Chương 9: Khi tình cảm ngây thơ
Beta: Thiên phi.
Sau khi Tương Như Nhân khuyên nhủ đại ca, nàng bắt đầu vội vàng tập trung vào chuyện của mình. Đến ba tháng, người đến cửa Tương gia ngày càng nhiều hơn, so với Tương Như Nhân nhỏ một tuổi - Tương Tâm Tuệ cũng đã đến tuổi làm mai. Thực ra thì năm trước đã bắt đầu có người đến hỏi ý, chỉ là Nhị thẩm vẫn không đồng ý.
Tương Tâm Tuệ mặc dù danh tiếng không bằng Tương Như Nhân, nhưng nàng tốt xấu gì cũng là Tương gia nhị tiểu thư. Không nói đến Tương quốc công cùng Tương đại lão gia là chức quan gì, chính là phụ thân nàng tương Nhị lão gia, cũng đã là một chánh nhi bát kinh quan tam phẩm, cho nên Lý thị ở hôn sự của trưởng nữ đặt rất nhiều tâm tư, cao thì không sao, thấp quá mà nói, còn có hôn sự hai người nữ nhi sau sẽ bị ảnh hưởng không tốt.
Tháng ba, tháng tư là thời điểm mùa xuân rất đẹp, cánh cửa Tương gia sắp bị đạp hư rồi. Tương Như Nhân thậm chí ở trong vòng nửa ngày gặp được hai mối đến đây làm mai. Thời điểm nàng đi thỉnh an mẫu thân thấy một mối, lúc trở về lại thấy một đạo khác, khiến nàng hoảng hốt nghĩ là trong nhà xuất hiện trân bảo quý hiếm gì đó, mọi người tới để nhận phần thưởng.
Lý thị chọn tới chọn lui cuối cùng vẫn không có kết quả, đến tận đầu tháng năm, Tương lão gia tử tại gia yến lên tiếng, hôn sự Tương Tâm Tuệ phải định trước tháng bảy.
"Phụ thân, nếu đến tháng bảy còn chưa thấy người nào hợp ý, cũng không thể như thế tùy ý liền đem hôn sự của Tuệ Nhi định ra a." Lý thị này thật đã chọn lựa đến cao hứng, trong lòng nàng dự tính, theo đà này... ít nhất ... Cũng phải đặt tới cuối năm. Để người ở Lâm An thành nhìn thấy, Tương gia không phải là chỉ có Tương đại tiểu thư, có Tương nhị tiểu thư cũng là rất xuất sắc.
"Nhà này đều sắp thành cái chợ rồi, ra ra vào vào như vậy còn ra thể thống gì." Tương lão gia tử nói một không hai, "Ngươi nếu đã nhìn nhiều nhà như vậy, chẳng lẽ còn chưa thấy hợp ý."
Lý thị bẹp miệng, nếu có thể gả rất cao liền gả rất cao, bà chẳng ngại nữ nhi mình không xứng được với người ta. Chính là hôn sự này cũng không để cho bà hài lòng chọn, Lý thị không khỏi nghĩ lão gia tử lại bất công, ánh mắt lại hướng về ... Tương Như Nhân ngồi ở bàn khác, "Đại cô nương nhà chúng ta cũng còn chưa định thân mà, làm muội muội sao có thể giành trước, việc hôn sự của Tâm Tuệ tự nhiên là muốn sau Như Nhân rồi."
Người ngồi cùng bàn với Tương Như Nhân đều ngẩng đầu lên xem, Tương Như Nhân thì vẫn lạnh nhạt ăn món ăn trong chén, làm như không nghe thấy gì.
Tương lão gia tử nhìn thoáng qua Lý thị, giọng nói có chút cứng nhắc, "Hôn sự của đại nha đầu còn chưa tới phiên ngươi quan tâm. Thế nào, đại nha đầu một ngày còn chưa định thân, ngươi vẫn muốn cửa chính Tương gia như thế mở ra để cho nhà khác chế giễu sao."
