Chương 93: Nhận thức tiến triển
Beta: Sutháiphi
Đến giữa tháng tư, tú nữ loại ở sơ tuyển đều về nhà. Hai mươi ba vị tú nữ trúng tuyển được ban phân vị và đưa vào ở các cung.
Trong đó cao nhất là phương nghi, kế tiếp là tần, bốn người phong lương đệ và tiểu nghi, còn lại đều là quý nhân, mĩ nhân, thấp nhất là bảy tám người ban thải nữ.
Bên này Tương Như Nhân tất nhiên là xem được phân vị của hai mươi ba người này. Mở ra nhìn thoáng qua, tầm mắt dừng ở năm người đứng đầu.
Nhìn tới dòng họ đều có thể hiểu được chút ít. Phong tần là liên gia, Triệu gia một vị lương đệ, Diệp gia một vị tiểu nghi. Vài người tiến cung này là vì cố sủng. Còn lại cái kia phân vị cao nhất Nhậm phương nghi, nghe nói là hoàng thượng khâm điểm, Nhậm gia ở sau lưng tựa hồ không có liên quan.
Chiêu Dương cung nơi này ngoại trừ Hạ tần lại thêm hai người mới, đây đều là hoàng hậu an bày.
Trong cung cũng bởi vì những người này đến mà không khí phảng phất thêm phần sức sống...
Ngay sau hôm chuyển vào, Tương Như Nhân thấy được các nàng.
Hai người phân đến Chiêu Dương cung đều là quý nhân. Sáng sớm Tương Như Nhân vừa dậy các nàng đã chờ ở bên ngoài. Tương Như Nhân ăn sáng xong thì để các nàng đi vào. Theo sau lưng Hạ tần chính là hai vị quý nhân.
Người vừa tiến cung mới có bộ dáng xấu hổ, đối với hậu cung tràn đầy tò mò. Đối với vị cao cao tại thượng kia tràn ngập mong đợi, các nàng nhìn Tương Như Nhân hành lễ, quy củ ngồi xuống, trà để một bên cũng không dám uống.
"Người háo thắng, ưa dối gạt, Chiêu Dương cung không chào đón. Bản cung không biết các ngươi có thể ở đây bao lâu, nhưng trong thời gian ở tại đây, ngoại trừ cung quy còn có quy củ của Chiêu Dương cung. Nơi này của bản cung quy củ không lớn nhưng nên tuân thủ, một cái cũng không thể quên." Hai mĩ nhân kia gật gật đầu, còn có chút e ngại. Tương Như Nhân nhìn qua Hạ tần "Đi thôi, theo bản cung đi Cảnh Nhân cung thỉnh an."
Người bước ra từ các cung hướng về Cảnh Nhân cung đi thỉnh an đông đúc. Một loạt cung đều phân hai ba người mới vào, nhiều là bốn người, hơn nữa còn có cung nữ thái giám đi theo, đúng là không ít.
Đến Cảnh Nhân cung, một ít người phải ngồi ở bên ngoài điện, còn lại mới ngồi ở bên trong. Trong số người mới chỉ có duy nhất Nhậm phương nghi và Liên tần là được ngồi bên trong.
Tất nhiên, ánh mắt hướng đến người các nàng là không ít.
"Đây là Nhậm phương nghi, Thật là tuổi trẻ mĩ mạo." Diệp thục dung nhìn Nhậm phương nghi ngồi đối diện, liền chọn nàng khen đầu tiên.
Trên thực tế Nhậm phương nghi bộ dáng cũng không xinh đẹp nhất, khí chất cũng không xuất chúng nhất. Lúc trước thời gian tổng tuyển cử thi thố tài nghệ cũng không xem như tốt nhất. Nhưng nàng quả thật được hoàng thượng khâm điểm làm phương nghi. Đừng nói Diệp thục dung, trong lòng hoàng hậu cũng có nghi hoặc. Trong triều đình, hoàng thượng đối với Nhậm đại nhân cũng không có quá thân thiết. Hoàng thượng tại sao lại khâm điểm một người không có liên quan gì làm phương nghi?
