Chương 34: Kim lương nhân sinh con

Beta: Sutháiphi

   Qua vài ngày là đã đến kì du hạ hàng năm, thái tử phi vốn không muốn đưa Tương trắc phi vào danh sách đi du hạ nhưng một ngày trước khi lên đường, Linh Lung các phái người qua nói Tương trắc phi muốn ra ngoài giải sầu. Thái tử phi liền vì Tương trắc phi chuẩn bị một chiếc xe ngựa thoải mái, giảm bớt xóc nảy khó chịu trên đường.

   Đến bên trong sơn trang, Tương Như Nhân trực tiếp đi lên lầu các đã đựơc chuẩn bị tốt không có ý muốn cùng người khác đi xem trò vui. Ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, trên mặt hồ sóng biếc lăn tăn, hoa sen nở rộ là phong cảnh đẹp nhất.

   Vẫn chưa tới giờ ngọ nên gió thổi vào phòng rất thoải mái, Tương Như Nhân liếc mắt thấy hôm nay còn có thấp thoáng mấy chiếc thuyền, tầm mắt rơi xuống đình bên hồ thấy được thân ảnh của Cố Ngâm Hoan.

  Tầm mắt xa hơn chút nữa, Tương Như Nhân thấy được người Kỳ gia, ánh mắt híp lại vẻ mặt toàn là lãnh ý.

   Thanh Thu đến bên tai nàng nhẹ nhàng nói vài câu, Tương Như Nhân gật đầu, "Đến lúc đó tìm người dẫn hắn qua đây". Tử Yên ở ngoài phòng xin chỉ thị, "Trình gia tiểu thư tới." Vừa dứt lời, Trình Bích Nhi liền vào, thấy nàng nhìn bên dưới lầu các ánh mắt liếc theo, "Nhìn cái gì đấy? "

   Tương Như Nhân nhìn Cố Ngâm Hoan đi theo sau lưng Cố phu nhân, trầm ngâm chốc lát cười nói với Trình Bích Nhi "Ngươi đi gọi luôn Ngâm Hoan lên đây đi, đã lâu ta không gặp nàng."

   Trình Bích Nhi tự mình xuống dưới tìm Cố Ngâm Hoan, Tương Như Nhân thu lại tầm mắt. Trước mặt tản ra hơi nước trà, nàng và Cố Ngâm Hoan lúc ban đầu là cũng bởi vì một bí mật mà quen biết, rồi hợp tính nên hai người càng ngày càng thân thuộc. Nàng cũng phải bày tỏ thành ý chia sẻ một vài bí mật . . .

   Cố Ngâm Hoan sau khi biết được tiền căn hậu quả* chuyện Tương Như Nhân đẻ non, so với Trình Bích Nhi còn oán giận hơn. Nàng làm người hai đời cũng rõ ràng biết Tương trắc phi và mình nói chuyện này mục đích là cái gì. Trước đây nàng ta xuất thủ tương trợ, nàng vẫn nhớ.

   *Tiền căn hậu quả: nguyên nhân kết quả

   Nhưng thật ra Trình Bích Nhi càng khó chịu "Cũng đừng nói chuyện thương tâm này nữa, càng nói ta càng tức. "

   Tương Như Nhân và Cố Ngâm Hoan nhìn nhau cười, Cố Ngâm Hoan ngồi xuống bên cạnh Trình Bích Nhi, nhéo nhéo mặt của nàng, "Vâng, Trình đại tiểu thư, vậy ngươi nói một chút xem chúng ta nên trò chuyện cái gì? "

   Trình Bích Nhi bấm nàng một cái trêu "Nói chuyện hôn sự của ngươi đi Đô thống phu nhân tương lai. Đường đường là phu nhân quan nhị phẩm, sau này Tô phu nhân nên chiếu cố chúng ta nhiều hơn nha."

"Không ngừng ở đó, xem Tô Đô thống tuổi trẻ tài cao, làm sao sẽ dừng lại chức nhị phẩm thôi chứ." Tương Như Nhân phối hợp nói thêm một câu, Cố Ngâm Hoan nhìn hai người bọn họ, đỏ mặt quở trách mắng "Nói ta gì chứ, ngươi không đính hôn chắc."

