Chương 97: Kết thúc của Diệp thục dung [Thượng]

Beta: Sutháiphi

   Nghe được tin tức này, thật lâu Tương Như Nhân cũng không có phản ứng, một lúc lâu mới giương mắt nhìn Thanh Đông "Đã chết?"

   Thanh Đông lên đỡ lấy nàng, trong giọng nói có chút bi thương. "Nương nương, Giang tiệp dư nàng ta, vì phát hiện quá trễ, đã đi."

   "Làm sao có thể?" Tương Như Nhân được Thanh Đông giúp, đỡ dựa vào ghế ngồi xuống, nhất thời không thể tiếp nhận tin tức này. "Không phải hoàng thượng đã nói vài ngày nữa sẽ chuyển lại đây. Sao lại có thể đột nhiên đi rồi?" Hạ tần còn thu dọn viện kế bên rất thỏa đáng, chỉ còn chờ nàng ta lại đây.

   Tương Như Nhân đối với Giang tiệp dư đầy lòng thương cảm. Nàng có bao nhiêu tuổi, tâm trí nàng lại chỉ mới bảy, tám tuổi như Bình Ninh, vẫn là đứa nhỏ.

   "Nương nương " Hứa ma ma vuốt lưng nàng, "Ngài hãy bớt đau lòng."

  Tương Như Nhân ngẩng đầu "Hạ tần biết chưa?"

   Vừa dứt lời, Tử Hạ vội vã đi vào phòng, "Không xong rồi nương nương. Hạ tần biết tin Giang tiệp dư đi rồi, như phát điên chạy ra ngoài."

   "Nhất định là đi Di Nhạc cung. Mau, ngăn nàng ta lại!" Tương Như Nhân biến sắc, sai Tử Hạ nhanh chóng đuổi theo Hạ tần. Lúc này đi Di Nhạc cung, vạn nhất lỡ nói điều gì không nên, tánh mạng cũng khó mà bảo toàn.

   Nghĩ đến đây Tương Như Nhân cũng ngồi không yên "Đi, chúng ta cũng đi qua."

   Hứa ma ma cùng Thanh Đông theo nàng ra ngoài.

   Chờ tới lúc nàng đuổi tới Di Nhạc cung, còn chưa vào phòng Giang tiệp dư, từ rất xa đã nghe tiếng Hạ tần khóc tê tâm liệt phế.

   Tương Như Nhân bước nhanh hơn. Hoàng hậu đã đến, ngoài phòng vài người ngăn đón, thấy Tương Như Nhân đến thì tránh đường. Tương Như Nhân đi vào trong phòng, nhìn thấy Hạ tần nhào vào bên giường, ôm người ngồi Giang tiệp dư khóc lớn tiếng.

   Đứng bên cạnh là Diệp thục dung, còn có hoàng hậu nương nương.

   Vài bà tử muốn kéo Hạ tần ra,  Tử Hạ che chở Hạ tần. Hạ tần gắt gao ôm chặt Giang tiệp dư sớm đã bất động. Nhìn cảnh này, hốc mắt Tương Như Nhân đều đã ươn ướt.

   Diệp thục dung còn muốn sai người kéo Hạ tần ra. Tương Như Nhân đi thẳng tới trước mặt nàng, cơ hồ là mắt lạnh nhìn nàng, trực tiếp bức nàng lui từng bước về sau.

   Bên tai toàn là tiếng khóc của Hạ tần, nàng run run vuốt mặt Giang tiệp dư "Diệu nhi. Tỷ tỷ thật xin lỗi ngươi. Tỷ tỷ không chăm sóc tốt cho ngươi. Diệu nhi, ngươi tỉnh dậy nhìn ta, Diệu nhi!"

   Hạ tần nhìn đến tà váy nàng đỏ một mảng, nước mắt rơi càng nhiều. Nàng mặc vẫn là y phục đi ngủ. Nàng hay sợ hãi, có bầu vào lại càng thêm khủng hoảng. Nàng cái gì cũng không muốn, chỉ mong yên lặng ở trong cung này già đi. "Vì sao ông trời không buông tha ngươi? Đã như thế lại còn tàn nhẫn như vậy?" Hạ tần ôm nàng không chịu buông tay.

   Hoàng hậu nhíu mày "Đem Hạ tần ra ngoài! "

   Nghe xong mệnh lệnh của hoàng hậu, hai ma ma tiến lên kéo Hạ tần. Hạ tần không chịu buông tay, khóc cầu hoàng hậu "Hoàng hậu, để thiếp thân ở cùng nàng, để thiếp thân bồi nàng."

   Hình ảnh như vậy thật không đành lòng, hoàng hậu đáy mắt trắc ẩn, vẫn là mở miệng nói "Hạ tần. Ngươi muốn Giang tiệp dư cứ lạnh như băng nằm đấy sao?"