Nhậm phương nghi cười hàm súc, Diệp thục dung khen xong cũng không nói nữa. Rốt cuộc trong lòng nàng vẫn có chút không thoải mái. Người Diệp gia đưa vào chỉ được phong tiểu nghi, lại còn ở tại Nghi Hòa cung. Dựa theo suy nghĩ của nàng lúc trước phải là đi Chiêu Dương cung phân sủng của Hiền phi mới phải. Hiện giờ lại còn có Nhâm phương nghi được hoàng thượng khâm điểm. Cái này muốn xuất đầu lộ diện cũng không nhanh như vậy.
Hoàng hậu nói không ít những thứ nên chú ý ở trong cung, sau đó cho mọi người giải tán. Buổi tối hoàng thượng lật thẻ bài, theo lý mà nói, chính là phân vị mới được phong cao nhất Nhậm phương nghi thừa sủng trước...
Đến đêm hoàng thượng đi Cảnh Nhân cung trước, đến chỗ hoàng hậu. Trong phòng sáng trưng. Lệ Viện ghé vào trên bàn nhỏ chơi xếp gỗ. Nhìn thấy hoàng thượng đến, vội vàng tuột khỏi ghế chạy tới, giữ chặt tay hắn không hề buông lỏng "Phụ hoàng sao lại không đến thăm Viện nhi. Phụ hoàng có phải chỉ nhớ mỗi Nhị tỷ."
Lệ Viện tuổi còn nhỏ nhớ rất rõ phụ hoàng đi thường xuyên nhất chính là Chiêu Dương cung, không đến Cảnh Nhân cung thăm mình. Mà trong Chiêu Dương cung có ai, trong Chiêu Dương cung có nhị tỷ tỷ. Nàng nhận định hoàng thượng chỉ đối tốt với nhị tỷ tỷ, không cần nàng.
Tô Khiêm Dương dẫn nàng đến ngồi cạnh bàn, nhìn nàng đang xếp gỗ, cười dỗ nàng "Phụ hoàng tất nhiên nhớ tới ngươi."
Đứa nhỏ bốn tuổi đã có thể nhận biết một ít thị phi, đối với lời hoàng thượng nói có nhớ tới, lại không thấy hắn thường đến, mở miệng phản bác "Ta không tin, ngài gạt người!" Nói xong muốn vùng khỏi tay hắn.
"Viện nhi!" Hoàng hậu ngăn nàng lại "Không được vô lễ với phụ hoàng."
Lệ Viện hừ một tiếng, thân mình lại xê dịch lại gần Tô Khiêm Dương, giữ chặt tay hắn, vẫn là sợ hắn đi.
"Hoàng thượng có dùng bữa không? Thần thiếp sai người làm chút điểm tâm." Triệu Nhị đi tới cởi áo ngoài cho hắn. Thay đồ xong, qua một canh giờ, đi tới chỗ Nhậm phương nghi ở lại qua đêm.
"Không cần, Trẫm đã ăn qua." Tô Khiêm Dương ngồi một lúc, bồi nữ nhi nói chuyện, một lát sau phải đi chỗ Nhậm phương nghi.
Lệ Viện vẫn không bỏ được, lôi kéo tay hoàng thượng không cho đi, ma ma ở phía sau kéo nàng lại. Lệ Viện thấy phụ hoàng đi rồi, liền xoay người vừa khóc vừa đấm đá ma ma kia "Ai cho ngươi lôi kéo ta! Ai cho ngươi lôi kéo ta!"
Đá xong thì chạy về hướng hoàng hậu, lôi kéo nàng muốn đi tìm phụ hoàng trở về "Mẫu hậu, ta chán ghét nhị tỷ, ta cũng không thích đại tỷ. Ngài mang ta đi tìm phụ hoàng trở về."
Triệu Nhị bất đắc dĩ ôm nữ nhi vào lòng ngồi lại trên tháp, lau nước mắt cho nàng "Viện nhi ngoan, về sau sẽ được gặp phụ hoàng nhiều hơn, ngoan."
Lệ Viện ngẩng đầu nhìn nàng, khóc lên án "Mẫu hậu ngài gạt người, ngài cùng đại ca đều gạt người. Mỗi lần đều là nói như thế, phụ hoàng cũng không đến. Vì sao không đến?"
