Chương 24: Cố nhân cùng tài trợ

Người đàn ông đó tên là Hứa Thú. Nói đến lai lịch của hắn không thể không nhắc tới Tống Úc Bạch. Hắn so với Dĩ Mạch cùng Tiểu Âm lớn hơn hai tuổi, được công nhận là một tên sát gái có tiếng. Năm đó Tống Úc Bạch dùng rất nhiều cách đa dạng theo đuổi An Dĩ Mạch, không ít cách trong đó đều xuất phát từ tay Hứa Thú.

Dựa theo lời những sinh viên trong trường, Hứa Thú cũng coi như một truyền thuyết của đại học C. Khi hắn học năm thứ ba đã bắt đầu ra ngoài phát triển sự nghiệp, cùng người khác chung tiền xây dựng công ty, thời điểm làm cho công ty liên doanh trùng hợp quen Tống Úc Bạch, cũng giúp cho hắn theo đuổi Dĩ Mạch. Vì thế hai người cũng không nói toạc, thường mời hắn ăn cơm, nhân tiện kêu Đường Tiểu Âm cả ngày không có việc gì.

Ước chừng là Hứa Thú cứng cỏi đả động nha đầu này, lại yên lặng kết thành một đôi.

Sau bản thiết kế của Hứa Thú được phó tổng của Bất Lạc Viêm Dương nhìn trúng, triệu đến tổng công ty làm thiết kế sư. Tống Úc Bạch tiến vào Bất Lạc Viêm Dương cũng có một phần công lao của hắn. Tới lúc Tống – An đường ai nấy đi, Dĩ Mạch vì không muốn làm ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ, dặn Tiểu Âm ở trước mặt Hứa Thú không cần nhắc đến việc của mình và Tống Úc Bạch.

Đường Tiểu Âm tính tình ôn nhu, ngày thường quy củ, trong trường rất hiền hoà. Ở chung với bọn họ rất lâu mới có được chút khí chất phóng khoáng, nhưng vừa ra khỏi cửa phòng ngủ là lập tức tiêu tan. Lần này bỗng nhiên sinh ra biến cố bực này, làm cho Dĩ Mạch cũng có chút trở tay không kịp.

Hai người một đêm khó ngủ.

Sáng sớm, Dĩ Mạch liền lôi kéo cô bạn đi thẳng đến bệnh viện kiểm tra. Cô xem kết quả báo cáo: “Mang thai hai tháng” Nghĩ nghĩ, nói: "Nói cho hắn.”

Đường Tiểu Âm lắc đầu quầy quậy: “Đừng nói. Mình không muốn cho hắn biết.”

“Vì sao?” Cô khó hiểu.

“Bọn mình một tháng trước đã chia tay.”

Dĩ Mạch sững sờ tại chỗ. Trong óc nhanh chóng nhớ lại câu nói lơ đãng của Nguyên Viên khi đó: “Dĩ Mạch, cậu có cảm thấy Tiểu Âm gần đây là lạ hay không?”

Cô ấy cùng hắn chia tay, mà ba người sớm chiều ở chung với cô ấy lại không có người nào thấy được.

“Như vậy, cậu tính làm sao bây giờ?” Cô nhẹ nhàng cầm tay Tiểu Âm, lạnh lẽo làm cho người ta đau lòng.

“Qua vài ngày nữa cậu có thể đi cùng mình đi làm giải phẫu không?” Trên gương mặt tái nhợt của cô ấy miễn cưỡng hiện lên một nụ cười: "Mình sợ.”

Dĩ Mạch ôm cô vào trong ngực, gật gật đầu, tâm loạn như ma.

Buổi chiều có tiết. Thời điểm Sôcôla nam gọi điện thoại tới, Dĩ Mạch đang ngồi ở phòng ngủ nhìn chằm chằm một trang tiểu thuyết trong suốt 20 phút.

“Buổi chiều có tiết?” Trịnh Phong hỏi: “Chúng ta hẹn lần khác?”

“Không cần.” Cô cầm di động: “Chúng ta đi Bất Lạc Viêm Dương, ngay bây giờ.”

