Chương 188: Đại kết cục (2)
Beta: Sutháiphi
Trên triều đường mà ngang nhiên động thủ giết người, một màn này của Đường Tướng quân làm cho tất cả mọi người hù dọa. Xung quanh tràn ngập mùi máu tươi. Mấy đại thần trẻ tuổi tư lịch ít vẻ mặt tái nhợt, suýt nữa ói ra, còn các đại thần lớn tuổi, mỗi người trên mặt là giận mà không dám nói. Đường Tướng quân có thể giết một người thì sẽ có người thứ hai, người thứ ba. Hắn sẽ không không nương tay nhưng tính mạng của mọi người chỉ có một.
Phong Tấn hậu nhấc chân muốn đứng ra, bị Tương Đại học sĩ kéo lại. Tương Đại học sĩ nhìn hắn lắc đầu. Hiện tại đứng ra đồng nghĩa với chết, tầm mắt nhìn thoáng qua ngoài điện. Lục vương gia không phải không tấn công vào được, mà là lo lắng trong nội cung phi tần nhiều như vậy, đều là con tin, không thể nhắm mắt tấn công vào.
Bọn họ phải làm, nhưng trước khi bọn họ đánh vào phải nắm chắc.
Tương Đại học sĩ giữ chặt Phong Tấn hậu, tự mình đứng ra ngoài, không giận lên tiếng, "Hoàng hậu nương nương muốn lập thái tử, vậy cũng phải theo lễ pháp của Đại Thiện, việc này phải thỉnh thái hậu nương nương đi ra chủ trì đại cục."
Đường Tướng quân cầm kiếm đi tới trước mặt Tương Đại học sĩ, thanh kiếm đặt ở cổ của hắn "Tương Đại học sĩ, ai cũng có thể có kiến nghị, nhưng chỉ có ngài có kiến nghị là không muốn sống nữa sao".
Tương Đại học sĩ nở nụ cười, nhìn Đường Tướng quân, lại nhìn về phía hoàng hậu, "Đường Tướng quân, mạng của ta, ngươi không dám lấy."
Đường Tướng quân sắc mặt trầm xuống, trên tay kiếm căng thẳng. Phong Tấn hậu bọn họ liền hướng tới bên này rảo bước tiến lên từng bước. Đường Tướng quân kia âm trầm vẻ mặt bỗng nhiên nở nụ cười, hạ kiếm, "Tương Đại học sĩ còn muốn vì chuyện lập thái tử mà vất vả đây."
Giết Tương Đại học sĩ, trong triều một nửa người không khống chế được. Lấy một triều đình trống rỗng làm cái gì. Bọn họ cần là có người giúp sức, có người làm việc cho triều đình.
"Giết hắn." Hoàng hậu bỗng nhiên nhìn Tương Đại học sĩ lệnh Đường Tướng quân động thủ, "Đường Tướng quân, Bổn cung lệnh cho ngươi giết hắn. Hắn còn, những người này sẽ không thành thật nghe lệnh tân thái tử."
Đường Tướng quân nhíu mày, lần thứ hai nhìn về phía Tương đại nhân. Hoàng hậu tiếp tục nói, "Trong triều đủ nhân tài, Đường Tướng quân muốn giữ lại kẻ lúc nào cũng sẽ phản đối ngươi, không thừa nhận người của ngươi, hay tìm người nghe lời?"
Đường Tướng quân chậm chạp không hề động tay. Hắn không ngốc, giết phe phản đối, trong triều đình không có cân bằng, hoàng hậu sẽ để hắn an ổn làm phụ tá đại thần sao. Bất quá, Tương Đại học sĩ tồn tại, xác thực là phiền toái.
Nhưng hắn sao lại dễ dàng tha thứ cho hoàng hậu sai sử hắn nhiều lần, bọn họ là hợp tác chứ không phải nghe lệnh. Vì thế Đường Tướng quân nhìn về phía hoàng hậu, "Nói đến Tương Đại học sĩ, hoàng hậu có thể làm cho Tương quý phi thần phục ngươi."
Hoàng hậu sắc mặt buồn bã, không đợi nàng mở miệng. Bên ngoài đại điện truyền đến tiếng Tương Như Nhân "Đường Tướng quân giờ này khắc này còn có thể nghĩ đến Bổn cung, Bổn cung thật sự là vui mừng."
