Chương 174: Hãy gọi trẫm 'lão gia'

Beta: Sutháiphi

   Nói ra Hạnh Xương cung này cùng Tương Như Nhân quan hệ thật sự rất sâu. Lúc trước Triệu tiểu dung phái người kê đơn Lục hoàng tử trước đây cũng ngụ ở Hạnh Xương cung, hiện giờ còn ở trong cung này là Kim chiêu viện cùng một quý nhân.

   Cung nữ mang quần áo đi Hoán Y cục là tiểu cung nữ trong Hạnh Xương cung. Cũng không cần nói rốt cuộc hầu hạ ai, chỉ nhìn một cách đơn thuần nàng nghe lệnh bởi ai, kết quả liền rất rõ ràng .

   "Nương nương, vậy là Kim chiêu viện sai cung nữ kia đi tìm ma ma cắt bỏ dây thừng." Tử Hạ nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể là quý nhân không tiếng tăm kia muốn cho nương nương xấu mặt được.

"Thời điểm cung nữ kia đi tìm cung ma có thể có người bên ngoài nhìn thấy?" Tử Hạ lắc đầu, "Bí mật vô cùng, cũng chỉ có cung nữ cùng ma ma kia biết."

  " Vậy lúc đưa bạc, có thể lưu lại cái túi tiền không?" Tử Hạ tiếp tục lắc đầu.

Tương Như Nhân cười lạnh, "Chỉ bằng ma ma đó nói là cung nữ do Kim chiêu viện sai sử, chứng cớ này chỉ sợ là không đủ."

  "Ý nương nương là... ma ma kia cố ý nói đến Hạnh Xương cung, làm cho nương nương hoài nghi Kim chiêu viện?" Tử Hạ cảm thấy điều này rất không có khả năng, nương nương và Kim chiêu viện trước đây cũng không dính dáng gì.

"Tất nhiên không phải." Tương Như Nhân đứng lên, lúc này trời đã sáng, ngự hoa viên hẳn là đã bắt đầu bày bàn ghế mở tiệc "Bổn cung hoài nghi thì thế nào, không nghi ngờ thì thế nào? Ai có thể chứng minh lời ma ma kia nói là thật, ai có thể chứng minh ma ma kia nhận bạc là Kim chiêu viện phái người đưa qua? Bình thường người các cung đưa quần áo đi Hoán Y cục là không đổi, luôn có vài người như vậy, chỉ chứng cớ này, bằng vào lời ma ma kia nói là không đủ."

  Đây là làm công khai, ngươi cũng có thể đoán được là ai, nhưng chính là không thể định tội, bởi vì cũng không đủ căn cứ chính xác. Nếu lèm nhèm đi chất vấn, còn dễ dàng bị người trả đũa, ngược lại khóc kể chính mình bị oan uổng, chuyện như vậy còn thiếu sao.

  Tương Như Nhân thần sắc bình tĩnh vô cùng, "Buổi chiều thu yến bắt đầu, một chiêu của ma ma kia thì có thế nào. Bổn cung còn sợ nàng không hạ chiêu không tiện bắt bớ người. Phái người xem chừng các nơi, không được để xảy ra sai lầm gì."

Tử Hạ đi vội, Tương Như Nhân lại để cho Phùng Áng đi hỏi thăm một chút cung ma ma này thái độ thường ngày làm người như thế nào, ngoài cung có thể có người nhà, gia cảnh như thế nào. Hoán Y cục nhiều cung ma ma như vậy, có thể tuyển một người này, hẳn là cũng sẽ không phải không có lý do . . .

Thu yến bắt đầu vô cùng thuận lợi.

  Bên kia tiền điện tiếng nhạc tấu lên, cung nữ mang thức ăn lên mặc một thân cung trang thanh lịch, nối đuôi nhau mà vào, tư thái tao nhã, phối hợp tiếng nhạc, động tác đơn giản này vào đáy mắt mỗi vị đại thần đều là một loại hưởng thụ tuyệt vời.

  Bên trong ngự hoa viên, các cung nữ cũng một thân cung trang thanh lịch mang thức ăn lên, trên đài diễn tấu, còn lại là cầm tiêu hợp khúc.

