Chương 52: Cầu hôn
Cuối tuần, Ôn Noãn về nhà cha mẹ.
Ông Ôn không đi ra ngoài bàn bạc dự án, ông ở nhà nấu cho cô đồ ăn ngon nên vui vẻ cầm xe đẩy chợ nông sản dưới tiểu khu mua đồ ăn.
Bà Ôn kéo Ôn Noãn ngồi xuống ghế sofa, đưa cho cô ăn đĩa dâu tây lớn.
Ôn Noãn lấy một quả, một ngụm cắn đứt đầu dâu tây.
Bà Ôn ngồi xuống bên cạnh cô, cười than thở: "Bây giờ cha con lại bắt đầu bận rộn với công việc, cả ngày không thấy người đâu. Mẹ cũng nói thật vất vả lắm mới có được một cuộc sống yên tĩnh, kết quả không đến hai năm đã trở về như cũ. "
Tuy lời nói phàn nàn, nhưng giọng điệu rất vui mừng, ngay cả nếp nhăn ở khóe mắt, đuôi lông mày cũng giãn ra.
Tình trạng của cha và mẹ đã tốt hơn nhiều.
Khoản nợ đè lên đầu Ôn gia đã được giải quyết, đối tác có ý tìm tới.
Có hy vọng bận rộn tốt hơn tuyệt vọng.
Cô đang cúi đầu đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bỗng nhiên nghe mẹ chuyển chủ đề: "Đúng rồi Noãn Noãn, bạn trai của con..."
Cô ngẩng đầu lên.
Bà Ôn: "Trước đây không phải con nói chờ mẹ xuất viện sẽ mang về nhà sao? "
Ôn Noãn giật mình, ánh mắt đảo qua đảo lại, ném đầu dâu tây vào thùng rác.
Bà Ôn thấy cô không trả lời, đùa cô: "Sao, tìm được một người xấu xí nên ngại mang về? "
Ôn Noãn lấy thêm một quả nữa, nhét vào miệng. Cắn xuống, nước ngọt tràn ngập.
Lâm Thâm nhà cô không có xấu xí đâu.
Chỉ là chuyện này, cô còn chưa nói với anh.
Trên đường trở về, Ôn Noãn ngồi trong taxi, nhìn cảnh ngoài cửa sổ.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, ven đường đã xanh biếc, bừng bừng sức sống.
Cây ngô đồng cao lớn hai bên đường khu biệt thự, cành cây che khuất bầu trời, đổ bóng xuống cửa sổ oto
Ánh mắt cô lơ đãng.
Nghĩ đến lời của mẹ...
Có lẽ, cô nên đưa Kỷ Lâm Thâm về nhà ra mắt cha mẹ.
Dù sao, bà Kỷ cũng nói trở về thay bà chào cha mẹ cô.
Taxi dừng lại, Ôn Noãn quét mã trả tiền rồi xuống xe.
Trước mắt là cửa sắt điêu hoa quen thuộc, đẩy ra chính là con đường đá xanh kéo dài đến tận cửa.
Cô đi từng bước về cửa.
Đột nhiên, đột ngột dừng lại.
Mùi thơm thoang thoảng bay qua.
Cô quay đầu nhìn hoa tường vy nở rộ. Ở góc đông nam của bức tường hàng rào, cây leo lên lan tràn, cành cây xum xuê, xen kẽ thành một bức tường màu xanh lá, từng đóa tường vy đua nhau ló dạng.
Gió lay động khiến cánh hoa run rẩy.
Thì ra Kỷ Lâm Thâm kêu người trồng nhiều hoa tường vy như vậy.
Như một đám mây màu hồng nhạt, bao phủ trên những chiếc lá màu xanh tầng tầng lớp lớp, khi tụ lại khi tản mạn theo thời gian.
Không biết từ khi nào, xuân hạ lặng lẽ đan xen.
Bọn họ đã cùng nhau đi qua mùa thu giá rét, nghênh đón vạn vật nảy mầm, trong nháy mắt xuân rút hạ trường.
Họ đã bên nhau rất lâu.