Dĩ Mạch đứng dưới một ông mặt trời đỏ rực, nhìn lên tấm biển phản xạ ánh sáng mặt trời thật lâu, thở nhẹ một hơi.

Tập đoàn truyền thông Bất Lạc Viêm Dương.

Tòa nhà khổng lồ này là giấc một của những người học khoa tin tức, truyền thông, văn hóa, thiết kế.

Tiến vào nơi này, ở bên trong tìm một góc thuộc về chính mình. Sau đó, từng bước một hướng địa phương gần thái dương nhất mà đi.

“Hai ngày trước đã liên hệ với chủ quản bộ đầu tư quản lý. Hắn nói phải chờ phó tổng trở về quyết định.” Trịnh Phong ở phía sau cô nói.

Hắn không hiểu được vì sao cô nàng này bỗng nhiên quyết định muốn tới nơi này. Nhưng lại cảm thấy vui sướng trước những hành động bốc đồng của cô. Trong tư tưởng của hắn, đây có thể coi như biểu hiện cô đã dần dần chấp nhận hắn.

Cũng không có bài xích cùng hắn một mình tới nơi này. Cái này cũng đủ.

Hỏi rõ thân phận của bọn họ cùng nguyên do sự việc, nữ nhân viên tiếp đãi trang nhã sau khi gọi điện thoại thì mỉm cười.

“Chủ quản bộ đầu tư đã đem tài liệu báo đến chỗ phó tổng, phó tổng muốn nói chuyện với hai người, xin theo tôi đến đó.”

Cô ấy đi giày cao gót bước những bước dài đi phía trước dẫn đường. Dĩ Mạch bọn họ quần bò giầy thể thao đi theo phía sau, đi qua hành lang dài rộng lớn, bỗng nhiên có một cảm giác quẫn bách. Mỗi người nơi này cho dù vội vàng đến đâu vẫn duy trì một loại thần sắc nghiêm nghị, dung mạo tao nhã giống như đang nhìn cá cảnh nhiệt đới.

Thang máy. Lầu 28.

Ở tầng thứ 12, thang máy tạm thời dừng lại.

Thời điểm cửa thang máy mở ra, ánh mắt Dĩ Mạch tương giao cùng người đang chuẩn bị bước vào, hai người nhất thời đều cứng đơ.

Tống Úc Bạch đang cầm tư liệu đứng ở ngoài thang máy dừng bước, chớp mắt một cái liền khôi phục bình thường, đứng bên ngoài thang máy chào hỏi: “Chu Nhạc.”

Nam nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh Dĩ Mạch trả lời: “Trợ lý Tống, khi nào nhậm chức chủ quản phân bộ X thành, nhớ rõ phải mời khách a.”

Tống Úc Bạch lắc đầu: “Anh trăm ngàn lần đừng lấy việc này trêu chọc tôi, cái loại tiểu long như tôi chỉ là chân sai vặt chỉ đâu đánh đấy mà thôi. Nói đến vị trí chủ quản này, hy vọng của anh là lớn nhất.”

Chu Nhạc ha ha hai tiếng: “Nếu phó tổng mang anh đi khẳng định là muốn bồi dưỡng anh huống hồ……” Hắn nheo mắt lại, cố ý đem nửa câu sau nuốt lại.

Tống Úc Bạch cười nhẹ, ánh mắt liếc qua khuôn mặt không chút thay đổi của An Dĩ Mạch, trầm mặc không lên tiếng.

Thang máy lúc ngừng lúc đi. Có người vào, có người ra.

Cuối cùng chỉ còn lại bốn người Dĩ Mạch, nhân viên tiếp tân, Sôcôla nam cùng Tống Úc Bạch.

Thời điểm đến lầu 28, Tống Úc Bạch hướng nhân viên tiếp tân mỉm cười: “Bọn họ là tìm Cố tổng đi, tôi thuận tiện dẫn bọn họ đến.”

Nhân viên tiếp tân sau khi nói lời cảm tạ ngọt ngào, quay người đi xuống lầu.

Toàn bộ tầng này tựa hồ chỉ có bốn văn phòng, so với dưới lầu người đến người đi, một tầng này quá trống trải im lặng.