   Hạ tần nghe vậy tay khẽ buông lỏng, hai ma ma kia tức khắc kéo nàng ra. Hai ma ma phía trước tiến lên tính nâng thi hài Giang tiệp dư lên giường. Tương Như Nhân lên tiếng "Chậm đã."

   Mọi người trong phòng đều nhìn về phía Tương Như Nhân, nàng quay qua nhìn hoàng hậu "Hoàng hậu nương nương, Giang tiệp dư thế này không nên động vào, nếu làm hỏng đi chứng cứ sẽ không tốt lắm."

   Hạ tần tựa vào bàn ở một bên ngẩn ra, ánh mắt dừng ở Giang tiệp dư từ từ nhắm lại, nước mắt lại mãnh liệt lăn xuống.

   Sắc mặt hoàng hậu trầm ngưng vài phần "Bản cung vừa rồi đã có hỏi qua nửa canh giờ. Giang tiệp dư là nửa đêm xuống giường bị té ngã , mất máu quá nhiều mà chết. Ý của Hiền phi là có người cố tình hại nàng?"

   Tương Như Nhân nhìn quanh một chút người ở đây, chậm rãi nói "Cũng không phải không có khả năng."

   "Hồ nháo! Hiền phi đây là muốn Giang tiệp dư chết cũng không yên ổn sao, luôn luôn nằm ở đó?" Sắc mặt hoàng hậu nhất thời không được tốt, vừa rồi nàng đã có nửa canh giờ kiểm chứng "Trong cung ai lớn mật như vậy dám mưu hại hoàng tự!"

   "Nếu vậy Giang tiệp dư là người có thai, sao ban đêm bên người không ai chăm sóc? Bên cạnh nàng có nhiều người như vậy, chưa kể hoàng thượng cũng cử đến hai người. Chẳng lẻ chỉ lưu lại một mình nàng ngủ ở đó?"

   "Hiền phi nương nương, đây cũng là chỗ kì quái. Người gác ngoài cửa nói đêm qua ma ma hầu hạ trong phòng đều bị Giang tiệp dư đuổi ra ngoài, nói nàng ngủ một mình, không thích có kẻ khác." Diệp thục dung đứng bên cạnh giải thích "Vài người phụ trách chăm sóc Giang tiệp dư đều bị bắt lại đây. Hiền phi nương nương nếu không tin có thể tự mình thẩm vấn."

   Tương Như Nhân quay đầu nhìn nàng "Nói như vậy, đó là bản thân Giang tiệp dư không muốn sống chăng? Ngã xấp xuống cũng không kêu người?"

   Diệp thục dung cảm thấy ánh mắt Hiền phi quá mức sắc bén, ngưng lại một chút, cúi đầu thỉnh tội "Thần thiếp không có ý này."

   Không khí trong phòng trầm lại càng trầm. Tương Như Nhân cũng không phải muốn bao đồng hạch sách, nhưng nàng thấy chuyện này điểm đáng ngờ trùng trùng. Phi tần có thai là đối tượng được quan tâm hết mực. Thứ nhất trong phòng nàng không thể không có người chăm sóc là thứ nhất. Thứ hai Giang tiệp dư ngã xấp xuống có kêu cứu hay không, hoặc là kêu cứu có ai nghe thấy hay không. Thứ ba chỉ còn vài ngày nữa là chuyển đến Chiêu Dương cung lại xảy ra chuyện vào lúc này. Nàng không tin đều là trùng hợp.

   "Người tới, còn không mau đem Giang tiệp dư nâng lên cho bản cung." Hoàng hậu nghe nói nhiều như vậy. Chỉ cảm thấy đây là Tương Như Nhân đang khiêu chiến uy quyền của nàng.

   "Chậm đã!" Tương Như Nhân nâng âm lượng nhìn hai bà tử kia, Tử Hạ tức khắc chặn trước mặt các nàng "Hoàng hậu nương nương. Nếu trong cung là có kẻ ý đồ mưu hại hoàng tự, sau này trong cung làm sao an ổn."

   Tương Như Nhân không có chút ý nhường hoàng hậu. Hoàng hậu chủ cung bất lực, để phát sinh ra chuyện này chính là có sai.

   Trong lòng hoàng hậu dâng lên một cỗ nóng giận, một hai rồi lại ba lần khiêu chiến uy nghiêm của nàng. Hay cho một cái Hiền phi được sủng ái, thực cho là nàng không dám động vào nàng ta sao.

   Đang muốn sai ngươi đưa luôn Tương Như Nhân đi, ngoài phòng đã truyền đến tiến quát to "Hoàng thượng giá lâm!"