Đôi mắt màu hổ phách lóe lên. Không do dự, cô đi xuống con đường lát đá xanh, bước vào bùn đất.
Đôi giày trắng dính bùn màu nâu, nhưng cô không để ý.
Xuyên qua cây cối đan xen, từng bước từng bước tới gần
Bên cạnh bức tường hàng rào, trên chiếc bàn đá tròn đặt một bông hoa tường vy phủ sương sớm.
Cánh hoa đầy đặn, cuộn tròn vừa vặn, điểm chút sương mai.
Ở giữa nụ hoa nở rộ có một chiếc nhẫn.
Hình ngôi sao lục giác, ánh sáng chiếu vào viên kim cương trong suốt như vô số ngôi sao đang nhảy nhót.
Dưới cánh hoa tường vy, hào quang nhuốm thành màu hồng.
Ôn Noãn cầm lên, ánh mắt ôn nhu, gợn tia sóng nhẹ.
Cô không chú ý tới cách đó không xa Kỷ Lâm Thâm đang thất thần nhìn cô.
Anh đã đợi ở đây rất lâu rồi.
Trước đó bức rào này bởi vì lâu năm mà ngã xuống, sau này anh tự tay làm lại.
Đã lâu lắm rồi không làm công việc này, giống như xa lạ lại giống như quen thuộc.
Sau khi sửa xong, anh tham khảo ý kiến mẹ, trồng cây tường vy.
Đợi đến khi đóa hoa đầu tiên hé nở, người luôn kiên nhẫn nội liễm như lại nóng lòng muốn cô nhìn thấy.
Giống như bây giờ.
Em ngắm xem phong cảnh, người trong phong cảnh ngắm nhìn em.
Cánh hoa kiều diễm, nhưng không bằng một nửa cô.
Thật lâu trước kia, dưới bối cảnh như vậy, là lần đầu tiên anh động tâm với cô.
Lúc trước anh hy vọng khi sắc hoa tường vy nở rộ, cô sẽ ở bên cạnh anh.
Bây giờ anh hy vọng vô số ngày tháng sắp tới, mỗi một lần hoa tường vy nở rộ, cô đều ở bên cạnh anh.
Hoa nở năm này qua năm khác, tháng đổi năm dời xuân hạ thu đông.
Ngẩng đầu nhìn Kỷ Lâm Thâm đứng ở phía trước, Ôn Noãn hơi giật mình, hoảng hốt.
Thời gian mười năm trước trùng lập với hiện thực.
Cô cẩn thận nhìn anh, muốn nhìn thấy bóng dáng thiếu niên cao ngạo năm đó.
Khuôn mặt còn để lại chút dấu vết, nhưng bây giờ anh là một người đàn ông trưởng thành
Anh phải trải qua một quãng thời gian dài và khó khăn thế nào.
Chóp mũi cô chua xót, trong lòng cảm thấy khổ sở.
Trong gian đoạn khó khăn nhất của anh, cô không ở bên cạnh anh, cùng anh vượt qua.
Nếu đồng cam cộng khổ, có lẽ bây giờ cô sẽ không đau đớn khi nghĩ đến
Cô nợ anh quá nhiều.
Hai người chăm chú nhìn nhau, cô lên tiếng trước: " Lâm Thâm..."
Tay Kỷ Lâm Thâm ấn lên môi cô, không cho cô tiếp tục nói
Đầu ngón tay ấn xuống cánh môi mềm mại, ngón tay trắng nõn làm nổi bật màu môi đỏ bừng.
Kỳ thật khi đó, anh hận cô, hận Ôn gia.
Nhưng khi đêm khuya vắng vẻ, anh càng hận chính mình.
Ở tuổi bất lực nhất, tất cả sự kiêu ngạo kiên cường biến thành lưỡi dao sắc bén quay ngược lại đâm chính anh.
Bất quá cũng may, tất cả đã trở về như trước.
Có cô ở đây, anh cảm thấy mình không còn gì để mất nữa.