   Trình Bích Nhi lúc này thản nhiên vô cùng, "Đúng thế, cũng không thể để mình ngươi đi."

   Cố Ngâm Hoan cười một tiếng vui vẻ "Ta đã nhìn ra, chỉ có ngươi là da mặt dày nhất."

   Ở bên trong lầu các hàn huyên một hồi, biểu muội Cố Ngâm Hoan đi lên tìm. Trình Bích Nhi dặn Tương Như Nhân nghỉ ngơi thật tốt, các nàng xuống dưới đi dạo thượng uyển.

   Tương Như Nhân ở trên lầu các nhìn mấy nàng cười nói đi về hướng bên hồ, trên mặt thêm chút ý cười. Tầm mắt rơi vào chiếc thuyền nhỏ trên hồ, chẳng biết lúc nào trên mấy thuyền đều đầy người ngồi, đang ở trong hồ ngắm hoa sen.

   Tử Hạ ngoài cửa nhìn về phía nàng gật đầu, Thanh Thu cúi người nói với Tương Như Nhân "Tiểu thư, người đã dẫn qua rồi."

  Dường như một khắc kia, trên bờ không còn người nào, trên mấy chiếc thuyền toàn là tiểu thư khuê trung . Tiếng thét chói tai bỗng vang lên, rất nhanh đã có người chạy tới nhảy xuống, cứu người vừa ngã thuyền.

   Tương Như Nhân thấy tất cả mọi người đều chạy về phía bờ hồ, khóe miệng cười nhạt, anh hùng cứu mỹ nhân thật hay. . .

    Nghỉ hè tại sơn trang trở về được vài ngày, trong thành Lâm An liền có lời đồn đãi. Ở sơn trang, thế tử phủ Lục vương làm anh hùng cứu mỹ nhân, cứu biểu tiểu thư Mộc gia bất hạnh rơi xuống nước. Thêm mắm dặm muối, đem tả cảnh cứu người lúc ấy truyền đi còn mang theo chút tình trạng thảm thiết.

  Biểu tiểu thư Mộc gia Hứa Tình U thân thế rất đáng thương, song thân xảy ra việc ngoài ý muốn. Được Mộc đại phu nhân nhận về nuôi ở Mộc gia, mặc dù cơm áo không lo, nhưng ăn nhờ ở đậu sinh hoạt cũng có vẻ khổ cực.

   Có đồn đãi tự nhiên sẽ có người suy đoán, bây giờ là mùa hè, quần áo vốn mặc ít.  Hứa tiểu thư nếu rơi xuống nước, lúc cứu lên chẳng phải cũng thấy hết rồi còn gì. Danh tiết nữ nhi làm thế nào cho phải, lỡ như bởi vì chuyện này không ai thèm lấy, vậybHứa cô nương thân thế cũng quá bấp bênh.

   Đồn đãi qua vài ngày, phủ Lục vương đành phải chịu trách nhiệm, Lục thế tử quyết định muốn làm người tốt đến cùng, cứu người tiện thể lấy luôn về nhà.

   Nhưng trong phủ đã có một thế tử phi, nạp Hứa tiểu thư làm thiếp sao, quá ủy khuất người ta. Một cô nương trong sạch, tuy nói phụ mẫu đều đã mất nhưng có Huệ an Mộc gia ở đó, không thể khinh thường. Vì vậy biện pháp tốt nhất là đem Hứa Tình U nạp vào phủ Lục vương làm quý thiếp, lễ cầu hôn coi như tạm ổn. Tương lai Tô Khiêm Doanh kế thừa vương vị Lục vương gia Hứa Tình U thăng lên trắc phi, coi như là không làm nàng thất vọng.

   Nhưng cứ vậy mà nâng thân phận Hứa Tình U thì lại ủy khuất Lục thế tử phi. Cưới vợ bé thì không sao, nhưng cưới vợ bé như thế chẳng phải là trực tiếp đánh vào mặt của thế tử phi.

    Nhưng Kỳ Tố Như cũng không thể làm gì được Tô Khiêm Doanh, càng không thể đi khóc lóc kể lể với Lục Vương phi. Nàng cho tới bây giờ ngay cả hài tử còn chưa sinh, lại đửng nói đến đích trưởng tôn phủ Lục vương.