Lý thị có chút ủy khuất, muốn phản bác hai câu, thoáng nhìn chồng đối với mình nháy mắt, cuối cùng mở miệng, "Ta không phải là ý tứ này."
Rốt cuộc là có ý gì Tương lão gia tử làm sao lại không nhìn ra, thế là hắn trực tiếp quyết định, "Nếu không muốn hôn sự Tâm Tuệ được định sớm, ngay hôm sau cũng không cần lại để cho mấy bà mai vào nữa, đợi được ngươi nhìn thấy hợp ý người ta rồi nói tiếp."
Lý thị chính là lòng có bất mãn đi nữa cũng không dám mở miệng tiếp. Lúc ăn cơm chiều xong quay về viện của mình mới đem những phẫn khí này hướng về phía tương Nhị lão gia phát ra , "Lão gia tử như vậy là có ý gì, trong ngày thường thiên vị Như Nhân còn chưa tính, lúc này còn ngăn ta."
Tương Nhị lão gia tính tình từ trước đến nay ôn hòa, nhìn thấy nàng như vậy, khuyên nhủ, "Phụ thân làm sao lại muốn ngăn cản nàng, chỉ là trong nhà người ra vào nhiều cũng không tiện."
Lý thị trừng mắt liếc hắn , "Ngươi lúc này đáp lại ta, vậy sao ban nãy ngươi cũng không nói gì, chung thân đại sự của Tuệ Nhi, ngươi làm cha như ngươi rốt cuộc có quan tâm hay không!"
"Ta tất nhiên là quan tâm, tiền tiền hậu hậu nhiều ... thế này, ta xem tiểu công tử nhà Trương thượng thư cũng tốt, là một người có chí, huống chi hắn còn có người tỷ tỷ đang ở phủ thái tử. Hôm nay chính là thái tử sườn phi, tương lai chờ thái tử kế vị, nhất định là muốn phong phi, chẳng lẽ còn không giúp đỡ nhà mẹ đẻ." Tương Nhị lão gia ngồi xuống, lôi kéo tay nàng ôn tồn nói, Lý thị bị hắn lôi kéo như thế , giọng nói mềm nhũn vài phần, nhưng trong đó đều là không hài lòng, "Một lục phẩm thân quân giáo có cái gì tốt chứ, tiểu thiếu gia Bát vương phủ còn tốt hơn hắn nhiều."
Tương Kế Nghiệp bật cười, "Đó là bát vương phủ, hoàng thân quốc thích ngươi cũng mang đến so sánh được."
" Kỳ gia tiểu thư có thể gả vào Lục vương phủ, Tuệ Nhi chúng ta thế nào không thể gả thật là tốt." Lý thị nói là đương nhiên, đáng tiếc mấy tháng này , các mối làm mai bản thân đều không hài lòng.
Tương Kế Nghiệp cũng biết nàng xót nữ nhi, "Vậy ngươi nói một chút, ngươi ưng bộ dáng gì, nếu thích hợp, có thể trực tiếp nhờ đại ca đứng ra đi nói một tiếng."
Lý thị con ngươi đảo một vòng, nhìn Tương Kế Nghiệp, "Ngươi nói, dựa vào quan hệ với Tấn phi, Tuệ Nhi chúng ta không thể làm hoàng phi sao?"
.............
Trung tuần tháng năm, thành Lâm An trời dần dần nóng lên. Trong cung Tấn phi triệu kiến gia quyến, Tương Như Nhân theo mẫu thân Thiệu thị vào cung.
Tấn phi vừa ngủ trưa dậy, nét mặt còn có chút mơ màng, thấy các nàng tới, ban ngồi rồi sai người dâng trà.
Lúc nhìn Tương Như Nhân trên mặt ý cười nhiều hơn vài phần, "Mới có ít ngày không gặp, Như Nhân là càng ngày càng đẹp."