Kỷ Lâm Thâm buông ngón tay ra "Như vậy rất tốt, bởi vì anh luyến tiếc. "
Trong những ngày khó khăn nhất, ngay cả anh cũng cảm thấy không thể chịu đựng được. Cho nên dù là cô muốn cùng anh vượt qua, anh sẽ không đồng ý.
Trái tim Ôn Noãn run lên, hơi nước trong mắt tuôn trào.
Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh
Bỗng nhiên, bả vai bị nắm lấy, cô ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt anh.
"Nếu thật sự cảm thấy nợ anh thì phải bồi thường cho anh." Anh trầm thấp chân thành nói "Gả cho anh. "
Hai tay anh đặt trên vai cô, hơi cúi người nhìn thẳng vào cô.
Ánh mặt trời chiếu xuống theo khe hở giữa bóng cây, rọi vào đôi đồng tử đen nhánh của anh, như một giọt mực tan vào dòng nước biếc trong veo
Ôn Noãn lại thất thần.
Nhưng chính giọng nói đã đi trước cô: "Được "
Khóe môi anh cong lên, ý cười nhuộm lên khóe mắt.
Đó là lần đầu tiên cô nghe anh cười ra tiếng, ngay cả lồng ngực cũng khẽ run rẩy.
Sau bao nhiêu khó khăn, cuối cùng anh đã đạt được điều mong muốn.
Vách đá ngầm ngăn giữa hai người bị sóng biển cuốn trôi vô tung vô ảnh.
Nước sông Xuân Lai đến muộn, thuyền nhẹ đã vượt vạn trọng sơn.
Kỷ Lâm Thâm ôm cô vào ngực. Động tác nhẹ nhàng, nhưng cánh tay từng chút từng chút thắt chặt.
Ôn Noãn vùi người vào ngực anh, vào vòng tay ấm áp đã sớm thân thuộc.
Cô giơ tay lên, ôm lấy anh.
Ánh mặt trời lặng lẽ, bầu trời trong xanh biếc, làn mây mỏng bị gió kéo dài đến chân trời.
Họ đã ôm nhau vô số lần, nhưng mỗi lần đều tạo ra một rung động mới.
Làm tim loạn nhịp, làm tim chạy nhảy
"Ôn Noãn, anh yêu em."
--
Buổi tối, khi ngủ say trong lòng Kỷ Lâm Thâm, Ôn Noãn mơ thấy khi còn bé.
Khi đó cô ngây thơ, sống an nhàn sung sướng.
Khi đó cô không biết tất cả những món quà của số phận đều có giá cả
Cho đến một ngày, cô phát hiện ra cái gọi là địa vị và giàu có đều là giả dối.
Cho đến một ngày, cô bị kéo từ trên mây rơi mạnh xuống đất, xuống bùn đất mà trước đây cô không bao giờ chạm vào.
Từ đó, giấc mơ cũng thức giấc.
Cô là một đoá tường vy trong nhà kính, được chăm sóc cẩn thận từ khi còn là một đứa trẻ.
Đến khi tấm màng nhựa được vén lên, cô mới nhận ra rằng chỉ một chút mưa gió thôi cũng sẽ khiến cô tan nát.
Khói mây tiêu tàn, rơi trên mặt đất lầy lội.
Giống như đoá hoa anh tặng cho cô.
Nhưng Kỷ Lâm Thâm vững vàng bắt được cô
Anh che chở chăm sóc cô, để cô trở lại đón gió, không bám bụi trần, nở rộ ngát hương.
Anh không chấp nhận việc hái hoa.
Mười năm trước, anh đã nói với cô câu này.
Hoa sẽ tươi tốt khi còn trên cành, hoa sẽ khô héo khi bị hái xuống
Vì vậy, anh không để cô gục ngã, anh sẽ không để cô khô héo.
Chiếc nhẫn lấp lánh như một dãy ngân hà đeo trên ngón tay mềm mại của cô.
Tay cô đan vào tay anh, tay trong tay cùng nhau.
Trong tương lai, hai người sẽ ở bên nhau, cùng nhìn tường vy nở, nhìn nước chảy mây trôi.
=====================
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top