đom đóm.
Nguyên lai anh bại, bởi vì thời gian.
Một khúc kết thúc. Vỗ tay sấm dậy.
Bảo an gian nan ngăn cản đám người từ bốn phương tám hướng nhảy chồm lên sân khấu. Trợ lý cùng bảo vệ dẫn Tô Viễn Ca vội vàng chạy thoát theo lối cửa sau.
Dĩ Mạch từ trong sân thể dục đông người chui ra, chung quanh tìm kiếm ba người chẳng biết đi đâu.
Rất không có thiên lý. Cô căm giận. Người như thế có gì đáng để sùng bái ?
Tuy trong lòng cô miệt thị, lại không có can đảm hô lên thành tiếng. Nếu không cô sẽ bị các nữ sinh cuồng nhiệt đạp thành bùn dưới chân.
Dưới tình huống như vậy tìm người không khác gì mò kim đáy bể. Dĩ Mạch sờ di động tính gọi điện thoại, lại phát hiện thứ vốn ở trong túi quần đã không cánh mà bay.
Trước khi đến đại học K rõ ràng vẫn còn. Cô lo âu nhớ lại.
Như vậy, là lúc nhảy vào cửa sổ…… Cô tựa hồ nghe thấy tiếng vật rơi xuống đất rất nhỏ, nhưng tình cảnh lúc ấy, bản thân cũng không có nghĩ nhiều……
Dĩ Mạch xoay người hướng sân vận động chạy tới.
“Tại sao anh đột nhiên biến điệu?” Tuyên Tình đi theo phía sau Tô Viễn Ca chất vấn.
“Tôi vui.” Hắn nắm áo của người lái xe trẻ tuổi, đem hắn đang ở vị trí lái xe đẩy ra sau, tiếp đó chính mình ngồi vào, đối Tuyên Tình phía sau Nancy nói:
“Tôi đi ra ngoài hóng gió.” Nói xong, một cước chân ga rời đi. Từ đầu tới cuối không thèm liếc nhìn Tuyên đại tiểu thư một cái, làm cô ta tức đến mức dậm chân.
An đồng học lần tìm điện thoại không thấy lại cùng Nancy đang thu thập vật phẩm vừa vặn gặp nhau.
“Trợ lý tỷ tỷ, chị có nhìn thấy một cái di động nxxx7 màu đỏ hay không?” Cô hoang mang rối loạn hỏi.
“A? Hình như tôi thấy…… Viễn Ca ở bên cửa sổ nhặt lên một thứ màu đỏ…… Chẳng lẽ là điện thoại của cô?” Nàng hỏi lại.
“Hắn…… Cầm đi?”
“Ừ……” Ánh mắt vô cùng đồng tình.
Dĩ Mạch phát điên. Tuy không trông cậy tên kia có thể vật quy nguyên chủ, hắn như thế nào lại chiếm đoạt của mình?
Tiện nam bt chết tiệt!
“Có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không?” Cô không còn cách nào khác. “Tôi phải lấy điện thoại trở về.”
Nancy nhấn số của Tô Viễn Ca, nhanh chóng đưa cho Dĩ Mạch, dặn dò: “Trong 10 giây phải nhanh chóng nói rõ chuyện của cô. Bằng không anh ta treo điện thoại thì tôi cũng hết cách~”
Dĩ Mạch hít một hơi sâu, chờ điện thoại bên kia truyền đến một câu: “Nancy, cô muốn bị sa thải đúng không?” Đồng thời, cô khí thế mười phần rống ra một câu: “Tô Viễn Ca, trả điện thoại lại cho ta!”
Khí thế ngất trời.
“Cuồng rình coi?” Đối phương hiển nhiên cũng bị âm sắc hùng tráng làm cho chấn động, nửa ngày mới hỏi.
“Anh mới là cuồng rình coi, cả nhà anh đều là cuồng rình coi.” Cô thuận miệng nói ra, liếc sang bên cạnh, thấy Nancy mặt xám như tro, nhất thời ủ rũ: “Ách…… Cái kia, đó là điện thoại của tôi……”
“Nếu muốn, đến đường Thanh Đằng, tôi chờ cô tại đó. 10 phút.” Nói xong, đối phương treo điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top