Chương 44: Sinh thần thái tử
Beta: Sutháiphi
Y phục cũng đã làm xong, cũng đã mặc trên người thái tử, Tương Như Nhân lại giải thích như vậy.
Tô Khiêm Dương có chút dở khóc dở cười, bản thân mình mỗi lần đến chỗ nàng tâm tình luôn không tốt, lúc này thật giống là vì hắn lòng dạ hẹp hòi cố ý ép buộc người khác nhận sai.
Trắc phi của hắn lại thật độ lượng, vì hắn chong đèn làm y phục cho hắn, rồi lại còn phải suy nghĩ cho tâm tình của hắn mà nhận sai. Thật ra chắc bản thân nàng cũng không biết là sai chỗ nào.
Vì thế đáy mắt Tô Khiêm Dương thu lại ý cười, nghiêm nghị "Sai ở đâu?"
Tương Như Nhân nghĩ nghĩ, bày ra bộ dạng một đồ đệ ngoan ngoãn "Thần thiếp không nên chọc điện hạ tức giận.
"Vì sao bản cung tức giận?"
Tương Như Nhân lại nghĩ nghĩ, lấy lí do nàng thất thần có vẻ không đúng. Sau đó nghĩ đến lời của Tôn ma ma, sửa lại lời nói, "Thần thiếp không nên cáu kỉnh với điện hạ, là thần thiếp quá quật cường."
Giải thích thế này cũng đã mười phần thành ý, lại cho Tô Khiêm Dương bậc thềm bước xuống. Cũng phải có kết thúc thôi, không thể cứ dở dở ương ương như thế mãi.
Yên tĩnh đợi một lúc, Tô Khiêm Dương đưa tay tháo nút cổ áo "Nếu đã làm tốt rồi ta thu vậy."
Tương Như Nhân nhẹ nhõm thở ra một hơi, chuyện này coi như cũng qua.
Giúp hắn cởi áo ra rồi đưa Thanh Thu mang đi cất vào hộp. Khi nàng chuẩn bị mặc lại cho hắn cái áo trước đó thì Tô Khiêm Dương khoát tay "Đêm cũng khuya rồi, nghỉ ngơi thôi."
Sau khi từ phòng rửa mặt đi ra, Tương Như Nhân nhìn giường có chút e ngại. Tô Khiêm Dương cũng không làm khó nàng, hai người cứ thế yên ổn qua một đêm.
Sáng hôm sau sinh thần thái tử, chủ yếu được mời là hoàng tử công chúa và vài bằng hữu đồng môn cùng tuổi với thái tử. Còn lại mấy quan viên thì sai người đưa lễ vật chúc mừng đến.
Sáng sớm tinh mơ Tô Khiêm Dương đi vào cung một chuyến rồi trở về Phượng Dương các, đã đầy ắp quà tặng, hộp lớn, hộp nhỏ các lễ vật chúc mừng. Mama đứng cạnh hỏi hắn sẽ mặc y phục nào ra tiếp khách. Tô Khiêm Dương vừa nghe đã hỏi "Đồ Linh Lung các đưa tới đâu?"
Ma ma nhanh chóng tìm ra chiếc hộp sáng nay Tương Như Nhân sai người mang qua. Mở ra, là bộ y phục hôm qua hắn đã thử, hắn gật đầu "Lấy cái đai lưng năm ngoái Linh Lung các đưa đến, sẽ mặc cùng."
Hai cung nữ giúp hắn thay y phục, chỉnh sửa lại một chút rồi thái tử đi tiền viện tiếp khách.
Mấy vị hoàng tử và công chúa đều đã đến. Thất công chúa đang nói chuyện với hoàng thái tôn. Không biết đứa nhỏ thấp giọng nói gì khiến thất công chúa bật cười vui vẻ, trìu mến ôm hắn.
Mọi người thấy thái tử đến, cũng bỏ qua cấp bậc lễ nghĩa ngày thường, đồng thanh gọi đại ca rồi đua nhau đem lễ vật này nọ ra.
Ngũ hoàng tử mới tám tuổi nhưng rất tinh mắt, "Đại ca, hôm nay huynh một thân y phục mới trông thật đẹp."
Toàn thân y phục tím thẫm trên người Tô Khiêm Dương càng tỏa ra anh khí. Họa văn trên đai lưng và cổ áo, tay áo là cùng một kiểu. Đáng nói nhất là kim mãng trên mây ở chỗ tà áo kia, thêu hết sức sống động.
Nhị công chúa tay nghề thêu thùa không tệ nhìn qua, tán dương "Áo này xem ra tốn không ít công phu đây! Y phục đại ca mặc trên người, không biết là ai tặng?"