“Không nghĩ tới lại gặp em tại đây.” Tống Úc Bạch sau một hồi trầm mặc rốt cuộc cũng đã mở miệng.

Bước chân chậm lại, hai người sóng vai.

Trịnh Phong gặp qua Tống Úc Bạch, cũng mơ hồ biết được một ít chuyện giữa hai người Tống – An. Trong trường hợp như vậy, hắn không thể tùy tiện tham dự, đành phải chậm rãi đi xa xa phía sau.

“Xác thực. Ngoài ý muốn.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại.

“Bọn em đến đây là xin tài trợ. Hắn cũng không dễ đối phó.” Hắn hướng cửa văn phòng trước mắt nhìn một cái, thấp giọng nói.

“Cám ơn nhắc nhở.” An Dĩ Mạch ngẩng mặt nhìn hắn, đưa tay gõ cửa.

Hắn than nhẹ một hơi, đẩy cửa đi vào: “Cố tổng, phương án bản vẽ ngài muốn, còn có, khách của ngài.”

Cửu biệt gặp lại. Hắn dĩ nhiên không còn non nớt trong tình yêu như trước kia. Lão luyện, khéo đưa đẩy, lại xa lạ.

Dĩ Mạch nhìn bóng dáng của hắn, bàn tay đút trong túi nắm lại thành quyền.

“Để đó đi, kêu Tô Hi rót hai chén trà đến.” Giọng nói của một nam nhân trẻ tuổi.

Tống Úc Bạch buông văn kiện trong tay, lúc gần đi liếc mắt nhìn Dĩ Mạch một cái.

Văn phòng rất lớn, cửa sổ sát đất hắt vào ánh mặt trời sáng lạn. Từ bồn hoa thực vật cùng bức họa trên tường có thể nhìn ra chủ nhân gian phòng này thích kiểu cách điệu thâm Thẩm.

Sô pha bằng da thật màu trắng, trên bàn nhỏ là dụng cụ pha trà, chìm nổi hai đóa hoa hồng.

Đối diện là một giá sách treo trên tường. mặt bàn lớn màu đen kia không hề có một hạt bụi, chỉnh tề chất đống một ít giấy tờ.

“Ngồi đi.” Nam tử sau bàn mỉm cười nhìn hai người.

Nam tử mặc áo lông màu xám cổ rộng hé ra khuôn mặt đẹp trai. Không giống như vẻ đẹp của những nam sinh anh tuấn trong trường học, ngược lại trung hòa giữa khuôn mặt hòa nhã và cực đoan. Loại khí chất này khiến cho người ta rất khó dùng từ ngôn để hình dung. Thời điểm nhìn thẳng hắn, khả năng cảm giác được một loại cảm thông cùng uy hiếp.

Khi tầm mắt Dĩ Mạch tiếp xúc với ánh mắt của hắn, mơ hồ thấy được trong mắt hắn lóe lên những tia sáng không thể nắm bắt, trong giây lát lướt qua, thể hiện một chút ý cười.

Nhưng vẻ mặt của hắn vẫn bất động thanh sắc, nhìn không ra chút manh mối. Hết thảy đều tại đáy mắt đen tối như mực kia.

“Cố tổng, đột nhiên tới chơi có chút mạo muội.” Trên mặt Trịnh Phong lộ ra nụ cười xã giao, rất quy củ nói lời dạo đầu. Tận lực tự giới thiệu cùng kế hoạch thương thảo.

“……Đại học C là trường học có thực lực tương đối hùng hậu trong lĩnh vực văn hóa truyền thông chuyên nghiệp, mà hoạt động lần này đối với sinh viên cũng có ảnh hưởng rất lớn. Nếu ngài nguyện ý bỏ vốn tài trợ, như vậy chúng ta sẽ lấy “Cúp Viêm Dương” làm giải thưởng, hơn nữa ở trong trường cũng trang trí biểu ngữ, tận lực quảng cáo tuyên truyền, trong trận đấu ba ngày sau ở hội trường sẽ lấy dấu hiệu của Bất Lạc Viêm Dương làm bối cảnh……. Đối với chế phẩm do Bất Lạc Viêm Dương xuất bản như bộ sách, sách báo, ghi âm ghi hình, những thứ đó phần đông là học sinh trung học mua. Thông qua phương thức như vậy gia tăng sức ảnh hưởng của quý công ty trong khuôn viên lớn như đại học C……” Sôcôla nam miệng lưỡi như bôi mật.