  Đây là các tiểu thư thế gia tìm được trên danh sách tham gia thu yến, am hiểu đàn cổ, am hiểu địch tiêu. Tương Như Nhân sớm phân phó người đi quý phủ thông tri, cũng là các thế gia tiểu thư tới tuổi định hôn, có cơ hội triển lộ tài năng, tất nhiên là làm hết sức.

Hoàng hậu lại đây ngây người chưa đến một phút đồng hồ đã được thái tử phi phụng dưỡng quay về Cảnh Nhân cung, trên mặt trang điểm đậm cũng không  che dấu được thần sắc có bệnh.

  Bầu trời tối đen, yến hội qua nửa, hết thảy như thường. Tương Như Nhân nhìn Kim chiêu viện, nếu không phải cẩn thận nhìn, cũng phát hiện không được Kim chiêu viện thỉnh thoảng giả bộ vô tình ngẩng đầu nhìn.

  Ở hướng kia, treo từng chiếc đèn lồng chẳng qua mấy dây thừng kia vào sáng nay lại đổi lại hết, được gia cố lại.

  Đến khi thu yến sắp lúc kết thúc, Tử Hạ báo lại là Hạnh Xương cung có người đi Hoán Y cũ mượn cớ tìm hiểu cung ma kia có ở đó hay không.

Sau khi nghe hồi bẩm, bộ dáng Tương Như Nhân nhìn Kim chiêu viện vẻ mặt tự nhiên, khóe miệng giơ giơ lên, "Vậy Bổn cung cũng không có oan uổng nàng." Cũng là nàng xem thường Kim chiêu viện. Kim phu nhân ngày xưa ở tiềm đế đứng trước mặt mình nhát gan nói cám ơn, hiện giờ sớm đã không thấy, còn lại đúng là kẻ vô cùng có lòng dạ.

Tương Như Nhân không khỏi nghĩ sâu, lúc trước Điền chiêu dung vì Ngũ hoàng tử bỗng nhiên đến nàng nơi này cầu tình, có phải hay không cũng là Kim chiêu viện ra chủ ý.

  "Nương nương, vậy Kim chiêu viện kia?" Tử hạ thấp giọng hỏi.

Tương Như Nhân cười nhìn tiết mục biểu diễn trên bàn, phân phó nói, "Thả cung ma makia ra, một lần không có bị phát hiện, tự nhiên sẽ có lần tiếp theo, chờ nàng lòi đuôi." . . .

  Thu yến tổ chức hết sức thuận lợi, người tham gia yến hội không biết, trong chuyện này ma ma chủ sự phụ trách các nơi có bao nhiêu thận trọng.

  Tương Như Nhân vẫn ở lại tới khi yến hội chấm dứt mới quay về Chiêu Dương cung.

Lúc này đã là đêm khuya, Hứa ma ma mang theo mấy ma ma chủ sự tiến đến hồi bẩm mọi việc thu thập thỏa đáng. Tương Như Nhân sai các nàng đem các khí cụ đã dùng qua đều đặt qua một nơi, phái người trông coi.

Thanh Đông chuẩn bị nước xong, Tương Như Nhân tắm rửa, cảm xúc căng thẳng hơn nửa tháng rốt cục có thể thả lỏng.

Ngày hôm sau dậy đi chỗ hoàng hậu hồi bẩm chuyện thu yến. Hoàng hậu vẻ mặt mệt mỏi, nghe xong nàng nói, chính là gật gật đầu, "Thuận lợi là tốt rồi."

Tương Như Nhân xem vẻ mặt nàng ta hiện giờ, cảm giác nói không ra lời. Thật giống như người trước đây luôn ý chí chiến đấu hiên ngang đột nhiên suy sụp. Lúc trước thái tử phi đẻ non cũng không có làm cho hoàng hậu bệnh thành như vậy, Ngũ hoàng tử đối với nàng mà nói, thật sự có quan trọng như vậy sao?

Hoàng hậu ngoắc ma ma phụng dưỡng bên cạnh đi lấy đồ vật này nọ, ma ma kia còn hỏi nàng một câu là cái gì. Hoàng hậu mày nhăn lại, chung quy không có phát hỏa, nói một lần, ma ma kia mới vội vàng đi mang thứ đó lấy tới.