    Hờn dỗi vài ngày, cần tìm kiếm an ủi Kỳ Tố Như lần thứ hai cầm bút viết một phong thư cho Tương Cảnh Trí. Chỉ là thư này, cuối cùng vẫn giống mấy phong thư trước, đá chìm đáy biển, không có tin tức. . .

    Tháng sáu, thành Lâm An còn truyền thế tử phủ Lục vương là một nam nhân tốt, biết chịu trách nhiệm.

   Trong phủ thái tử, Kim lương nhân sắp lâm bồn. Sáng sớm đã bắt đầu đau bụng, đến buổi trưa vẫn chưa sinh được. Thái tử lúc lâm triều trở về sang Thiên Hương uyển, trong sân đã có mama từ trong cung coi chừng.

   Trong phong truyền ra tiếng Kim lương nhân đau đớn hét lên, cung nữ bưng chậu ra ra vào vào. Đến chạng vạng, một tiếng khóc hư nhược nỉ non truyền đến. Một lát sau cửa mở, bà đỡ ôm hài tử trong tã lót ra đưa cho bọn họ xem, "Chúc mừng thái tử điện hạ, chúc mừng thái tử điện hạ, là một nam hài."

   Ma ma hoàng hậu phái tới trên mặt vui vẻ, bước theo sau thái tử nhìn thoáng qua, lập tức hồi cung bẩm báo.

    Thái tử nhìn hài tử gầy yếu trong lòng ma ma, trên mặt cũng không có vui mừng bao nhiêu. Nhưng một bên thái tử phi đưa tay kéo một chút chăn, cười nói với thái tử "Đúng là một hài tử yên tĩnh."

   Thấy thái tử không nói lời nào nên thái tử phi hỏi thăm một chút tình hình trong phòng rồi để bà đỡ ôm hài tử trở vào.

    "Điện hạ, hôm nay Kim lương nhân mệt mỏi, hiện giờ đang ngủ, chờ buổi tối nàng tỉnh, ngài có thể tới nhìn nàng cùng hài tử một chút". Thái tử phi khuyên, "Ngài thời gian trước ít tới thăm Kim lương nhân, nàng rất nhớ điện hạ". Tô Khiêm Dương gật đầu, thái tử phi lúc này mới yên tâm cùng hắn ra khỏi Thiên Hương uyển.

   Đến chạng vạng, đồ ban thưởng trong cung tới, mặc kệ thái tử có thích đứa nhỏ này hay không. Thái hậu, hoàng hậu đối với hoàng tôn đúng là rất vui mừng, ban cho tất nhiên không ít, tính cả thái tử phi thay thái tử thưởng qua thì trong phòng quần áo không ít.

    Buổi tối Kim lương nhân tỉnh lại, vội vã để ma ma ôm con tới. Nhìn con trai yên lặng trong tã lót , Kim lương nhân trên mặt đầy niềm vui sướng của người lần đầu làm mẹ, một bên Vương ma ma thay nàng phủ thêm y phục, "Tiểu thư, tiểu điện hạ có nhũ mẫu, đều là người trong cung phái tới, ngài hiện tại nên nghỉ ngơi cho thật tốt."

   Kim lương nhân ôm hài tử không buông tay, sờ sờ mái tóc thưa thớt của con "Cứ để cho ta nhìn hắn một chút."

Ngoài phòng Hương Phù đi đến, "Tiểu thư, thái tử điện hạ tới thăm ngài." Kim lương nhân trong lòng vui vẻ, ôm hài tử nhìn sang, thân ảnh thái tử xuất hiện ở cửa. Ước chừng đã hơn tám tháng nàng trái trông phải mong, cuối cùng thái tử cũng đến, Kim lương nhân bỗng nhiên muốn khóc.

   Trong lòng hài tử bỗng nhiên kêu lên một tiếng, Kim lương nhân cúi đầu xem. Tiểu tử kia nắm chặt tay há mồm a ô Vương ma ma ở bên cạnh nhắc nhở nàng, "Lương nhân, tiểu điện hạ chắc là đói bụng rồi, giao cho nô tỳ đi."