Dĩ Mạch ngồi ở một bên đối với năng lực thao thao bất tuyệt của người này xem thế là đủ rồi, ánh mắt dừng ở trên người nam nhân đối diện, lại phát hiện hắn cũng đang nhìn mình.

Bản năng phản ứng nhanh chóng dời tầm mắt. Trong lòng lại ảo não.

Chẳng qua là đối diện, có gì phải khẩn trương, mình lại không thiếu hắn tiền……

Nói xong lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về hướng người nọ, giống như chim sẻ ưỡn ngực ngẩng đầu.

Mười ngón tay nam tử đan vào nhau đặt trên mặt bàn, nghe xong Trịnh Phong trần thuật, chậm rãi mở miệng “Nghe qua không tệ. Như vậy, hai vị trước ngồi đây một lúc.” Nói xong ở trên mặt bàn viết cái gì đó, gọi điện thoại tới trợ lý, đưa cho nàng nói,“Giao cho tổng giám tài vụ.”

Nữ thư ký xoay người đi.

“Đại học C cùng Bất Lạc Viêm Dương có bao nhiêu quan hệ hợp tác, ba vạn phí tài trợ sẽ được gửi đến tài khoản của C đại. Lúc này cũng cầu chúc cho trận đấu của các ngươi có thể thành công viên mãn.” Hắn mỉm cười.

Cư nhiên…… Thành công!?

Thành công này đến rất bất ngờ. Sôcôla nam cùng Dĩ Mạch giống như thấy miếng bánh từ trên trời rơi xuống, có chút giật mình.

“Ngạch, cám ơn.” Trịnh Phong nghẹn ra một câu: “Như vậy, chúng ta không quấy rầy ngài, cáo từ.”

Hắn đứng dậy đưa bọn họ đến cửa thang máy: “Hai người đến đây bằng gì?” Hắn hỏi.

“Xe bus công cộng.” Sôcôla nam đáp.

“Tôi kêu lái xe đưa hai người trở về.”

“Không cần.” Dĩ Mạch nhanh chóng cự tuyệt có vẻ không lễ phép, cô hơi hơi đỏ mặt, muốn bổ sung: “Tôi còn có chút việc.”

“Nếu có gì đó cần hỗ trợ, có thể liên hệ tôi.” Hắn lấy ra hai tấm danh thiếp đưa cho bọn họ.

Thang máy đến, phát ra âm thanh báo hiệu.

“Cái kia……” Cô đi vào trong, do dự một chút, vẫn là hỏi, “Ngài có biết Hứa Thú ở phòng nào không?”

Hắn nghĩ nghĩ, trả lời: “Hắn hình như là người của phòng thiết kế.”

“Cám ơn ngài.” Cô hướng hắn cười cười.

Thang máy đóng lại.

Trợ lý Tô Hi làm xong công chuyện quay trở lại thấy Phó tổng tài đối với cửa thang máy đã đóng lại vẫn duy trì mỉm cười, hoảng sợ trắng mặt.

Bình thường khi nụ cười này xuất hiện, biểu thị muốn giảm biên chế……

“Dĩ Mạch, cậu……” Sôcôla nam muốn nói lại thôi.

“Cậu đi về trước đi, tôi tìm người quen nói chút việc.” Cô cười cười xin lỗi, cùng sôcôla nam chia tay, hướng về phía phòng thiết kế trên bản đồ chỉ đường đi tới.

Cô thậm chí chưa kịp xem danh thiếp trên tay đã nhét nó vào trong ví.

Trên mặt tấm danh thiếp ánh vàng kia viết bằng hai thứ tiếng Trung – Anh rất rõ ràng.

“Tập đoàn truyền thông Bất Lạc Viêm Dương phó tổng”

“Cố Quân Thanh."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top