Tô Khiêm Dươnh mỉm cười không nói gì nhưng Thất công chúa đang ở cạnh thái tôn đã lên tiếng "Còn phải nói sao. Hiểu rõ sở thích của đại ca như thế tất nhiên là đại tẩu. Đúng không Nhị tỷ tỷ." Nàng nói rồi nhìn sang thái tử phi.
Triệu Nhị cười nhìn qua thái tử, y phục rất đẹp, nhưng không phải nàng tặng. Nhìn xuống chân Tô Khiêm Dương, ánh mắt ảm đạm đi đôi chút. Nàng đã tặng cho hắn một đôi giày tự tay đóng nhưng hắn lại không mang.
"Muội là nhiều ý kiến nhất" Thái tử đi qua gõ nhẹ lên trán Thất công chúa một cái. "Vậy muội chuẩn bị gì cho ta?"
Thất công chúa tất nhiên sẽ không quá bận tâm y phục này do ai đưa tới. Nghe thái tử hỏi vậy liền chú tâm sai người đem lễ vật lên. Nhưng một bên Triệu Nhi tâm tình thật không rõ tư vị gì, dù thái tử nói ra ai đưa tới cũng được, nàng cũng sẽ chẳng quá để tâm. Nhưng chính vì thái tử không nói ra khiến nàng cảm thấy giống như hắn đang cố gắng che giấu người này đi không để mọi người biết.
Thất công chúa sai người mở hòm gỗ ra. Bên trong là một tòa san hô điêu khắc chất lượng thượng thừa, phía dưới đế đỡ cũng được chế tạo riêng, chạm khắc tinh xảo đính đầy đá quý, trong hòm được lót vải lụa bóng rải đầy chân trâu và các khối ngọc trông cho giống các tảng đá.
"Đại ca, nhìn xem đẹp mắt không?" Thất công chúa kiễng chân nhìn Tô Khiêm Dương. Tô Khiêm Dương gật gật đầu, trêu nàng "Có chút phù hoa*"
*phù phiếm xa hoa
Thất công chúa chu miệng bất mãn "Sao lại phù hoa." Tứ hoàng tử hiểu rõ bước lên giải thích cho nàng "Thất muội, đại ca nói phù hoa, kỳ thực là nói muội không bỏ nhiều công sức".
Thất công chúa trừng mắt liếc hắn ". Ai nói! Cái này ta phải sai người tìm đến mấy tháng trời. Sao lại không bỏ nhiều công sức?"
"Ta hiểu ý của Tứ ca. Nhị tỷ tặng tranh thêu là từng mũi kim tỷ ấy tự bỏ công sức ra thêu. Còn tòa san hô này của tỷ là do người khác bỏ công tìm giúp, không tính nha". Ngũ hoàng tử tham gia góp vui. Thế là Tam hoàng tử cũng lộ chút ý cười, gật đầu phụ họa "Lời này nói có lý!"
"Các ngươi!" Thất công chúa hoắc mắt đứng phắt dậy, đỏ mặt trừng mắt một đám người bọn họ. "Được rồi, ai cũng nói ta, vậy các ngươi đem tặng cái gì? Mang ra đây xem thử, mang ra đây xem!!!"
Trước mặt ca ca, tỷ tỷ đã mất hết mặt mũi, thất công chúa bực bội, ủy khuất như sắp khóc ."Ta muốn nhìn xem lễ vật các ngươi đem đến đã bỏ bao nhiêu công sức. Đều lấy ra hết đi! Huynh lấy ra trước!" Nói rồi chỉ thẳng vào người mở miệng đầu tiên, Tứ hoàng tử.
Tô Khiêm Dương nhìn Thất công chúa "Mọi người đùa chút thôi. Muội đừng quậy phá."
Thất công chúa không chịu, bước đến cạnh hắn tranh luận, "Đại ca nói xem quà tặng kia của muội tại sao lại không đủ công phu. Ta thân là công chúa, nữ tử châm tuyến cần phải học thật tốt sao? Chẳng lẽ ta xuất giá thì phải tự tay thêu đồ? Cũng đã có cung nhân làm thay ta rồi".
Thất công chúa nói những lời này rõ ràng là ngụy biện. Tam tòng tứ đức của nữ tử."Công" chính là đức hạnh đứng đầu, thêu thùa may vá lại chính là một trong các tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá. Ngươi có thể không cần làm, nhưng không thể không học.