Tương Như Nhân nhất thời ngượng ngùng, " Tạ nương nương khích lệ."
Tấn phi khoát tay áo, "Không cần khách khí như vậy." Tiếp theo nhìn về phía người hầu hạ ở cửa, trong ánh mắt để lộ ra một cỗ uy nghiêm, mấy người cung nhân khuất thân lui ra ngoài.
Trong phòng ngoại trừ các nàng, chỉ còn lại hai người cung nữ hầu hạ.
Tấn phi nhìn Tương Như Nhân, nửa ngày mới mở miệng hỏi Thiệu thị, "Như Nhân cũng mười bốn rồi, phụ thân đã định hôn sự cho nàng chưa?"
Thiệu thị lắc đầu, "Thật ra việc hôn sự của Tâm Tuệ lại nhanh." Dứt lời nhìn lướt qua Tương Như Nhân, hơi có chút đau lòng.
Tấn phi nở nụ cười, "Mấy ngày hôm trước Trạch nhi có đến cùng bản cung nhắc qua Như Nhân. Hài tử này mấy năm gần đây đều chăm đi Tương gia như vậy, lại là một đứa bướng bỉnh, thật khổ cực cho các ngươi."
"Tam hoàng tử đến Tương phủ là vinh hạnh của Tương phủ ." Thiệu thị vội trả lời, chính là một Hỗn Thế Ma Vương tới, bọn họ cũng phải mang khuôn mặt tươi cười chào đón.
Tấn phi bưng trén trà bên cạnh lên nhấp một ngụm, "Trạch nhi tính tình ra sao bản cung hiểu rõ nhất, nếu ngươi nói là hắn ở Tương phủ biết an phận, bản cung làm thế nào cũng không tin."
Nghe Tấn phi nói tam hoàng tử như vậy, Thiệu thị có thể làm gì, tự nhiên là không thể phụ họa theo, "Nương nương khiêm nhường, tam hoàng tử thông tuệ hơn người."
Tấn phi buông chén trà xuống, đem đề tài một lần nữa nói đến hôn sự của Tương Như Nhân. Lần này là đem Tô Khiêm Trạch cùng Tương Như Nhân đặt cùng một chỗ mà nói, "Trạch nhi hôn sự có thể khiến ta mất không ít tâm tư, tuổi hắn và Như Nhân thật ra cũng hợp."
Có lẽ là ngại vì Tương lão gia tử còn chưa có buông lời, Tấn phi nói những lời này mà không tiếp tục nói hết. Nhưng Thiệu thị cùng Tương Như Nhân đều nghe rõ ý của nàng, nàng đây là có ý người trong nhà thân càng thêm thân.
Không nói đến dự định của tổ phụ, chỉ nói bản thân Tương Như Nhân , nàng cho tới bây giờ cũng không muốn gả cho tam hoàng tử, thế là nàng cúi đầu không nói.
Nhất thời trong phòng bốn bề yên tĩnh.
Tấn phi nhìn thấy Tương Như Nhân phản ứng như thế, không khỏi trêu ghẹo "Như Nhân, ngươi thấy Trạch nhi thế nào?"
Tương Như Nhân ngẩng đầu, trên mặt hiện ra ý cười thong dong , "Cô cô, biểu ca ưu tú như vậy, nhất định có thể tìm được một biểu tẩu cùng xứng đôi với biểu ca. "
Tấn phi nét mặt khẽ nhúc nhích, xem trong ánh mắt của nàng hơn vài phần ý tứ hàm xúc.
Cũng chính là sau một khắc Tương Như Nhân nói xong lời này , cửa đang đóng bị đẩy ra. Quay đầu qua thì thấy Tô Khiêm Trạch đang đứng ở cửa, thân thể che đi phần lớn tia sáng, sắc mặt âm trầm.