Mọi người nhìn qua, Tương Như Nhân cũng một thân cung trang hoa phục, so với hoàng hậu bên này còn nghiêm trang hơn. Bất đồng duy nhất chính là, hoàng hậu được Đường Tướng quân hộ tống đi vào, mà Tương Như Nhân chỉ có bốn cung nữ.
Tương Như Nhân không vội đi tới, mà là đứng ở cửa đại điện, cùng hoàng hậu nhìn nhau, tiện đà tầm mắt đã rơi vào đại thần rơi đầu nằm trên mặt đất kia, hỏi Hình bộ thượng thư đứng một bên, "Lam đại nhân, trước mặt mọi người giết triều đình trọng thần như vậy, nên xử như thế nào?"
" Hồi bẩm quý phi nương nương, tước mũ quan nhốt vào đại lao, cụ thể luận tội, phải xem động cơ giết người"
Tương Như Nhân cười nhìn Đường Tướng quân, "Không biết Đường Tướng quân là có động cơ gì?"
Nàng chính là không vào , đứng ở cửa đại điện. Tư thái vững vàng không bị đống hỗn độn trong điện dọa sợ. Hoàng hậu khi thấy nàng mặc hoa phục đứng đó, sắc mặt thoáng tím xanh.
Nàng kêu hai mươi cái cung ma đi Chiêu Dương cung, cho dù là không thể bắt lấy nàng ta, cũng có thể là vây khốn nàng không cho nàng ra tới. Vì sao nàng vẫn xuất hiện ở trong này?
Rất nhanh, trên mặt nàng triển lộ ra nụ cười gần như điên cuồng "Đường Tướng quân, ngươi không dám xuống tay giết bọn họ, vị trí đại thần phụ tá này của ngươi là có thể nghĩ lại."
Đường Tướng quân tâm động, hiện tại đã là đâm lao phải theo lao. Buông kiếm chẳng lẽ có thể cho rằng chưa từng có chuyện phát sinh sao. Giết Tương quý phi, giết Tương Đại học sĩ , mặc dù là Lục vương gia đánh vào thì sao. Hoàng tử, công chúa đều ở trên tay bọn họ. Có thể bức vua thoái vị, thiên hạ này còn không phải để hắn cùng hưởng sao.
Đường Tướng quân vung tay lên, trong điện mấy thị vệ hướng Tương Như Nhân đi đến. Đường Tướng quân vẫn là đối với nàng ta có vẻ thưởng thức. Không gươm không ngựa lại đây, dũng khí có thể khen.
Chính là mấy cái thị vệ còn chưa có tiếp cận Tương Như Nhân, ngoài cửa điện bỗng nhiên liền tràn vào hai mươi mấy người thị vệ, mặc y phục cấm vệ quân. Mỗi người đều tay cầm bội kiếm, thực chỉnh tề vây quanh ở hai bên Tương Như Nhân.
Đường Tướng quân biến sắc, quay đầu nhìn về phía hoàng hậu, "Ngươi không phải nói lệnh bài cấm vệ Hoàng Thượng cầm đi sao!"
Hoàng hậu giờ phút này sắc mặt cũng không thể đẹp hơn. Nàng lục soát khắp cả Thừa Kiền cung cũng chưa tìm được lệnh bài có thể điều động cấm vệ. Trong hoàng cung này, tất cả cấm vệ đứng canh hay không canh đều chỉ nghe mệnh lệnh của một mình Hoàng Thượng. Còn lại là nhìn lệnh bài nghe lệnh, nàng không tìm được, nhất định là bị Hoàng Thượng mang đi. Vậy Tương quý phi sao có thể điều động những người này, chẳng lẽ lệnh bài ở chỗ nàng?
"Điều đó không có khả năng!" Hoàng hậu theo bản năng nói ra miệng. Đem lệnh bài cấm vệ quân giao cho Tương quý phi, không phải đem cả hậu cung, thậm chí mạng của các nàng đều giao cho nàng. Vậy nàng tính là cái gì, Tuần nhi đã chết, nàng nên cái gì cũng quên đi sao.
Tiến vào là mấy cấm vệ quân, ngoài điện còn có trên trăm người cùng quân Đường Tướng quân mang đến đối đầu. Tương Như Nhân xem hoàng hậu vẻ mặt khó có thể tin. Lệnh bài cấm vệ quân hoàng thượng không có giao cho nàng, nhưng nàng chẳng lẽ tìm không được sao.