Dù vậy lúc này mọi người chỉ muốn dỗ dành nàng. Tứ hoàng tử là người đầu tiên giương cờ trắng "Phải, lời của Thất muội rất đúng. Tứ ca đã sai rồi. Quà của ta cũng do người khác tìm nên cũng là không đủ công phu". Nói xong thì đưa ra một bộ văn phòng tứ bảo.
Thất công chúa hừ một tiếng, nhất quyết phải nhìn hết mọi lễ vật mọi người đưa ra mới hài lòng. Tứ hoàng tử là một bộ văn phòng tứ bảo, ngũ hoàng tử là một thanh bảo kiếm, nhị công chúa là một bức tranh tự thêu, tam công chúa là khối ngọc bội long văn, tứ công chúa không đến, sai người đưa tặng một bộ danh họa.
Xem xong hết mọi người, Thất công chúa bước đến trước mặt Tam hoàng tử "Tam ca, của huynh đâu?"
Nói xong thì quà của Tam hoàng tử cũng đưa lên. Hai ngươi khiêng đặt hòm xuống, mở ra. Bên trong là một bàn cờ và bộ bát cùng quân cờ. Bàn cờ bằng ngọc thạch, phía trên khắc ô cờ, còn lại đều là dùng ngà voi phiến trúc khắc lên. Một bộ bát và quân cờ cũng là dùng ngà voi khắc thành.
Tứ hoàng tử cũng bước tới xem "Tam ca, huynh thế này thật là ra tay thật lớn nha!"
Tô Khiêm Trạch cười "Biết đại ca kỳ nghệ bất phàm. Ngẫu nhiên lại được ít ngà voi, ta liền làm thành một bộ tặng đại ca."
Tô Khiêm Dương cầm một quân cờ sờ sờ trong tay, một lúc sau thì cười vỗ vỗ vai Tam hoàng tử "Tốt, lúc khác Tam đệ đến đây. Ta và đệ đánh một ván!"
Thất công chúa không còn hứng thú "Nếu biết Tam ca thế này, ta đã chẳng chuẩn bị tòa san hô làm gì". Còn muốn thắng cuộc một phen, ai ngờ các ca ca ra tay mạnh như vậy.
Tam hoàng tử cười nhéo nhẹ mũi nàng, nói đùa, "Ai, chính là không nhường muội đấy."
Thất công chúa hờn giận trừng hắn "Tam ca khi dễ người!"
Tam hoàng tử gật gật đầu "Ta khi dễ người, áp đi khí thế của muội. Tương lai phò mã gia mới trải qua tốt hơn chút."
Thất công chúa từ giận chuyển sang xấu hổ, chạy đến cạnh Nhị công chúa làm nũng cáo trạng " Nhị tỷ, tỷ xem bọn họ đều khi dễ người kìa!"
Một cảnh hòa thuận vui vẻ này, thái tử phi biết ý dẫn thái tôn lui xuống, để không gian lại cho huynh đệ bọn họ nói chuyện phiếm.
Ra khỏi phòng, thái tôn nắm tay Triệu Nhị "Mẫu phi, vừa rồi sao người không vui?"
Tâm Triệu Nhị run lên, con ở bên cạnh mình, một chút biến hóa như vậy hắn cũng nhận ra, cúi xuống xoa đầu hắn "Mẫu phi vui vẻ mà, Tuần Nhi chuẩn bị gì cho phụ vương nào?"
"Tuần Nhi tặng phụ vương bản viết chữ, còn có tranh vẽ." Đứa nhỏ mới mấy tuổi, chuẩn bị nhiều là tranh chữ. Triệu Nhị sớm đã xem qua những thứ hắn chuẩn bị, vui vẻ cười cười "Phụ vương ngươi thấy được nhất định sẽ thích."
Trên mặt non nớt hiện lên chút chờ mong. Tô Ngạn Tuần theo thái tử phi đi về Dao Hoa các. . .
Buổi chiều, mọi người đã về hết, Tô Khiêm Dương đi Dao Hoa các. Tô Ngạn Tuần đang ngủ trưa. Đi vào nội thất thì thấy Triệu Nhị đang dựa vào trên tháp chợp mắt.
Nghe được tiếng động liền thức giấc, thái tử phi đứng dậy. Thấy trên mặt hắn phiếm hồng, nàng sai người đi chuẩn bị canh giải rượu. "Điện hạ nghỉ ngơi một chút chứ?"
Tô Khiêm Dương gật gật đi đến bên giường. Triệu Nhị nhìn xuống phía chân hắn cười "Sáng nay cho người mang giày qua đó, gặp điện hạ chưa mang nên lại sai người mang về, giờ ở đây thử luôn một thể." Nói xong, cung nữ phía sau vội đưa giày ra.