Nói xong, nhào vào trong lòng nàng, khóc nức nở "Phụ khoàng vì sao thích nhị tỷ tỷ?"
Triệu Nhị nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, trong ánh mắt thêm phần lạnh lùng "Phụ hoàng đương nhiên thích ngươi nhất. Ngươi phải luôn nhớ ngươi mới là hoàng gia công chúa con đích mẫu, ngươi mới là tôn quý nhất."...
Tháng năm tháng sáu, Tương Như Nhân cho rằng hoàng thượng còn bận rộn sủng hạnh phi tần mới vào cung, sẽ không đến chỗ nàng, phải tầm hơn hai mươi mấy ngày. Nhưng Tô Khiêm Dương vẫn là có chút thời gian đến Chiêu Dương cung.
Có lẽ đã quá cái tuổi kia, có lẽ là đối với mấy phi tử kia cũng không quá ham thích. Tô Khiêm Dương vẫn cứ cảm thấy ở chỗ nàng là thoải mái nhất. Tương Như Nhân biết rõ sở thích của hắn, hai người nói chuyện, nàng cũng có thể ăn nhịp với hắn. Một phần cảm giác thoải mái này, nơi nào cũng không tìm thấy.
Ở trong phòng, Tương Như Nhân ngồi trên tháp mềm bên cửa sổ. Tô Khiêm Dương nằm gối đầu lên đùi nàng, mặt khác Tương Như Nhân còn bóc thịt trái vải cho hắn ăn, vui thích biết bao.
Tâm tình Tô Khiêm Dương cũng không tệ, năm trước một hồi tân chính mang về nhiều bạc cho ngân khố. Năm nay thương hộ lại tiếp tục quyên tặng ngân lượng, đối với những kẻ nhiều bạc mà nói, bọn họ muốn chính là địa vị. Đơn giản cho bọn hắn chút địa vị, thương hộ đã bị áp chế rất nhiều nămvô cùng cảm kích triều đình.
Tuy rằng như vậy lợi ích của thế gia ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Nhưng bọn họ đã bá vương nhiều năm như vậy rồi. Nếu không cảnh cáo một chút, cứ thế thì chỉ tăng chứ không có giảm.
Mở mắt ra vừa vặn nhìn thấy cằm nàng, lên chút là miệng nhỏ nhắn, làn môi hồng nhạt, căng bóng như lóe lên chút ánh sáng. Tầm mắt tiếp tục hướng lên trên, gương mặt quen thuộc, đôi mắt quen thuộc, con ngươi mang theo chút ý cười. Vừa lấy một trái vải từ trong đĩa, cúi đầu thấy hắn đang nhìn mình, khóe miệng cũng khẽ cười "Sao vậy?"
"Năm nay đi tuần. Nàng cùng đi với trẫm." Tô Khiêm Dương động đậy một chút, tìm góc thoải mái để nhìn nàng "Tháng tám xuất phát, tháng mười một trở về. Đi thuyền theo sông xuống phía nam, đi tuần không ít địa phương, lại là lần đầu nên thời gian hơi dài một chút."
Tương Như Nhân cúi đầu nhìn hắn. Một bàn tay tùy ý đặt trên vai hắn, tay còn lại thì bị hắn nắm giữ trên ngực, tóc dài buông xõa một bên phớt qua gương mặt Tô Khiêm Dương. Miệng nàng nhàn nhạt cười, toàn bộ đều thật xinh đẹp. Một màn này lạc vào mắt hắn, hình ảnh như dừng tại đó mãi mãi.
Xung quanh không khí yên tĩnh, ngẫu nhiên mới có tiếng nến tách một cái trên giá cắm bên cạnh, bốn mắt nhìn nhau.
"Được."
Thật lâu sau, Tương Như Nhân nhẹ nhàng đáp ứng. Tô Khiêm Dương nhịn không được đưa tay lên chạm vào mặt nàng, giọng hơi khàn khàn "Làm sao bây giờ?"
Tương Như Nhân nao nao, không rõ ý tứ của hắn. Bàn tay to lớn của Tô Khiêm Dương chậm rãi theo đường mày mi mắt của nàng mơn trớn, hắn mê muội nhìn nàng "Nhân Nhân, trẫm nhập ma chướng."