Đi vào trong điện, hai mươi mấy người cấm vệ đủ để giằng co mười mấy binh lính của Đường Tướng quân. Từng bước một Tương Như Nhân đi lên bậc thang, tới trước mặt hoàng hậu, cùng nàng đối diện.
Tương Như Nhân nhìn Ngũ hoàng tử liếc mắt một cái, từ Vương thục thoa đoạt lấy. Ba năm qua, Ngũ hoàng tử đã sáu tuổi, đối với nàng còn có bao nhiêu thân thiết.
"Hoàng hậu, mặc dù ta chết đi, ngươi cũng ngồi không xong vị trí này, bởi vì ngươi không xứng." Tương Như Nhân thanh âm không nặng, nhưng trong đại điện yên ắng nên rất vang dội.
"Chuyện năm xưa khi còn tiềm đế mấy người không thể mang thai, duy chỉ có hoàng hậu sinh ra một mình thái tử, hoàng hậu không quên chứ." Tương Như Nhân vẻ mặt thong dong.
"Tần Tiệp dư, Vương Thục hoa nhiều năm chưa có thai, Đức phi nương nương đẻ non. Dược của Triệu phu nhân quả thật là kỳ diệu, thái y cũng tra không được. Quốc mẫu như vậy, các ngươi dám để cho nàng làm sao" Câu nói cuối cùng kia, Tương Như Nhân là nhìn về phía những đại thần kia mà nói .
"Tương quý phi, không có bằng chứng ngươi làm sao dám ở trong này hồ ngôn loạn ngữ." Hoàng hậu cầm lấy tay Ngũ hoàng tử, oán hận nhìn nàng.
"Thái tử sinh ra thân mình liền suy nhược, đến tận bây giờ thể nhược nhiều bệnh, quanh năm suốt tháng lấy dược chống thân. Thành thân nhiều năm không con, cuối cùng táng thân trong biển lửa, hoàng hậu ngươi có biết đây là cái gì sao, đây là báo ứng đối với Triệu gia các ngươi."
Tương Như Nhân vừa dứt lời, hoàng hậu liền cao giọng quát lớn nàng, "Ngươi nói bậy! Tuần nhi hắn không có chết!"
Điều duy nhất có thể làm cho hoàng hậu mất đi lý trí, cũng chỉ có chuyện Lưu vương sống hay chết. Không để cho nàng gặp thi thể, thậm chí bọn họ chưa có xem trận đại hỏa kia. Không có đi đưa ma, hoàng hậu vẫn không muốn tin Lưu vương đã chết rồi.
Tương Như Nhân đáy mắt hiện lên một tia tối, sau đó lớn tiếng áp đảo giọng hoàng hậu "Ngươi xem, ngươi ngay cả Lưu vương c đã chết hay không đều phân không rõ, ngươi hôm nay còn muốn đứng ở nơi này soán vị. Hoàng Thượng ở nam tuần xảy ra chuyện, chẳng lẽ cùng với ngươi không có quan hệ sao!"
Tương Như Nhân thanh âm bỗng nhiên chuyển qua chỉ trích, lạnh lùng nói, "Phần đông quan viên nam tuần là hai năm trước mới theo Bình vương gia đi qua. Man tộc nếu có tâm tập kích, tin tức này đến bây giờ cũng không có truyền về, không cho chúng ta phái quân cứu giá. Hoàng hậu ngươi rốt cuộc có mục đích gì, dùng chuyện nam tuần bị tập kích đến che dấu âm mưu quỷ kế của Triệu gia, ý đồ sát hại Hoàng Thượng, ở trong cung bức thái hậu lập thái tử đoạt quyền. Ngươi cho là ngươi nghĩ muốn là có thể thành sao!"
Tương Như Nhân nhìn thoáng qua cửa đại điện. Rất nhanh, những cấm vệ quân kia đã tràn vào, mặt sau đuổi kịp chính là Lục vương gia cùng Tần Tướng quân mang binh tiến đến.
Tương Như Nhân mang theo cấm vệ quân cứu thái hậu cùng trưởng công chúa ra. Lục vương gia cùng Tần Tướng quân có thể trực tiếp đánh vào, hiển nhiên Đường Tướng quân không có dự liệu được tình huống đã biến hóa như vậy.