Hoàng hậu chỉ vào thứ gì đó bày trong hộp, "Bổn cung cũng không còn cái gì để tặng ngươi mà ngươi cũng không thiếu thứ gì. Đây là tinh dầu lần trước Bắc Đồ tiến cống tới, trộn lẫn một chút trong nước ấm rửa mặt, rửa mặt khi trời lạnh có thể đề phòng khô da." Tinh dầu này Tương Như Nhân cũng có, bất quá thứ được tiến cống tới, đồ ở nơi này của hoàng hậu nhất định là tốt nhất.

"Thần thiếp tạ nương nương ban thưởng." Tương Như Nhân cho Thanh Đông nhận lấy, hoàng hậu cười cười, "Cảm tạ cái gì, Bổn cung bị bệnh, ngươi phải bận rộn"

   "Sức khoẻ nương nương rất nhanh có thể tốt lên." Tương Như Nhân nói rất chân thành, ngoài phòng Thái tử phi mang theo cung nữ đi vào, trong tay bưng một chén dược, Tương Như Nhân liền hợp thời cáo từ, rời khỏi Cảnh Nhân cung. . .

Thu yến qua đi ba bốn ngày, Phùng Áng đem tình huống của Trần ma ma ở Hoán Y cục hỏi thăm rõ ràng. Bà ta là người ở thành Lâm An, tiến cung đã rất lâu, luôn ở Hoán Y cục, bên dưới quản năm sáu cung nữ. Nhưng lương tháng so với các tư cục trong cung thấp hơn rất nhiều.

  Trong nhà có già trẻ, gia đình bình thường, thậm chí có chút khổ. Bởi vì chút bạc Trần ma ma đưa ra ngoài còn là chưa đủ cho đại ca nàng đổ vào sòng bài.

  Một tháng trước, theo hàng xóm các nàng nói, bỗng nhiên trong nhà thịt cá đầy đủ. Tẩu tử của Trần ma ma còn mua nhiều vải về làm quần áo, rồi trang sức, cho mấy hài tử thêm trang phục và phục sức, còn tìm người tu sửa nhà cửa.

Chỗ Trần gia này cùng Kim gia là quan hệ cực kỳ xa, người Trần gia cũng không có cùng người Kim gia lui tới. Phùng Áng đem tin tức hỏi thăm nói xong, "Dựa vào tiểu nhân thấy, đây là do biết được tình trạng trong nhà Trần ma ma không tốt, nên ở trong cung bị chọn."

   "Từ nay về sau hơn một tháng Bổn cung xuôi nam, không có động tĩnh gì, ngươi ở trong cung chú ý động tĩnh. Xuôi nam trở về cũng sắp tháng mười hai, nếu hoàng hậu bệnh không đỡ, chuyện thế này cũng sẽ không ít". Phùng Áng lên tiếng trả lời rồi đi ra ngoài, Tương Như Nhân lại quay trở vào. Việc này cũng không nên mở miệng cùng hoàng thượng, không có bằng chứng, nói như thế nào đây.

  Ngoài phòng Bình Ninh và Dung nhi đi đến, biết được nàng phải theo Hoàng Thượng xuôi nam, Bình Ninh biết không thể đi theo nên tập trung năn nỉ nàng mang một ít đồ vật trở về.

  "Mẫu phi ngài yên tâm, ta cùng Dung nhi sẽ chiếu cố đệ đệ tốt ." Bình Ninh cười hì hì nói xong, Tương Như Nhân chọc nhẹ một chút cái trán của nàng, "Ngươi đừng cho ta không biết ngươi nghĩ cái gì, đệ đệ của ngươi có lệnh bài là chuẩn hắn một người đi chỗ thái phó học tập, ngươi không thể đi theo."

  Bình Ninh khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời liền suy sụp, Tương Như Nhân buồn cười nhìn nàng, "Không ra bộ dáng gì, sao suốt ngày nghĩ muốn chạy ra ngoài."