   Hoàng thượng hạ triều nghe được tin liền chạy tới. Đi vào phòng, mọi người quỳ xuống thỉnh an. Tô Khiêm Dương nhìn đến người đang dựa vào giường, sắc mặt trở nên âm trầm đáng sợ.

   Hạ tần thu hồi tâm tư nhìn đến là hoàng thượng, không đợi mọi người có phản ứng đã quỳ xuống dưới chân hoàng thượng, khóc van "Hoàng thượng, cầu ngài làm chủ cho Giang tiệp dư. Nàng chết kì quái. Hoàng thượng, là có người hại chết nàng, không muốn nàng sống sót. Cầu hoàng thượng làm chủ cho Giang tiệp dư và hài tử đáng thương kia."

   Nếu nói lời Tương Như Nhân nói còn là suy đoán, lời Hạ tần nói đã trực tiếp kết luận Giang tiệp dư bị người làm hại. Nàng còn cần bận tâm cái gì.

   "Hạ tần, chớ có vô lý. Còn không mau kéo nàng ra!" Hoàng hậu quát lớn. Hạ tần kéo áo choàng của hoàng thượng, kéo đến sắp tuột ra. Hai bà tử đi tới muốn kéo Hạ tần. Hoàng thượng nâng tay, ngồi xổm xuống nhìn Hạ tần "Nàng có chứng cứ gì nói có người cố tình hại Giang tiệp dư?"

   Hạ tần nhìn thoáng qua Giang tiệp dư ở phía sau "Hoàng thượng tra xét sẽ biết. Khẳng định là có người cố tình hại nàng. Giang tiệp dư chết vô tội, là có người không muốn thấy nàng sống sót." Hạ tần một mực chắc chắn khiến người trong phòng sắc mặt đều thay đổi.

   Tương Như Nhân cũng quỳ xuống theo "Hoàng thượng. Việc này quả thật kì quài, cần điều tra kĩ. Nếu có người muốn mưu hại hoàng tự ở trong cung, sẽ là cái họa lớn cho hậu cung."

   Hoàng thượng nâng Tương Như Nhân dậy, nhìn hoàng hậu "Hoàng hậu nghĩ thế nào?"

   Nhìn đến tay hắn còn đang đỡ Hiền phi, hoàng hậu đáy mắt hiện lên chút mịt mờ, tiện đà nói "Thần thiếp sẽ phái người tra rõ việc này."

   "Không cần." Tầm mắt hoàng thượng đảo qua mọi người "Việc này trẫm sẽ phái người đi tra. Di Nhạc cung những người có liên quan đều bị cấm cung không cho phép ra khỏi Di Nhạc cung nửa bước. Hoàng hậu chuẩn bị chuyện hậu sự cho Giang tiệp dư đi, còn cần phải báo về cho Giang gia" ...

   Di Nhạc cung bị phong cung. Diệp thục dung có liên quan cung bị giam trong Di Nhạc cung không được bước ra ngoài. Tương Như Nhân mang theo Hạ tần hồi Chiêu Dương cung. Hạ tần cảm xúc luôn rất tệ, Tương Như Nhân sợ nàng làm chuyện điên rồ, sai Tử Hạ đi qua nhìn nàng.

   Bản thân đem mọi chuyện trước sau lược lại một lần, Giang tiệp dư chết kì quái. Nhưng chứng cứ lại không rõ ràng. Muốn trách tội vẫn là những người chăm sóc Giang tiệp dư. Diệp thục dung là chủ vị Di Nhạc cung, nhiều lắm cũng chỉ mang tội chiếu cố bất lực. Sao cũng không thể chứng minh tất cả đều là cố ý.

   Chỉ riêng không có người chiếu cố, điểm này Tương Như Nhân đã thấy là vấn đề rất lớn. Nghĩ đến sâu hơn, lúc trước Diệp thục dung cầu hoàng hậu đưa Giang tiệp dư đến Di Nhạc cung. Không phải vì nàng mờ nhạt, không phân sủng, đỡ phải lo nghĩ sao.

   Thế nhưng Giang tiệp dư vận khí tốt, vốn theo đi tuần là Triệu tần sinh bệnh nên nàng đi thay. Hoàng thượng sủng hạnh nàng, đi tuần trở về còn hoài thai.

   Vì có thai được phong Tiệp dư. Tương lai sinh hạ nữ nhi chính là cùng phân vị với Diệp thục dung. Nếu là nhi tử, phân vị so với Diệp thục dung còn cao hơn. So với mong muốn tính toán ban đầu của Diệp thục dung, nàng làm sao có thể chịu nổi.