Người trong phòng giật mình, rất nhanh Tấn phi liền cười ngoắc Tô Khiêm Trạch , "Ngươi tới thật đúng lúc, bản cung cùng Tương phu nhân có lời muốn nói, Như Nhân đối với nơi này chưa quen thuộc, ngươi mang nàng đi ra ngoài một chút đi."
Tương Như Nhân đứng lên cùng Tấn phi hành lễ xin cáo lui, theo Tô Khiêm Trạch đi ra ngoài, bình thản nói, "Làm phiền tam hoàng tử."
Tô Khiêm Trạch vẫn là trầm mặt, hừ một tiếng xoay người về hướng hoa viên nhỏ cạnh Vĩnh Hòa cung mà đi.
Một đi ở phía trước, một theo ở phía sau, một đoạn đường lớn đều là không nói được một lời. Mấy người cung nữ thái giám đi theo phía sau càng không dám mở miệng, đều cúi thấp đầu, sợ bị Tô Khiêm Trạch giận chó đánh mèo.
Mới vừa đi tới cửa Vĩnh Hòa cung, Tô Khiêm Trạch bỗng nhiên dừng bước, cách hắn vài bước Tương Như Nhân sau đó cũng ngừng lại. Tô Khiêm Trạch quay đầu lại, nhìn nàng gương mặt thong dong, trong đầu nghĩ đến câu nói nghe được ở cửa kia, một tia khó chịu càng thêm nồng đậm.
Nhưng đứng ở cửa cung cũng không phải chỗ tốt gì, Tô Khiêm Trạch nhịn một chút, tiếp tục đi vào hoa viên. Hai người cứ như vậy một đường đi tới, qua thời gian uống cạn chén trà, một câu cũng không có nói với nhau, cứ thế một mạch đến trong hoa viên.
Cung nữ thái giám phía sau thấy tam hoàng tử có ý định muốn dừng lại nơi này, rất nhanh tiến đến bố trí trà cùng điểm tâm trong một đình gần đó. Tương Như Nhân đem tầm mắt rơi vào giữa bồn hoa, mùa hoa đoàn cẩm thốc, khắp nơi đều tràn đầy sinh khí, cũng có thể khiến tâm tình khá hơn nhiều.
Tô Khiêm Trạch quay đầu lại thấy được khóe miệng nàng khẽ cười, đáy mắt còn thoáng mơ hồ thì hơi thất thần.
Cảm giác được tầm mắt của hắn, Tương Như Nhân quay lại, Tô Khiêm Trạch thật nhanh thu hồi tầm mắt, trực tiếp bước chân đi về hướng đình các, nét mặt hơi phiếm hồng. . .
Trong đình hai người bọn họ an vị, một cung nữ đứng bên hầu hạ, còn lại đều đứng bên ngoài đình. Tô Khiêm Trạch nhìn cái miệng nhỏ của nàng uống trà, vừa có chút tâm tình vui vẻ, bỗng nhiên lại thay đổi có chút bất an.
Loại tâm tình không rõ này thật khiến người ta phải khó chịu. Hắn hồi tưởng lời vừa nghe được ở cửa, hắn đối với câu trả lời của nàng hết sức bất mãn, nhưng hắn rốt cuộc không vừa lòng chuyện gì, Tô Khiêm Trạch lại cũng không rõ. Trong lòng những cảm giác quấy phá khiến hắn càng thêm không nhịn được, rốt cuộc mở miệng nói, " Tại sao ngươi lại nói như vậy với mẫu phi ta? "
Tương Như Nhân đối với vấn đề hắn hỏi có chút khó hiểu, đảo mắt vừa nghĩ, cũng không thấy là có gì không đúng, " Tam hoàng tử ngài muốn nói chuyện gì?"
"Ngươi!" trên gương mặt Tô Khiêm Trạch lại ửng đỏ có chút khả nghi, hơi không được tự nhiên giải thích, "Chính là lúc mẫu phi hỏi ngươi nghĩ thế nào về bản điện hạ."