Đầu ngón tay ấm nóng kia chạm đến môi nàng, trong lòng Tương Như Nhân khẽ run. Nhìn vào đôi mắt của hắn, đôi mắt kia như đại dương mênh mông. Tương Như Nhân bị cuốn vào trở tay không kịp, rất nhanh liền bị bao phủ.
Bên tai còn vang lên tiếng của hắn "Nhân Nhân, nàng nói bây giờ làm sao cho tốt đây? "
Tương Như Nhân ngây tại chỗ không biết trả lời thế nào. Tô Khiêm Dương vẫn lặp lại vài chữ , như là nói cho nàng, mà cũng như nói cho chính mình. Rất lâu sau, Tương Như Nhân đưa bàn tay đang ở trên vai kia nhẹ nhàng phủ lên mắt hắn, ôn nhu nói "Hoàng thượng, bây giờ không biết làm sao thì không cần nhìn tới nữa. Chỉ cần hai mắt không nhìn, sẽ không dễ dàng mê tâm, sẽ càng biết rõ suy nghĩ trong lòng."
Quanh mình đều là hơi thở của nàng. Tô Khiêm Dương như đứng bên ngoài tầng cuối cùng của sự mê đắm, vẫn không biết nên tiến hay lùi. . .
Mùa hạ đến, các cung đều thật oi bức. Vào cung đã năm thứ tư, hoàng hậu xử lý cung vụ cũng đã thành thạo. Hai mươi mấy người tuy nhiều nhưng hiện tại mới vào chưa bao lâu nên vẫn còn yên tĩnh. Nhất là hiện tại trong số đó được sủng hạnh còn chưa được đến mười người.
Mấy ngày này, ngoại trừ tới chỗ những người mới, số ngày hoàng thượng đi Chiêu Dương cung vẫn là nhiều nhất. Điều này khiến cho phi tần mới tiến cung rất nhanh nhận thức rõ giữa hậu cung này, ai mới là người đặc biệt nhất trong lòng hoàng thượng.
Hai vị mĩ nhân ở Chiêu Dương cung cũng cao hứng. Cũng chính vì ở Chiêu Dương cung nên mới có thể là hai trong số ít người đã được sủng hạnh kia. Tuy rằng số lần đếm trên đầu ngón tay. Nhưng đối với các nàng mà nói thì thăng vị sau khi thừa ân mới là quan trọng. Hiền phi nương nương được sủng ái thì các nàng mới có tuệ trạch. Đương nhiên là mong nương nương càng được sủng ái càng tốt.
Đến tháng tám khí trời bớt nóng một chút. Tầm canh chiều, trong ngự hoa viên người tản bộ cũng nhiều. Tương Như Nhân dẫn theo Bình Ninh đi dạo hậu hoa viên. Vừa mới bước tới cửa hoa viên, cách đó không xa liền truyền đến tiếng kêu sợ hãi, trong đó còn lẫn tiếng mèo kêu.
"Mẫu phi, giống như Đại tỷ tỷ ở bên đó." Bình Ninh quay đầu nói. Tương Như Nhân nhìn thoáng qua bên kia "Chúng ta qua xem đi."
Vòng qua sơn giả, ngay tại tiểu đình gần đó Tương Như Nhân nhìn thấy Diệp thục dung vừa mới hổn hển nói xong cái gì, phía sau là Giang tần và ba vị phi tần mới được phân vào Di Nhạc cung.
Đối diện Diệp thục dung đúng là Đại công chúa Lệ Vân. Trong lòng nàng đang ôm thứ gì đó, mà Diệp thục dung chính là đang trừng mắt nhìn nó.
Có người thấy được Tương Như Nhân, cung nữ quỳ xuống, phi tần hành lễ "Hiền phi nương nương cát tường."
"Đứng lên đi". Tương Như Nhân nhìn Lệ Vân trong mắt còn mang lệ, trong lòng thì ôm một khối lông xù, có vẻ là một con mèo. Vì thế Tương Như Nhân hỏi ma ma hầu hạ bên cạnh Đại công chúa "Sao lại thế này?"
Bình Ninh đi qua kéo tỷ tỷ lại gần. Lúc này ma ma kia đem sự việc kể lại một lần.
