Chương 8: Mười Dặm Gió Xuân

"Có thể do cơm họ nấu không ngon bằng em"
________________________

Cung Tuấn đứng nhìn đoàn người ra ra vào vào ở ga xe lửa đi đón người thân về nhà ăn Tết bỗng thở dài ra một làn khói trắng loè nhoè. Cậu cúi đầu đi qua ga xe lửa, tiếp tục con đường lạnh lẽo hiu hắt.

Mà cùng lúc đó, Trương Triết Hạn vừa hay kịp nhanh chân chen xuống khỏi toa xe, thành công chạm hai chân xuống đất. Trương Triết Hạn lách nhanh người ra khỏi nơi hỗn tạp. Y đứng ở cửa của ga ngẩng mặt nhìn lên trời, xuân về rồi sao.

Y xách chiếc vali gỗ định đi về nhà thì ánh mắt lại bị một bóng lưng thu hút. Đó không phải Cung Tuấn sao? Trương Triết Hạn đổi hướng chân đi theo bóng lưng Cung Tuấn. Cung Tuấn cước bộ không nhanh không chậm, gương mặt lơ đãng đôi khi sẽ ngẩn ngơ nhìn vật gì đó trên đường. Trông vô cùng lạnh nhạt hờ hững.

Trương Triết Hạn bước chậm theo tốc độ của cậu, luôn giữ một khoảng cách gần hai mươi bước chân với cậu. Cung Tuấn lúc này đang dừng lại bên một quán bán bút bên đường. Cung Tuấn có vẻ rất có hứng thú. Trương Triết Hạn thấy khóe môi Cung Tuấn cong lên, bản thân cũng không biết đã cười lên từ khi nào. Chỉ là Trương Triết Hạn trầm ngâm sao Cung Tuấn lại gầy đi rõ rệt như vậy, là do công việc quá nhiều sao.

Cung cầm lên một cây bút trúc, Trương Triết Hạn thấy cậu vui vẻ trả tiền. Sau đó Cung Tuấn từng chút một quay đầu nhìn về hướng này. Trương Triết Hạn thấy Cung Tuấn đầu tiên là cứng đơ như tảng băng, sau đó như được cơn gió ấm áp mùa xuân giã đông, từ đôi mắt như có pháo hoa vỡ vụn tan ra khắp gương mặt.

Cung Tuấn bước vội vàng về phía Trương Triết Hạn, cuối cùng là vùng chạy. Sải chân dài chốc lát đã tới trước mặt Trương Triết Hạn, giọng nói quen thuộc tràn đầy vui mừng

"Trương tiên sinh. Ngài về rồi"

Trương Triết Hạn gật đầu

"Ừm"

Cung Tuấn tay chân lúng túng giơ lên hạ xuống, Trương Triết Hạn nhướn mày nhìn xem cậu đang làm gì, Cung Tuấn gãi gãi sau tai

"Ngài .. ngài về khi nào"

Trương Triết Hạn quay đầu nhìn ga xe lửa vẫn đang chen chúc

"Mới nãy"

Cung Tuấn vẫn một mực nhìn y

"Ngài đi xe lửa về sao?"

Trương Triết Hạn hờ hững rời mắt khỏi ga xe lửa quay đầu nhìn cậu nói vô cùng thản nhiên

"Xe trên đường hỏng rồi, nếu không đi xe lửa về sẽ không kịp ăn tết"

Cung Tuấn vô cùng xúc động, tay chân cứ luống cuống cả lên. Cuối cùng cậu nhỏ giọng, chân bước lên một bước

"Em có thể ôm ngài được không?"

Trương Triết Hạn ngẩng mặt nhìn cậu, trong đôi mắt kia là thiên ngôn vạn ngữ mà vạn dặm gió xuân cũng không bì được. Trương Triết Hạn nghe thấy tiếng nói vô cùng nhẹ của mình

"Được"

Âm cuối còn chưa thoát ra khỏi môi, Cung Tuấn đã vòng tay ôm trọn lấy Trương Triết Hạn vào lòng, cậu nhắm mắt gục đầu lên vai y. Giữa biển người mênh mông Trương Triết Hạn không ngại con mắt người khác vòng tay vỗ nhẹ lên lưng cậu, Cung Tuấn càng siết chặt vòng tay hơn. Giọng nhỏ như muỗi vo ve

"Em nhớ ngài"

Tim Trương Triết Hạn run lên như quả chuông vừa bị người ta búng một cái lắc lư. Cung Tuấn dụi mặt vào hõm vai y

"Sao ngài lại gầy như vậy?"

Trương Triết Hạn

"Gầy sao? Không gầy"

Cung Tuấn dường như có chút run lên nói

"Rất gầy"

Trương Triết Hạn mỉm cười

"Có thể do cơm họ nấu không ngon bằng em"

Cung Tuấn cuối cùng cũng buông Trương Triết Hạn ra

"Về nhà, em nấu cơm cho ngài nha"

"Được"

Cung Tuấn cúi đầu không nhịn được khóe môi cong lên, xách lấy vali của Trương Triết Hạn sóng vai về nhà. Cung Tuấn trên đường thường xuyên quay sang nhìn y mỉm cười. Trương Triết Hạn quay mặt nhìn sang bên đường giấu đi khoé môi không nhịn được mà cong lên.