Tương Như Nhân đặt chén trà xuống, mi mắt hơi rũ, đem lời kia lập lại một lần, "Tam hoàng tử ưu tú như vậy, nhất định là có thể gặp được người cùng ngài tình đầu ý hợp."
Tiếp theo bốn phía lâm vào một mảnh yên lặng, Tô Khiêm Trạch nắm chặt cái ly trong tay, năm ngón tay đều có chút trắng bệch.
Nửa ngày, hắn như cười như không nói, "Vậy không biết người tình đầu ý hợp trong lòng biểu muội có bộ dáng gì? "
Tương Như Nhân nghĩ khẩu khí của hắn rất quái dị, ngẩng đầu cười nhạt, "Điều này cũng không nhọc đến tam hoàng tử phí tâm."
Nàng càng như vậy, hắn lại càng mất hứng, còn chưa kịp đi tìm nguồn cơn của sự mất hứng, Tô Khiêm Trạch đã bật thốt ra, "Gả cho bản điện hạ thì khó xử như thế sao!"
Một bên cung nữ trực tiếp sợ đến run tay, nước trà sánh ra khỏi chén, không đợi hắn phát tác, cung nữ lập tức quỳ xuống, "Tam hoàng tử tha mạng, nô tỳ không phải là cố ý, tam hoàng tử tha mạng!"
Tương Như Nhân đứng lên nhíu mày, Tô Khiêm Trạch mặt đen lại nhìn cung nữ kia, "Còn không mau cút đi!"
Cung nữ dập đầu đầu vội vàng đứng dậy, một cung nữ từ bên ngoài đình tiến đến dọn dẹp, Tương Như Nhân đi ra ngoài đình.
Tình thế có chút lúng túng.
Đối với Tô Khiêm Trạch mà nói, lời hắn cũng đã nói ra khỏi miệng rồi, không sợ gì mà không hỏi rõ nữa. Mà sự né tránh của Tương Như Nhân cũng chỉ làm hắn thêm tức giận, cơ hồ là muốn truy tới cùng. Tương Như Nhân mới vừa đi tới lối vào bên cạnh bồn hoa, Tô Khiêm Trạch đã bước đến trước người ngăn nàng lại, chất vấn, "Ngươi đây là ý gì? "
Lòng Tương Như Nhân cũng không bình tĩnh, cho dù tính tình có tỉnh táo đi nữa, gặp chuyện như vậy thì đều có thể thất thố, nàng nhìn hắn, hít một hơi chậm rãi nói, "Tam hoàng tử, mời ngài nói năng cẩn thận."
"Ngươi vẫn chưa trả lời ta." Tô Khiêm Trạch từng bước ép sát, nhất quyết muốn hỏi cho ra lẽ. Tương Như Nhân lại không muốn nói cái gì, xoay người tính rời đi, Tô Khiêm Trạch không cho, sắc mặt Tương Như Nhân cũng trầm xuống theo.
Thân là hoàng tử, lẽ nào có thể ngay trước mặt bọn cung nữ thái giám nói lời như vậy? Mặc dù không phải là nghe nhầm đồn bậy, nhưng cũng không biết sẽ sanh ra những lời đồn đãi gì nữa đây. Tương Như Nhân nghiêm mặt quay sang nhìn hắn, "Mời ngài tránh ra, thời gian không còn sớm nữa, ta nghĩ nương nương cũng đang sốt ruột chờ ta về."
Hai người cứ thế giằng co tại đây, Tô Khiêm Trạch không nhượng bộ, Tương Như Nhân cũng không thể có nhiều lực để đẩy hắn ra mà rời đi. Mấy người cung nữ thái giám tránh ở phía xa xa, Tương gia tiểu thư này cũng thật là lớn gan, dám cùng tam hoàng tử nói như vậy.
Đúng lúc này, cạnh cửa hoa viên truyền đến tiếng thỉnh an, "Tam hoàng tử điện hạ."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top