    Kim lương nhân cẩn thận đem con đưa cho Vương ma ma, nhìn qua Tô Khiêm Dương, vẻ mặt có chút co quắp. "Thân thể tốt hơn chút nào không?" Tô Khiêm Dương ngồi xuống ghế cạnh đầu giường, Kim lương nhân gật đầu, "Đã tốt hơn, đa tạ điện hạ quan tâm."

    Tô Khiêm Dương nhìn nàng gương mặt còn non nớt, vẻ mặt nhu hòa, có lẽ là hắn quá nghiêm khắc với nàng, "Khổ cực cho nàng, mấy ngày này đều là thái tử phi thay bản cung tới thăm nàng."

   Kim lương nhân vặn chặt tay trong chăn, lắc đầu, "Điện hạ có nhiều chuyện quan trọng, thiếp ở đây tất cả đều tốt, thái tử phi rất chiếu cố thiếp."

   Cẩn thận nghe, cẩn thận trả lời, Tô Khiêm Dương trong mắt Kim lương nhân chính là như vậy, mang theo ít khiếp ý, "Nàng đang sợ bản điện sao? "

   Kim lương nhân ngẩng đầu, như bị lời của hắn hù dọa, trên gương mặt gầy gò phá lệ thấy được cặp mắt to hồn nhiên. Trong miệng nói không có, nhưng vẻ mặt này là sợ, nàng sợ thái tử, sợ hắn tức giận, sợ hắn không để ý tới mình.

Tô Khiêm Dương bỗng nhiên nở nụ cười, "nhìn bản điện hạ dọa người như vậy sao." Kim lương nhân vội vàng lắc đầu, "Không phải, là thiếp làm việc sai trái, chọc điện hạ tức giận."

Lời này nghe quen tai, giống như Diệp lương nhân lúc đó có nói rồi. Tô Khiêm Dương cũng không nghĩ tới, mình có thể khiến lương nhân trong phủ thái tử sợ đến như vậy. tuy nói trong lòng đã không ghét nàng nhưng cũng không có được cảm giác thích thú gì.

   "Nàng mới vừa sanh hài tử phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, không cần suy nghĩ nhiều." Tô Khiêm Dương lấy những lời này làm lời kết, rồi rời khỏi Thiên Hương uyển, Kim lương nhân dựa vào giường, thần sắc vừa rồi của điện hạ, có phải là chán ghét nàng không...

   Vài ngày sau là ngày, tân hoàng tôn tắm ba ngày trong cung lại ban thưởng đến. Mẫu bằng tử quý những lời này chỉ đúng chứ không sai, thời gian hoài thai Kim lương nhân trải qua không được thuận lợi. Toàn bộ quý phủ trên dưới đều biết nàng bị thái tử ghét, cô độc ở trong Thiên Hương uyển, vậy mà chỉ cần sinh con trai thì lập tức tốt hơn rồi.

   Tuy nói Nghiêm lương nhân mang thai sáu tháng còn chưa sinh. Ai biết là nam hay nữ, hôm nay phủ thái tử chỉ có hai người con trai. Vậy  Kim lương thân phận đương nhiên là một đường nước lên thì thuyền lên, chờ tương lai thái tử kế vị. Nàng là mẫu phi của nhị hoàng tử sao cũng sẽ có phần vị cao.

   Trong phủ thái tử tất cả đều là người tinh ranh do vậy sau khi kết thúc lễ tắm ba ngày thì phải âm thầm lấy lòng. Những ngày Kim lương nhân mang thai trước đây Thiên Hương uyển vắng vẻ cô độc, hôm nay lại người tới kẻ lui. Chiếu cố tiểu điện hạ cần người, tiểu điện hạ ở gian bên ngoài cần người sai khiến, thật nhiều công việc béo bở, càng nhiều người xếp hàng.

    Mà ở bên trong Linh Lung các, Tương Như Nhân nhìn xong thư Thanh Thu đưa tới, giữa hai lông mày tràn đầy bất đắc dĩ.

   Thư là mẫu thân viết tới, trong thư nói nhị ca đánh đại ca không nhẹ, cuối cùng hai người đều sưng mặt sưng mũi. Đại ca bị thương khá nặng, đến bây giờ còn nằm không dậy nổi. . .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top