Lúc về đến nhà, Cung Tuấn mở nước nóng cho Trương Triết Hạn tắm sau đó cậu xuống bếp nấu cơm. Người trong nhà Cung Tuấn đều cho nghỉ về nhà ăn Tết. Cả căn nhà rộng lớn chỉ còn hai nam nhân với nhau. Trương Triết Hạn vẫn như mọi khi đứng nhìn Cung Tuấn bận rộn, lúc thấy Cung Tuấn chuẩn bị cho ớt vào, Trương Triết Hạn lại nói

"Sao vẫn cho cay như vậy. Không ăn được cay thì đừng nấu nữa"

Cung Tuấn cứng người làm Trương có cảm giác mình nặng lời rồi sao. Cậu cúi đầu

"Ngài đừng ghét bỏ em. Em vẫn luôn nỗ lực tập ăn cay"

Trương Triết Hạn hắng giọng, đi tới bỏ bớt gần hết ớt trong thìa Cung Tuấn vừa múc ra, nhẹ giọng nói

"Tôi là nói lần sau không cần phải cho cay như vậy. Tôi ăn thanh đạm"

Cung Tuấn ngây người nhìn y, nhìn đến mức Trương Triết Hạn tưởng trên người mình mọc thêm mấy cái lỗ, y chọc vai Cung Tuấn

"Nấu đi. Khét bây giờ"

Cung Tuấn cong cong khoé môi cúi đầu đảo thức ăn. Trương Triết Hạn quay người để hai tay ra sau chống lên bàn bếp, nghiêng đầu xem Cung Tuấn nấu ăn. Đây có lẽ là ngày đoàn viên tốt đẹp nhất của y rồi.

Lúc ăn xong bữa cơm, Trương Triết Hạn trở về phòng đứng bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn từng chùm pháo hoa bay lên giữa không trung. Lúc này vai y ấm lên, Trương Triết Hạn quay đầu lại Cung Tuấn đã khoác lên vai y một chiếc áo choàng đứng bên cạnh y

"Tiên sinh, ngài có tâm sự sao?"

Lúc này một chùm sáng lại vút lên giữa không trung nở bung ra rực rỡ. Trương Triết Hạn nói

"Chỉ là đang nghĩ. Đời người cũng như chùm pháo kia. Chờ mãi mới tới ngày bay lên, tỏa sáng chưa bao lâu đã tan biến"

Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn theo như nhớ lại chuyện gì, cậu nhẹ giọng đáp

"Đúng vậy. Mẹ em cũng từng nói như vậy"

Trương Triết Hạn quay đầu nhìn cậu, hỏi khẽ

"Rất ít khi thấy em nói về gia đình"

Cung Tuấn nhìn bông pháo tàn lụi cuối chân trời thở ra một hơi nói

"Không có gì để nhắc tới cả. Bị cha đẻ ruồng bỏ, mẹ bị đánh đập tới chết. Ngài nói có gì để nhắc đây"

Trương Triết Hạn

"Cha em là ai? Còn nhớ sao?"

Cung Tuấn cúi đầu nhìn y mỉm cười

"Nhớ chứ. Cha đẻ của em ấy à. Rất giàu có, chắc phải ngang ngài đấy. Buôn rất nhiều thứ ở bên Tây"

Trương Triết Hạn ngây người, người ở Thiên Tân mà có tài sản ngang ngửa y sao... Lại nghe Cung Tuấn nói tiếp

"Tên của ông ta là gì em cũng không còn ấn tượng nữa. Mọi người thường gọi là ngài Hợp. Nghe rất tếu nhỉ"

Trương Triết Hạn biến sắc, y cúi đầu bàn tay siết chặt lại khung cửa sổ. Cung Tuấn rất nhanh đã nhận ra

"Tiên sinh, ngài sao vậy? Không khỏe sao"

Trương Triết Hạn cúi đầu nhìn thấy bàn tay đeo nhẫn của Cung Tuấn, chớp mắt một cái trở lại bình thường. Y ngẩng đầu nói

"Không sao. Có chút mệt"

Cung Tuấn cười

"Doạ em một trận. Mau đi ngủ thôi. Trời rất lạnh"

"Ừm"

Đêm đó Cung Tuấn cảm thấy Trương Triết Hạn dường như rất lạnh, cứ luôn dịch về phía mình. Vì vậy Cung Tuấn nhẹ nhàng duỗi tay đặt đầu Trương Triết Hạn, sau đó ôm eo y kéo vào lòng ôm lấy..
.
_________________________________
Chắc mọi người cũng thấy lúc tối có update chương 8. Là do tui ấn nhầm đó :(((

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top