   Đổi là người khác Tương Như Nhân cũng sẽ không nghĩ gì. Nhưng đổi lại là Diệp thục dung thì nàng tin, sau lưng Diệp thục dung còn có thái hậu nương nương. Vài năm này ở trong cung, dù hoàng thượng đi chỗ nàng ra sao, nàng vẫn xuôi chèo mát mái. Có thể không chọc đến, mọi người cũng đều nhường nàng.

   Có điều đây không phải là lần đầu tiên nàng xuống tay không phải sao.

   Tương Như Nhân kêu Tử Yên vào, cúi đầu phân phó vài câu...

   Tương Như Nhân đoán không sai, phía hoàng thượng tra ra Giang tiệp dư không trúng độc, trên người cũng không có vết thương. Thoạt nhìn có thể bài trừ khả năng bị giết. Về phần Giang tiệp dư thân mình suy yếu té ngã lại không có người kịp thời phát hiện, tội này tính trên đầu những người hầu hạ nàng, tính đến Diệp thục dun, tội cũng không nặng.

   Nhưng sau mấy ngày điều tra này, đột nhiên Kim thục nghi khóc đi cầu hoàng thượng. Nàng nói năm đó hoài thai đi Phượng Dương các đưa điểm tâm cho hoàng thượng bị mèo dọa sợ. Mèo đen kia là có người cố ý an bày, có người muốn nàng mất đứa nhỏ.

   Chuyện cũ năm xưa còn lục lại. Chuyện đã mười hai năm trước thật không biết tra thế nào.

Kim thục nghi khóc nói là thời điểm nói chuyện phiếm với Diệp tiểu nghi nghe được nàng nói qua trước đây có nuôi một con mèo đen. Vốn là tùy ý trò chuyện nhưng càng nghe Kim thục nghi lại càng thấy không thích hợp. Thời điểm Diệp tiểu nghi mất mèo cũng lúc nàng bị dọa là không mấy khác biệt.

    Theo lời miêu tả của Diệp tiểu nghi thì mèo bắt được ở phủ thái tử lúc đó và con mèo nàng nuôi là giống nhau. Mèo kia là bị người bắt đi từ Diệp gia, làm sao có thể xuất hiện ở phủ thái tử khi ấy. Hai phủ khoảng cách xa như vậy. Khi ấy muốn tra thì mèo lại bỗng dưng chết, tất cả đều quá trùng hợp.

   Hoàng thượng cho người gọi Diệp tiểu nghi đến hỏi, trả lời đúng như lời Kim thục nghi nói. Tuy rằng năm đó nàng mới năm tuổi nhưng đối với sủng vật này ấn tượng rất sâu. Trong Diệp phủ ăn ngon ở tốt, mèo này lại là do mèo nhà sinh ra, sẽ không như mèo hoàng đột nhiên bỏ đi. Mèo thường ngày ăn no động còn lười động, hết sức cao ngạo.

   Có thể mang mèo từ Diệp gia đi dĩ nhiên là người Diệp gia. Chuyện mười hai năm trước tuy đã lâu nhưng việc ra vào phủ thái tử đều có ghi chép rõ ràng. Vào khoảng nửa tháng trước ngày mèo mất tích ở Diệp gia, Diệp thục dung có về phủ một chuyến. Mấy ngày mèo kia biến mất, một nha hoàn bên người Diệp thục dung có ra khỏi phủ thái tử một lần, đi đâu thì không ai biết.

   Tất cả mâu thuẫn này đều chỉ về hướng Diệp thục dung, nếu như nói lời nói này đó không thể là chứng cứ thì cái gì có thể đây. Chẳng qua thời gian đã lâu, chứng cứ lại ít, tùy thời nói ra có thể giải vây.

   Một khi hoàng thượng đã nổi lên lòng nghi ngờ muốn tra, việc điều tra tiến hành cũng rất mau. Hoàng thượng lấy sổ ghi chép ra vào của Diệp phủ, thời gian Diệp thục dung viết thư về, mấy ngày ra vào Diệp phủ có ai, mèo của Diệp tiểu nghi là bị mất ở chỗ nào, ai biết về việc này...

   Thời gian trôi qua đã lâu, người hầu ở Diệp phủ đã thay đổi không ít, nhưng vẫn là có thể tìm ra được một hai người. Thời điểm nha hoàn bên cạnh Diệp thục dung ra phủ kia quả thật có hồi Diệp phủ một chuyến nhưng không có đi vào mà cầm gì đó từ Diệp phủ rồi hồi phủ thái tử.

   Cầm cái gì thì tạm thời chưa rõ ràng lắm nhưng xem Diệp thục dung lúc đó giựt dây Kim thục nghi đi chỗ hoàng thượng đưa đồ ăn cầu tình, sau đó bị hắc miêu dọa đến suýt trụy thai. Vài chuyện trước sau gộp lại, Diệp thục dung cũng khó thoát khỏi liên can.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top