Trong đại điện thanh âm ồn ào, Tương Như Nhân thanh âm nhỏ chỉ có nàng cùng hoàng hậu có thể nghe thấy, "Lưu vương chết như thế nào, chính là bị hoàng hậu bức tử. Hoàng hậu nếu không phải trăm phương nghìn kế ép Lưu vương sinh hạ đứa nhỏ, mời đến cái gọi là thần y cho hắn dùng nhiều dược như vậy. Lưu vương thân mình cũng sẽ không thể thiếu hụt thành như vậy. Ngươi vụ lợi cho bản thân còn bày ra tư thái vì thiên hạ. Hoàng hậu, trong lòng ngươi không cảm thấy có lỗi với nhi tử của ngươi sao?"
Thật lâu sau, hoàng hậu nháy mắt như tiều tụy đi mấy năm, "Ngươi làm sao mà biết được?"
"Hoàng hậu nương nương tâm tư kín đáo, kế hoạch thiên y vô phùng." Tương Như Nhân quay đầu xem nàng, "Đáng tiếc, kim trong bọc không giấu được mãi." Tương Như Nhân nói xong, cung nữ bên cạnh túm lấy chế trụ hoàng hậu.
Tương Như Nhân trên cao nhìn xuống nàng ta, "Tứ công chúa đã nhiêu đó tuổi, nương nương phải sống qua ngày cho tốt, làm vậy để làm gì?"
Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn nàng, đáy mắt chỉ vẹn có một nửa thanh minh, nhìn thấy Triệu công bị bắt,Đại ca, Nhị ca bị chế phục, hoàng hậu hừ cười, "Ngươi không hiểu, có một ngày ngươi ngồi ở vị trí của ta, ngươi sẽ luyến tiếc buông tay."
Nàng không hiểu.
Bất kể làm một mẫu thân, hay là làm nhất quốc chi mẫu, Tương Như Nhân cũng đều không hiểu.
Tương Như Nhân nhìn mấy người bị mang ra ngoài. Dung nhi mang theo một ít đội binh sĩ đi đến, gặp nàng đứng ở đó, rất nhanh tới bên người nàng, "Mẫu phi ngài không có sao chứ?"
Tương Như Nhân lắc đầu, Lục vương gia đã đi tới, hướng Tương Như Nhân cùng Dung nhi quỳ xuống, trực tiếp dâng hộp đồ Tô Khiêm Dương cho hắn bảo quản lên "Thần cứu giá chậm trễ, mong nương nương thứ tội. Đây là Hoàng Thượng trước khi đi giao phó cho thần."
Chưa kịp dùng, quý phi nương nương đã tự mình đem sự tình giải quyết gọn gàng .
Tương Như Nhân ý bảo Dung nhi mở ra, bên trong là một đạo thánh chỉ.
Dung nhi lại đem hộp này khép lại, trả về trong tay Lục vương gia, cả giận, "Hiện giờ ý chỉ này không dùng được, bổn vương phải đợi phụ hoàng trở về, chính miệng nói."
Hoàng Thượng lúc ấy giao cho Lục vương gia nói là có lẽ sẽ cần dùng.
Cuối cùng chiếu thư lập thái tử này còn không có dùng tới.
Tương Như Nhân đi xuống cầu thang, Ngũ hoàng tử bị người mang về, phía trước Tương Đại học sĩ bọn họ đã đi tới, trận chiến này, thắng thật không dễ dàng.
Tương Đại học sĩ ở ngoài cung liên hệ với Trình thái phó, hôm nay chịu ngàn vạn mạo hiểm vào cung. Nhưng thật ra bọn họ đã chuẩn bị, ngoài cung còn có Lục vương gia cùng Tần Tướng quân. Thành vương còn ở ngoài cung, kết cục xấu nhất chính là trong cung tan tác, ngoài cung cường công, về sau lập thái tử ủng hộ Thành vương.
Tương quý phi trong cung một kích khiến cho hoàng hậu trở tay không kịp, cuối cùng trong hoàng cung không có cảnh máu chảy thành sông.
Tương Như Nhân lại không còn lòng dạ nào suy nghĩ nữa, đi ra khỏi đại điện. Dung nhi đi theo bên cạnh nàng, xem nàng xuất thần nhìn phía xa, "Mẫu phi, kế tiếp phải làm sao?"
" Chuyện kế tiếp, tự ngươi làm chủ." Tương Như Nhân vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của hắn, vẻ mặt mềm mại, "Mẫu phi muốn đi tìm phụ hoàng ngươi trở về."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top