Tô Khiêm Dương nhìn nàng, cũng không nói gì, để nàng mang giày cho mình. Giày kích thước vừa chân, đứng dậy đi lại vài bước cũng không thấy bị kích "Rất vừa vặn! "
Triệu Nhị gật gật đầu "Thiếp còn sợ không vừa đấy. Điện hạ thích là tốt rồi."
Tô Khiêm Dương lại ngồi xuống giường, Triệu Nhị tưởng hắn muốn nghỉ ngơi nên đưa tay tính cởi y phục giùm hắn. Tô Khiêm Dương lại kéo nàng ngồi xuống giường "Bản cung không nghỉ ngơi, còn phải vào cung một chuyến, nàng ngủ một giấc đi."
Tươi cười của Triệu Nhị giảm đôi chút "Tuần nhi còn đang chờ ngài xem lễ vật hắn chuẩn bị cho ngài đấy."
Thái tử mang theo đôi hài kia cũng không thay ra, cười cười "Tối quay về cũng có thể xem."
Triệu Nhị cũng không nói gì nữa, đứng dậy theo hắn "Vào cung, có cần thay y phục khác không?"
Tô Khiẻm Dương cúi đầu nhìn thoáng qua "Không ngại, nàng nghỉ ngơi cho tốt." Nói xong người liền bước ra ngoài.
Triệu Nhị nhìn bóng hắn rời đi, không hiểu sao cảm giác khó chịu ở tiền viện lúc sáng lại càng mãnh liệt hơn. Phương ma ma đi đến bên cạnh nói vài câu, trên mặt Triệu Nhị liền hiện ra chút bất đắc dĩ. Nàng lo lắng nhất điều gì, điều đó sẽ phát sinh.
Phương ma ma thấy vẻ mặt nàng như vậy thì hạ giọng khuyên nhủ "Nương nương, trước đây lúc Trương trắc phi vào phủ điện hạ còn sủng nàng cả một thời gian dài. Sau hai năm Tương trắc phi vào phủ chẳng bao lâu thì lại có thêm hai lương nhân. Bây giờ thái tử điện hạ vẫn thích đi nơi đó cũng là chuyện bình thường".
Triệu Nhị lắc đầu "Không giống" Nàng cảm thấy sự yêu thích của thái tử đối với Tương trắc phi và Trương trắc phi là không giống nhau.
Mà cảm giác không rõ ràng này mới chính là ngọn nguồn nỗi bất an của nàng. Hay là từ lúc nghe nói Tương gia đại tiểu thư sẽ vào phủ là nàng đã bắt đầu lo lắng rồi.
" Nương nương, nữ nhân tuổi càng lớn nhan sắc càng suy, cuối cùng chẳng còn gì. Tương trắc phi lại đáp ứng ngài ba năm không có con. Ba năm tuyển tú, người mới lại vào, thái tử sao còn nhớ đến nàng ta. Nàng ta lại không con, không chỗ dựa, không giống ngài, thái tôn lại được lòng hoàng thượng và thái tử. Dù nói sau này hắn có lớn lên ra phủ thì vẫn coi nơi này của nương nương là nhà, là chỗ dựa cho nương nương."
Triệu Nhị mỉm cười, không biết từ khi nào nàng bắt đầu lo lắng thái quá, phải để mama phân giải mới thông thấu. Nàng là chính thất, lại sinh đích trưởng tử. Đây đều là sự thực vững chắc không thể thay đổi.
Phương ma ma thấy nàng cười, tiện đà khuyên nhủ "Tương gia rất tốt, nhưng ngài đừng quên, Triệu gia cũng không kém. Cửu gia của ngài trước mặt hoàng thượng lời nói cũng có chút phân lượng, ngài so với nàng ta cũng chẳng phải khom lưng, không cần để ý một chút tiểu kĩ xảo này của nàng ta".
Triệu Nhị thâm ý nhìn nàng "Phương ma ma, ngươi cứ một tiếng một tiếng lại nhắc đến Triệu gia, có phải mẫu thân lại sai người đến không?"
Phương ma ma ánh mắt có chút chột dạ. Triệu Nhị thở dài "Thôi, từ nay cứ để nàng tùy ý đến."
Phương ma ma nhất thời vui vẻ, đỡ Triệu Nhị ngồi xuống, trong miệng tất nhiên lại nhắc đến việc của huynh đệ Triệu Nhị.
Bên này Phương ma ma tận lực nói tốt, bên kia trong hoàng cung, Triệu gia lại bị Ngự sử đài dâng tấu kể tội.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top