  Bình Ninh chu môi, cúi đầu xem chân, "Trong cung rất chán."

  "Đại tỷ tỷ ngươi, Lệ Đồng cũng là như vậy, sao đến ngươi lại không chịu ngồi yên." Tương Như Nhân nhìn về phía Dung nhi, "Tỷ tỷ ngươi cùng đệ đệ của ngươi đều rất bướng bỉnh, ngươi nhìn nhiều một chút."

  Dung nhi cũng thật sự gật đầu, "Mẫu phi ngài yên tâm, nhi thần sẽ chăm sóc tốt tỷ tỷ cùng đệ đệ ."

  "Mẫu phi!" Bình Ninh không vui, trừng mắt nhìn Dung nhi liếc mắt một cái, "Ai cần ngươi chăm, ta mới là tỷ tỷ."

   Dứt lời, xem Tương Như Nhân cười khanh khách nhìn nàng, dậm chân không cam lòng nói, "Được rồi được rồi, ta không đảm nhiệm nổi chức này rồi."

"Hiện giờ Hạo nhi đã ở Bát vương phủ, ngươi đi ra ngoài có thể làm cái gì đâu, chờ Ngâm Hoan thẩm thẩm ngươi đã trở lại, đến lúc đó ngươi cùng đệ đệ  đi phủ Bình Vương."

   Bình Ninh gật gật đầu, lui một bước mà cầu tiếp theo, chuyện này đành như vậy. . .

Giữa tháng mười, Tô Khiêm Dương đưa theo Tương Như Nhân đi tuần.

   Quan viên cùng đi cũng không ít, có mười mấy người. Nhưng lần này không có bày bố long trọng, đều là mặc thường phục đi tuần.

  Ở trong sơn trang đổi quần áo xong, từ sau tấm bình phong đi ra, Tương Như Nhân còn chưa thấy quen. Kể từ khi nàng xuất giá không còn mặc y phục giản tiện như vậy. Cởi bỏ cung trang nặng nề, chính nàng ngược lại thấy không được tự nhiên, ngồi vào bàn trang điểm cho Thanh Thu thay đổi cách trang điểm cho nàng, tháo xuống phục sức, búi tóc đơn giản.

Tương Như Nhân xem trang sức trên bàn, cầm lấy hai cái, " Mang cái này đi, còn lại quá gây chú ý."

Thanh Thu mang lên cho nàng, trong phòng có tiếng cửa mở, Tương Như Nhân quay đầu nhìn lại, Tô Khiêm Dương cũng thay đổi y phục thực bình thường. Khí chất như thế sao che dấu không được, đứng ở đó, thật đúng là không phải một hai bộ quần áo là có thể che lấp.

Tương Như Nhân đứng lên, hai người đối diện nhau. Tương Như Nhân trước cười lên tiếng, đưa tay thay hắn sửa sang lại cổ áo, "Hoàng Thượng diễn cũng phải cho giống chứ"

  "Hiện tại không thể xưng hô trẫm là Hoàng Thượng, nàng phải gọi trẫm là lão gia, nàng là phu nhân."

   Tương Như Nhân tay khẽ dừng, lập tức nhẹ nhàng vuốt lên nếp uốn trên đầu vai hắn, cười hô một tiếng, "Vâng, lão gia."

  "Vâng, phu nhân." Tô Khiêm Dương tới gần bên tai nàng nhẹ nhàng hô một tiếng.Tương Như Nhân cả người chấn động, cảm giác khác thường xông thẳng lên, làm sao cũng ngăn cản không nổi. . .

   Tương Như Nhân nhanh chóng hiểu dụng ý mà hắn bắt ăn mặc như vậy. Ở trong sơn trang thay đổi trang phục và phục sức, sau đó chia ra hai đường, bọn họ mang theo hai quan viên, một ít thị vệ đi trước đi.

   Còn lại một ít quan viên so với bọn hắn chậm nửa ngày mới bắt đầu hành trình, một đường xuôi nam. Quan viên địa phương thu được thông tri nghênh đón sẽ chậm nửa ngày theo một ít quan viên đi sau, mà bọn họ có thể thuận lợi nhìn tình hình thực tế ở các địa phương.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top