Lệ Vân ôm mèo cưng mới nuôi ra ngoài đi dạo. Bởi vì nuôi chưa bao lâu nên mèo ở trong lòng nàng không an phận, vào hoa viên liền nhảy ra chạy đi. Lệ Vân đuổi theo tìm nó, không ngờ lại gặp đoàn người của Diệp thục dung. Con mèo kia không biết sao lại như vậy, từ trong bụi cỏ nhảy ra lao thẳng tới người Diệp thục dung. Diệp thục dung né không được đành lấy tay ra cản. Y phục mùa hè mỏng, tay liền bị mèo cào xước.
Diệp thục dung tức giận muốn đánh chết con mèo này. Lệ Vân chạy tới ôm mèo vào lòng tất nhiên không chịu. Tiếp theo chính là Tương Như Nhân và Bình Ninh nghe được, Diệp thục dung mở miệng trách móc Lệ Vân thường ngày vẫn ngoan ngoãn đến phát khóc.
"Cái gì mà ngoài ý muốn. Đây chính là cố ý. Bản cung vừa đi lại nó liền nhào tới đây. Không phải nhằm vào bản cung là cái gì?" Diệp thục dung vén tay áo, vài vết cào nhìn thấy rõ ràng nhưng không sâu, dù sao mèo nuôi đều được mài dũa móng vuốt.
Tương Như Nhân liếc nhìn Diệp thục dung một cái. Tầm mắt dừng ở y phục của nàng. Trên phía tà áo có lủng lẳng vài cái quả cầu vải thế kia, còn là hồng hồng vàng vàng nhìn rất bắt mắt.
"Diệp thục dung hôm nay một thân y phục quả thật không tệ." Tương Như Nhân lại nhìn qua con mèo đang bị dọa sợ kia, mỉm cười, không trách ngươi nhào tới.
Diệp thục dung cúi đầu vừa thấy, biến sắc. Cũng thấy được mấy quả cầu vải, mèo không phải thích chơi cầu vải nhất sao, cho nên nó mới lao về phía mình. Đây không phải là tai bay vạ gió sao.
Hôm nay Diệp thục dung đặc biệt dẫn mấy người trong Di Nhạc cung ra ngoài tản bộ. Ra ngoài tản bộ, dĩ nhiên là muốn lập uy cho bản thân, để các nàng đều hướng về mình, phút cuối lại xảy ra chuyện như vậy, thế nào cũng phải tìm lại chút mặt mũi.
Vì vậy nàng chỉ vào mèo con trong lòng Lệ Vân, hừ nói "Hôm nay là va chạm bản cung, ngày nào đó nếu lỡ va chạm vào phi tần đang mang thai, dọa đến người thì sao. Mèo không biết nghe lời như vậy nên ném đi."
Lệ Vân càng ôm chặt lấy mèo con trong lòng. Mèo kia dường như cũng cảm thấy uy hiếp từ Diệp thục dung, meo một tiếng kêu ủy khuất.
Trong hoa viên lúc này người tản bộ cũng nhiều, không bao lâu Diệp tiểu nghi ở Nghi Hòa cung cũng lại đây, thấy nhiều người vây quanh như vậy. Đi lên phía trước thấy được Diệp thục dung và Tương Như Nhân, hành lễ xong tựa hồ không cảm nhận được không khí quái dị lúc đó, nhìn thấy mèo con trong lòng Lệ Vân, cười khen "Con mèo thật đáng yêu quá."
Tương Như Nhân nhìn nàng một cái, đều là người Diệp gia, tỷ tỷ bị thương, muội muội còn khen kẻ gây họa là đáng yêu.
"Hồi còn nhỏ thiếp cũng từng nuôi một con mèo như vầy. Có điều không phải màu trắng." Nghe ra giọng nàng nuối tiếc, Tương Như Nhân nhìn vẻ mặt Diệp thục dung càng chìm xuống, cười hỏi "Là màu đen?"
Ánh mắt Diệp tiểu nghi chợt sáng lên, rồi lại ảm đạm đi xuống "Hiền phi nương nương nói đúng, là màu đen. Đó là ca ca đi mua về cho thiếp thân, nghe nói là giống quý. Đáng tiếc nuôi chưa bao lâu đã không thấy tăm hơi đâu."...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top